ZingTruyen.Info

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 50

gautruckungfu

Khuê ậm ừ giải thích qua loa rằng Lành là bạn của cô cho hai người chị dâu trước mặt biết. Tuy rằng mợ Mai đã sớm nhận ra được một vài hành động thân mật giữa Khuê và Lành nhưng mợ cũng không nói xen vào, chắc có lẽ bản thân mợ cũng có một nỗi niềm riêng.

Há miệng ngậm lấy một múi dâu vừa được mợ Hà lột sạch, mợ Mai khẽ nhăn mặt. "Chua."

"Chua hả?" Mợ Hà nghe mợ Mai nói là dâu chua thì cũng thử một miếng. Sau khi nhận định dâu này quá chua thì mợ cũng không lột cho mợ Mai ăn nữa.

Dâu này là Khuê mua cho Lành, do nàng nói là cứ bị lạt miệng rồi hay thèm chua, bởi vậy Khuê mới đi kiếm về để nàng ăn chứ cô đó giờ ít đụng vô mấy loại này lắm.

Lành tánh tình hiền hậu cộng thêm nét mặt lẫn cách nói chuyện đều hết sức dễ thương, bởi vậy chưa bao lâu là lấy lòng được mợ Mai với mợ Hà. Hai mợ còn tốt tính tới nỗi muốn nhận con của Lành làm con nuôi, vì họ nghĩ má dễ thương như vậy thì con sanh ra thế nào cũng sẽ hưởng một phần dễ thương đó từ má.

"Chị Hà há miệng ra." mợ Mai ngồi đó chơi với hai đứa nhỏ là thằng Tẹo với con Bưởi, thi thoảng thì mợ còn đút cho mợ Hà ăn một ít ổi vừa tách trong dĩa. Mà mợ Hà cũng rất chiều mợ Mai, hễ mợ kêu há miệng ra để mợ đút trái cây thì vẫn nghe lời há miệng theo.

Sau khi thấy mợ Hà đã nhai rồi nuốt xuống miếng ổi kia thì mợ Mai mới cười cười hỏi: "Ngon hông?"

"Ngon!" Mợ Hà nở ra một nụ cười dịu dàng, khẽ gật đầu trả lời.

"Em đút cho chị ăn đương nhiên là ngon rồi." Mợ Mai hãnh diện nói.

Mợ Mai do bản chất hoạt bát nên là cũng hay chơi với con nít, bởi vậy thấy con Bưởi với thằng Tẹo là mợ như tìm được đồng môn. Hết ngồi chơi bông vụ rồi lại chơi thảy đá với tụi nó. Mà mợ Mai cũng rất uy tín khi mà thảy đá thua hai đứa nhỏ. Luật đưa ra ai chơi thua thì sẽ ăn một vạch lọ ngon lành ngay trên mặt và thế là mợ Mai từ nãy tới giờ bị quẹt cũng không ít.

"Chị Hà ra coi chị Mai kìa." Khuê vừa lau nước mắt vừa cười ngặc ngẽo bước qua ngưỡng cửa. Cô nói với mợ Hà đang ngồi trò chuyện với Lành đi ra coi mợ Mai cái mặt bây giờ y như con cọp rồi.

Mợ Hà nghe Khuê nói như vậy thì cũng lắc đầu một cách bất lực. Mợ đi ra coi thử bộ dạng của mợ Mai ra mần sao rồi mà Khuê lại có thể cười như vậy. Vừa bước ra bên ngoài, chưa kịp lên tiếng thì mợ Mai đã mang bộ mặt đen sì đi tới trước mặt mợ Hà. "Rửa cho em đi~" Mợ Mai nũng nịu níu lấy cánh tay mợ Hà kéo ra phía sàn nước.

Mợ Hà dẫu muốn rầy mợ Mai lắm nhưng mà mợ không nỡ, nên mợ chỉ đành bặm môi đánh yêu vào trán của mợ Mai một cái rồi cũng ngồi xuống rửa mặt cho người kia.

Múc một ít nước canh cho vào chén đá, Khuê thổi cho nó chỉ còn hơi âm ấm thì mới đưa qua cho Lành. Cô còn xé gà ra sẵn cho nàng ăn khiến hai người chị dâu ngồi đó cũng phải nhìn nhau rồi ngầm nhướng mày vì đã phát hiện ra cái thứ ẩn giấu.

Út Khuê của hai người nào giờ có chịu động móng tay kiểu này đâu, bây giờ biết xé gà, biết múc canh cho người ta đồ nữa chứ.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện của út Khuê nếu như giống hai mợ suy nghĩ thì nó rắc rối lắm.

Chuyện của hai mợ và hai anh của Khuê là có sự thỏa thuận từ trước nên không ai nói ra bí mật. Còn về chuyện của Khuê, nếu như để bên nhà chồng hay bên cha má ruột biết đều sẽ vô cùng nguy hiểm. Khuê thì không sao, chí ít không tổn hại tới thân thể.

Hai người chỉ lo cho Lành mà thôi. Nếu bị phát hiện thì Lành chỉ nhận được một cái kết đó là mất mạng vì hai mợ hiểu cha chồng của hai mợ tàn ác như thế nào mà.

Trời bắt đầu chuyển về một màu xám xịt thì bên ngoài cũng có tiếng xe hơi dừng trước cổng. Cậu chín Đạt với cậu mười Vĩnh rất nhanh đã đi vô trong đón vợ mình ra xe. Hai cậu trước khi trở về còn xoa đầu em gái mình rồi dặn dò vài câu xong mới về.

Ngồi phía sau xe, mợ Mai đan chặt tay mình vào bàn tay đang yên vị trên đùi của mợ Hà. Mợ khẽ nghiêng đầu tựa lên bờ vai nhỏ nhắn ấy rồi bắt đầu nhắm mắt tự đưa mình vào giấc ngủ.

"Anh Đạt, ngày mai anh có còn mắc công chuyện chi không?" Mợ Hà thấy mợ Mai đã tựa vào vai mình ngủ thì bàn tay cũng chậm rãi vòng sang eo của mợ Mai để giữ cho mợ không bị té khi xe xóc nảy.

"Không em, ngày mai nếu như anh rảnh thì đưa mọi người đi chơi tiếp!" cậu Đạt vừa lái xe vừa nói với mợ Hà ở phía sau. Từ lúc quen biết rồi cưới về tới giờ hai người vẫn giữ một hân định rạch ròi, tới cảm xúc cũng chẳng có gì khác ngoài tình cảm anh em trong nhà. Tới cậu Vĩnh cũng vậy, cậu đối với mợ Mai cũng chỉ là một người tri kỷ mà thôi.

Bốn người đều có chung một bí mật, mà bí mật này vô cùng động trời và sẽ bị đàm tiếu từ đời này sang đời khác nếu bị phát hiện. Đó chính là hai cậu Đạt với Vĩnh có người thương là con trai và cưới vợ về cũng chỉ là để che mắt.

Cậu Đạt với cậu Vĩnh là sanh đôi nên học chung trường với mợ Mai và mợ Hà, tới hai người con trai mà hai cậu thương cũng là một nhóm bạn học chơi chung từ thuở nhỏ.

Một nhóm sáu người thì đã có ba cặp đôi, mà ba cặp đôi này tình cảm lại không thể công khai như những người khác do họ quá đặc biệt. Vì vậy, họ chỉ có thể lén lút yêu nhau, nếu nhớ quá thì nói là đưa vợ đi chơi nhưng thực ra là gặp người thương. Tuy là lén lút, nhưng mà chỉ như vậy thôi, thì cũng đủ hạnh phúc lắm rồi.

Đêm tới, Lành nằm bên cạnh Khuê. Nàng nằm nghiêng người để được ôm chặt Khuê hơn. Từ mấy tháng nay thì nàng đã quen với việc đi ngủ phải có Khuê bên cạnh và mở mắt ra sẽ thấy Khuê đầu tiên. Một cuộc sống như vậy chính là thứ nàng cần, chẳng cần xa hoa, chẳng cần nhung gấm lụa là. Nàng chỉ cần sớm tối đều nhìn được người mình thương, nhìn được người ấy khỏe mạnh.

"Em có bầu mấy tháng rồi ta?" bỗng dưng Khuê hỏi Lành. Cô nhớ là bụng nàng đã gần tám tháng rồi, chỉ có điều cô không nhớ chính xác mà thôi.

"Còn một tuần nữa là tròn tám tháng." Lành vừa nói vừa nhích vào người Khuê gần hơn một chút.

"Không ngờ tới quen biết em từ cái lúc em còn cái bụng xẹp lép vậy mà bây giờ đã gần tám tháng rồi." Khuê cọ cọ chóp mũi vào mái tóc của Lành. Cô không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh tới như vậy, mới đó thôi mà em ấy đã mang bầu gần tám tháng.

"Em cũng chẳng ngờ em sẽ thương cái người mà bị dính hết một thau huyết heo như mới đi giết người về." Lành nhớ lại bộ dạng của Khuê lúc đó bỗng phì cười.

"Tôi cũng đâu nghĩ sẽ trở lại làng đó lần nào nữa, nhưng mà chắc tại mê em quá bởi vậy phải lết thân tới cưa cẩm em cho bằng được."

"Nghe như mấy cha biến thái." Lành khịt mũi.

Khuê nghe Lành nói cô như mấy ông biến thái thì cô ghé sát miệng tới vành tai của Lành, "Tôi còn có thể biến thái hơn, em muốn thử không?" Vừa nói tay lại bắt đầu luồn sâu vào trong vạt áo của người bên cạnh.

Lành khẽ rùng mình, nàng đẩy đầu Khuê đang cạp cạp ở hõm cổ mình ra. "Ráng đợi mấy tháng nửa đi hen." Nàng cười cười vỗ về vào gương mặt của Khuê thầm ám chỉ chuyện kia vì hiện tại thai đã lớn rồi nên mới không thể xảy ra được nữa.

"Rồi, biết rồi." Khuê như bà già bắt đầu than vãn về nhân tình thế sự. Cô nằm xuống kéo mền đắp lên người cả hai xong thì ôm Lành để cùng nhau chìm vào giấc ngủ, vì sáng cô còn phải đưa nàng đi chợ nữa nên bây giờ không ngủ sớm là cô thức không nổi đâu.

Kết quả của Khuê sói già khi gợi ý và khai sáng vấn đề giường chiếu cho Lành thỏ trắng này là gì?

Đó chính là cô không được gì cả ngoài việc bị Lành đem ra ăn bằng sạch!

Từ khi đó cô đã lập lời thề rằng chỉ vì cô chiều nàng lúc nàng mang thai mà thôi, cô sẽ báo thù khi nàng sanh nở đường hoàng, lúc đó nàng đừng trách cô sẽ vô tình.

Tảng sáng, khi mặt trời chưa kịp ló dạng. Nơi căn bếp lại tiếp tục nổi lửa như mọi ngày.

Từ hôm Tú trở về Sài Gòn cũng là đã hơn hai tháng, hiển nhiên vẫn không có một bức thư hay một tin tức nào. Lúc này Bưởi đã nghĩ chắc là chuyện này nên cho vào dĩ vãng, bởi vì nó quá mông lung.

Giữa nó và Tú vẫn là một tầng lớp ngăn cách quá lớn. Nó nghĩ có lẽ Tú đã trở về đó và rồi sẽ quên nó và đi lấy chồng. Nên nó hiện tại, dẫu cho vẫn còn thương Tú rất nhiều, nhưng nó chỉ dám giấu vào trong lòng và ém sâu nó xuống chứ không dám nhớ, hay nhắc tới nữa.

Chạm tay vào sợi dây chuyền vàng trên cổ, Bưởi thầm thở dài. Nó tiếp tục cúi xuống thổi cho lửa được cháy mạnh hơn đặng còn kịp châm ấm trà nóng để Khuê có thể nhâm nhi với mứt bí. Đang trong lúc lúi cúi như vậy bỗng dưng nơi vòng eo nhỏ nhắn của nó bị ôm chặt. Nó hoảng hốt xoay người lại thì đập vào mắt nó chính là người mà nó không dám nhớ tới nhiều nữa.

"Nhớ em muốn chết!" Tú cúi thấp xuống nhìn vào Bưởi vẫn còn một bộ dạng kinh ngạc nhìn mình. "Sao, không nhớ tôi hả?"

"Đâu có." Bưởi rất nhanh đã cười rộ lên, "Con nhớ cô lung lắm nhưng mà con không dám nhắc, tại con cứ tưởng là cô quên con rồi." Bưởi thật thà nói ra.

"Quên sao được cái con nhỏ lùn tịt này chứ." Tú dịu dàng hôn lên gò má hồng hồng của Bưởi. Hôm qua vừa tranh thủ cha với má đi lấy hàng là cô vội đi một mạch về đây, nhưng mà lần này đã rút kinh nghiệm nên Tú có đem thêm kha khá tiền và một ít quần áo, khỏi cần mượn Khuê nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info