ZingTruyen.Com

Hanh Phuc Nao Cho Em

Một thân ảnh cao lớn, lịch lãm như nam thần trong những bộ phim Hollywood tình cảm, anh lại sở hữu nét đẹp làn tan chảy biết bao con tim thiếu nữ, cả người toát lên nét thanh cao quyền quý như thế, vậy mà lúc này lại đang đứng bên gian bếp nấu nướng gì đó. Nếu để hình ảnh đảm đang này của anh bị lộ ra ngoài thì không biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn gửi gắm cả cuộc đời còn lại của mình cho anh.

Người đàn ông ấy không ai khác chính là Mạnh Thành, đại thiếu gia của nhà họ Nguyễn cũng là Tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn thị, một nam nhân quyền lực, có địa vị nhất nhì tại Trung Hoa ở thời điểm hiện tại.

Ngoài quần áo, thứ anh đang mang trên người là tạp dề, ánh mắt lẫn cử chỉ đều rất tập trung vào nồi cháo đang đun trên bếp, sau khi đã nêm nếm gia vị xong, anh chờ cho cháo sôi thêm một lúc rồi mới cho hành vào sau đó tắt bếp, anh múc cháo ra tô, nhưng lại mang qua bàn ăn chứ không đem đi.

Anh cởi tạp dề trên người xuống trước, sau đó lấy điện thoại từ trong túi quần ra, ấn số gọi cho Cố Hàn.

*Tút...tút...tút...tút...*

Một tràn tiếng tút dài vang lên mãi cho đến khi cuộc gọi sắp kết thúc thì Mạnh Thành mới nhận được tín hiệu nghe máy từ đầu dây bên kia.

"Em đang ở đâu?"

"Trên phòng."

Nhận được câu trả lời ngắn củn cỡn của cậu em trai ngổ ngược, Mạnh Thành cũng không nói gì thêm mà tắt điện thọai. Anh mở tủ lấy khay sang để tô cháo lên rồi mang lên lầu.

......................

Mạnh Quỳnh đứng một mình ngoài ban công, thứ luôn kề cạnh với hắn có lẽ luôn luôn là ly rượu trong tay. Là một người đàn ông khi có tâm sự hoặc cô đơn thì luôn tìm tới rượu và thuốc lá để giải sầu.

Mạnh Quỳnh không thích thuốc lá nên hầu như hắn uống rượu thay cả nước lọc, chính vì thế mà tâm trí hắn lúc nào cũng lâng lâng không được tỉnh táo.

*Cốc cốc cốc.*

Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng động khiến hắn có chút không vui lòng, nhưng vẫn quay trở vào trong mở cửa.

*Cạch.*

"Tìm em làm gì?"

Hắn thong thả tựa lưng vào vách cửa, nhướng mày nhìn Mạnh Thành với khay thức ăn trên tay anh.

"Mang cháo qua cho vợ em rồi ở lại đó chăm sóc cho nó đi."

"Tại sao là em mà không phải ai khác?"

Mạnh Quỳnh vô tâm mà thản nhiên trả lời khiến Mạnh Thành thoáng chốc đã nhíu mày không vui.

"Vì em là chồng của cô ấy."

"Nhưng cô ta không phải vợ em."

Những lời tuyệt tình này thật khiến người được nhắc đến tan nát cõi lòng nếu vô tình nghe thấy. Nhưng tiếc thay người nghe thấy lại là Mạnh Thành, anh không cảm thấy đau lòng mà hiện tại đang vô cùng tức giận, anh giương đôi mắt rét buốt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thờ ơ của Mạnh Quỳnh mà gằn lên từng câu hỏi.

"Em không xem người ta là vợ nhưng cô ấy lại coi em như một người chồng. Em nhậu say cô ấy túc trực cả đêm bên cạnh, sáng dậy sớm lo từng miếng ăn đến ly nước. Còn em thì sao? Học đâu ra cái thói xem thường người khác, vì một kẻ không đáng mà trút hết tất cả lỗi lầm lên những người vô tội. Em không thấy Phi Nhung đáng thương sao? Cô ấy đã làm gì em?"

"Cô ta đang đóng kịch. Chỉ có những kẻ dễ giãi như anh mới dễ dàng bị qua mặt mà thôi."

"Em lấy gì chứng minh cô ấy đóng kịch? Hay chỉ là những suy diễn vớ vẩn của riêng em?"

"Em từng gặp cô ta một lần rồi, hôm đó còn ngông nghênh nhạo báng em. Còn tự xưng là đại tiểu thư của Phạm gia, người thấp hèn như em không đủ tư cách động đến người quyền quý cao sang như cô ta. Giờ thì lại giả vờ hiền lành, cao thượng như thánh mẫu, chả biết là có mục đích gì."

Mạnh Quỳnh chẳng muốn bị nghĩ là người không có lí lẽ nên chẳng ngại mà nói thật cho Mạnh Thành biết, nhưng sau khi nghe xong thì có vẻ như anh vẫn không hẳn là tin tưởng những gì em trai mình vừa nói.

"Em có thấy rõ mặt cô ấy lúc đó không?"

"Lúc đó trời tối, em lại uống say làm gì thấy rõ mặt."

"Vậy sao em dám chắc chắn Phi Nhung là cô gái đó."

"Vì danh xưng của cô gái đó trùng với danh phận của cô ta."

Lúc này Mạnh Thành mới rơi vào trầm mặc, anh nửa tin nửa ngờ những gì Mạnh Quỳnh vừa nói nhưng vẫn không vội đưa ra kết luận mà trực tiếp đoạt lấy ly rượu trong tay Mạnh Quỳnh, sau đó giao lại khay thức ăn cho hắn.

"Chuyện này anh sẽ điều tra. Nhưng trước khi làm rõ em phải thực hiện tốt bổn phận của mình, nếu không đừng trách anh vô tình."

Mạnh Thành dùng ngữ điệu lạnh lùng buông lời cảnh cáo Mạnh Quỳnh xong thì quay lưng bỏ đi.

Còn hắn ta lúc này thì vẫn sửng sờ với tô cháo trên tay, dù rất không muốn nhưng hắn vẫn miễn cưỡng mang qua phòng Phi Nhung

Hắn mở cửa phòng, mang thức ăn vào trong đúng lúc cô cũng vừa tỉnh dậy. Hai người vô tình chạm mặt nhau, hai ánh mắt một lạnh nhạt, một bối rối cứ thế trực tiếp nhìn nhau. Đến cuối cùng người dời mắt sang hướng khác là Mạnh Quỳnh còn người lên tiếng đầu tiên lại là Phi Nhung

"Đến người bệnh mà anh cũng không tha?"

"Cô không thể nói chuyện dễ nghe một chút à?"

"Với ai cũng được, riêng anh thì không."

Phi Nhung lạnh nhạt nói rồi gượng người bước xuống giường, nhưng lúc này Mạnh Quỳnh lại đi tới túm lấy cổ tay cô, nét mặt hắn đã lộ rõ sự tức giận trong ánh mắt.

"Tại sao với ai cũng được còn tôi thì không? Cô đang xem thường bổn thiếu gia?"

"Vì anh không xứng được tôn trọng, trong khi anh không hề tôn trọng tôi, còn người khác thì lại có được điều đó."

Cô chẳng còn kiêng dè hay sợ sệt nữa mà thẳng thừng nhấn mạnh từng chữ một, càng khiến sắc mặt của người đàn ông hiện đầy vạch đen, bàn tay đang giữ chặt cổ tay của cô gái bất giác cũng siết chặt hơn hẳn.

"Tại sao lúc nào cô cũng khiến tôi phát điên hết vậy? Cô thừa biết lúc tôi mất kiểm soát sẽ làm ra chuyện gì với cô cơ mà, tại sao vẫn không biết sợ. HẢ?"

Trước thái độ hung hãn như một mãnh thú của người đàn ông, có lẽ cô đã cảm thấy quá quen thuộc nên lúc này cô chẳng còn sợ hãi mà thay vào đó là một nụ cười nhạt nhẽo trên đôi môi khô khan.

"Nếu tôi đã là cái đinh trong mắt anh thì dù tôi có làm gì hay như thế nào đi nữa thì anh vẫn cảm thấy chướng tai gai mắt. Tôi đã từng rất sợ, cũng từng cầu xin nhưng anh có buông tha cho tôi hay không, hay vẫn ngông cuồng làm theo ý muốn của riêng anh?"

Phi Nhung trừng mắt, bật lại những câu hỏi của người đàn ông một cách thẳng thừng chẳng chút nể nang khiến Mạnh Quỳnh sôi sục lửa giận trong người.

Đây là lần đầu tiên có người dám dùng lời lẽ như thế để đối đáp với hắn, cũng là người đầu tiên dám chất vấn hắn trắng trợn như thế thì làm sao có thể không nổi phẫn nộ.

Hắn nghiến răng, tay siết chặt cổ tay cô, giương đôi mắt đỏ ngầu như quỷ dữ mà nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt.

Ngay lúc này thời gian như lắng đọng, bao trùm bầu không khí căng thẳng, chẳng một ai biết tiếp theo người đàn ông sẽ làm gì cô khi trong con ngươi hắn đang tràn đầy tức giận...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com