ZingTruyen.Com

Hac Dao Nu Vuong Xin Chao Thieu Gia

Mấy bạn đọc lại chương 29 nha, bởi vì bạn mình ra chuyện diễn ra quá nhanh, nên mình sửa ><

Chưa kịp định thần, đâm người Hồng Ngọc đã đứng trước mặt. Đá hai người một cái, dù sao hai người cũng đã có tuổi, lập tức bị đau ngã xuống. Lưu Vũ, Lưu Phong lên lôi hai người xềnh xệch đi.
.
Hắc Long cho người vào dọn dẹp sạch sẽ, nhiều người như vậy không tốt, sau đó xin lỗi vài lời với chủ khách sạn là được. Bóng dáng phụ vụ cũng không thấy đâu, hẳn là sớm xin phép nghỉ việc đi.

“Dám động để chủ tịch, lá gan thật lớn. Hai lão già này, tưởng Chủ tịch là ai? Muốn động là động sao? Hừ.” Lưu Vũ vừa đi vừa đá chủ tịch Hàm, nếu không phải bắt sống để chủ tịch xử lý, đã sớm giết lão già này.

“Đánh, đánh này. Đánh chết ông, lão già lắm mồn này.” Lưu Phong một không khác gì, đánh đến nỗi chủ tịch Liêm nhìn không ra hình người. Anh thích đánh nhất là mặt, đánh mặt xem còn mặt mũi đi gây chuyện không.

Phải nói Lưu Vũ, Lưu Phong trên người cũng bị thương thảm hại. Người cố mở mắt nhìn đường, người khập khiễng đi. Hai người khi chém giết lúc nãy đã thề “Nhất định phải đi Hắc Thiên huấn luyện, nếu không sau này không thể lấy vợ nha.” Mặt bị đánh như vậy, sao lấy được.

Lúc đó Hồng Ngọc, Tâm Mỹ cười đến đau cả bụng, làm hai người xấu hổ muốn chết.

“Thật uy vũ, thật mạnh mẽ. Tôi thích người như vậy. Haha.” Lôi Tông vỗ mạnh vào đùi, miệng cười không khép lại được. Cô gái này không ngờ chỉ vài nốt nhạc, đã xử lý được nhiều người, người này giỏi cỡ nào? Nghĩ thôi anh đã cảm thấy hưng phấn bừng bừng.

“Này! Anh có cảm thấy mất lịch sự không? Nơi này như vậy mà cũng có thể há mồm ra cười.” Hồng Ngọc ngày thường gặp người ngoài rất lạnh nhạt, lần này thấy con người vô duyên như vậy, miệng ba hoa lắm lời độc miệng xông tới.

Lôi Tông bụm miệng ngừng cười, nhìn chủ tịch Hồng bằng ánh mắt quái dị. Cái con người hôm nay còn lạnh lùng trên cuộc họp, vậy mà bây giờ mở miệng là chửi người ta. Cái quái gì vậy?

“Cái cô kia, tôi cười thì sao? Liên quan đến cô sao?” Lôi Tông hếch cái mặt lên trời, hiếm hoi mới có người lắm miệng như anh, hôm nay vui nha.

Hồng Ngọc không ngờ Lôi Tông lại nói như vậy, nhất thời tức giận, máu dồn lên não, cái miệng bé bắt đầu lắm chuyện: “Cái con người này, anh không nói ai nói anh câm. Lại còn không liên quan, cái gì không liên quan? Tôi đây là chướng tai, nghe không lọt tai.”

Tử Dạ âm thầm đập Lôi Tông định đấu võ mồm tiếp, anh ta mới im lặng một chút. Một khi gặp người như anh ta, cả ngày cãi vã cũng không biết mệt.

“Đi thôi, lắm mồm cái gì, chủ tịch còn đang đợi.” Hắc Long nhắc nhở Hồng Ngọc, cái tính cách này không thể sửa được.

Hồng Ngọc quay lại nhìn Hắc Long, lại nhìn xa xa Tâm Mỹ, Lưu Vũ, Lưu Phong. Quay lại lườm Lôi Tông, lại quay lại lườm Hắc Long dùng dằng bước đi.

Hắc Long không nói gì, bước theo sau.

Dù sao Hồng Ngọc cũng đeo mặt nạ, nên Lôi Tông không nhìn rõ, thấy người bước đi cũng chỉ bĩu môi. Cả Trần Doanh này đều là người quái dị, đâu đâu cũng là người quái dị.

“Lão đại, việc này giải quyết ra sao? Bắt cả người nhà hay là mang đến Hắc Thiên?.” Trong phòng Ái Kỳ chỉ có Hắc Long, cũng ngoài Hắc Long ra là thân cận cô nhất.

Ái Kỳ vỗ nhẹ xuống ghế ngay cạnh cô, Hắc Long không chần chừ ngồi cạnh. Ái Kỳ không để ý gối nhẹ lên vai Hắc Long, đây cũng là thói quen của cô.

“Bắt tất cả đến Hắc Thiên.” Ái Kỳ cô luôn làm việc cân nhắc, diệt cỏ phải diệt tận gốc, để lại mầm họa không tốt.

Hôm nay hai lão già này có lá gan đối đầu với cô, cô không ngại gì toại nguyện cho lão. Suy nghĩ linh tinh đột nhiên Ái Kỳ ngủ lúc nào không hay.

Hắc Long gật đầu, cúi đầu nhìn Ái Kỳ đã vừa ngủ. Khuôn mặt thường ngày lạnh lùng giờ bình thản, như con mèo nhỏ. Đối với việc này Hắc Long như đã quen, nhẹ nhàng bế Ái Kỳ vào giường, đắp chăn cận thận rồi mới ra ngoài.

Lần này không hiểu sao Ái Kỳ ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy cũng đã ở trên máy bay trở về.

“Lão đại đã dậy, người có thấy đói bụng không? Tôi lập tức chuẩn bị.” Hắc Long ngồi cạnh không xa, thấy Ái Kỳ dậy nói.

Không ngờ lão đại lại ngủ lâu như vậy, từ tối hôm qua đến tận bây giờ. Nhưng như vậy cũng tốt, lão đại cần phải ngủ nhiều hơn.

Ái Kỳ lắc lắc đầu, xoa thái dương mệt mỏi: “Giờ nào rồi?”

“Đã bốn giờ chiếu rồi, còn hai tiếng nữa là đến nơi.” Hắc Long vừa rót ly rượu cho Ái Kỳ vừa nói, rồi đặt trước mặt cô.

Ngủ lâu như vậy? Ái Kỳ hơi nhíu mày, cầm ly rượu lên uống, đột nhiên liếc về khoang khác nói: “Có ai khác sao?”

Hắc Long gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Là Hồng Ngọc nhân lúc lão đại ngủ, đã lên đây. Cùng Tâm Mỹ đưa phó chủ tịch Bạch và phó chủ tịch Lôi lên máy bay, tôi không cách nào ngăn cản được.”

Cũng không biết sao hai người này sao lại thân với họ, tốt nhất là đừng để lộ thân phận là được.

Ái Kỳ nhắm mắt lại, không nói gì thêm, coi như là không phản đối.

“Này này, đó là của tôi.” Hồng Ngọc giật mạnh gói bim bim, lườm Lôi Tông một cái. Nhưng hôm nay cô rất vui, haha không cần ở Mỹ nữa.

“Cũng không nhận ra phó chủ tịch Hồng khác người như vậy. Rõ ràng hôm qua họp còn một uy hiếp giờ sao như một con vịt bầu lắm lời.” Lôi Tông bĩu môi lầm bầm, cái này anh nói cũng không có sai, thật sự đúng mà.

Nghe ồn ào từ nãy, Tử Dạ không chịu được ra khoang khác. Nếu không phải Lôi Tông một mực muốn anh đi cùng, anh cũng không ở đây.

Vừa mở cửa ra, Tử Dạ nhìn thấy Hắc Long ngồi trên ghế gật đầu như chào hỏi: “Phó chủ tịch Bạch có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không có, bọn họ quá ồn ào.” Tử Dạ chậm rãi đi đến ngồi gần Hắc Long liếc Ái Kỳ đang nằm: “Chủ tịch Trần vẫn chưa dậy sao?” Ngủ lâu vậy rồi mà chưa dậy?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com