ZingTruyen.Info

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 21

gautruckungfu

"Vậy là con bé không về đây sao?"

"Tôi tưởng nó đang ở nhà anh chị."

"Nó có chút hiểu lầm với chồng nó nên nó bỏ nhà đi, tôi tưởng nó giận bỏ về đây nên tôi mới qua đây đặng khuyên nó về."

Hai người đàn ông lớn tuổi ngồi đối diện nhau nói chuyện. Một người thì có ngỡ Khuê vì giận chồng nên bỏ về nhà mẹ đẻ ở, còn một người thì lại tưởng rằng con gái mình vì giận mình nên mới không về đây ăn cơm.

Sau khi hai người nói ra chuyện này thì cả nhà mới bắt đầu cuống cuồng lên đi tìm Khuê để xem rằng cô ở đâu, chứ lỡ như cô vì giận mọi người mà đi làm chuyện gì dại dột thì bản thân vợ chồng bà Liên sao sống nổi.

Còn về Hải, từ đêm Khuê đi là đã hai ngày. Cậu vẫn đinh ninh rằng bản thân mình làm đúng nên không chút mảy may lo lắng vì đã có bà nội nói đỡ cho, cứ như vậy hí ha hí hửng đi kiếm em Lành sẵn tiện thăm đứa con còn chưa được sinh ra của mình.

Từ hôm mà gây gỗ với vợ chồng nhà bán thịt thì cũng có kha khá người nhìn nàng không ưng mắt. Họ hễ thấy nàng là nguýt mặt đi chỗ khác mặc dù nàng mua đồ vẫn trả tiền hẳn hoi. Vì lẽ đó Lành muốn đi chợ hay mua cái gì đều phải tự mình đi sang bên chợ khác mua đồ rồi về nhà làm cơm chứ ở đây chẳng ai chịu bán cho nàng nữa cả, ai cũng nói nàng xui xẻo hết hại chết cha má ruột rồi khắc chết luôn cả má nuôi, rồi bây giờ còn hại cả nhà người bán thịt tan hoang không còn chút gì lưu lại.

Mỗi người nói một chút khiến cho nàng nghe tới độ đầy hết hai lỗ tai, nàng nghe suốt từ hồi nhỏ tới giờ riết cũng thành quen, nhưng mà điều nàng cần chính là một sự an ủi từ người chồng mình dốc lòng thương yêu thì chẳng có. Dẫu lòng dạ người sắt đá đến cỡ nào thì cũng bị nói ra nói vào làm cho bản thân có chút lay động, đã vậy Lành lại là thân có gái một thân một mình. Hiện tại có Hải làm bờ vai nương tựa nhưng mà có lẽ bờ vai này không mấy vững chắc để cho nàng có thể dựa dẫm để cố gắng vượt qua những lời đàm tiếu đó.

"Em xém bị người ta giở trò đồi bại đó cậu, vậy mà cậu còn có thể nói em bỏ qua hay sao?" Lành rấm rứt cắn môi khi mà nàng kể chỉ một chút nữa thôi thì vào đêm hôm đó nàng đã bị tên đàn ông xa lạ làm nhục mất rồi. Nhưng mà khi nàng kể thì nàng chỉ nhận lại câu trả lời lấy có rằng bây giờ ông ta cũng bị bắt, thôi đừng nhắc chuyện này nữa khiến cho nàng nỗi uất ức thêm dâng cao.

Hải coi nàng là gì chứ, miệng nói thương nàng vậy thì sao lại có thể dùng lời đó để nói với người mà cậu thương. Nàng chung quy chỉ cần một cái ôm an ủi chứ không phải một câu thờ ơ là bỏ qua đi hoặc hên là không bị cưỡng hiếp từ cậu.

"Vậy giờ em muốn mần sao, chẳng lẽ đem người tới đốt nhà?" Hải bỗng dưng đứng dậy to tiếng với Lành khiến cho đôi mắt trong veo ấy trở nên ngấn nước. Nàng không ngờ tới lúc cậu ấy đã nổi lên bản chất của cậu ấy rồi, một con người hoàn toàn khác xa với khi trước.

"Em là vợ của cậu đó cậu Hải, vợ cậu bị giở trò như vậy mà cậu lại có thể thờ ơ một cách lạnh lùng cỡ đó. Chẳng lẽ cậu nói thương em chỉ là thương cái thân xác này hay sao?"

Lành tự chỉ vào người mình rồi nói ra điều mà nàng đã cảm thấy thiệt thòi bấy lâu cho Hải nghe. Hết người nhà của cậu tới phá rồi tới cậu cũng không đứng về phía nàng đã sớm làm cho nàng không muốn dây dưa với cuộc tình này nữa. Nhưng vì thân đã mang danh có con với Hải, đã là gái một lần đò thì những lời đàm tiếu đó làm sao con của nàng được an ổn lớn lên. Nhiều lúc muốn rời đi nhưng lại nhớ tới khi Hải ngọt ngào quan tâm nàng thì nàng lại mềm lòng mà ở lại. Còn giờ thì sao? Cậu Hải khi xưa của nàng đâu mất rồi, một cậu Hải nhất mực quan tâm nàng, một cậu Hải chỉ cần nàng buồn là làm đủ trò cho nàng vui đâu mất rồi. Sao bây giờ chỉ còn một cậu Hải thờ ơ xem nàng như không khí như vậy.

Đúng thật khi người đàn ông chưa hưởng được người con gái ấy thì sẽ làm mọi cách để chinh phục, tới khi có được rồi thì quăng đi như một món đồ rẻ tiền không cần thiết.

Gương mặt xinh đẹp ấy chẳng mấy chốc lại phủ lên bằng những giọt nước mắt lăn dài, Lành sau khi nói xong những thứ mình cần nói thì nàng cũng không muốn nhìn mặt Hải nữa. Nàng xách giỏ đựng thức ăn bước ra bên ngoài vì giờ này đã tới giờ Khuê cần ăn cơm.

"Em định đi đâu, em xách đồ ăn cho ai, xách cho nhơn tình hả?" Hải giữ người Lành lại không muốn cho nàng đi. Cậu đưa mắt tới giỏ đồ ăn đã được nàng sắp xếp ngay ngắn từ nãy tới giờ rồi hỏi tới nó. Ban nãy cậu hỏi đem đồ ăn đi đâu thì Lành nói đem đi cho người ơn ăn, nhưng mà khi cậu hỏi tới người ơn là ai thì nàng nói là một người ở Gò Công xuống đây thay cha bàn công chuyện càng khiến cậu dấy lên nghi ngờ vì Lành làm gì có người ơn nào ngoài cậu tới lui thăm nom?

"Từ khi nào mà cậu nghi ngờ người đầu ấp tay gối với cậu có nhơn tình, cậu ngày càng quá đáng."

Lòng tự tôn của người phụ nữ lớn nhất chính là việc bị người mình thương nói rằng có người khác bên ngoài, chuyện đó chẳng khác nào đem tình cảm của người ấy ra làm trò đùa rồi dày xéo trái tim họ tới nỗi không còn một mảnh vụn khi mà chính người mình thương lại không tin tưởng mình.

Một sự chung thủy, một sự cam chịu khi mà nàng là người đến trước lại bỗng dưng thành kẻ thứ ba rồi nhận biết bao điều chỉ trích. Nàng cũng cam chịu hết thảy, rồi bây giờ nhận lại được những câu nói gây đầy tổn thương từ miệng của Hải. Chẳng lẽ việc nàng làm từ đó tới giờ đều sai, đều phải nhận lấy sự không tin tưởng từ người khác đến vậy hay sao.

"Không phải nhơn tình thì tại sao phải cơm bưng nước rót, bộ người kia bại liệt hay sao?"

"Người ta vì cứu em nên mới phải nằm ở nhà thương chưa về nhà được, còn cậu lúc đó đang ở đâu rồi bây giờ lại trách ngược lại người khác."

Lành càng nói càng thấy Hải vô cùng quá đáng, nàng cũng đã nói người ta là thân con gái chỉ tới đây một mình với hai người đầy tớ. Chưa kể còn gặp tai nạn nên cả chủ lẫn tớ đều còn nằm ở nhà thương, ấy vậy mà Hải cứ không tin vặn hỏi đi vặn hỏi lại nàng vô số thứ y như đang tra khảo phạm nhân.

"Em tưởng tôi ngu lắm sao, ngó chừng cái bầu này cũng không phải của tôi mà chính là của thằng đó."

"Cậu Hải!" Lành giận dữ hét lớn lên. Lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân mình quá sức chịu đựng như lúc này, tới nỗi nàng quên luôn rằng càng lớn tiếng thì càng có người để ý tới xem.

Hải trừng trừng mắt nhìn Lành đang ấm ức khóc, nàng khóc tới nỗi đôi mắt cũng đã đỏ lên hết. Còn xung quanh thì đã vây kín người tới xem cuộc vui, nhất thời Hải cảm thấy nếu như càng làm quá lên thì càng mang nhục vì vậy cậu đi ra ngoài giải tán hết đám người kia rồi đi tới ôm Lành vào lòng xin lỗi vì những lời ban nãy đã nói ra.

"Anh xin lỗi, vì anh thương em quá nên anh mới lỡ lời, anh xin lỗi."

"Cậu Hải, mình từ giờ đường ai nấy đi đi. Đừng làm phiền nhau nữa." Lành nhẹ đẩy Hải ra, nàng chẳng ngần ngại mà nói ra lời chia tay rồi xách giỏ đồ ăn đi thẳng ra bên ngoài trời nắng như đổ lửa. Nàng đã mất toàn bộ niềm tin đối với Hải rồi, nên bây giờ dẫu cho Hải có xin lỗi nàng cách mấy thì cũng bằng không thôi.

Hải đứng ngẩn người nhìn bóng lưng ngày một xa dần của người con gái nhỏ bé ấy, đến lúc sực nhớ ra cần phải đuổi theo thì em ấy đã lên đò sang bờ bên kia khiến cho Hải trở nên hối hận những lời mà bản thân cậu đã dùng với Lành. Chính cậu hứa sẽ bảo ban che chở nàng, chính cậu hứa sẽ cho má con nàng một cuộc sống sung túc, vậy mà chính cậu lại đạp đổ nó...

Ngồi đong đưa hai chân trên chiếc giường ọp ẹp. Nãy giờ đợi đã gần một tiếng rồi mà chưa thấy Lành tới nữa, Khuê xoa cái bụng đang kêu lên của mình rồi đi tới bàn rót đại một ly trà nguội ngắt bưng lên uống.

"Cô, sao chị Lành lâu tới quá. Con đói muốn ngã ngang rồi, mọi bữa chỉ có tới đây lâu dị đâu." thằng Tẹo mới tỉnh dậy được hơn một ngày, nó cũng được Lành cho ăn cơm trưa rồi cơm chiều nên là bữa nay thấy nàng tới trễ thế là bắt đầu kêu than như là ai bỏ đói nó mấy năm.

"Ăn ké mà còn than, tao vả cái méo mỏ à." con Bưởi mặc dù cũng khá đói nhưng mà nó biết là chủ tớ nhà nó đang ăn ké người ta nên không thể than thở nhiều được, nên nó vừa nghe thằng Tẹo than thở một cái là nhắc nhở ngay. Cũng nhờ cháo của Lành nên nó mới có sức ngồi đây mà than rằng nàng đem đồ ăn tới trễ đó đa. Đúng là mần ơn mắc oán.

Chốc sau cũng thấy được vóc dáng nhỏ bé ấy bước vào, gương mặt vì trời nắng nóng nên có chút ửng hồng. Lành cởi nón lá xuống rồi nhanh tay dọn cơm ra. "Em có chút chuyện nên tới trễ, chắc cô với hai em đói lắm rồi, nhanh tới ăn cơm đi."

"Không đói lắm đâu, còn em sao mắt đỏ quá vậy?" Khuê cúi cúi đầu thấp xuống nhìn vào đôi mắt tròn xoe ấy, rõ ràng là nhìn như vừa mới khóc xong.

"Nãy bụi rớt vô nên em dụi mắt nó mới đỏ vậy, em không sao đâu cô nhanh ăn cơm đi cho nóng."

Lành cố gắng lãng tránh câu hỏi ấy, nàng thúc giục Khuê mau ăn cơm đi kẻo đói vì vậy cô cũng chẳng hỏi thêm nhiều mà bắt đầu ăn bữa cơm theo cô là ngon hơn của nhà mình gấp mấy lần.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info