ZingTruyen.Info

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 26

gautruckungfu

Cảm giác ở môi mình có gì đó sai sai khi mà nàng cứ thấy hình như là môi đang bị ngậm lấy, Lành ngồi thẳng dậy rồi chăm chú nhìn thử Khuê có tỉnh hay chưa để còn biết đường mà chạy trước, nhưng mà cố gắng quan sát lắm cũng chỉ thấy Khuê vẫn nhắm nghiền đôi mắt cùng gương mặt đỏ ửng theo nàng nghĩ là do sốt, chứ chẳng hề thấy cô có dấu hiệu đã tỉnh.

Nàng cắn cắn môi nghĩ rằng mình cảm giác sai rồi chẳng suy nghĩ gì nhiều nữa mà tiếp tục hành động cho Khuê uống thuốc như ban nãy, do trong chén còn một ít nên phải cố cho cô uống hết luôn, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Còn về Khuê, cô dẫu đã ngượng tới độ mặt mày đỏ lựng lên như ai hâm nóng cùng với dòng thuốc đắng nghét kia xộc vào miệng khiến cho bản thân muốn ngồi dậy và ói ra ngay lập tức. Thế nhưng, có lẽ việc này cô không có đủ can đảm để làm, vì nếu như cô tỉnh lại ngay bây giờ thì chuyện cô ngậm môi của người ta một cách say mê như vậy chẳng biết phải giải thích thế nào. Thôi thì đành giả ngu, cứ làm như mình cũng còn đang xỉu để cho qua chuyện vậy.

Lành sau khi hoàn thành công cuộc cho con người khó ở kia uống thuốc thì nàng nhanh chân bước ra ngoài cất chén, trước khi đi nàng còn đưa tay sờ lên trán rồi lên mặt của Khuê thử xem cô có nóng hơn hay không rồi mới rời đi khiến cho Khuê đã ngượng đến độ chín hết mặt.

"Sao còn nóng dữ vậy ta?" Lành khẽ thở dài vì tưởng là Khuê vẫn chưa hạ sốt, nàng lần nữa cẩn thận kéo lại mền cho Khuê rồi mới nhẹ nâng bước ra bên ngoài.

Khuê lúc này nằm trên giường cố lắng tai nghe tiếng chân lộp cộp ngày một xa rồi thì mới dám mở he hé một bên mắt để ngó thử coi là người kia có đi thật chưa, sau khi kiểm chứng là đi đã đi rồi thì cô mới thở mạnh ra một hơi, cô ngồi dậy đưa tay sờ thử lên môi cùng gương mặt đang ngày một tăng lên nhiệt độ.

Cô không thể không nghĩ tới được chiếc môi ấy, chiếc môi nhỏ nhắn mềm mại đến độ nếu so với miếng sương sáo thì có lẽ còn mềm hơn. Khuê không tự chủ nhìn ra phía cửa rồi lại đưa tay sờ lên môi. Cô buộc miệng kêu lên một tiếng. "Mềm quá."

Lành do là cần phải tắm rửa vì nàng đã qua gần hai ngày rồi mà quần áo vẫn y nguyên và nhà cửa vẫn bỏ đó chưa về dọn dẹp, nàng sợ là để nữa thì nàng sẽ bốc mùi chuột chết thêm cái nhà cũng bị người ta bứng luôn góc cột đi mất thôi, nên là nàng căn dặn thằng Tẹo với con Bưởi canh chừng Khuê xem cô đã hết sốt chưa rồi tiếp tục cho uống thuốc, còn nàng thì phải về tắm rửa rồi thay đồ xong phải dọn dẹp nhà cửa một phen.

Sau khi dặn dò xong xuôi thì nàng đội lên nón lá rồi rời đi, bên ngoài vừa ngớt mưa nên đường vẫn còn khá ẩm ướt và âm u. Nàng cẩn thận đi từng bước chậm rãi vì sợ rằng sẽ ngã rồi ảnh hưởng tới cái thai vì cái thai của nàng vẫn còn nhỏ lắm, nếu nhìn thật kỹ thì mới thấy bụng có hơi nhô lên tròn tròn như là ăn cơm no, còn không nhìn kỹ thì chẳng ai biết là nàng đang mang thai cả.

Về tới căn nhà vẫn còn mở cửa thì Lành biết rằng có lẽ Hải vẫn còn chưa đi, nàng hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi bước vô nhà, lúc bước vô nàng vẫn thấy Hải ngồi ở đó cùng với mấy chai rượu nằm lăn lốc. Ánh mắt của cậu ta khi thấy nàng bước vào thì càng lúc càng trở nên đăm chiêu, cậu ta nhìn chằm chằm vào Lành bằng đôi mắt đỏ ngầu khi nàng đang đi lướt ngang qua người cậu không một câu chào hay một cái nhìn rồi trở về phòng.

"Em định coi anh là không khí sao?"

Hải ngồi ở bàn, cậu rót ra thêm một ly rượu xong thì uống cạn. Sau khi uống xong thì cậu lên tiếng hỏi Lành vì sao lại làm lơ cậu như kẻ vô hình, dẫu sao giữa cậu và nàng vẫn còn hôn thú và kết tinh của tình yêu của hai người. Vậy thì làm sao nói cậu bỏ là có thể bỏ được chứ.

Ngồi ở đây chờ em ấy cũng ròng rã một thời gian, cậu đi hỏi cùng làng trên xóm dưới cũng chẳng ai biết người mà nàng gặp là ai và cũng chẳng ai muốn trả lời vì họ có để tâm tới Lành bao giờ đâu. Thế là Hải chỉ có thể ngồi đó chờ Lành về rồi nói chuyện cho phải quấy mà thôi, chứ nói cậu đi kiếm thì thiệt sự cậu chẳng phải biết kiếm nàng ở đâu ngoại trừ căn nhà này nữa.

Lành đang lấy đồ ở trong phòng nghe Hải hỏi tới thì nàng cũng im lặng không trả lời, vì nàng hiện tại còn đang rất giận cậu, nàng vừa giận lại vừa bất mãn vì chính người nàng nhất mực chung thủy thương yêu lại không tin lời nàng nói và có thể đứng giữa đám đông mà sỉ nhục nàng bằng cách nói nàng dang díu với người đàn ông khác rồi có cái thai. Nàng không ngờ một người nho nhã và kiệm lời như Hải lại thốt ra được câu đó.

Âm thanh tiếng chân bước tới ngày một gần thì Lành cũng biết rằng Hải đang tới đây, nàng biết mỗi lần Hải lên cơn say thì sẽ là một người khác, có lẽ lần này sẽ lại như lần trước. Cậu sẽ đập đồ hoặc đem nàng ra để làm thỏa mãn bản thân của cậu.

Lành chẳng biết vì nàng thương người ấy nên nàng vẫn âm thầm cam chịu hay vì nàng có cảm giác mắc nợ nên cần phải trả ơn nữa. Nói gì thì nói, Hải cũng giúp đỡ kiếm đốc tờ chạy chữa cho má nuôi nàng trong lúc mà má nuôi bị bệnh liệt giường. Theoa má nói là do má bị bệnh về gan thời còn trẻ, hiện tại thì bệnh đã tiến triển nặng nên chẳng sống được bao lâu nữa, gần cuối đời thì má muốn kiếm một mảnh đất nho nhỏ để sống rồi vô tình nuôi được nàng mười mấy năm. Hải chẳng nề hà cực thân khi cùng nàng đêm hôm chăm sóc má bệnh, cậu còn ở bên nàng suốt khoảng thời gian khi má nuôi mất đi. Cậu làm chỗ dựa tinh thần cho nàng, cậu an ủi nàng khi mà nỗi đau mất người thân quá lớn nên dần dần nàng sinh ra hảo cảm với cậu ấy và không do dự đáp lại tình cảm khi mà cậu ấy nói thương nàng một cách đầy sự chân thành.

Ngỡ đâu người đàn ông này sẽ cho nàng một bờ vai vững chắc để nương tựa, nhưng mà không, nàng dần dần cảm thấy cậu ấy hình như càng ngày càng khác lạ khi mà lời đàm tiếu về nàng ngày một nhiều mà cậu chỉ tặc lưỡi cho qua. Mới đầu thì nàng nghĩ rằng cậu muốn bỏ qua cho êm chuyện, nhưng mà hiện tại, khi xảy ra sự việc lão bán thịt hôm ấy thì nàng càng chắc hơn rằng là cậu sợ ảnh hưởng tới danh tiếng. Có lẽ là sợ tới tai bên vợ của cậu...

"Cậu tránh ra để em đi tắm." Lành ôm quần áo trong tay nhìn tới Hải đang đem nàng áp sát vào tủ quần áo thì có chút khó chịu. Nàng cố lách thân thể nhỏ bé né khỏi người cậu để tránh đi cái mùi rượu nồng nặc này.

Nàng ghét người uống rượu, nàng ghét rượu, nàng ghét mùi rượu, nàng ghét tất cả mọi thứ liên quan về nó, vì khi uống nó vào Hải toàn làm nàng đau. Và chính rượu cũng cướp đi mạng sống của cha nàng.

Hải vì bị Lành thẳng thừng đuổi ra như vậy bỗng dưng lòng tự ái cùng cơn ghen vô cớ lại nổi lên, "Bây giờ em đuổi anh luôn sao, lòng em có người khác rồi chứ gì."

"Cậu Hải, em mong cậu đừng hồ đồ như vậy nữa, em không muốn tiếp tục nói tới chuyện này. Em đang rất mệt mỏi, cậu mần ơn để em tắm rửa nghỉ ngơi."

Lành hiện tại đã quá lười để giải thích vấn đề nhân tình này, mặc dù đã cố giải thích năm lần bảy lượt rằng người ta là con gái thì lãm sao có tình cảm được, nhưng mà Hải vẫn một mực khăng khăng nàng nói dối khiến cho nàng trở nên chán chường.

Người ta thường nói, đừng bao giờ nói lý với những kẻ say, bởi vì khi say ai cũng đều trở nên hồ đồ.

"Em đi gần hai ngày nay, bỏ nhà bỏ cửa rồi giờ về nói em mệt, ngó chừng em với thằng đó hạnh phúc quá nên quên đường về nhà luôn đó đa."

"Em nói cho cậu biết. Thứ nhất nhà này là nhà của em, em đi đâu, mấy ngày thì cũng là quyền của em. Còn thứ hai, cậu nói cậu thương em mà năm lần bảy lượt cậu đem danh dự em ra để cậu bôi nhọ, không phải em nghèo thì cậu muốn chà đạp thế nào thì cậu chà đạp." Lành khó chịu nói.

Nàng đây dù không có Hải thì vẫn sống được với cái nghề may, nếu nói trắng ra không dính tới Hải thì nàng còn khỏe cái thân này hơn rất nhiều. Có chồng thì cũng như không, mà hình như từ lúc nàng có mối quan hệ với Hải thì những chuyện không đâu ập lên người nàng nhiều hơn thì phải.

Nhà của Hải năm lần bảy lượt tới kiếm chuyện với nàng, đem cha má của nàng ra thóa mạ sỉ nhục mà cậu cũng mảy may không dám bênh vực nàng một câu. Nói miệng thì hay lắm, nào là bảo vệ nàng, nào là chăm sóc nàng. Nhưng mà thiệt ra thì ngoài mấy chuyện lâu lâu tới thăm chừng rồi quăng cho nàng đống thuốc bổ nói là dưỡng thai xong đem đi khám đốc tờ thì chẳng còn gì khác cả. Nàng chẳng cần mấy thứ đó, thứ nàng cần chỉ là một sự tin tưởng và một câu bênh vực nàng với người ngoài từ miệng của Hải mà thôi.

Nhiều khi gần gũi với Hải nàng cũng chẳng cảm nhận được cảm giác gì khác ngoài sự quan tâm có lệ từ cậu.

Nhiều lúc muốn buộc bản thân phải buông xuôi, nhưng mà phận gái thuyền quyên, lỡ lầm trao thân cho người đó rồi thì sao còn có thể bước thêm bước nữa. Trách nàng quá thương Hải, vì Hải là người đàn ông đầu tiên bước vào đời của nàng nên nàng mới có thể sâu đậm đến như thế.

"Còn bây giờ cậu tránh ra."

Lành đẩy mạnh người Hải ra chỗ khác để mình có nhiều không gian bước đi hơn. Đây là lần đầu tiên nàng lộ rõ vẻ khó chịu như vậy, khiến cho Hải có chút bất ngờ. Mới không gặp nhau gần hai ngày mà Lành lại có thể thay đổi thái độ như vậy, thật sự chính Hải cũng không tin nổi vào mắt mình.















Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info