ZingTruyen.Info

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 75

gautruckungfu

Sờ vào cái ngấn mỡ bụng đang lòi ra của Khuê, Lành phì cười, nàng đưa ngón cái ra chọt chọt vào như là đang chơi một cục bột mềm núng na núng nính. "Mềm dễ sợ, ui trời ơi cưng cưng cưng!" Nàng không hề chê cô mập, vả lại cô út Khuê của nàng dù có lên vài ký lô thì cũng chỉ hơi tròn tròn tí thôi, mà tròn tròn như vậy mới thấy cưng chứ, hồi đó nhìn cô ốm nhách à nên nàng cứ nghĩ Khuê phải làm việc gì vận động đầu óc cho gia đình lao lực dữ lắm nên mới ốm được như vậy.

Hôn lên cái bụng mềm mại ấy, Lành vén vạt áo bà ba của Khuê lên, hít một hơi thật sâu rồi thổi ra cái phẹt. Mà khi nàng thổi như vậy nghe qua giống tiếng ai vừa đánh một quả rắm to long trời lở đất. Lành làm ra cái tiếng đó tới bé Lam đang ngồi chơi ở góc giường cũng giật mình. "Má Khuê làm cái gì mà ghê vậy?" Bé Lam vừa nói vừa che mũi lại khiến cho Khuê chẳng biết đem nỗi oan ức này đi rửa khi nào cho sạch nổi. Rõ ràng là Lành thổi bụng của cô chứ có phải cô làm ra cái tiếng kỳ cục đó đâu chứ.

Lành ôm bụng cười như được mùa, đúng là chỉ có ở bên cạnh Khuê thì nàng mới có thể bộc phát những thứ trẻ con của mình ra mà thôi. Nàng lâu lâu còn làm mấy cái trò không ai hiểu được. Tự dưng Khuê đang ngồi đọc sách rồi ghi lại ít giấy tờ về vấn đề gạo thóc mà cha cô nhờ cô làm giúp thì bỗng nhiên nàng kêu là để em làm thằn lằn cho cô coi và cái kết nàng giơ tay giơ chân đu đeo lên vách tường rồi nói thằn lằn tới đây khiến cho Khuê vì cười mà chẳng thể tiếp tục ghi sổ sách được nữa.

Cha cô nói con gái ly dị chồng thì coi như đã lỡ một lần đò, nhưng mà gái đã lỡ một lần đò thì cũng phải có giá cho người khác không khinh thường, bởi vậy ông bắt đầu tập tành cho cô làm ăn đặng mà sau này còn đỡ đần ông việc trong ngoài vì ông bây giờ cũng đã lớn tuổi rồi.

Ngày đầy tháng của hai đứa nhóc cũng gần tới, tụi nó bây giờ đã biết mở mắt ra, thi thoảng còn kêu ư a lên vài tiếng và cũng đã biết khóc. Chẳng biết Khuê đã đợi tiếng khóc này của tụi nó bao lâu rồi nữa, cô chỉ biết khi tụi nó cất tiếng khóc đầu tiên vì đòi sữa của má thì cô đã mừng tới nỗi chạy khắp nhà khoe từ má của mình, Tú, con Bưởi, thằng Tẹo, rồi kể cả mấy con chó cô cũng chẳng tha.

"Oan ức quá~" Khuê nằm trên giường kêu oan. Cô đã quá mệt mỏi vì cô vợ nhỏ này rồi, gì đâu mà suốt ngày đem cô ra để lợi dụng, hết sờ bụng rồi tới sờ nọng của cô. Cô biết thân biết phận nên cô đâu thể chống cự, lỡ như mà chống cự thì nàng cho cô nhịn cả năm thì có nước cô xuống tóc đi tu luôn cho rồi.

Sở dĩ dạo gần đây Khuê mặc đồ bà ba là vì Lành nói thích nhìn cô mặc mấy bộ đồ truyền thống như thế này, tại tướng cô đầy đặn nên khi mặc lên nhìn rấy đẹp. Bởi vậy Khuê chẳng chần chừ chạy thẳng lên tỉnh đặt may một hơi mười mấy bộ bà ba chỉ vì Lành nói thích nhìn cô mặc mà cô không hề biết âm mưu của nàng đó là áo bà ba dễ cởi hơn váy. Váy thì phải cởi từng nút còn áo bà ba nút bấm thì chỉ cần kéo mạnh tay một tí là nó đã đi nguyên hàng rồi, quá tiện lợi. Thêm nữa là khi cô mặc áo bà ba thì nàng mới dễ vén bụng của cô lên bóp chứ.

Trời đã tối, bên ngoài chỉ còn lại tiếng kêu của ếch nhái, bên trong phòng thì chỉ có ánh đèn măng xông hắt ra từ cửa sổ. Khuê nhìn ba đứa nhỏ đã ngủ say, môi cô cong lên một nụ cười hạnh phúc. Bé Lam đã về đây sống cùng cô và nàng, hai người cũng đã coi con bé như con ruột mà đối đãi rồi cùng nhau dạy dỗ nó một cách đường hoàng để sau này lớn lên nó không học cái thói hách dịch khinh người như Khuê hồi trước.

Vài ngày sau đã tới ngày đầy tháng của hai đứa nhỏ. Khuê tất bật chạy tới chạy lui đặng mà bưng bê mấy thứ đồ cúng để lên bàn thờ với một mâm cúng đất đai. Tú hiện tại mới về lại Sài Gòn chưa bao lâu là lại tiếp tục xuống Cần Thơ cùng với cậu Phong nữa. Bởi vì cha với má cô nói lần này đi phải mất gần hai tháng, chưa kể trong thư họ mới gửi về có nói tự dưng có bão nên hai người không thể đi tàu đem hàng về được, họ ở lại đó sẵn tiện thăm thú mọi thứ luôn, nếu tính sơ sơ gì đó cũng phải chập cỡ đâu đó phải ít nhất hơn hai tháng mới có thể về tới nhà nên là Tú tranh thủ khi có thể là kéo cậu Phong đi ngay.

Lấy ít xôi còn nóng hổi từ xửng hấp bỏ vô dĩa, Tú hiện tại đang đói bụng tới độ hoa mắt hết lên, cô há miệng ra ăn tạm một miếng xôi đặng mà lót dạ, chứ mà để cô nhịn một hồi nữa là cô xỉu cái ạch tại đây.

Xôi gấc có đường với nước cốt dừa nên có vị ngọt ngọt béo béo vô cùng dễ ăn nên là Tú chưa bao lâu là đã ăn hết một dĩa. Một phần là vì cô đói, một phần là vì xôi của má Khuê làm quá ngon. Không những xôi, mà chè trôi nước ăn cũng ngon vô cùng.

Ẵm hai đứa nhỏ ra cho mọi người nhìn mặt, cậu Phong sờ sờ vào gò má nhỏ nhắn có chút bầu bĩnh của hai đứa nhỏ, trên môi cậu bỗng nở ra một nụ cười hết sức khôi ngô. Cậu đem hai vòng tay bằng vàng nhỏ xíu xiu đeo vào cổ tay hai đứa nhỏ, cậu không quên chúc phúc cho tụi nó rằng mau ăn chóng lớn, khi lớn lên sẽ xinh đẹp và dễ thương như hai má của tụi nó.

Mợ Mai với mợ Hà khi được mời cũng tranh thủ kêu chồng đưa mình tới dự tiệc, hai người có chút sững sờ khi thấy má chồng mình ở đây, nhưng mà rất nhanh họ đã che giấu, chỉ cần không làm gì quá thân mật là được

Bà Liên là người lớn nhất nên bà sẽ thay mặt người trong nhà đứng ra cúng kiếng và vái lạy cầu mong cho hai đứa nhỏ khỏe mạnh, không bị bệnh vặt và có thể bú mạnh hơn.

Bữa tiệc đơn giản chỉ gói gọn người trong nhà, đồ ăn tuy không nhiều nhưng vẫn đầy đủ hết các món chẳng hạn như cù lao, nem nướng, thịt kim tiền, thịt nguội, chả giò, heo quay và cả gà hấp măng. Mọi thứ chỉ một ít một ít, nhưng khi dọn ra bàn cũng hết sức là thịnh soạn. Mọi người ở đây cùng nhau ngồi vào bàn nhập tiệc, còn ngày mai Khuê sẽ phải tới bên làng Tân An đặng tiếp tục phát gạo để làm phước cho hai đứa nhỏ được may mắn. Vẫn như cũ, cô sẽ không nói ra tên mình, cô chỉ dặn ông từ nói là một người khác tốt bụng quyên tiền là được.

"Em chưa ăn được gà với măng, em ăn cái này thôi nghen!" Khuê đem thịt nướng kim tiền gắp vào chén cho Lành, cô còn ân cần lấy thêm ít bún và chan thêm nước mắm cho nàng ăn vì cô sợ nàng đói. Suốt một buổi nàng đã ẵm con rồi, bây giờ hai đứa nhỏ đã no nên lăn ra ngủ thì cô cũng phải tranh thủ tẩm bổ cho nàng một chút chứ, lỡ như tụi nó lại thức dậy rồi đói đòi bú thì chẳng phải nàng sẽ nhịn hay sao, như vậy thiệt sự không tốt cho bao tử một tí nào cả.

Lành ăn chừng chút đồ ăn thì nàng than no, nàng nói lưng hơi mỏi nên muốn vô nằm nghỉ sẵn tiện coi chừng con. Khuê nghe Lành nói nàng mệt thì cô cũng đưa nàng về phòng, lúc hai người ra đây ăn thì trong phòng con Bưởi cũng đã được căn dặn ngồi coi chừng nên Lành không sợ con nàng khóc thì nàng sẽ không hay biết.

Những đứa nhỏ sau khi sanh thường sẽ được đem ra ngoài phơi nắng vào buổi sáng sớm để tụi nó được cứng cáp hơn, hai đứa nhỏ nhà Khuê cũng vậy, ngày nào cô cũng đem hai đứa nó ra ngoài để mà phơi nắng sớm cho cơ thể được khỏe mạnh, không èo ọt nữa.

Ngồi ở trước hàng ba, Khuê một tay ẵm con còn một tay cầm quạt để quạt cho Lành đừng bị nóng. Hai người đã cùng nhau chăm con, cùng nhau sống ấy vậy mà cũng đã một thời gian. Hiện tại đã là tháng chạp, chỉ còn cỡ hai mươi mấy ngày nữa là tới tết, đúng thiệt là thời gian qua mau, Khuê cũng sắp phải qua Pháp đặng tiếp tục việc học hành của mình rồi.

Không phải là cô muốn bỏ Lành, mà đây là ước mơ của cô, cô vô cùng thích học và tìm tòi về chuyện này. Cô muốn sau này mình sẽ đem những thứ mình đã học được về đây đặng mà còn biết đường thăm khám và phát thuốc cho những người không có tiền. Sống với Lành nàng đã dạy cho cô rất nhiều điều, cô đã có lòng vị tha và biết nghĩ tới những người khác. Cô đã quyết định rồi, đời cha cô đã làm ác, gây ra biết bao nhiêu cảnh lầm than cho người khác thì đời cô cũng nên làm chút gì đó để chuộc lại lỗi lầm, miễn sao cô còn hơi thở thì cô vẫn sẽ làm.

Hai đứa nhỏ hơi chau mày khi mà nắng chiếu rọi vào khuôn mặt, Lành phì cười, nàng đưa tay khều lên cái chóp mũi nhỏ bé của con gái đang nằm trong vòng tay mình. "Bây lớn mà đã bày đặt nhíu mày rồi." Lành biết cái thói hay nhăn nhó này là của ai. Khuê mỗi lần đói hay ngủ không thẳng giấc thì đều đem cái mặt này ra, mà mỗi lần cô làm vậy nếu thấy nàng thì cô đều sẽ gượng gạo cười lên y như sợ cô cau có sẽ làm nàng buồn.

Chuyện Khuê đi Pháp cô cũng đã nói với nàng, cô tính đưa nàng theo nhưng mà vì vấn đề hai đứa nhỏ còn chưa đủ cứng cáp. Khuê định bụng khi mà cô qua đó thu xếp ổn thỏa rồi thì cỡ một năm cô mới đón mấy má con nàng qua sau vì lúc đó con của họ cũng lớn rồi. Bây giờ cũng đã có má hay tới lui thăm nom nên cô nghĩ là Lành sẽ an toàn khi để Lành ở đây, không bị Hải làm phiền. Nếu như mà sợ nữa thì cô gửi nàng cho chị Hà với chị Mai, nhà có anh Đạt với anh Vĩnh thì đương nhiên không ai dám làm gì em Lành của cô rồi.

Vuốt lại mái tóc của người mình thương cho ngay ngắn, Lành khẽ rướn người sang hôn lên gương mặt Khuê một cái thật nhẹ. Sống với nhau chưa đủ lâu nhưng Khuê đã khiến cho Lành thương cô tới nỗi khắc sâu hình bóng cô vào trong trái tim đã từng một lần tan nát. Cô như một loại thuốc tiên có thể chữa lành vết thương đang không ngừng rỉ máu trong nàng, có thể bảo vệ nàng khỏi bất cứ chông gai đang vây lấy nàng. Thiệt sự nàng không biết nói thế nào để diễn tả nữa, nàng chỉ biết nói rằng nàng thương cô, rất nhiều, rất nhiều.

-----

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info