ZingTruyen.Info

[GL][Edit] Người hâm mộ số 1: Tôi Nguy Hiểm Hơn Em (Hoàn)

Chương 21

conmeotimrim

Báo cáo khám nghiệm phải cần có thời gian, trong khoảng thời gian này Đại học Hoàn Dương đều ở trong trạng thái cảnh giác, mỗi người trong trường đều giống hệt những chú chim nhỏ nép người, lo sợ con quỷ giết người đáng sợ đó nhìn trúng mình, vì vậy có rất nhiều phụ huynh học sinh kháng nghị, lớp học buổi tối cũng bị hủy bỏ, chuyện này đối với Giang Uyển Thư mà nói là một chuyện tốt, trời vẫn chưa tối, cô có thể tan học về nhà, so với việc đi bộ về buổi tối yên tâm hơn nhiều.

Nhưng mà việc làm Giang Uyển Thư lo lắng cũng đã xảy ra rồi.

Hôm nay cô vừa mới đến lớp đã có bạn học chuyển lời giáo viên đang tìm cô, Giang Uyển Thư vừa mới đến cửa văn phòng, đã nhìn thấy có rất nhiều cảnh sát và giáo viên đang bàn luận, ngay cả trưởng phòng Giáo vụ cũng ở đây, cô do dự một hồi rồi cũng bước vào.

"Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy, tôi không tin học sinh của tôi làm!" Giang Uyển Thư nhìn thấy giáo sư bộ môn của mình đang lớn tiếng với cảnh sát nói, "Những ngày đó tôi ra nước ngoài tham gia nghiên cứu khoa học, tôi vốn không có ở trường."

"Giáo sư trước tiên đừng kích động, chúng tôi nói như vậy cũng không phải không có chứng cứ." Một cảnh sát da đen nói, trên tay anh ta cầm một xấp giấy, "Trong báo cáo khám nghiệm, sinh viên Lý Vũ Đình là bị nhiễm độc tố kim loại nặng, trong trường nơi có thứ này cũng chỉ có ở phòng thí nghiệm Hóa, không phải sao?"

"Cứ cho là như vậy, tôi cũng không nghĩ là học sinh của tôi làm, gần trường học cũng có nhà máy hóa chất."

"Chúng tôi có cho bệnh viện kiểm tra qua nước tiểu của Lý Vũ ĐÌnh, phát hiện nồng độ chất độc rất cao, nếu như không phải là ai cố ý, vậy có thể giải thích như nào?" Một cảnh sát cao cao khác lên tiếng: "Rõ ràng có người hạ độc, ông nói ông không ở trường, vậy phòng thí nghiệm do ai phụ trách quản lý?"

Giáo viên bộ môn bị cảnh sát vây quanh, rất quẫn bách, ánh mắt muộn phiền nhìn chỗ khác một lát, để ý thấy Giang Uyển Thư đang đứng ngoài cửa.

"Giang Uyển Thư, em qua đây một lát."

Nghe thấy giáo viên kêu tên mình, nội tâm Giang Uyển Thư dao động mạnh, đây là lần đầu cô nhìn thấy nhiều cảnh sát đến thế.

"Những ngày tôi không ở trường, đều là do nữ sinh này và một nam sinh khác phụ trách quản lý phòng thí nghiệm."

Những cảnh sát kia quan sát dáng vẻ của Giang Uyển Thư, Giang Uyển Thư không tự chủ cúi đầu xuống, hôm nay cô ăn mặc rất tùy ý, hai bím tóc vẫn chưa được thắt đàng hoàng, bị nhiều người như vậy nhìn, giống như bị cởi sạch quần áo.

"Còn một nam sinh nữa mà? Tên là gì?" Tên cảnh sát có dáng người cao gầy nói: "Gọi bạn nam sinh đó đến đây."

Trùng hợp có một sinh viên đến nộp bài tập, bị cảnh sát bảo đi gọi Ôn Hạo Nhiên, Giang Uyển Thư nhìn giáo sư bộ môn cứ vuốt vuốt râu, cô bây giờ cũng rất căng thẳng, chuyện này diễn ra như vậy thực sự làm cô bối rối, trừ lúc cô đưa chìa khóa cho Ôn Hạo Nhiên đi cất thuốc, thì chìa khóa luôn do cô bảo quản.

Một lúc sau, Ôn Hạo Nhiên đi vào, cậu ta nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, cũng ngạc nhiên một hồi.

"Cậu là Ôn Hạo Nhiên?" Một nữ cảnh sát khác lên tiếng.

"Đúng vậy, là tôi."

"Hai người là ai giữ chìa khóa?"

"Đa phần là em giữ." Giang Uyển Thư thấp giọng nói, mặc dù chuyện này không liên quan đến cô, nhưng mà cô vẫn cảm thấy cắn rứt lương tâm.

"Là em giữ chìa khóa?"

"Vâng."

"Chìa khóa có từng biến mất không? Có từng đưa cho ai không?"

"Cái này..." Giang Uyển Thư nhớ đến hai ngày trước Ôn Hạo Nhiên hỏi cô về chuyện chìa khóa mất, nhưng cô lại không muốn nói ra.

Mắt của cảnh sát rất nhạy bén, Giang Uyển Thư sợ rồi, môi dưới của cô không tự chủ mà run lên, nữ cảnh sát nhìn thấy dáng vẻ này của cô, liếc nhìn đồng nghiệp một cái, một cảnh sát da trắng khác kéo Giang Uyển Thư sang một bên, hỏi:

"Nói rõ mọi chuyện là được rồi, chìa khóa có đưa cho ai không? Vấn đề này rất quan trọng, chúng tôi đang tìm những người tình nghi, em không cần sợ, nói ra sẽ không sao?"

Giang Uyển Thư nhìn qua Ôn Hạo Nhiên, cậu ấy đang bị cảnh sát hỏi, cô nhìn Ôn Hàn Nhiên một lúc, nam cảnh sát lập tức chú ý đến biểu cảm của cô.

"Em đưa chìa khóa cho nam sinh đó sao?"

"Vâng..." Giang Uyển Thư do dự nói.

Ngay sau khi Giang Uyển Thư đáp, người cảnh sát đó vỗ vỗ lưng cô, sau đó thì thầm với cô cảnh sát ban nãy một hồi, nữ cảnh sát đó nhìn Giang Uyển Thư, sau đó gật đầu, sau đó đi ra ngoài cửa.

Bầu không khí theo đó trở nên căng thẳng hơn, mọi người đều không lên tiếng, tim của Giang Uyển Thư cứ đập liên hồi, cô cứ cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Lúc mọi người đều đang lo lắng, nữ cảnh sát đó quay lại, phía sau cô ta còn có vài người đeo khẩu trang và đeo găng tay màu xanh, nhìn giống như những nhân viên chuyên nghiệp bên phía cảnh sát mang theo.

"Chúng tôi tìm được thứ này ở kí túc xá của nam sinh này." Nữ cảnh sát đang cầm túi chứng cứ trên tay, bên trong túi là một vài lọ thuốc màu nâu, Giang Uyển Thư kinh ngạc nhìn túi chứng cứ, nữ cảnh sát trực tiếp nói: "Khi pháp y kiểm tra hiện trường, những lọ thuốc này đều là thuốc ở phòng Hóa học, nhưng theo tình hình này vẫn phải mang đi xét nghiệm lại mới có thể biết được có liên quan đến chất độc trong cơ thể của Lý Vũ Đình hay không."

"Các người! Các người dựa vào đâu mà tùy ý lục lọi đồ trong ký túc xá của tôi?"

"Bạn học Ôn Hạo Nhiên cậu đã bị bắt, chúng tôi nghi ngờ cái chết của Lý Vũ Đồng có liên quan đến cậu." Nữ cảnh sát nghiêm túc nói: "Mời cậu theo chúng tôi về cục cảnh sát lấy lời khai."

"Đợi một chút!" Giang Uyển Thư hét lên, cô nói với Ôn Hạo Nhiên: "Cậu thật sự lấy thuốc từ phòng thí nghiệm? Cậu điên rồi hả?!"

"Mình..." Ôn Hạo Nhiên cắn răng, một mặt ân hận, cậu ta không dám nhìn Giang Uyển Thư.

"Đến cục cảnh sát rồi nói."

Ôn Hạo Nhiên bị còng tay lại, Giang Uyển Thư nhìn những người cảnh sát đó rời đi, nhanh chóng nắm lấy tay nữ cảnh sát lại.

"Cảnh sát, Ôn Hạo Nhiên không phải loại người như thế, cậu ấy sẽ không làm chuyện như vậy, những thứ đó xuất hiện trong phòng cậu ấy nhất định có nguyên do nào đó, em có thể đảm bảo với chị, cậu ấy chắc chắn không phải kẻ giết người..."

"Bạn học, chuyện này, chúng tôi sẽ tự có nhận định, chúng tôi sẽ sớm đưa ra kết quả."

Sau khi Ôn Hạo Nhiên bị đưa đi, vẫn còn hai ba cảnh sát ở lại, vẫn tiếp tục hỏi Giáo viên bộ môn và Giang Uyển Thư những tình tiết liên quan. Cuối cùng cảnh sát cũng đi, bầu trời ngoài cửa sổ toàn một màu đen. Giáo sư ngồi trên ghế, hai tay ấn chặt đầu cúi xuống, không nói một lời.

"Giáo sư?" Giang Uyển Thư thấy vậy, nhỏ giọng kêu một câu giáo sư.

Giáo sư ngẩng đầu lên, trong nháy mắt dáng vẻ trong như già hơn 10 tuổi, ông cũng nhẹ giọng nói với Giang Uyển Thư, "Cũng không còn sớm nữa, Uyển Thư em nhanh về đi, hâyyy, mấy đứa nhóc các em..."

Giang Uyển Thư đi một mình trên hành lang phòng văn phòng, trên hành lang không có một ai, vừa tối vừa lạnh. Giang Uyển Thư nghĩ đến Ôn Hạo Nhiên bị đưa đi, bọn họ sẽ đối xử với cậu ấy như thế nào? Cô tin người cởi mở lạc quan như Ôn Hạo Nhiên tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện hạ độc giết người, chẳng lẽ lại là kẻ mạo danh đó giết sao? Vậy Ôn Hạo Nhiên bị đưa đi không phải hoàn toàn tại cô...

Giang UYển Thư nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy tim như bị dao khứa vào, sự xấu hổ và sợ hãi khiến cô thở không nổi, một dòng nước nóng chảy qua mặt cô, cô cũng không biết được mình đang khóc.

"Này, Uyển Thư?"

Giang Uyển Thư đột nhiên bị gọi tên, cô lập tức dừng lại, lấy tay áo lau đi nước mắt, nhưng mắt cô vẫn đỏ hoe, cô qua đầu qua thì nhìn thấy Nhậm Bình Sinh đang mang một chiếc túi xinh đẹp, đối phương hình như vừa mới tan làm.

"Cô, cô giáo..."

"Sao em lại khóc rồi?" Nhậm Bình Sinh nhìn thấy cô vội vàng đi qua, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Có phải là vì lớp có bạn học kia đột nhiên ngất xỉu không?"

"Hu....hu..."

Bị Nhậm bình Sinh hỏi như vậy, Giang Uyển Thư không khỏi nghẹn ngào, cô hoàn toàn sụp đổ rồi, nức nở vừa khóc vừa đáp:

"Bọn, bọn họ... mang Ôn Hạo Nhiên... đi rồi, bọn họ nói... là cậu ấy... làm...."

Nhậm Bình Sinh cúi thấp người để có thể ôm đứa nhóc như Giang Uyển Thư vào lòng, cô an ủi vuốt nhẹ tóc của Giang Uyển Thư, nhỏ giọng nói:

"Cái này tôi cũng có nghe qua, cậu ta là một đứa trẻ tốt, tôi tin cậu ta sẽ không làm chuyện thế đâu."

"Nhậm, cô Nhậm... cũng nghĩ như vậy sao?"

"Phải, mặc dù tôi chưa tiếp xúc nhiều, nhưng tôi nghĩ cậu ta không phải người làm ra những chuyện như vậy."

Những lời của Nhậm Bình Sinh khiến Giang Uyển Thư yên tâm hơn, cô dựa vào người của Nhậm Bình Sinh, dần dần ngừng nức nở.

"Được rồi đừng khóc nữa." Nhậm Bình Sinh vỗ vỗ lưng cô, "Thấy em buồn như vậy, tôi cũng buồn theo."

"Cảm ơn cô, cô Nhậm." Giang Uyển Thư cúi đầu nói.

"Hửm? Sao tự nhiên em lại cảm ơn tôi?"

"Cô Nhậm luôn đối xử tốt với em, em hiểu, cảm ơn cô đã luôn quan tâm em,"

"Ngốc quá, bởi vì em là học sinh của tôi mà, tôi quan tâm em là chuyện đương nhiên." Nhậm Bình Sinh cười nói, nghĩ một chút, lại nói, "Hôm nay xảy ra chuyện này, em vẫn chưa ăn cơm đàng hoàng nhỉ, có muốn đến nhà tôi không, tôi nấu cơm cho em."

Giang Uyển Thư mới nhớ lại từ lúc chiều bị gọi đến văn phòng, cô dường như vẫn chưa bỏ gì vào bụng, đến một ngụm nước cũng chưa uống. Bây giờ mới cảm thấy ở bụng cồn cào, cổ họng cũng khô khốc, dạ dày đau không nói nên lời, huống hồ bây giờ cô không muốn trở về ngôi nhà trống trải và lạnh lẽo đó, nên cô gật đầu với Nhậm Bình Sinh.

Nhìn thấy Giang Uyển Thư đã đồng ý, Nhậm Bình Sinh vui vẻ cười lên, dẫn cô đến bãi đậu xe của trường. "Đi thôi, đi xe của tôi."

Đi xe?

Giang Uyển Thư nhớ đến Ôn Hàn Nhiên đã nói rằng Nhậm Bình Sinh đã điền địa chỉ nhà của mình trong trường, hóa ra Nhậm Bình Sinh thực sự sống ở bên ngoài, có thể là để bảo vệ sự riêng tư cá nhân của mình? Nhưng mà suy đi nghĩ lại thì các giáo sư đại học nói chung điều kiện sống không tệ, có nhà riêng của mình cũng không có gì lạ. Giang Uyển Thư vừa nghĩ vừa đi đến bãi đậu xe với Nhậm Bình Sinh.

Xe của Nhậm Bình Sinh là loại xe phổ biến của Toyota, Giang Uyển Thư vốn dĩ muốn ngồi ở ghế sau, nhưng Nhậm Bình Sinh đã khởi động xe và mở sẵn cửa trước, Giang Uyển Thư đành phải ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Nhậm Bình Sinh.

Sau khi Giang Uyển Thư ngồi xuống, cơ thể Nhậm Bình Sinh đột nhiên đè lên, Giang Uyển Thư giật mình, mặt đỏ bừng đến tận mang tai. Đối phương cách cô quá gần, Giang Uyển Thư có thể ngửi được mùi thơm từ hơi thở của cô, mái tóc đen của Nhậm Bình Sinh xõa xuống trước miệng cô, làm cổ cô ngứa ngáy. "Cạch" một tiếng, kéo Giang Uyển Thư đang mơ hồ giật mình trở lại, hóa ra là Nhậm Bình Sinh chỉ là giúp cô ấy thắt dây an toàn.

Giang Uyển Thư nhìn đối phương cười, xấu hổ không dám nhìn Nhậm Bình Sinh lần nữa.

Suốt quãng đường không có một lời nào, chiếc xe chạy êm ái trên đường cao tốc, cho đến khi đến nơi nào đó ở ngoại ô mới dừng lại.

"Này."

Giang Uyển Thư nhìn thấy rừng trúc và một ngôi nhà đơn độc, xung quanh là rừng cây, không ngờ được Nhậm Bình Sinh lại sống ở nơi như thế này.

"Đây là căn nhà do cha mẹ tôi để lại." Nhậm Bình Sinh nhìn thấy sự nghi ngờ của Giang Uyển Thư, nhẹ nhàng giải thích, "Họ đang sống ở thành phố một thành phố khác, nên tôi ở nhà một mình. "

"À, thì ra là vậy."

Bọn họ đi theo lối mòn của rừng trúc, nơi này rất mát mẻ, nếu như mùa hè cũng không cần bật điều hòa.

Nhậm Bình Sinh để cô ngồi ở phòng khách, còn mình thì đi vào bếp làm, Giang Uyển Thư tò mò nhìn nhà của Nhậm Bình Sinh, cảm thấy Nhậm Bình Sinh là một người rất thích yên tĩnh, trong nhà gọn gàng ngăn nắp, có hai tủ sách lớn, bên trong chứa đầy sách, còn đặt một con thỏ búp bê nhỏ.

Nó khá dễ thương đấy. Giang Uyển Thư cười nhìn con thỏ đồ chơi cười ra tiếng.

"Ăn tối thôi."

Khi Giang Uyển Thư đang muốn mở tủ sách lấy sách, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Nhậm Bình Sinh, cô đóng cửa tủ sách lại, lúc bước đến phòng khách, cô ấy nhìn thấy Nhậm Bình Sinh đã mở một bữa tiệc rượu.

"Uyển Thư cũng là người lớn nhỉ? Có thể uống một chút rượu vang đúng không?"

Nhậm Bình Sinh thực sự rất biết nấu ăn, rõ ràng đã xảy ra chuyện như vậy, Giang Uyển Thư vốn tưởng rằng cô sẽ không có tâm trạng ăn cơm, có thể là do cô đã quá đói vì cả ngày nay vẫn chưa ăn gì, Giang Uyển Thư nhanh chóng bắt đầu ăn ngon lành.

"Đừng ăn nhanh như vậy, em xem, khóe miệng dính đầy nước sốt rồi kìa." Nhậm Bình Sinh dùng ngón tay cái lau khóe miệng cho Giang Uyển Thư, Giang Uyển Thư bị động tác này của Nhậm Bình Sinh làm cho đỏ mặt, "Ngon không?"

Giang Uyển Thư gật đầu lia lịa.

"Ăn chậm thôi, vẫn còn nhiều mà."

Bữa ăn này làm cho Giang Uyển Thư rất thỏa mãn, sau khi ăn no, Giang Uyển Thư cảm giác được một cơn buồn ngủ đang đến, cô lắc đầu, chớp chớp mắt.

"Cô ơi, em muốn rửa mặt."

"Nhà vệ sinh bên này." Nhậm Bình Sinh chỉ tay về hướng sau lưng Giang Uyển Thư.

"Cảm ơn."

"Không cần khách sáo."

Giang Uyển Thư đi đến nhà vệ sinh nhìn thấy bồn rửa tay , cô cúi người rửa tay, sau đó dùng tay vỗ ít nước lên mặt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

"Hửm?"

Sau khi rửa mặt xong cô chú ý thấy trên bồn rửa mặt có một lọ thuốc màu nâu, cô sửng sốt một hồi, cầm lọ thuốc lên, nhãn mác trên đó rất mới, nhìn như mới từ nhà máy sản xuất ra, khi cô nhìn thấy chữ ghi trên mác lọ thuốc, cả người cô choáng váng.

Đây là lọ thuốc trong phòng thí nghiệm Hóa học mà?!

Cô nghĩ rằng mình hoa mắt, cô nhìn lại thêm vài lần, dưới nhãn thật sự có ghi đơn vị sử dụng, là phòng thí nghiệm của Đại học Hoàn Dương.

Chuyện gì thế này... chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Chờ đợi!

Đầu óc Giang Uyển Thư hỗn loạn cố gắng làm rõ tình hình hiện tại, tại sao lọ thuốc trong phòng thí nghiệm hóa học lại nằm trên bồn rửa tay trong nhà của Nhậm Bình Sinh?

"Uyển Thư à? Em có sao không?" Giọng của Nhậm Bình Sinh từ bên ngoài vọng vào.

"A, em không sao, em ra ngay đây..."

Giang Uyển Thư nghe thấy tiếng gọi này, cô gãi gãi đầu, không biết tiếp theo nên làm gì, cô vội vàng đặt lọ thuốc trở lại bồn rửa tay, cố gắng giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì và đi ra ngoài, nhưng tay cô không thể kiềm chế được mà run rẩy, cô cố gắng nắm chặt hai tay, cắn răng chịu đựng, không thể để Nhậm Bình Sinh phát hiện ra mình có gì bất ổn được.

"Cô Nhậm...Không có chuyện gì, em muốn về trước."

"Hả? Không ở lại một lát sao?"

"Không... Không cần đâu!"

Giang Uyển Thư nắm lấy cặp sách, cô muốn lao xuống lầu, cô muốn rời khỏi chỗ này nhanh một chút, chính là nơi này!

Nhậm Bình Sinh vậy mà là lại là kẻ giết người! Tại sao cô không phát hiện ra chứ!? Trời ơi, tất cả mọi chuyện đều đã thông suốt rồi!

"Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng a!!!!!!"

Cô vừa lao xuống lầu vừa la lên, đúng vào lúc cô đang lao xuống mấy bậc cầu thang, không biết tại sao, chân của cô đột nhiên bị trật, cả người đổ nhào về phía trước.

"Không! Không!"

Cô lại một lần nữa bị ngã từ cầu thang xuống, nhưng lần này so với lần trước không giống, sau lưng cô có một con quái vật miệng lớn, mang theo máu với mùi xác chết ghê tởm đang từ từ hướng về phía cô.

Lần này cô không thể chạy thoát nữa rồi!

Edit: Linh

Beta: Mèo Mập

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info