ZingTruyen.Info

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 33: Em muốn ở với cô

gautruckungfu

Nhẹ nhấm nháp đôi môi căng mọng ấy một cách yêu chiều như đang thưởng thức một loại mật ngọt. Sau khi dứt nó ra, cô bắt đầu nhìn sâu vào đôi mắt của Lành, trong đôi mắt ấy cô thấy rõ sự hoảng hốt pha lẫn một chút gì đó ngại ngùng. Ngón tay nhẹ di chuyển vuốt ve gò má đang ửng hồng lên của em ấy. "Tôi thương em như vậy đó, em hiểu ý tôi không?" Khuê gương mặt chỉ cách nàng chừng vài phân. Nó gần tới nỗi cả hai đều cảm nhận được từng hơi thở của đối phương, gần tới nỗi nếu như Khuê hơi rướn người tới một tí thôi là hai đôi môi cũng sẽ tự động chạm vào nhau.

Lành nghe Khuê nói cô thương mình và hôn mình một cách bất ngờ như vậy thì nhất thời có chút không phản ứng kịp. Nàng hơi ngây người ra, chớp chớp đôi mắt tròn xoe ấy nhìn Khuê. Thương kiểu tình cảm giữa nam với nữ sao, thương như bao lứa đôi khác hay sao.

Nhưng chuyện như vậy đối với hai đứa con gái thì làm sao có thể? Nhưng mà...có lẽ cũng không phải là không thể nhỉ?

"Tôi không mong em sẽ đáp lại tôi, nhưng tôi chỉ muốn cho em biết tôi không gạt em. Tôi giấu em là vợ của Hải chỉ vì tôi không muốn em sợ hãi tôi và tránh né, ngoài việc ấy ra tôi không hề giấu em gì cả."

Khuê chậm rãi giải thích ra cứ y như cô đang độc thoại. Có lẽ cô chính là đứa gan dạ nhất, chính là một đứa dám nghĩ dám làm chứ chẳng sợ sệt bất cứ điều gì. Cô thương nàng cô dám nói, cô hôn nàng, cô cũng dám làm. "Bằng mọi cách tôi vẫn sẽ phải chăm lo cho em, miễn sao thấy em hạnh phúc là tôi vui rồi." vẫn nhận thấy Lành im lặng thì cô lại nói tiếp thêm một câu. "Nếu như em muốn sống với Hải thì tôi sẽ nói một tiếng để anh ta rước em về làm vợ, sẽ không ai dám làm gì em đâu. Em chờ tôi ra kia nói chuyện, vài ngày nữa là em sẽ được đón về thôi."

Khuê chua xót cố nở ra nụ cười với Lành. Cô đứng thẳng người dậy muốn đi ra ngoài để nói chuyện rõ ràng về vấn đề Hải cưới Lành về làm vợ và cho nàng một danh phận đàng hoàng. Mặc dù có hơi đau trong lòng nhưng mà cô vẫn phải làm, vì cô nghĩ nàng thương Hải, nàng muốn ở với Hải nên cô sẽ tác thành cho hai người.

Bước chân chưa kịp di chuyển thì cánh tay đã vội bị níu lại, Khuê đưa mắt nhìn xuống cổ tay mình khi đang được một bàn tay mảnh khảnh giữ chặt lấy.

Lành lúc này ngồi trên ghế và giữ chặt cổ tay cô, sau khi nhận thấy Khuê đã dừng lại rồi thì nàng mới chầm chậm rời ghế đứng đối diện với Khuê. Vì Khuê cao hơn nàng nên nàng khi nói chuyện với cô đều phải ngẩng đầu cao lên, nhất là khoảng cách gần như thế này.

"Em không cần ở với cậu Hải." Lành cắn lấy môi dưới hơi chần chừ, nhưng mà nàng nghĩ nếu như không nói ra thì khó chịu bụng lắm. Lỡ như Khuê chạy ra kia nói ra đủ thứ chuyện rồi nàng bị bưng về bên kia làm vợ Hải nữa thì mệt thân. Nàng có muốn làm vợ hai bên đó đâu chứ, nên là chuyện này nàng phải nói cho nhanh chứ nếu không nó ra cái hệ lụy đó thì khỏi có đường mà chạy luôn.

"Em chỉ cần ở với cô thôi." Lành ngây thơ nói ra. Thiệt sự là bụng dạ của nàng giờ nghĩ sao thì nàng nói đó luôn, tại nàng sợ Khuê sẽ hiểu lầm. Nãy giờ thấy Khuê cứ buồn buồn nên nàng không nỡ. Đôi mắt của Khuê cũng chẳng biết khi nào mà đã nóng hổi chảy xuống một ít nước mắt trong veo như hạt pha lê rồi.

"Cô đừng bắt em về bên đó. Nhá?" Lành bẽn lẽn đưa tay lên chạm vào gò má vương ít nước của Khuê rồi dùng đầu ngón tay cái nhẹ lau đi như cách cô lau cho nàng. Lần đầu tiên nàng chạm vào gương mặt cô một cách đầy sự quan tâm như vậy, có lẽ nàng cũng có chữ thương cho cô như chữ thương cô dành cho nàng mất rồi.

Khuê nghe Lành nói xong thì trong lòng dâng lên chẳng biết bao nhiêu là niềm vui sướng vì với đầu óc thông minh của mình thì cô đâu có ngu mà không hiểu hàm ý đó. Cô xúc động ôm chầm lấy người con gái bé nhỏ trước mặt, đem nàng bao bọc trong vòng tay không mấy to lớn. Cô im lặng không nói gì và nàng cũng vậy. Cả hai chỉ im lặng lắng nghe nhịp tim và hơi thở của nhau, nghe mỗi lúc càng rõ. Mỗi một nhịp đập đều là nhộn nhạo vì đối phương, mỗi một cái nhìn đều là nhìn về đối phương. Một loại tình cảm khá tréo nghoe khi cả hai đều là phận con gái như nhau, nhưng chẳng hiểu vì sao lại cứ điên cuồng đâm đầu vào nó.

Đôi trẻ đang trong lúc mặn nồng thì bỗng dưng bị một tiếng gõ cửa phá đám, Khuê bực bội nhíu chặt mày xoay đầu hướng phía cửa và vẫn giữ nguyên hành động ôm Lành trong lòng. Cô trầm giọng "Ai vậy?" đúng là đang phá đám cô mà.

"Là anh, tay em sao rồi, cần anh vô thay băng cho không?"

Hải đứng bên ngoài đợi Khuê nãy giờ thấy lâu quá nên là cậu có hơi sốt ruột nên là đành gõ cửa hỏi thử. Lúc này đây có lẽ Khuê cần sự quan tâm nên là cậu phải tranh thủ một chút đặng mà lấy lòng vợ.

"Không cần đâu, anh nói với cha với má là em mệt, em xin phép thất lễ em đi ngủ trước." Khuê gương mặt vẫn chù ụ nói với Hải. Thiệt ra cô không ưa quỷ cái này cho lắm, thứ gì vô duyên thấy ớn, cửa phòng người ta mà gõ ầm ầm muốn lủng luôn.

Lành nghe Khuê lại dở chứng lên thì nàng nhắc nhở. "Dẫu sao ngoài đó cũng là người lớn, cô nên..." chưa kịp nói xong câu hoàn chỉnh là lại bị Khuê nói trước. "Nên phải ra nói cho đường hoàng chứ gì." cô hơi xụ mặt không cam tâm buông nàng ra. Trước khi đi còn ranh ma hôn lên gương mặt tròn trịa ấy vài cái rồi mới cam tâm rời đi. "Đợi tôi một chút."

Lành thấy Khuê dở cái mặt đáng yêu đó thì cũng cười rộ lên, nàng gật gật đầu đáp. "Dạ."

Khuê lúc mở cửa vẫn rất cẩn thận không để người ở ngoài thấy được bên trong, cô thấy Hải vẫn nghiêng nghiêng người muốn nhìn trong phòng thì cô đóng cửa cái đùng xém nữa khiến cho cái sống mũi cao của cậu bị gãy luôn.

Cô bước ra bên ngoài giả bộ cái mặt mệt tới nỗi muốn xỉu tới nơi hướng tới hai vị tiền bối đang ngồi uống trà, "Xin lỗi cha với má con mệt quá, chuyện này có gì vài bữa nữa nói sau." vừa nói còn vừa xoa hai bên thái dương như là mình đang vô cùng nhức đầu khiến cho từ cha chồng tới má ruột đều lo sốt vó. Đúng là nói dóc không ngượng miệng.

Hải lúc này bắt đầu ra vẻ chồng tốt đặng lấy điểm, cậu bước tới muốn để Khuê tựa vào người mình rồi sẽ nói cha mình với má vợ về trước còn cậu sẽ ở lại với Khuê. Nhưng âm mưu chưa kịp thực hiện là đã bị Khuê nhìn tỏ, cô vội tránh né Hải. "Anh bên đó công chuyện đăng đăng đê đê, anh về bên đó xử lý đi, vài bữa nữa hẵng tới thăm em, em không giận dỗi gì anh nữa đâu." Khuê vừa nói vừa đẩy Hải ra ngoài cửa. Cô trong câu nói thì sặc mùi quan tâm công việc của chồng nhưng mà thiệt ra cô đang muốn tống cái vong này đi cho lẹ chứ cô buồn ngủ muốn chết rồi.

"Em hết giận anh thiệt hả?" Hải nghe Khuê nói hết giận kèm theo câu nói ban nãy gì mà thời gian đủ lâu để phát sinh một số tình cảm khác thì bỗng dưng mừng thầm. Nhưng mà cậu đâu hề hay biết câu đó là cô ám chỉ Lành chứ đâu phải cậu.

"Hết rồi, thôi về đi để em còn đi ngủ."

"Vậy anh về." nói rồi hướng tới má vợ đang ngồi ở ghế mà hí ha hí hửng chào hỏi đàng hoàng xong xuôi mới rời đi. Trước khi đi còn không quên nắm tay Khuê hôn lên đó một cái khiến cho cô muốn chặt cái tay mình đi luôn cho xong.

Mặc dù muốn ói mấy lần nhưng Khuê vẫn phải giữ tâm thật tịnh, cô nở ra một nụ cười hết sức giả trân rồi tiễn chồng mình về mặc dù không cam tâm cho lắm.

"Thôi tụi nó làm lành thì tôi cũng mừng. Tôi cũng về luôn nha chị sui, hẹn anh sui hôm khác lai rai." ông Dần thấy hai vợ chồng Hải ân ân ái ái ngoài cửa thì nghĩ con trai mình đã dỗ ngọt được con dâu nên ông cũng không cần nhọc lòng nhiều nữa. Nghe con dâu mệt thì cũng về để cho nó được nghỉ ngơi do ông cũng cần phải xử lý thêm vài chuyện khác chứ ông cũng không rảnh rang gì.

"Anh về chắc tôi cũng về, con gái lớn rồi cho nó tự lập một chút." bà Liên nghe ông thông gia muốn rời đi thì bà cũng chẳng nán lại. Bà hiểu con bà mà, nãy giờ nó dở chứng muốn ngủ trưa chứ đau đớn gì. Nhìn cái mặt nó chằm dầm là biết rồi, không có ai tay đau hay nhức đầu mà ngáp muốn trẹo cái quai hàm hết trơn á. Ngồi đây nói chuyện với nó mà nó ngáp còn hơn muốn lên đồng bởi vậy bà ở đây chi nữa, nó đi ngủ rồi thì bà ngồi đây cũng như không.

"Má về, nhớ ăn uống đầy đủ, có con Bưởi đó dặn nó lo cho mày." bà Liên xoa xoa đầu con gái rồi cưng chiều nựng gương mặt Khuê. "Má về nghe chưa."

Khuê ngoại trừ vú nuôi ra thì cô hơi bị đeo má của mình nên là cô cười hì hì tiễn má mình ra tới cổng rồi mới trở vô trong. Mà nhắc vú nuôi mới thấy nhớ quá chừng, tự nhiên cô muốn đem vú về đây để vú làm đồ ăn cho cô ăn quá. Mặc dù đồ ăn em Lành làm ngon nhưng cô không muốn để em ấy phải bầu bì mà còn nai lưng ra làm đồ ăn cho cô, nên lẽ đó cô nhất định phải rước vú về đây thôi.

Sau khi khóa lại cửa nẻo xong xuôi thì cô căn dặn thằng Tẹo với con Bưởi là cô đi ngủ trưa, đừng có đứa nào tới gõ cửa kêu cô dậy do cô khi ngủ không đủ giấc thì cô sẽ rất mệt. Tụi nhỏ cũng rất biết ý vì đã theo cô được kha khá thời gian, vì vậy vừa nghe Khuê dặn là liền hiểu. Tụi nó còn hùng hồn tuyên bố rằng sẽ bảo vệ giấc ngủ của cô chủ cho tới ngàn thu khiến cho Khuê phải trợn mắt vì cái câu đó như tụi nó đang đưa tiễn cô về nơi chín suối.

Ít khi tụi nó giỡn cái cách này mà không bị cô út rầy nên tụi nó nghĩ là có lẽ do dượng út chiều cô út tụi nó nên cô út tụi nó mới như vậy rồi cùng nhau cười hí hí về chuyện người lớn y như đang phát hiện ra bí mật mặc dù trật lất hết trơn.

Trở vô trong phòng, Khuê thấy Lành đang ngồi ở giường thở phì phò, tới hai bên tóc mai cũng đổ mồ hôi. "Em chưa ngủ hả?" Khuê đi tới hỏi han Lành rồi vén vài sợi tóc mai đang bị mồ hôi làm cho hơi bết lại ra sau vành tai giúp nàng.

"Nóng quá em không ngủ được." Lành nghe Khuê dặn ngủ trưa thì cũng muốn ngả lưng một chút tại vì đứa nhỏ cũng dần hành nàng nhiều hơn, lưng cũng đã bắt đầu đau rồi.

"Sao em không lấy quạt?" Khuê thấy Lành vì nóng quá nên là mồ hôi mồ kê đổ tùm lum hết làm cô xót quá chừng. Vừa nói chuyện với em ấy cô còn đi mở hết cửa sổ nhỏ lẫn cửa thông gió ở trên cao ra để cho em ấy được mát mẻ hơn. Cũng tại mưa dầm to quá nên là trời mới nóng khi mưa tạnh như thế này.

"Em nhớ có cây quạt mà chuyển đồ rồi quăng đâu mất tiêu."

Khuê nghe Lành nói không có quạt thì cô chợt nhớ hình như mình có cây quạt lụa, do cô ít khi cầm quạt bởi việc quạt mát đâu cần cô phải đụng tới móng tay. Bởi vậy dù cho cô có mua cây quạt này lâu cỡ nào thì nó nhìn vẫn y như mới và cũng quên luôn mình nhét chỗ nào.

Cô mở vali đồ ra rồi lục lọi một chút. Sau khi kiếm được cây quạt rồi thì cô khẽ cười đi tới bên giường cùng Lành nằm xuống. "Em ngủ đi, tôi quạt cho!" Khuê mở cây quạt lụa ra rồi bắt đầu quạt. Hơi gió nhè nhẹ thổi khiến cho Lành cũng mát mẻ hơn đôi chút.

-----

Mới đổi cái bìa truyện á mấy má, khen cái cho tui vui đê 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info