ZingTruyen.Info

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 48: Chó chạy gầm giường

gautruckungfu

Chẳng phải rượu nhưng lại làm cô say, chẳng phải thuốc phiện nhưng lại làm cô mê đắm. Nàng chỉ là nàng, là em Lành của cô, một người con gái cô thương bằng cả trái tim.

Nhẹ chạm đôi môi nóng hổi tới vùng bụng trắng nõn mịn rứt, từng hơi thở mang theo sự ấm áp cứ chậm rãi phủ lấp lên từng tấc da tấc thịt của người dưới thân.

Lành hơi rùng mình, sâu trong cổ họng còn nghe đâu đó vài âm thanh nỉ non nhỏ nhẹ y như một tiếng gió thoảng qua vành tai trong buổi chiều hè. Vừa có chút dễ thương, vừa có chút khiến người khác muốn hưởng thụ.

Một vài dấu đỏ bỗng chốc hiện lên từ nơi Khuê vừa hôn qua như điểm xuyết cho khung cảnh hữu tình trước mặt. Từng dấu chấm đỏ mờ mờ thoắt ẩn thoát hiện trên làn da trắng như bông bưởi. Nó không quá chói lọi khiến người khác khó chịu, mà chỉ mang một màu đỏ nhạt như ai đó vẽ thêm một ít màu sắc hay tô họa thêm vài bông hoa cho bức tranh họa núi non thêm sinh động.

Đưa tay tới dây lưng quần của người bên dưới, Khuê chẳng chần chừ kéo sợi dây ấy. Chỉ một động tác rất nhỏ nữa thôi thì tất cả mọi thứ sẽ được phơi bày, sẽ không còn một chút thứ gì vướng víu nữa.

Mái tóc dài đen mượt lần nữa vén ra sau vành tai, Khuê nhìn sâu vào đôi mắt long lanh hơi nước của em ấy nhờ ánh đèn dầu mà nó càng trở nên ma mị thêm bội phần. Cô hôn lên mi mắt đó, hôn đến chiếc mũi nhỏ xinh, hôn xuống đôi môi căng mọng một cách nâng niu như báu vật.

Tay cô cũng chẳng rảnh rỗi khi đã bắt đầu cố làm cho mảnh vải che chắn cuối cùng trên người của Lành biến mất. Dưới ánh đèn vàng lập lòe, bóng của hai người hắt lên vách nhà bên cạnh. Hai chiếc bóng quấn chặt lấy nhau một tấc không rời kèm theo đó một vài âm thanh vô cùng kích thích của chủ nhân nó phát ra.

Chạm tay tới nơi ẩm ướt bên dưới, Khuê bỗng chốc hơi ngập ngừng vì cô đã sực nhớ tới Lành đang có thai, mà người có thai thì phải kiêng cử đủ điều, nên là cô định mặc lại quần áo cho em ấy, nhưng chưa kịp rời đi thì cổ đã bị níu lại. Lành một tay đặt trên cổ của Khuê còn một tay ân cần chạm đến thắt lưng của cô. "Chỉ cần nhẹ nhàng thôi, không buộc kiêng cử quá nhiều." Nàng thấp giọng thì thầm vào tai Khuê. Đã tới nước này rồi mà ngưng luôn thì kỳ lắm, khác gì bỏ con giữa chợ đâu.

Sau khi nói xong câu đó thì Lành trở nên thẹn thùng, gò má rất nhanh đã chuyển sang phiếm hồng.

Khuê có đọc sách thì cũng biết chuyện nàng nói, nhưng tại cô sợ Lành sẽ không thích ứng được vì em ấy dẫu sao cũng là phụ nữ còn sống theo kiểu truyền thống, bởi vậy cô mới không có muốn tiếp tục, nhưng mà ai ngờ em ấy cũng biết chuyện này không cần phải kiêng cử quá nhiều, chỉ cần nhẹ nhàng là được.

"Sao em biết vụ đó?" Khuê thấp giọng hỏi Lành.

"Em đọc sách của cô chứ đâu." Lành vừa nói vừa hơi chu môi. Đừng tưởng nàng không đi học thì không biết chữ nghen, nàng đọc hơi bị ghê luôn á, bởi vậy tranh thủ buồn buồn là lấy sách của Khuê đọc và tình cờ lấy trúng một cuốn sách không có tựa gì hết trơn. Do có chút tò mò nàng mới lấy đọc thử, ai dè đâu càng đọc càng thấy nó kỳ, nó ghi đầy đủ mấy cái thứ khiến nàng đọc tới đâu là đỏ mặt tới đó. Nàng không ngờ Khuê lại có thể mua sách đó luôn á, vậy mà nàng cũng dư hơi ngồi đọc hết.

"Vậy nhẹ thôi nhá?" Khuê ngu ngơ hỏi lại Lành để chắc rằng nàng có sẵn sàng hay không khiến cho Lành bực bội đánh vào vai Khuê một cái. Đã nói vậy rồi thì làm đi, còn hỏi hỏi nữa chứ, người gì đâu mà hiền hết biết. Thà im đi đừng hỏi, tự nhiên hỏi cái không biết trả lời sao luôn.

Khuê gãi gãi đầu khó hiểu, cô cứ tưởng Lành đánh cô như vậy là Lành từ chối nên lần nữa muốn đứng dậy khiến cho Lành bất lực thở dài. Nàng giữ cả người Khuê lại rồi đè xuống giường xong thì trèo lên người của Khuê để cô không ngồi dậy nữa.

Hôn một cái thật sâu lên môi của Khuê, Lành nói: "Mợ cả ơi là mợ cả, em mần cỡ đó rồi mà mợ không hiểu thì em thua mợ thiệt đó." Nàng tặc lưỡi đưa tay lên ngắt vào gương mặt của Khuê lắc qua lắc lại. Tuy là hơi bất lực, nhưng trong lòng Lành lại càng trở nên ấm áp vì mọi thứ Khuê đều hỏi ý nàng trước.

Khuê như được Lành khai sáng, cô cười cười vuốt dọc tấm lưng trần không chút tì vết nào của Lành. Hiện tại em ấy đang nằm trên người cô nên hai cái thứ đầy đặn đó cứ cọ cọ sát vào ngực Khuê làm cho cơ thể cô cũng rạo rực không kém.

Tự mình cởi ra bộ đầm có chút nóng nực, Khuê lần nữa đặt em ấy nằm xuống để được thoải mái hơn. Ngón tay thon dài nhẹ chạm tới khoảng ẩm ướt và không kém phần nóng bỏng. Khuê nương theo sự trơn nhẵn đó mà nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo rãnh hang, chỉ một cử động nhỏ như vậy thôi cũng đủ thấy được Lành đã thay đổi cảm xúc tới cỡ nào.

Nàng bắt đầu cắn lấy môi dưới, tới hai tay cũng ôm chặt hơn vào eo của Khuê. Hai người da thịt không mảnh vải bắt đầu cọ sát càng tăng thêm nhiệt độ trong cơ thể của đối phương.

Từng thớ thịt nóng hổi bao bọc ở đầu ngón tay, Khuê bắt đầu đẩy nhanh tiến độ, cô chầm chậm di chuyển cho tay mình tiến sâu hơn vào nơi ấy. Cũng nhờ vào sự ẩm ướt vốn có và không còn màng ngăn chật hẹp nơi cửa hang nên Khuê mới có thể dễ dàng thâm nhập vào đến thế.

Từng đốt ngón tay chậm rãi tiến vào, mỗi một độ sâu là Lành lại hơi vặn người đôi chút. Cảm giác này thật sự khiến cho nàng quên đi chuyện đau đớn lúc xưa. Nhớ khi xưa nàng chưa từng được ân cần hỏi han như vậy, chỉ khi nào mà cậu ấy muốn là cứ đem nàng ra dày vò mặc kệ là lúc đó nàng có đồng ý hay không.

Tuy Khuê trong giai đoạn này có chút ngốc nghếch không biết chủ động khi nàng đã chấp nhận rồi, nhưng mà sự ngốc nghếch ấy lại là thứ Lành cần. Nàng cần một câu hỏi han, nàng cần một sự quan tâm tới cảm xúc của nàng.

Từ từ di chuyển cho ngón tay ra vào một cái chậm nhất có thể vì sợ em ấy đau. Từng hơi thở dần trở nên nặng nhọc từ cả hai phía. Lành có chút run rẩy, một vài âm thanh đáng yêu lại phát ra nhưng rất nhỏ vì nàng đã đưa tay lên giữ chặt miệng mình lại rồi.

"Cứ tự nhiên đi chứ, em đừng ích kỷ giữ âm thanh đó cho riêng mình em như vậy." Khuê kề sát miệng mình vào tai của Lành, cô nói xong còn vươn đầu lưỡi nóng hổi ra chạm vào vành tai nàng khiến cho cả cơ thể nàng đều trở nên cứng ngắc.

Gỡ hai tay đang giữ khư khư trên miệng em ấy ra, Khuê bỗng dưng tăng tốc độ ở bên dưới thêm một xíu như một sự trừng phạt khiến cho nơi tư mật của em ấy cũng bắt đầu có chút co thắt.

Cô nở một nụ cười ranh ma chui tọt xuống bên dưới và bắt đầu dùng lưỡi để phối hợp với ngón tay đang hoạt động kia. Từng cái chạm nhẹ bằng đầu lưỡi ở nơi đó đều truyền cho Lành những cảm xúc khó tả. Nàng bắt đầu không giữ nổi miệng mình nữa, cứ thế nắm chặt hai tay vào tấm mền rồi phát ra những âm thanh hết sức kích thích. Khuê cứ như tiếp thêm sức lực, cô càng lúc càng di chuyển nhanh hơn vì nơi hang động đấy đã vô cùng ướt át rồi.

Đầu óc Lành dần mụ mị, từng đợt co thắt dữ dội nơi bụng dưới khiến cả thân thể cũng chẳng thể tự chủ mà run lên từng đợt. Hai bên thái dương cũng đã có từng đợt nước mắt lăn dài bởi vì cảm xúc đã lên đến cực hạn, nước mắt này chẳng phải vì đau đớn mà nước mắt này là rơi vì hạnh phúc cùng cảm giác đê mê khó tả.

Sau khi cảm nhận thấy nơi hang động ấy bắt đầu chảy ra một dòng suối nhỏ nóng hổi và sự thả lỏng của em ấy thì Khuê cũng dừng không tiếp tục nữa. Cô nhìn tới gương mặt có chút đỏ của Lành rồi cúi xuống hôn lên vầng trán đã lấm tấm mồ hôi một cách yêu thương nhất.

"Còn một việc nữa tôi nhờ em được không?" Khuê nhìn Lành đã bắt đầu thở đều đặn hơn thì cô muốn nhờ nàng làm một chuyện cuối cùng nữa, đó là làm cho cô trở thành của riêng nàng. Giữ gìn bao lâu nay cũng đủ rồi, bây giờ đã tới lúc cô cần trao nó cho người mình thương. Cô không quan trọng là em ấy còn hay mất, cô chỉ cần biết cô thương em ấy là đủ.

Lành tuy có hơi ngượng ngùng nhưng nàng vẫn nghe lời Khuê, nàng nhận thấy Khuê từ nãy đến giờ có lẽ cũng có cảm xúc giống nàng nên nàng không để cô đợi lâu hay hỏi ngơ ngơ như cô nữa, cứ như vậy vào thẳng vấn đề.

Khuê nằm dưới thân của Lành cảm nhận được một sự đau đớn mạnh mẽ, tuy là đau nhưng cô không hề khó chịu, trái lại cô còn mỉm cười vì thứ mà cô muốn cho em ấy nhất đã được thực hiện.

Lành mở to đôi mắt nhìn tới vệt hồng hồng bám trên đầu ngón tay cùng một ít vương ra ống tay áo bà ba màu trắng của nàng ở dưới giường, tuy đèn tỏa ra ánh sáng vàng không quá sáng, nhưng nó vẫn đủ để cho nàng thấy được vệt máu ấy. Nàng hoảng hốt, "Cô...sao cô còn..." Lành tưởng đâu Khuê đã lấy Hải thì sẽ không còn nhưng mà ai ngờ đâu Khuê lại là một người con gái còn trinh nguyên. Do đó nàng từ sự hoảng hốt bỗng trở nên cảm động rồi nước mắt cứ thế thi nhau rơi lã chã không hề có điểm dừng.

Khuê thấy Lành ngồi đó khóc nên cô cũng vội ngồi dậy ôm chặt em ấy vào lòng an ủi. "Sao em khóc, lỡ làm em đau sao?"

"Sao cô không nói với em cô còn con gái, sao cô không nói trước?" Lành tự trách bản thân vì nàng là một đứa đã thất tiết, trong khi Khuê vẫn còn sự trong trắng. Nàng làm sao xứng đáng với thứ tình cảm lớn lao này đây chứ?

Vuốt ve mái tóc mềm mượt của Lành, khóe môi cô bỗng chốc hiện ra một đường cong xinh đẹp. "Cho vợ mình lần đầu thì có gì sai. Em dám giao phó cả cuộc đời em cho tôi thì sao tôi không dám giao đời con gái tôi cho em?"

"Nhưng em không còn..." Khóe môi vừa bập bẹ chưa kịp nói câu hoàn chỉnh là đã bị Khuê đưa tay lên ngăn lại, cô nhẹ giọng "Còn hay mất không quan trọng, quan trọng bây giờ em đã là của tôi." Khuê nháy mắt một cách đầy tinh nghịch để em ấy đừng nghĩ nhiều về chuyện này nữa.

Sáng hôm sau Tú ngáp một hơi muốn trẹo quai hàm bước ra bên ngoài. Đêm hôm qua gì đâu mà có tiếng kêu cọt kẹt miết làm hại cô tới khuya mới ngủ được. Tú tưởng đâu là chuột nó cạp chân giường, nhưng mà khi cô soi đèn coi thử thì không có con chuột nào, mà cái tiếng cọt kẹt đó là xuất phát từ phòng của Khuê bên cạnh. Do nhà này là vách bằng ván cộng theo phòng hai người sát nhau nên Tú có thể nghe rõ được tiếng cọt kẹt cùng một vài âm thanh nho nhỏ.

"Con quỷ, hôm qua mày làm cái gì cọt kẹt om sòm hết vậy?"

Tú vừa ra nhà bếp là đã thấy Khuê ngồi đó hưởng thụ cháo sườn, sẵn tiện cái tay chưa vận động nên cứ thế dùng cách chào hỏi thân quen, đó là tán vô ót Khuê một cái bóc làm cho Khuê vì bị cái tán đó nên đầu cũng cúi xuống luôn.

"Con ôn dịch, trời đánh mày nha." Khuê bặm môi trừng trừng đôi mắt như dao hướng về phía của Tú. Trên đời trời đất này có ai như nó hay không, cô tán nó nhẹ hều mà nó tán cô lần nào cũng muốn rớt cái đầu xuống đất.

Tú bị Khuê chửi một câu cũng chẳng phiền lòng. Cô ngồi xuống chiếc ghế đẩu đối diện bắt đầu tra hỏi Khuê về cái tiếng cọt kẹt đêm qua. "Trả lời tao biết, hôm qua mày mần gì bên đó mà kêu cọt kẹt om sòm vậy."

"Ai biết."

"Bên phòng mày phát ra."

"Chắc chó nó chạy thôi." Khuê vội bịa ra một câu nói dối, "Hồi hôm em Lành đem chó vô phòng ngủ nên tụi nó quậy á."

"Chó?"

"Ừ."

"Tin được không?"

Tú có chút khó tin bởi vì chó mà làm cái gì cọt kẹt được, nghe y như tiếng rung giường á. Thêm nữa chó làm sao có cái tiếng kêu đó được, không giống chó tí nào.

Tới trưa chuyện rung giường Tú đã quên mất, nhưng mà ai ngờ Khuê từ chợ vác về một cái giường mới nên là Tú bỗng nhớ lại chuyện đó, giờ đây không muốn hiểu cũng phải hiểu. Tú âm thầm đi tới bên cạnh Khuê thì thầm, "Con chó chạy gầm giường này bự dữ, con chó này hình như lai Tây bởi vậy giường cũng rung lắc luôn." Tú mở miệng châm chọc Khuê, mà cô thì sao không mà hiểu được câu châm chọc ấy chứ.

Cô tuổi Tuất đồng nghĩa tuổi con chó, Tú còn ám chỉ chó lai Tây thì không phải cô thì còn ai?

-----

P/s: Đây là em Lành trong trí tưởng tượng của tôi.



Em Lành của tôi đơn giản vậy đó. Chẳng phải xinh đẹp tới nỗi ai cũng phải xuýt xoa, cũng chẳng vàng bạc như ai điệu đà như ai. Em ấy không những không se sua, không đua đòi phấn son. Mà em ấy giản đơn chỉ là một cô gái mang vẻ đẹp thuần khiết, thiện lương.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info