ZingTruyen.Info

[GL-Thuần Việt-Tự Viết] Kiếp Chồng Chung

Chương 117

gautruckungfu

Người ngợm nóng như lò than, Lành uể oải lết xuống giường để lấy ít nước uống bởi cổ họng nàng như đang có ngọn lửa bốc cháy. Bước chân loạng choạng không đứng vững đã khiến cho nàng ngã cắm đầu rồi xỉu khi nào không hay.

"Ê, tự nhiên nằm đống dạ má?" Quyên đi ngang thấy cửa phòng Lành đang mở, cô ta đưa mắt ghé vô coi thử thì thấy Lành nằm dưới sàn im ru không chút động đậy thì có bước vô khều khều thử coi là nàng bị cái gì, "Ê, bà lùn, nghe hông. Đừng nói chết ngắc rồi nha." Thấy Lành vẫn không chút phản hồi, Quyên hốt hoảng đưa tay tới gần mũi nàng coi thử. Sau khi xác nhận rằng Lành còn thở thì Quyên mới nhẹ nhõm trong lòng, nhưng hơi thở này lại nóng vô cùng, khác hoàn toàn với hơi thở của một người bình thường.

Quyên chau mày đưa tay chạm vô trán Lành thử coi thì cái nóng của cơn sốt phát ra cũng khiến cho Quyên giật mình. "Đù đù nóng. Bà ngồi dậy để tôi đỡ bà đi đốc tờ coi. Trời ơi nặng." Quyên ì ạch kéo cái thân thể không chút sức lực của Lành lên giường, sau khi kéo nàng lên giường được rồi thì cô ta mới thở phào một hơi đứng chống nạnh nhìn Lành. "Nằm yên à đa, tôi đi kêu đốc tờ cho chị. Đừng có mà sơ hở cái là gõ nồi vô lỗ tai tôi nữa, giờ là nghiệp quật chị đó." Quyên thiệt sự không ưa Lành là mấy, nhưng mà cũng có nhiều lúc Lành quan tâm cô ta chuyện cơm nước nên giờ thấy Lành bệnh nằm như vậy cũng tội rồi quên luôn chuyện hồi trước vì Lành mà Khuê đã xém cho cô ta đi luôn cái mạng này là như thế nào.

Sau khi khép cửa phòng lại cẩn thận rồi thì Quyên mới gấp rút đội cái nón bo rộng vành rồi trèo lên xe đạp đặng chạy kiếm đốc tờ về khám cho Lành bởi vì người ở trong nhà đâu mà mất tiêu hết trơn. Xe đạp đi cái đường vừa dằn lại vừa nhiều ổ gà, đã mấy lần Quyên né nó mà xém ủi văng người đi hai bên mép đường khiến Quyên bực bội chỉ muốn quăng cái xe chạy bộ cho nhanh.

Sau khi hỏi tới hỏi lui thì Quyên được chỉ chỗ của Khuê, cô ta mặc dù có hơi e ngại khi lúc trước Khuê hung dữ nhưng vì gấp rút cứu Lành nên cô ta đành đi vô nhờ vả tại cả khu này hiện tại chỉ có một mình Khuê là ở gần nhất mà thôi.

"Cô về trước đi, lát tôi tới sau." Khuê thấy người trước mặt cũng quen quen nhưng mà không nhớ ra nổi là ai, cô đành cho qua rồi nhanh chóng thu xếp đồ tới khám bệnh. Lại là nhà của tên khốn kiếp đó, Khuê chẳng biết lần này là ai bệnh nữa.

"Tẹo?" Khuê thấy thuốc mình cần đã hết nên cô phải về nhà một chuyến để lấy thêm, vừa vô tới bên trong thì Minh Anh với Minh Đăng đã chạy tới ôm chân cô, thằng Tẹo cũng ngồi đó chơi với bé Lam chứ không có ở bên nhà bên kia theo hầu Lành nữa.

"Dạ?"

"Sao ẵm hai đứa nhỏ qua đây?" Khuê vừa hỏi vừa ngồi xuống ôm hai đứa con cưng của mình hôn vài cái. Cô không nghĩ rằng hai đứa nhỏ sẽ đeo cô tới độ này, cô cứ tưởng nó sẽ quên cô rồi khóc lên vì sợ người lạ không đó chứ. Ai mà có ngờ, Minh Anh xa cô từ nhỏ như vậy mà khi gặp lại nhau nó vẫn còn nhớ cô, nó còn tới ôm cô rồi kêu cô là má nữa.

"Chị Lành bệnh mấy ngày nay bởi vậy mới nhờ con đem hai đứa nhỏ qua gửi bà."

"Bệnh nữa hả, mày với mợ cả bên đó tối ngày có một trò chơi hoài."

"Đâu có, chỉ bệnh thiệt, nóng hổi mấy ngày nay rồi." Thằng Tẹo cảm thấy bị Khuê đổ oan nên là nó vội lên tiếng phân trần. Mặc dù mấy cái chiêu giả bệnh để Khuê khám này là do nó bày ra thiệt, nhưng mà hiện tại là Lành đang bị bệnh, Lành bệnh bốn ngày trời rồi mà thuốc thang cũng không uống tại vì nàng cứ nói rằng không sao và cái kết là hôm nay đã ngất xỉu, tới thằng Tẹo cũng không hay biết rằng Lành đã xỉu ở nhà.

Sau khi nghe là Lành bệnh thiệt thì đôi lông mày của Khuê khẽ nhíu, "Bệnh mần sao?" Khuê đứng dậy hỏi thằng Tẹo cho rõ ràng hơn.

"Con đâu biết, mấy ngày nay chỉ cứ lờ đà lờ đờ bỏ ăn rồi thức đêm thức hôm trông coi sổ sách hàng hóa miết."

"Ở đây chơi với hai đứa nhỏ, để cô mày qua đó coi." Khuê không chậm trễ nữa, cô gấp rút về phòng lấy thuốc xong rồi leo lên xe lái thẳng tới đó cho nhanh chứ đi bộ biết chừng nào. Lành bệnh thì cô phải tới nhanh nhất có thể, cô không muốn người cô thương phải bị bệnh dằn vặt cơ thể.

Xe dừng trước cổng nhà, Khuê theo trí nhớ tự mình đi tới phòng của Lành mà không cần ai chỉ dẫn. Lúc cô đi có bước ngang mặt của bà hội đồng với bà nội của Hải nhưng chỉ là một cái sượt qua nên hai người kia không để tâm là mấy.

Đứng trước căn phòng với cánh cửa khép hờ, Khuê từ từ đẩy cửa bước vào. Lành nằm trên giường mê man không hề có phản ứng khi có người khác bước vô, nàng vẫn nhắm mắt ở đó, bên cạnh là Quyên đang lấy nước nóng đắp lên trán cho nàng. Thấy Khuê đã vào nên Quyên đứng dậy nhường lại chỗ cho Khuê khám bệnh còn cô ta đi ra ngoài để kiếm gì đó để ăn chứ sáng giờ chạy tới chạy lui chuyện của Lành đã khiến cô ta đói bụng lắm rồi.

Quyên ra ngoài tự mình ngẫm nghĩ lý do giúp Lành. Sau một hồi suy nghĩ thì Quyên cũng cũng không biết tại sao nữa, chỉ cảm thấy lúc này Lành hơi tội tội nên cô ta muốn giúp nàng một chút thôi.

Nhìn cơ thể nhỏ bé nằm trên giường, Khuê không nén nỗi xót xa, cô gỡ khăn có nhúng nước ấm ra rồi kiểm tra thử Lành nóng tới độ nào. Bàn tay mềm mại chạm lên vầng trán còn chút hơi ẩm vì chườm khăn nóng của Lành, Khuê thở dài, cô im lặng lấy thuốc với nước có sẵn trên bàn giúp cho Lành uống.

Đôi môi khô ran tái mét vẫn ngậm chặt không thể đút nước được, Khuê nhẹ nhàng đỡ Lành lên cho nàng tựa vô người cô xong thì nhét viên thuốc nhỏ vào miệng nàng trước, còn cô thì ngậm nước xong chậm rãi đưa nó vào miệng nàng y như cái cách khi xưa nàng từng cho cô uống thuốc.

Lành có hơi nhíu mày, đôi mắt long lanh khẽ mở, nàng nhìn chằm chằm vào Khuê mà không nói lời nào, có lẽ là nàng đang nghĩ mình nằm mơ nên mới không có phản ứng gì khác ngoài im lặng.

"Em khó chịu ở đâu nói tôi biết." Khuê thấy Lành cứ mở mắt nhìn cô y hệt một con mèo nhỏ đang quan sát chủ mình một cách chăm chú khiến cô phì cười. Cô cất một giọng nói nhẹ nhàng êm xuôi như nước chảy hỏi Lành là có khó chịu ở đâu hay không để cô còn biết đường kê thêm thuốc cho nàng uống.

Sau khi nghe được giọng nói ấy của Khuê cùng từng cử chỉ dịu dàng cô dành cho mình thì nước mắt ở đâu tự nhiên trào ra, nàng vùi mặt vào người Khuê tiếp tục khóc, "Đừng có giận em nữa." Lành nức nở làm giọng nói không hoàn chỉnh được, đến cơ thể cũng không ngừng run lên.

"Được, tôi không giận em nữa. Ngoan, nằm xuống ngủ một giấc đi." Khuê đưa tay lên lau nước mắt cho Lành, cô vẫn cười một cách dịu dàng chứ không hề là bộ mặt lạnh lùng suốt mấy ngày qua nữa. Cô không chịu nổi khi thấy Lành đã bệnh tới như vậy rồi mà còn sợ cô giận. Thấy nàng khóc cô cũng xót lắm chứ. Thôi kệ, tới đâu thì tới, đợi nàng tỉnh táo rồi thì cô sẽ hỏi rõ mọi chuyện đầu đuôi ngọn ngành ra sao.

"Dạ." Lành cười cười, nàng hít một hơi không khóc nữa rồi ngoan ngoãn nằm xuống để ngủ. Lúc đã nằm xuống nàng còn cố mở mắt ra mấy lần để nhìn thử coi là Khuê có còn bên cạnh hay không, sau khi mà được Khuê hứa rằng cô sẽ không đi đâu hết thì nàng mới an tâm nhắm mắt nhưng tay thì vẫn nắm chặt lấy tay cô như là sợ cô sẽ biến mất vậy.

Khuê vẫn quan sát người con gái cô hết lòng yêu thương đã chìm vào giấc ngủ, bàn tay cô vẫn bị em ấy nắm chặt chứng tỏ rằng em ấy vẫn còn thương cô. Chạm lên gương mặt vẫn còn non nớt ấy, Khuê cúi xuống đặt lên gò má của Lành một cái hôn nhẹ để thỏa nỗi nhớ mấy ngày nay. Cô nhớ nàng lắm, nhớ tới độ phát điên.

Đồng hồ đã điểm chín giờ tối. Hải loạng choạng trở về sau khi đã cùng đám người thường xuyên đàn đúm chơi bời cả ngày trời. Cậu ta hiện tại ốm nhách ốm nhom chứ chẳng còn là một người thanh niên cao ráo khỏe mạnh với thân hình rắn chắc nữa, khi cởi áo ra cũng chỉ là toàn thấy xương sườn lồ lộ bởi cơ bắp đã mất hết rồi.

"Xe đứa nào vô duyên đậu ở đây đây?" Hải đá đá vào chiếc xe hơi đời mới nhất rồi lầm rầm chửi bởi vì nó đã đậu gần cổng nhà cậu ta.

Gục đầu vô gốc cây rồi ói mửa một trận, Hải bước vô trong nhà, cậu ta muốn kiếm Lành bởi đã lâu rồi hai người chưa có ngủ cùng nhau.

Bước từng bước hướng theo lối quen, bỗng dưng cánh tay bị níu lại. "Anh, anh qua phòng ngủ với em đi." Quyên cười cười kéo mạnh Hải rẽ về hướng phòng mình. Cô ta biết hiện tại trong phòng vẫn còn có Khuê nên không thể để Hải vô được. Dẫu sao giúp người thì cũng nên giúp cho trót, mặc dù bây giờ Quyên cũng thấy chán chán Hải và cảm giác cô đơn lúc bị Hải cho ngủ một mình đã không còn nữa, nhưng bây giờ vẫn phải cố kéo Hải về phòng mình để ngủ bởi vì lỡ để Hải thấy Lành và Khuê thì càng có chuyện lớn hơn. Ban sáng định đem thêm bình nước chín vô phòng cho Lành thì đã thấy được cảnh Khuê và Lành hai người hôn nhau qua khe cửa, lúc đó Quyên có hơi giật mình nhưng rất nhanh đã trấn tỉnh và đóng cửa lại cho kín đáo hơn. Hiển nhiên cô ta cũng không cho bất cứ kẻ ăn người nào lảng vảng xung quanh bởi lý do là mợ cả đang bệnh không muốn bị ai làm phiền. Mà cái uy lực mợ cả ở nhà này ra sao thì ai cũng biết rồi, nên là vừa nghe qua Quyên nói như vậy là chẳng ai dám tới lui cả, nếu có chuyện phải đi ngang thì cũng giữ im lặng hết sức có thể vì sợ làm trật ý mợ cả.




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info