ZingTruyen.Com

Harry×Alma || My Only Love

Quá Khứ - Hiện Tại Của Voldemort

quyhlem

- Lem -

Đi đến khúc cuối của địa đạo, bò qua khúc quanh cuối cùng, thì cả hai nhìn thấy còn hãi hùng gấp bội, trước mặt họ là một bức tường đá vững chắc có khắc hai con rắn lồ xoắn vào nhau. Mắt của hai con rắn làm bằng những viên ngọc bích to cồ sáng lấp lánh.

Harry tiến đến gần, cổ họng khô đắng. Chẳng cần phải ép mình nghĩ mấy con rắn bằng đá này là rắn thực, vì nội những con mắt rắn nhìn cũng hết sức sống động rồi. Harry hiểu là mình phải làm gì.

Bằng một giọng trầm trầm, run run, Harry rít: "Mở ra!"

Con rắn tức thì tách ra, bức tường nứt đôi, mở rộng. Hai nửa mảnh tường đá trượt nhẹ nhàng ra khỏi tầm mắt, Alma và Harry, run rẩy hai chân, hít hơi, bước vào.

Giờ đây cả hai đang đứng ở cuối một căn phòng rất dài, mờ mờ sáng. Trần nhà âm u và cao hun hút được chống đỡ bằng những cột đá cao ngất nghểu, trên có khắc hình những con rắn vươn mình quấn quanh, tạo thành những bóng đen dài vắt qua không gian mờ ảo xanh xao rờn rợn. Cả hai đứng yên lặng, lắng nghe sự yên tĩnh đến ớn xương sống.

"Đây là nơi đâu vậy?" Harry vừa đi vừa hỏi

Alma nhìn chung quanh một lúc, đáp: "Chắc chắn là căn phòng chứa bí mật rồi Harry"

Harry và Alma rút cây đũa phép của mình ra cầm sẵn trong tay rồi tiến tới giữa những hàng cột rắn. Mỗi một bước chân dò dẫm đều dội vang vang vào những bức tường tăm tối. Những hốc mắt sâu hoắm của mấy con rắn đá dường như dõi theo từng bước của hai đứa.

Tới ngang đôi cột đá cuối cùng, thì một pho tượng cao tới trần căn phòng chợt hiện ra lù lù trước mắt. Pho tượng đó đứng tựa vào bức tường ở cuối phòng. Một gương mặt khổng lồ tuốt trên cao, một gương mặt già nua nhăn nheo như mặt khỉ, với chòm râu thưa và dài tới lai cái áo chùng phù thủy bằng đá dài lượt thượt. Dưới vạt áo chùng là đôi chân xám to tướng đứng vững vàng trên sàn phòng bằng phẳng. Và giữa đôi chân là một hình thù nhỏ bé với mái tóc đỏ hoe đang nằm sấp trên sàn trong tấm áo chùng đen.

"Ginny!" Harry kêu lên nho nhỏ, phóng ngay đến bên Ginny, quỳ xuống cạnh cô bé

Harry khẩn khoản lay Ginny: "Ginny ơi, đừng chết mà...Đừng chết, em ơi!"

Harry quẳng cây đũa phép qua một bên, ôm lấy đôi vai Ginny, xoay cô bé lại. Gương mặt Ginny trắng bệch như vôi, và đôi mắt nhắm nghiền lạnh ngắt, vậy có nghĩa là cô bé không bị hóa đá. Nhưng không lẽ là cô bé bị...

Alma bình tĩnh đi lại để một ngón tay gần mũi, rồi lại tiếp tục áp tai vào ngực con bé nghe ngóng nhịp tim.

"Con bé còn thở, không sao còn sống" Cô thở phào nhẹ nhõm nói

Harry tha thiết lay gọi: "Ginny ơi, hãy tỉnh dậy đi"

Nhưng cái đầu của Ginny chỉ ngả bên này rồi ngoẻo sang bên kia dưới sức lay của Harry.

"Con bé sẽ không tỉnh lại đâu" Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên

Cả hai đứa giật bắn người, xoay phắt lại.
Một thiếu niên cao nhòng, tóc đen, đứng trong bóng tối gần nhất, đang nhìn hai đứa. Những đường nét của thiếu niên này nhòa nhạt một cách lạ lùng. Nhưng chắc chắn là có một thiếu niên đang đứng đó, không thể nhầm lẫn được.

"Anh Tom - Tom Riddle phải không?"

Riddle gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mặt Harry.

Harry khẩn thiết hỏi: "Ginny sẽ không tỉnh lại hả? Anh nói vậy nghĩa là sao?"

Cô nghiêm nghị nhìn Tom thẳng thắn nói: Con bé chưa chết đúng không?"

Riddle nói: "Đúng, con bé vẫn còn sống. Nhưng chỉ lúc này thôi"

Tom Riddle đã từng là học sinh trường Hogwarts cách đây năm mươi năm, nhưng bây giờ anh ta đứng đây, trong làn sương khói lảng bảng mơ hồ, vẫn trẻ như một cậu thiếu niên mười sáu tuổi.

Harry ngờ ngợ hỏi: "Anh là ma hả?"

Riddle lặng lẽ đáp: "Tôi là một ký ức. Một ký ức được giữ gìn trong một quyển nhật ký suốt năm mươi năm"

Riddle chỉ xuống sàn, phía gần những ngón chân khổng lồ của bức tượng, quyển nhật ký nhỏ màu đen mà Harry từng lượm được trong buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle.

Alma ngẩn ngơ giây lát chẳng hiểu tại sao cuối nhật ký lại có ở đây, không phải nó bị mất vào hôm ở phòng ngủ của bọn Harry không phải sao?

Harry chẳng quan tâm lại hì hục nâng đầu Ginny lên: "Anh Tom, anh phải giúp em mới được. Chúng ta phải ra khỏi chỗ này ngay. Có một con Tử Xà...Em không biết nó ở đâu, nhưng nó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào...Anh làm ơn giúp em..."

Riddle không động đậy. Harry vẫn toát mồ hôi xoay sở để nâng cao được nửa thân Ginny lên khỏi sàn. Nó cúi xuống để lượm lại cây đũa phép, nhưng cây đũa phép đã biến đâu mất.

Harry ngước nhìn lên hỏi Riddle: "Anh có thấy?"

Riddle vẫn đứng yên nhìn Harry, mấy ngón tay dài đang xoay xoay cây đũa phép của Harry. Tưởng Riddle đã nhặt giùm mình cây đũa, Harry vừa đưa tay ra vừa nói: " mCám ơn anh"

Nhưng Riddle vẫn đứng yên nhìn Harry đăm đăm, mấy ngón tay dài vẫn thờ ơ xoay xoay cây đũa phép. Một nụ cười bí hiểm thoáng làm cong khóe miệng của Riddle.

Harry khẩn khoản: "Mau trả em cây đũa phép. Anh nghe em đi. Tụi mình phải ra khỏi chỗ này! Nếu con Tử Xà mà xuất hiện"

Nhưng Riddle bình thản nói: "Nó chỉ xuất hiện khi nào được gọi mà thôi"

Alma tiến lại gần Harry thì thầm nói: "Anh chắc không tốt lành gì đâu lùi về sau nhanh lên"

Cậu gật đầu cùng cô đỡ Ginny lùi về phía sau.

Harry hạ lưng của Ginny xuống sàn vì không thể đỡ lâu hơn nữa. Nó hỏi Riddle: "Anh nói vậy nghĩa là sao? Anh làm ơn đưa trả em cây đũa phép, em có thể sẽ cần đến nó"

Nụ cười của Riddle mở rộng hơn. Anh ta nói: "Mày sẽ không cần đến nó nữa đâu"

Harry trân trối nhìn Riddle: "Ý anh muốn nói gì? Em sẽ không cần dùng đến...?"

Riddle nói: "Harry Potter à, tao đã chờ đợi cơ hội này lâu lắm rồi. Cơ hội gặp gỡ mày. Để trò chuyện với mày"

Alma không còn kiên nhẫn nói: "Chúng ta đang gặp nguy hiểm đó, anh không giúp thì thôi nhé. Còn trò chuyện thì để sau"

Riddle bỏ cây đũa phép của Harry vô túi áo, miệng vẫn cười: "Chúng ta sẽ nói chuyện ngay bây giờ"

Harry nhìn Riddle trừng trừng. Có chuyện gì đó rất quái đản đang diễn ra ở đây. Chậm rãi từng tiếng, Harry hỏi: "Làm sao mà Ginny ra nông nỗi như này?"

Riddle có vẻ rất thoải mái, đáp: "À, đó là một câu hỏi thú vị. Và câu trả lời lại là một câu chuyện dài. Tao nghĩ nguyên nhân chính khiến Ginny ra nông nỗi này là do con bé đã để mở trái tim mình và đem hết bí mật của mình tâm sự với một kẻ xa lạ vô hình"

Harry không hiểu: "Anh đang nói về cái gì vậy?"

Alma tiếp lời: "Là về quyển nhật ký mà Harry lụm được trong phòng vệ sinh nữ đúng không?"

"Đúng, về quyển nhật ký. Quyển nhật ký của tao ấy mà. Con bé Ginny đã viết vô nhật ký của tao trong suốt mấy tháng trời, kể lể với tao những nỗi sầu muộn và băn khoăn đáng thương của nó - nào là mấy thằng anh trêu chọc nó như thế nào, nào là đi học năm thứ nhất mà phải xài toàn là đồ cũ, áo cũ, sách cũ, nào là..."

Riddle hơi ngừng lại, mắt lấp láy, rồi nói tiếp: "Nào là anh chàng Harry Potter vĩ đại tốt bụng nổi tiếng, chắc là, theo con bé nghĩ nhé, chẳng hề thích nó chút nào"

Suốt trong lúc nói những điều này, mắt Riddle không hề rời khỏi gương mặt Harry. Một cái nhìn hau háu.

Riddle vẫn tiếp tục: "Kể ra thì cũng chán ngấy khi phải nghe tất cả những nỗi phiền muộn băn khoăn be bé ấy của một con bé mười một tuổi. Nhưng mà tao kiên nhẫn lắm. Tao viết lại cho con bé. Tao rất cảm thông. Tao cho rằng mình luôn luôn có khả năng mê hoặc những người tao cần mê hoặc. Cho nên con bé Ginny trút hết tâm tình của nó với tao, và ngẫu nhiên mà tâm tình của con bé đúng y như điều tao muốn"

"Tao đã ngày càng mạnh lên, nhờ nhấm nháp những nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của con bé, những bí mật tăm tối nhất của con bé. Tao trở nên mạnh mẽ, và mạnh hơn con bé Ginny rất nhiều, đủ mạnh để bắt đầu nhen nhúm trong con bé ấy vài ba bí mật của tao, để bắt đầu trút một chút tâm tình của tao vào con bé..."

Cổ họng Harry đã trở nên khô đắng. Cậu hỏi: "Ý anh muốn nói gì?"

Riddle vẫn nhẹ nhàng: "Chưa hiểu hả? Ginny là người đã mở cửa Phòng Chứa Bí Mật. Chính con bé ấy đã vặn cổ mấy con gà trống quanh trường và vẽ lem nhem lên tường những thông điệp dọa nạt. Chính con bé đã thả Tử Xà Slytherin ra hại bốn tên Máu Bùn và con mèo của lão giám thị"

Harry thì thào lắc đầu: "Không đời nào có chuyện đó!"

Riddle vẫn bình thản nói: "Đó là sự thật. Dĩ nhiên là ban đầu con bé không ý thức được mình đang làm gì. Kể ra cũng thú vị. Phải chi mày được đọc những trang nhật ký mới viết của con bé. Những điều con bé ấy viết hay lắm"

Riddle cứ nói liên tu bất tận: "Con bé Ginny ngu ngốc ấy phải mất một thời gian khá lâu mới thôi tin cậy vào quyển nhật ký. Cuối cùng con bé cũng đâm nghi ngờ quyển nhật ký và tìm cách quăng bỏ nó đi. Lúc đó, chính mày, Harry, chính mày đã lượm được cuốn nhật ký và vào cuộc. Không có gì làm tao vui sướng hơn khi mày lượm được cuốn nhật ký của tao. Cuốn nhật ký lại ngẫu nhiên rơi vào tay mày, chính mày, con người mà tao đã háo hức muốn gặp gỡ"

Cơn tức giận đã trào dâng khắp người Harry, nó phải cố gắng tự kiềm chế lắm mới nói thành lời: "Tại sao mày lại muốn gặp tao?"

Riddle đáp: "À, mày biết không, Harry, con bé Ginny kể cho tao nghe đủ thứ về mày, cả tiểu sử hấp dẫn của mày nữa"

Cái nhìn của Riddle tập trung vào vết thẹo tia chớp trên trán Harry, càng lúc càng trở nên khao khát hơn: "Tao biết tao phải tìm hiểu thêm về mày, nói chuyện với mày, và nếu được thì gặp gỡ mày. Vì vậy tao quyết định chỉ xem vụ bắt giữ thằng ngốc Hagrid nổi tiếng, để lấy lòng tin của mày"

Alma ngắt lời Riddle, giọng run lên: "Thì ra mấy ngày trước bác Hagrid bị bắt đi là tại anh. Có phải anh đã vu oan giá họa bác ấy không? Tôi còn tưởng họ bắt lầm, nhưng hóa ra do anh"

Riddle lại bật cười khanh khách: "Tao đã lo là sẽ có người nào đó nhận ra rằng Hagrid không thể nào là Người Kế Vị Slytherin được. Tao đã mất suốt năm năm trời để tìm hiểu mọi điều về Phòng Chứa Bí Mật rồi mới khám phá ra lối vào bí mật...Hagrid làm gì có được những chuyện đó cơ chứ!"

Riddle lại mở nụ cười lạnh lùng, nói tiếp:
"Chỉ có thầy dạy môn Biến, lão Dumbledore, dường như tin là Hagrid vô tội. Lão ra sức thuyết phục lão Dippet giữ lại Hagrid và huấn luyện thành người giữ khóa cho trường Hogwarts. Tao nghĩ có thể lão Dumbledore đã đoán biết được sự thật"

Harry nghiến răng: "Thầy Dumbledore nhìn thấu suốt tim gan mày, tao dám chắc như vậy"

"Ờ, sau khi Hagrid bị đuổi, lão Dumbledore chắc chắn đã để mắt theo dõi tao sát sườn đến bực cả mình. Tao biết là khi tao còn ở trường thì mở Phòng Chứa Bí Mật ra một lần nữa là không an toàn, không khôn ngoan. Tao tốn bao nhiêu năm dài tìm tòi ra nó không lẽ lại để nó chìm trở vào bí mật một cách lãng phí. Nên tao quyết định để lại một quyển nhật ký, lưu giữ tuổi mười sáu của tao trong đó, để một ngày nào đó, nếu may mắn, tao sẽ có thể dẫn dắt một kẻ khác bước theo dấu chân tao và hoàn tất công việc cao của Salzar Slytherin"

Harry nói bằng giọng của người chiến thắng: "Mày không thể hoàn tất công việc đó đâu. Lần này không có ai chết cả, kể cả con mèo cũng không chết. Trong vài tiếng đồng hồ nữa thuốc nhâm sâm sẽ được luyện xong và tất cả những người bị hóa đá sẽ được hồi sinh..."

Riddle lạnh lùng nói: "Tao chẳng nói với mày rồi ư? Rằng chuyện giết lũ Máu Bùn bây giờ không còn nghĩa lý gì với tao nữa. Trong nhiều tháng trời, tao đã nhắm vào mục tiêu mới, là mày"

Harry nhìn sững Riddle.

"Mày tưởng tượng coi tao đã tức giận như thế nào, khi người mở quyển nhật ký của tao ra lần vừa rồi không phải là mày, mà là Ginny. Con bé đã nhìn thấy mày có quyển nhật ký, thế là, con bé hoảng loạn. Nó sợ nếu mày biết xài quyển nhật ký này, biết cách "viết nhật ký", và tao đem hết bí mật của con bé ra kể biết thì chuyện sẽ ra sao? Cho nên con ngốc bé bỏng đó đã thừa lúc phòng ngủ của mày vắng vẻ, lẻn vào lấy trộm lại cuốn nhật ký. Nhưng tao biết tao phải làm gì chớ. Tao thấy rõ là mày đang lần ra dấu vết của Người Kế Vị Slytherin, nhất là khi một trong những người bạn thân nhất của mày bị tấn công. Và Ginny cũng đã nói cho tao biết cả trường đang đồn đại nhốn nháo bởi vì mày có thể nói được xà ngữ"

Harry vẫn nhìn Riddle trân trân:
"Vì vậy tao bắt con bé Ginny phải viết lời vĩnh biệt lên tường rồi xuống đây mà chờ. Con bé đã vùng vẫy, khóc lóc, đến phát ngán luôn. Nhưng cũng chẳng còn mấy sự sống trong con bé. Nó đã dốc quá nhiều tâm huyết vào quyển nhật ký, vào tao. Nhiều đến nỗi rốt cuộc tao đã thu đủ thần lực để tự mình rời khỏi trang giấy"

"Tao đã chờ đợi mày xuất hiện từ lúc tao và con bé đó xuống đây. Tao biết mày sẽ đến. Tao có nhiều điều muốn hỏi mày, Harry Potter à"

Hai bàn tay của Harry vẫn nắm chặt: "Hỏi gì?"

Riddle mỉm cười thích thú: "À, làm thế nào mà mày, một đứa trẻ sơ sinh không có tài năng pháp thuật gì phi thường, lại có thể đánh bại được vị phù thủy vĩ đại nhất của mọi thời đại? Làm thế nào mà mày có thể sống sót không hề hấn gì, ngoại trừ một vết thẹo nhỏ, trong khi mọi quyền lực của Chúa Tể Voldemort lại bị tiêu hủy?"

Nói tới đó, mắt Riddle hau háu, ánh lên những tia sáng đỏ kỳ lạ.

Alma thắc mắc: "Tại sao anh lại quan tâm đến chuyện Harry thoát chết? Voldemort là gì của anh?"

Harry hỏi lại: "Rốt cuộc mày với Voldemort là gì của nhau?"

Nhưng Riddle đáp, giọng nhẹ nhàng:
"Voldemort là quá khứ, hiện tại, và tương lai của tao, Harry Potter à"

Riddle rút cây đũa phép của Harry ra khỏi túi và bắt đầu quơ trong không trung, viết ba từ lung linh: TOM MARVOLO RIDDLE

Rồi nó vẫy cây đũa phép lần nữa, ba từ đó tự sắp xếp lại thành: I AM LORD VOLDEMORT

[Ta là chúa tể Voldemort]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com