ZingTruyen.Info

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 60

gautruckungfu

Tảng sáng, khi trời vừa mới hừng đông thì Khuê đã chuẩn bị tắm rửa để đưa Lành đi chợ sớm. Bữa nay cô đưa nàng đi chợ rồi chốc nữa cô sẽ phải về lại nhà của mình ở bên kia đặng thăm nom má thử coi bà đã làm sao.

Ngồi trên xe kéo có chút lắc lư, Khuê ân cần vòng tay ngang eo Lành để giữ em ấy được ngồi vững hơn. Lúc tới chợ chính cô cũng xuống trước rồi mới dìu nàng xuống sau.

"Dạ của cô hai hào tư." Người phu xe hơi cúi đầu nói ra giá tiền với Khuê. Anh ta nhìn mặt một cái là biết đây là cô út Khuê con nhà cai tổng khét tiếng tàn bạo, nên là bản thân anh ta không hó hé gì hơn, tới thở mạnh còn không dám nữa là.

"Khỏi thối!" Khuê đưa ra tờ một đồng Đông Dương như thường lệ cô hay trả cho những phu xe khác cho anh ta rồi cùng Lành trở vô trong. Người phu xe lật qua lật lại tờ tiền mà không khỏi khó tin vì cô út Khuê có tiếng dữ dằn và đặc biệt khinh thường người nghèo hôm nay lại đưa cho anh ta tới một đồng Đông Dương, một số tiền đối với anh ta hiện tại không nhỏ chút nào.

Bước vô khu chợ có chút sầm uất, Lành cúi xuống ngả giá muốn mua miếng thịt ba rọi trước mặt để về kho rệu. Sau khi mua thịt xong thì nàng tạt qua sạp bên mua thêm dưa cải vì có thịt kho thì phải có dưa cải nữa ăn mới ngon. Bữa nay nàng cho Khuê ăn tết sớm luôn, mấy món này đa số tết mới có, nhưng đối với Khuê thì ăn mấy thứ này lúc nào chẳng được, tại cô nhiều tiền mà.

Nhét vô miệng Khuê một cái bánh bò để cô đừng chửi người ta, ban nãy thấy cái môi Khuê đã hơi giật giật lên thì Lành đã biết cô đang chuẩn bị sẽ chửi một trận long trời lở đất. Nguyên do sự việc xuất phát từ người kia ở sạp cá đã hất một thau nước làm cho một thứ nước vừa sình dơ vừa mang mùi tanh của cá bắn lên quần nàng. Mà dẫu sao người ta cũng xin lỗi rồi nên Lành sẽ không để cô có cơ hội nào để khởi động cái miệng bằng cách chửi vào sáng sớm đâu, nghiệp chết.

Khuê chau mày vừa nhai bánh bò vừa đi phía sau trách Lành là quá hiền nên mới bị ăn hiếp miết, mà cái miệng cô đang ngậm bánh bò một đống rồi nên khi nói cái gì cũng toàn là ồm ồm tiếng có tiếng không làm cho Lành bật cười. Nàng đưa hai bàn tay lên áp vào hai bên mặt đang phồng phồng phồng của Khuê ép mạnh vào khiến môi cô theo đó cũng bị chu ra thành hình dạng méo mó tức cười vô cùng. "Thôi cục cưng của em đừng có nhăn mặt nữa, nhăn hoài mau già đó đa."

"Em mới mau già, thấy ghét." Khuê sau khi được Lành buông tha cho hai bên mặt thì cô rất nhanh xổ ra một tràng.

"Ghét ai?" Lành híp mắt lộ rõ vẻ nguy hiểm nhìn lên cái con người cao cao kia đang liên tục nói nàng thấy ghét, rồi ưa hông nổi kia.

Nhìn tới gương mặt đó kèm theo đôi mắt đầy nham hiểm từ Lành tức thời sống lưng của Khuê có chút lành lạnh, cô cười một nụ cười gượng gạo đưa tay ra sau ót gãi gãi. "Tôi!"

Do tháng này cũng đã gần tết rồi bởi vậy mấy thứ vặt vãnh trong nhà lẫn ngoài nhà cũng được Khuê sắm sửa thêm, cô còn đặt thợ may cho Lành mấy bộ áo dài với áo bà ba mới. Lành có nói nàng tự mua vải về may được rồi, có bàn may để đó không xài thì mai mốt nó sét bánh trớn là khỏi đạp luôn. Nguyên cái gia tài của nàng chỉ có Khuê và cái máy may má nuôi để lại là quý giá nhất thôi, lỡ như để nó hư thì uổng lắm.

Ngồi tra dầu lại cho máy may được trơn tru và không bị gỉ sét bên trong sau này sẽ cứng và khó đạp, sẵn tiện còn mấy xấp vải dư ở trong tủ nên Lành bắt đầu tự cắt rồi may ra vài cái áo em bé, chứ ngồi nhìn một hồi cũng nhớ nghề. Lúc này là Khuê đi về lại nhà của cô bên kia rồi nên nàng mới len lén may chứ không thì sao yên thân được.

-----

Về lại nhà, Khuê thấy má của mình đã ốm hơn trước đôi chút, tới gương mặt cũng có chút già hơn và cả mái tóc đã bắt đầu xen kẽ thêm những sợi bạc. Cô đau lòng bước tới hỏi han, "Má, má sao rồi? Con nghe cha nói má đang bệnh." Khuê ngồi xuống ghế dài, cô nắm lấy bàn tay có hơi nhăn lại vì tuổi tác của má mình. Khuê thương má lắm, cô biết má cũng vì muốn tốt cho cô nhưng mà cô không thể nào làm khác được khi trái tim cô đã trao trọn cho em ấy. Nếu như bắt cô bỏ em ấy chi bằng bắt cô nhảy sông chết phức đi cho xong.

Đôi mắt đã hằn lên vết chân chim hơi cong lên, bà Liên nhẹ giọng, bà xoa lên mái đầu còn xanh của con gái một cách đầy yêu thương rồi hôn lên đó. "Con gái má về rồi, má nhớ bây lắm đa." Bà Liên nhìn con gái đã vài tháng không gặp hiện tại đã có chút da thịt hơn trước, tới mặt mũi cũng hồng hào, vui vẻ hơn chứ không còn cau có như hồi trước nữa. "Để má coi, con gái má lớn hơn trước quá rồi."

"Sao má bệnh mà má không cho người tới báo con, cha nói với con hôm qua con mới biết đó." Khuê hơi mím môi, cô quả thật bất hiếu khi má mình bệnh mà không hề hay biết.

"Ui trời, cha già mắc dịch đó đã dặn đừng có nói rồi mà cũng ráng thài lai với bây cho bằng được." Bà Liên dịu giọng, "Má có bị gì đâu, hơi cảm nhẹ thôi mà cha bây làm quá."

Dẫn con gái về lại căn phòng năm xưa, nơi căn phòng ấy ngày nào cũng được dọn dẹp một cách ngăn nắp chứ không hề có mùi ẩm mốc hay hạt bụi nào, nhìn vào y như là đang có người ngủ trong đó hàng ngày chứ không phải là phòng trống. Tới cái gối hay cái mền của Khuê cũng có mùi thơm nhè nhẹ phảng phất, chứng tỏ chúng nó đều được đem đi giặt thường xuyên nên mới có thể thơm được như vậy. Cả mấy con cào cào lá dừa này nữa, Khuê treo trong phòng đã quá lâu rồi vậy mà vẫn còn đó không hề có dấu hiệu di dời. Bà Liên nói của con bà thì cứ để cho con bà, dời tới dời lui mất công con bà thấy khó chịu.

"Má biết bây thích ăn gà, để chút má kêu người mần con gà rồi luộc cho bây, lứa gà lần này ngon lắm." Bà Liên vẫn thương con gái như vậy, dẫu con gái đã lớn và thành gia lập thất nhưng mà sâu trong trái tim của một người làm má thì con gái vẫn là một đứa con gái bé bỏng như ngày nào còn nằm trong nôi đang tập bi bô gọi cha, gọi má.

Nhìn dáng dấp của má mình đi về hướng nhà bếp, nơi khóe mi của Khuê bỗng chảy xuống một giọt nước mắt nóng hổi, giọt nước mắt ấy từ từ lăn trên gò má trắng hồng. "Con phải làm sao đây hả má?"

Ngồi vô bàn tận hưởng sự yêu thương cưng chiều từ má của mình, đã lâu rồi cô mới về đây nên là bao nhiêu đồ ăn má gắp thì Khuê đều cố gắng ăn hết. Mục đích là cô để cho má vui, một phần nữa là cô cần lắm sự chiều chuộng từ má như hồi xưa, hồi cái thời cô vô lo vô nghĩ, mở mắt ra chỉ cần học mà thôi.

Xa cha má từ lúc còn chút xíu chỉ vì mong một tương lai sáng lạng để nở mặt nở mày dòng họ mà khiến cho số lần về nhà chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vì cô ngày nào cũng phải tối mặt tối mũi dùi đầu vào việc học. Đa số người chăm sóc cho cô đều là vú nuôi nên là Khuê rất trân trọng những thời khắc gần gia đình như vậy.

Trên bàn cơm chỉ có Khuê và má của mình. Bà ngồi đó nhìn con gái ăn mà cười đến tít mắt, tay bà còn cầm quạt để quạt cho con mình cảm thấy thoải mái hơn mà quên luôn cả việc chén cơm của bà vẫn còn đầy ắp chưa hề động đũa tới miếng nào.

"Má ăn với con đi." Khuê thấy má mình vẫn không ăn cơm, bà cứ quạt cho cô hoài nên cô đem cây quạt để qua một bên. Cô cầm chén cơm và đôi đũa nhét vô tay má mình để cho má có thể ăn uống đầy đủ đặng còn có sức khỏe sống vui vầy với con cháu.

"Được rồi má ăn." Bà Liên vui vẻ chiều chuộng con gái, bà cũng bắt đầu gắp thêm một ít rau xào để vô chén rồi cùng con gái dùng xong bữa trưa.

Do ông cai tổng mắc công chuyện nên là không có ở nhà, chỉ có hai má con của Khuê ăn cơm thôi. Ăn cơm xong, Khuê cùng má đi loanh quanh dạo ở sân vườn, "Vườn nhà mình giờ lạ quá ha má." Khuê nhìn tới mấy cái cây hồi trước thấp tè tè vậy mà bây giờ nó đã cao hơn đầu cô rồi.

"Cũng nhờ xấp nhỏ nó tưới tiêu hàng ngày, bởi dị nó mau lớn lắm. Tí nữa nhớ đem về bên đó ít trái cây đặng mà ăn nghe chưa." Bà Liên vội căn dặn vì bà sợ lát nữa Khuê sẽ quên rồi về đó tay không. Bà biết con bà có tiền, mua bao nhiêu trái cây như vầy mà chẳng được, nhưng mà đây là tấm lòng của bà, nó sẽ khác hẳn những mớ trái cây dùng tiền mua ngoài kia.

Sau khi đi quanh quẩn thì bà Liên có hơi mỏi chân, cũng tại lớn tuổi rồi nên cũng không đi tới đi lui được nhiều, đi một hồi đau với mỏi chân lắm.

"Chà, con gái lớn cái biết bóp chân cho má rồi, giỏi quá!" Bà Liên cười cười thấy con gái đó giờ không làm chuyện động móng tay bây giờ lại còn bóp chân cho bà thì bỗng dưng trong lòng bà trở nên ấm áp vô cùng.

"Con gái má đương nhiên là phải giỏi rồi." Khuê vẫn kiên trì xoa bóp chân cho má mình, sau một hồi chừng nửa tiếng thì cô hỏi má mình còn mỏi hay đau gì nữa không thì bà Liên rất nhanh đã nói nhờ con gái làm nên là bà đã hết trơn rồi, không còn mỏi nữa.

Từ đầu chí cuối, Khuê vẫn không dám nhắc tới chuyện của Hải và má của cô cũng chẳng hề nói tới nó. Bà vẫn hỏi han Khuê cuộc sống lẫn học tập ra sao, có định qua Pháp hay không vì đợt này trên trường đã gửi thư xuống, chứ hiển nhiên bà không hỏi về vấn đề gữa Hải và cô nữa, y như rằng bà đã biết hình như cô đang thương một người khác ở trong lòng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info