ZingTruyen.Info

Harry×Alma || My Only Love

Chó Ba Đầu

quyhlem

- Lem -

Trời hôm ấy, trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi bọn trẻ bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa. Đám trẻ của nhà Slytherin đã có mặt đông đủ. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn.

Giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng. Bà quát:

"Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!"

Cô đưa mắt liếc xuống cây chổi cạnh chân mình, thấy nó lởm chởm, cũ kỹ làm sao. Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh:

"Tay phải đặt trên cán chổi và hô. LÊN!"

Mọi người gào to "LÊN!"

Cây chổi của Harry lập tức nhảy tõm vô tay cậu. Trong lớp, chỉ có vài giây làm được như vậy, chổi của cô chỉ lăn nhẹ trên mặt đất hai ba tiếng đếm nó mới chịu nhảy lên tay. Còn chổi của Ron cứ thế mà bị bay thẳng ngay trung tập mặt trong thật mắc cười.

"Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba... hai..."

Neville, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch quát:

"Quay lại, Neville!"

Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần một thước rồi ba thước, gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Neville hướng xuống mặt đất đang trôi tuồn tuột ra sau. Neville há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi, và...RẦM!!!.

Thằng bé rớt xuống đất một cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhát về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất.
.
Bà Hooch cúi xuống bên Neville, gương mặt bà cũng trắng bệch như mặt thằng bé. Bà lẩm bẩm:

"Ôi ôi ôi!"

"Chắc là gãy tay rồi. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào"

Neville nước mắt ràn rụa, ôm lấy cổ tay, cà nhắc lê bước theo bà Hooch. Bà quàng cánh tay qua vai Neville để dìu nó đi. Bà quay lại nói với cả lớp:

"Các trò nhớ là không được phép bay nghe chưa. Giờ tôi sẽ đưa trò Neville đếm bệnh thất có nhớ không! Nếu tôi thấy cán chổi nào thì trò đó sẽ bị đuổi ra khỏi lớp và sẽ không bao giờ nhớ đến từ Quidditch hay cái gì khác"

Cả hai vừa đi khỏi là Malfoy phá lên cười: "Thấy vẻ mặt nó chứ? Nó mà bị treo ở đó lâu hơn sẽ quên luôn cách xì hơi"

"Cậu còn đần hơn đấy Malfoy" Cô nhìn tên đấy với một vẻ mặt không một cảm xúc nói

"Mày thích thằng mông vểnh đó sao, Emily?"

"Im đi Malfoy!" Harry đi lên trước đẩy tôi về phía sau và che chắn cho cô

"Thú vị thật đấy Potter!"

Chợt Malfoy kêu to: "Nhìn nè!"

Rồi nó chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ: "À, của bà thằng Mông Vểnh gửi cho nó đây mà!"

Trái cầu Gợi Nhớ nằm trong tay Malfoy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Harry điềm tĩnh nói: "Đưa nó đây, Malfoy!"

"Không phải giấu đi để cho nó đi tìm chứ" Malfoy cười nhăn nhở

"Đưa nó đây" Harry hét lên

"Giấu trên mái nhà thì sao?"

Nhưng Malfoy đã nhảy lên cán chổi của nó và bay vút lên. Thì ra nó không nói khoác, nó biết bay thật. Lượn lờ trên vòm cây cao, nó gọi vọng xuống.

"Mày sao vậy Potter? Không dám đuổi theo hả?!"

Harry túm lấy chổi của mình. Hermione kêu lên: "Harry! Bồ không thể bay. Bồ không nhớ cô Hooch nói sao? Với lại bồ không biết cách bay!"

"Harry! Nghe mình đi tên đầu bò đó sẽ bị tóm lên phòng giám thị nhanh thôi nên bồ đừng dại như thế" Cô chụp lấy tay cậu nói

"Nói ai đầu bò vậy con bốn mắt nhà Emily!" Có vẻ như tên Malfoy chột dạ nên đã đáp lại cô như vậy

Không thèm để ý đến tên đó nữa cô quay lại với công việc khuyên nhũ của mình.

"Bồ nghe mình đi, đừng lên đó được không?" Cô nhìn cậu bằng ánh mắt đã đã đỏ hoe lên như sắp khóc vậy

Cô cứ nghĩ rằng Harry đã hoàn toàn động lòng trước nước mắt của cô rồi, nhưng không! Cô đã sai!

"Xin lỗi Alma, sẽ không sao đâu...!!"

Nói rồi cậu trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất và phóng vọt lên không trung. Harry kéo cán chổi chếch lên một chút để bay cao hơn, nghe tiếng kêu la xuýt xoa của bọn con gái ngoài trừ tôi và Hermione dưới đất, cả tiếng hò reo đầy thán phục của đám con trai .

"Đúng là lì thiệt" Hermione giờ đây cũng chỉ biết nhìn theo bóng lưng của Harry nói

Harry đột ngột xoay cán chổi hướng về Malfoy, đối diện với Malfoy trong không trung. Mặt Malfoy đanh lại. Harry bảo:

"Đưa nó đây. Nếu không tao sẽ đá mày văng khỏi cán chổi đó"

"Đá thử coi!"

Malfoy cố giữ giọng chế nhạo và thách thức. Harry chồm tới và nắm chặt cán chổi bằng cả hai tay, phóng thẳng tới như một ngọn lao. Malfoy chỉ kịp né tránh trong tích tắc. Harry xoay lại tức thì và nắm cán chổi thật chắc. Phía dưới mặt đất, tiếng vỗ tay rào rào.

"Có giỏi thì chụp nó đi" Thằng nhóc nhếch môi cười rồi ném quả cầu đi

Harry bay theo trái cầu, cậu bay vút lên trời rồi bắt đầu chúi xuống. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt, cậu chồm tới, chúc cán chổi, lấy đà lao xuống hết tốc lực để đua với trái cầu đang rơi. Những tiếng rú kinh hãi của đám người dưới mặt đất đang ngước nhìn lên. Khi trái cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Harry vói tay chụp được. Vừa kịp để kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu "Gợi Nhớ" trong tay.

Khi vừa đáp xuống mặt đất, cậu chạy lại với mọi người đang cùng tung hô vui vẻ chiến thắng vẻ vang này

"Giỏi lắm Harry!"

"Bồ giỏi lắm đó"

"Cảm ơn"

"..."

"Cảm ơn"

"HARRY POTTER!"

Một tiếng quát làm tim Harry tuột xuống còn nhanh hơn cả lúc nó lao xuống theo trái cầu. Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới. Chân Harry run rẩy đến nỗi nó đứng không vững.

"Theo cô ngay...!!"

Harry nhìn vẻ mặt vênh vang đắc thắng của bọn Malfoy, Crabbe và Goyle, rồi tê tái bước theo giáo sư McGonagall về phía tòa lâu đài.

Mọi người bắt đầu xôn xao sau khi cả hai cùng rời khỏi, tôi khá mệt mỏi và thật sự rất lo lắng Harry dù còn đang khá giận, cậu ấy chắc chắn sẽ bị đuổi học, nhẹ nhất là đình chỉ hoặc tạm thời cấm túc.

"Đùa chăng, bồ ấy chắc bị đuổi học rồi"

"Không thể nào đâu chưa đầy hai tuần nữa cơ mà"

"Ăn chắc rồi"

"Mình về kí túc xá trước đây nha Hermione, Ron!" Cô bắt đầu thấy một cơ nhức đầu truyền tới

"Bồ không đợi Harry sao?" Ron từ phía bên kia chạy lại hỏi

"Mình hơi mệt trong người, nên chiều cho mình xin nghỉ"

"Ừ, bồ về trước đi. Nào Harry quay lại mình sẽ nói mà" Hermione lấy cây cán từ trong tay tôi rồi nói

"Tạm biệt!"

Cô chào tạm biệt, chậm rãi đi về phía hành lang mà trở về kí túc xá Gryffindor. Thay bộ đồ trên người xong, nằm xuống trên chiếc giường nhỏ của mình và ngủ một giấc cho đến tối.

Khi thức giấc, cô chỉ việc đánh răng rửa mặt rồi đêm trạng thái vẫn còn mặc chiếc váy đi xuống sinh hoạt chung.

"Chào mọi người" Cô dụi dụi mắt cho phai đi mơ hồ

Dean nhin sang tôi chào: "Chào Alma!"

Cô đi dạo một dòng phòng căn phòng rồi quay sang Dean hỏi "Harry đâu? sao mình chẳng thấy?"

"Vẫn chưa về" Cậu ta lắc đầu

Cô gật đầu nói: "Ừ, mình sẽ ra ngoài tìm bồ ấy"

"Cũng được! Bồ nhớ về nhanh hiện là đang trong giờ giới nghiêm rồi, nửa đêm bồ đi như vậy thầy Filch!"

"Mình biết rồi, cảm ơn bồ" Gật đầu, rồi ôm tấm thân này cùng đũa phép đi khỏi kí túc xá Gryffindor.

Cô cứ chạy thục mạng, ngoặt qua trụ cửa, lao xuống hành lang, không cần biết mình đang ở đâu, hay đang chạy đi đâu. Tôi chui ra sau một tấm thảm treo tường và thấy mình đang đứng trước một lối đi bí mật và tôi thấy Harry có cả Ron và Hermione, vui mừng tôi tiến đến gần họ hơn.

"Harry...!!" Giọng tôi khàn khàn nói

Harry nhìn thấy tôi thì hoảng hốt chạy lại gần "Alma! Bồ làm gì ở đây?"

"Mình chỉ đi tìm mấy bồ...."

"Bồ không biết đang nửa đêm sao?"

"Vậy mấy bồ làm gì ở đây? Mình chỉ lo cho ba bồ thôi mà" Cô có chút khó chịu trong người nói

"Chuyện này dài lắm Alma à" Ron lắc đầu nói

"Không cần kể đâu, giờ thì về tháp Gryffindor thôi"

Họ chưa kịp đáp lại cả bọn đã nghe tiếng bước chân và giọng của thầy Filch ở đâu đó trong hành lang thật sự rất gần rồi. Cả bốn đứa chạy bán mạng, thẳng tới cuối hành lang thì đâm đầu vào một cánh cửa. Cửa khóa. Cả bọn đẩy cánh cửa một cách tuyệt vọng.

"Có cách cửa đằng kia!" Hermione chỉ tay về phía trước nói

Hermione cầm cây đũa phép trên tay, gõ vào ổ khóa, thì thầm "Alohomora".
Tức thì ổ khóa bung ra, cánh cửa mở toang. Cả bọn nhào vô, đóng sập lại.

Cả bọn dần phát hiện đang ở trong hành lang, chứ không phải một căn phòng như chúng tưởng. Và đây chính là cái lang cấm ở tầng thứ ba. Chính lúc này chúng biết được tại sao hành lang ấy lại cấm.

Trước mặt bốn đứa là một con chó quái vật, tấm thân lấp hết khoảng không từ sàn tới trần. Nó có ba đầu, ba cặp mắt điên dại long sòng sọc, ba cái mũi nhăm nhúm chun về ba hướng, ba cái mõm đầy răng nhọn hoắt, nước dãi nhễu lòng thòng từ những chiếc răng nanh vàng khè. Nó đứng yên, sáu con mắt trừng trừng nhìn cả bọn, con quái vậy gầm gừ một tràng dài như sấm dậy, và ai cũng hiểu được những tiếng gầm gừ đó có ý nghĩa gì.

"Aaaaa" Cả bốn đứa hét lên một cách chói tay rồi, nhào ra cửa và Harry đóng sập cửa lại sau lưng. Bốn đứa lại chạy tóe khói ngược lên hành lang. Và chúng cứ chạy miết cho đến khi đối diện với chân dung Bà Béo trên tầng bảy. Bà Béo sửng sốt nhìn bốn đứa, áo ngủ vắt vai, mồ hôi đầm đìa, mặt mày thất thần thất sắc, cả mặt gần như không có mạnh máu, hơi thở hổn hà hổn hển.

"Các cháu ở đâu ra thế này?"

"Bà đừng quan tâm. Mõm heo. Mõm heo" Harry hổn hển đọc mật khẩu

Bức tranh Bà Béo xịch ra và bọn trẻ chen nhau chui vào, run rẩy, đi thật nhanh đến lối cầu thang, Ron mở lời trước tiên:

"Họ đang gì vậy chứ, giữ một thứ như vậy mà khoá ở trong trường ư?"

Hermione đã lấy lại được hơi thở lẫn tánh khí khó chịu. Bồ ấy gắt: "Bồ không chú ý à? Bồ không thấy cái nó đứng ở trên ấy?"

"Mình không nhìn vào chân nó, lúc đó mình đang nhìn vào cái đầu" Harry nói

"Có thể cậu không rõ nó có ba cái đầu"

"Không phải vậy, cái thứ như một miếng dán đơn giản là nó bị sập ở phía dưới chân!"

"Nó đang canh giữ một thứ gì đó chăng?"

"Canh giữ?"

Herimone đứng trước cửa phòng quay lại đứng nguýt lên với cả ba đứa: "Đúng thế. Giờ, hai bồ nếu không còn gì thì mình muốn đi ngủ..."

"Trước khi một ý tưởng khác từ bồ có thể giết ta lần nữa" Nói được một nửa bồ ấy ngừng lại

"Hay tệ hơn, bị đuổi học...!" Hermione gắt lên rồi bỏ vào phòng mất

Ron trợn mắt nhìn theo cô bé, mặt tỏ vẻ mỉa mai nói: "Cậu ấy cần đánh giá lại bản thân đấy!"

Trò chuyện nãy giờ Harry mới để ý đến cô, cô chỉ mặc có một chiếc áo ngủ mà đêm đến thì tại tháp lại rất lạnh, cậu ấy lo lắng hỏi: "Bồ có lạnh lắm không Alma?"

"Không sao đâu! Bồ đừng lo" Cô cười nhẹ đáp

"Con gái rất dễ cảm. Bồ mặc tạm áo mình đi!"

"Không cần phả...i.."

Không để cô nói thêm câu nào mà Harry đã lấy áo chùng của mình mặc lên người cô, vui vẻ nói:

"Không cần phải ngại đâu, mình về phòng đây"

"Cảm...cảm ơn!" Cô ngại ngùng nói

"Ừ" Cậu gật đầu rồi đi trở về phòng của mình ngay sau đó

Áo chùng của Harry rất rộng hơn so với cô một chút nhưng vẫn rất thoải mái, không khác gì mấy tên khổng lổ bị teo nhỏ vậy, và rồi cô cũng lụi thủi trở về phòng của mình ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info