ZingTruyen.Com

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 8

gautruckungfu

*Do phần cưới hỏi cũng không có gì đặc sắc nên tui lướt qua.

P/s: tự viết tự đọc giải trí cho bản thân, ai lỡ có đọc chung thì bắt bẻ ít thôi, áp lực những thứ khác đủ mệt rồi
-------

"Cậu lo chuyện cưới hỏi ở bên đó xong rồi sao?" Lành hơi mím môi hỏi Hải. Chuyện mà cậu cưới vợ và rước dâu lớn như thế nào nàng cũng đã biết rồi, nàng cũng có đứng nép một góc khuất để xem thử. Đúng là cô dâu thật sự quá đẹp, nàng đúng là không thể xứng được.

"Ai nói cho em biết vậy?" Hải có hơi giật mình khi mà chuyện cậu lấy vợ có nói cho Lành biết đâu, vì cậu sợ sẽ thất hứa với em ấy khi mà cậu lại cưới người khác làm mợ cả chứ không phải là em Lành. Mà hiện tại em ấy biết chuyện lại chẳng làm ầm gì lên, cái nết hiền lành nhẫn nhịn của em ấy làm cho bản thân cậu đây thật sự cảm thấy đau lòng.

Lành thấy Hải giật mình như vậy nàng cũng chỉ khẽ cười một nụ cười chua xót rồi nói: "Có chi đâu, nhà cậu với nhà bên đó có tiếng như vậy thì đương nhiên em sẽ biết thôi." Lành vừa nói bàn tay vừa chỉnh sửa lại cổ áo cho Hải. Nàng không trách cậu mà nàng chỉ trách bản thân mình không đủ xứng để bước vào căn nhà đó mà thôi. Nhà người ta là nhà có quyền có thế, tiền của xài không hết, còn nàng thì sao? Nàng chỉ là một đứa thợ may không cha không mẹ, tới tiền ăn còn phải tích cóp từng đồng.

Ôm chầm lấy người mình thương trong vòng tay rắn rỏi, Hải hứa rằng sẽ một ngày không xa cậu sẽ đưa em ấy về làm vợ. Cậu sẽ không để em ấy phải chịu khổ và đàm tiếu của miệng thiên hạ đâu.

-----

Khuê vừa về làm dâu trong căn nhà này chưa gì hết là bị chồng bỏ xó một góc tới chuyện chăn gối anh ta cũng không đụng tới làm cô đỡ một mối lo.

Cô có đem theo thằng Tẹo với con hầu thân cận để tiện sai bảo, từ lúc về cái nhà này cô sống cũng chẳng khác gì bên nhà mình. Ăn có cơm bưng nước rót chưa hề làm gì đụng tới móng tay, mặc dù vẫn chưa quen khi đùng một cái phải gọi hai người xa lạ là cha và má cho lắm nhưng mà cô vẫn đang cố gắng hàng ngày vì gia đình mình.

Tới hiện tại cô vẫn chưa biết hôn nhân để giúp cha má gán nợ chỉ là một sự lừa dối.

Khuấy khuấy chén cháo lỏng lẽo lạt nhách trên bàn thực sự khiến Khuê không chịu nổi cách ăn uống tằn tiện này, cô sống ở trên Sài Thành đã quen với ăn sáng bằng bánh mì với thịt bò rồi, nên hiện tại cô chỉ ăn một chén cháo trắng với dưa muối như vậy cô thề là nuốt không vô.

"Tẹo, cho mày nè." Khuê thở dài ngoắc thằng Tẹo tới gần rồi cho nó phần ăn này của mình chứ cô nuốt nó cũng có được đâu. Nhà thì giàu mà keo phát ớn, cháo ít nhất cũng phải cháo gà không thì cháo vịt chứ, tự nhiên ăn cháo trắng không thì no kiểu gì.

"Cô út ơi, đồ của chủ con không dám ăn đâu." thằng Tẹo bẽn lẽn xoa hai lòng bàn tay vào nhau. Nó sợ lắm, lúc trước bị đánh một lần rồi nên bây giờ vẫn rất sợ.

"Này cô út cho mày, ai dám đánh mày tao nhai đầu cho." Khuê nói một câu vô cùng hách dịch làm cho con hầu kế bên cũng phải bật cười, còn thằng Tẹo thì có hơi sợ sợ nhưng mà được sự bảo kê của cô út thì nó cũng có thêm chút dũng khí mà đi tới bàn cầm lên cái muỗng rồi múc từng muỗng cháo còn nóng đưa lên miệng ăn.

Thằng Tẹo vì là thân người hầu thêm là còn nhỏ nên trời tối mịt mới được ăn cơm, có khi còn bữa đói bữa no vì bị mấy người lớn hơn tranh ăn hết chứ đồ ăn sáng kiểu này nó mơ còn chưa được đụng tới. Vì vậy vừa được Khuê cho ăn là nó nhào tới ăn một cách ngon lành vì nó rất đói, còn cô út thì cho nó ăn gì nó ăn đó tại cô út chưa đạp nó lần nào như ông. Ông đánh nó ghê lắm, làm phật ý ông một cái là ông đạp nó bật ngửa luôn.

Chống cằm ảo não nhìn thằng Tẹo có thể nuốt ngon lành cái món này làm cho Khuê không thể nào tin được, đời cô mà ăn mấy cái thứ nhạt nhẽo kiểu này thà bắt cô chết còn sướng hơn.

Chỉ một loáng sau chén cháo cùng dĩa dưa muối đã bị thằng Tẹo ăn hết sạch, Khuê kêu nó ăn xong rồi thì đem ra ngoài sau để cho người ta rửa còn cô vẫn đang ngồi đây gặm nhấm nỗi niềm khi mà tự dưng trở thành một người đã có chồng.

Ngồi thẩn thờ trong căn nhà này cũng có chút buồn chán, Khuê cầm lên nón định trở về nhà của mình thì rất nhanh bị con hầu ngăn lại. Nó lắc đầu nói, "Cô út, cô dâu mới về nhà chồng mà bữa sau lại về nhà mẹ đẻ ngay thì người ta dị nghị."

Khuê vì bị người hầu giữ lại và nói ra chưa thể về nhà ngay được thì rất nhanh khó chịu, cô chau mày hỏi ngược lại. "Vậy thì bao giờ về được?"

"Dạ phải ba ngày sau chờ nhà trai làm lễ lại mặt thì cô mới có thể về." con hầu chậm rãi giải thích cho Khuê nghe. Cô chủ nó mang tiếng là dân có ăn có học nếu như mà cư xử như vậy thì thiệt tình là không hay, cô út lại đẹp có tiếng như vậy nên là nó không thể để cô út mang tiếng là một người con gái đẹp mà không ý tứ được.

Nhưng mà ngồi một cục hoài kiểu này cũng chán quá rồi trời ơi!

-----

"Cậu về đi, kẻo mợ bên đó trông đó đa." Lành khẽ lay người của Hải để gọi cậu dậy. Trời cũng đã về trưa mà cậu vẫn nằm ngủ như vậy lỡ đâu mợ bên đó trông thì mất công lắm, cùng là phận phụ nữ như nhau thì nàng hiểu được cái cảm giác mà chờ đợi ngóng trông mãi một người là như thế nào. Chưa kể người ấy lại là vợ chính thất được cưới hỏi đường hoàng, còn nàng thì làm sao có quyền chứ.

Hải bị Lành lay người như vậy nên cũng choàng tỉnh, cậu nắm tay nàng kéo ngã xuống giường rồi ôm lấy người thương vào lòng. Cậu không muốn trở về nhà vì khi trở về cậu sẽ bị bắt ép chung đụng để cô ta sớm có con, nhưng mà cậu lại không thương yêu gì cô ta hết thì làm sao mà có thể chung đụng chuyện chăn gối được.

Hải nhẹ cọ chóp mũi lên đôi gò má hồng hào của người trong lòng. Cậu hiện tại y như một đứa trẻ đang làm nũng muốn ngủ thêm một chút nên Lành cùn không đành bụng đuổi cậu đi như vậy, nhưng mà không về sớm là không được, lỡ đâu mà bị ông bà bên đó biết thì nàng sợ có chuyện không hay xảy ra.

-----

"Khuê, ăn đi con, cái này là má biết con thích ăn thịt gà bởi vậy nói người làm nấu riêng cho con ăn đó đa." bà hội đồng gắp một cái đùi gà luộc ở trong dĩa để qua chén cho Khuê vì bà sợ con dâu mới về nhà chồng còn ái ngại nên không dám ăn, nếu mà không ăn ăn như vậy lõe nó đói thì tội nghiệp nó. Bà hồi đó mới về nhà chồng cũng vậy, một phần mắc cỡ, thêm một phần là sợ cha má chồng nên không dám ăn gì nhiều.

Nhận được đùi gà từ má chồng, Khuê miễn cưỡng gắp lên ăn một miếng, cô cũng đã quá mệt cộng thêm buổi sáng không ăn uống gì nên hiện tại có món cô thích nên cô cũng ráng ăn để bụng mình không bị đói vì nếu để bụng đói thì sẽ bị đau bao tử.

"Ngon hông con?" ông Dần cười cười hỏi ý con dâu của mình. Công nhận nhà vừa rước con dâu mới về là công việc mần ăn càng thêm suôn sẻ, mới rước con dâu về hôm qua mà sáng hôm nay đã có một mối làm ăn lớn tới muốn hợp tác cùng nhà ông. Đúng thiệt là từ tuổi tác tới cả gia cảnh nhà cửa đều xứng với con trai ông một cách như sắp xếp sẵn, nhìn hai đứa không khác gì tiên đồng ngọc nữ.

Khuê đang ăn nghe người hỏi ngon hay không cũng chỉ chậm rãi gật đầu bởi vì cô hiện tại mà lỡ lên tiếng nữa sẽ bị hỏi thêm hàng vạn câu chuyện khác nhau, thà hỏi cô về cái chuyện bào chế thuốc mê như thế nào chứ hỏi cô mấy cái thứ như là ngủ ngon hông con, hay là đêm qua chồng con với con thế nào thì cô chỉ đành giả điếc cho qua là xong.

Chỉ có điều những cơn bộc phát ông lên bà xuống trong người cô thì cô đang cố gắng kìm nén lại, tất cả chỉ vì một điều rằng là vì người nhà, vì cha vì má, vì các anh.

Sống kiểu như vậy cũng khó chịu lắm chứ khi mà bị một đứa người ở khác nó có lên tiếng hách dịch với cô nhưng cô lại không thể thẳng tay may cái miệng nó lại được, nó tưởng cô im im là cô hiền nhưng mà nó thật sự không biết tiếng tăm của cô út Khuê nhà ông cai tổng là như thế nào rồi.

Chẳng hạn như bữa nay, mới làm dâu ngày thứ tư mà đã bị người hầu nói xóc óc khiến cô muốn nhịn nữa cũng khó.

"Mợ làm ơn để đồ đó tôi tự mần, không mượn mợ nhúng tay vô."

Một con hầu cận hay chăm sóc cho bà nội của Hải và chăm sóc Hải đang định lấy đồ của cậu ra ủi thì thấy Khuê đã đứng ở bàn làm trước nó rồi.

Chẳng qua là mấy cái đầm của cô nhăn quá nên có hỏi má chồng bàn ủi ở đâu để cô ủi lại đồ vì đồ của cô ít để ai ủi thay lắm do Khuê muốn tự ủi để ưng ý mình hơn, tất cả mọi thứ chỉ có cái việc động ngón tay này là Khuê làm khéo nhất.

Sẵn tiện thấy cô ủi đồ nên má chồng dặn cô là có thì ủi giúp cho Hải cái áo sơ mi luôn đặng một chút cậu đưa cô về lại nhà mẹ đẻ được tươm tất hơn. Cô vừa hỏi Hải cần cái nào thì cậu cũng ậm ừ đưa cho Khuê cái áo màu trắng ngà còn cậu thì ra ngoài chuẩn bị một chút lễ vật.

Ai mà ngờ đâu vừa ủi sắp xong cái tay áo thì bị con điên kia nạt một hơi làm cho Khuê giật mình, thêm bị nó nhào tới tranh lấy bàn ủi đang cầm làm cô phỏng luôn mu bàn tay.

"Ai đời con hầu được quyền nạt chủ kiểu đó?" Khuê nhướng mày nói, con hầu này cũng quá hỗn rồi. Ỷ có người chống lưng nên không sợ luôn cô, dù sao trong nhà này cô cũng là mợ cả. Bàn tay của cô là tay ngọc tay ngà, dù nó có chặt hết hai bàn tay của nó ra cũng không đền được tay cho cô đâu.

"Tôi nói cho mợ biết, cái nhà này từ trên xuống dưới là tôi quản. Dù cho có là mợ cả hay cậu cả đi chăng nữa cũng phải hỏi ý tôi trước, mợ đừng có tưởng về làm dâu nhà này là được đằng chân lên đằng đầu."

Con hầu này là con hầu của bà nội cậu Hải nên mới hống hách như thế, được bà nội cậu Hải chống lưng nên chẳng coi ai ra cái gì. Từ trên xuống dưới nếu như khuất con mắt của ông bà chủ thì nó chửi người khác không thương tiếc, nhất là mấy người hầu cấp thấp hơn, như hôm nay, thấy mợ cả về im im còn mặt mũi cũng hiền hậu nên nó tưởng mợ cả cũng khờ khạo dễ ăn hiếp nên mới thừa dịp lên mặt ra oai với đám đầy tớ.

"Ai được đằng chân lên đằng đầu?"

Một giọng nói mang vài phần nghiêm nghị tiến vào khiến cho con hầu kia cũng bởi sợ hãi mà trở nên im bặt.

"Tao nói mày biết, mợ cả chính là vợ của tao, mày mà còn hỗn kiểu đó thì tao cắt lưỡi." nói xong cậu Hải lườm con hầu kia một cái rồi đuổi nó đi. "Cút khuất mắt tao."

Con hầu run run bẽn lẽn cúi mặt chạy ra ngoài gấp, nếu như mà nó ở đây nữa chắc bị xé xác ra mất.

"Có sao không, đi ngâm nước đi. Mấy bữa trước chửi người ta ghê lắm mà, sao hôm nay im ru vậy?" Hải nhíu mày nhìn một vết đỏ ửng đã hằn lên mu bàn tay trắng mịn của Khuê thiệt làm cho cậu chướng mắt nên cậu đã nói với cô đi ngâm tay vô nước lạnh cho bớt đỏ rồi đưa cô về nhà bên đó thăm cha với má.

Thấy Khuê cứ đứng đó im lặng nắm lấy bàn tay đã bị phỏng nên phồng lên của cô làm cho Hải tưởng là Khuê đang bộc phát nộ khí, nhưng mà ai ngờ đâu khi nhìn kỹ lại thì ra là Khuê đang khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com