ZingTruyen.Info

[GL][Edit] Người hâm mộ số 1: Tôi Nguy Hiểm Hơn Em (Hoàn)

Chương 19

conmeotimrim

Tận mắt chứng kiến thi thể của Nhiếp Giai Huyên được kéo từ hồ lên, việc này đối với người bình thường có lẽ chỉ gặp ác mộng một hai hôm sẽ ổn, nhưng đối với Giang Uyển Thư mà nói, nhất định đã gây ra một đòn chấn thương tâm lý, cô thật sự không ngờ tới, Nhiếp Giai Huyên lại chết như vậy, mọi chuyện cứ như giấc mơ, người lúc trước bắt nạt mình đã chết rồi.

Giang Uyển Thư nắm chặt điện thoại trong tay, đồng tử nhìn vô định về một hướng thất thần.

Sao có thể như vậy, cô rõ ràng, rõ ràng chỉ muốn chọc Nhiếp Giai Huyên một chút, tại sao chứ...

Hai tay cô run rẩy mở điện thoại lên, liếc nhìn tiểu thuyết bản thân đã đăng, mấy tập trước đã đăng lên rồi, tên bắt chước kẻ sát nhân trong tiểu thuyết của cô cũng đã xem qua tiểu thuyết rồi, chuyện này nhất định là tên đó làm, nhưng mà...

Tại sao đối phương không dựa theo cốt truyện của cô mà gây án?

Thủ thuật gây án của đối phương so với những gì cô viết kinh khủng gấp trăm lần, cổ tay Nhiếp Giai Huyên xuất hiện hai vết sẹo, nó còn sót lại do đứt gân tay, cô không nhìn thấy mắt cá chân của Nhiếp Giai Huyên, nếu như tay chân đều bị đứt gân gãy rồi, vậy Nhiếp Giai Huyên là bị dìm sống, như vậy so với trực tiếp giết người quá tàn độc.

Hung thủ so với tưởng tượng của cô quá tàn nhẫn rồi, cộng thêm việc thi thể của nữ sinh ở nhà vệ sinh, đã có thể khẳng định hung thủ ở trong trường, nói không chừng đang ẩn nấp đâu đó quanh đây.

"Uyển Thư, Uyển Thư?"

"...Hả?"

Giang UYển Thư ngước lên, Nhậm Bình Sinh xoa xoa đầu cô, cô vừa nãy được Nhậm Bình Sinh đưa đến văn phòng, đối phương rất ân cần giúp cô lau nước mắt.

"Em vẫn ổn chứ? Vữa nãy biểu cảm của em rất hoảng sợ."

"Không sao ạ..."

Sau cơn kinh hoàng ban nãy, Giang Uyển Thư đã bình tĩnh hơn một chút, cô cảm thấy chuyện này nếu như vẫn không báo cảnh sát, chắc chắn sẽ có thêm càng nhiều người bị liên lụy, nhưng cô phải báo án như thế nào? Sau khi báo án nói với cảnh sát hung thủ dựa theo tiểu thuyết của cô gây án sao? Vậy cảnh sát sẽ phát hiện cô dùng tên đồng âm với Nhiếp Giai Huyên viết vào tiểu thuyết, muốn mượn đao giết người, vậy cô cũng sẽ bị bắt sao?

Như vậy cô cũng sẽ biến thành tội phạm rồi!

"Em thật sự không sao chứ?" Nhậm Bình Sinh hơi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt Giang Uyển Thư, "Không cần sợ, cảnh sát sẽ bắt được hung thủ, nếu như em sợ, lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi."

Nhậm Bình Sinh lấy giấy bút ra ghi số điện thoại của mình sau đó đưa cho Giang Uyển Thư.

"Đừng sợ, lên lớp trước đi, em vẫn còn tiết học mà, phải không?"

"Vâng, vâng... cảm ơn cô... "

Nhậm Bình Sinh vuốt ve lưng Giang Uyển Thư an ủi cô, nhẹ nhàng vò mấy sợi tóc dính trên người của Giang Uyển Thư, cô nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Giang Uyển Thư đang rời đi, đốt tay vo trò cọng tóc nhét sâu vào túi áo, ngón tay chạm vào một vật cứng và góc cạnh, còn mang theo hơi ấm trên cơ thể Giang Uyển Thư.

Cả ngày lên lớp đến lúc về nhà Giang Uyển Thư cả người mệt mỏi, cô nằm gục xuống giường, lấy điện thoại mở Wechat lên, tìm thấy avatar của Tôn Lão Đầu, cô nhìn avatar của đối phương một hồi lâu, lại không gõ được chữ nào.

Cô hiện tại có tư cách gì mà nói chuyện với Tôn Lão Đầu? Từ lúc bắt đầu đến bây giờ trên tay cô đều đã nhuốm đầy máu, những người vô tội đó bởi vì cô mà chết, Pasek trong sách đã sống rồi, hắn ta có sinh mệnh, đã không còn nghe theo sự sắp đặt của cô nữa, lúc trước cô còn nghĩ sẽ khống chế được hung thủ, nhưng không ngờ rằng hung thủ căn bản không nghe lời cô.

Có cách nào chấm dứt cơn ác mộng này không? Cô mệt lắm rồi, thậm chí bắt đầu muốn bỏ trốn, cô muốn rời khỏi nơi này, nếu như hung thủ thật sự tìm thấy cô, liệu hắn có giết cô? Cô còn trẻ cô muốn đi chơi, mặc dù luôn viết tiểu thuyết về vấn đề giết người, nhưng mà bị sát thủ giết chết, chuyện này vốn không nằm trong kế hoạch cuộc đời cô.

Giang Uyển Thư bật máy tính lên, khoảng trắng trong trang tài liệu dường như đang gọi cô.

Cô phải cho Pasek một cái kết rồi, cứ cho là bắt không được đối phương, cô cũng không thể tiếp tục để đối phương gây án, chỉ cần cô viết xong tiểu thuyết, đối phương sẽ không tiếp tục thực hiện ham muốn này, hắn ta sẽ không còn giống cơn ác mộng quanh quẩn cô nữa.

Kết thúc lần này cô không đề cập đến người nào, Tôn Lão Đầu, biên tập hay tất cả độc giả, ai cũng không đề cập đến, cô chỉ trực tiếp viết, bởi vì một mình cô ích kỷ, sau cô viết xong bộ này sẽ ngưng, sau đó khóa hết tất cả tài khoản, biến mất trên mạng xã hội, như vậy ai cũng không thể tìm thấy cô.

Mơ cũng nên tỉnh rồi.

Tưởng Uyển Thục đã biết hết mọi chuyện của Pasek, cũng biết người đàn ông này dùng vẻ ngoài lừa dối biết bao nhiêu người, cô nói "Thích", vừa là thật cũng vừa là giả, thật sự chỉ một hai phút, cô đã thật sự yêu Pasek đến tận xương tủy, mọi thứ về hắn đều làm cô mê mẩn.

Vô số lần cô cố nói với bản thân phải báo án, nhưng nỗi đau trong lòng lại làm cô buông tay, cô vẫn chưa chuẩn bị xong, cô thậm chí biết hậu quả việc mình sắp làm.

Ngày đó sau khi cô tỏ tình với Pasek, biểu cảm của đối phương giống như lần đầu gặp cô, cô biết Pasek có vẻ ngoài lạnh giá nhưng bên trong lại chứa đựng một trái tim ấm áp đang đập, bọn họ bắt đầu hẹn hò, Pasek giống như một đứa trẻ vừa mới học yêu, cẩn thận chăm sóc cô từng chút, đối diện với tình yêu, hắn trở nên thận trọng lại dè dặt, cô cũng biết, Pasek thật sự muốn học được cách yêu ai đó, hắn rất sợ cô tức giận, sợ cô không đủ vui vẻ, hắn dùng đủ mọi cách để làm cô cười, thậm chí tự nguyện khắc lên thân mình tên của cô.

Nhưng mà...

"Tại sao?" Pasek nhìn cô, biểu cảm vừa thất vọng vừa đau khổ, "Chẳng lẽ mọi chuyện đều là giả sao?"

Pasek giờ phút này hắn như một con chim bị gãy cánh, hắn đã không còn cách nào để bay lên nữa rồi, thời gian hắn chìm đắm vào tình yêu càng ngày càng dài, hắn bị tình cảm bào mòn, hắn sớm đã không còn là tên sát nhân giết người không chớp mắt như trước, hắn bây giờ là một người bình thường, hắn là một người vô hại.

Kẻ biến hắn trở thành bộ dạng này là người phụ nữ đứng trước mặt.

"Em không nói là giả, Pasek, em thật sự yêu anh."

"Em lừa tôi!"

Biểu cảm lúc này của Pasek hệt như một đứa trẻ, hắn từng bước lùi về phía sau, rõ ràng bọn họ vừa mới ân ái xong mà, họ ở khách sạn trải qua một đêm ngọt ngào như thế, tại sao trong một buổi sáng lại biến thành như thế này.

" Em là thật... Em nói đều là thật, Pasek, em..."

"Em khiến tôi trở thành như này, sau đó em lại muốn cảnh sát đến bắt tôi đi, đem tôi nhốt vào tù, có phải không? Tôi chết dưới một viên đạn! Đây là kết quả em muốn, đúng không?"

"Anh giết nhiều người như thế, lẽ nào không cần chịu trách nhiệm sao?"

Pasek nhìn người con gái trước mặt, hắn chỉ cảm thấy xa lạ, lẽ ra không nên tin vào lời cô, tất cả mọi chuyện đều ngoài kiểm soát, hắn không nhẫn tâm làm hại đối phương.

"Cốc cốc..."

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Tưởng Uyển Thục sửng sốt, cô không ngờ rằng cảnh sát lại đến nhanh như vậy, bây giờ đã không còn cách nào quay lại nữa rồi.

"Cảnh sát đây! Cho hỏi Tưởng tiểu thư vẫn ổn chứ?"

"Tôi..."

"Tôi sẽ không để cảnh sát bắt được tôi, tôi thà tự sát, không ai có quyền cướp đi tự do của tôi."

Tưởng Uyển Thục há hốc mồm, giây tiếp theo cô sắp hét lên.

Mảnh kính trong suốt rơi rải trên sàn khách sạn, Pasek lao từ tầng 35 xuống dưới.

Cho dù là mất mạng, hắn cũng không muốn mất đi linh hồn.

一一 (Mr. Pasek: Bản Nhạc Trong Mơ - Hết) 一一

Giang Uyển Thư viết xong tiểu thuyết nhưng không thể "thở phào nhẹ nhõm", tâm trạng ngược lại còn nặng nề hơn, cô làm cho Pasek chết không biết tên hung thủ kia nghĩ thế nào. Suy nghĩ hỗn loạn, thời gian cũng đã mười giờ rưỡi rồi, cô gãi đầu, muốn nằm nghỉ ngơi rồi ngủ, lúc cô lấy xong đồ đi vào phòng tắm, Wechat đột nhiên kêu lên.

[Chào buổi tối, Uyển Thư.]

Sau chuyện nhà kho, cô đã kết bạn với Ôn Hạo Nhiên, không ngờ trễ như vậy rồi đối phương còn tìm cô.

[Có chuyện gì à?]

[Lúc nãy kho hóa chất có người gọi điện cho chúng ta, nói rằng một phần lọ thuốc bị mất, chìa khóa vẫn ở trong tay cậu chứ?]

[Còn.]

[Vậy thì tốt rồi, ngày mai trước khi lên lớp cậu đưa cho mình, mình đi xem lại thuốc.]

[Được rồi.]

Giang Uyển Thư trả lời Ôn Hạo Nhiên xong, mắt nhìn về phía balo, có chút không yên tâm, hôm nay bởi vì chuyện của Nhiếp Giai Huyên, cả ngày đều mất tập trung, nghĩ đến đây, cô ngồi xổm xuống, mở balo ra, dùng tay mò chìa khóa trong ngăn kéo.

"Hả?"

Trong ngăn kéo trống không, chìa khóa không thấy nữa rồi.

Edit: Linh

Beta: Mèo Mập

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info