ZingTruyen.Com

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 49

gautruckungfu

Tưởng chừng những tháng ngày bên nhau sẽ vô cùng êm ấm, nhưng ngờ đâu cái kim trong bọc có ngày cũng lòi ra. Lành hôm ấy cùng Khuê đi chợ sớm vô tình chạm trán với Hải.

Cậu ta hôm nay cũng đi dạo chợ sớm, bên cạnh còn có một cô gái khác khoác tay cậu, cô ấy chỉ trỏ vào vài món đồ bày sẵn trên sạp hàng. "Anh, mua cái này cho em đi!" Cô ấy õng a õng ẹo đòi Hải mua cho cô ta một xấp vải lụa.

Hải nghe người bên cạnh thích xấp vải này thì gật đầu đồng ý. Cậu đưa tiền cho bà chủ bán vải xong thì nhờ bà ấy gói lại.

Bên đây Lành với Khuê không thấy Hải nên là hai người vẫn đang cúi xuống nhìn vài ba con gà con với vịt con bên dưới. Lành nói muốn nuôi thêm ít gà với vịt để sân vườn đỡ trống trải, dẫu sao có nuôi trong nhà sẵn thì sau này cần là có ngay, khỏi đi chợ chi cho mắc công.

"Hôm qua em nói muốn ăn bánh cam, giờ tôi đi mua. Em ở đây lựa mấy con này đi." Khuê bỗng sực nhớ Lành nói thèm ăn bánh cam đường mía hồi chiều hôm qua, mà hôm qua thì chiều rồi nên không có ai bán. Hôm nay tranh thủ đi chợ sớm để kiếm mua bánh cam cho Lành bằng được, mua khi nào nàng ăn ngán thì thôi.

Khuê vừa chạy đi theo hướng có chỗ bán bánh, để lại Lành vẫn đang ngả giá mua gà vịt với ông chủ.

Sau khi thương lượng được giá tiền ưng ý thì Lành đưa cho ông ấy cái giỏ tre đã được đan khít đặng ông ấy bỏ gà vịt vào. Đang trong lúc trả tiền thì Lành nghe có người kêu, nàng vội quay đầu lại thì thấy Hải đã đứng ở bên cạnh từ thuở nào.

"Lành, em đi đâu mấy tháng nay, anh kiếm em miết mà không được?" Hải nắm chặt lấy bàn tay của Lành để thỏa lòng mong nhớ.

Lành vội rút tay lại, nàng nghiêm mặt nhìn Hải. "Cậu Hải, tôi với cậu bây giờ không còn can hệ, tôi mong cậu hãy giữ ý tứ, kẻo người đi đường đánh giá tôi." Lành lạnh lùng nói ra một câu, nàng chẳng chờ cho Hải kịp giữ tay nàng lại là nàng đã rất nhanh chân rời đi.

Còn Hải sau khi bị Lành lạnh lùng gạt tay tuy muốn đuổi theo lắm nhưng phía sau lại bị cô gái kia réo gọi thì cậu cũng đành buông xuôi để nàng đi. Trong đầu cậu nghĩ nếu như thấy Lành ở đây thì nàng có lẽ đang sống ở một nơi không xa nhà cậu, cậu nghĩ chắc là chỉ quanh quẩn đâu đây nên cứ đi kiếm sau cũng chẳng muộn.

Sau khi mua được bánh cam cho Lành thì Khuê rất nhanh về bên cạnh nàng. Cô thấy Lành sắc mặt tự nhiên tái mét thì đâm lo, cô sờ sờ mặt nàng nhẹ giọng hỏi han. "Em làm sao vậy, nó hành em ói nữa hả?" Khuê xoa tới chiếc bụng hiện tại đã căng tròn sau lớp áo bà ba của Lành vội hỏi.

"Về lẹ thôi cô, mình đừng ở đây nữa." Bỗng Lành trở nên gấp gáp, nàng nói với Khuê mau chóng trở về chứ không trả lời câu hỏi của cô khiến cho Khuê cảm thấy có gì đó là lạ.

Kêu đại một phu xe đang ngồi đó, Khuê nói ra nơi muốn về xong thì dìu cho Lành lên xe trước rồi tự cô lên sau. Do hiện tại nàng mang thai cũng đã hơn bảy tháng nên mọi việc đi đứng đều phải cẩn trọng. Suốt thời gian ở với Khuê, Lành chưa từng phải làm một công việc nặng nhọc nào ngoài nêm đồ ăn cả.

Về tới nhà, Lành kéo Khuê vào phòng. Nàng lo lắng nói với Khuê. "Em mới gặp cậu Hải."

Khuê nghe Lành đã bị Hải phát hiện thì sắc mặt cũng có chút khó chịu. Mất tích ở xó xỉnh nào mấy tháng nay, tới bây giờ bụng của Lành đã lớn như vậy rồi tự dưng ở đâu trồi lên y như âm binh hà bá. Cô đây chẳng phải trách hờn gì, mà là cô đang ghét Hải vô cùng, bởi vì tới lúc tưởng chừng sẽ êm đẹp thì ở đâu lại xuất hiện.

Đứa nhỏ trong bụng của Lành cô không muốn để Hải biết được sự tồn tại, cô không muốn đứa nhỏ biết mình có một người cha nhu nhược như vậy. Còn Lành nữa, cô với em ấy đang sống chung với nhau như một gia đình, bây giờ bị Hải phát hiện thì chẳng phải gia đình nhỏ của cô sẽ bị phá phách hay sao?

Không, không thể có chuyện đó!

"Cô đừng lo, nếu như cậu ấy làm phiền thì em sẽ đuổi đi, bụng dạ của em bây giờ thương được cô thôi à." Lành áp gương mặt vào lồng ngực ấm áp của Khuê. Nàng sợ Khuê sẽ hiểu lầm nàng muốn nối lại tình xưa với Hải nên nàng rất nhanh đã giải thích. Đời nàng không sợ cái gì hết, nàng chỉ sợ phải rời xa Khuê và bị cô hiểu lầm mà thôi.

Nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, Khuê cúi xuống hôn lên vầng trán của Lành một cách yêu thương. "Tôi không phải lo em sẽ bỏ tôi, mà tôi lo em sẽ bị làm phiền." Khuê nhẹ giọng. Chẳng phải cô lo nàng sẽ bị Hải làm lung lay, mà là cô đang lo bị cha với má phát hiện thì Lành sẽ bị vạ lây, bị làm phiền. Em ấy hiền như vậy thì sao dám làm gì ai.

Tầm chiều, Khuê dù đã bớt lo lắng nhưng cô vẫn phải chuẩn bị trước. Cô đang gom tiền để đưa Lành qua Pháp cùng với mình, cô muốn cùng nàng sống một cuộc sống an ổn chỉ có hai người. Nếu như cô với Tú qua đó thì sẽ được lo liệu ăn ở, nhưng mà cái này là có Lành đi theo, vì nàng là người ngoài thì sẽ không được cho vào đó ở. Bởi vậy cô mới định sẽ mua một căn nhà nho nhỏ đặng mà sống thoải mái hơn.

Ngồi tính toán lại số tiền thì Khuê ngẫm nghĩ sẽ đủ, nhưng mà để sống lâu dài ở đó thì phải có thêm cách khác. Cô đang nghĩ bàn bạc lại với Tú về việc này để mà lo liệu luôn hai đứa nhỏ là con Bưởi với thằng Tẹo đi theo chăm sóc Lành lúc cô vắng nhà.

Nhưng Tú bây giờ đã trở lại Sài Gòn để tránh cha với má nghi ngờ nên Khuê chưa thể nói chuyện được.

Nói về Tú với Bưởi thì cũng éo le không kém khi mà thân phận cả hai chênh lệch quá nhiều. Không những vậy Tú và Bưởi còn là con gái y như nhau và gia đình của Tú thì khó vô cùng vì Tú là con một. Chưa kể nhà của Tú là thương nhân có tiếng tăm, cha với má thì tính khó khăn vô cùng nên nếu như Tú bị phát hiện thì Khuê chỉ sợ rằng cả Bưởi và Tú sẽ không thể bảo toàn được mạng sống.

Nhấm nháp một ít trà chiều để tâm trạng được thoải mái. Khuê mệt mỏi nhắm mắt tựa vào thành ghế không muốn suy nghĩ những thứ rắc rối này nữa.

Chốc sau bên ngoài có tiếng gọi. Thằng Tẹo vội chạy ra mở cửa thì đập vô mắt nó là hai cậu với hai mợ tới.

Nó lẹ chân chạy vô báo với Khuê thì Khuê cũng rất nhanh đi ra đón anh trai với chị dâu của mình. Cô từ lúc lọt lòng tới giờ vẫn được mấy anh với mấy chị dâu cưng như vàng, tới bà chị dâu thứ ba dữ như chằn và ghét con nít cực kỳ mà cũng phải thỏa hiệp khi mà hồi xưa Khuê đòi chị dâu ẵm.

Mợ Mai với mợ Hà bữa nay mới đi lễ chùa về nên tranh thủ ghé qua thăm cuộc sống của Khuê thế nào vì họ nghe được là Khuê vẫn còn chiến tranh lạnh với chồng.

"Hai em ở đây chơi với út Khuê, hai anh còn mắc công chuyện, cỡ tối tối hai anh tới đón nghen." Cậu chín Đạt nhìn vợ với em dâu thứ mười của mình rồi dặn dò vài thứ. Sau khi dặn dò xong thì hai cậu vội vội vàng vàng leo lên xe rời đi chẳng kịp vào nhà uống miếng nước.

"Hai ông cố nội này, vợ con ổng mà bỏ vậy đó." Khuê trách hai ông anh mình một câu. Mợ Hà thấy Khuê trách cậu Đạt thì cũng vội lên tiếng bênh vực, "Ảnh với chú mười còn mắc công chuyện, em đừng trách lầm hai người đó." Mợ Hà cười cười vừa nói vừa nắm tay mợ Mai đang đứng bên cạnh theo chân Khuê bước vô nhà.

Vô tới Trong, Khuê nói con Bưởi mau chóng làm thêm cơm chiều để cho hai người chị dâu của mình ăn. Trong lúc ngồi nói chuyện phiếm thì cô còn đem ra một ít trái cây với đậu phộng rang nguyên vỏ để xuống bàn.

"Em bị dị ứng đậu mà út Khuê, sao em ăn đậu phộng?" Mợ Mai nhìn dĩa đậu phộng thì lên tiếng hỏi Khuê. Rõ ràng từ lúc về làm dâu tới giờ cũng đã hai năm và mợ chưa hề thấy em chồng mình ăn đậu hay thịt bò lần nào, vừa thấy mấy thứ từ đậu là đã chạu xa cả thước vậy thì sao bây giờ trong nhà lại có đậu?

"Cái này em mua để đãi khách thôi." Khuê thấy hai bà chị dâu cứ dùng ánh mắt soi thấu tâm can để nhìn mình thì nhất thời chột dạ.

Mợ Mai nghe Khuê nói là mua về đãi khách thì cũng không hỏi nhiều nữa, ba người bắt đầu nói chuyện, chủ yếu câu chuyện là xoay quanh về vấn đề gia đình và một số thứ liên quan tới việc làm ăn của hai ông anh của Khuê.

Mợ Mai thì hoạt bát, lanh lợi hơn mợ Hà. Còn mợ Hà theo Khuê thấy mợ ấy khá ít nói và trầm tính, ai hỏi gì thì cũng trả lời vài ba câu chứ cũng chẳng nói gì nhiều. Một điều đặc biệt nữa là mợ Mai với mợ Hà đa số đều đi chung với nhau, ai hỏi cái gì thì mợ Mai đều thay mợ Hà trả lời hết thảy.

"Chị Hà hổm rài có tính đi mua dầu thơm chưa, bữa nào đi thì rủ em với." Đang nói chuyện Khuê bỗng sực nhớ tới cô đã hết dầu thơm với xà bông rồi. Cô còn tính là đi mua thêm mấy bộ đồ con nít nữa để dành cho Lành, bởi vậy cô mới hỏi mợ Hà là có tính đi mua dầu thơm hay chưa vì mợ Hà cũng rất thích mấy thứ thơm tho này.

"Em muốn đi thì mai hai chị qua kêu, hai chị cũng tính mua." Mợ Hà vừa nói vừa tách vỏ đậu phộng để trong lòng bàn tay cho mợ Mai có thể bốc ăn thỏa thích mà không bị gián đoạn việc tự tách vỏ. Mọi thứ đều được mợ Hà làm sẵn hết rồi, chỉ cần chờ mợ Mai ăn thôi là được. Chẳng hạn như ban nãy, mợ Hà còn cắn vỏ chôm chôm rồi mới đưa qua cho mợ Mai ăn nữa, mợ Mai ăn xong rồi thì mợ Hà còn ân cần hỏi rằng "Em có muốn ăn nữa không?" Sau khi mợ Mai lắc đầu rồi nói muốn ăn đậu phộng thì mợ Hà mới ngưng không cắn vỏ chôm chôm nữa.

Mợ Hà quả thật là một người con gái có đầy đủ nét công, dung, ngôn, hạnh. Hồi trước tới giờ Khuê chưa thấy mợ Hà nổi nóng hay bực bội một lần nào, hầu như mợ đều bình ổn giải quyết mọi thứ chứ không làm ầm lên như cô. Mà hình như có một lần mợ Hà nổi nóng, nhưng Khuê chỉ được nghe kể lại thôi chứ chưa chứng kiến tận mắt vì cô lúc đó còn đang bận học ở trường không có về.

Thằng Tẹo kể hồi lúc nó mới vô nhà Khuê làm người ở còn hết hồn vì thấy mợ Hà dữ như vậy, lúc đó nó còn thầm nghĩ kỳ này chết chắc rồi vì nếu lỡ mần trái ý thì chắc cũng lọi cổ.

Mà nguyên do mà thằng Tẹo kể là cũng bởi vì mợ Mai rầy người đó đừng có đem đồ của mợ phơi sơ sài nữa vì phơi ẩu nên áo mợ đã bị ố vàng, mợ dặn lần sau có phơi thì đem ra chỗ nắng phơi chứ đừng phơi vô mấy chỗ không có nắng. Nguyên do chỉ có vậy thôi mà người đem sanh hận nên đã giả vờ đưa chân ra lúc mợ đi ngang nơi mà người đó đang ngồi ở bàn lặt rau để mợ Mai vấp té.

Lúc mợ Hà biết được chuyện mợ Mai bị té trật chân thì chẳng đợi ai can ngăn là mợ đã đi tìm và tát thẳng vào mặt người kia rồi cho người đem ra ngoài đánh gãy hai chân xong thì đuổi cổ ra khỏi nhà trước sự bàng hoàng của tất cả những người có mặt ở đó.

Mợ còn cảnh cáo nếu như mà thấy ai dám làm những chuyện tương như thế này nữa thì không giản đơn chỉ là đánh gãy chân, khiến cho ai cũng phải khẽ rùng mình khi con người kiệm lời này bộc phát.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com