ZingTruyen.Info

Harry×Alma || My Only Love

Người Kế Vị

quyhlem

- Lem -

Trầm tư suy nghĩ một lúc, thì Harry lại tiếp tục nói: "Cậu nhớ Aragog nói gì về cô bé chết năm mươi năm về trước không? Cô ta chết trong nhà vệ sinh. Nếu cô ta chưa đi đâu thì sao?"

"Ma Myrtle?" Ron nghi vấn hỏi

"Sao mình không biết về gì vụ đó vậy?" Cô ngơ ngác hỏi hai người

Harry xếp miếng giấy vào áo, cậu đáp: "Chuyện dài lắm, mình sẽ kể cho bồ nghe sau vậy"

"Các học sinh trở về phòng sinh hoạt chung ngay lập tức"

Giọng của giáo sư McGonagall bỗng nhiên truyền đến từ phía hàng lang gần đó.

"Các giáo sư đến cửa hàng lang lên lầu hai ngay"

Alma xoay mình để nhìn Ron và Harry trân trân: "Mau đi thôi còn ngơ ra đó"

Ba đứa chạy về phía có tiếng giáo sư và trốn vào bên tường, lắng nghe tiếng chân dồn dập của hàng người đang chạy về phía này. Ba đứa trố mắt nhìn các thầy cô đang lần lượt kéo đến. Một số trông rất hoang mang, một số thì nét sợ hãi không giấu được trên gương mặt. Rồi giáo sư McGonagall đi lại.

Giáo sư lên tiếng trong hành lang hết sức yên lặng: "Như tất cả đã thấy, con cháu của Slytherin đã để lại một thông điệp khác. Điều ta lo sợ nhất nay đã trở thành sự thật"

"Một học sinh đã bị quái vật bắt và mang đi vào căn phòng chứa bí mật"

"Phải cho tất cả học sinh về nhà thôi. E rằng Hogwarts phải đóng cửa" Giáo sư McGonagall vẻ mặt càng ngày lo lắng

Tiếng chân dồn dập nhanh chống đi vè phía này. Trong một khoảnh khắc hy vọng hoang đường, cầu cho người bước vào là cụ Dumbledore. Nhưng hóa ra là thầy Lockhart. Ông tươi cười: "Xin lỗi tôi ngủ quên, đến muộn quá. Có điều gì tôi chưa được biết?"

"Một nữ sinh đã bị quái vật bắt đi. Đã đến lúc anh ra tay rồi đó" Cô McGonagall nhìn chằm chằm thầy và nói

Thầy Lockhart tròn mắt nhìn giáo sư"Đến lúc tôi ra tay?"

Giáo sư Flitwick nói to một cách cố ý để thầy nghe được: "Không phải tối qua anh tuyên bố là đã biết cảnh cửa của căn phòng bí mật ở đâu hay sao?"

Thầy Lockhart mở to mắt nhìn những gương mặt nặng nề như đeo đá của đồng nghiệp ngồi chung quanh. Ông cố gắng phân bua: "Được, cứ gia...giao phó cho tôi...tôi"

Thầy Snape chồng hai cánh áo vào nhau lại tiếp lời: "Thế thì tốt rồi! Chúng tôi sẽ để thầy xử lý quái vật, thầy Gilderoy"

Giáo sư McGonagall nói: "Tài năng của thầy đã thành huyền thoại"

Thầy Lockhart khẩn khoản nhìn quanh một cách tuyệt vọng nhưng không ai có vẻ muốn cứu ông cả. Trông thầy Lockhart bây giờ không còn cái vẻ đẹp trai cao sang nữa. Môi thầy run lập cập, và vì thiếu vắng nụ cười đầy răng thường ngày, trông thầy rõ ra là một kẻ yếu ớt, trệu trạo. Thầy gượng nói: "Được thôi. Tôi sẽ trở về văn phòng để...chuẩn bị"

Thầy vừa rời đi giáo sư McGonagall đã thay đổi sắc mặt hoàn toàn, không còn cười mỉm như trước mà mũi còn dần đỏ lên.

Bà Pomftrey thắc mắc hỏi giáo sư: "Em nào bị quái vật bắt đi?"

Giáo sư McGonagall đáp: "Ginny Weasley"

Sau câu nói đó mọi người cũng dần lần lượt rời đi, người cuối cùng rời đi là thầy Snape. Giờ đây họ có thể thấy trên tường có một dòng chữ màu đỏ.

XƯƠNG NÓ SẼ VĨNH VIỄN NẰM TRONG CĂN PHÒNG

"Ginny?" Ron hốt hoảng nói

Cuối cùng ba đứa len lén chạy về phía phòng học môn phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám nơi có thầy Lockhart.

Alma đẩy cửa vào vừa đi vừa nói: "Thầy Gilderoy có thể dỏm thật nhưng ông ta sẽ đến căn phòng"

"Ta có thể bảo thầy ấy về những gì ta biết!" Harry tiếp lời và chạy nhanh hơn nữa 

Harry đẩy cửa thật mạnh vào, cậu lớn tiếng nói: "Giáo sư, chúng em có thông tin cho thầy!"

Ông giật mình đóng cái rương vừa mới bỏ đồ vào. Tuy chỉ nhìn thấy có một nửa mặt của thầy Lockhart, nhưng tụi nhỏ cũng nhận ra là thầy có vẻ không thoải mái lắm.

Harry hỏi: "Thầy định đi đâu à?"

"Ừ, gọi khẩn, không từ chối được, thầy phải đi gấp!"

Văn phòng của thầy Lockhart hầu như đã bị lột trần trụi. Hai cái rương to tổ chảng để mở banh nắp trên sàn. Những tấm áo chùng đủ màu xanh ngọc bích, màu hoa tử đinh hương, màu bán dạ lam được xếp vội vàng và chất đống vào trong một cái rương. Trong cái cái rương kia là sách vở chen chúc nằm ngổn ngang. Những tấm hình từng dùng để treo kín các bức tường, bây giờ đã được tháo xuống, xếp vào những cái hộp để trên bàn làm việc.

Ron hỏi, giọng nhát gừng:"Còn em gái em?"

"Về việc ấy thì thầy rất tiếc"

Tránh né ánh mắt của ba đứa nhỏ, thầy Lockhart vừa nói vừa kéo ngăn tủ ra và bắt đầu vét hết đồ bên trong cho vô một cái bao.

Harry kêu lên: "Nhưng thầy dạy chúng em môn phòng chống nghệ thuật hắc ám! Thầy đâu thể đi như vậy!"

Tiếp tục thu dọn đồ đạc, vừa xếp những cái vớ lên đống áo choàng, thầy Lockhart vừa lẩm bẩm: "Phải nói khi nhận việc không ai bảo thầy làm việc này cả"

"Thầy trốn đi à?" Harry hỏi lại, vẫn không thể tin được

"Sau những điều vĩ đại thầy viết trong sách? Sách đó có thể làm ta mê muội. Nhưng chính thầy đã viết chúng!"

"Làm ơn suy nghĩ một chút!" Alma có chút khó chịu kêu lên

Thầy Lockhart nói nhẹ nhàng: "Làm sao bán sách được nếu độc giả không nghĩ chính thầy đã làm những việc ấy!?"

Harry sững sờ nói: "Thầy đã bịa chuyện? Thầy lợi những việc làm của phù thủy khác"

"Phải có điều gì thầy làm được chứ!?" Ron thắc mắc nhìn ông ta hỏi

Đứng thẳng lên và nhìn ba đứa một cách nghiêm trang, thầy Lockhart nói: "Có, nếu em muốn biết, tôi rất có khiếu khi làm phép về trí nhớ. Nếu không các phù thủy khác sẽ kể lể mọi thứ. Rồi làm sao mà bán sách được nữa?"

"Thật ra, thầy phải làm phép với ba em đây!"

Ba đứa giận dữ chĩa cây đũa phép vào thầy Lockhart, Harry thúc thầy lên, nói: "Đừng bao giờ nghĩ đến việc đó"

Harry ra hiệu cho ông ta bỏ đũa phép xuống, Alma nhanh chóng cướp cây đũa phép trên tay của lão về và nhét vào áo choàng.

Harry và Ron áp tải thầy Lockhart ra khỏi văn phòng, xuống cầu thang gần nhất, đi dọc hành lang tối om, về phía bức tường có vẽ cái thông điệp ma quái đang chiếu sáng, và đến buồng vệ sinh của con ma khóc nhè Myrtle. Hai đứa nhỏ đẩy thầy Lockhart vô trước. Thấy thầy run rẩy mà Harry cũng khoái thầm.

Con ma khóc nhè Myrtle đang ngồi trên cái bồn nước ở cuối buồng thấy có người vào cô ta kêu lên: "Ai đấy?"

Diện mạo của con ma khóc nhè Myrtle lập tức thay đổi. Trông phấn khởi như thế nào "Xin chào Harry. Cậu đến đây để làm gì"

Harry hỏi: "Để hỏi cô đã chết như thế nào"

Từ trước tới giờ chưa từng có người nào hỏi cô ta một câu tâng bốc đến như vậy "Thật khủng khiếp! Chuyện đó xảy ra ngay đây, tại chỗ này, chết ngay trên cái bồn cầu tiêu này nè"

"Tôi đã phải đi trốn vì Olive Hornby cười nhau tôi và đôi kính. Tôi đang khóc thì nghe tiếng có ai đang vào"

Alma thắc mắc về cái người con trai là ai nên lên tiếng hỏi: "Đó là ai, Myrtle?"

"Tôi đâu có biết! Khi ấy tôi đang buồn!"

"Nhưng có tiếng nói gì rất lạ. Và tôi biết đó là một người con trai nên tôi mở cửa và bảo anh ta đi chỗ khác, và rồi..."

"Tôi chết"

Harry hỏi lại: "Đơn giản như vậy sao? Cách nào?"

"Tôi chỉ nhớ đôi mắt to màu vàng. Đằng kia, ở chỗ rửa tay" Myrtle chỉ vu vơ về phía cái bồn rửa mặt đằng trước

Cái bồn trông giống như bất cứ một bồn rửa mặt bình thường nào. Harry xem xét kỹ lưỡng xung quanh, cậu lấy tay sờ lên vòi nước. Một con rắn nhỏ xíu được khắc nguệch ngoạc ở một bên cái vòi mở nước bằng đồng.

Harry vui mừng réo lên: "Đúng nó rồi"

"Đúng nó rồi, Ron, Alma, mình nghĩ đây là lối vào căn phòng bí mật"

Ron bỗng nhắc: "Nói gì đi chứ! Harry, cậu nói câu gì bằng tiếng rắn đi"

Alma giật đầu đồng tình "Đúng vậy tiếng xà ngữ ấy, coi chừng có thể giúp chúng ta thì sao"

Harry bình tĩnh hít một hơi thật sâu và cậu bắt đầu nói một loại từ ngữ của rắn.

"Mở ra!"

Bỗng từ miệng cái bồn thoát ra một tiếng rít lạ lùng, và lập tức từ cái vòi nước tuôn ra một ánh sáng trắng lóa rực rỡ và bắt đầu xoay tít. Một giây sau, cái chậu bắt đầu di chuyển. Thực ra, cái chậu hạ xuống, để lộ ra ngay trước mặt mọi người một ống nước rất lớn, một ống nước đủ lớn để cho cả một người lớn chui vào được.

Cô ngó xuống dưới quan xét thì quay lại nói "Chúng ta cần phải xuống dưới xem tình hình thế nào mới được. Trong hai bồ ai đi với mình?"

Harry ngước nhìn lên và quyết định điều phải làm. Cậu nói: "Mình sẽ đi xuống đó"

Ron tiếp lời "Mình cũng vậy"

Một thoáng ngập ngừng. Rồi thầy Lockhart cũng lên tiếng với nụ cười gượng mơ hồ: "Các trò đã tìm ra căn phòng rồi. Ờ...có lẽ các trò không cần đến ta nữa"

Thầy đặt tay lên nắm đấm cửa toan chuồn ra ngoài, nhưng cả Harry và Ron đều chĩa cây đũa phép về phía ông. Ron nói: "Thầy xuống trước đi"

Mặt mày trắng bệch, lại bị tước mất đũa phép rồi, thầy Lockhart đành phải riu ríu đi về phía cửa Phòng Chứa Bí Mật. Giọng thầy run rẩy: "Thật sự ta phải đi xuống đó sao?"

Alma chọc đầu đũa phép vô lưng thầy Lockhart. Ông đứng càng gần cạnh ống nước, còn cố gắng nói thêm: "Thật không thể tin..."

Cô chịu nổi đã đẩy nhẹ vào vai ông một cái, và ông tuột xuống ống nước mất tiêu. Tiếng kêu la thảm thiết của lão cứ vang lên trên đây.

Ron và Harry lập tức nhảy theo thầy. Cô vẫn còn loay hoay đứng trên đây khi có một tiếng nói vọng lên: "Mau xuống đi Alma, Ron và mình đang đợi bồ"

Ma Myrtle từ bay lại đến bên cạnh cô nói: "Chúc may mắn Alma"

Cô vui vẻ gật đầu và tự thả mình xuống miệng ống nước, rồi buông tay. Y như là bị hút xuống và cứ trôi tuột đi, tuột mãi xuống trong bóng tối vô tận. Ống nước rẽ thành rất nhiều nhánh chạy về mọi hướng, nhưng không có nhánh nào to như cái ống đang hút cô xuống. Ống này cũng quanh cua, ngoằn ngoèo, đổ dốc đứng.

Alma biết là mình đang lao xuống rất sâu phía dưới trường Hogwarts, sâu hơn cả những tầng hầm ngục, cô cứ tuột trong ống nước hoài. Alma bắt đầu lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây. Cho đến khi chân chạm đất thì cái ống mới bớt nghiêng. Đầu ống hơi ngóc lên và cô bị hất văng ra từ đó, té một cái uỵch xuống một cái sàn ẩm ướt trong một địa đạo bằng đá tối om và đủ cao, rộng để đứng thẳng người.

Cậu đi lại và đỡ cô đứng dậy, lo lắng hỏi: "Có sao không Alma?"

"Không sao, cảm ơn bồ nhiều Harry" Cô vừa lau chiếc kính đeo của mình vừa trả lời cậu

"Chắc là tụi mình ở sâu phía dưới trường hàng dặm ấy" Tiếng nói của cô vang vọng trong địa đạo.

Ron liếc nhìn những bức tường nhớp nháp u ám chung quanh, nhận xét: "Không chừng ở bên dưới đáy hồ ấy"

Cả ba người bây giờ cùng hướng nhìn về bóng tối dày đặc phía trước.

Alma lấy cây đũa phép ra thầm đọc bùa chú: "Lumos!"

Đầu đũa lại hóa thành ngọn đèn, Alma bảo:
"Mau làm cây đũa phép hoá thành ngọn đèn rồi chúng ta đi thôi!"

Bốn người cùng bước tới, tiếng chân họ dẫm trên nền ướt nghe bèm bẹp. Địa đạo tối đến nỗi họ chỉ có thể nhìn thấy được một khoảng ngắn phía trước mà thôi.

Bốn người vẫn cẩn thận bước tới trước. Harry nói nhỏ: "Nhớ nghe, hễ nghe động tĩnh gì thì phải nhắm ngay mắt lại"

Harry hạ thấp cây đũa phép xuống để quan sát nền địa đạo, nhận thấy có nhiều mẩu xương xẩu của các động vật nhỏ. Cố gắng không nghĩ tới số phận Ginny trong tay con quái vật, Harry mở đường đi nhanh tới trước, quẹo qua một khúc quanh của địa đạo.

Chợt Ron níu vai Harry và Alma lại, giọng khàn khàn: "Harry, có cái gì ở đằng kia"

Họ đứng sững lại nhìn. Cô chỉ có thể thấy đại khái một cái gì to lớn kinh khủng và ngoằn ngoèo, đang nằm vắt ngang qua địa đạo. Vật đó không hề nhúc nhích.

Alma hổn hển, liếc nhìn lại hai người cùng đi: "Có lẽ nó ngủ rồi chăng?"

Ánh sáng ở đầu đũa phép rọi lên lớp da con rắn khổng lồ, một con rắn màu xanh lục sặc sỡ và có vẻ cực độc, đang nằm cuộn trên nền địa đạo. Một lớp da rỗng không. Con rắn đã lột da thoát xác từ bộ da rắn này ắt là phải dài ít nhất bảy thước.

"Ôi! Merlin ơi" Ron xuýt xoa yếu ớt

Cả ba không chú ý, rồi bất ngờ, thầy  Lockhart nhào vô Ron, giật lấy đũa phép từ tay Ron. Harry phóng ngay tới, nhưng đã trễ mất rồi, thầy Lockhart đã đứng thẳng lên, hổn hển thở, tay nắm lấy cây đũa phép của Ron, và nụ cười “quyến rũ năm năm liền” lại nở trên gương mặt của ông.

"Trò chơi sẽ kết thúc tại đây vậy. Ta sẽ lấy một tý da rắn này về trường, nói với mọi người là ta không thể cứu cô bé học trò kịp thời, và hai đứa bây đã mất trí một cách kỳ bí khi nhìn thấy thi thể tả tơi của con bé. Thôi nhé, hãy nói lời tạm biệt với trí nhớ của tụi bây đi"

Thầy Lockhart giơ cây đũa phép được hàn gắn bằng keo của Ron lên và đọc thần chú:
"Obliviate"

[ Obliviate: Mê muội ]

"Khoan chờ đã" Cô định nói gì với ông ta thì
cây đũa phép nổ đùng bằng sức mạnh của một trái bom nhỏ.

Cây đũa phép nổ đùng bằng sức mạnh của một trái bom nhỏ. Harry, Alma giơ tay bưng đầu chạy ra xa, trượt té vô đống da rắn rồi lại văng ra khỏi đó, nhào ra né những mảnh tường vỡ đổ ụp xuống người. Sức nổ làm trần địa đạo rung chuyển mạnh, làm cho vụn rữa rơi xuống lả tả thành đống tro.

Khi mặt đất yên, Alma đứng lên, chăm chú nhìn qua đống tường vỡ. Cô hét: "Ron! Bồ có sao không hả Ron?"

"Mình ở đây!" Giọng Ron vang lên sau đống gạch đá như bị nghẹn lại

"Mình không sao cả, nhưng...ông thầy của tụi mình...ổng bị tẩu hỏa nhập ma rồi, cây đũa phép của mình đã chơi ổng một vố"

"Bồ nên làm gì đó với ông ta đi Ron"

Cô và cậu nghe có tiếng ạch đụi và tiếng kêu lớn "ối". Nghe như thể Ron đá nhầm ống quyển của thầy Lockhart.

Giọng Ron lại vang lên, nghe tuyệt vọng: "Giờ làm sao đây? Mình không thể đi qua đống gạch đá này, mất cả đống thời gian mới dọn dẹp xong"

Harry nghĩ là mình đang lãng phí thì giờ. Có thể Ginny đang thoi thóp trong Phòng Chứa Bí Mật nhiều tiếng đồng hồ rồi và đang chờ cậu đến cứu. Cậu biết rất rõ việc quan trọng nhất mà nó phải làm bây giờ là gì.

Harry gọi Ron: "Bồ chờ ở đó nha. Chờ ở đó với thầy Lockhart. Mình và Alma sẽ đi tiếp. Nếu một giờ nữa tụi mình không quay trở lại...thì bồ tìm cách thoát khỏi đây đi"

Một khoảng lặng yên ngột ngạt. Rồi tiếng Ron vang lên, nghe như thể nó cố giữ cho giọng nói đừng run: "Mình biết rồi, hãy cứu em gái mình và bảo vệ bản thân nha"

"Tụi mình biết rồi" Harry hét lên

"Sẵn sàng chưa Alma?" Harry quay lại nhìn về phía sâu kia và hỏi cô

"Sẵn sàng" Giọng cô chắc nịt nói

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info