ZingTruyen.Info

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 90: Trong khách điếm có huyền cơ!!!

baotieugianghoheliet

Buổi sáng này, toàn bộ khách điếm tất cả mọi người đều vui sướng. Bởi vì Thất Tuyệt Vương tâm tình rất tốt, cho nên phát cho mỗi người một ít bạc, không chỉ có ám vệ, thậm chí còn có đầu bếp cùng tiểu nhị trong khách điếm, thấy có người phát tiền quả thật không thể sảng khoái hơn được nữa biết không, mọi người cao hứng khó tránh khỏi lập tức thăm dò xem rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, cư nhiên có thể khiến cho Thất Tuyệt Vương cao hứng thành như vậy, tiền từ trên trời rơi xuống gì đó quả thật là thích nhất.

Dĩ nhiên tuy Mộ Hàn Dạ rất muốn đứng giữa đường vô tư cùng mọi người chia sẻ vui sướng, nhưng hắn dù sao cũng cùng não tàn chân chính cách một đoạn khá xa, vì vậy Thất Tuyệt Vương anh tuấn giữ vững trầm mặc, ánh mắt thập phần có thâm ý.

Bất quá làm cơ trí tri kỉ tiểu quần bông, ám vệ nhất định đầu tiên liền đoán được nguyên do. Vì vậy tập thể mọi người cảm khái còn đem lão đại nhà mình ra so sánh xem ai tốt hơn a, phải biết rằng lúc cung chủ tân hôn không những không có phát bạc, còn lãnh khốc đem tất cả chúng ta phái đi chùi nhà xí —— chúng ta chỉ là muốn nhân cơ hội sờ bàn tay nhỏ bé của phu nhân mà thôi biết không, nhắc tới trong lòng quả thật chua xót.

Làm giang hồ hảo bằng hữu, Diệp cốc chủ cũng lấy được một bao lì xì rất dầy, tâm tình thập phần phức tạp. Thẩm Thiên Lăng ngược lại rất cao hứng, hừ cười đem ngân phiếu nhét vào hà bao.

"Lăng nhi giấu diếm tiền riêng." Tần Thiếu Vũ phía sau hắn sâu xa nói.

"Không sai." Thẩm Thiên Lăng rất phấn khích, "Sau này biểu hiện khá một chút, bao ngươi ăn món cay nổi tiếng!"

"Ân." Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy hắn, tiện tay sờ bóp bụng nhỏ, "Sau này nhất định biểu hiện thật tốt."

Không nên tùy tiện sờ loạn a! Thẩm tiểu thụ hừ hừ tức, sau đó nói, "Bên ngoài còn bão tuyết không?"

"Bão tuyết ngược lại bớt rồi, bất quá vẫn là không thể ra cửa." Tần Thiếu Vũ nói, "Mặt đường cũng bị đóng băng."

"Nhưng là trong khách điếm rất buồn chán." Thẩm Thiên Lăng quay đầu, "Đều không có chuyện gì có thể làm."

"Nếu không chúng ta XX đi?" Tần Thiếu Vũ đề nghị.

"Nằm mơ!" Thẩm Thiên Lăng một tiếng cự tuyệt.

"Xem đi, chuyện có ý tứ lại không chịu làm." Tần Thiếu Vũ biểu tình tiếc nuối.

Một chút ý tứ cũng hoàn toàn không có! Thẩm Thiên Lăng nói, "Đi tìm con trai."

"Diệp Cẩn đang may y phục cho nó." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngươi cướp không lại đâu."

Thẩm Thiên Lăng :......

"Nếu không ta mang ngươi đi ra ngoài nhìn một chút?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Đi ra ngoài?" Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, "Nhưng ngươi vừa mới nói bên ngoài còn đang rơi tuyết."

"Có vài khung cảnh, chỉ có thời tiết này mới có thể nhìn thấy." Tần Thiếu Vũ một bên cầm áo choàng lên, "Có cái này hẳn là cũng sẽ không quá lạnh, chúng ta đi lên trên núi."

"Được!" Thẩm Thiên Lăng đáp ứng một tiếng.

Bất kể như thế nào, nếu so với buồn chán ở trong phòng thì tốt hơn rất nhiều a ......

Mà ở cách vách phòng, Diệp Cẩn đang may y phục mới cho cục bông, thân hình nó không lớn, cho nên cắt một khối da lông xuống, cẩn thận khâu khâu vá vá giật nhẹ, vừa lúc có thể làm một bộ y phục da lông choTiểu Phượng Hoàng.

"Chíp!" Cục bông đứng trong ổ nhỏ, ánh mắt phi thường nghiêm túc.

Thẩm Thiên Phong đưa tay chọt chọt nó.

Cục bông uốn éo né tránh, nhào vào trong ngực Diệp Cẩn, tiếp tục nhìn hắn may y phục.

"Ngoan." Diệp Cẩn xoa đầu nó, ngữ điệu rất là ôn nhu.

Thẩm đại hiệp vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Đường đường minh chủ võ lâm cùng một con chim tranh sủng gì đó...

Truyền đi quả thật rất mất mặt.

Đạp Tuyết Bạch đang trong chuồng ăn cỏ, sau khi thấy hai người bọn hắn thì hí dài một tiếng, đi bộ tới thân thiết cọ cọ, "Đi thôi." Tần Thiếu Vũ vuốt bờm của nó, nhìn Thẩm Thiên Lăng nói, "Lúc trước ở Trung Nguyên vẫn không có cơ hội, hiện vừa đúng lúc có thể xem một chút, cái gì mới thật sự gọi là đạp tuyết vô ngân."

"Lúc trước ở Trung Nguyên còn không biết a." Thẩm Thiên Lăng nói, "Hiện tại Tiểu Bạch bị tuyết đọng phản quang, nhìn qua toàn thân tựa như sẽ sáng lên." Uy phong hơn bất cứ thứ gì!

Tần Thiếu Vũ tháo cương ngựa ra, mang hắn tung người nhảy lên lưng ngựa.

Đạp Tuyết Bạch chậm rãi đi về phía trước, vó trước phốc xuy vùi vào trong tuyết, lại tiếp tục phốc xuy vùi vào trong tuyết.

Thẩm Thiên Lăng ánh mắt đồng tình.

Mỗi một bước đều là một cái hố, điều này cũng có thể gọi là đạp tuyết vô ngân ......

Tần Thiếu Vũ cũng không để ý, mặc cho nó một đường đạp tuyết chơi, cho đến khi đi trên đường cái được một lúc, mới chợt vung cương ngựa.

Thẩm Thiên Lăng bị sợ hết hồn, còn chưa kịp quay đầu lại hỏi hắn, Đạp Tuyết Bạch cũng đã bốn vó bay lên không chạy nhanh về phía trước, gió lướt bên tai kêu từng trận, ngay cả mắt cũng không mở ra được. Dân chúng ven đường đứng bên cửa sổ sau khi thấy, lập tức giật mình há to miệng, thò đầu ra rướn cổ lên xem náo nhiệt, kích động đến mặt cũng đỏ lên, đây là tình tiết lão thiên gia muốn biến chuyển thời tiết sao, chúng ta quả thật có phúc khí.

Không biết qua bao lâu, Đạp Tuyết Bạch mới dừng bước. Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ trên lưng ngựa xuống, đặt trên một tảng đá sạch sẽ.

"Có chút choáng." Thẩm Thiên Lăng ủ rủ, đầu rúc vào trong lồng ngực của hắn.

"Chạy quá nhanh?" Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn, "Chậm một chút."

Đạp Tuyết Bạch cũng dùng đầu cụng cụng hắn, ánh mắt rất là vô tội.

Thẩm Thiên Lăng hữu khí vô lực nắm lỗ tai của nó, "Ngươi không phải là bảo mã, ngươi là Ferrari."

Đạp Tuyết Bạch vẫy vẫy cái đuôi, há miệng muốn ăn kẹo đậu phộng.

"Đây chính là đường chúng ta mới vừa chạy tới." Tần Thiếu Vũ chỉ cho hắn xem.

Thẩm Thiên Lăng tò mò đi dọc theo mấy bước, sau đó giật mình nói, "Thật sự không có dấu vết."

"Ngược lại thì có, bất quá rất cạn mà thôi, người bình thường rất khó mà phát hiện." Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu là trời lại nổi tuyết lần nữa, trên mặt tuyết xem như được phủ lên một lớp, dấu vết theo đó cũng tự động mất đi."

"Tiểu Bạch thật là lợi hại." Thẩm Thiên Lăng ôm đầu nó xoa xoa.

Tần Thiếu Vũ ở một bên nói, "Ta cũng có thể đạp tuyết vô ngân."

"Ai quản ngươi có ngân hay không." Thẩm tiểu thụ thập phần bạc tình quả nghĩa, đứng dưới chân núi nhìn lên, "Chúng ta muốn lên đỉnh núi sao?"

"Ân." Tần Thiếu Vũ gật đầu.

Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chờ hắn tới ôm mình.

Tần Thiếu Vũ đứng bất động.

Thẩm tiểu thụ giận, "Chẳng lẽ muốn ở nơi này XX!" Thân thể ngươi không nên vượt qua cực hạn như vậy biết không, nói không chừng sẽ lạnh đến rụng đản đản biến thành thái giám !

"Lăng nhi muốn?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Muốn mới gặp quỷ!Thẩm Thiên Lăng nắm chặt mũi của hắn, "Nhanh lên một chút, mang ta lên núi!"

"Vậy trước tiên cũng phải hôn ta một cái." Tần cung chủ kiên quyết không từ bỏ bất kỳ một cơ hội đùa bỡn lưu manh nào.

Nói đạo lý với lưu manh là hoàn toàn vô ích, Thẩm Thiên Lăng nhục nước mất chủ quyền tiến lên hôn hắn một cái.

Cánh môi có chút lạnh, Tần Thiếu Vũ bám trụ sau ót của hắn phát triển thành một nụ hôn dài triền miên, một lúc sau mới buông ra, hài lòng dùng ngón cái cọ cọ.

Thẩm tiểu thụ đôi môi chết lặng, trong lòng phẫn nộ giơ lên tiểu ngón giữa manh manh.

Thiếu hiệp, ngươi ở bên ngoài loạn cắn người, người nhà của ngươi có biết chuyện này không!

Đạp Tuyết Bạch hiển nhiên đối với hành động thân thiết của hai người có thấy nhưng không có khả năng trách cứ, lại lâu ngày chưa có ở trong tuyết chơi đùa cho nên rất vui sướng, vì vậy quay đầu chạy về phía xa xa, muốn lăn lộn tắm tuyết.

"Có thể lạc đường hay không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Tất nhiên sẽ không, coi như đem một mình nó ném trong núi sâu, cũng tuyệt đối có thể tự trở về Truy Ảnh Cung." Tần Thiếu Vũ ôm chặt thắt lưng hắn, "Điểm này so với ngươi mạnh hơn nhiều."

Uy uy cái gì gọi là 'so với ngươi mạnh hơn nhiều'! Thẩm tiểu thụ giận, trình độ nhận biết đường của ta như vậy cũng có thể xem như tốt lắm rồi, mặc dù phần lớn thời gian có chút choáng! Nhưng cái này hoàn toàn không phải là trọng điểm.

Đường núi đã bị tuyết vùi lấp, nhưng đối với Tần Thiếu Vũ mà nói, hiển nhiên không phải là vấn đề lớn lao gì. Hắn thậm chí ngay cả đường ở đâu cũng lười tìm, mang Thẩm Thiên Lăng hướng đỉnh núi nhảy tới, nếu là có người ở chân núi nhìn thấy, đoán chừng cũng chỉ kịp thấy một điểm đen càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng biến mất ở đỉnh núi.

"Rút lại lời nói vừa rồi, ngươi so với Đạp Tuyết Bạch lợi hại hơn." Sau khi tới đỉnh núi, Thẩm Thiên Lăng thật lòng khen ngợi.

"Đây coi như là khích lệ?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Dĩ nhiên." Thẩm Thiên Lăng từ trong ngực hắn nhảy xuống, tò mò nhìn chung quanh, "Đều là tuyết đọng, có gì tốt mà phải cố ý đến đây?"

Tần Thiếu Vũ nâng tay lên một đạo chưởng phong, đem tuyết đọng trên núi tảo khai, lộ ra một khối đá màu đen, "Tới nơi này đứng, tránh cho chân bị lạnh đến hư."

"Nhìn lâu sẽ choáng." Thẩm Thiên Lăng oán trách, chung quanh đều là từng mảng tuyết trắng xóa.

"Đừng nhìn bốn phía." Tần Thiếu Vũ chỉ phía xa xa, "Nhìn bên kia."

"Sao?" Thẩm Thiên Lăng nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, sau đó giật mình mở to hai mắt.

Chỉ thấy huyền nhai đối diện trên vách đá, băng tinh lục giác chỉnh tề kết thành từng mảng lớn, giống như là tối tinh mỹ điêu khắc. Mùa đông ánh mặt trời tuy không tính là gắt, nhưng lại đủ khiến cho những thứ băng tinh kia độ lên một tầng thiển kim sắc, tầng tầng vầng sáng ấm áp mà không chói mắt, đẹp đến không chân thật.

"Có thích hay không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Ân." Thẩm Thiên Lăng mắt cũng không chớp lấy một cái.

"Còn có thể nhìn càng đẹp mắt hơn nữa." Tần Thiếu Vũ tiện tay nhặt lên một hòn đá, dùng nội lực hướng đối diện ném qua.

Tất cả băng tinh trong khoảnh khắc vỡ vụn, đầu tiên là bay lên trời, sau đó lập tức rơi lả tả xuống huyền nhai, giống như là hạ xuống những đóa bông tuyết kim sắc.

"Không có." Thẩm Thiên Lăng có chút tiếc nuối.

"Ngày mai sẽ lại kết ra cái mới." Tần Thiếu Vũ nắm tay của hắn, "Nơi này gọi Lạc Tuyết Nhai, nghe nói có thể mang đến vận khí tốt."

"Vận khí của chúng ta đã rất tốt." Thẩm Thiên Lăng nhéo chặt hai má nam nhân của mình, "Không nên có lòng tham."

"Còn chưa đủ." Tần Thiếu Vũ đem hắn ôm vào trong ngực, "Muốn đem tất cả vận khí tốt trên thế gian đều cho ngươi."

"Không phải là cho ta." Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu, "Là chúng ta."

"Ân." Tần Thiếu Vũ gật đầu, đáy mắt tràn đầy sủng nịch, "Chúng ta."

Loại thời khắc liếc mắt đưa tình này, vậy thì nhất định phải hôn lưỡi một chút, đang lúc nóng bỏng miệng lưỡi dây dưa, Thẩm tiểu thụ thậm chí cảm thấy chỉ hôn lưỡi còn chưa đủ, thậm chí còn muốn XX!

Thật là phi thường phi thường sa đọa.

Thẩm Thiên Lăng một bên ở trong lòng khiển trách bản thân, một bên đem toàn bộ trách nhiệm đều đẩy cho Tần Thiếu Vũ! Hoàn toàn điển hình chính là gần mực thì đen, thật ra thì lúc trước bản thân phi thường thuần khiết, giống như là một đóa Tiểu Bạch Hoa.

"Heo con." Tần Thiếu Vũ ngậm vành tai của hắn, "Bản thân ngươi đều dâng cho ăn hết."

Thẩm Thiên Lăng :......

Cũng không phải có biết không, chẳng qua ta chỉ là hơi nhiệt tình một chút mà thôi!

Quả thật mặt đỏ tới mang tai.

"Ta thích ngươi như vậy." Tần Thiếu Vũ cười khẽ.

Thẩm Thiên Lăng hừ hừ, ta cũng không phải rất muốn yêu cầu ngươi thích a.

"Nhưng là không được." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngươi sẽ bị đông lạnh."

Thẩm Thiên Lăng đầu bắt đầu bốc khói.

Có cần phải vô liêm sỉ nói ra như vậy hay không, ta cũng chỉ là hơi suy nghĩ một chút mà thôi!

"Xuống núi?" Tần Thiếu Vũ hôn tay của hắn.

Thẩm tiểu thụ không có bất kỳ hoài nghi tin tưởng, chỉ cần vừa đến khách điếm, chính mình lập tức sẽ bị ôm đến trên giường XX, nói không chừng còn phải XX hai lần !

Sau đó hắn liền lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt?

Nhất định là vậy rồi, đúng không?

Trên thực tế Thẩm Thiên Lăng chẳng qua chỉ là hừ hừ một cái, liền bị Tần cung chủ ôm xuống núi, Đạp Tuyết Bạch chạy nhanh đến, mang hai người bọn hắn một đường trở về khách điếm.

"Các ngươi xem như là trở lại." Diệp Cẩn đứng chờ ở cửa chính, sau khi thấy hai người bọn hắn rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Thật sự đúng là xảy ra chuyện." Diệp Cẩn nói, "Mới vừa rồi các ngươi không có ở đây, Huyện lệnh vội vả chạy tới báo cáo tin tức, nói là ở Đông Bắc có người giả mạo bằng hữu của ...... Lăng nhi."

"Giả mạo bằng hữu?" Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình.

"Thật ra thì cũng không tính là bằng hữu." Diệp Cẩn suy nghĩ cách dùng từ cho phù hợp, "Nghe nói là năm đó cùng ngươi đồng thời ở trong núi tu luyện hoa yêu."

Thẩm Thiên Lăng như bị sét đánh đến da đầu đều tê dại, quả thật chính là trợn mắt hốc mồm.

Trí tưởng tượng còn có thể phong phú hơn một chút nữa được không, nếu là ta thật sự có pháp lực, vậy vừa nãy liền ở trong tuyết sảng khoái XX rồi biết không !

Diệp Cẩn tiếp tục nói, "Kì thật Huyện lệnh cũng không rõ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vừa mới tiếp nhận được tin tức liền chạy tới báo cáo, bất quá ta đã phái người đi điều tra, hẳn là sẽ rất nhanh liền có tin tức."

"Muốn chết." Tần Thiếu Vũ sắc mặt âm trầm. Bên trong giang hồ ai mà không biết, người không thể trêu chọc nhất chính là Thẩm Thiên Lăng, ngược lại không phải là bởi vì hắn lợi hại, mà là cung chủ Truy Ảnh Cung sẽ vì hắn mà liều mạng.

"Đặc biệt chọn thời điểm này, nghĩ đến hẳn là có mục đích riêng." Diệp Cẩn nói, "Nói không chừng lại là Chu Giác đang giở trò quỷ."

"Tin tức là từ đâu truyền đến?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Diệp Cẩn liếc nhìn Thẩm Thiên Lăng, sau đó nói, "Hàn Tùng Thành."

Thẩm tiểu thụ vừa nghe ba chữ này, lập tức trở nên cảnh giác.

Bởi vì đó là địa bàn của hồ ly tinh.

Tần Thiếu Vũ cũng có chút nghẹn họng. Mỗi địa phương đều có môn phái giang hồ cố định quản hạt, nếu là đổi thành nơi khác, hắn còn có thể hỏi một câu môn phái nơi đó vì sao không sớm báo lại một chút, nhưng lần này đổi thành Vô Tuyết Môn, Tần cung chủ không thể làm gì khác hơn là lãnh khốc nói sang chuyện khác, "Trừ bỏ giả mạo nhận thức Lăng nhi, hắn có còn làm chuyện gì khác hay không?"

"Có." Diệp Cẩn khẽ nhíu mày, "Bất quá nghe qua đều là chuyện tốt. Nói thí dụ như cấp bạc cho người nghèo, cấp sản phụ đệm giường da hổ, thậm chí còn giúp một thôn trang đánh cẩu hùng."

Thẩm Thiên Lăng cảm thấy có chút hồ đồ.

Kỳ thật thì không chỉ có hắn, cơ hồ tất cả mọi người cũng có chút mờ mịt.

"Hiện tại như vậy, cũng chỉ có thể tiếp tục điều tra sau đó mới có thể định đoạt." Diệp Cẩn nói, "Hy vọng hắn làm như vậy chẳng qua là muốn lấy lòng mọi người, không có dị tâm là được."

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cùng Tần Thiếu Vũ đồng thời vào phòng.

"Cảm thấy mục đích này là gì?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Quả thật có hai loại." Tần Thiếu Vũ nói, "Thứ nhất không có tồn tại dị tâm gì, chỉ muốn hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, nói một cách khác, chính là muốn tìm cơ hội kết giao bằng hữu. Bất quá khả năng này không lớn, dù sao bất luận mục đích của hắn là gì, ở bên ngoài phóng tin đồn liên quan tới ngươi, điều này, chính là nói lên có mười phần muốn bị giáo huấn." Có thể miễn đánh hắn một trận đã là vạn hạnh rồi, huống chi còn kết giao lẫn nhau.

"Loại thứ hai thì sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Loại thứ hai không phải là thiếu đánh, mà là chán sống." Tần Thiếu Vũ nói, "Trước giả trang mượn danh tiếng của ngươi để cho dân chúng biết hắn, sau đó liên tiếp làm chuyện tốt để cho dân chúng tin tưởng hắn, có được trụ cột vững chắc sau đó liền bí mật mang theo hàng lậu, hoặc là kéo ngươi xuống nước, hoặc là hiệp trợ cho Chu Giác, tóm lại tám chín phần không phải là chuyện gì tốt."

Thẩm Thiên Lăng thở dài, "Nghe một chút liền nhức đầu."

"Vậy đừng suy nghĩ nữa." Tần Thiếu Vũ nói, "Giao cho ta là được rồi."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng áp tay lên khuôn mặt của hắn, "Cũng không cần vì chuyện này mà tức giận, thiên hạ rộng lớn, người kỳ kỳ quái quái gì đều có."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, nắm lấy ngón tay của hắn hôn một cái.

Xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên không thể XX nữa, cho nên Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn là đưa mắt nhìn nam nhân của mình đi tìm đại ca, chính mình ngồi bên cạnh bàn uống trà, trong lúc vô tình ánh mắt lại quét qua cái lỗ bị mũi tên cắm lên lúc trước, phía trên đó rậm rạp bò chằng chịt mười mấy con mối nhỏ.

Thẩm Thiên Lăng da đầu tê dại, nghĩ muốn dùng nước sôi tưới rụng, trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng, ngay tại thời tiết nước đóng thành băng, sao lại có mối?

"Lăng nhi." Diệp Cẩn ôm cục bông đẩy cửa bước vào, "Có muốn ăn chút gì đó hay không?"

Thẩm Thiên Lăng đưa tay chỉ vào cây cột cho hắn nhìn, Diệp Cẩn cũng có chút khó hiểu, bước lại gần hơn để nhìn cho kỹ một chút nói, "Có vẻ như chỉ là con mối bình thường, không có lý do gì lại xuất hiện vào lúc này, huống chi xem như bọn nó không sợ lạnh, bên ngoài gió Bắc thổi một con cũng không có."

"Hẳn là do cây cột trong phòng có nguyên do gì đó?" Thẩm Thiên Lăng nhìn chung quanh.

Diệp Cẩn tiện tay lấy ra một cây ngân châm, đưa đến cây cột trong thử một chút, sau đó nhíu mày nói, "Không có."

"Đây chính là cây cột trụ." Thẩm Thiên Lăng gõ một cái, "Bị mối ăn, tương lai nhà sụp thì làm sao bây giờ?"

"Có chủy thủ không?" Diệp Cẩn hỏi.

"Ân." Thẩm Thiên Lăng đưa cho hắn.

Diệp Cẩn tiện tay vung xuống. Cột gỗ ứng tiếng bị cắt xuống, một khối gỗ rơi xuống đất, có rất nhiều con mối nhỏ lăn ra ngoài.

Thẩm Thiên Lăng chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, cục bông cũng bị kinh sợ, liền lăn một vòng kêu 'chíp chíp' nhào vào trong ngực nương nó —— quả thật kiều diễm yếu ớt.

"Khách điếm này không thể ở được nữa." Diệp Cẩn kéo Thẩm Thiên Lăng đi ra ngoài, đem chuyện này nói cho Thẩm Thiên Phong cùng Tần Thiếu Vũ —— Về phần Mộ Hàn Dạ, bởi vì hắn cả ngày đều bồi Hoàng Đại Tiên bên mép giường tiến hành quan tâm yêu thương, cho nên tạm thời bị xem nhẹ.

Ám vệ lại kiểm tra vài gian phòng còn lại, phát hiện bất đồng về trình độ đều có, có cây cột thậm chí đã hoàn toàn biến thành lỗ hỗng, tùy thời đều có nguy cơ sập xuống

Vừa nghĩ tới bên ngoài toàn bộ khách điếm từ trong ra ngoài cư nhiên toàn bộ đều có con mối, trong lòng mọi người đến thận cũng phải hoảng. Cục bông thậm chí đã bắt đầu cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, một mực ngồi trong nước không chịu đi ra, đôi mắt tiểu hắc đậu nhưng kiên nghị.

Cái thế giới đầy rẫy bẫy rập cùng chông gai này, đối với Tiểu Phượng Hoàng manh manh khả ái đơn thuần quả thật không thể nguy hiểm hơn được nữa, nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt.

"Hiện tại phải làm sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Trước hết phải biết rõ con mối là từ đâu mà tới." Thẩm Thiên Phong nói, "Tại khí trời giá rét như vậy, quả quyết không nên xuất hiện vào lúc này."

"Mười phần là có người cố ý." Diệp Cẩn nói, "Nếu không phải là nhằm vào chúng ta, hẳn là nhằm vào Ngô lão bản."

"Bất kể là nhằm vào ai, loại thủ đoạn này không khỏi cũng quá mức bỉ ổi." Thẩm Thiên Lăng nói, "May nhờ chúng ta phát hiện sớm, nếu không thì cho dù có phát hiện kịp thời, bên trong khách điếm lại vừa vặn có ở khách đến thì sụp, đây chính là chuyện vài chục mạng người."

"Theo trình độ hiện nay, khách điếm cũng thật sự không ở được bao lâu." Diệp Cẩn nói, "Xem như không có mối, tương lai bão tuyết ngày một lớn hơn, cả tòa khách điếm này cũng bị tuyết đọng vùi lấp rất nguy hiểm."

"Trước hết đem chuyện này nói cho Ngô Cẩm đi." Tần Thiếu Vũ nói, "Một nhà hắn già trẻ lớn bé cũng thường xuyên đến khách điếm trọ qua đêm, hẳn là đối với chuyện lần này không biết."

"Tuy không phải là chuyện tốt, bất quá hắn cũng nên cảm thấy may mắn." Diệp Cẩn nói, "Nếu không tương lai đợi đến khi có người chân chính mất mạng, mọi chuyện đều coi như xong xuôi hết rồi."

Ngô Cẩm vốn dĩ là đang bận rộn ở bên ngoài, sau khi nghe được Tần Thiếu Vũ tìm hắn, liền vội vàng chạy trở về, nghe được đầy đủ sự kiện sau đó liền chấn kinh, tinh tế kiểm tra một lần nữa, xem xét xong thì toàn bộ chân tay đều luống cuống.

"Trước đừng nên hoảng hốt." Thẩm Thiên Lăng an ủi, chỉ sợ hắn sẽ ngất xỉu.

"Khí trời như vậy, thế nào lại có mối." Ngô lão bản quả thật muốn ngũ lôi oanh đỉnh.

"Nơi này lúc trước có xảy ra chuyện như vậy không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Cho tới hiện tại cũng chưa từng có qua." Ngô lão bản lắc đầu, "Đừng nói là tháng chạp trời đông giá rét, coi như là thời tiết xuân hạ cũng cơ hồ chưa từng thấy qua. Coi như là có, dùng nước sôi là có thể giết chết, quả quyết không thể nào lại có nhiều như vậy."

"Vậy chính là có cố ý?" Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.

Ngô lão bản nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó liền vỗ bắp đùi nói, "Nói không chừng thật sự đúng là như vậy!"

"Nga?" Tại hiện trường mọi người nghe thấy vậy tinh thần đều tỉnh táo, lập tức muốn hắn nói rõ ràng.

"Trước đó vài tháng, đại khái nửa năm trước, có một đạo sĩ tha phương tới nơi này dùng cơm, sau đó không có bạc để trả, lại muốn coi cho ta một quẻ." Ngô lão bản nói, "Lúc ấy công việc bề bộn, lại ngại vì chuyện của hắn mà ồn ào, vì vậy liền nghĩ miễn tiền cơm để cho hắn đi nhanh lên, cũng coi như là làm công đức. Ai ngờ hắn thật sự đúng là bám theo ta, vừa thấy như vậy, không thể làm gì khác hơn là để cho hắn tính một quẻ."

"Tính ra con mối?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Cũng không phải, hắn thần thần thao nhắc nhở nửa ngày, cuối cùng viết ra một trang giấy."Ngô lão bản nói, "Rồi sau đó liền cười lớn nghênh ngang rời đi, nhìn qua thật đúng là đầu óc có bệnh. Sau khi hết bận ta liền mở tờ giấy ra nhìn thử, suýt nữa giận đến lỗ mũi cũng lệch đi, ăn uống chùa còn chưa tính, lại còn dám tính ra phong thủy khách điếm không tốt, tương lai sẽ mọi chuyện đều không thuận lợi, đầu mùa xuân năm sau nói không chừng sẽ còn có tai ương ngục tù"

"Như thế ngược lại cũng coi là đúng." Diệp Cẩn gật đầu.

"Lúc trước không cảm thấy, hiện tại suy nghĩ một chút, kể từ sau khi đạo sĩ đó đi, tửu lâu này thật sự đúng là xảy ra không ít chuyện." Ngô lão bản nói, "Bất quá đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, hôm nay có một khách đau bụng, ngày mai có một khách từ trên thang lầu té xuống, những chuyện thất thất bát bát tăng lên cũng không coi là ít, bất quá tất cả mọi người phúc hậu, ta cũng bồi thường bạc, chuyện cứ như vậy mà qua."

"Xem ra là có người không hề muốn cho ngươi tiếp tục mở khách điếm." Diệp Cẩn đứng lên, "Thôi, trước đi nhìn một chút xem những con mối kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi lại nói tiếp."

"Đa tạ Diệp cốc chủ." Ngô lão bản thở dài nói đa tạ, biểu tình thập phần sầu mi khổ kiếm, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng đỏ lên.

Tuy nam nhi có lệ không thể rơi dễ dàng, nhưng người nào gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ không sung sướng.

"Có thể sửa chữa thì sửa chữa đi, nếu không thể sửa được, vậy thì đập hết trùng kiến lại." Thẩm Thiên Lăng nói, "Truy Ảnh Cung giúp ngươi xuất bạc."

Tần Thiếu Vũ nghe vậy cũng mỉm cười, ngược lại cũng không phản đối.

Ám vệ quả thật muốn vỗ tay, khí phách như thế, thật sự không hỗ danh là phu nhân nhà ta!Quả thật chính là hào tình khoái ý, chính nghĩa tận trời, bễ nghễ thương sinh, ánh sáng vạn trượng!

"Ta sao có thể không có ý tứ như vậy." Ngô lão bản giật mình.

"Có cái gì phải ngại ngùng, gặp chuyện như vậy ta tất nhiên không thể nào mặc kệ được, huống chi chúng ta cũng coi như là đồng hương." Thẩm Thiên Lăng tự động đem hộ khẩu của chính mình nhập đến Truy Ảnh Cung, thập phần tự giác.

Tần Thiếu Vũ trong mắt ý cười càng sâu.

"Vậy thật sự đa tạ Thẩm công tử." Ngô lão bản thiên ân vạn tạ, "Công tử yên tâm, sau này mỗi tháng ta sẽ bố thí cho người nghèo, coi như là giúp công tử làm công đức."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info