ZingTruyen.Info

Hai lưu lượng kết hôn hậu

93-99

pancake9618

93.

【 ha ha ha ha ha ha, từ lúc thấy Diễm Thanh làm nũng trong 《 Sinh Hoạt Tình Yêu 》là tôi biết con trai nhà tôi đáng yêu lắm. 】

【 thầy Lâm nói tới "ông xã" của người nào đó phải hôn? 】

【 dám chắc sẽ bị Diễm Thanh kéo vào sổ đen, nhưng tui muốn nghe Diễm Thanh gọi ông xã quá đi! 】

【 tui chỉ muốn thấy cảnh Diễm Thanh tủi thân thế nào thôi. 】

【 Lâm Kỳ Vũ đại giá quang lâm à? Có thể có thể, muốn xem! 】

【 Vũ Vũ có bạn thân làm mị mừng chảy nước mắt. 】

【 từ fan bạn gái chuyển sang fan sự nghiệp, điên cuồng muốn thấy Diễm Thanh show ân ái! 】

【 Diễm Thanh đừng để ở trong lòng nha cưng, bọn họ ganh tị vì mình không nổi bằng cưng đó. 】

【 mấy người đổ lỗi cho Diễm Thanh đâu hết rồi? Ra đây coi! Bọn tui không ngại đánh chém ba ngày ba đêm đâu! 】

【 thương Diễm Thanh quá à, chị em đâu vùng lên thôi! 】

Người bị các fans trêu chọc YY, khóc thút thít, tìm ông xã này nọ, lúc này đang chuẩn bị hành lý. Hắn thật sự muốn đi tìm Văn Dữ đó, không phải giỡn chơi đâu.

Có điều hắn không mua được vé tối hôm nay, chỉ có thể chờ đến sáng mai, và cũng chẳng mua được vé khoang hạng nhất nữa, nhưng tất cả đều không ngăn cản được chuyện hắn muốn tới trường quay thăm chồng.

Văn Dữ đương nhiên ủng hộ Diệp Diễm Thanh tới thăm, hắn muốn tự mình xác định Cung Nhạc thật sự không ảnh hưởng đến Diệp Diễm Thanh thì mới yên tâm.

Diệp Diễm Thanh cẩn thận che chắn kĩ càng, sợ bị phát hiện, tuy rằng trên máy bay nhiều người thật, nhưng ai bận việc người nấy, ai mà để ý đến hắn. Diệp Diễm Thanh thành thành thật thật ngủ được một giấc trên máy bay. Lúc ra khỏi cửa an ninh, Diệp Diễm Thanh thấy ngay Văn Dữ, mặc dù Văn Dữ cũng che chắn kĩ lắm, nhưng Diệp Diễm Thanh liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Giả bộ bình tĩnh đi qua đó, Diệp Diễm Thanh chủ động kéo tay Văn Dữ.

Văn Dữ cười, hôn một cái lên trán hắn sau lớp khẩu trang.

Diệp Diễm Thanh nhếch miệng cười, đôi mắt cũng cười theo.

Văn Dữ giành lấy túi hành lý, nắm tay hắn ra khỏi sân bay.

Xe đã đợi ở bên ngoài, Du Siêu chào hỏi với Diệp Diễm Thanh, Văn Dữ kéo Diệp Diễm Thanh lên xe rồi rời khỏi.

Văn Dữ kéo khẩu trang của Diệp Diễm Thanh xuống, chân chính hôn môi Diệp Diễm Thanh.

Diệp Diễm Thanh cười nhìn hắn, mặt đỏ bừng, ánh mắt long lanh, làm Văn Dữ lúc này mới yên tâm.

"Anh ơi." Diệp Diễm Thanh vui tươi hớn hở mà gọi hắn một tiếng.

Văn Dữ ôm lấy Diệp Diễm Thanh —— nhớ khủng long con quá trời quá đất hà.

Diệp Diễm Thanh cười: "Anh, mình đi ăn trước nha? Em chưa ăn gì cả."

Ăn uống gì cũng phải cởi khẩu trang, rất bất tiện.

Văn Dữ sờ sờ tóc của hắn: "Em muốn ăn cái gì?"

"Ăn lẩu đi!" Thời tiết càng ngày càng lạnh, ăn lẩu đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Văn Dữ không phản đối, bảo Du Siêu lái xe đến tiệm lẩu đã từng đến với đạo diễn.

Lẩu ngoại trừ có vị ngon, ăn xong ấm áp cả người, đồ ăn phong phú, quan trọng nhất chính là nó có nướng BBQ nữa, giống với quán ăn khuya, vừa được nhấm nháp thức ăn vừa được trò chuyện.

Đồ ăn được mang lên bàn, Diệp Diễm Thanh gọi một bàn đầy thịt, tôm, cá viên cùng với rau, cải.

"Em ở đây được một tuần thôi, em còn một kỳ ghi hình phải có mặt nữa." Diệp Diễm Thanh nói. Kỳ kế tiếp là kỳ ghi hình cuối cùng của chương trình, liên quan đến việc ai có thể debut cũng như có một sân khấu đặc biệt, Diệp Diễm Thanh muốn trở về chuẩn bị đúng hạn.

"Lần này em không cần mời Lâm Kỳ Vũ tới cũng được mà, Cung Nhạc đã rời khỏi, bình luận đã được khống chế rồi, không cần em phải ra mặt nữa." Diệp Diễm Thanh tới tìm hắn, đương nhiên hắn vui mừng, nhưng có một chuyện hắn phải làm rõ.

Diệp Diễm Thanh nhúng thịt trong nồi lẩu để nó chín đều: "Chương trình sắp kết thúc rồi, tuy em vừa tham gia, nhưng mà rất muốn giúp bọn nhỏ được debut. Bởi vì mấy cái scandal kìa, hẳn là công chúng có ấn tượng xấu với nhóm của Đinh Tri Nhã rồi, cho nên lúc này em cần vắng mặt một kỳ để Kỳ Vũ lên sóng, như vậy mới giúp bọn họ kéo lại một chút ấn tượng tốt, cố gắng giảm sai sót xuống mức thấp nhất."

Diệp Diễm Thanh cũng bắt đầu từ chương trình thực tế, nên biết để giành cơ hội được debut có biết bao nhiêu khó khăn. Thực tập sinh có rất nhiều nguyên nhân để cắn rứt bản thân nếu không thành công, như là biểu hiện không tốt, năng lực, lẫn thực lực không đủ, hắn không hy vọng mình là một trong những nguyên nhân đó.

Văn Dữ gật gật đầu, giúp Diệp Diễm Thanh khui lon Coca: "Khủng long con rất lương thiện."

Diệp Diễm Thanh chậc lưỡi, không muốn để ý đến hắn.

Nồi nước bốc khói, Diệp Diễm Thanh lanh tay lẹ mắt vớt hết mấy miếng thịt ra ngoài, đặc biệt hảo tâm chia một nửa cho Văn Dữ: "Đây là trẫm ban thưởng cho cống hiến của khanh."

Văn Dữ cười nói: "Đa tạ Vua Tiểu Khủng Long."

Đổi lấy là ánh mắt xem thường từ Diệp Diễm Thanh.

Dạ dày no lưng lửng, tốc độ vớt đồ ăn cũng chậm lại. Lúc dùng cơm với người khác, hắn sẽ không hấp tấp vớt đồ ăn, sẽ chậm rãi thưởng thức, hay hàn huyên với mọi người. Nhưng dùng bữa với Văn Dữ thì không cần để ý nhiều như thế, muốn ăn sao thì tùy, hoàn toàn không gò bó.

"Em không ngờ Trọng Tỉnh mở phòng làm việc riêng luôn á." Diệp Diễm Thanh nói.

Hoàn toàn không nghe được tiếng gió nào. Trong khoảng thời gian này, hình như Trọng Tỉnh cũng không có dự án nào đặc biệt cả, nói thật thì, nếu bản thân không mang tới tài nguyên, thay vì mở phòng làm việc thì đi tìm một công ty quản lý đáng tin cậy còn có lý hơn.

Văn Dữ nói: "Anh mới tra được hai ngày trước, chưa có thời gian nói với em."

Hai ngày trước, hắn quay gần hai mươi tiếng đồng hồ, bỏ lỡ một buổi nói chuyện với Diệp Diễm Thanh, ngày hôm qua cũng quay phim buổi tối, mà Diệp Diễm Thanh lại ghi hình vào ban ngày, thời gian không trùng khớp.

"Phòng làm việc có trực thuộc công ty nào không anh?" Lấy tài nguyên và nhân khí hiện giờ của Trọng Tỉnh, dù tự mình mở thì cũng phải dựa vào một công ty giải trí lớn mới đảm bảo được.

Văn Dữ bỏ tôm viên vào trong nồi: "Không có trực thuộc, nhưng anh nghe nói cậu ta theo ông chủ Viễn Phương, cho nhiều tiền lắm."

Diệp Diễm Thanh kinh ngạc: "Lợi hại thế!"

Tập đoàn Viễn Phương là tập đoàn chuyên về địa ốc, sau đó đầu tư vào các lĩnh vực khác nhau, có quy mô và giá trị thị trường. Làm chủ tịch tập đoàn Viễn Phương khẳng định sẽ không thiếu nhân mạch, tùy tiện rót một chút tiền cũng đủ cho Trọng Tỉnh ăn nửa năm.

"Chưa chắc lâu dài." Một người nghệ sĩ không có thực lực thì sẽ không ở trong giới được bao lâu.

Diệp Diễm Thanh than nhẹ: "Hồi trước anh ta còn muốn theo sếp Lộ mà bị bọn mình bắt gặp, em đã nhìn ra được anh ta muốn theo còn đường này. Giờ có chỗ dựa rồi, để xem anh ta có làm nên trò trống gì không."

Mọi người đều biết, vợ của chủ tịch tập đoàn Viễn Phương mất từ hồi còn trẻ, để lại một trai một gái, cả hai đều đang làm việc ở tập đoàn Viễn Phương. Tính ra Trọng Tỉnh không phải kẻ thứ ba. Xem ra anh ta thông minh, biết người nào có thể chạm vào, người nào tốt nhất không cần theo.

"Anh chẳng thấy bước đi này sáng suốt chút nào." Sau khi Văn Dữ điều tra được tin này, không nói với Diệp Diễm Thanh ngay, hẳn là không để ở trong lòng, "Nói rõ là thế này, Viễn Phương không ở trong giới giải trí, đồng ý vung tiền cho nghệ sĩ là nhờ Trọng Tỉnh giới thiệu, mà tiền thì có giới hạn. Gợi ý pass chương 94: 11 chữ, tiếng Anh, đất nước đầu tiên cho phép kết hôn đồng tính. Nếu có một ngày, Trọng Tỉnh thật sự một hai phải nhằm vào em, muốn bức em lui khỏi giới, thì em thấy chủ tịch Viễn Phương sẽ đứng ở bên Trọng Tỉnh, đầu tư liêc tục, hay là suy xét đến thế lực nhà bọn anh mà trực tiếp từ bỏ Trọng Tỉnh? Người bình thường biết chọn cái nào mà ha? Còn nữa, Viễn Phương trước giờ không cho không ai bao giờ, con cái của lão bắt đầu có danh tiếng ở trong giới, cho dù chủ tịch có hồ đồ cỡ nào, con cái của lão cũng chẳng để lão phá nát Viễn Phương đâu."

Diệp Diễm Thanh thật đúng là không suy xét nhiều như vậy, xem ra, Trọng Tỉnh có thể đi đến chỗ nào thì vẫn bị trói buộc. Nói cho cùng, một người nghệ sĩ, hoặc là có thực lực vô cùng mạnh, ai muốn động tới cũng không thể lay chuyện địa vị của mình; hoặc là nhân cơ hội mình nổi tiếng mấy năm, đầu tư kiếm tiền, thì mới đứng vững được trong giới.

Sau đó, hai người nói đến chuyện đoàn phim, từ lúc bắt đầu quay đến bây giờ, đều tương đối thuận lợi, không có người quậy phá, làm chuyện xấu, đúng với hoàn cảnh đóng phim mà Văn Dữ thích.

Nói tới đoàn phim, tự nhiên sẽ đề cập tới Khương Thiên Niên. Văn Dữ tán dương kĩ thuật của Khương Thiên Niêm lắm, tuy vẫn chưa bằng diễn viên gạo cội, nhưng so với diễn viên lão làng, tuyệt đối là diễn viên có thực lực.

"Anh thường không thích mấy diễn viên mới ưa làm màu, mà Khương Thiên Niên cũng không tệ lắm, biết mình biết ta, sau này có tài nguyên tốt khẳng định sẽ ở trong giới dài dài." Văn Dữ nói. Cả đạo diễn Quách cũng nói Khương Thiên Niên là người biết an phận. Có rất nhiều người mới nhận được bộ phim hay là muốn mượn cơ hội để kết bạn, mở rộng nhân mạch, thậm chí bọn họ giao tiếp với tất cả mọi người trong đoàn phim, làm nhiều người phiền chán.

"Dù em tiếp xúc không nhiều mà cũng cảm thấy anh ta khá thành thật nữa là." Diệp Diễm Thanh nói.

Văn Dữ gật đầu: "Cho nên anh đang suy xét quay xong phim này sẽ bảo Ngôn Chi lôi cậu ta vào Tinh Lộ."

"Anh ta sắp hết hạn hợp đồng rồi à?"

"Vẫn chưa, nhưng không còn bao lâu nữa. Bây giờ Tinh Lộ đang thiếu một diễn viên trẻ có thực lực, Khương Thiên Niên có lẽ sẽ lấp được chỗ trống này."

Tinh Lộ không thiếu tài nguyên. Bên mảng âm nhạc có Diệp Diễm Thanh và Đinh Tri Nhã, còn có Lâm Kỳ Vũ trực thuộc, khá ổn định, nhưng bên diễn xuất còn thiếu một người làm chủ. Hơn nữa, hai mảng âm nhạc và diễn xuất ở Tinh Lộ không đụng chạm với nhau, mặc dù Khương Thiên Niên vào công ty, cũng sẽ không ảnh hưởng tới Diệp Diễm Thanh.

"Anh nói với sếp chưa?" Diệp Diễm Thanh hỏi.

"Vẫn chưa, mấy ngày nay bận quá chưa gọi điện cho cậu ta được."

"Anh nên gọi sớm đi, Khương Thiên Niên có thực lực, khẳng định không chỉ có anh nhìn ra được đâu, đừng để đêm dài lắm mộng." Diệp Diễm Thanh hy vọng Khương Thiên Niên gia nhập Tinh Lộ, vậy thì sau này hết hạn hợp đồng, hắn mở phòng làm việc riêng thì Tinh Lộ cũng sẽ không rơi vào đường cùng như lúc Văn Dữ rời đi.

"Được thôi." Văn Dữ vớt tôm viên ra đặt lên đĩa cho Diệp Diễm Thanh, "Để mấy bữa nay anh bớt thời giờ gọi cho Ngôn Chi."

Hai người từ lúc về tới khách sạn thì không ra khỏi cửa nữa bước. Có điều lần này Văn Dữ khống chế khá nhiều, một phần là vì hắn không đổi giờ diễn được, không thể dùng cả ngày ở cạnh Diệp Diễm Thanh; một phần là vì Diệp Diễm Thanh ở đây chỉ có mấy ngày, làm quá nhiều lần sẽ hại Diệp Diễm Thanh không xuống giường được, sẽ không tiện cho hắn ghi hình.

Sinh hoạt chồng chồng như quay về guồng quay cũ, Diệp Diễm Thanh mỗi ngày lười biếng, cảm thấy mình như bó hoa được tưới nước, dễ chịu, không mỏi mệt, khí sắc cũng càng ngày càng tốt, hưởng thụ còn hơn cả lúc Văn Dữ đòi hỏi nữa. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được hai người có lịch trình riêng rất là vui sướng.

Làm ổ ở trên sô pha một hồi, Diệp Diễm Thanh lười nhác chơi di động, chờ lát nữa Văn Dữ ôm hắn đi tắm rửa. Tin đứng đầu trên hot search làm hắn tỉnh cả người, lập tức ngồi dậy ngay —— # Đinh Tri Nhã chỉ thẳng mặt Ngô Thu #.

94.

Gì vậy trời? Diệp Diễm Thanh khó hiểu.

Đinh Tri Nhã có mối nhân duyên tốt, tính cách hòa đồng, cô ấy giận dữ tới mức nào khi đi gần hết một chặng đường rồi mà vứt luôn tiền đồ của đám nhóc thực tập sinh ấy vậy? Hay là lên tiếng thay cho đám nhóc ấy đây?

Còn nữa, Ngô Thu đã làm gì? Hắn chưa từng nghe nói Ngô Thu sẽ đến tham gia chương trình này mà?

Diệp Diễm Thanh lập tức mở xem nội dung, có một đoạn video không dài, Đinh Tri Nhã nổi giận đùng đùng hét to với tổ chương trình: "Tôi không ghi hình nữa! Cái thứ chó má gì vậy?! Mấy người có biết đang làm gì không? Để đến vòng chung kết đứa nào cũng dốc hết sức mình, vậy mà mấy người tìm một thằng ất ơ ở đâu ra đi hủy hết tâm huyết của tụi nhỏ là sao?"

Lúc này, một huấn luyện viên khác tới khuyên Đinh Tri Nhã, Đinh Tri Nhã nào để vào tai, chỉ vào Ngô Thu nói: "Người này ấy à? Dựa vào đâu để được làm giám khảo vậy? Trình độ như anh ta, trừ bỏ bới lông tìm vết, thì biết cái gì? Tôi không rãnh ở đây vạch trần anh, nói tới thực lực, anh không bằng một cái móng chân của tụi nhỏ nữa là!"

Video kết thúc ở đây. Cho dù ai đúng ai sai, nhưng bị cắt đứt ngay lúc này cũng đủ để tạo scandal, không cần biết bên nào tung ra, chỉ biết là hoàn toàn có lợi cho chương trình.

Cang dư mận ngồi ăn dưa kịch liệt gửi bình luận.

【 Đinh Tri Nhã nổi tiếng là người thân thiện á, chọc cô ấy giận đến mức này chắc chắc có nguyên nhân, cầu chứng cứ! 】

【 cái gì thân thiện, giả bộ đó giờ, giờ mới lòi mặt chuột ra đó chứ? Còn dám nghỉ quay, ôi trời, làm ca sĩ lớn lắm hả, ai cho cô ta cái quyền đó? 】

【 Đinh Tri Nhã thay đổi hình tượng rồi à? Cô nghĩ fans Ngô Thu đi đâu mất rồi? Dựa vào cái gì dám nói Ngô Thu như vậy? Đinh Tri Nhã cần phải xin lỗi! 】

【 không ngờ Ngô Thu còn có fans nha, dám chắc toàn là fans não úng nước. 】

【 chị Tri Nhã không mắng chửi người vô cớ đâu, vì sao không tung ra video Ngô Thu đã làm gì rồi mới bị chửi? Tại sao chị ấy không mắng người khác, mà chỉ mắng Ngô Thu? 】

【 chương trình này láo thật đấy, mời Ngô Thu làm giám khảo, chắc đầu óc bị giòi ký sinh rồi ha? Ai cũng biết Ngô Thu bất hòa với Diệp Diễm Thanh, nếu kỳ này Diệp Diễm Thanh làm huấn luyện viên trợ giúp, thì chẳng phải là một cơ hội tốt cho Ngô Thu nhằm vào Diệp Diễm Thanh sao? 】

【 đồng ý với lầu trên, tôi cần chân tướng vì sao tổ chương trình mời Ngô Thu làm giám khảo? Thần tượng giỏi giang hơn Ngô Thu đầy ra kìa sao không mời? Là do chương trình muốn mượn Ngô Thu để tạo scandal đúng không? Chẳng qua bàn tính chưa kĩ, Diệp Diễm Thanh bỏ chạy, Đinh Tri Nhã nổi giận, còn đắc tội cả Lâm Kỳ Vũ. Chương trình này tiêu rồi!】

Mọi lời suy đoán đưa ra đều khá hợp lý, có điều Diệp Diễm Thanh không thể đưa ra kết luận chỉ từ một phía. Hắn gọi điện thoại cho Đinh Tri Nhã trước, như trong dự đoán bên kia tắt máy. Nghĩ nghĩ, lại gọi cho Lâm Kỳ Vũ. Lâm Kỳ Vũ tuy không tham gia ghi hình cùng ngày, nhưng anh ta có tham gia hướng dẫn, người trong studio hẳn là nắm được thông tin.

Điện thoại vang lên vài tiếng, Lâm Kỳ Vũ mới nhận: "Cậu thấy topic trên mạng rồi à?"

Diệp Diễm Thanh nghe giọng Lâm Kỳ Vũ còn tính bình tĩnh, tâm tình cũng bình tĩnh lại: "Mới vừa nhìn thấy, anh có biết chuyện gì không?"

"Chỉ biết Ngô Thu cố ý bắt bẻ với nhóm Đinh Tri Nhã, nếu mặc kệ để Ngô Thu muốn làm gì thì làm, thì sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, rất có thể bọn nhỏ sẽ bị loại khỏi chương trình ngay, cho nên Đinh Tri Nhã mới nổi giận. Cô nàng vừa chửi xong là bỏ chạy ra ngoài ngay, gọi cho anh nói là sẽ tắt máy vài ngày để nguội bớt, nếu em hỏi thì nhờ anh chuyển lời." Sóng to gió lớn nào mà Lâm Kỳ Vũ chưa thấy qua? Chuyện này ắt hẳn có nội tình gì nữa đây.

"Sao Ngô Thu lại làm giám khảo? Sao em chưa nghe nói tới bao giờ?" Diệp Diễm Thanh không phải là huấn luyện viên chính thức nên không hiểu, trước giờ toàn do nhóm huấn luyện viên phê bình mà.

Hơn nữa, những lời bình được đưa ra đều có kỹ xảo, chỉ ra được những điểm yếu, nhưng cũng không thể vô cớ gây rối. Huấn luyện viên sẽ khéo léo chỉnh sửa cho thực tập sinh, sau đó khen ưu điểm của họ một chút, vậy thì mới có lợi cho việc bình chọn. Mỗi thực tập sinh đến đây đều là vì giấc mơ, mà huấn luyện viên là người cung cấp, nâng đẩy giấc mơ, chứ không phải là người dập tắt nó. Cho nên mặc dù bọn họ chỉ ra vấn đề, nhưng sẽ không đả kích thực tập sinh, hy vọng thực tập sinh sẽ cố gắng hơn để bù vào khuyết điểm, làm vậy fans mới tiếp tục bình chọn cho họ.

"Đúng vậy, là đột xuất, kỳ này cho thêm năm vị giám khảo đều xuất thân là thần tượng." Lâm Kỳ Vũ nói mấy cái tên, "Những người khác đều đưa ra bình luận đúng mực, chỉ có Ngô Thu là nhắm vào nhóm của Đinh Tri Nhã."

Văn Dữ tắm rửa xong ra ngoài, nhìn thấy Diệp Diễm Thanh đắp chăn nửa người nằm trên sô pha nói chuyện điện thoại, hắn không ra tiếng quấy rầy, đi qua ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vào chăn xem thử cậu đã hết mồ hôi chưa, hết rồi mới được đi tắm, tránh bị cảm lạnh.

Diệp Diễm Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, vặn vẹo thân thể, chỉ chỉ di động, dùng khẩu hình nói là Lâm Kỳ Vũ.

Văn Dữ không tính để người khác nghe ra mình và Diệp Diễm Thanh thân mật, cho nên không tiếng động hôn vào thái dương Diệp Diễm Thanh, không quấy rầy cậu nữa.

"Vậy sau này phải làm sao hả anh?" Diệp Diễm Thanh hỏi.

"Bên Ngôn Chi đã mở họp, Tinh Lộ sẽ ra mặt họp với chương trình, lần này Đinh Tri Nhã chiếm lý, bên kia cũng phải nể mặt thôi." Lâm Kỳ Vũ nói.

"Ừm, em biết rồi."

Diệp Diễm Thanh cúp điện thoại, Văn Dữ mới hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra. Diệp Diễm Thanh nói với hắn, Văn Dữ khẽ nhíu mày. Người khác thế nào hắn mặc kệ, nhưng người trong chương trình biết rõ Diệp Diễm Thanh có mâu thuẫn với Ngô Thu mà còn tìm Ngô Thu làm giám khảo, đây là đang khinh thường ai vậy? Là khi dễ Diễm Thanh tính tình dễ chịu, hay là cho rằng hắn là quân tử không so đo?

Văn Dữ không nói gì nhiều, Diệp Diễm Thanh hiển nhiên đã không vui, hắn không cần thiết thêm dầu vào lửa.

Xem ra là Đinh Tri Nhã mắng Ngô Thu trước, Ngô Thu không cãi lại, cho nên đa số cư dân mạng đều cho là Đinh Tri Nhã tức giận vô cớ, chạy sang bênh vực cho Ngô Thu, mà fans Ngô Thu nhân cơ hội này bán thảm, biến Ngô Thu thành thỏ trắng ăn cà rốt, không biết cắn người.

Fans Đinh Tri Nhã không nhường bước, các cô đều nói Đinh Tri Nhã không thể nổi giận một cách vô cớ như thế, video chỉ hướng về một bên, nhiều chuyện không rõ ràng thì dựa vào đâu nói là Đinh Tri Nhã sai? Làm gì cũng có cơ hội xoay đầu, dựa vào đâu mà chỉ với một cái video không đầu không đuôi là chốt đơn luôn?

Fans khắp nơi cãi nhau túi bụi, Diệp Diễm Thanh không tham dự, cũng không phát biểu ý kiến. Tinh Lộ muốn ra mặt, thì hắn không cần thêm dầu vào lửa nữa. Nhắn cho Đinh Tri Nhã một cái tin, không biết đến khi nào cô nàng mới nhìn thấy, nhưng ít ra hắn cho Đinh Tri Nhã biết lập trường của mình, còn chuyện phát triển theo hướng nào thì còn phải chờ vào Tinh Lộ thôi.

Văn Dữ tịch thu di động của Diệp Diễm Thanh, dỗ người ta đi ngủ rồi mới lặng lẽ gọi điện thoại.

11 giờ đêm, chương trình đăng bài xin lỗi, tỏ vẻ lần này mời giám khảo không kĩ càng, hy vọng mọi người cho họ một cơ hội sửa sai, kèm với đoạn video hoàn chỉnh.

Chuyện xảy ra lúc nhóm của Đinh Tri Nhã biểu diễn, các thực tập sinh trình diễn rất khá, được các giám khảo khen ngợi, nhưng đến phiên Ngô Thu lại bắt bẻ đủ thứ, nào là thực tập sinh từ đầu đến cuối chỉ có một biểu tình; nào là phong cách sân khấu từ lúc mới vào cho đến bây giờ vẫn không thay đổi; nào là vũ đạo kém, không đồng đều; nào là trang phục giống với thập niên 80; cuối cùng là trang phục, phụ kiện không toát lên khí chất cao cấp gì cả.

Bởi vì chỉ nhằm vào các thực tập sinh của nhóm mình, nên Đinh Tri Nhã lúc này mới nổi giận, nói ra những lời có trong video lần trước.

Chương trình đăng luôn video kế tiếp, Ngô Thu bị mắng xong không im lặng, mà lạnh nhạt đáp trả: "Tôi làm ca sĩ thần tượng đã nhiều năm, tất nhiên biết điều gì phù hợp với thị hiếu khán giả. Thực tập sinh của cô làm không tốt cũng không cho phán xét à?"

Đinh Tri Nhã cười lạnh: "Khôi hài thật đấy, anh nói là nói cái gì? Từ đầu tới đuôi chỉ có một biểu tình, chẳng lẽ phải bộc lộ hỉ nộ ái ố như bài hát mới được khen à? Mấy thực tập sinh kia cũng xác định bài hát rồi mới cho ra biểu tình thích hợp, tại sao đến bọn tôi lại không được? Nếu không thì anh lên sân khấu biểu diễn cho mọi người xem vừa khóc, vừa cười, vừa giận, vừa đau khổ đi? Tôi muốn xem anh đang hát hay là đang diễn kịch, mà anh chưa từng nhận kịch bản diễn kịch lần nào thì phải ha?!"

Bị mắng thẳng mặt làm Ngô Thu tức giận nói: "Chị ngang ngược quá rồi đó, thực tập sinh hát dở thì phải nhận chớ."

Đinh Tri Nhã giận đến mức mặt đỏ bừng bừng: "Là ai ngang ngược vô lý? Anh nói tôi hướng dẫn thực tập sinh từ đầu đến cuối chỉ có một kiểu, tôi thắc mắc là Five1 các người từ lúc thành nhóm đến lúc giải tán có giữ nguyên phong cách không? Sau khi Diệp Diễm Thanh rời khỏi, không phải các người vẫn ngựa quen đường cũ đó thôi? Làm sao? Anh tự xưng là tiền bối mà muốn khẳng định địa vị của mình qua cái chương trình tuyển chọn tài năng này à? Có biết xấu hổ không vậy?"

Ngô Thu tái mặt: "Cô không được nhắc tới Five1!"

Ngô Thu nói không cho là Đinh Tri Nhã ngừng liền à? Không có đâu nhé!

"Thế nào? Mấy người cao quý, mấy người không cho nói, mấy người là điện, là ánh sáng, là thần linh hả?!" Đinh Tri Nhã một chút cũng không khách khí, "Tôi mặc kệ anh đang tính toán cái gì, mấy đứa nhỏ này trình diễn rất giỏi, là chuyện không che giấu được. Tôi nói nhiều thế này chỉ muốn chứng minh —— chúng tôi không sợ thua, nhưng chúng tôi yêu cầu công bằng! Không phải bị người giả danh giám khảo như anh, bởi vì ân oán cá nhân mà vô sỉ táy máy tay chân!"

Nói xong câu này, Đinh Tri Nhã xoay người bỏ đi, không bao lâu sau, nhóm thực tập sinh của Đinh Tri Nhã kéo nhau đi theo, video kết thúc ở đây.

Fans và người qua đường ủng hộ Ngô Thu bị đánh sưng cả mặt, nhưng vẫn nuốt không trôi cục máu chó này, thế là yêu cầu video biểu diễn của nhóm thực tập sinh, để mọi người đưa ra phán xét công bằng.

Mà nhóm người ăn dưa lúc này đã cùng chung chiến tuyến.

【 Đinh Tri Nhã mắng người dữ ghê á, không nói một từ bậy bạ nào mà cào nát tim Ngô Thu luôn. 】

【 nếu Ngô Thu bắt bẻ chính là cái này, thì buồn cười thật đấy, tôi cũng muốn xem Ngô Thu biểu hiện đủ bốn yếu tố trên, khẳng định siêu khôi hài. 】

【 tham gia chương trình tuyển chọn tài năng là phải giữ vững phong cách để fans ủng hộ mà? Thường xuyên đổi phong cách sẽ làm fans bối rối đúng không? 】

【 không biết nhóm thực tập sinh biểu hiện thế nào, chứ mị xem mấy tập trước á, thấy có mấy người còn giỏi hơn cả Ngô Thu nữa kìa, Ngô Thu dựa vào đâu mà làm giám khảo? Chẳng khác gì bảo thực tập sinh đánh giá huấn luyện viên Diễm Thanh, nực cười thật đấy!? 】

【 chương trình cung cấp trang phục nhé, vậy mà cũng đổ cho bọn nhỏ. Hoàn toàn không chuyên nghiệp, thuần túy là tới kiếm chuyện, ké fame chứ gì? 】

【 người ta lớn lên có ra sao thì kệ người ta, làm gì liên quan tới Ngô Thu chứ? Từ khi nào công kích luôn cả người thân thế kia? Loại người này cũng xứng làm giám khảo hả? 】

Chờ Diệp Diễm Thanh tỉnh lại vào hôm sau, hướng gió trên mạng đã thống nhất. Diệp Diễm Thanh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cũng có tính toán riêng. Gợi ý pass chương 95: 16 chữ, tiếng Anh, không cách, phong trào xã hội chuyên chống lại nạn phân biệt chủng tộc và sự tàn bạo của cảnh sát đối với người Da đen.

Chương trình đăng bài lên Weibo vào 9 giờ sáng, tỏ vẻ vì cuộc cạnh tranh công bằng, lần ghi hình này sẽ vứt bỏ, sửa thành phát sóng trực tiếp, và mời các fans giám sát. Bọn họ nhất định sẽ cung cấp một sân chơi cạnh tranh công bằng cho thực tập sinh, không để ai đả kích lý tưởng của các bạn nhỏ cả.

Đối với cách làm của chương trình, Diệp Diễm Thanh không đồng tình nổi. Lúc này là do Đinh Tri Nhã tức giận, Tinh Lộ phải tham gia, nên sự tình mới được cứu vãn, nếu Đinh Tri Nhã nhẫn nhịn thì sao? Mấy đứa nhỏ kia phải làm sao bây giờ?

Nghĩ vậy nên Diệp Diễm Thanh đăng Weibo tag một loạt thực tập sinh trong nhóm mình phụ trách.

Diệp Diễm Thanh V: Bản thân bị ép buộc đã không công bằng rồi. Mỗi một thực tập sinh đều sống không dễ dàng, bọn họ vẫn luôn chạy nhanh về phía lý tưởng của mình, vì vậy họ không đáng bị biến thành quân cờ để mọi người đùa giỡn. Cho nên, kết quả dù có thế nào, tôi sẽ mời các em ấy làm khách mời cho concert cá nhân của tôi, hy vọng hỗ trợ một chút xíu cho lý tưởng của các em. Không ngừng mơ ước, cùng nhau tiến về phía trước!

95.

Concert vẫn luôn nằm trong kế hoạch của Tinh Lộ, khi nào mở, khi nào công bố, toàn xem ý của Diệp Diễm Thanh. Cho nên Diệp Diễm Thanh đột nhiên mời nhóm thực tập sinh đến làm khách mời là nằm ngoài kế hoạch, cơ mà đây là chuyện dễ sắp xếp, thậm chí không cần phiền đến Diệp Diễm Thanh, chỉ cần hắn tham gia kế hoạch là được. Đây là cây rụng tiền của Tinh Lộ mà, có quyền làm chủ.

Diệp Diễm Thanh gọi điện thoại cho Ngải Trừng để bên đó lên kế hoạch, chờ hắn ghi hình cho 《 Idol Producer 》 xong thì họp bàn luôn.

"Chị nghĩ mình tung ra một mini album trước concert là đủ, dùng album để tạo tiếng vang cho concert, fans sẽ hưng phấn hơn. Đương nhiên, hoàn toàn dựa theo ý của em, không muốn cũng không sao." Ngải Trừng thương lượng với Diệp Diễm Thanh.

Lấy lý do là chuẩn bị cho concert Diệp Diễm Thanh có thể từ chối tham gia các sân khấu tranh bảng, vậy thì Diệp Diễm Thanh sẽ không quá mệt mỏi, và cũng không đắc tội với các nhà đài.

Diệp Diễm Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Trong tay em lúc này chỉ có một bài cổ phong thôi, cũng không nghĩ tới làm album. Mini album chắc ba bài là đủ nhỉ, có điều em không có bài nào cả, chị hỏi bên công ty có bài hát nào thích hợp với em không. Nếu có thể thì em muốn hát ba bài này để mở màn buổi concert."

"Ý hay đó." Tuy tặng fans không thể lấy lại tiền, nhưng việc này không quan trọng, "Chị sẽ hỏi giúp em, hẳn là không có vấn đề gì đâu. Còn chi tiết thì chờ em về mình sẽ bàn kĩ hơn."

"Tốt lắm, chị vất vả rồi."

Cúp điện thoại, Diệp Diễm Thanh chậm rãi ăn sáng, trời còn chưa sáng Văn Dữ đã đi quay phim rồi, chắc cũng phải tới trưa mới về.

Tin Diệp Diễm Thanh mời thực tập sinh tới làm khách mời cho concert đã lan truyền khắp nơi. Fan thì bình luận chúc mừng, còn anti thì nói là Diệp Diễm Thanh mượn cơ hội để lăng xê, còn có không ít hater nói bọn thực tập sinh có vận khí tốt, có thực lực hay không cũng không quan trọng, có thể tham gia concert của Diệp Diễm Thanh thì chẳng khác nào được mạ vàng cả. Đương nhiên, đa số bình luận đều theo hướng tích cực, vì số lượng anti không bằng nhân số của fans và người qua đường cộng lại.

Văn Dữ quay xong, Du Siêu liền nói việc này với hắn. Trên đường về khách sạn, Văn Dữ nhìn kỹ Weibo. Thường thì chỉ có nghệ sĩ nổi tiếng có kinh nghiệm mới mời người khác tới làm khách mời. Mà khách mời thường là nghệ sĩ mới trong công ty, hoặc là người mới phải có thực lực mới được đưa lên sân khấu. Rất ít người nào làm như Diệp Diễm Thanh.

Diệp Diễm Thanh đã muốn mời, thì hắn sẽ ủng hộ hết mình. Buổi biểu diễn lần này rất quan trọng với nhóm thực tập sinh, và cả Diệp Diễm Thanh nữa, vì đây chính là concert đầu tiên sau khi Diệp Diễm Thanh tách ra solo, nhất định phải hoàn hảo mới được.

Thấy hắn trở về, Diệp Diễm Thanh rung đùi vẫy vẫy tay với hắn, đặc biệt vui mừng nói: "Anh, em chuẩn bị tổ chức concert nè."

Văn Dữ bật cười, đi qua ngồi vào bên cạnh: "Đột nhiên thông báo vậy luôn, anh không biết tới lúc đó đã đóng máy chưa nữa."

Buổi biểu diễn đầu tiên hắn nhất định phải đi.

Diệp Diễm Thanh cười nói: "Chưa xác định gì hết á, nhưng mà em sẽ cân nhắc tới lịch trình của anh."

Buổi biểu diễn không phải nói mở là mở ngay trong tháng được, cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị, chắc là sẽ làm xong lúc Văn Dữ đóng máy thôi. Còn nếu không được nữa thì hắn xin nghỉ một ngày vậy.

"Được. Em là nhân vật chính của concert mà, anh nghe theo em hết." Văn Dữ nhéo nhéo mắt cá chân của cậu, "Em có hảo ý giúp mấy đứa kia, nhưng cũng phải chăm sóc bản thân nữa, đừng để mất sức."

Diệp Diễm Thanh nháy mắt nhìn hắn: "Anh, anh muốn nghe một câu thật lòng không?"

"Câu gì?"

"Ngoại trừ tâm lý, công việc chưa bao giờ làm em mệt mỏi cả, chỉ có anh là làm em mệt đứt hơi thôi." Diệp Diễm Thanh nói với vẻ mặt rất chi là nghiêm túc, rất chi là trong sáng.

Văn Dữ phát hiện mình không phản đối được gì, sững sờ lẫn áy náy hiện đầy lên mặt, nhưng nó chỉ diễn ra đúng ba giây rồi biến mất. Mấy chuyện thân mật lúc đang yêu nào ai khống chế nổi chứ, khó lắm đó.

Diệp Diễm Thanh có theo dõi kỳ thứ bảy của《 Idol Producer 》, không biết có phải mấy nhóm thực tập sinh bị nghẹn tức hay không, mà lần này biểu diễn rất tốt, không có ai bị loại cả. Điều này tương đương với việc vả vào mặt mấy cang dư mận đã nói xấu bọn họ, lần trước ghi hình ai không nói lý xem là biết ngay. Vì mục đích công bằng, sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, chương trình đăng lên đoạn ghi hình kì trước lúc từng thực tập sinh biểu diễn. Cái chính là để khán giả thấy được nỗ lực của bọn họ còn tốt hơn cả đoạn ghi hình kia, không phạm lỗi nào do hồi hộp, chứng minh đây là một cuộc thi công bằng.

Các fans có đồng ý với cách làm trên hay không thì với những biểu hiện xuất sắc của từng thực tập sinh, họ đã xứng đáng nhận được sự ủng hộ từ mọi người, đây cũng coi như là sân khấu tốt nhất mà chương trình đã thực hiện.

Vì để tập dợt cho kỳ thứ tám, Diệp Diễm Thanh trở về ngay hôm sau.

Văn Dữ tự mình đưa hắn đến sân bay. Hai người kín đáo tới dùng bữa tại một nhà hàng gần sân bay rồi mới tách ra. Diệp Diễm Thanh cảm thấy làm thế này còn tốt hơn là tách ra ở sân bay, tuy chẳng có khác biệt gì với một cặp đôi, nhưng làm tâm tình đỡ mất mát hơn một chút.

Lúc dùng bữa, Diệp Diễm Thanh nhận được điện thoại từ Văn Giản Thành. Hắn ngạc nhiên quơ quơ điện thoại khoe với Văn Dữ, ba mẹ ngày thường rất bận rộn, ít khi nào liên lạc với bọn họ lắm. Hai lần nói chuyện điện thoại đều do Tống Mỹ Ngọc gọi tới, không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm sinh hoạt hằng ngày rồi cúp máy.

"Nhận đi." Văn Dữ cười nói, hắn đoán ra được lí do mà ba gọi tới.

Diệp Diễm Thanh nhận: "Dạ? Ba ạ?"

"Thanh Thanh ơi, ba nghe nói con muốn tổ chức biểu diễn gì à con?" Bên kia truyền đến giọng nói mang theo tiếng cười của Văn Giản Thành, hai từ "Thanh Thanh" nghe rất đỗi quen thuộc.

"Dạ, con còn phải về lên kế hoạch nữa ba." Diệp Diễm Thanh thành thành thật thật nói.

Văn Dữ quang minh chính đại ghé sát vào bên tai Diệp Diễm Thanh để nghe lén, muốn kiểm chứng xem suy đoán của mình có đúng không.

Văn Giản Thành nói: "Có cần ba giúp gì không con? Buổi biểu diễn này do Tinh Lộ giúp con làm phải không? Tài chính bên đó thế nào? Lần đầu tiên tổ chức buổi biểu diễn phải coi trọng nha con, Tinh Lộ không đủ tiền thì cũng đừng ép bản thân quá nha con."

Khái niệm tiêu tiền của người nhà họ Văn Diệp Diễm Thanh đã nghe Văn Dữ nói qua, có điều Diệp Diễm Thanh rất ngại để Văn Giản Thành tiêu tiền vì mình. Hơn nữa, hắn không thiếu tiền, Văn Dữ lại hay cho hắn tiền bằng nhiều cách khác nhau, mà hắn cũng không cho vay, cũng chẳng có ý định đầu tư, cầm một đống tiền nặng trĩu ở trong tay kia kìa.

"Cái kia......" Diệp Diễm Thanh tính nói không cần, chưa biết dự toán của Tinh Lộ thế nào, dù không đủ, thì hắn có thể bổ sung, mình tổ chức buổi biểu diễn mà dùng tiền nhà họ Văn, thì có hơi......

Hắn chưa kịp từ chối đã bị Văn Dữ lấy di động đi: "Ba, ba gọi đúng lúc lắm, buổi biểu diễn lần này rất quan trọng với Diễm Thanh, con lo Tinh Lộ không đủ tài chính, dù gì Tinh Lộ không chỉ có mỗi nghệ sĩ là Diễm Thanh, không thể vung hết tiền cho em ấy được, ba tới đầu tư là giải quyết được rất nhiều vấn đề cho em ấy lắm đó ba."

Văn Giản Thành vừa nghe, cũng không quan tâm thật hay giả, con trai có thể xài tiền của mình là vui rồi, lập tức nói: "Con nói với Thanh Thanh, đừng làm như người xa lạ, tiền trong nhà chẳng phải đều là để dành cho hai đứa đó sao? Nên tiêu thì phải tiêu."

"Con cũng nói thế đấy ạ." Lần gần đây nhất mà Văn Dữ và ba Văn bàn về vấn đề tiêu tiền hợp lý có khi là từ thời Văn Dữ còn học đại học, "Tinh Lộ hẳn là chọn được địa điểm sân khấu rồi ạ, không cần lo chuyện này. Nhưng Diễm Thanh muốn một sân khấu hiện đại thì phải mời người về thiết kế và trang trí nữa ạ. Ba biết rồi đấy, Diễm Thanh thích nhạc cụ, lần này sẽ khó tránh khỏi muốn tự đàn hát một vài bài, con thấy cây đàn ghi ta của em ấy đã khá lỗi thời rồi ạ, âm sắc không còn chuẩn nữa, bên ba nhờ người mua một cây mới là tuyệt vời luôn. Còn nữa, buổi biểu diễn mà có dàn nhạc sống tới hỗ trợ thì tốt không còn gì bằng, chỉ là phương diện này không có trong dự toán của Tinh Lộ, người được tìm tới có khi cũng chẳng cao cấp gì, ba xem bên ba có giúp được chuyện này không?"

Diệp Diễm Thanh hoàn toàn cạn lời nhìn Văn Dữ, đang ba hoa cái gì trời? Hắn chưa từng nói đến mấy chuyện đó mà?! Cơ mà nói nghe hay thật đấy, làm hắn có hơi chút mong chờ đó nha!?

Văn Giản Thành vui quá chừng: "Tốt lắm tốt lắm, thanh niên phải có nhiều ý tưởng chứ, mới nâng cao sự nghiệp được. Ừ, thiết kế sân khấu, dàn nhạc, đàn ghi-ta hả, ba sẽ bảo thư kí tìm cho, lấy tiền ở chỗ ba, có thiếu gì thì cứ gọi cho ba."

Văn Dữ nghiêm túc nói: "Dạ. Gói đầu tư này của ba bảo đảm có lời, sau buổi biểu diễn sẽ chia tiền cho ba ha."

Văn Giản Thành dừng một chút, hình như nó đi lệch với ý định tiêu tiền của ông rồi há.

Văn Dữ tính chuyển đề tài, lại quay về nói: "Ôi mà nhiều thứ cần chi thế kia chắc không kiếm được lời gì đâu, cho nên không trả lại tiền cho ba được rồi."

Bình thường mà nói concert sẽ không có chuyện bồi thường tiền, có điều phải nhìn vào con số đầu tư thế nào đã. Nếu tiền đầu tư quá nhiều, mà số lượng fans thì cố định, giá vé bán ra theo giá thị trường, thì đúng là sẽ bị huề vốn. Còn nếu concert không cần bồi thường tiền, thì không cần Diệp Diễm Thanh phải lo lắng.

Văn Giản Thành vừa nghe, lập tức nói: "Nên xài tiền thì cứ xài, không thể keo kiệt được. Concert đầu tiên của Thanh Thanh mà, danh tiếng rất quan trọng, giá vé cũng đừng quá cao, ba thấy lứa tuổi người hâm mộ vẫn còn nhỏ, có giới hạn kinh tế, nếu không giảm giá được, thì để ba bù tiền vào cho."

Văn Dữ lần đầu tiên cảm thấy ba mình là quỷ tiêu tiền, chắc là do bị nghẹn quá lâu, cho nên được dịp là xõa luôn? Cũng may là xài tiền, chứ nếu kinh doanh gì đó, ông sẽ làm gia đình phá sản mất.

"Cũng được, đợi phương án Tinh Lộ đưa ra thế nào đã ạ." Văn Dữ cười nói.

Hai cha con hàn huyên thêm vài câu rồi cúp điện thoại, Diệp Diễm Thanh bất đắc dĩ nói: "Nói vậy được hả anh?"

"Em không nghe ra ba vui đến mức nào à?" Văn Dữ trả lại điện thoại cho Diệp Diễm Thanh, "Em càng xài tiền của ba thì ba càng thích em."

Diệp Diễm Thanh thở dài trong lòng, nhà họ Văn đúng là độc nhất vô nhị ha. Dù thế nào đi chăng nữa, có số tiền đầu tư này, sân khấu concert khẳng định sẽ độc đáo lắm đây, nghĩ vậy thôi mà Diệp Diễm Thanh đã cảm thấy hưng phấn rồi.

Lưu luyến tạm biệt Văn Dữ, Diệp Diễm Thanh đi vào phòng chờ VIP, nhàn rỗi không có việc gì làm, lại lên Weibo.

Sau khi đổi mới giao diện, một tin trên hot search tiến vào tầm mắt của Diệp Diễm Thanh ——# Ngô Thu đánh nhau với cậu ruột ở bên đường #.

Trong nháy mắt, Diệp Diễm Thanh kinh hoàng, Ngô Thu muốn lưu lượng đến phát điên rồi à? Hành động dơ bẩn lúc làm giám khảo đã bị chửi mắng rồi, đến giờ không cần hình tượng luôn hả? Nếu đây cũng là một thủ đoạn để lăng xê, thì hắn chỉ muốn tặng hai chữ cho Ngô Thu —— quá đỉnh, 666. (Theo Baidu, các game thủ Liên Minh Huyền Thoại Trung Quốc là những người đầu tiên sử dụng số 6 để bày tỏ sự kinh ngạc và tôn trọng đối với lối chơi hay.

96.

Trong giới giải trí, danh tiếng kém không khác gì mang danh hiếu thắng. Danh tiếng kém ít ra còn có người chú ý, có lưu lượng, có cơ hội tẩy trắng; mà không có danh tiếng thì coi như bị vứt bỏ.

Dù như vậy, hành động của Ngô Thu không khỏi làm Diệp Diễm Thanh sợ ngây người. Hắn biết gần đây Ngô Thu không có tài nguyên gì tốt, nhưng cháu đánh cậu là do bị ép rơi vào đường cùng, hay là tự đào hố chôn mình đây? Nếu Tạ Tuấn Nam không phải là ông chủ Gia Nghệ, thì Ngô Thu hoàn toàn có thể đổ tội lên người lão để tẩy trắng cho bản thân; nhưng hiện thực là mọi người đều biết Tạ Tuấn Nam rất chiếu cố Ngô Thu lúc công ty còn ăn nên làm ra. Sau khi Five1 giải tán, Gia Nghệ thất thế, rồi nhìn con đường phát triển của Ngô Thu là biết con người này không phải vươn lên vì thực lực, mà toàn dựa vào người khác. monalicebebe.com

Bây giờ, Ngô Thu đánh Tạ Tuấn Nam, cho dù có lý hay không thì đây hoàn toàn là vong ân phụ nghĩa. Nếu Tạ Tuấn Nam không cắn người thì còn đỡ, nếu lão không buông tha, thì Ngô Thu đừng nghĩ tới chuyện xoay người nữa, Ngô Thu đã làm gì mấy năm qua nào không liên quan tới Tạ Tuấn Nam chứ?

Ai mà chẳng có tính hiếu kì, huống chi là có liên quan tới Ngô Thu, Diệp Diễm Thanh cũng không ngoại lệ, tranh thủ vẫn còn chút thời gian ngồi ở trong một góc không người gọi điện cho Ngải Trừng.

Ngải Trừng chọc: "Không ngờ em cũng nhiều chuyện quá nhỉ?"

Diệp Diễm Thanh không cho là đúng nói: "Em không bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi đó, những chuyện gã đã làm em chưa quên đâu."

Hắn không trả thù không phải là hắn không mang thù, chỉ là đứng ở vị trí của hắn lúc này mà cứ nhìn chằm chằm vào Ngô Thu thì rất là lãng phí thời gian. Để Ngô Thu tự mình tiêu diệt bản thân là một chuyện rất đáng để theo dõi đó.

Ngải Trừng cười, cô cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên người Ngô Thu, nhưng mà mấy cô gái trong ekip rất thích scandal, cho nên nơi nào có chút tiếng gió là cô đều biết hết.

"Sau khi Tạ Tuấn Nam ly hôn, tài sản được chuyển cho bà Tạ, Gia Nghệ bị thiệt hại tài chính nặng nề, mà trong lúc vụ ly hôn diễn ra, nghệ sĩ trong công ty lần lượt đi ăn máng khác, do Tạ Tuấn Nam ngoại tình ảnh hưởng đến danh dự của công ty, cho nên nhóm nghệ sĩ rời đi mà không cần trả tiền vi phạm hợp đồng. Gia Nghệ trượt dốc không phanh nên đóng cửa luôn rồi." Ngải Trừng nói, "Ngô Thu đã chuẩn bị chạy trốn từ sớm, chờ tới lúc Tạ Tuấn Nam biết, thì Ngô Thu đã mở phòng làm việc từ lâu."

"Ngô Thu tự mở phòng làm việc à?" Hành động nhanh thật, Diệp Diễm Thanh không ngờ tới.

"Không ngờ luôn ha? Có điều không tuyên truyền gì hết làm chị không để ý, tới hôm nay có tin đánh người thì chị mới biết. Nghe nói phòng làm việc cộng với Ngô Thu là có năm người, tài nguyên không nhiều."

Diệp Diễm Thanh cười lạnh: "Em thấy gã tham gia 《 Idol Producer 》, không giống với không có tài nguyên gì hết."

Nói đến cái này, giọng nói của Ngải Trừng có thêm vài phần khó chịu: "Việc này không thể thiếu sự tham dự của bên cấp cao trong chương trình. Bởi vì không phải do chương trình trực tiếp mời em tham gia, cho nên chúng ta không truy cứu được, chấp nhận vậy thôi."

"Em hiểu rồi." Diệp Diễm Thanh không thể giả bộ không biết cách làm ở bên chương trình, chỉ là hiện tại không thích hợp nói nhiều mà thôi. muốn hỏ

Ngải Trừng tiếp tục nói: "Nghe nói lần này Tạ Tuấn Nam tới đòi tiền Ngô Thu, muốn mở lại Gia Nghệ, nhưng Ngô Thu không muốn cho lão một đồng nào. Lão tìm Ngô Thu mấy lần rồi mà lần nào Ngô Thu cũng làm lơ. Không biết lần này vì nguyên nhân gì mà Ngô Thu mới đánh lão."

Diệp Diễm Thanh cười nói: "Chị nói xem gã có tẩy trắng được không?"

Ngải Trừng nói: "Quá sức, đánh trưởng bối ở ngoài đường, sao mà bênh nổi. Giờ xem Lão Tạ sẽ làm gì, dù sao hai người bọn họ cùng một giuộc mà, chó cắn chó, để xem ai thắng. Ngô Thu muốn lập môn hộ, Tạ Tuấn Nam muốn Đông Sơn tái khởi, chẳng ai nể mặt ai. Cho nên nói con người sống phải có đức một chút, dù ông trời không trừng phạt thì cũng có ma quỷ tới tìm thôi."

Chẳng biết đây là mê tín hay là châm chọc nữa. Thấy Tạ Tuấn Nam và Ngô Thu đi đến bước này làm Diệp Diễm Thanh thấy sảng khoái lắm, đương nhiên dùng thực lực để vả mặt sẽ sảng khoái hơn nữa, nhưng chưa cần ra tay mà họ đã tự dìm nhau thế này cũng là một loại sảng khoái đúng không?

Ngày hôm sau, Diệp Diễm Thanh đúng giờ đi vào phòng luyện tập, nhóm thực tập sinh đã có mặt từ sớm.

Thấy Diệp Diễm Thanh tiến vào, mọi người tự giác xếp hàng không nói nhiều, chỉ cười tủm tỉm đầy thành thật.

Diệp Diễm Thanh đặt túi xách xuống, cười nói: "Muốn cười thì cười, nhịn làm gì?"

Vừa dứt tiếng là nhóm thực tập sinh ồn ào ngay, không còn rụt rè như ban nãy nữa, ngay cả Ứng Hâm Nguyên cũng cười toác cả miệng.

"Thầy ơi, bọn em có thể tham dự concert của thầy thật ạ?" Một thực tập sinh mạnh dạn hỏi.

Diệp Diễm Thanh vui đùa nói: "Tôi nào dám nói mà không giữ lời chứ."

"Thầy ơi, concert mở vào lúc nào vậy?"

"Đang bắt đầu chuẩn bị, nhanh nhất là một tháng rưỡi sau." Khỏang thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, fans thì muốn tới xem biểu diễn ngay; nhưng với nghệ sĩ thì áp lực luyện tập rất là lớn.

"Thầy Diệp muốn bọn em chuẩn bị mấy bài ạ?" Khách mời thường chuẩn bị hai đến ba bài.

Diệp Diễm Thanh nói: "Chuẩn bị ba bốn bài gì đó, chia đều thời gian cho mọi người."

Concert của hắn mà, ngắn hay dài thì do hắn định đoạt. Có ca sĩ hát năm sáu bài rồi giao lưu với khán giả năm phút, cũng có người hát ba bốn bài mà giao lưu với khán giả cả nửa tiếng, toàn do mỗi người định đoạt. Diệp Diễm Thanh chưa họp bàn cụ thể, nhưng hoàn toàn có thể tạo điều kiện cho nhóm thực tập sinh.

"Thầy ơi, bọn em chọn bài hát nào mới hợp ạ?"

Diệp Diễm Thanh cười nói: "Chờ chương trình này kết thúc mọi người chọn bài cũng chưa muộn, bây giờ vẫn nên tập trung vào kỳ thứ tám thôi, hy vọng mọi người hết sức cố gắng lấy được thứ hạng cao."

"Vâng ạ." Nhóm thực tập sinh đồng thanh đáp lời, đầy khí thế.

Kỳ thứ tám là kỳ cuối cùng của chương trình. Mọi người cùng nhau đứng ở trên sân khấu biểu diễn bài hát chủ đề, mỗi người được phân chia đứng ở từng vị trí khác nhau để tránh giành màn ảnh. Gợi ý pass chương 97: 9 chữ, tiếng Anh, ngày Valentine có bánh kem, hoa hồng và...Người hâm mộ dựa vào màn biểu diễn để bình chọn cho thực tập sinh mà mình yêu thích, còn nhóm huấn luyện viên cũng dựa vào đó mà bỏ phiếu cho người nào có biểu hiện xuất sắc nhất, có thể là người trong nhóm của mình, hoặc là khác nhóm, nhưng cần cần nhất là đánh giá khách quan. Nếu kết quả bầu chọn cuối cùng mà hai bên đưa ra đều giống nhau, thì thực tập sinh đó không còn nghi ngờ gì nữa sẽ giành được giải quán quân, debut thành nghệ sĩ solo; còn nếu kết quả bầu chọn bất đồng, thì huấn luyện viên sẽ chọn ra người đứng ở vị trí thứ hai để PK, tranh giành thứ hạng.

Nhóm thực tập sinh vào trạng thái rất nhanh, vì thành tích cuối cùng nên ai cũng muốn được lọt vào top 7, nhưng hiện giờ còn dư lại mười hai thực tập sinh, muốn tiến vào top 7 không phải là chuyện dễ dàng gì, cạnh tranh rất quyết liệt. Tuy sau này bọn họ đều được đứng trên sân khấu ở concert của Diệp Diễm Thanh, nhưng nếu lần này không thể lưu lại ấn tượng tốt cho người xem, thì dù là được lên sân khấu, cũng sẽ không được lợi gì cả. Cho nên bọn họ cần phải nắm chắc cơ hội, dù không nắm được cơ hội debut vào cuối chương trình, nhưng được biểu diễn trên sân khấu của Diệp Diễm Thanh, nói không chừng sẽ lọt vào mắt xanh của một công ty giải trí nào đó, có cơ hội debut thì sao.

Trong lúc nhóm thực tập sinh vùi đầu vào luyện tập thì Lâm Kỳ Vũ phát hành single mới, là ca khúc cổ phong mà Diệp Diễm Thanh đã viết. Lần đầu tiên Lâm Kỳ Vũ theo phong cách này, hơn nữa hắn vẫn luôn không có hoạt động chính thức làm các fans vất vả chờ mòn chờ mỏi, vừa ra là được các fans hưởng ứng nhiệt liệt.

Do ca khúc có sự góp mặt của cả Diệp Diễm Thanh và Lâm Kỳ Vũ, cho nên thu hút rất nhiều chú ý, thậm chí có fans còn đăng bài khen ngợi tình bạn giữa hai người, thời gian quen biết khá ngắn mà khắng khít như thế thì hai người quả thật có duyên quá.

Các cô không biết ngoại trừ duyên số và hợp gu thì còn có sự trợ giúp từ Lộ Ngôn Chi nữa.

Single của Lâm Kỳ Vũ tự nhiên đẩy đề tài Ngô Thu xuống. Trải qua mấy ngay xôn xao trên mạng, Ngô Thu giờ đây chỉ còn để lại ấn tượng "Cháu đánh cậu bên đường" với cang dư mận mà thôi.

Cùng ngày phát hành single mới, Diệp Diễm Thanh đặt lẵng hoa gửi tặng, Lâm Kỳ Vũ nhận và đăng lên Weibo, vốn dĩ hai người họ hẹn nhau dùng cơm, nhưng Diệp Diễm Thanh còn phải giám sát thực tập sinh luyện tập, mà Lâm Kỳ Vũ chuẩn bị tiến vào đoàn phim, nên hai người chỉ còn cách dời ngày hẹn.

Kỳ thứ tám lên sóng, Ứng Hâm Nguyên giành được vị trí quán quân như trong dự đoán.

Nhóm của Đinh Tri Nhã có hai người lọt vào top 7, thuận lợi được debut.

Không nghi ngờ gì nữa Đinh Tri Nhã là một huấn luyện viên thành công. Cô hào phóng mời mọi người trong nhóm thực tập sinh đến dự tiệc. Trong bữa tiệc mọi người uống không ít, hết khóc rồi lại cười, có người vui mừng cho bản thân, có người tiếc nuối cho người khác, có người lại lo lắng cho tương lai của mình. Người được debut tất nhiên là vừa vui mừng vừa âu lo. Ứng Hâm Nguyên được debut solo, nên có thể tùy ý quyết định cho tương lai. Còn những người từ hạng nhì đến hạng bảy, ai cũng có yêu cầu quản lý riêng, nên cần phải họp bàn, hẳn là sẽ mất không ít thời gian, người trong chương trình có thể giúp, nhưng đây không phải chuyện được giải quyết trong một, hai ngày được.

Diệp Diễm Thanh không uống quá nhiều, nhìn mấy người thực tập sinh làm hắn nhớ lại quãng thời gian thi đấu của mình trước kia. Tuy tuổi của hắn không cách biệt với bọn họ là mấy, nhưng làm tiền bối, sẽ khó tránh khỏi cảm giác thời gia trôi qua như thoi đưa. May mắn là không có cảm giác Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nếu không hắn sẽ sống trong lo âu hoài thôi.

Diệp Diễm Thanh ra khỏi phòng tiệc để hít thở không khí, nghĩ nửa tiếng nữa sẽ bảo Ngải Trừng tới đây đón hắn. Ngày mai, hắn dậy sớm một chút để tới công ty, chương trình đã kết thúc rồi nên chuẩn bị họp bàn cho concert thôi.

"Thầy Diệp."

Ứng Hâm Nguyên không biết ra ngoài từ khi nào, đoán là uống có hơi nhiều nên ra ngoài rửa mặt, tóc hơi ẩm ướt.

"Sao lại ra đây?" Hôm nay, Ứng Hâm Nguyên là nhân vật chính, nên ở bên trong nghe mọi người tán dương mới đúng chứ. Sau này bọn họ sẽ đường ai nấy đi, mặc dù là cùng nhóm nhạc, cũng sẽ có ngày giải tán. Nhóm thực tập sinh sớm chiều gặp nhau từ vòng chung kết đến tận bây giờ, ít nhiều gì cũng có duyên bạn bè, giữ lại mối thân tình sẽ có lợi cho mai sau.

"Vâng, có chuyện em muốn hỏi thầy." Ứng Hâm Nguyên không hay cười nhưng không phải là người lạnh lùng, có thể là do uống rượu, nên không còn câu nệ như trước.

"Chuyện gì?"

"Em muốn đầu quân vào Tinh Lộ, thầy thấy thế nào?"

97.

"Đầu quân vào Tinh Lộ á?" Diệp Diễm Thanh kinh ngạc nhìn Ứng Hâm Nguyên.

Lần này có rất nhiều công ty giải trí để Ứng Hâm Nguyên chọn lựa, Diệp Diễm Thanh vẫn luôn cảm thấy Tinh Lộ không phải là lựa chọn tốt nhất cho Hâm Nguyên, hoặc nói đúng hơn là kí hợp đồng với một công ty không thiếu người mới không phải là một lựa chọn tốt.

Ứng Hâm Nguyên thành thành thật thật gật đầu.

"Vì sao?" Diệp Diễm Thanh không muốn đả kích Ứng Hâm Nguyên. Ứng Hâm Nguyên hỏi ý kiến, nên hắn muốn nghe ý tưởng của Ứng Hâm Nguyên trước, rồi mới cho lời khuyên.

Ứng Hâm Nguyên vuốt vuốt phần tóc mái ẩm ướt, nói: "Em thấy Tinh Lộ là một công ty đứng đắn, khác với công ty cũ của em. Em không muốn một cuộc sống không có mục đích, cũng chẳng muốn phải đi mời rượu, đổi lại một chút đãi ngộ không công bằng như lúc trước. Có lẽ vào Tinh Lộ thì em mới có động lực để vươn lên."

Diệp Diễm Thanh suy xét trong chốc lát, nói: "Đúng là Tinh Lộ không thiếu tài nguyên, nhưng cái gọi là công bằng, cũng chỉ là tương đối mà thôi. Cậu có tiếng tăm tự nhiên tài nguyên sẽ kéo đến; còn không có tiếng tăm thì có bao nhiêu tài nguyên cũng không đủ, thậm chí sẽ làm người ta chướng mắt nữa. Tinh Lộ sẽ không dùng qui tắc ngầm bắt cậu phải đi xã giao, có điều cậu cũng phải hiểu, để sinh tồn trong giới này chắc chắn phải đi xã giao, kể cả tôi cũng sẽ đi dự tiệc lớn tiệc nhỏ nào đó, chẳng qua ở một công ty khác, dự một bữa tiệc sẽ có nhiều rủi ro, còn ở Tinh Lộ, bữa tiệc cũng chỉ là bữa tiệc mà thôi."

Một bữa tiệc bình thường là người trong ekip và đối tác gặp nhau, tặng quà, khách khách sáo sáo khen ngợi lẫn nhau, ăn uống no đủ, để lại ấn tượng tốt cho đối phương rồi ai về nhà nấy; mà một bữa tiệc không bình thường thì có quá nhiều ẩn tình. Diệp Diễm Thanh đã từng tham gia vài bữa tiệc bình thường; còn những bữa tiệc không đứng đắn kia thì hắn chỉ nghe Ngải Trừng nói qua thôi.

Ứng Hâm Nguyên gật đầu: "Em hiểu, em biết là không phải chuyện gì chỉ cần có lí tưởng đều giải quyết được, xã giao góp một phần rất lớn. Em không bài xích chuyện tham gia tiệc rượu, thậm chí rất mong muốn mở rộng vòng bạn bè để lưu lại một vài ấn tượng tốt cho nhà đầu tư, nhưng em không muốn mình bị qui tắc ngầm kiềm chế, nếu muốn thì em đã không chờ tới tận bây giờ đâu."

Người đại diện sẽ rất đau đầu với những người không chịu tham gia bất cứ tiệc rượu nào như Ứng Hâm Nguyên. Không phải đối tác nào cũng có ý định dùng qui tắc với nghệ sĩ cả, đa số đều là người đứng đắn, cho nên với những bữa tiệc xã giao bình thường, không cần phải phòng bị quá mức.

Chắc Ứng Hâm Nguyên đã suy nghĩ cẩn thận rồi, làm Diệp Diễm Thanh an tâm, nhưng có mấy lời vẫn phải nói trước: "Nhờ vào chương trình mà mức độ tiếng tăm của cậu bây giờ rất cao, nhưng cậu cũng biết là Tinh Lộ không thiếu nghệ sĩ, đặc biệt là mảng âm nhạc này. Nếu cậu đầu quân vào Tinh Lộ, khẳng định không thiếu đãi ngộ cho cậu, nhưng nếu cậu không biết tranh giành tài nguyên, thì cũng chỉ nhặt lại đồ của người khác; nhưng nếu cậu vào một công ty nhỏ nào khác làm ca sĩ độc quyền của họ, thì chắc chắc bọn họ sẽ ưu tiên tài nguyên cho cậu, đến lúc đó cậu sẽ hối hận vì mình đã chọn Tinh Lộ."

Có một ví dụ rất thực tiễn thế này, ở Tinh Lộ, nếu bên bộ phận âm nhạc có một bản nhạc phù hợp với tất cả nghệ sĩ, vậy thì Diệp Diễm Thanh sẽ là người đầu tiên được chọn, nếu hắn không cần, thì sẽ chuyển cho Đinh Tri Nhã, cô không cần, thì mới truyền xuống cho những người còn lại.

Ánh mắt Ứng Hâm Nguyên cực kì kiên định: "Dù không giành được tài nguyên thì em có thể tự sáng tác, hoặc là hợp tác với người khác. Nếu em ở Tinh Lộ không làm nên trò trống gì, thì do em không có bản lĩnh, ở đâu cũng sẽ vậy thôi. Chẳng phải có câu nói 'Đắc được là may mắn của ta, mất đi là số mệnh của ta hay sao'? Em tin vào sự công bằng ở Tinh Lộ, em sẽ cố gắng làm hết sức mình, còn tương lai có thế nào thì hãy xem vào vận mệnh."

Diệp Diễm Thanh cười nói: "Còn nhỏ mà mê tín quá ha?"

Ứng Hâm Nguyên cũng cười: "Đôi khi mê tín đã an ủi rất nhiều cho em."

Biết tự điều chỉnh tâm lý là một chuyện tốt, còn hơn là nhịn trong lòng, sẽ gây ra chuyện lớn lúc nào không hay.

"Cần tôi giật dây giúp cậu à?" Đã nói tới đây thì Diệp Diễm Thanh thuận tiện hỏi một câu. Hắn không ra mặt, thì bên kia cũng sẽ ra mặt. Diệp Diễm Thanh không biết mức độ để bụng của chương trình ra sao, nhưng đúng là thông qua hắn sẽ dễ dàng hơn, với lại Ứng Hâm Nguyên đã được Lâm Kỳ Vũ công nhận, quả thật rất có lợi cho Tinh Lộ.

Ánh mắt Ứng Hâm Nguyên sáng lên: "Có phiền thầy không ạ?"

Cậu đơn thuần chỉ muốn hỏi ý kiến thôi, không ngờ Diệp Diễm Thanh lại đồng ý giật dây giúp mình.

Diệp Diễm Thanh cười nói: "Không phiền đâu, một cú điện thoại thôi mà. Hợp đồng thế nào thì phải nhờ vào cậu rồi, tôi chỉ dám nói là người đại diện lần này sẽ rất đứng đắn mà thôi. Tinh Lộ rất nghiêm khắc với người đại diện, sẽ không có chuyện ép cậu làm những chuyện mà cậu không thích đâu."

Ứng Hâm Nguyên đáp: "Vâng ạ, cảm ơn thầy Diệp."

Về đến nhà, Diệp Diễm Thanh tắm rửa một cái để xóa bớt mùi rượu trên người, rồi mới gọi video cho Văn Dữ.

"Anh ơi." Diệp Diễm Thanh cười tủm tỉm gọi người, bộ đồ ngủ khủng long con rất bắt mắt —— đây là bộ đồ mà Văn Dữ mua trước đó không lâu, ngày hôm qua mới vừa gửi đến. Bộ đồ ngủ liền thân, màu nhung san hô, có mũ, mặc đi ngủ thì không thoải mái cho lắm, nhưng mặc trong nhà thì rất ấm áp. Bên ngoài lạnh lẽo, trong nhà dù có máy sửi cũng không bằng mặc ấm một chút, đặc biệt là ca sĩ như Diệp Diễm Thanh cần bảo vệ giọng nói, không thể để bị cảm được.

Còn vì sao là màu xám mà không phải màu xanh lá cây, Văn Dữ giải thích là mũ có màu xanh không thích hợp với Diệp Diễm Thanh, hơn nữa màu xám rất đáng yêu.

Văn Dữ cười nhìn hắn, hỏi hắn hôm nay thế nào, có uống rượu nhiều không.

Diệp Diễm Thanh trả lời, còn nhắc tới chuyện Ứng Hâm Nguyên muốn vào Tinh Lộ nữa.

"Anh, anh nói với sếp Lộ được không?" Diệp Diễm Thanh nói.

Văn Dữ nhướng mày: "Sao em không nói?"

Diệp Diễm Thanh mà mở miệng thì khẳng định Lộ Ngôn Chi sẽ không từ chối. Ứng Hâm Nguyên giành giải quán quân đó, nếu Tinh Lộ có ý định mời cậu ta về thì càng không có lý do để từ chối.

Diệp Diễm Thanh phân tích nói: "Em và Đinh Tri Nhã đều là huấn luyện viên của cậu ta mà, tự tiện kiếm hợp đồng cho cậu ta sẽ khiến cho người khác ganh tị, sẽ nói là cậu ta không có bản lĩnh mới dựa vào bọn em. Gợi ý pass chương 98: 8 chữ, tên chị gái của DDT. Em tính kiếm Kỳ Vũ, dù sao anh ấy thân với sếp Lộ hơn em, có điều nhờ anh ấy thì sếp sẽ giành được quyền làm chủ, mà em không biết bọn họ đi tới bước nào rồi, không thể làm vậy với anh Kỳ Vũ được. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại anh là người thích hợp nhất."

"Ngày trước anh thích em nên mới tự nguyện tranh thủ hợp đồng giúp em nhé. Bây giờ, anh chẳng biết Ứng Hâm Nguyên kia là ai, dựa vào đâu mà muốn anh mờ miệng giúp cậu ta?"

Diệp Diễm Thanh đối đáp trôi chảy: "Dựa vào không thể mai một nhân tài đó anh."

"Cao thượng vậy à?"

"Vậy anh có muốn làm một người cao thượng không?" Diệp Diễm Thanh chọc ghẹo hỏi.

"Không hứng thú cho lắm."

"Nông cạn!" Diệp Diễm Thanh mắng.

Văn Dữ không chịu thua: "Đúng vậy, anh đúng là một kẻ nông cạn!"

Diệp Diễm Thanh không cần nghĩ cũng biết hắn mà mở miệng nói thêm câu nào là Văn Dữ nhảy lên xe rồ ga ngay.

Diệp Diễm Thanh không mắc lừa, cố gắng quay lại chủ đề đứng đắn, hỏi hắn: "Vậy rốt cuộc anh có nói với sếp không?"

Văn Dữ không chọc hắn nữa: "Ừ, lát nữa anh sẽ gọi cho Ngôn Chi."

Diệp Diễm Thanh không ở bên cạnh làm hắn cũng không muốn khi dễ Diệp Diễm Thanh, hai người ở hai nơi, giờ chỉ có thể nói mấy câu ngọt ngào để dỗ dành thôi, đợi đến khi gặp nhau rồi mới tiện hành động.

Diệp Diễm Thanh hài lòng, lại nói: "Đúng rồi, còn có chuyện này nữa."

Văn Dữ thích nói chuyện phiếm với Diệp Diễm Thanh, mặc dù chỉ là mấy việc nhỏ râu ria, chỉ cần là Diệp Diễm Thanh nói, hắn đều thích nghe.

"Kỳ Vũ sẽ vào đoàn phim của anh đấy, anh nhớ chiếu cố người ta nhé, anh ấy có diễn không tốt, thì cũng đừng có quạo quọ." Diệp Diễm Thanh nói.

"Sao em thích lo chuyện bao đồng thế nhỉ?" Văn Dữ không biết sao mà Diệp Diễm Thanh suốt ngày lo nghĩ cho người ta nhiều như thế.

"Không phải, là do Kỳ Vũ đã nói với em trước rồi. Anh ấy là diễn viên mới mà, chắc chắn sẽ phạm sai sót, coi như anh nể mặt sếp giúp người ta đi mà." Lâm Kỳ Vũ đóng phim thuận lợi, Lộ Ngôn Chi cũng sẽ cảm ơn Văn Dữ, không tốt sao?

Văn Dữ đáp: "Yên tâm đi, anh có chừng mực. Chừng nào em lại đến thăm anh đây?"

Video call mỗi ngày cũng không ngăn được nỗi nhớ nhung.

"Tạm thời chưa có quyết định, bắt đầu ngày mai em sẽ bận rộn với buổi biểu diễn rồi, còn rất nhiều việc phải lo." Hắn không phải không muốn bỏ ra một ngày để đi thăm Văn Dữ, cũng không phải không muốn để Văn Dữ tập trung đóng phim, mà là hắn căn bản không tin khái niệm "Một ngày" của Văn Dữ tí nào cả.

"Em tính để anh gặp em vào ngày biểu diễn thật à?" Văn Dữ biết Diệp Diễm Thanh rất nỗ lực làm việc, nhưng cũng không thể bỏ quên tình yêu như thế này được.

"Ừ." Lúc này, Diệp Diễm Thanh không nghĩ tới việc nhớ nhung gì cả, nghiêm túc nói: "Anh, em muốn dùng tai nghe và micro mà anh tặng."

Văn Dữ ngẩn ra, chợt bật cười, càng không có lý do để yêu cầu Diệp Diễm Thanh dành thời gian cho mình nữa, dịu dàng cười nói: "Được, anh rất mong chờ."

Sau đó, Diệp Diễm Thanh bắt đầu chính thức bận rộn cho buổi biểu diễn. Concert diễn ra ở tám thành phố, mỗi nơi có một sân khấu riêng, nhưng tổng thể vẫn vây quanh chủ đề ——kiss me again.

Bởi vì có sự ủng hộ tài chính từ gia đình nhà họ Văn, concert không cần tiết kiệm, chỉ cần nằm trong phạm vi thích hợp thì nhà họ Văn đáp ứng hết. Nhà thiết kế được đóng gói đưa đến Tinh Lộ, ban nhạc cũng được chọn lựa kĩ càng, chỉ còn chờ đến ngay khai mạc nữa thôi.

Văn Giản Thành lo Diệp Diễm Thanh không quán xuyến được hết mọi chuyện, đặc biệt phái một trợ lý tới, trên thực tế là giúp Diệp Diễm Thanh tiêu tiền. Người trợ lý này rất thông minh, biết ông chủ lẫn con trai đều là người thích chiều chuộng người mình thương, nên cô phục vụ lẫn hai bên, quay đầu còn được ông chủ cho thêm tiền thưởng —— Ôi, lần đầu tiên cô được nhận tiền thưởng là nhờ vào việc giúp người ta tiêu tiền đó nha.

Lúc dùng cơm trưa, Ngải Trừng không khỏi cảm thán với Diệp Diễm Thanh: "Nhà họ Văn đối xử tốt với em làm chị rất yên tâm. Lần này, Văn tiên sinh cũng thật là hào phóng, khẳng định là chúng ta sẽ kiếm được tiền về, chỉ là không cần phải lo tiêu tiền như thế nào làm chị có hơi run tay."

Diệp Diễm Thanh nói: "Em cũng đang nỗ lực để thích ứng đây. Xài tiền mới là cách tốt nhất để em báo hiếu với ba mẹ của anh ấy đấy."

Trong phòng họp nhỏ chỉ có hai người bọn họ, nói chuyện rất tùy ý.

Ngải Trừng cười ha ha.

Lúc này, một cô gái trong ekip chạy vào, hưng phấn nói: "Diễm Thanh, chị Trừng ơi, hai người xem Weibo đi, Cung Nhạc với Trọng Tỉnh trở mặt với nhau rồi kìa!"

98.

Hết Ngô Thu đánh cậu, giờ là trở mặt với Trọng Tỉnh ...... Không, là xả vai mới đúng, Diệp Diễm Thanh nhìn vở kịch trước mặt, không nhịn được suy nghĩ mình có đi lạc vào thế giới song song nào không? Sao mà hot search thay đổi liên tục vậy nè? Hồi trước là làm chuyện tốt để được lên hot search, bây giờ làm chuyện xấu cũng được lên nữa là sao? Tự tay hủy hình tượng cũng được nổi tiếng luôn à?

"Hai người đó nghỉ chơi rồi à?" Ngải Trừng mới vừa kẹp miếng thịt thì bị rớt xuống, "Tình huống như thế nào?"

Cô gái trong ekip nói: "Cung Nhạc nói Trọng Tỉnh từ sau khi kí hợp đồng toàn giành tài nguyên của cậu ta, làm cậu ta không có thu nhập."

Ngải Trừng khẽ nhíu mày: "Không đúng, Cung Nhạc có bộ phim chiếu mạng kia mà? Hơn nữa mới kí hợp đồng không bao lâu mà sao giành tài nguyên được? Là do Trọng Tỉnh có vấn đề, hay là do Cung Nhạc quá tự mãn rồi?"

Bộ phim chiếu mạng của Cung Nhạc được tuyên truyền che trời lấp đất, lên được vài cái hot search, hơn nữa nhờ vào nhân khí được tích lũy từ trước, giai đoạn tuyên truyền xem như là đúng chỗ. Tuy nhiên lúc bộ phim phát sóng, giai đoạn tuyên truyền có bao nhiêu náo nhiệt, thì hậu kỳ bị mắng thảm bấy nhiêu. Đây là một bộ phim được quay cuốn chiếu, mỗi tuần hai tập, dám làm loại phim này, cơ bản đều là phim lớn của năm, từ đạo diễn đến kịch bản, cho đến diễn viên, đều là người tài năng. Nhưng Cung Nhạc là một người mới, hiển nhiên không gánh nổi cả bộ phim, nói trắng ra là, đây là một bộ phim đầy mùi tiền, fans có lẽ nguyện ý mua views, nhưng đánh giá của người qua đường khẳng định là muốn bao nhiêu sắc bén thì có bấy nhiêu gai nhọn. Đây cũng do lúc trước được lăng xê quá đáng, bây giờ lại thành trò cười cho mọi người, những cảnh phim đầy sơ hở, kịch bản thiếu logic, diễn viên diễn cho có, tự nhiên bị người ta mắng không ngóc đầu nổi.

Diệp Diễm Thanh không có thời gian xem bộ phim đó, nhưng trong ekip có người xem, kết quả vừa vào văn phòng là mắng chửi không ngừng, đến mức Diệp Diễm Thanh không coi mà biết luôn.

"Kịch bản bị phá nát như vậy khẳng định là vết nhơ lớn nhất trong sự nghiệp của Cung Nhạc." Cô gái trong ekip mắng, "Chắc là giữa chừng có chuyện gì xảy ra, hay là Trọng Tỉnh chỉ muốn mượn nhân khí của Cung Nhạc để tuyên truyền cho phòng làm việc của mình, không có ý lăng xê người khác; hoặc là Cung Nhạc thấy mình bị mắng nhiều quá, sợ sau này không có tài nguyên tìm tới, nên đánh đòn phủ đầu, tìm lý do chạy trốn."

Ngải Trừng chậc chậc hai tiếng: "Cung Nhạc không phải là đèn cạn dầu ha, Trọng Tỉnh tự làm tự chịu là đúng rồi."

Diệp Diễm Thanh vừa chơi di động vừa ăn cơm: "Trọng Tỉnh có hơi chậm chạp đó, còn chưa kéo hot search xuống nữa."

Mấy tin thế này thường sẽ được nghệ sĩ vung tiền kéo xuống, tuy sẽ bị người nhạo báng, nhưng còn đỡ hơn là bị nhiều người nhìn thấy trở thành vết nhơ tới tận sau này.

Ngải Trừng cũng chơi Weibo, cười nhạo nói: "Không biết là không muốn xóa hay là xóa không nổi đây, có xoay ngược tình thế được không?"

Diệp Diễm Thanh chẳng có hứng thú nói: "Người mới như Cung Nhạc khẳng định nhân khí lẫn nhân mạch không thể cùng một tầng lớp với Trọng Tỉnh. Cung Nhạc cho rằng mình là hồ ly, nhưng trên thực tế chỉ là mèo rừng mà thôi, dù không xoay chuyển được tình thế, Trọng Tỉnh muốn dùng nhân mạch để che giấu thì là chuyện nhỏ, vì gã có chỗ dựa, còn Cung Nhạc thì không có."

"Để bọn họ tự sinh tự diệt đi, mình không tốn một binh một tướng nào mà bọn họ cũng tự ngã thì mới hay." Ngải Trừng thừa nhận mình thích xem quả báo của những kẻ đã rắp tâm hãm hại mình lúc trước.

Diệp Diễm Thanh không tiếp lời, hắn đang phân vân giữa việc để hai người họ tự đấu với nhau, hay là đứng giữa thọc gậy bánh xe làm ngư ông đắc lợi. Suy nghĩ một hồi, Diệp Diễm Thanh vẫn quyết định không nhúng tay vào, hiện giờ hắn không rảnh đi lo chuyện của người khác, hắn còn phải luyện tập cho concert, rồi ghi âm cho mini album, người trong ekip đã bận rộn đủ thứ chuyện rồi, không cần kiếm thêm việc cho bọn họ nữa.

Báo cáo xong hot search thì cô gái trong ekip liền rời khỏi, Diệp Diễm Thanh xem Weibo thêm một lát, cảm thấy thật vô vị. Túm lại là Cung Nhạc đang bán thảm, theo lời cậu ta thì Trọng Tỉnh cố ý giành tài nguyên của mình nhưng cậu ta không có bằng chứng, bây giờ để xem Trọng Tỉnh phản pháo lại thế nào thôi.

Cơm nước xong, Ngải Trừng pha cà phê, hai người tiếp tục ngồi ở trong phòng họp nhỏ bàn chuyện ghế ngồi cho khách VIP. Lần này không có nhiều chỗ cho khách VIP, là vì để càng nhiều fans được tham dự. Cho nên mời hay không mời ai cũng thật nhức đầu, mời nhiều thì không có chỗ cho fans, mời ít thì khách sẽ trách cứ mình không nể mặt họ.

Làm việc đắc tội này thì không cần Diệp Diễm Thanh ra mặt, để Ngải Trừng ra mặt là được rồi, cũng may là nhóm nghệ sĩ không phải ai cũng rảnh vào ngày đó cả. Dù sao đối với Diệp Diễm Thanh mà nói, chỉ cần Văn Dữ rảnh ngày đó là vui rồi.

Đang trò chuyện thì Vu Dĩnh tới thăm.

"Mời chị Vu ngồi ạ." Diệp Diễm Thanh chào đón cô.

Từ lúc Văn Dữ vào đoàn phim, Vu Dĩnh khá rãnh rỗi, là tình trạng thường thấy của người đại diện, dưới trướng Vu Dĩnh chỉ có mỗi Văn Dữ mà thôi, nên đây là chuyện dễ hiểu.

"Đàn chị uống cà phê không? Em pha cho chị." Ngải Trừng cũng chào đón Vu Dĩnh.

Vu Dĩnh không khách khí với bọn họ làm gì, ngồi xuống nói: "Chị không thích Americano đâu, có món gì khác không?"

Ngải Trừng vừa đi ra ngoài vừa nói: "Hẳn là có Cappuccino ít đường, được chứ?"

"OK!" Vu Dĩnh đáp lời.

"Chị Vu tới đây dạy học ạ?" Diệp Diễm Thanh hỏi. Lúc Vu Dĩnh không có việc gì làm sẽ tới đây dạy cho các người đại diện và nhân viên của Tinh Lộ.

"Không phải, chị tới tranh công giúp Văn Dữ đó mà." Vu Dĩnh nhận cà phê, thảnh thơi uống một ngụm, đôi mắt mang theo cười.

Diệp Diễm Thanh nghiêng đầu nhìn cô: "Tranh công gì ạ?"

"Cung Nhạc và Trọng Tỉnh." Vu Dĩnh nhắc nhở.

Diệp Diễm Thanh cân nhắc trong chốc lát, bừng tỉnh nói: "Là anh Văn Dữ làm ạ?"

Vu Dĩnh gật gật đầu: "Cậu ta nhờ quan hệ đề cử Cung Nhạc với một nhãn hàng mà mình biết, cố ý chờ đối phương bắt đầu tiếp xúc với Cung Nhạc, thì đổi thành Trọng Tỉnh. Trọng Tỉnh ở trong giới lâu hơn Cung Nhạc, đã từng tiếp nhận đại ngôn, giá chào hàng cũng không cao, mà những nhãn hàng thì không muốn chi quá nhiều tiền cho việc quảng cáo, cho nên sẽ thiên về Trọng Tỉnh nhiều hơn. Cung Nhạc vốn là người hay so đo, bị nhiều lần đương nhiên sẽ đứng ngồi không yên."

Diệp Diễm Thanh lo lắng: "Anh Văn Dữ sẽ không bị liên lụy chứ ạ?"

Ngải Trừng không chen vào, nhưng trong lòng cũng không khỏi lo lắng, đồng thời còn có một chút tán thưởng nữa.

Vu Dĩnh thoải mái nói: "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện đó đâu, cậu ta có kinh nghiệm đầy mình mà. Cậu ta muốn xả giận giúp em mà tự kéo bản thân mình vào thì ngốc quá rồi đấy? Cậu ấy không muốn tranh công trước mặt em, nhưng trong tối ngoài sáng khuyến khích chị tới nói, người đại diện như chị đây thật là khổ quá mà, làm gì cũng phải qua chị hết á."

Diệp Diễm Thanh cười: "Vất vả cho chị rồi chị Vu."

Vu Dĩnh cong cong khóe miệng: "Chị phải đến báo cáo để cậu ta thành thành thật thật đóng phim, đừng gây thêm phiền toái cho chị là chị mừng lắm."

"Là vì em mà anh ấy phải lo lắng nhiều." Diệp Diễm Thanh không biết phải nói thế nào để cảm ơn Văn Dữ, Văn Dữ làm mọi chuyện vì mình làm hắn rất vui.

"Còn chị thì thấy cậu ta đóng phim rãnh rỗi quá nên rướt thêm chuyện vào người." Văn Dữ làm những việc này không làm Vu Dĩnh cảm thấy có gì không đúng, cô chỉ là muốn mắng vài câu cho vui miệng, dù sao cô cũng rãnh mà, "Đúng rồi, có chuyện phải nói với em đây, ban giám đốc của《 Idol Producer 》 bị cảnh cáo là do Văn Dữ bảo người làm, nói bọn họ nhận tiền hối lộ của khách mời, làm cho chương trình không còn công bằng, hơn nữa đời sống cá nhân hỗn loạn, dùng qui tắc ngầm để đối lấy tài nguyên."

Diệp Diễm Thanh kinh ngạc hỏi: "Thiệt hay giả vậy chị?"

Vu Dĩnh tự tin nói: "Có chứng cứ đầy đủ mới rầm rộ vậy đó em? Với lại lần này bọn họ mời Ngô Thu làm chương trình không thể không từ ghi hình biến thành phát sóng trực tiếp, vả mặt đến tận đây, cơ quan chức năng khẳng định cũng muốn tra, chẳng qua Văn Dữ nhanh chân tìm chứng cứ giúp bọn họ trước."

Diệp Diễm Thanh thở dài, không biết nên nói gì nữa. Những việc hắn lười để ý thì có Văn Dữ để tâm giùm; hắn muốn thay đổi bản thân để lấy thực lực áp đảo người ta thì có Văn Dữ giúp hắn xử lý những chuyện không vui. Cảm giác được che chở thật tốt, tốt đến mức làm Diệp Diễm Thanh sinh ra một ý nghĩ hoang đường là muốn giấu Văn Dữ làm của riêng thôi.

Vu Dĩnh đi rồi, Diệp Diễm Thanh ngồi một mình trong phòng họp thêm một lúc rồi lấy di động ra nhắn tin cho Văn Dữ.

Diệp Diễm Thanh: ( tiểu khủng long khen thửơng.jpg) Anh, anh tuyệt vời nhất!

Chờ Văn Dữ trả lời, đã là buổi chiều.

Văn Dữ: Lần sau ở trên giường nói cái này, anh sẽ tuyệt vời hơn.

Diệp Diễm Thanh đỏ tai, bỏ điện thoại vào túi quần, không trả lời.

Suốt một tuần sau đó, Diệp Diễm Thanh luôn bận rộn cho concert, ngoại trừ mỗi buổi tối gọi video cho Văn Dữ thì không có thời gian cho cá nhân.

Cung Nhạc đại chiến với Trọng Tỉnh giành được quyền hủy hợp đồng, đưa ra chứng cứ Trọng Tỉnh giành tài nguyên của cậu ta hẳn hoi, làm cho phòng làm việc của Trọng Tỉnh sau này sẽ khó mời được người mới nào về, ai mà muốn đầu quân cho một ông chủ chuyên giành tài nguyên của gà nhà đâu chứ. Mà hình như người chống lưng cho Trọng Tỉnh cũng thất thế, không xoay ngược được tình thế, và cũng chẳng xóa được hot search.

Hành vi của ban giám đốc chương trình《 Idol Producer 》 bị đưa lên mặt báo, thế là họ cam kết mùa sau sẽ không xuất hiện vấn đề như trên nữa, và mong khán giả rộng lòng tha thứ.

Còn phải kể tới Tạ Tuấn Nam, sau khi bị đánh, lão lên mạng kể hết những chuyện xấu mà Ngô Thu đã làm, bao gồm cả chuyện những thành viên khác mua thủy quân nói xấu Diệp Diễm Thanh. Thế giới mạng lại lần nữa nổ mạnh, fans Diệp không ngủ mấy ngày một hai phải đẩy bọn Ngô Thu đến bước đường cùng, buộc phải rời khỏi giới.

Diệp Diễm Thanh không tham dự vào cuộc hỗn chiến đó, cũng chẳng không tỏ thái độ, chỉ toàn lực chuẩn bị cho concert và phát hành mini album.

Sau khi công bố phát hành mini album, các fans thương Diệp Diễm Thanh bị ăn hiếp, thế là đồng loạt hô hào mua mua mua, mà không biết người qua đường thương Diệp Diễm Thanh, hay là xem trọng cuốn album này mà cũng gia nhập đội ngũ mua mua mua luôn. # mini album Diệp Diễm Thanh # và # xin lỗi Diệp Diễm Thanh # chiếm hai thứ hạng đầu của hot search, lượng tiêu thụ album cũng đứng ở vị trí đầu tiên.

Mọi chuyện cuối cùng cũng trôi qua, tới ngày biểu diễn của Diệp Diễm Thanh rồi.

99.

Chỉ sau ba phút mở cổng bán vé cho concert《 Kiss Me Again 》, toàn bộ vé của tám buổi diễn được tẩu tán sạch sẽ. Trong thời đại nói chuyện với nhau bằng tốc độ tay, người cướp được vé thì cao giọng thét chói tai, vui mừng nhảy tâng tâng, còn người không cướp được thì khóc lóc thảm thiết, chạy đến phần bình luận dưới Weibo của Diệp Diễm Thanh đòi thêm vé vào cửa.

Mùa đông trời lạnh nên không tiện mở sân khấu ngoài trời, thế nên tất cả tám buổi đều ở trong nhà, ưu điểm của nó là âm thanh cực kì tốt, chỗ ngồi của fans không cách xa sân khấu cho lắm, khuyết điểm duy nhất chính là số lượng ghế ngồi không được nhiều mà thôi.

7 giờ bắt đầu buổi biểu diễn, bốn giờ rưỡi đã có fans xếp hàng chờ. Mỗi fans vào trong sẽ được phát một chiếc khăn choàng cổ và một gậy phát sáng để cổ vũ cho buổi biểu diễn.

Không ít fans tụ tập ở bên ngoài chờ bạn, nghiễm nhiên biến thành một buổi giao lưu hoành tráng, không có ai lừa gạt ai, chỉ là mọi người đang khoe kiểu tóc, móng tay, hay quần áo mới, bọn họ đều đến vì Diệp Diễm Thanh, không khí vô cùng hài hòa.

Có không ít fans nam tham gia concert làm các cô gái vô cùng hưng phấn —— idol nhà mình thật là khí phách, thu hút cả nam lẫn nữ luôn à nha?!

Vì để fanclub được mang tiếng thơm, nên các fans nữ nhiệt tình chào hỏi các fans nam, các chàng trai ấy thấy con gái nhà người ta chủ động thì không còn giả bộ lạnh lùng làm gì nữa, dù sao cả hai bên sẽ thường xuyên gặp nhau mà, thân thiện một chút cũng chẳng hại ai.

Từ Du Dao là hội viên nòng cốt trong fanclub, concert làm sao thiếu cô được? Đương nhiên không thể, cô mang khẩu trang, mặc áo hoodie có tên Diệp Diễm Thanh, tận tình chào hỏi từng người trong fanclub mà cô gặp trên đường vào. Cô từ chối lấy vé VIP mà tự mình đoạt vé vào cửa, vị trí tuy rằng không tốt lắm, nhưng có thể xem là được!

7 giờ đúng, toàn bộ hội trường tối đen, màn hình lớn bắt đầu mở đoạn phim ngắn, cùng với âm nhạc, từng tấm ảnh chụp Diệp Diễm Thanh hiện lên màn hình, bối cảnh đầy ma mị, hoa hồng trải dài hai bên tường có hơi hướng Gothic, kết hợp với nhau tạo thành một hình ảnh vô cùng động lòng người.

Âm nhạc càng lúc càng nhanh, tốc độ ảnh chụp hiện lên cũng càng lúc càng nhanh, sau đó Diệp Diễm Thanh xuất hiện.

Diệp Diễm Thanh mặc một chiếc áo cách điệu màu tím, vạt sau dài đến mắt cá chân, cổ tay áo màu đỏ sậm, cổ áo sau lưng được xẻ dài, lộ ra một chút phần cổ và sống lưng, chiếc áo to rộng đong đưa theo từng bước đi của Diệp Diễm Thanh. Quần jeans màu trắng bao lấy đôi chân thon dài, phối với đôi boots màu xanh quân đội, cánh hoa hồng khô hóa thành bột mịn theo từng bước chân của Diệp Diễm Thanh. Diệp Diễm Thanh đi đến ven tường hoa hồng thì dừng lại, ngón tay khẽ chạm cánh hoa, phim ngắn đột nhiên ngừng bặt.

Giây tiếp theo, nhạc dạo mở màn vang lên, sân khấu sáng lên ánh đèn màu xanh dương, sáu chiếc đèn LED bừng sáng tập trung vào màn hình, những ngọn đèn như ngôi sao thắp sáng bốn phía, ánh đèn trắng xanh giao nhau, đèn trên sân khấu cũng sáng lên hấp dẫn thị giác lẫn thính giác, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

"Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh......"

Dưới sân khấu đồng loạt gọi tên Diệp Diễm Thanh, gậy phát sáng đong đưa tạo thành biển sáng lấp lánh.

Sau khi nhạc dạo kết thúc, chính thức tiến vào phần nhạc dạo của《 Anh Đi Đi 》.

Trong nháy mắt giọng hát của Diệp Diễm Thanh vang lên, cả hội trường điên cuồng trong tiếng thét.

"A —— Diễm Thanh ——"

"Diễm Thanh, đẹp trai quá a a a a a!"

"Diễm Thanh, mẹ yêu con!!"

"Ban nhạc quá dữ, giỏi quá!"

"Diễm Thanh đẹp trai quá má ơi a a a a a, tôi muốn mang thai!"

"Tới tới ——"

Diệp Diễm Thanh đứng ở ven vách tường hoa hồng, chân dẫm lên sợi dây chậm rãi rơi xuống, đôi tai nghe hình con bướm và microphone hiện lên rõ ràng.

Theo sự xuất hiện của Diệp Diễm Thanh, tiếng thét chói tai được chuyển thành hô to khẩu hiệu, lúc Diệp Diễm Thanh rơi xuống đất, pháo hoa bật sáng khắp sân khấu, sôi động đến cực điểm.

Văn Dữ ngồi ở khu VIP, ngón tay không nhịn được đè môi —— khủng long con cuốn hút quá đi!

Giọng hát của Diệp Diễm Thanh qua microphone rất trong trẻo, làm người ta vừa nghe là biết là hắn, độc nhất vô nhị, nghe trực tiếp còn hay hơn gấp mấy lần nghe qua TV hay máy tính nữa.

Hát một hơi ba bài hát rồi Diệp Diễm Thanh mới dừng lại chào hỏi khán giả.

"Hoan nghênh mọi người đến xem concert!" Diệp Diễm Thanh cười nói, không còn ma mị như lúc biểu diễn nữa, mà có hơi chút đáng yêu.

"Diễm Thanh dễ thương quá a a a a!"

"Diễm Thanh, nhìn chị nhìn chị ——"

"Em yêu anh, Diệp Diễm Thanh!"

Fans thay phiên nhau gào to, rất khó để nghe rõ bọn họ muốn nói gì, nhiều lắm là nghe ra tiếng thét chói tai trộn lẫn vào nhau.

Diệp Diễm Thanh nhuộm tóc sang màu nâu vàng, trang điểm đậm, hắn vừa cười một cái là có biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ ngừng đập.

Diệp Diễm Thanh điều chỉnh tai nghe, tiếp tục nói: "Vừa rồi tôi nghe mấy bạn hô to khẩu hiệu, hình như khác với lần trước ha, lặp lại cho tôi nghe được không?"

Các fans lập tức cùng nhau hô to: "Yêu đương không bỏ bê công việc, Văn Dữ yêu ai ai chẳng biết!"

Diệp Diễm Thanh cười to: "Cái khẩu hiệu gì thế này? Tôi chăm chỉ làm việc nhé, không có thường xuyên khoe chuyện yêu đương gì mà."

Cái khẩu hiệu này mới được hô hào không bao lâu, chính là để trêu ghẹo Diệp Diễm Thanh.

"Khẩu hiệu lần trước là 'âm thanh dễ nghe, chấn động lòng người' ha? Đối lập rõ ràng mà mấy bạn không thấy quá đáng hả?"

Các fans cũng cười rộ theo.

Diệp Diễm Thanh lại nói: "Thật ra các bạn nên đổi lại là 'nỗ lực công tác Diệp Diễm Thanh, yêu đương nồng cháy Diệp Diễm Thanh', hay hơn nhiều đúng không?"

Các fans cười càng hăng say, sôi nổi tỏ vẻ không hay.

"Vậy thôi, nếu mấy bạn không đồng ý với đề nghị của tôi, thì chúng ta không thể nói chuyện được nữa, tôi hát tiếp đây!"

So với nói chuyện phiếm, Diệp Diễm Thanh vẫn am hiểu ca hát hơn, chuẩn bị tiến vào chủ đề buổi biểu diễn.

Ôm lấy cây đàn ghi-ta Văn Giản Thành mua cho mình, Diệp Diễm Thanh tiến vào hình thức vừa đàn vừa hát. Các fans vẫy gậy phát sáng cổ vũ theo điệu nhạc, mị lực của Diệp Diễm Thanh không chỉ ở những lúc hắn nhảy múa, mà còn ở những lúc hắn đàn hát nữa, giọng hát của hắn có thể làm người ta bình tâm.

Đúng theo thứ tự trình diễn, buổi biểu diễn tiến hành được một nửa thì nhóm thực tập sinh và Ứng Hâm Nguyên lên sân khấu.

Các fans nể tình mà không phản đối nhóm thực tập sinh khi không có Diệp Diễm Thanh biểu diễn.

Ứng Hâm Nguyên đã thuận lợi ký hợp đồng với Tinh Lộ. Nhóm nhạc mới thành lập tìm được công ty mới, những thành viên còn lại cũng được các công ty giải trí tìm đến, sắp được debut rồi nên bọn họ muốn nhờ sân khấu này để xây dựng sự tự tin cho bản thân.

Sau khi nhóm thực tập sinh biểu diễn xong, Diệp Diễm Thanh và Ứng Hâm Nguyên cùng song ca bài hát cổ phong mà hắn đã viết.

Hai tiếng rưỡi sau, buổi biểu diễn tiến vào phần kết.

Nhạc dạo ca khúc《 Kiss Me 》vang lên, Diệp Diễm Thanh mặc chiếc áo khoát màu đỏ, nằm ở trên sô pha màu đỏ rượu từ từ được nâng lên sân khấu.

Hiện trường lại bùng nổ một lần nữa.

Ánh mắt đầy ma mị, giọng hát cũng truyền cảm hơn vài lần, thái dương ướt rịn mồ hôi, vừa mang dáng vẻ lười biếng vừa thêm vài phần cuốn hút người xem.

Nằm trên sô pha hát được một nửa thì Diệp Diễm Thanh đứng dậy đi lên xe hoa.

Xe hoa rất cao, bên trong đặt đầy những cành hoa hồng để Diệp Diễm Thanh ném cho khán giả theo một vòng quanh hội trường, còn ai bắt được thì hãy xem vận khí của người đó.

Xe hoa chậm rãi di chuyển, Diệp Diễm Thanh vừa hát vừa giao lưu với khán giả, còn các fans vừa vẫy tay hy vọng hắn để ý tới mình, vừa hát to theo bài hát.

Diệp Diễm Thanh vui vẻ vì không khí từng bừng thế này hoàn toàn thuộc về hắn; sự nhiệt tình của fans hoàn toàn thuộc về hắn; những kí ức này hoàn toàn thuộc về hắn ...... May là hắn chưa từ bỏ sân khấu, thật sự rất may mắn.

Hát hết một bài là đúng lúc xe hoa đi hết một vòng, vừa dừng lại trước hàng ghế khu VIP, các fans nhìn qua màn hình lớn là thấy ngay Văn Dữ, vì thế tiếng thét chói tai càng đinh tai nhức óc.

Diệp Diễm Thanh cũng không ngờ là sẽ dừng lại đúng lúc như vậy, cái này không nằm trong bản thiết kế tí nào. Trong tay còn dư lại một cành hoa hồng, Diệp Diễm Thanh cười cười, đưa tới trước mặt Văn Dữ.

Văn Dữ cười, đứng lên tiếp nhận, trở tay nắm lấy tay Diệp Diễm Thanh, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay ấy.

Diệp Diễm Thanh không còn nghe thấy tiếng nhạc nữa, mà chỉ nghe được tiếng thét chói tai thôi.

Văn Dữ vốn muốn hôn người ta, nhưng khoảng cách không lý tưởng, hắn cũng không muốn làm ví dụ xấu lên báo ngay lúc này nên từ bỏ suy nghĩ đó.

Diệp Diễm Thanh cũng cười, xe hoa không dừng lại lâu lắm rồi đưa hắn quay trở về sân khấu.

Cho đến 10 giờ tối, buổi biểu diễn mới kết thúc.

Diệp Diễm Thanh uể oải toàn thân, nhưng tinh thần vẫn rất hưng phấn.

Vì đề phòng bị theo đuôi, Văn Dữ không cùng Diệp Diễm Thanh rời khỏi, mà là đi trước một bước. Diệp Diễm Thanh về đến nhà, đã hơn 12 giờ.

Vào đến cửa, đón chào hắn là một hàng dài ánh nến.

Diệp Diễm Thanh không biết cái này đã được sắp xếp từ lúc nào, trên bàn trà còn đặt một bó hoa tươi.

Văn Dữ cầm một đĩa bánh kem đi ra từ nhà bếp, ánh mắt đầy quyến luyến, dịu dàng.

"Bảo bối à, chúc mừng buổi biểu diễn thành công." Văn Dữ đi đến trước mặt hắn.

Bánh kem nhỏ phủ kem không đồng đều, hình dáng thậm chí có hơi méo mó nữa.

"Anh làm đó à?" Đây là lý do duy nhất mà Diệp Diễm Thanh có thể nghĩ đến.

Văn Dữ cười nói: "Ừ, không có kinh nghiệm, làm không được tốt, lần sau sẽ cải thiện."

Diệp Diễm Thanh cầm lấy nĩa xoắn một khối to bỏ vào trong miệng: "Mùi vị cũng không tệ, cảm ơn anh."

"Em thích là tốt." Văn Dữ đặt bánh kem sang một bên, ngay sau đó quỳ một gối xuống đất, lấy ra một cái hộp từ trong túi, mở ra, bên trong là một cặp nhẫn đôi, "Bảo bối à, anh mời em ăn bánh kem rồi đó, em có đồng ý cử hành hôn lễ với anh không? Cho anh một cơ hội chăm sóc em đến hết đời, đầu bạc răng long nha em."

Bọn họ đã đăng kí kết hôn, hỏi Diệp Diễm Thanh có đồng ý kết hôn với hắn hay không là chuyện không thích hợp. Nhưng bọn hắn vẫn chưa làm hôn lễ, yêu cầu này không quá đáng.

Diệp Diễm Thanh không ngờ mình sẽ được cầu hôn, tất nhiên vui quá trời quá đất rồi, mặc dù hắn cảm thấy tổ chức hôn lễ rất là phiền toái, cả hai cũng chẳng có thời gian rãnh, nhưng vào giờ phút này đây, hắn cảm thấy tổ chức hôn lễ với Văn Dữ sẽ là một kí ức không bao giờ quên được, một kỉ niệm đáng nhớ của cả hai người.

"Được, anh phải giữ lời hứa đó nhé." Diệp Diễm Thanh mỉm cười nói.

"Nhất định giữ lời." Văn Dữ nửa quỳ đeo nhẫn cho Diệp Diễm Thanh. Đây là nhẫn cầu hôn, ý nghĩa khác với chiếc nhẫn lúc bọn họ đăng kí kết hôn.

Diệp Diễm Thanh kéo Văn Dữ tới, đeo lên giúp hắn.

Văn Dữ ôm eo Diệp Diễm Thanh: "Mang nhẫn vào rồi là không được tháo ra."

"Biết rồi."

Văn Dữ dùng tay còn lại bế Diệp Diễm Thanh lên: "Cầu hôn thành công rồi có được động phòng hoa chúc không em?"

Diệp Diễm Thanh không giãy giụa, chỉ cười: "Cái đó lúc kết hôn mà!"

"Vậy nói là nắm lấy thời cơ đi."

"t*ng trùng thượng não mới đúng!"

"Đều được hết. Lát nữa nhớ gọi thêm vài lần 'Anh, anh tuyệt vời nhất', anh sẽ cho em biết thế nào là tuyệt vời."

"Anh nhớ kĩ thế à."

"Em đã nói thì sao anh quên được? Cả đời sẽ không quên."

【 Hoàn Chính Văn】

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info