ZingTruyen.Info

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 74: Một cái danh hiệu vang dội!!!

baotieugianghoheliet

Thật ra thì mưu kế của Thẩm Thiên Phong cùng Tần Thiếu Vũ rất đơn giản —— Nếu Lưu Nhất Thủy đã biết hành động của Triệu Càn, trong lòng không có khả năng không suy nghĩ, coi như chẳng qua là xuất phát theo bản năng, tất nhiên sẽ mật thiết chú ý đến nhất cử nhất động của Triệu Càn, người đang khẩn trương lúc nào cũng dễ lộ ra sơ hở nhất, muốn nhéo cái đuôi hồ ly cũng sẽ dễ dàng rất nhiều.

Mà trong toàn bộ kế hoạch, nhân vật mấu chốt nhất, tất nhiên chính là Mộ Hàn Dạ.

Từ ngự thư phòng bước ra, Thất Tuyệt Vương sắc mặt hơi âm trầm, Thẩm Thiên Lăng kéo kéo tay áo nam nhân của mình —— Hình như rất tức giận a!

"Mộ huynh." Tần Thiếu Vũ tiến lên hai bước đuổi theo hắn, "Nếu không muốn đáp ứng, vì sao lúc ở ngự thư phòng không cự tuyệt."

Mộ Hàn Dạ nói, "Bởi vì lúc ấy ta đang thất thần."

Thẩm Thiên Lăng rất muốn orz, như vậy cũng được?!

"Đợi đến lúc hồi thần, chỉ thấy tất cả mọi người đang nhìn ta." Mộ Hàn Dạ nói, "Rồi sau đó Sở hoàng liền hỏi ý ta như thế nào, ta thuận miệng đáp ứng."

Thẩm Thiên Lăng cơ hồ muốn quỳ lạy hắn, ít nhiều gì cũng là vua của một nước, làm việc không nên tùy ý như vậy a !

"Đổi ý cũng không kịp." Tần Thếu Vũ sờ sờ cằm, "Bất quá chuyện này hẳn là sẽ giải quyết rất nhanh, Mộ huynh cũng không cần quá mức lo lắng."

"Vạn nhất A Hoàng vì chuyện này mà mất hứng thì sao?" Mộ Hàn Dạ hỏi.

Tần Thiếu Vũ còn chưa kịp trả lời, Thẩm tiểu thụ ở một bên liền xen vào nói, "Vậy chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?"

Mộ Hàn Dạ nghe vậy sửng sốt.

Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nhìn hắn, "Nếu Hoàng Đại Tiên đối với chuyện lần này không có phản ứng, vậy ngươi làm hay không làm đều giống nhau, căn bản là không khác nhau chút nào; nếu hắn vì vậy mất hứng, chẳng khác nào là đang ăn dấm ý nói trong lòng có ngươi, đây là chuyện tốt a."

Mộ Hàn Dạ trong mắt bắt đầu lóe lên ánh sáng.

"Vừa đúng lúc, mượn cơ hội này kiểm nghiệm một chút, đúng không?" Thẩm Thiên Lăng cười híp mắt.

Mộ Hàn Dạ sảng khoái gật đầu.

"Chúng ta cũng sẽ giúp ngươi hỏa thượng ...... dệt hoa trên gấm!" Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng sửa miệng, không ngừng cố gắng nói, "Nói không chừng đợi đến khi chuyện này kết thúc, các ngươi có thể trở nên thân thiết, sau đó thì viên mãn thành thân!"

Mộ Hàn Dạ tâm tình nhất thời sảng khoái.

"Cứ quyết định như vậy đi!" Thẩm Thiên Lăng cùng hắn đập tay, "Đến lúc đó chúng ta cùng đến Thất Tuyệt quốc uống rượu mừng!"

Dứt khoát lại trực tiếp, quả thật không thể có hiệu suất hơn được nữa!

Thẩm Thiên Phong cùng Tần Thiếu Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều có chút muốn cười.

Xế chiều hôm đó, Triệu Càn đang ở nhà uống trà liền nhận được thông truyền, nói Hoàng thượng triệu hắn lập tức tiến cung.

Đối với chuyện này Triệu Càn cũng không có ngoài ý muốn, cùng Thất Tuyệt quốc kết thân dù sao cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu bản thân đi một bước này, Hoàng thượng không có khả năng không có bất kỳ phản ứng nào, cho nên liền sảng khoái thay quan phục hướng đi vào cung. Bất quá trong lòng vẫn là có chút không yên, vì vậy cẩn thận hỏi Tứ Hỉ tổng quản, "Công công có biết Hoàng thượng triệu ta là có chuyện gì không?"

Tứ Hỉ cười ha hả nói, "Đại nhân không cần hoảng sợ, dĩ nhiên là chuyện tốt."

"Thật sao?" Triệu Càn nghe vậy thở phào nhẹ nhỏm.

"Tất nhiên." Tứ Hỉ nói, "Nô tài tuy không rõ ràng lắm rốt cuộc là chuyện gì, bất quá nhìn Hoàng thượng tựa hồ tâm tình rất tốt, ngay cả nói chuyện cũng mang theo ý cười, theo lý mà nói hẳn là chuyện rất tốt mới đúng."

Ví như Tứ Hỉ chỉ nói một câu Hoàng thượng nhìn qua cùng ngày xưa một dạng, cũng không có dấu hiệu tức giận. Vì thế Triệu Càn cũng mau chóng tỉnh tâm lại. Nhưng hôm nay nghe hắn nói Hoàng thượng tâm tình rất tốt ngay cả nói chuyện đều mang theo ý cười, lại có chút mờ mịt. Bởi vì hắn cảm thấy, chuyện mình muốn cùng Mộ Hàn Dạ kết thân một khi truyền ra ngoài, Hoàng thượng ít nhiều cũng sẽ đoán ra được một chút gì đó, nhưng tình thế lửa sém lông mày, vì không để cho Chu Giác kéo xuống nước, hắn cũng chỉ có thể lo lắng đề phòng đi đường tắt hiểm trở này, trong lòng chỉ mong Hoàng thượng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, như vậy cũng đã là hạnh phúc lắm rồi, căn bản cũng không dám hy vọng xa vời hắn sẽ vì vậy mà nhận được đại ân.

Vì vậy mang theo một cỗ nghi hoặc nồng đậm, sau một chén trà Triệu Càn rốt cục cũng đến hoàng cung, thấp thỏm bước vào ngự thư phòng.

"Ngồi đi." Sở Uyên đang lật xem tấu chương, nhìn qua quả thật sự là tâm tình không tệ.

"Hoàng thượng tìm lão thần có chuyện gì sao?" Triệu Càn cẩn thận hỏi.

"Tất nhiên." Sở Uyên cười cười, thả tấu chương trong tay xuống nói, "Bất quá Triệu đại nhân không cần lo lắng, là chuyện tốt."

Triệu Càn khó hiểu, "Ý Hoàng thượng là?"

"Nghe nói ngươi muốn đem nhi nữ gả cho Thất Tuyệt Vương?" Sở Uyên hỏi.

Quả nhiên là vì chuyện này a ......Tâm Triệu Càn âm thầm treo ngược lên cây, bất quá cũng may là trên đường đi hắn đã có chuẩn bị, vì vậy gật đầu nói, "Tiểu nữ vẫn luôn rất ngưỡng mộ Thất Tuyệt Vương, lần này vừa đúng có cơ hội, lão thần liền nhân cơ hội muốn chiếm tiện nghi, vốn là còn muốn đợi sau khi có bát tự(*) liền mau chóng gả đi, rồi mới trở lại bẩm báo cho Hoàng thượng."

(*)Bát tự: Tám chữ, theo các nhà tướng số thời xưa thì tám chữ đó cho biết năm, tháng, ngày, giờ sinh đẻ của một người; mỗi chi tiết về năm, tháng, ngày, giờ được chỉ định bằng hai chữ tính theo thiên can 天干 và địa chi 地支, tổng cộng là tám chữ.

"Vẫn luôn ngưỡng mộ?" Sở Uyên nhướng mi.

"Nói ra cũng không sợ Hoàng thượng chê cười." Triệu Càn nói, "Năm năm trước nhi nữ có nghe một thuyết thư Tây Vực trong gánh hát kể chuyện qua, trong đó có nhắc tới Thất Tuyệt Vương, từ đó nhi nữ liền động tâm. Lần này thật vất vả mới đợi được hắn đến Vương Thành, dĩ nhiên bất luận thế nào cũng muốn gặp mặt một lần, cho nên lão thần mới có thể cả gan đi tìm Thất Tuyệt Vương." Lần này lí do khoái thác cũng là được hắn tỉ mỉ chuẩn bị, Vương Thành rất là phồn hoa, các đạo nhân mã lui tới thật sự là đếm không xuể. Như vậy, thứ nhất có thể đem tất cả sự kiện biến thành chuyện tình cảm riêng của nhi nữ, thứ hai cũng khiến cho Sở Uyên không có cách nào để khảo chứng —— dù sao cũng là gánh hát vài năm trước, hiện tại mai danh ẩn tích cũng là chuyện đương nhiên.

"Nếu đã gặp mặt, vậy kết quả thế nào?" Sở Uyên hỏi.

"Tiểu nữ dĩ nhiên là đối Thất Tuyệt Vương vừa gặp đã thương, nhưng về phía Thất Tuyệt Vương, lão thần cũng không dám kết luận vội vàng." Triệu Càn cẩn thận châm chước (đắn đo, liệu tính cho đúng) câu từ.

"Nếu lần này có thể kết thân, ngược lại cũng là chuyện tốt." Sở Uyên ngồi trên long ỷ, "Thất Tuyệt quốc ở Mạc Tây vị trí tất yếu, trẫm vốn dĩ là muốn quan hệ hai nước tiến thêm một bước. Dĩ vãng hòa thân đều là phái công chúa, nhưng bên cạnh trẫm không có tỷ muội, nhà vài vị Vương gia cũng không có nữ nhi hợp tuổi, Triệu ái khanh ngược lại giúp trẫm giải quyết một phiền toái lớn."

"Hoàng thượng quá lời, đây cũng là chuyện thuộc bổn phận của lão thần." Triệu Càn có chút thụ sủng nhược kinh. Nói như vậy, mình coi như là mèo mù đụng phải chuột chết ?

"Ái khanh là rường cột nước nhà, thiên kim trong phủ gả đến Thất Tuyệt quốc làm Vương phi, cũng xem như là môn đăng hộ đối." Sở Uyên nói, "Nếu chuyện có thể thành, trẫm sẽ sắc phong cho lệnh thiên kim một cái danh hiệu Quận chúa, để tránh tương lai gả qua bị người khi dễ, ý ái khanh thế nào?"

"Như vậy tất nhiên là quá tốt rồi." Triệu Càn không nghĩ tới lại còn có thêm chuyện tốt này, vì vậy vội vàng quỳ xuống đất tạ ơn.

"Hôm nay trẫm gọi ngươi tới, đại khái chính là thương nghị." Sở Uyên cười cười, "Về phần còn lại, đợi sau khi ái khanh cùng Thất Tuyệt Vương nói rõ, lại đến cùng trẫm định đoạt."

Đột nhiên xuất hiện kinh hỉ quá mức, cho nên đến khi bước ra khỏi ngự thư phòng, Triệu Càn đầu óc vẫn còn có chút choáng váng —— vốn dĩ là nghĩ trời chưa muốn rơi đao liền muốn thiên ân vạn tạ, hiện tại lại rơi xuống cái bánh có nhân, căn bản là mộ phần được bao phủ hương khói, cầu cũng cầu không được vận khí tốt a.

Ám vệ tựa vào trên cây, nhìn thẳng đến khi Triệu Càn một đường ra khỏi cửa cung, mới quay về báo cho Tần Thiếu Vũ.

"Xem ra thực sự là mắc câu." Tần Thiếu Vũ cười cười.

"Bước tiếp theo phải làm thế nào?" Thẩm Thiên Lăng hỏi hắn.

"Trước chờ hai ngày đã." Tần Thiếu Vũ nói, "Thuận tiện để phóng một vài tin đồn ra ngoài, hù dọa Lưu Nhất Thủy."

Thẩm Thiên Lăng đuôi mắt cong lên, "Cảm giác lại sắp có kịch hay để xem."

Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn, "Chỉ sợ cho thiên hạ không loạn."

"Sai!" Thẩm tiểu thụ ngồi trên đùi hắn, nghiêm túc nói, "Cái này gọi là vì hòa bình mà chiến!" Quả thật cao thượng đến không chịu nổi.

"Nếu diễn cá nhân thì sao?" Tần Thiếu Vũ lắc lắc hắn.

"Cái gì?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng, "Ân."

"Chỉ biết, Lăng nhi am hiểu nhất là làm loại chuyện này." Tần Thiếu Vũ ôm thắt lưng hắn.

"Ai nói!" Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc, "Ta mới không am hiểu bát quái, nghe qua một chút khí chất đều không có!"

"Vậy ngươi am hiểu cái gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút, "Hành hiệp trượng nghĩa!"

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.

"Ngươi cười lại lần nữa thử xem!" Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại, kéo banh hai má hắn ra.

"Không sai." Tần Thiếu Vũ nhanh chóng khôi phục biểu tình nghiêm túc, "Lăng nhi am hiểu nhất chính là hành hiệp trượng nghĩa."

Thẩm tiểu thụ cảm thấy rất sảng khoái, vì vậy hào hùng vạn trượng nói, "Vậy sau này gọi ta là Thẩm đại hiệp!"

Tần Thiếu Vũ :......

"Bổn đại hiệp đi 'hư hư' một chút." Thẩm Thiên Lăng khí phách xẹp xuống, ôm bụng chạy ra ngoài.

Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, chỗ nào là đại hiệp, rõ ràng chính là một tên tiểu lưu manh bỉ ổi bên đường.

Lúc dùng cơm tối, tất cả mọi người đến phòng ăn, Thẩm Thiên Lăng bên ngoài đầu giúp cục bông đẩy xích đu. Thẩm Thiên Phong nói, "Lăng nhi, đến dùng cơm."

Thẩm tiểu thụ vờ như không nghe thấy.

"Lăng nhi, ăn cơm." Thẩm Thiên Phong lại gọi thêm một lần nữa.

Thẩm tiểu thụ vẫn không có phản ứng.

"Các ngươi cãi nhau?" Diệp Cẩn nhíu mày hỏi Tần Thiểu Vũ.

"Không có chuyện này." Tần Thiếu Vũ lắc đầu.

"Vậy tại sao không đến dùng cơm?" Diệp Cẩn khó hiểu.

Tần Thiểu Vũ nói, "Bởi vì ngươi chưa có gọi đúng tên."

"......" Diệp Cẩn có chút mờ mịt.

Tần Thiếu Vũ lớn tiếng nói, "Thẩm đại hiệp!"

Thẩm Thiên Phong bị sợ hết hồn, "Làm gì vậy?"

Tần Thiếu Vũ nói, "Ngươi nghĩ nhiều, không có gọi ngươi."

Thẩm Thiên Phong đầu còn chưa xoay qua, liền thấy Thẩm Thiên Lăng ôm cục bông chạy vào.

"Ta đang gọi Thẩm đại hiệp này." Tần Thiếu Vũ đem người đặt trên ghế.

Thẩm Thiên Phong ánh mắt rất phức tạp, còn Diệp Cẩn có chút muốn cười.

Thẩm Thiên Lăng sảng khoái nói, "Danh hiệu mới của ta."

"Thẩm đại hiệp mà coi là danh hiệu cái gì, trên giang hồ ai họ Thẩm cũng có thể gọi như vậy." Diệp Cẩn lắc đầu, "Danh hiệu chân chính là phải độc nhất vô nhị, nói thí dụ như 'Nhất Kiếm Thanh Phong' Mộ Dung Trảm, 'Hồng Lăng Phiêu Hương' Thập Tam Nương, lại nói thí dụ như 'Bạch Thủ Phi Tuyết'——"

"Khụ khụ!" Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Phong đồng thời ho khan.

Diệp Cẩn cười mà không nói, rất có hăng hái nhìn Thẩm Thiên Lăng.

" 'Khụ khụ' cái gì?" Thẩm Thiên Lăng cảnh giác, "Bạch Thủ Phi Tuyết là ai?"

Tần Thiếu Vũ lãnh tĩnh nói, "Trương Thiết Chùy."

Diệp Cẩn nhẫn cười rất cực khổ.

"Ngươi cảm thấy hai cái tên này có thể ghép lại?" Thẩm tiểu thụ cơ trí lại lãnh khốc, "Không cho phép gạt ta!" Nếu không ta lập tức viết thư hưu ngươi !

Không sai, thiếu phu nhân Truy Ảnh Cung Thiếu chính là vô tình như thế, người ngoài căn bản không biết được!

Thẩm Thiên Phong không thể làm gì khác hơn là nói, "Bạch Thủ Phi Tuyết là Ngâm môn chủ."

Lời vừa nói ra, trong nháy mắt Thẩm tiểu thụ rất không thoải mái!

Hồ ly tinh cư nhiên lại có một danh hiệu thoát tục như thế.

So với Thẩm đại hiệp quả thật là yếu kinh khủng, giống như là người bán thuốc tăng lực khua chiêng gõ trống bên đường.

Chuyện này bị so sánh qua cảm giác thật sự là phi thường tồi tệ.

Thẩm tiểu thụ bắt đầu căm tức nhìn nam nhân của mình.

Tần Thiếu Vũ xoa đầu của hắn, "Không sao, chúng ta nghĩ một danh hiệu dễ nghe hơn."

"Không chỉ dễ nghe." Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu, "Còn phải khí phách!" Tốt nhất có thể vừa nói ra liền hù dọa một đoàn, vậy thì không thể tốt hơn được nữa.

"Được." Tần Thiếu Vũ đáp ứng hết yêu cầu của hắn.

"Vậy nghĩ thử xem gọi ta thế nào?" Thẩm tiểu thụ ba ba hỏi.

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Ít nhiều gì cũng phải cho ta chút thời gian suy nghĩ chứ."

"Dùng cơm xong phải nghĩ ra." Thẩm Thiên Lăng áp dụng con đường bán manh vô sỉ, đôi mắt thập phần sáng long lanh!

Tần cung chủ quả nhiên chuẩn xác bị đánh trúng, "Được, sau khi dùng cơm xong, bảo đảm cho ngươi một danh hiệu vừa dễ nghe lại vừa khí phách."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info