ZingTruyen.Info

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 62

gautruckungfu

"Khuê ơi bình tĩnh lại đi em, đầu đuôi mần sao?" Hải thiệt sự chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chính bản thân cậu cũng muốn biết má mình đã làm gì trên người em Lành nữa mà.

"Đúng rồi đó Khuê, có chuyện gì từ từ hẵng nói con." Ông hội đồng vì thấy Khuê đã nổ súng thì vội lên tiếng can ngăn, nhà bên Khuê quyền lực lắm, lỡ như mà Khuê điên lên giết người thì bên ông cũng chẳng thể làm gì được cô.

"Vợ của ông đã tới nhà tôi bắt em ấy đi, nếu như trong vòng nửa tiếng nữa tôi không thấy em ấy lành lặn trở về thì cả nhà ông chuẩn bị không toàn thây đi."

"Má anh bắt Lành đi sao, sao má lại làm chuyện đó chứ?" Hải có hơi hoang mang nhưng rất nhanh đã trấn tỉnh lại. Cậu muốn cùng Khuê đi tìm Lành về vì cậu cũng đang lo cho em ấy, lỡ như má của cậu làm gì hại em ấy thì sao cậu sống nổi. Cậu biết má mình từ trước tới giờ không hề ưa em Lành, tự dưng cho cậu cưới như vậy là cậu có hơi nghi nghi rồi. Hai người bắt đầu chia ra tìm, Hải thì tìm ở đoạn trên, còn Khuê sẽ tìm ở đoạn dưới của làng.

Lái xe trên nền lộ đất có chút dằn xóc, Khuê thiệt sự không biết kiếm em ấy ở đâu nữa do cô đang lo cho em ấy tới nỗi thần trí không thể suy nghĩ được gì. "Lành ơi, đừng có chuyện gì nha em." Khuê cắn chặt bàn tay mình để giữ bình tĩnh vì hiện tại tay cô đã run lên, cô sợ mình sẽ không đủ tỉnh táo để đầu óc được sáng suốt hơn trong việc nghĩ ra chỗ em ấy đang bị nhốt.

Lành nằm trên chiếc chõng tre cũ kỹ chịu từng cơn đau bụng như xé gan xé ruột, nàng cắn chặt lấy môi dưới tới độ tươm máu ra. Hiện tại, nàng chỉ muốn được gặp Khuê, nàng mong rằng Khuê hãy tìm ra nàng và đưa nàng khỏi nơi này, nàng đã đau quá rồi...

Đứa nhỏ trong bụng khi má nó bị ép uống thuốc thì cũng bắt đầu có dấu hiệu sắp sinh, nhưng vì chưa tới ngày nên phần dưới của Lành vẫn chưa thể nở ra để đứa nhỏ có thể lọt lòng.

Nàng cứ bị dày xéo từ thể xác lẫn tinh thần, nàng muốn cắn lưỡi chết cho xong, nhưng nàng nghĩ lại vì Khuê và vì đứa nhỏ nên nàng mới cố gắng gượng để có thể vớt vát lại chút sức lực cuối cùng. Nàng theo lời của bà mụ cũng bắt đầu hít sâu và thở đều cho tới khi nghe được bà ấy nói đứa nhỏ đã được sanh ra.

Bà mụ xanh lét mặt mày nhìn tới hai đứa nhỏ đỏ hỏn nằm trong tấm khăn, "Thưa bà, là sanh đôi một trai một gái." Bà ta ẵm đứa nhỏ là con trai tới trước mặt bà hội đồng. Ở cái thời buổi này sanh đôi chính là một sự kém may mắn, nhất là sanh đôi một trai một gái như thế này, khác gì nợ báo oan gia đâu. Đa số một trong hai đứa sẽ phải chết vì không ai muốn nuôi một cặp sanh đôi để mang dị nghị và sự kém may mắn cả.

Bà hội đồng đưa tay tới ẵm đứa con trai mới sanh còn đỏ hỏn nhỏ xíu nằm trong khăn quấn, bà ta nở một nụ cười đắc ý nhìn Lành đã tái mét mặt mày nằm đó không còn chút sức lực. "Đúng là xui xeo từ má tới con. Chôn đứa nhỏ kia đi và cả má nó nữa." Nói rồi lạnh lùng xoay lưng đi, để lại Lành vẫn còn mệt nhọc trong vũng máu.

"Trả con cho tôi." Nàng thều thào cố gắng ngồi dậy lết xuống giường, nàng muốn giành lại đứa con trên tay bà hội đồng. Đây là của nàng, nàng không muốn ai đem đi hết. Đưa bàn tay yếu ớt để níu giữ lại con gái cũng sắp bị bà mụ đem đi chôn sống, nàng không ngờ đám người này lại có thể tàn nhẫn như vậy. "Tôi xin bà." Lành quỳ xuống nền đất, nàng mặc kệ hiện tại máu vẫn còn vây ra khắp người nàng và phần dưới của nàng đang đau tới nỗi không thở được.

"Còn đứng đó làm gì, mau làm đi." Bà hội đồng thấy bà mụ có chút chần chừ nên lớn giọng hơn để bà ấy vì sợ sẽ nhanh chóng hành động chứ không rề rà như hiện tại. Bà ta mạnh chân đá Lành văng ra để có thể bước đi dễ dàng hơn.

"Xin lỗi, tôi cũng chỉ vì mạng sống gia đình." Bà ấy nhìn Lành nước mắt đã đầm đìa thì không nỡ, bà ấy nhẹ giọng khuyên răn Lành hãy đưa đứa nhỏ cho bà ấy nhưng nàng nhất quyết không đưa. Đây là khúc ruột của nàng, là báu vật của Khuê.

"Làm ơn, đừng..." Lành ôm chặt đứa con gái vừa giành lại được ở mép giường, nàng lắc đầu năn nỉ người phụ nữ trước mặt đừng giết con nàng, thật sự hiện tại nàng không còn sức để giằn co nữa, nàng đã quá mệt mỏi và đau đớn rồi.

Bỗng cánh cửa ọp ẹp tức thời bị đạp văng, Khuê từ bên ngoài chạy vào, theo sau là còn là hơn chục gia đinh khác nữa. Chưa bao lâu thì gia đinh của nhà cô nhờ sự mạnh khỏe đã trấn áp hết nhóm gia đinh của bà hội đồng đang canh cửa bên ngoài.

Cũng may do cô đã giữ lại được bình tĩnh để suy nghĩ xem xung quanh đây có bao nhiêu căn nhà và độ rộng của đất đai khu này là bao nhiêu. Cũng nhờ đường đất qua một cơn mưa rào nên dấu bánh xe của bà ta có để lại. Khuê men theo hướng bánh xe đó và chắp vá những suy nghĩ của bản thân mà tự tìm được đến đây.

Vừa tới gần cửa là đã nghe được tiếng khóc quen thuộc nên Khuê chẳng cần suy nghĩ nhiều nữa, cô biết mình đã đúng khi tìm tới căn nhà hoang gần với mé sông này. Cô biết rằng ở đây không có bao nhiêu nhà hoang, với lại dân chúng ở đây cũng toàn quyền của cha cô quản nên là chỉ cần hỏi ý cha cô một chút là biết ngay vị trí từng khu, từng căn nhà ở đâu. May mắn lúc trước cô có tò mò hỏi ông ấy nên bây giờ mới có thể dùng tới.

Lành thấy Khuê tới là như trút bỏ được hết gánh nặng, nàng gấp gáp nói Khuê hãy giữ con lại, đừng để bà hội đồng đem đi. Còn về phía bà hội đồng thì khỏi nói bà ta đã hoảng hồn tới cỡ nào khi thấy Khuê đằng đằng sát khí, chỉa súng thẳng vào mặt bà ta và giành lại đứa nhỏ trên tay. Đương nhiên giữa sự sống và cái chết thì bà ta không điên mà chọn cái chết làm gì, chưa kể bà ta hiện tại đã vô cùng yếu thế khi người đã bị bắt hết cả.

Gia đinh này là do má của Khuê khi thấy cô bước vào vô cùng gấp gáp hỏi chìa khóa xe nhà mình rồi chạy đi thì bà đâm lo, với linh cảm của một người làm mẹ thì bà biết con gái đã có chuyện nên bà mới kêu nhóm người này mau lấy ngựa đuổi theo mới có thể dễ dàng tiếp ứng cho cô như vậy.

Bà hội đồng không nghĩ tới Khuê sẽ như điên mà tìm được tới đây, chưa kể còn xem trọng Lành như vậy. Chính bản thân bà ta không nghĩ tới nên mới sơ suất kiểu đó, bà ta chỉ nghĩ rằng Lành hay tới nhà Khuê chơi thôi chứ không ngờ Khuê vừa hay tin Lành có chuyện là điên cuồng như ai đụng tới gia phả nhà cô. Cứ tưởng đâu Khuê sẽ mặc kệ như thường lệ vì cái tánh Khuê vô lo vô nghĩ, chưa kể đây là vợ bé của chồng thì đương nhiên sẽ ghen và nhân cơ hội để diệt trừ. Nhưng ai ngờ đâu Khuê không những kiếm tới nơi và còn xém bắn bà ta mấy viên đạn ngập đầu.

Ngồi trong phòng bệnh chăm lo cho hai đứa nhỏ vô cùng èo ọt trước mặt, Khuê vẫn đang lo cho Lành khi đốc tờ vẫn ra sức cứu chữa ở phía bên kia. Biết bao nhiêu thuốc thang bắt đầu chích vào tay nàng để cầm máu, rồi tới thuốc giảm đau và sát trùng này nọ Khuê đều chứng kiến hết.

Nhà thương này sau một thời gian dài được coi sóc thì cũng khá khẩm hơn vì Thống Đốc đã tới coi thử, bây giờ đã có tới hơn năm, bảy đốc tờ người Pháp lẫn người An Nam đang đứng đó, họ hiện tại đang cố gắng cứu Lành từ coi chết trở về. Họ nói may là Khuê đem mấy má con nàng tới kịp, còn nếu không thì sẽ mất máu mà chết, tới hai đứa nhỏ kia vì thiếu sữa mẹ và sanh thiếu tháng cũng sẽ nhận kết cục tương tự.

"Không sao rồi, cô ấy còn hơi yếu, nhớ là đừng để kích động mạnh." Người đốc tờ có chút quen mặt nhìn Khuê, anh ta chính là người đã chữa trị cho vết thương ở cánh tay của cô và coi sóc thằng Tẹo và con Bưởi hôm nọ. "Còn hai đứa nhỏ thì ráng cho nó uống nước cơm tới khi má nó tỉnh, mỗi lần một chóp muỗng nhỏ thôi, canh đều đều chừng năm phút cho nó uống một lần."

Sau khi nhìn nhóm đốc tờ ấy rời đi, Khuê tiến tới bên cạnh Lành. Cô đưa ánh mắt thương xót nhìn vào gương mặt không có chút máu nào của nàng. Với đôi mắt nhắm nghiền ấy, nếu không nương nhờ vào hơi thở chắc là người khác nghĩ đây chỉ là một xác chết lạnh tanh mà thôi. "Xin lỗi em." Khuê nắm lấy bàn tay của Lành, khi cô chạm vào nó cô liền cảm nhận ngay một sự lạnh lẽo đến cùng cực, khác xa với lòng bàn tay ấm áp của cô hiện tại. "Tại tôi em mới thành ra thế này." Khuê tự trách.

Cũng tại cô, tại cô đi đã trễ vậy rồi còn chưa về nên mới khiến Lành phải bị sanh non như vậy. Cô biết lúc ấy nàng chắc hẳn rất đau, càng nghĩ càng thấy bản thân có lỗi vì đã vô dụng không bảo vệ em ấy như đã hứa. Chẳng biết tự khi nào nơi gương mặt kiều diễm của cô đã phủ đầy từng hàng nước mắt nóng hổi, chúng cứ thi nhau chảy xuống không cách nào dừng được.

Còn về phía bà hội đồng, bà ấy khi trở về liền nhận ngay ánh mắt đầy săm soi từ chồng mình. Ông hội đồng mặc dù không chứng kiến mọi việc vợ mình làm nhưng ông nhìn qua gương mặt tới giờ vẫn xanh như tàu lá của vợ mình thì biết ngay đã có chuyện và con dâu ông chắc chắn đã làm gì đó.

Bà hội đồng thiệt sự không dám chứng kiến chuyện ban nãy nữa, sáu gia đinh to khỏe bị xếp quỳ thành từng hàng dài. Khuê bắt bà ta phải mở to mắt chứng kiến cách cô trừng trị từng người đã làm tổn thương em Lành như thế nào, dù cho bà ta vì sợ có nhắm mắt thì cũng bị Khuê ra lệnh cho người giữ đầu lại banh hai mắt ra.

Sau sáu tiếng súng vang lên kèm theo tia lửa, đồng thời là hình ảnh của sáu gia đinh ngã xuống cùng thái dương chảy máu. Bà ta còn nhìn được trong đống máu ấy là óc từ sọ đầu rơi ra ở phía bên kia của đường đạn, từng mảng trắng, kèm theo đó là một ít máu và chút thịt vương vãi khiến bà ta vừa nhớ lại là đã muốn ói ngay lập tức. Tuy không thể nhìn rõ như ban ngày, nhưng mà ánh đèn xe hơi sáng như vậy thì cũng đủ thấy được mọi thứ.

Nếu như không nhờ Khuê nương tình sai người kẹp hai bên nách để bà ta có thể vững vàng tự ra nơi cất xe của mình thì chắc hiện tại chẳng thể nào về nhà nổi vì hai chân đã mềm nhũn ra rồi.

"Bà hãy nhớ, đây là tôi cảnh cáo bà, nếu còn lần sau thì tôi sẽ giết bà chứ không phải lũ chó của bà đâu. Khôn hồn thì đừng bao giờ đụng tới em ấy một lần nào nữa."

Từng câu nói của Khuê tới bây giờ vẫn còn vang vọng trong đầu bà ta như âm thanh của quỷ vương ở địa phủ vọng về, tới ánh mắt ấy cũng như đỏ lòm ác quỷ trong màn đêm khi nhìn tới bà ta. Thật sự vô cùng đáng sợ.

-----

Bến Ninh Kiều đẹp hen -.-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info