ZingTruyen.Info

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 87: Ám vệ không biết nấu ăn không phải là ám vệ tốt!!

baotieugianghoheliet

"Nhặt được?" Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt.

"Vâng." Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang gật đầu, "Ở bên trong đống củi."

Vừa dứt lời, ám vệ Truy Ảnh Cung liền người sau nối tiếp người trước chạy ra ngoài, chuẩn bị nhặt vàng.

Thẩm Thiên Lăng :......

Còn có thể có tiền đồ một chút hay không a!

Một lúc sau, ám vệ Truy Ảnh Cung ủ rũ trở về, hiển nhiên là không nhặt được gì cả.

Thật sự không thể thất vọng hơn được nữa.

Thẩm Thiên Lăng cầm lấy thỏi vàng kia nhìn một chút, chỉ thấy bên trên rất sạch sẽ, không có bất kỳ dấu hiệu nào, vì vậy hơi nhíu mày —— Từ cổ chí kim bất luận quốc gia nào, hoàng kim đều là hóa tệ cao quý nhất, cho nên bất luận là xuất từ quốc khố hay là tư nhân ngân phô, bên trên đều có đóng dấu hiệu, thỏi vàng bóng loáng sáng chói như vậy quả thật rất hiếm thấy.

"Hẳn không phải là vật của Sở quốc." Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang nói, "Ít nhiều không sai." Lưu thông nguyên bảo quốc khố đều có quy định trọng lượng, không có ngân phô nào muốn sửa đổi, thứ nhất không hợp luật pháp, thứ hai cũng không tiện lưu thông.

"Ta cầm đến cho mọi người xem thử." Thẩm Thiên Lăng cảm thấy có chút kỳ hoặc, vì vậy ra khỏi phòng bếp chạy đến lầu hai.

Tập thể ám vệ Truy Ảnh Cung lệ nóng doanh tròng, dáng vẻ phu nhân chạy tới chạy lui quả thật khiến người thích, thậm chí khi hoảng hốt còn có thể nhìn thấy được cái đuôi xù lông.

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang yên lặng cách bọn họ xa một chút.

Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc ngầm hiểu trong lòng, lập tức dịch người sang bên cạnh, cấp ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang một khoảng đất trống.

Phòng bếp quá nhỏ, rất khó tìm được khoảng cách an toàn a ......

Bởi vì chuyến đi đến Đông Bắc nhân số không tính là ít, cho nên cả gian khách điếm đều được bao trọn. Đám người Tần Thiếu Vũ đang ở trong phòng nghị sự, đột nhiên liền nghe được tiếng bước chân đông đông từ thang lầu truyền tới, vì vậy đứng lên mở cửa.

Mặc dù giả bộ tẩu hỏa nhập ma lừa gạt mình cỡi y phục chuyện này nhất định không thể tha thứ, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể hoãn lại một chút. Thẩm Thiên Lăng sau khi vào phòng lấy ra kim nguyên bảo, đem chuyện vừa rồi nói lại một lần cho mọi người.

"Xem ra Nhật Nguyệt sơn trang sang năm tài vận sẽ vượng." Tần Thiếu Vũ cầm thỏi vàng lên trêu ghẹo, "Nhặt củi cũng có thể nhặt được vàng."

Thẩm Thiên Lăng 囧囧 nhìn nam nhân của mình, lúc này mà còn muốn trêu đùa nữa a.

"Xác thực đúng là không phải đồ của Sở quốc." Thẩm Thiên Phong điêm(*) một cái, "Bất quá tỉ lệ không tồi."

(*)Điêm: dùng tay xem xét độ nặng nhẹ của vật.

"Cũng không phải là đồ của Thất Tuyệt quốc." Mộ Hàn Dạ nói, "Chỉ dựa vào điểm bên trên không có dấu hiệu này, đại khái đoán được có lai lịch bất chánh."

"Khách điếm này lai lịch thế nào?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

"Cẩm Phong khách điếm, sẽ không có vấn đề gì." Thẩm Thiên Lăng nói, "Lão bản vốn dĩ là người Thục trung, sau đó vì tiếp nhận sinh ý làm ăn của nhạc phụ, liền dọn nhà đến Đông Bắc, không đến vài năm sinh ý đủ đường, lúc trước ở Vân Lam Thành gặp được hai lần, cảm thấy đây là một người làm ăn đứng đắn."

"Thẩm công tử sao lại nhớ rõ ràng như thế?" Mộ Hàn Dạ trêu ghẹo.

Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp nói chuyện, Tần Thiếu Vũ liền nói, "Lăng nhi nhớ tất cả chuyện buôn bán, sở hữu thương hiệu có liên quan đến Truy Ảnh Cung."

Mộ Hàn Dạ gật đầu, "Cho nên mới nói Tần huynh quả thật chọc người hâm mộ."

"Bất kể thế nào, trước điều tra thử một chút xem." Thẩm Thiên Phong nói, "Nếu là rớt trong đống củi, vậy là không phải cố ý muốn che giấu, rất có thể là lúc vận chuyển quá vội vàng, không cẩn thận rơi vào đó, cho nên lúc đó mọi người không hay biết, thậm chí nói không chừng đến bây giờ cũng vẫn không biết."

"Nếu là như vậy, chẳng phải là nói rõ số lượng vàng kia không ít?" Thẩm Thiên Lăng nói, "Nếu không nhiều sao có thể vứt bỏ một nguyên bảo như vậy, không có đạo lý nào không trở lại tìm, thỏi vàng này cũng đủ để cho dân chúng tầm thường hảo hảo sống qua vài năm."

"Có khả năng." Thẩm Thiên Phong gật đầu, "Bất quá cũng phải điều tra mới biết được."

"Nói không chừng chúng ta chưa kịp gây chuyện, bọn họ ngược lại đã tự mình tìm tới cửa." Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay giúp Thẩm Thiên Lăng lau tro than dính trên khóe miệng.

"Thời gian cũng không còn sớm, cơm nước xong nghỉ ngơi sớm đi." Thẩm Thiên Phong nói, "Có chuyện gì sáng mai lại nói."

"Đi thôi." Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng đi xuống lầu, "Đi dùng cơm."

Thẩm tiểu thụ vốn dĩ là muốn ác liệt khiển trách hành vị giả bộ bệnh của hắn một chút, bất đắc dĩ ca ca mình cùng tẩu tử cũng đi theo xuống, còn cộng thêm Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên, cho nên không thể làm gì khác hơn là lại yên lặng đem lời nói nuốt xuống —— vẫn luôn không tìm được cơ hội tính sổ, quả thực khiến cho người ta không thể buồn bực hơn được nữa.

Bên trong phòng bếp tiếng xào thức ăn vang lên, quả thật chính là hương thơm kì lạ xông vào mũi! Dù sao đã đói bụng hơn nửa ngày, tuy có bánh nướng cùng nước lọc, nhưng hiển nhiên không thể so sánh với bữa tiệc lớn phong phú trước mặt này, vì vậy ảnh vệ Thất Tuyệt quốc cùng ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang mặt than cũng bắt đầu nuốt nước miếng.

Cuối cùng một bàn thức ăn được bày ra trước mặt, ám vệ Truy Ảnh Cung chạy đến nhiệt tình vươn tay.

Ám vệ Nhật nguyệt sơn trang rất khó hiểu, bất quá không đợi bọn họ kịp hỏi ra miệng, ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đã yên lặng dâng hiến ra đồ gia vị đặc thù.

Ám vệ Nhật nguyệt sơn trang :......

"Dùng cơm thôi!" Ám vệ Truy Ảnh Cung vui sướng.

Mỗi món ăn đều có sắc thái riêng, cuồn cuộn không ngừng được bưng lên bàn, bạo sao hoa nấu với khoai tây mới có ý tứ, hạt dẻ nướng áp da heo giòn mới là tuyệt mỹ, thậm chí bên trên còn trang trí thêm một lãng hoa hình dáng con cá.

Thẩm Thiên Lăng cả người cũng tốt lên một chút.

" Tần huynh thật sự là ...... chọc người hâm mộ." Mộ Hàn Dạ đem lời vừa rồi nặng nề lặp lại lần nữa.

"Thất Tuyệt Vương quá khen." Ám vệ lập tức khiêm tốn, "Có một vị thánh nhân đã từng nói, ám vệ không biết nấu ăn không phải là ám vệ tốt."

Tiểu đồng bọn Thất Tuyệt quốc cùng Nhật Nguyệt sơn trang biểu tình rất phức tạp.

"Là thánh nhân nào nói?" Diệp Cẩn nhíu mày.

Ám vệ nói "Cha ta"

Diệp Cẩn :......

Lệnh tôn thật uyên bác.

"Dùng cơm đi." Thẩm Thiên Phong cười gật đầu một cái, "Làm phiền chư vị."

Hoàn toàn không phiền biết không, chúng ta đều đặc biệt thích nấu cơm! Hơn nữa hiện tại luyện kĩ năng một chút cũng tốt, tránh cho tương lai cung chủ sau khi chán khắc củ cà rốt hoa, lại phát hiện tìm không được món ăn có thể thay thế, dẫn đến nổi hỏa công tâm rơi vào ma đạo, chuyện như vậy vừa nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy yếu nhân mệnh.

"Chíp." Cục bông vốn dĩ là đang ngủ, đột nhiên bị nương nó xách lên đi dùng cơm, toàn bộ điểu đều chưa có tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng nằm trong ổ nhỏ, vừa há miệng vừa ngủ gật, khiến cho người ta không nhịn được muốn sờ đầu một cái.

"Sao không để nó ngủ." Tần Thiếu Vũ thấy buồn cười.

"Nếu không buổi tối nó đói tỉnh lại thì biết ăn cái gì." Thẩm Thiên Lăng nhân cơ hội đút nó ăn rau, thập phần dụng tâm lương khổ.

"Có muốn ăn cái này không?" Thẩm Thiên Phong múc một chén canh thịt hỏi Diệp Cẩn.

"Không muốn." Diệp Cẩn tiếp tục ăn rau.

"Mỗi bữa đừng có mà luôn ăn rau như vậy." Thẩm Thiên Phong đem chén đặt ở trước mặt hắn, "Nghe lời, ăn hết."

"Chuyện này cũng muốn xen vào." Diệp Cẩn lườm hắn một cái.

"Gần đây rất gầy." Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lập tức bắt đầu kịch liệt hâm mộ —— bởi vì mặc dù đã tới biên cảnh Đông Bắc, nhưng bụng mỡ vẫn rất phi thường ương ngạnh, hoàn toàn không có dấu hiệu giảm bớt.

"Ngươi không được." Tần Thiếu Vũ ở một bên giội nước lạnh.

"Vì sao?" Thẩm tiểu thụ giận.

"Vì thức ăn khác nhau." Tần Thiếu Vũ từ trong chén hắn gấp da heo ra, thay bằng một đũa rau.

Thẩm Thiên Lăng :......

Ám vệ thấy vậy quả thật tan nát cõi lòng, tâm muốn nứt ra, cung chủ còn có nhân tính hay không, cư nhiên không cho phu nhân dùng cơm!

Thẩm Thiên Lăng ai oán nhìn hắn.

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, sau đó đem da heo trên đũa thả lại trong chén hắn, "Heo con."

Thẩm Thiên Lăng hừ hừ tức, cúi đầu há to miệng cắn.

Mộ Hàn Dạ đặt đũa xuống.

Ngoại trừ Hoàng Đại Tiên, không ai chú ý tới hành động này của hắn.

Bất quá như vậy là cũng đủ rồi, bởi vì đó là mục đích của Thất Tuyệt Vương, vốn dĩ cũng chỉ muốn cho một mình Hoàng Đại Tiên nhìn mà thôi.

Hoàng Đại Tiên tay gắp thức ăn khựng lại một chút.

Mộ Hàn Dạ ngồi không nhúc nhích, biểu tình rất kiên định.

Hoàng Đại Tiên không thể làm gì khác hơn là động đũa gắp một món ăn cho hắn.

Mộ Hàn Dạ nhanh chóng ăn xong, sau đó lại đặt đũa xuống.

Hoàng Đại Tiên :......

Mộ Hàn Dạ tiếp tục ngồi như chung(*).

(*) Cái chuông. Trong chùa cứ sớm và tối thì khua chuông, cho nên mới gọi cái đồng hồ đánh chuông là chung. Trần Nhân Tông 陳仁宗 : Ngư thuyền tiêu sắt mộ chung sơ 漁船蕭瑟暮鐘初 (Lạng Châu vãn cảnh 諒州晚景) Chiếc thuyền đánh cá trong tiếng chuông chiều buồn bã vừa điểm.

Trên bàn ăn còn có những người khác, Hoàng Đại Tiên hoàn toàn không muốn đem tiêu điểm hấp dẫn lên trên người mình.

Vì vậy ở trong cục diện tiếp theo, Thẩm Thiên Phong vẫn đang dỗ Diệp Cẩn ăn thịt, Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ vẫn luôn ngọt ngào tình tứ gắp thức ăn cho nhau, còn Hoàng Đại Tiên lại là vừa tự mình ăn, vừa nhanh chóng gắp thức ăn cho Mộ Hàn Dạ —— về phần tại sao muốn gắp thức ăn, bởi vì Mộ Hàn Dạ ăn cơm tốc độ không thể so sánh với người thường, không nhanh căn bản cung ứng không được.

Quả thật tràn đầy huyết lệ.

Ám vệ các nhà phân chia ngồi ở ba bàn, thật ra thì ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang cùng ảnh vệ Thất Tuyệt quốc cũng phi thường hy vọng có thể tách ra ngồi đơn độc, coi như nhiều thêm vài người ngồi chật một chút cũng không quan hệ, nhưng thân là vật biểu tượng giang hồ hiếu khách nhiệt tình, sao có thể để cho chuyện như vậy phát sinh!Vì vậy dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ám vệ Truy Ảnh Cung, mọi người cũng chỉ có thể vui vẻ hòa thuận bắt chéo chân ngồi xuống, tiến hành thân thiết nói chuyện với nhau.

"Mọi người đang nói chuyện gì?" Thẩm Thiên Lăng tò mò, "Tựa hồ rất náo nhiệt."

"Náo nhiệt chẳng qua là Truy Ảnh Cung." Diệp Cẩn ở một bên nói, "Những người còn lại cũng chỉ là đang nghe." Hơn nữa nhìn qua, tựa như cũng rất không muốn nghe.

Thẩm Thiên Lăng :......

Cơm nước xong đã là nửa đêm, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Phong lại đến sài phòng nhìn đống củi trước mặt, sau khi xác nhận không có gì khác thường, mỗi người mới trở về phòng.

Thẩm Thiên Lăng đang tắm.

"Tắm cũng không chờ ta." Tần Thiếu Vũ đứng bên cạnh dục dũng, đưa tay sờ chấm đỏ nhỏ trước ngực hắn một cái, thập phần phù hợp chánh khí đại hiệp.

Thẩm Thiên Lăng đẩy tay hắn ra, "Cách ta xa một chút."

"Tại sao?" Tần Thiếu Vũ bật cười, ngồi ở một bên, "Phu nhân tắm, ta sao lại có thể không nhìn."

"Sở thích kì quái của ngươi thật sự là không thể xuyên thấu!" Thật vất vả mới đợi được bốn bề vắng lặng, Thẩm Thiên Lăng rốt cục cũng có cơ hội khiển trách hành động không biết xấu hổ của hắn lúc sáng, "Quả thật chính là loạn trí."

"Ta làm gì?" Tần Thiếu Vũ nắm chặt chóp mũi hắn.

"Ngươi cư nhiên giả bộ tẩu hỏa nhập ma!" Thẩm Thiên Lăng biểu tình phi thường khí phách.

Đây là rốt cuộc kịp phản ứng? Tần Thiếu Vũ hiện tại không nhịn được, ghé vào dọc mép dũng bắt đầu cười.

Thẩm Thiên Lăng :......

Cư nhiên một chút thái độ nhận sai hoàn toàn không có!

Thật vất vả mới dừng được cười, Tần cung chủ đứng lên cởi y phục.

"Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì!" Thẩm Thiên Lăng cảnh giác.

"Ngươi cứ nói đi?" Tần Thiếu Vũ đem áo nhét vào một bên, sau đó cỡi đai lưng ra

"Thân là đại hiệp chánh đạo, đừng có mà tùy tùy tiện tiện cỡi quần a !" Thẩm Thiên Lăng kịch liệt kháng nghị.

"Ta cho tới bây giờ không phải là đại hiệp chánh đạo gì hết." Tần Thiếu Vũ nhảy vào dục dũng, "Ngươi cứ xem ta là đại ma đầu là được."

"Cứu mạng a." Thẩm Thiên Lăng ngao ngao kêu.

Vừa dứt lời, một mũi tên nhọn liền phá cửa sổ bay vào, thẳng tắp cắm trên cây cột.

Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp phản ứng, Tần Thiếu Vũ đã kéo hắn qua một bên dùng thảm tử bao lấy, phi thân nhảy ra dục dũng.

"Cung chủ." Thanh âm của ám vệ nhanh chóng xuất hiện bên ngoài cửa sổ.

"Xảy ra chuyện gì?" Tần Thiếu Vũ nhíu mày, sắc mặt rất là khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info