ZingTruyen.Info

Harry×Alma || My Only Love

Những Điều Quái Dị

quyhlem

- Lem -

Ông nhìn bọn học sinh rồi tiếp tục: "Luôn luôn nên có nhiều người khi xử lý ông kẹ. Con ma đội lốt sẽ bối rối. Nó nên đội lốt gì, một cái xác không đầu hay một con sên ăn thịt sống? Có một lần tôi thấy một ông kẹ phạm chính cái sai lầm đó, toàn hù dọa hai người cùng một lúc và tự biến mình thành một nửa con sên. Không đến nỗi ghê lắm"

"Bùa chú để giải tà ông kẹ đơn giản thôi. Tuy nhiên cũng cần đến sức mạnh của ý chí. Các trò biết không, cái thực sự chấm dứt một ông kẹ là một trận cười. Điều các trò cần làm là buộc nó mang một hình dạng mà các trò thấy tức cười"

"Lỡ mình cố biến ông kẹ rồi mà không mất cười thì sao?" Alma ghé vào tai Harry thì thầm

Cậu véo nhẹ má cô đáp: "Đừng có hỏi những điều mình không thể trả lời"

"Chúng ta sẽ thực tập câu thần chú trước, không cần dùng đến cây đũa phép. Các trò hãy nói theo tôi... riddikulus!"

Cả lớp đồng thanh lập lại: "Riddikulus!"

Giáo sư Lupin nói: "Tốt lắm! Rất tốt. Nhưng tôi e là mình chỉ vừa thực tập xong phần dễ làm. Các trò nên biết là chỉ mỗi cái từ đó thôi thì chưa đủ hiệu nghiệm. Và đây là lúc cần đến trò, Neville à"

Cái tủ áo lại rung lắc bần bật, nhưng cũng không đến nỗi thảm như Neville, nó bước tới trước như thể nó đang đi tới cái giá treo cổ. Giáo sư Lupin nói: "Được rồi, Neville. Hãy làm cái trước tiên, trò hãy nói xem cái gì làm cho trò sợ nhứt trên cõi đời này?"

Môi của Neville mấp máy, nhưng không ai nghe được tiếng nào. Giáo sư Lupin vui vẻ nói: "Xin lỗi trò, tôi chưa nghe ra"

Neville nhìn quanh với vẻ hoang mang, như thể cầu xin ai đó cứu giúp nó với, rồi nó nói, nghe như một tiếng thì thào: "Giáo sư Snape"

Hầu như ai cũng cười. Ngay cả Neville cũng mỉm cười với vẻ hối lỗi. Tuy nhiên giáo sư Lupin lại có vẻ suy tư. Thầy nhìn nó: "Giáo sư Snape...hừm...Neville, thầy nghĩ con sống với bà nội con, phải không?"

Neville lo lắng: "Ơ... phải, nhưng mà con không muốn ông kẹ biến thành bà nội con đâu"

"Không, không, con hiểu lầm ta rồi"

Giáo sư Lupin bây giờ lại mỉm cười, nói tiếp: "Ta không biết con có thể nói cho mọi người biết loại áo quần gì mà bà của con thường mặc không?"

Neville có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng đáp: "Dạ...Bà luôn luôn đội cái nón ấy, một cái nón cao trên đỉnh có gắn một con kền kền nhồi bông. Và một cái áo đầm dài màu xanh lá cây, thông thường...và đôi khi quàng khăn quàng cổ bằng lông cáo"

Giáo sư Lupin gợi ý: "Và một cái ví xách tay?"

Neville nói: "Một cái màu đỏ bự lắm"

Giáo sư Lupin nói: "Được rồi. Con có thể hình dung những thứ y phục này rõ ràng không, Neville? Con có thể nhìn thấy chúng ở trong đầu con không?"

"Dạ."

Neville đáp không chắc chắn chút nào, hiển nhiên là nó đang thắc mắc chuyện gì tiếp theo đây. Giáo sư Lupin tiếp tục giảng giải: "Neville à, khi Ông Kẹ nhào ra khỏi cái tủ áo và trông thấy con, nó sẽ đội ngay lốt giáo sư Snape. Và con sẽ giơ cây đũa phép lên, như vầy, và la lên "Riddikulus", và hết sức tập trung nghĩ đến áo nón của bà con. Nếu con làm tốt thì "giáo sư Snape" sẽ bị đội cái nón có con kền kền nhồi bông trên chóp, mặc cái áo đầm xanh, đeo cái ví bự màu đỏ"

Mọi người phá ra cười to. Cái tủ áo cũng lắc lư dữ dội. Giáo sư Lupin nói tiếp: "Nếu Neville thành công, thì ông kẹ có thể hướng sự chú ý lần lượt vào từng người trong chúng ta. Tôi muốn tất cả các trò hãy dành ra ít phút bây giờ để nghĩ xem mình sợ cái gì nhất, và nghĩ xem mình có thể ép nó làm gì cho thiệt khôi hài..."

Căn phòng trở nên im lặng. Alma nghĩ... Cái gì khiến cô sợ nhất trên đời này?

Alma lại thì thầm với cậu: "Khi bọn họ biết mình sợ gì liệu họ có chọc mình không Harry?"

"Chắc một phần có, nhưng không cần lo biết đâu chọc hoài bồ lại hết sợ thứ đó luôn thì sao?"

Cô gật gù đáp: "Ừa"

Giáo sư Lupin hỏi: "Mọi người sẵn sàng chưa?"

Mọi người khác đều đã gật đầu và xắn tay áo lên. Giáo sư Lupin nói: "Neville, chúng ta sẽ lùi lại một chút, để cho con có một bãi đấu thoáng rõ, được chứ? Các trò cũng lùi lại hết, tôi sẽ gọi người tiếp theo tới trước... Bây giờ, Neville có thể nhìn thấy rõ hơn..."

Tất cả đều thối lui, đứng dựa sát tường để lại một mình Neville bên cái tủ áo. Trông nó xanh xao không còn hồn vía, nhưng nó đã xắn tay áo lên và nắm chặt cây đũa phép trong tay, sẵn sàng.

Giáo sư Lupin giơ cây đũa phép của ông về phía nắm đấm của cánh cửa tủ: "Thầy đếm đến ba, Neville nhé. Một - hai - ba! Bắt đầu!"

Một chùm lửa sáng xẹt ra từ đầu đũa phép của giáo sư Lupin, trúng ngay cái nắm đấm. Cái tủ áo mở bung ra. Giáo sư Snape bước ra, mũi khoằm, vẻ dọa nạt, quắc mắt nhìn Neville.

Neville lùi lại, đũa phép giơ lên, miệng há hốc không thốt ra lời. Thầy Snape tiến về phía nó, đè trùm lên nó, cho tay vào bên trong lớp áo chùng. Neville chợt thét lên: "R-r-riddikulus!"

Có một tiếng gì vang lên như tiếng roi quất. Thầy Snape loạng choạng. Rồi thầy mặc một cái áo đầm dài viền ren, đội một cái nón cao trên chóp có một con kền kền bị mối gặm, và tay đung đưa một cái ví bự chảng màu đỏ thắm.

Một tràng cười bùng vỡ, còn ông kẹ khựng lại, bối rối, và giáo sư Lupin hét:
"Xuất sắc! Ron, tiếp theo!"

Ron nhảy vọt tới trước. Rắc, Cả đống người rú lên. Một con nhền nhện khổng lồ phủ đầy lông lá, cao chừng hai thước đang tiến về phía Ron, nhắp nhắp đôi càng đầy đe dọa. Trong khoảnh khắc, Harry nghĩ là Ron đã bị đông cứng lại. Thế rồi..."Riddikulus!"

Ron rống lên, sáu cái chân nhền nhện biến mất và được thay thế bằng giày trượt. Con nhền nhện không chân cứ trượt lên trượt xuống rồi tự té.

Tới lượt Alma mặt cô đần ra nhìn con nhền nhện biến mất và hiện ra hình ảnh như dưới nước, sau vài giây làn nước đó dần nhiễm một màu đỏ tươi, chưa đợi hiện ra nguyên vẹn cô đã vội cầm đũa phép hô: "Riddikulus!"

Làn nước nhiễm đỏ đó biến thành một con gấu bông ngốc nghếch chỉ biết chổng cái mông của mình lên mà nhảy.

"Bồ ấy sợ gì vậy?" Harry nhìn Ron, Hermione hỏi

Ron nhún vai đáp: "Sợ nước chăng?"

Hermione đánh lên vai nó một cái nói "Bộ quên sao? Hồi năm ngoái bồ bị Alma chấn bước ở hồ bơi mà"

"Bồ không nhắc mình quên trận chiến đó luôn" Ron cười cười gãi đầu nói

Đến lượt Harry giơ cây đũa lên sẵn sàng, biết mất hình ảnh của con gấu bông, dần dần hiện lên một giám ngục Azkaban.

Giáo sư hối hả chạy tới trước Harry. Giám ngục biến mất. Trong một giây mọi người ngơ ngác nhìn quanh coi nó ở đâu. Chúng thấy một trái cầu pha lê trắng óng ánh bạc lơ lửng trên không phía trước giáo sư Lupin. Ông uể oải nói: "Riddikulus!"

Ông kẹ trở thành một bong bóng xì hơi bay lung tung phòng học. Thầy Lupin lại gọi: "Neville, tiến lên, và kết thúc nó luôn!"

Giáo sư Lupin lùi lại. Lần này Neville lao tới trước với vẻ quả quyết ra mặt.

"Riddikulus!" Neville hét to, và trong nửa giây, mọi người nhìn thấy hình ảnh thầy Snape trong trang phục đàn bà đầu rua ren, rồi Neville bật ra một tràng cười "Ha ha ha...", và con ông kẹ nổ tung thành cả ngàn bụm khói nho nhỏ, xong biến mất.


Giáo sư Lupin thốt lên: "Xuất sắc!"

Lớp học lại ào lên vỗ tay hoan hô. Giáo sư Lupin nói: "Xuất sắc! Neville. Mọi người đều làm giỏi lắm. Để tôi xem, năm điểm cho nhà Gryffindor cho mỗi học sinh đã tham gia khắc phục con ông kẹ, riêng Neville thì được mười điểm vì làm đến hai lần"

Thầy nhẹ nhàng nói: "Mọi người đều rất giỏi, bài học hôm nay thật xuất sắc. Bài tập về nhà, hãy vui lòng đọc chương về ông kẹ, và tóm tắt lại cho tôi... và nộp bài vào thứ hai. Bấy nhiêu đó thôi"

Bọn trẻ rời căn phòng, nói chuyện hào hứng. Tuy nhiên Harry không cảm thấy phấn khởi lắm. Giáo sư Lupin đã cố tình không cho cậu đối phó với ông kẹ. Tại sao? Có phải vì ông đã nhìn thấy Harry đổ gục trên xe lửa, và nghĩ là cậu không làm nổi chuyện đó chăng? Chẳng lẽ ông nghĩ Harry có thể xỉu một lần nữa?

Cô chậm rãi đến bên cậu an ủi: "Đừng buồn nữa, chắc giám ngục rất là này nọ nên giáo sư không muốn bồ đối phó thôi"

"Mình biết rồi, Alma" Harry mỉm cười nhìn cô

Ron vui vẻ hỏi: "Đây là bài học Phòng Chống Nghệ thuật Hắc Ám hay nhứt từ trước tới nay, đúng không?"

Hermione công nhận: "Thầy có vẻ là một giáo viên giỏi. Nhưng mình ước gì mình cũng có một cơ hội trị con ông kẹ"

Ron cười khẩy: "Bồ thì sợ cái gì nhứt chứ? Chắc là một bài tập chỉ được chín trên mười điểm chứ gì!"

"Được rồi thôi đi" Bồ ấy lườm Ron một cái

Cả bốn đứa trở về phòng học và thu dọn đồ để chuẩn bị ăn trưa. Alma khó khăn cắt đồ của mình vào túi, Harry thấy vậy liền đi lại giúp đỡ cô một tay.


"Cảm ơn bồ nha, mình chỉ còn có một tay thôi" Cô gán giơ tay đang bị băng bó lên cho cậu xem

"Không gì đâu, được rồi đi thôi" Harry không nói gì thêm cầm túi của cô lẫn của mình đi

Vào buổi sáng ngày Hội Ma, Alma cùng thức dậy và cùng xuống lầu với tất cả những học sinh khác để ăn điểm tâm. Lòng Harry buồn rười rượi mặc dù cậu đã cố tỏ ra bình thường.

Hermione nhìn Harry với vẻ vô cùng áy náy và nói: "Tụi này sẽ đem thiệt nhiều kẹo của tiệm Công Tước Mật về cho bồ"

Ron nói: "Ừ, cả đống luôn"

Alma nói tiếp: "Chắc chắn là một đống"

Harry nói với giọng mà cậu hy vọng là nghe sẽ tự nhiên như thể vuột miệng mà nói ra: "Khỏi lo cho mình đi! Cứ đi chơi cho vui nha. Hẹn gặp lại mấy bồ trong bữa dạ tiệc"

Harry đi cùng ba đứa đến tiền sảnh. Ở đó, thầy Filch đứng phía trong cánh cửa chính, kiểm mặt từng trò dựa theo một danh sách dài thòng. Thầy Filch soi mói từng gương mặt một cách ngờ vực, để bảo đảm chắc chắn là không để lọt ra ngoài một trò nào không phép được đi ra ngoài.

Malfoy đang đứng cùng hàng với Crabbe và Goyle, lớn tiếng châm chọc: "Ở lại hả Potter? Sợ quá hổng dám đi ngang những viên giám ngục Azkaban hả?"

"Cậu ta thường lên cơn bất chợt như vậy sao? Hermione" Alma đứng bên Hermione thì thầm hỏi

Măc kệ hắn, Harry buồn bã trở về kí túc xá Gryffindor. Cậu chán nản nhìn mọi người rời đi từng người từng người một. Vì không có chữ ký của phụ huynh nên Harry không được đi thăm làng Hogsmeade.

...

"Đây nè, công sức tụi này hốt được bao nhiêu thì hốt về bấy nhiêu cho bồ nè"

Ron nói và trút một trận mưa kẹo đủ màu rực rỡ xuống đùi Harry. Lúc ấy đã hoàng hôn rồi, Ron và Hermione, Alma trở về phòng sinh hoạt chung với gương mặt hồng thắm nhờ gió lạnh và vẻ hào hứng như thể chúng vừa sống những giờ phút tuyệt nhứt đời.

"Cám ơn"

Harry nói, cầm lên một gói nhỏ xíu những Quỷ Hột Tiêu. Cậu hỏi: "Hogsmeade ra sao? Mấy bồ đã đi được những chỗ nào?"

"Khắp các nơi, nghe sơ qua là biết liền - Dervish & Banges, tiệm bán trang thiết bị phù thủy, tiệm Giỡn của Zonko, tiệm Ba Cây Chổi Thần để mua mấy ly sủi bọt đựng Bia Bơ và nhiều nơi khác nữa"

Ron và Hermione tranh nhau kể: "Bưu điện nữa, Harry! Có chừng hai trăm con cú, con nào cũng đậu trên kệ, mỗi con có mã lông tùy theo bồ muốn thư được phát chuyển nhanh đến mức nào"

"Ước gì tụi này đem về được cho bồ một chút Bia Bơ, thế nào nó cũng làm bồ ấm lên..."

Hermione bỗng nhìn Harry lo ngại: "Bồ đã làm gì hôm nay? Bồ có làm xong bài tập nào không?"

"Không" Harry nói

Hermione coi giờ: "Tụi mình nên xuống đại sảnh đường thôi, mấy bồ biết đó, dạ tiệc sẽ bắt đầu trong mười lăm phút nữa..."

Alma nhẹ nhàng bảo: "Mấy bồ soạn đồ đi, mình cần nói chuyện với Harry"

Hermione gật đầu: "Nhanh lên đó"

"Lại đây!" Alma kéo Harry về một góc nhỏ đủ hai đứa nói chuyện

"Không cần thần bí dị đâu Alma" Harry cười nói

"Mình có mua cho bồ một thứ" Nói rồi cô từ sau lưng lấy ra một chiếc hộp màu xanh dương nhạt được đống gói tỉ mỉ

"Cái gì trong này vậy" Harry đưa gần lỗ tai lắc lắc cái hộp

"Mở ra đi" Cô giục cậu

Harry từ tồn mở ra, bên trong là một chiếc khăn len quàng cổ màu đỏ nhạt đúng màu cậu rất thích.

Cậu không thể tin nhìn món quà rồi lại nhìn cô, cậu không thể nào tin nổi hỏi: "Bồ thực sự tặng mình sao?"

Cô nhếch mép nhìn cậu "Vậy mình không tặng bồ đưa cho bồ chi không biết"

"Bồ lại nhếch mép nữa rồi" Harry lấy tay kéo khuôn miệng cô trở về bình thường

"Được rồi đi thôi hai ông bà" Ron không kiên nhẫn được nữa hét lớn với hai đứa nó

"Cảm ơn" Harry mỉm cười nhìn Alma nói

Bốn đứa vội vã chui qua cái lỗ chân dung để nhập vào đám đông. Tụi nó đến tiền sảnh và băng ngang đại sảnh đường. Nơi đây đã được trang trí bằng hàng trăm và hàng trăm trái bí rợ thắp đầy nến, một đám mây dơi sống vỗ cánh chấp chới, và rất nhiều cờ đuôi nheo màu cam rực rỡ cứ lờ lững bơi ngang qua vòm trần sảnh đường đầy bão tố y hệt những con rắn nước chói lòa.

Đồ ăn ngon tuyệt đến như Ron và Hermione đã no ứ đến suýt nổ bung ra vì kẹo công tước mật, cũng ráng ăn mỗi món đến hai hiệp. Alma cứ liếc chừng lên bàn giáo viên. Giáo sư Lupin trông vẫn mạnh khỏe và vui tươi như thường. Cô đưa mắt dọc theo bàn, tới chỗ thầy Snape ngồi. Không biết là do cô tưởng tượng ra, hay quả thực là đôi mắt của thầy Snape đang nhìn thầy Lupin nhấp nháy liên hồi một cách phi tự nhiên?

Bữa tiệc kết thúc với một cuộc vui do những con ma trường Hogwarts phục vụ. Mấy con ma này đột ngột hiện ra từ những bức tường hoặc trồi lên từ những cái bàn để biểu diễn một màn bay lượn ngoạn mục.

Buổi tối thú vị đến nỗi tâm trạng vui vẻ của Harry không bị suy xuyển chút nào khi Malfoy hét qua đám đông lúc tụi nó rời sảnh đường: "Mấy viên giám ngục Azkaban gửi cái hôn cho mày đó, Potter!"

Cả bốn đứa tuôn theo những học sinh khác của nhà Gryffindor dọc theo hành lang quen thuộc trở về tháp Gryffindor, nhưng khi đi đến được bức chân dung Bà Béo ở cuối hành lang, tụi nó thấy học sinh đang túm tụm chật cứng nơi đó.

Ron tò mò: "Sao không ai vô trong hết vậy?"

Harry nhóng đầu dòm qua những cái đầu phía trước. Bức chân dung dường như đóng chặt. Bỗng vang lên giọng nói của Percy, anh đang chen qua đám đông với vẻ quan trọng: "Làm ơn cho tôi qua. Việc gì mà dồn đống lại đây như vầy? Chẳng lẽ tất cả đều cùng nhau quên mật khẩu rồi sao? Xin lỗi, cho tôi đi qua, tôi là huynh trưởng..."

Và rồi sự im lặng lan qua đám đông, bắt đầu từ hàng đầu, và một cơn ớn lạnh tỏa xuống hành lang. Bọn học sinh nghe giọng Percy đột ngột đanh lại: "Ai đó đi mời thầy Dumbledore, mau lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info