ZingTruyen.Info

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 56

gautruckungfu

Sau khi xong xuôi hết việc thì trời đã mang một màu tối đen như mực. Đứng sắp xếp lại mấy cái nia thuốc đã trống trơn cho gọn lại một góc. Khuê sau khi dọn dẹp xong hết thảy thì cô chuyển hướng đi kiếm Lành.

Hỏi qua ông từ thì ông nói Lành chắc mệt quá nên là đã nằm ngủ bên cạnh đứa nhỏ kia, Khuê nghe vậy cô liền đi vô trong coi thử. Vô trong Khuê Nhìn Lành bàn tay còn đặt lên ngực đứa nhỏ, chắc là đang dỗ nó ngủ thì nàng cũng ngủ quên luôn đây mà.

Thấy Lành vẫn còn ngủ nên Khuê không làm ồn, cô chỉ tới bên cạnh kéo mền cho ngay ngắn để nàng được ấm áp hơn. "Cô xong chuyện rồi hả?" Lành vẫn chưa vào giấc ngủ nên là Khuê vừa bước vô kéo mền là nàng tỉnh ngay. Ngồi dậy dụi dụi mắt, Lành nhoài người tới ôm ngang eo Khuê, gương mặt nhỏ nhắn bắt đầu dụi dụi vào người cô làm nũng.

"Bộ em khoái cái mùi thủm thủm nguyên ngày chưa tắm hay sao mà dụi miết vậy?" Khuê thấy Lành cứ dụi vào người mình thì cô cũng trêu ghẹo nàng một chút. Quả thật bữa nay cô đã đổ mồ hôi rất nhiều, tới bây giờ còn chưa được tắm, vậy mà Lành cứ dụi dụi rồi hít hà y như đam mê mùi này lắm vậy.

Lành chu đôi môi đỏ hồng ra một cách đầy bất mãn bất mãn, nàng ngồi trên tấm phản chống nạnh nói với Khuê."Mợ cả này kỳ ghê, người ta nhớ hơi mà nói giọng đó đó. Mắc ứa hông." Người ta thương người ta mới ôm, tự nhiên nói người ta khoái mùi thủm thủm, thứ gì ưa hông nổi.

"Chứ tôi hôi rình à, em chịu nổi sao?"

"Hôi đâu, em thấy thơm là được rồi."

Ngồi trên cái xuồng ba lá chông chênh, sau khi đã cập bến tới bờ bên kia thì Khuê run run nắm tay con Bưởi để nó dắt cô lên. Cô vẫn còn sợ mấy cái vụ sông nước này lắm nên là con Bưởi đỡ cô lên bờ thì cô mang ơn nó rất nhiều.

Tắm rửa một hơi cho mát mẻ thơm tho, Khuê ngồi trên ghế lau lại mái tóc dài óng ả vừa mới gội. Cô bắt đầu suy nghĩ về việc bản thân cô có nên nói với gia đình về chuyện sẽ ly dị với Hải hay không. Thiệt sự bây giờ cô thấy hai chữ vợ chồng này đang ràng buộc cô vô cùng, nó khiến cô bí bách, khiến cô bực bội như một con chim bị giam cầm. Chẳng thà mang danh gái một lần đò, chẳng thà mang dị nghị vô người chứ Khuê hiện tại không chịu nổi nữa.

-----

"Chuyện này giấu kỹ nghe chưa, không được nói với ai." Bà hội đồng xì xầm với Hải rằng phải giấu tiệt chuyện cậu vô sinh, cậu phải giấu tất cả mọi người kể cả ông hội đồng lẫn bà nội cũng phải giấu vì một người biết thì chuyện sẽ càng tăng thêm rắc rối.

Chung quy bà hội đồng sợ bị thiên hạ nói ra nói vào, rồi con ông chủ Quý nghe được thì không chịu ưng con trai nhà bà nữa nên bà mới dặn như vậy.

"Nhưng mà con sợ không có con nữa đó má!" Hải lo lắng sau này mình sẽ tuyệt hậu vì cả gia đình chỉ có cậu là đứa con trai độc nhất, chẳng hề có thêm đứa con nào khác.

"Lo gì, con nhỏ kia có con của con, đợi nó đẻ xong thì bắt con nó về."

"Nhưng mà má ơi, con thương má con em ấy, dẫu sao cũng nên cưới về đặng có danh phận để khỏi bị nói ra nói vô đi má. Chuyện này cũng dễ giấu nữa." Hải vội thừa cơ hội đang có chuyện này mong cho má mình sẽ chấp thuận việc cưới Lành về làm vợ, dẫu sao Lành mới là người cậu hứa cưới về đầu tiên. Bây giờ có lẽ đã tới lúc nên thực hiện nghĩa vụ cho em ấy một danh phận rồi. "Con hứa sẽ không để má phiền lòng đâu. Em ấy rất hiền, rất biết nghe lời đó má."

Hải quỳ xuống nài nỉ mong má mình sẽ mềm lòng để cậu cưới Lành về. Quả thật mẹ nào mà chẳng thương con, bà hội đồng suy nghĩ một hồi cũng mủi lòng, bà gật đầu đồng ý cho Hải rước Lành về với danh nghĩa vợ nhỏ. "Để má về bàn với cha của bây."

Hải nghe xong thì trong lòng vui mừng như ai cho mấy trăm cây vàng, cậu cười thành tiếng ôm chặt má mình vào lòng, trong giọng nói của cậu không nén nổi niềm sung sướng. "Con cảm ơn má!"

-----

Lam là một cô bé đáng yêu và rất hiểu chuyện. Hôm nay trong lúc tình cờ ra phía sau của đình làng để chơi thì bắt gặp ngôi mộ đất còn mới. Nó chầm chậm bước tới đó, chẳng nói chẳng rằng quỳ xuống dập đầu trên nền đất cứng ngắc mấy cái. "Con cháu bất hiếu, tới bây giờ con mới biết nội nằm ở đây."

Ngồi đưa bàn tay gầy gộc bứt hết những ngọn cỏ non vẫn đang đâm chồi bên cạnh ngôi mộ mới đắp, Lam vừa làm vừa nói. "Vòng vòng nội cỏ nhiều quá, chỉ có chỗ nội nằm còn mới nên không có cỏ, nội đợi con chút để con dọn hết nha."

Lam hỏi Lành nội mình đâu và nghe nàng ậm ừ thì cô bé cũng mường tượng ra sự việc. Không phải Lam không khóc, chỉ có điều là cô bé không thể chảy được nước mắt mà thôi, vì hiện tại cô bé đã chết lặng ở trong tâm mất rồi.

Sau khi dọn cỏ sạch sẽ khu sân sau, Lam trở vô trong quỳ trước tượng thành hoàng xin một vài nén nhang để ra thắp cho bà nội.

"Con lấy nhang làm chi vậy Lam?" Ông từ thấy Lam vẫn mới khỏe lại thôi mà đã chạy tới chạy lui nên ông sợ con bé sẽ mất sức. Hồi sáng giờ ông mắc công chuyện mới về tới, vừa tới nơi thấy Lam lại xuống giường nữa.

Lam nghe ông từ hỏi về nắm nhang trong tay cô bé thì vội lễ phép trả lời. "Dạ con ra đốt nhang cho nội."

Ông từ nghe Lam nói đốt nhang cho nội thì cũng giật mình. Mọi chuyện có ai kể cho Lam nghe đâu mà con bé biết bà nội nó đã mất rồi?

"Ai nói cho con biết bà nội con mất mà con đốt nhang?"

"Không ai nói con hết, tại không thấy nội từ khi con tỉnh dậy tới giờ thì con cũng tự hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi. Với hồi nãy con thấy có cái mồ mới đắp..." Lam bỗng đỏ hoe đôi mắt, dù cho đôi mắt ấy đã đỏ lên rồi mà con bé vẫn kiên cường không hề rơi một giọt nước mắt nào. Nó nở ra một nụ cười non nớt, "Bà nội con yếu lắm, không trụ nổi đâu, con hiểu mà."

Nhìn theo dáng người nhỏ bé chạy lon ton ra phía sân sau, ông từ khẽ thở dài. "Hiểu chuyện sớm thì khổ sớm."

------

Mang thai chỉ còn một thời gian nữa thôi là sẽ tròn tám tháng, giờ đây Lành không thể đi lại nhiều nữa vì tay chân cứ mỏi rã rời. Ngồi xoa cái bụng to tròn dưới lớp áo bà ba, Lành đang mong chờ chẳng biết đứa nhỏ này là trai hay gái nữa. "Đỗ Hoàng Minh Đăng, Đỗ Hoàng Minh Anh." Lành tự lẩm nhẩm hai cái tên mà Khuê nói sẽ đặt cho đứa nhỏ rồi tự mình cười. Lành hiện tại không xem đây là con của Hải, mà nàng xem đây là con của nàng và Khuê mà thôi. Nếu như sau này con nó muốn tìm về nguồn cội thì nàng chắc cũng chẳng nói cho nó biết đâu, nàng không muốn con nàng biết có can hệ máu mủ với gia đình của Hải.

"Em ăn cái này không?" Khuê xách hai xâu bánh ú nước tro để trước mặt Lành. Cái này là cô thấy có người gánh bán ngoài đường nên là cô mua đại hai xâu bự này vô hỏi Lành có ăn hay không tại cô thấy nàng bây giờ cứ ăn chừng chút cơm là lại than no, mà ăn ít như vậy thì đương nhiên chưa bao lâu lại đói rồi. "Lột cho em nghen!" Khuê vừa nói vừa bứt ra một cái bánh. Cô thuần thục gỡ dây chuối, rồi gỡ lớp lá tre ra đưa phần thịt bánh mang một màu vàng sậm sang cho Lành.

Há miệng cắn một ít bánh từ tay của Khuê, Lành nhai qua nhai lại lớp bột dẻo trong miệng vài cái rồi nói không muốn ăn nữa và cái kết đống bánh đó lại về tay của hai đứa nhỏ đang tụm đầu lại chơi tù xì kia.

Không phải là Lành chê bánh dở mà là do nàng bây giờ vẫn còn hành nghén nên là ăn chút gì đó thôi thì đã thấy muốn ói rồi. Nàng thiệt sự không hiểu sao mình có bầu thì bèo nhèo như cái nùi giẻ, còn người ta có bầu thì mắc ham, đẻ gì đâu mà ba năm hai đứa đều đều, không hề than vãn hay mệt mỏi gì hết.

"Bữa nay tôi tự uống thuốc hết luôn, em thấy giỏi chưa?" Khuê bắt đầu khoe thành thích rằng cô đã có thể tự giác uống thuốc mà không cần Lành phải nhắc nhở nữa. Đối với ai thì cô sẽ không khoe mấy cái thứ nhỏ nhặt này đâu, nhưng đối với Lành thì mọi thứ cô đều muốn nói ra để được nàng tán dương mình một câu. Thiệt giống mấy đứa con nít mong cha má mình sẽ khen khi nó đã biết cầm đũa vậy.

"Giỏi, giỏi quá chừng luôn." Lành vỗ tay khen Khuê xong thì đưa môi mình tới hôn cái chóc lên môi của cô, "Em thưởng cho mình đó." Một chữ "mình" này toát ra từ miệng Lành đã đủ làm cho Khuê như bay lên chín tầng mây, mỗi lần nàng nói như vậy thì cô thấy đã lỗ tai dễ sợ, nghe một cái là biết ngay chủ quyền.

Đang vừa định sẽ đáp trả lại người thương cái hôn ban nãy thì lại bị làm phiền. Tiếng gõ cửa bên ngoài sân kèm theo tiếng gọi í ới và mấy con chó hiện tại đã lớn dồi bắt đầu sủa inh ỏi khi có người lạ thì Khuê bực dọc kêu thằng Tẹo ra mở cửa.

Người bên ngoài vừa được mở cửa là đi vào ngay, vừa bước vào là bị chó nhà Khuê chào mừng một cách thân thiện bằng cách táp cái bụp rách hai lỗ ngay ống quần.

Hải giật mình la lên, thằng Tẹo thấy vậy thì vội ôm mấy con chó lại và la tụi nó để tụi nó không quậy nữa.

Sau khi bị la thì mấy con chó không tiếp tục nhào tới cắn Hải hay có động tĩnh gì khác nữa, tụi nó tức thời đứng im như tượng đá nhưng vẫn nhe hàm răng trắng nhách ra gầm gừ nhìn Hải bằng những ánh mắt tôi sẽ táp ông bất cứ lúc nào. Tụi nó cũng đã thủ thế sẵn hết rồi, nếu như có rục rịch là cùng nhau xúm lại cắn Hải không te tua không lấy xương.

Bởi người ta nói chủ nào tớ nấy quả thật không sai, mấy con chó này cái tính cũng ông lên bà xuống y hệt Khuê. Cô ghét Hải thì tụi nó cũng căm thù theo luôn vì khi Hải tới tụi nó mới làm ầm ầm vậy thôi, chứ mấy người khách khác chẳng hạn như hai chị dâu của Khuê thì tụi nó chẳng hề để tâm, chỉ đi vòng vòng chơi hoặc là tới hửi hửi vài cái để nhận định là địch hay bạn rồi thôi.

------

Nay tui up chương sớm tại chiều tui đi nhóm họ đám cưới thằng em. Chắc khuya mới dìa ó. Nếu tui dìa sớm hoặc chưa ngất lâm sàn vì uống sinh tố lúa mạch thì tối nay có chương mới nữa nghen 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info