ZingTruyen.Info

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 25: Uống thuốc

gautruckungfu

Lành cố hít một hơi thật sâu để lấy sức đẩy Khuê đang đè trên người nàng ra. Nàng không nghĩ rằng Khuê sẽ nặng tới cỡ này đâu, nhìn ốm ốm vậy mà đè lên một cái muốn tắt thở luôn vậy đó.

Sau khi đẩy được Khuê ra và xếp cho cô nằm ngay ngắn trên giường thì nàng lần nữa sờ tới vầng trán còn vương vài sợ tóc ẩm ướt vì nước mưa của cô, đôi mắt của Lành hơi lo lắng khi mà Khuê đang nóng như cái lò than, tới gương mặt cũng đã trở nên ửng hồng như kẻ say rượu.

Bên ngoài mưa vẫn lất phất rơi, Lành thầm nghĩ phải sắc thuốc cho Khuê uống cái đã. Nghĩ vậy, nàng đi ra bên ngoài gọi con Bưởi tới rồi dặn đi lại chỗ ông thầy lang hốt vài thang hạ sốt, dẫu sao nàng vẫn rành thuốc ta hơn là thuốc Tây.

"Em cầm tiền này tới chỗ thầy lang, hốt vài thang hạ sốt về nha, cô chủ em bị sốt rồi." Lành nhẹ giọng nhắc nhở. Nàng còn căn dặn kỹ con Bưởi là phải nói triệu chứng thế nào và Khuê đang bị thương ra sao để thầy lang còn biết đường hốt thuốc.

Con Bưởi nghe tới cô chủ nó bị sốt thì cũng nhất thời trở nên lo lắng, nó biết cô chủ nó ít khi bệnh lắm, nhưng mà nếu như bệnh rồi thì chỉ có la liệt mấy ngày trời. Vì vậy nó mới hỏi thử coi lần này Khuê bị có nặng hay là không, chứ mấy lần trước Khuê mà bị một cái là đốc tờ phải túc trực cả đêm để coi thử cô có bị co giật gì không. "Cô út em bị sốt có nóng dữ không chị?"

"Nóng dữ lắm, em mau đi hốt thuốc đi, còn chị phải lau mình cho cổ để hạ sốt." nàng thúc giục con Bưởi mau đi mua thuốc nhanh lên còn mình thì đi ra sau bếp nấu nước nóng để lau người cho Khuê mau hạ sốt, chứ để bệnh như vậy hoài thì rất nguy hiểm tới tính mạng, mà Khuê lại là đại ân nhân của nàng thì nàng không thể nào trơ mắt như vậy được.

Con Bưởi sau khi nghe Lành nói thì cũng dạ dạ rồi rất nhanh chạy đi, nó bởi thân thể dầm sương dãi nắng từ nhỏ nên là mấy hột mưa này đối với nó không là gì, chỉ có cô út của nó là liễu yếu đào tơ mà thôi.

Vì là nhà lạ nên nàng vẫn chưa quen thuộc được cách bài trí ở đây nên là lúc đi tìm nhà bếp cũng phải mất một khoảng thời gian, tới đi kiếm nước cũng phải xà quần một hồi vì nàng quên mất là nó ở đâu. Cũng tại trí nhớ nàng quá kém, lúc người ta dẫn đi coi nhà mà toàn nhìn Khuê thôi, bởi vậy bây giờ phải khổ thân đi mò từng chỗ như vầy.

Bắt nồi nước lên bếp lửa còn cháy do ban nãy thằng Tẹo đốt lên để hong khô quần áo, Lành đút vào vài cây củi nữa để lửa cháy to hơn.

Thằng Tẹo ngồi trên ghế đẩu đong đưa hai cái chân qua lại, nó quan sát Lành cứ thi thoảng lại nhìn ra hướng phòng của Khuê thì nó biết là nàng đang lo lắng cho cô chủ của nó. Nó định bụng sẽ chay vô coi sóc cô chủ nó để Lành ngồi đây canh nồi nước, nhưng mà người xưa có câu nam nữ thọ thọ bất tương thân nên nó không dám vô, nó chỉ đành mấp mé nói là Lành vô trong kia ngồi cho ấm, để nồi nước đây nó canh được rồi.

"Vậy nhờ em nha."

Lành cười hiền xoa đầu thằng Tẹo như lời cảm ơn rồi rất nhanh chạy vô trong phòng coi thử Khuê đã thế nào rồi.

Cửa phòng vang lên âm thanh cót két nho nhỏ khi có người mở, Lành đi tới bên giường nhìn Khuê đang nằm mê man trên giường thì bỗng dưng có chút xót xa.

Mặc dù nàng vẫn nghi ngờ về việc Khuê có nói gạt nàng hay không nhưng mà bây giờ thấy Khuê bệnh như vậy nàng cũng không nỡ trách hờn gì, mà giả sử như Khuê gạt nàng đi thì nàng cũng chẳng có gì để cô lợi dụng cả, trái lại Khuê còn vì nàng mà mang bao chuyện trên trời ập xuống như vậy thì thử hỏi cô đang lợi dụng nàng ở điểm nào trong khi cô đối xử với nàng tốt về mọi mặt.

Chốc sau nước nóng cũng đã được đem tới, nàng nhận lấy thau nước sôi đã hòa thêm nước lạnh chỉ còn hơi ấm từ tay thằng Tẹo xong thì dặn nó ra ngoài chơi còn mình phải lau người cho Khuê.

Thằng Tẹo nghe Lành nói thì gật gật đầu, nó vội vàng chạy đi lánh mặt vì nó biết khi lau người thì sẽ phải cởi đồ, nó là chính nhân quân tử nên sẽ không ở đây rình đâu.

Sau khi thằng Tẹo rời đi, Lành khóa trái cửa rồi xoay người đi tới bên giường. Để thau nước bên cạnh, nàng chậm rãi cởi váy của Khuê rồi đem nó đặt sang một bên. Cơ thể thon thả, mịn màng như lòng trắng hột gà luộc khiến Lành có hơi ngây người, nàng không ngờ da của Khuê lại có thể mịn tới mức độ đó.

Vắt khô chiếc khăn lông đã được ngâm nước ấm, ban nãy nàng kiếm được trong vali đồ của Khuê, Lành dùng nó nhẹ lau lên cơ thể mịn màng kia. Nhớ khi xưa bị bệnh má nuôi cũng hay chăm sóc nàng như vậy, lau người rồi chườm trán một chút là đỡ ngay.

Khuê trong cơn mê man vẫn cảm nhận được hơi ấm từ khăn lông mang lại, đôi mi hơi nhíu vì trong người khó chịu cũng giãn ra được đôi chút.

Sau khi lau người xong thì Lành mặc lại đồ cho Khuê, nàng còn cẩn thận đắp mền lại cho cô rồi mới đi ra ngoài.

Bên ngoài trời mưa cũng bắt đầu có dấu hiệu ngừng hẳn, ếch nhái sau cơn mưa dầm lại kêu lên ọp ẹp inh ỏi. Thằng Tẹo lúc này bỗng đưa ra gợi ý là bắt ếch về nấu cháo rồi chẳng đợi ai nói gì thì đã kéo con Bưởi đi ra ngoài kiếm ếch để lại Lành với mấy thang thuốc còn chưa kịp sắc.

Nàng khẽ lắc đầu chịu thua nhìn hai đứa nhỏ này, mới có lành bệnh đây thôi mà lại kéo nhau đi chơi nữa.

Hải ngồi chờ ở nhà của Lành đã qua một đêm mà vẫn không thấy nàng về thì có chút lo lắng, cậu vội đứng dậy đi tìm rồi hỏi han thử coi có ai thấy nàng không thì nhận lại là vài cái lắc đầu thờ ơ cùng tiếng xì xầm là liệu có phải nàng đã thiệt sự đi theo nhân tình hay không khiến cho Hải nổi lên cơn ghen lồng lộn.

Cậu muốn đi tìm Lành và cái người kia để xác minh thử có phải là con gái hay không, nếu như người đó không phải con gái thì có lẽ sự nghi ngờ của cậu mười phần đã đúng hết tám phần.

-----

"Thưa ông, mợ nói là cậu Hải phải tới xin lỗi đường hoàng thì mợ mới về. Tụi con cũng không dám mần gì mạnh tay, tại con thấy mợ hình như bị thương, tụi con sợ giằng qua giằng lại một hồi thì mợ đau."

Người gia đinh khép nép bẩm báo lại tường tận sự việc cho ông hội đồng nghe. Anh ta hiện tại đang sợ ông hội đồng sẽ nổi trận lôi đình mà đem anh ra đánh cho mấy chục cây nên là lúc này đây anh đã run như cầy sấy, nếu như bị ông hội đồng đánh thì chỉ có nước ôm tàn tật vào người suốt đời thôi chứ sao sống nổi.

Tưởng chừng ông hội đồng sẽ lên cơn thịnh nộ, nhưng mà kết quả lại khiến người gia đinh ấy bất ngờ. Ông hội đồng không nổi giận mà chỉ nhẹ giọng nói: "Kiếm cậu bây về đây."

Ông hội đồng mặc dù đã bắt đầu không ưng đứa con dâu ương nghạnh này, nhưng mà nghe nói nó bị thương nên cũng có chút lo, lỡ đâu để cha nó biết thì có nước cái nhà này tan thành mây khói vì nhà nó có bà nội là gốc gác vô cùng lớn bên Pháp. Mặc dù bà nội với ông nội nó chết lâu rồi, nhưng mà sự quan hệ lớn mạnh này là không thể chối cãi, lỡ như trái ý thì ông thiệt không dám nghĩ tới.

Mần sui với nhà đó như là chơi với lửa, lỡ một chút thì cháy nhà như chơi.

-----

Siêu thuốc sôi lục bục trên bếp được nhắc xuống, Lành nhẹ nghiêng nó sang một bên để nước thuốc từ vòi có thể chảy ra ngoài chén. Một dòng nước thuốc đen ngòm sặc mùi bốc lên, nàng biết nó sẽ khá là đắng, nhưng mà thuốc đắng giã tật, phải uống thuốc thì mới có thể hết bệnh được chứ.

Bưng chén thuốc bốc khói vào bên trong phòng nơi mà Khuê vẫn còn đang mê man trong cơn sốt. Quả thật y như lời con Bưởi nói, Khuê nằm la liệt không hề có dấu hiệu nhúc nhích gì cả, nếu như không nhờ vào hơi thở đều đều kia thì người ta nghĩ cô đã đi Tây Thiên rồi cũng nên.

Cầm muỗng khuấy khuấy cho thuốc nguội bớt, Lành đưa một ít thuốc lên môi thử độ nóng trước. Sau khi cảm nhận độ nóng chỉ còn hơi ấm thì nàng biết đã uống được, thuốc này cũng không đắng lắm nên nàng nghĩ cũng dễ nuốt hơn.

Múc một muỗng thuốc đưa tới khóe môi vẫn đang ngậm chặt, thuốc lại cứ thế chảy ra chứ không hề vào miệng Khuê được chút nào vì cô đang chau mày không chịu uống thuốc. Mặc dù cô vẫn còn mê man vậy mà đút thuốc thì lại biết, cô còn mím môi lại rồi nhả thuốc ra khiến cho Lành vừa bực lại vừa mắc cười.

Nàng nhỏ giọng nói, "Cô phải uống thuốc mới mau khỏi được, nghe em nuốt đi." rồi lại một muỗng nữa đưa tới miệng người đang nằm kia và kết quả vẫn y như cũ là chảy hết ra ngoài.

Nhìn lại chén thuốc còn hơn phân nửa vì bị đổ ra ngoài hết thì Lành không khỏi ngao ngán vì cái độ chống cự của Khuê, nàng không ngờ nổi cái người này đút nhiêu thuốc là nhả ra hết bao nhiêu làm nàng cứ tưởng là Khuê tỉnh lâu rồi mà giả bộ xỉu chọc nàng chơi thôi đó.

Nàng lúc này đây ánh mắt có chút hờn dỗi nhìn Khuê, nàng không tin là sẽ không cho Khuê uống thuốc được.

Ngồi đắn đo suy nghĩ một hồi, Lành đành phải dùng tới cách này vì phải cứu người, dẫu sao thân con gái với nhau thì sẽ không có gì đáng ngại, nàng hy vọng khi tỉnh lại thì cô ấy sẽ không đánh nàng mấy bạt tai.

Cầm lên chén thuốc còn hơi lưng lưng hớp một hơi hết vào miệng khiến cho hai bên gương mặt cũng phồng ra, Lành nhẹ cúi người xuống, áp môi mình lên đôi môi vẫn đang ngậm chặt kia từ từ đưa thuốc từ miệng mình sang miệng người đối diện.

Khuê đang trong cơn mê man lại cảm nhận được cái vị đắng nghét hôi rình đó lại lần nữa xộc vào miệng, cô khó chịu muốn nhả ra mà không được vì như có cái gì đó chặn lại. Cô cố gắng dùng hết sức bình sinh mở mắt ra để coi là cái gì, liệu có phải ác mộng hay không thì sự việc trước mắt khiến cho cô trở nên kinh ngạc.

Một cảm giác mềm mại trơn nhẵn, mang thêm một chút ấm áp dễ chịu khiến cho Khuê quên luôn là dòng thuốc đắng ngắt kia đã trôi hết vào bụng. Cô như bị ai đó bỏ bùa, miệng cô khẽ động đậy ngậm lấy chiếc môi xinh xắn đang hé mở kia nhẹ nhàng mút mác.




















Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info