ZingTruyen.Com

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 65

gautruckungfu

Cơm trưa lại được đưa tới, bên trong giỏ đệm là hai thố cơm nóng hổi đầy ụ, kèm theo vẫn là canh nhưng mà lần này là món canh không phải ai cũng ăn nổi. Chẳng phải là nó dở hay kinh khủng, mà là do giá trị của thố canh ấy. "Canh bào ngư nấu với vi cá, huyết yến, táo đỏ, đông trùng hạ thảo, kỷ tử." Khuê trố mắt nhìn thố canh trước mắt, có cần phải bổ tới cỡ này hay là không?

"Mày nấu hả Bưởi?" Khuê nhướng mày nhìn tới con Bưởi vẫn đang đem ra từ trong giỏ thêm một thố cá hú kho khô ra. Bữa nay cô nhất định phải hỏi rõ, không thì cô tò mò không chịu được. Cô không hề kêu nó hầm mấy cái này luôn, mà cho dù cô có kêu nó hầm đi nữa thì nó cũng đâu có biết làm.

Con Bưởi sau khi dọn đồ ăn ra xong xuôi thì nó cũng lắc lắc đầu, nó nói không phải nó nấu, mà là nó đi mua, nhưng tiền lấy ở đâu để mua thì nó lại không nói, câu chuyện giấu đầu hở đuôi như vậy khiến cho Khuê càng thêm trở nên nghi hoặc.

"Tiền đâu mua, khai nhanh." Dù Khuê có tiền và để hớ hênh đi chăng nữa thì con Bưởi cũng không có gan nào mà lấy tiền của cô khi chưa hỏi ý. Chuyện này Khuê đảm bảo là có người khác nhúng tay vô. "Không nói tao đánh à." Khuê cầm cái nắp của thố canh lên hù dọa khiến cho thằng Tẹo cũng phải vội giải vây. "Cô út đừng có đánh chị Bưởi, con biết ai mần."

"Tẹo đừng có nói!" Con Bưởi vội lên tiếng chặn họng thằng Tẹo, nhưng mà cái việc chặn họng đó của con Bưởi càng làm cho Khuê muốn biết người đó là ai hơn mà hai đứa nó cứ úp úp mở mở như vậy.

"Thôi, chị không cho em nói là cô vặn cổ, em sợ cô vặn cổ em lắm." Thằng Tẹo mếu máo nói, mặc dù đã được dặn kỹ là đừng nói nhưng mà nó thấy mặt Khuê dữ quá, nó mà không nói thì chỉ có nước bị bẻ cổ. "Dạ cái này là bà nấu, bà dặn là đem bồi bổ cho cô với chị Lành!" Thằng Tẹo với con Bưởi ban nãy vì sợ mà cũng quỳ xuống đất luôn, bởi dị hiện tại hai đứa nó đang khá khôi hài khi cứ y như là đang phạm cái chuyện gì trọng tội dữ lắm.

"Bà nấu? Má tao á hả?" Khuê Trợn tròn đôi mắt tỏ vẻ kinh ngạc, tới Lành bên cạnh cũng có cảm xúc tương tự với cô. Hai người thật sự không biết là có chuyện gì hay không nữa, Lành sợ rằng chuyện cô và nàng thương nhau đã bị nhà bên đó biết, vậy nghĩa là cả hai sẽ bị chia cách sao? Không, không thể như vậy được!

Thằng Tẹo quỳ dưới đất nghe Khuê hỏi cũng gật gật đầu. Đã cả tuần nay bà bên đó đều tới nấu cơm, bà nói do cô út tụi nó khó ăn với dễ dị ứng nên bây giờ bà mới phải tự tay nấu như thế này. Bà nói chờ cho chị Lành khỏe lại thì bà sẽ không nấu nữa. Bà cũng có dặn hai đứa nhỏ là đừng nói cho Khuê biết, ai ngờ đâu giấu đã được một tuần rồi vậy mà bữa nay bị thằng Tẹo làm bể chuyện hết trơn.

Bà của tụi nó không hẳn là ác, nhưng mà bà cũng dữ lung lắm, chẳng qua bà không đem tụi nó ra giết hay neo nước như ông mà thôi, chứ sai chuyện chi thì bà vẫn phạt nặng lắm.

Nói đi cũng phải nói lại, nhờ bà của tụi nó tới nấu nướng nên là tụi nó mới được ăn ké mấy thứ ngon lành này mà không sợ phải đói nhăn răng hay là ra chợ ăn bún riêu nữa. Thiệt sự ăn đồ ngoài cũng ngon, nhưng không ngon hay no bằng đồ Lành nấu. Ở cùng Khuê với Lành thì hai đứa nhỏ chẳng khác gì là người nhà hết, suốt ngày rảnh rỗi đi chơi, chơi đã đời rồi tới khi đói bụng lại lục cơm ăn.

Tự nhiên bữa nay biết bữa ăn là do má của Khuê nấu thì tâm trạng của Lành bỗng dưng chùng xuống hẳn, tới cơm cũng nhai rệu rạo mấy cái rồi thôi không ăn nữa, cho đến lúc Khuê bắt ép nàng không ăn cơm cũng phải ráng ăn thêm canh thì nàng mới có gắng ăn được lưng chừng nửa thố, còn lại bao nhiêu nàng đem cho Khuê với Lam ăn hết trơn. Con bé nãy giờ ngoan lắm, ngồi tự múc cơm im ru không quậy miếng nào.

Sau khi ăn cơm xong, Lành lại lần nữa cho hai đứa con mình bú thêm chút sữa rồi nàng cùng Khuê dạo quanh vườn hoa của nhà thương để mau xuống cơm và cũng để tay chân được vận động cho đỡ đau nhức. Hai người bước đi song song với nhau, Lành một tay khoác vào cánh tay thon thả của Khuê như mèo con tìm hơi ấm thân thuộc của chủ nhân. "Tự nhiên em nghĩ là hai đứa mình bị má biết rồi á!" Lành cùng Khuê ngồi xuống băng ghế, nàng tựa đầu vào vai cô như cái cách mà nàng thường hay dùng.

Xoa nhẹ lên mái tóc dày suôn mượt mang một màu đen tuyền của Lành, Khuê thấp giọng chỉ đủ hai người nghe. "Biết thì đành nói ra thôi, giấu miết cũng không được. Tôi muốn cho em một cái danh phận đường hoàng là vợ tôi, chứ chẳng phải mang danh là vợ của Hải trong khi giữa em với ổng còn chưa có cái đám cưới."

"Nếu cô muốn cưới em thì em chỉ đòi thứ sính lễ này thôi." Lành bẽn lẽn cười, nơi gò má bỗng dưng lại hiện lên một ít màu hồng nhạt mặc dù nàng chẳng hề tô điểm lên đó chút phấn nào.

"Em muốn gì, tiền hay vàng. Hai trăm cây đủ không?"

"Không, em chỉ cần một cơi trầu đã têm sẵn. Còn không thì là buồng cau và một mâm lá trầu."

"Vì sao?"

"Lễ cưới nào cũng phải có trầu cau, em không cần vàng vòng hay gì khác, em chỉ cần người em thương mang sính lễ như em nói vậy là đủ!"

Lành thiệt sự chẳng cần phú quý giàu sang, nàng đây có việc làm có thể tự nuôi được, có thể sống được. Nàng chỉ hy vọng Khuê sẽ đem một mâm sính lễ đầy đủ có trầu, có cau mà thôi. Dẫu đám cưới có nghèo tới cỡ nào thì vẫn không thể thiếu được hai thứ đó, hai thứ đó đã là thứ tượng trưng cho sự bền chặt, không thể thiếu nhau của chúng từ bao đời nay. Giống như Lành vậy, nàng không thể sống thiếu Khuê.

"Dây trầu quấn lấy thân cau. Lá xanh xanh thắm, đượm tình thủy chung!" Khuê dán trán mình sát với trán của Lành rồi nói lên câu thơ ấy. Cô đã hiểu rồi. Em ấy muốn có trầu có cau là vì đó là sự thủy chung giữa dây trầu và thân cau, như sự thủy chung và lời thề son sắc của cả hai vậy, mãi mãi không ai có thể chia lìa.

Dây trầu dẫu có yếu mềm nhưng dù cho có nắng dãi mưa dầm, hay gió giông cỡ nào thì dây trầu vẫn quấn chặt lấy thân cau cao lớn ấy một tấc không rời. Còn thân cau cao cả đứng sừng sững như đang che chở cho dây trầu non nớt, để dây trầu ấy nương tựa vào.

"Nếu như em là dây trầu, thì tôi nguyện làm thân cau để có thể bên em và cho em nương tựa suốt cuộc đời!" Khuê nắm bàn tay Lành nhẹ cúi đầu hôn xuống.

"Nhưng mà sự tích trầu cau là có cục vôi nữa á, không lẽ cục vôi là cậu Hải hả ta?" Lành bỗng cười tới độ cơ thể cũng run lên, không hiểu sao nghĩ Hải là cục vôi thì tự nhiên nàng mắc cười muốn chết.

Khuê nghe Lành nhắc tới Hải đang tự nhiên chen ngang giữa chuyện tình trầu cau đẹp đẽ giữa cô và nàng thì cô vội xụ mặt. "Ổng là cục cứt thì có."

"U là trời!" Lành bặm môi đánh vào vai Khuê một cái vì cái tội nói chuyện bậy bạ.

Nhưng mà suy đi nghĩ lại làm sao thì nàng thấy Khuê nói cũng đúng, bởi vậy cả hai cùng nhìn nhau rồi lại phá lên cười tới nỗi mặt ai cũng đỏ bừng lên hết. Đúng là thần giao cách cảm có khác, vừa nhìn vào mắt nhau là biết ngay trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì.

Trở vô trong, Lành nhận thấy trời vẫn còn sớm nên nói với Khuê hay là thu xếp về luôn, tại vì nàng ngủ ở đây không quen thêm nữa là ở nhà có tắm rửa này nọ cũng tiện với tự nhiên hơn ở đây. Về rồi có gì thì sau này tới lui thăm khám thường xuyên là được rồi, chứ ở đây tốn tiền lắm, đã vậy còn không thể thoải mái sinh hoạt như ở nhà vì còn có người lạ xung quanh.

Khuê nghe Lành đề nghị thì cô thấy cũng đúng nên là cô đã ra nói với đốc tờ rồi trả tiền cho họ, sau khi trả xong thì cô đi ra kêu hai chiếc xe kéo đặng mà đưa Lành về nhà. Cô biết đường ở đây xóc nảy lắm, đi xe ngựa thì nó dằn, còn về nhà cô lấy xe thì sẽ không kịp nên là cứ ngồi xe kéo có gì dặn họ kỹ kỹ thì cũng sẽ bớt xóc hơn.

Chất hai vali đồ lên một xe, Khuê cho thằng Tẹo với con Bưởi được lên xe đó ngồi cùng với Lam vì ba đứa nhỏ này hợp nhau lắm. Cô với nàng thì cùng ẵm hai đứa nhỏ ở một xe khác.

Sau khi nói địa điểm cho phu xe biết thì hai phu xe rất nhanh đã kéo họ đi. Hai phu xe từ hôm cho gạo đã biết mặt Khuê, kèm theo danh tiếng cô út Khuê bắt được đám cướp đang bị truy nã thì tiếng tăm của Khuê càng được vang xa hơn. "Cũng nhờ cô út mà nhà tôi mới không chết đói, còn có thuốc với tiền nữa." Anh ta dẫu kéo xe có chút mệt nhưng vẫn điều hòa hơi thở để nói chuyện với Khuê đang ngồi ở ghế phía sau.

"Tôi đâu có cho mấy anh đâu." Khuê vội chối chuyện mình đem vàng, đem tiền của ra để mua gạo và cho họ quần áo, một ít bạc lẻ để họ có thể mua thêm mắm muối để ăn cơm. "Mấy anh lầm rồi!"

"Ông từ nói với tôi hết rồi, cô út đừng có khiêm tốn. Ít ai giàu mà được như cô lắm đa!" Anh ta quẹt một vệt mồ hôi đang chảy dài bên thái dương. Anh ta nào giờ nghe cô út Khuê đã dữ mà còn kiêu căng thì cứ nghĩ cô út sẽ là một người vô cùng tàn ác và khó gần, nhưng ai ngờ đâu khi tiếp xúc rồi thì mới thấy cô út Khuê vừa đẹp mà lại còn có lòng nhân từ, không ghét bỏ bọn họ và coi bọn họ chỉ là súc vật thấp kém như bao cậu ấm cô chiêu nhà giàu khác.

Hôm bữa ở sân đình nhìn cô út đã mệt tới độ sắp xỉu nhưng vẫn nhiệt tình, không ngại ngần ôm một đứa nhỏ dơ bẩn vào lòng thì anh ta đã có một cái nhìn thật sự khác vô cùng về cô út Khuê.

Lành ngồi bên cạnh Khuê nghe người ta khen Khuê như vậy thì nàng cũng vui lây, nàng hãnh diện cười cười nhìn Khuê. Nàng ghé sát tai Khuê thì thầm. "Chồng em được người ta khen kìa, thích nha!"

-----

Tự nhiên tháng này "nguyệt" tới mà tui đau bụng lết không nổi luôn á mấy bà, tui khóc bị mẹ nói luôn =))). Nếu như ngày mai không có chương là bị "nguyệt" oánh đập hành hạ tui đó nghen!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com