ZingTruyen.Asia

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 67: Nhích người đến Vương Thành!!!

baotieugianghoheliet

Tần Thiếu Vũ 'khụ khụ' hai tiếng, "Mộ huynh."

Mộ Hàn Dạ tĩnh táo nói, "Đây là tín vật quân quyền Thất Tuyệt quốc."

Thẩm Thiên Lăng quả quyết đem con trai ôm vào trong ngực, "Không cần để ý nó, các ngươi tiếp tục nói chuyện chính sự."

"Chíp." Cục bông quyến luyến không thôi, nghiêng đầu cùng Thất Tuyệt Vương thâm tình nhìn nhau, hơn nữa còn mở ra cánh ngắn manh manh.

Mộ Hàn Dạ :......

Hoàng Đại Tiên :......

"Ta mang nó đi ra ngoài chơi." Thẩm Thiên Lăng 囧囧 đứng lên.

"Chíp!" Cục bông biểu lộ tan nát cõi lòng, ngửa đầu nhìn nương nó —— thật sự mang đi ra ngoài sao.

Thẩm tiểu thụ từ nội tâm phát ra cảm giác bản thân giống như là ác bà bà, đặc biệt cầm gậy đánh uyên ương.

Hoàng Đại Tiên từ trong lòng ngực lấy ra một chuỗi tiểu ngọc châu, đặt ở trong tay Thẩm Thiên Lăng, tuy nói không thể so với ban chỉ khí phách của Mộ Hàn Dạ, nhưng cũng xanh biếc mượt mà rất là đáng yêu.

Cục bông lập tức chấn hưng tinh thần, dùng đầu cọ cọ tay hắn, như bày tỏ lời cảm tạ.

Tần Thiếu Vũ sảng khoái nhìn Hoàng Đại Tiên nói, "Xem như ta thiếu ngươi một cái nhân tình, tương lai tùy thời có thể đòi lại."

"Tần cung chủ khách khí." Hoàng Đại Tiên cười cười, "Không đáng giá bao nhiêu, chỉ là nhìn đẹp mắt mà thôi."

Cục bông hăng hái bừng bừng, đem chuỗi ngọc châu ngổn ngang kia quấn ở trên người mình, cảm thấy phi thường đẹp.

"Nếu không còn chuyện gì khác, ta cùng Lăng nhi trở về trước." Tần Thiếu Vũ cầm xấp giấy đứng lên, "Những phạm nhân kia đâu?"

"Đều ở trong tay ta, bất quá nhìn qua cũng không giống loại người đại gian đại ác." Mộ Hàn Dạ nói, "Thông đồng Chu Giác mưu đồ phản nghịch, đối với Sở Hoàng mà nói có lẽ không thể tha thứ dễ dàng, đối với ta mà nói lại không coi là chuyện lớn gì. Người đều có thất tình lục dục, sai lầm là chuyện khó mà tránh khỏi. Nhưng nếu là giao cho Sở Hoàng, thì chỉ có một con đường chết."

Tần Thiếu Vũ cười cười, "Người là Mộ huynh bắt được, tất nhiên mặc cho Mộ huynh xử trí, ta chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi, không cần để ở trong lòng."

Mộ Hàn Dạ gật đầu, tiễn hai người bọn hắn ra khỏi khách điếm.

"Chíp!" Cục bông đứng ở trên bả vai cha nó, hữu hảo hướng Hoàng Đại Tiên giơ giơ cánh, tiểu hắc đậu sáng long lanh.

Hoàng Đại Tiên bật cười, cũng hướng nó phất phất tay.

Mộ Hàn Dạ vẻ mặt hơi buồn bả.

Hoàng Đại Tiên xoay người đi vào bên trong, làm bộ không nhìn thấy.

"A Hoàng ......" Mộ Hàn Dạ ngữ điệu kéo dài.

Hoàng Đại Tiên giả vờ như không nghe thấy.

"A Hoàng cũng không có tặng đồ cho ta." Mộ Hàn Dạ đi theo phía sau hắn, suy nghĩ một chút lại bổ sung, "Hơn nữa cũng không có nhìn ta cười."

Hoàng Đại Tiên nói, "Trên đời này, có bao nhiêu người muốn tặng ngươi bảo bối, còn có chính là cũng sẽ có người muốn cười với ngươi."

"Nhưng ta không lạ gì." Mộ Hàn Dạ cản trước mặt hắn.

"Đã như vậy, cưỡng cầu cũng không có ý nghĩa." Hoàng Đại Tiên có chút bất đắc dĩ.

"Ta tất nhiên sẽ không cưỡng cầu." Mộ Hàn Dạ nói, "Nhưng vì sao A Hoàng không thử thưởng thức ưu điểm của Bổn vương?"

Hoàng Đại Tiên nhìn thẳng hắn chốc lát, sau đó lắc đầu nói, "Ta thưởng thức không nổi."

Mộ Hàn Dạ không cam lòng, "Chẳng lẽ A Hoàng chỉ biết thưởng thức Tiểu Phượng Hoàng?"

Hoàng Đại Tiên gật đầu.

"Được rồi." Mộ Hàn Dạ tiếc nuối thở dài, chốc lát sau ......"Chíp."

Hoàng Đại Tiên nhất thời bị sét đánh đến da đầu cũng tê dại, dùng ánh mắt siêu nhân điện quang nhìn hắn.

Mộ Hàn Dạ ánh mắt tha thiết.

Hoàng Đại Tiên chật vật mở miệng, "Ngươi đây là ...... " Tội gì.

Mộ Hàn Dạ ngượng ngùng nói, "Chẳng lẽ ta học không giống?"

Hoàng Đại Tiên không biết nên đối mặt với người đàn ông này thế nào.

"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ ăn vạ ôm lấy hắn.

Hoàng Đại Tiên trong lòng tràn ngập nồng nặc cảm giác bất đắc dĩ, nhưng cũng không có giãy giụa.

"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ lại gọi một tiếng, thuận tiện hôn lên vành tai hắn một cái.

Hoàng Đại Tiên :......

Mộ Hàn Dạ ôm hắn cọ cọ, "Ta thật sự có rất nhiều ưu điểm."

Hoàng Đại Tiên có lệ "Ân." một tiếng.

"Vậy ngươi cùng ta thành thân đi." Mộ Hàn Dạ càng thêm cố gắng, "Thất Tuyệt quốc mặc dù nhỏ, cũng rất giàu có và đông đúc, sẽ không bạc đãi đến ngươi."

Hoàng Đại Tiên ở trong lòng thở dài, hiện tại hắn chỉ cầu một gian nhà cỏ, một mẫu ruộng cằn, có thể bình an sinh sống đã là phước báo rồi, sao dám nghĩ tới hai chữ 'bạc đãi ' chứ.

"Hiện tại chưa suy nghĩ kỹ cũng không sao, tương lai chính là thời gian." Mộ Hàn Dạ nói, "Cho dù đợi đến lúc già bảy tám mươi tuổi...... ách, năm sáu ...... ba mươi tuổi, ta cũng nguyện ý!"

Hoàng Đại Tiên :......

Đáy mắt Mộ Hàn Dạ ủy khuất, "Ta chỉ sợ nếu tuổi quá lớn, sẽ không có khí lực cùng A Hoàng triền miên."

Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, vòng qua hắn đi vào trong.

Mộ Hàn Dạ như thuốc dán da trâu đuổi theo, vẻ mặt như là tình thế bắt buộc.

Thật ra thì cuộc sống này, cũng không tệ lắm a ......

Trên quan đạo, cục bông chơi đủ loại ngọc châu cảm thấy có chút mệt, vì vậy chui vào trong ngực nương nó ngoan ngoãn ngủ, một chút cũng không cần người dụ dỗ. Quả thật không thể dưỡng tốt hơn được nữa.

"Tuy nói thôn ốc bị hủy, không có cách nào dẫn dụ Chu Giác ra mặt. Bất quá cũng không phải là không có thu hoạch." Thẩm Thiên Lăng nói, "Dù sao cũng cho Hoàng thượng một đầu mối."

"Coi như thôn ốc vẫn còn, dựa theo tính cách quỷ kế đa đoan của Chu Giác, cũng chưa chắc nhất định sẽ hiện thân." Tần Thiếu Vũ nói, "Hiện tại nói không chừng kết quả này, đối với chúng ta ngược lại còn có lợi."

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói, "Nhưng phạm nhân bên trong thôn ốc đó được Mộ Hàn Dạ thả đi, Hoàng thượng tất nhiên sẽ hỏi, đến lúc đó phải trả lời thế nào?"

"Tùy tiện lấy một cái cớ là được." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Thí dụ như, sau khi phạm nhân vừa giải thích xong mọi chuyện, Chu Giác liền phái người đến ám sát, kết quả Mộ Hàn Dạ muốn đuổi giết tận tay nhưng không đuổi kịp; lại nói thí dụ như những người đó tìm cơ hội phóng mê dược lên kẻ trông coi ngục. Tóm lại nếu muốn tìm, thì có rất nhiều lý do."

Thẩm Thiên Lăng bật cười, "Chuyện này ngươi tương đối lành nghề."

"Sao?" Tần Thiếu Vũ nhéo hai má của hắn.

"Ta cái gì cũng chưa nói." Thẩm Thiên Lăng rất biết nghe lời, ánh mắt ngưng trọng nhìn phương xa, "Hôm nay khí trời thật tốt."

Vừa dứt lời, trên bầu trời liền bay tới một mảng mây đen lớn.

Thẩm Thiên Lăng :......

Có thể cho chút mặt mũi không hả?

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, mang hắn giục ngựa chạy về phía trước. Một đường bụi bay mù mịt, rốt cục cũng kịp chạy về Độ Kiếp tự trước khi trời nổi bão.

"May mà trở lại." Diệp Cẩn đang ôm noãn lô đọc sách, "Nhìn mây đen này, hẳn là ngày hôm nay có bão tuyết"

"Thiên Phong đâu?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Đang cùng Sở Uyên nghị sự." Diệp Cẩn nói, "Sáng nay chỉ thấy các ngươi vội vã đi ra ngoài, gọi cũng không quay lại, đã xảy ra chuyện gì?"

Tần Thiếu Vũ đem chuyện trong thôn ốc đại khái nói một lần.

"Cư nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy?" Diệp Cẩn giật mình.

"Mộ Hàn Dạ không muốn cùng Sở Uyên có quá nhiều dính líu, ta cũng không muốn." Tần Thiếu Vũ nói, "Cho nên chuyện này liền giao cho ngươi."

Diệp Cẩn :......

"Đi đi." Tần Thiếu Vũ nói, "Từ chối cũng vô dụng."

"Chỉ một lần này." Diệp Cẩn đưa tay dựng thẳng một ngón trỏ.

Hoàn toàn không muốn cùng ai kia giao tiếp a!Chúng ta lại không quen!

Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng đồng thời gật đầu.

Diệp Cẩn cầm xấp giấy kia, ngang nhiên ra khỏi phòng.

Tần Thiếu Vũ chậc chậc, "Trên đời này cũng chỉ có Thiên Phong mới có khả năng chịu được hắn."

"Sao chỉ là chịu được." Thẩm Thiên Lăng nói, "Ta cảm thấy đại ca chính là cam chịu a."

"Vẫn là Lăng nhi của ta tốt nhất." Tần Thiếu Vũ từ nội tâm phát ra cảm khái.

"Này chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên?" Thẩm tiểu thụ bóp mũi hắn, cư nhiên còn muốn so một chút mới cho ra kết luận.

Tần Thiếu Vũ bật cười, thức thời nói, "Là ta nói sai, Lăng nhi muốn phạt cái gì?"

Thẩm tiểu thụ cười híp mắt, hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay.

Tần Thiếu Vũ khom lưng ghé sát lại.

Thẩm Thiên Lăng ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu.

Tần Thiếu Vũ nhíu mày, "Còn có chuyện như vậy?"

"Tất nhiên là thật." Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, "Hòa thượng mập kia cầm không ít bã đậu, muốn bỏ vào trong cỏ của Hãn Huyết Bão Mã, kết quả ám vệ cố ý làm ra tiếng động, mới hù dọa hắn đi."

"Đối với một con ngựa cũng nhỏ mọn như vậy, còn mặt mũi nào mà tự xưng là người xuất gia." Tần Thiếu Vũ cười lạnh.

"Cho nên ngươi phải đáp ứng ta." Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.

"Chuyện nhỏ như vậy, ngươi muốn làm thì cứ việc làm, sau này không cần tới hỏi ta." Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ hắn.

"Vậy không được, làm chuyện xấu nhất định phải được ngươi đồng ý trước." Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.

"Nga.." Tần Thiếu Vũ bật cười, "Sao lại trở nên ngoan như vậy."

"Cũng không hẳn." Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại, "Mặc dù không phải là chuyện lớn gì, nhưng nếu ta không nói cho ngươi trước, tương lai ngươi nhất định cũng sẽ biết, nói không chừng sẽ lấy cớ muốn XX! " Cho nên nhất định phải lo trước khỏi họa.

"Ngươi nếu không nói, ta sao có thể biết." Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu hắn, "Cũng không phải có khả năng biết bấm đốt tay coi bói."

"Nhưng ta nhất định sẽ kêu ám vệ đi làm." Thẩm Thiên Lăng đưa tay chỉ nóc nhà, "Các ngươi là một cái hệ liệt."

Sau khi ám vệ nghe được, tập thể khiếp sợ = miệng =, phu nhân đến tột cùng là khi nào thì bắt đầu sinh ra cái loại ảo giác này? Chúng ta rõ ràng chính là người của Thiếu cung chủ, cùng Cung chủ hoàn toàn không quan hệ biết không. Đặc biệt trong sạch.

"Tóm lại sau này chuyện ngươi muốn làm, bất kể chuyện tốt hay chuyện xấu đều cứ việc đi làm." Tần Thiếu Vũ đối với hắn áp dụng sủng nịnh đến không có nguyên tắc, "Chuyện tốt tất nhiên không thành vấn đề, chuyện xấu phá hư cũng không sao, mọi chuyện không cần hỏi ta."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng chủ động hôn nhẹ hắn, tính là thưởng cho hắn, rồi sau đó hăng hái bừng bừng chạy đến bên trong viện, gọi ám vệ xuống.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười cười, ở bên trong phòng giúp hắn pha trà nóng.

Tối hôm đó, trụ trì Độ Kiếp tự không biết ăn phải đồ không sạch sẽ gì, kéo bụng suốt cả đêm, suýt nữa mệt lả ở nhà xí.

Mà Sở Uyên sau khi biết chuyện thôn ốc, trước tiên phái ra tâm phúc giơ roi giục ngựa chạy về Vương Thành, thông tri Tổng thống lĩnh bộ binh - Thẩm Thiên Phàm —— cũng chính là tam ca Thẩm Thiên Lăng, cần phải chú ý đến Tả Thừa Tướng Lưu Nhất Thủy, vừa thấy có dấu hiệu muốn chạy trốn, bất kể có chứng cớ hay không, lập tức bắt giữ giam vào ngục.

Giống như trong dự liệu của Mộ Hàn Dạ, Sở Uyên đối với người này đúng là sớm đã có nghi ngờ. Khổ nổi lại không tìm được nhược điểm, cho nên mới phải án binh bất động. Nhưng lần này có lời nói của Điền Tiên kia, cộng thêm Lưu Nhất Thủy kia, đúng là có một nữ nhi mười tám tuổi. Hơn nữa hắn bình thường cử chỉ lời nói, trong lòng lại càng thêm chắc chắn, tin chắc rằng suy đoán ban đầu tám chín phần không sai —— Tả Thừa Tướng này, tám chín phần là không sạch sẽ.

"Ôn dịch căn bản đã được khống chế, nội gián trong triều cũng có đầu mối. Bên kia Chu Giác cũng không có động tĩnh, có phải nên rời đi rồi không?" Tối đó Thẩm Thiên Lăng lười biếng đánh ngáp.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Sở uyên năm ngày sau sẽ xuất phát."

"Vậy chúng ta thì sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Ngươi muốn đi đâu?" Tần Thiếu Vũ nói, "Dù ở đâu ta cũng sẽ dẫn ngươi đi."

"Bí mật Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc còn chưa được cỡi bỏ." Thẩm Thiên Lăng nằm ở trước ngực hắn, "Ngươi còn muốn đi du sơn ngoạn thủy."

"Đã sớm nói, đây là chuyện giữa Sở Uyên cùng Mộ Hàn Dạ." Tần Thiếu Vũ nói, "Việc Truy Ảnh Cung đã làm cũng đủ nhiều rồi, cho dù muốn đi cũng không ai dám cản."

"Ngàn dặm xa xôi từ Vân Lam Thành đi tới nơi này, tất nhiên muốn đem chuyện giải quyết xong." Thẩm Thiên Lăng nói, "Huống chi đã lâu chưa đến Vương Thành, ta cũng muốn nhìn lại một chút."

"Được." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Vương Thành thì Vương Thành, ngươi thích là được."

Cho nên mới nói trung khuyển công gì đó, thật sự là rất đáng phải tán dương một phen a.

Lại qua vài ngày, đoàn người Sở Uyên quả nhiên liền nhích người rời đi. Hòa thượng Độ Kiếp tự vốn dĩ là cũng lo lắng đề phòng, lần này thật vất vả mới đem người tiễn đi, miệng vừa mới tiễn, còn tưởng rằng sẽ tránh thoát được một kiếp. Ai ngờ xế chiều hôm đó, giám sát đô đốc liền tự mình dẫn quân đến ngôi tự, đem tất cả tăng nhân bắt lại giam vào ngục.

Thật ra thì dựa theo ý tưởng Sở Uyên là tính toán tạm thời lưu lại Độ Kiếp tự trước, xem có thể dùng cách này dụ Chu Giác hiện thân hay không. Bất quá Hoàng Đại Tiên lại cảm thấy dựa theo tính cách đa nghi của Chu Giác, một khi thôn ốc gặp chuyện không may, sẽ theo bản năng nhận định chung quanh đều không an toàn, tất nhiên cũng sẽ không hiện thân. Cho nên Sở Uyên liền quả quyết phái người đến bao vây Độ Kiếp tự, ít nhất có thể cho dân chúng được thanh tĩnh.

Đoàn xe một đường đi về phía trước, tuy nói đã tận lực khiêm tốn, nhưng dọc đường vẫn như trước, có không ít dân chúng nghe tin chạy tới, rất nhiệt tình.

"Hoàng đế xem ra cũng không tệ lắm." Diệp Cẩn vừa ăn điểm tâm vừa thuận miệng nói.

"Thật sao?" Sở Uyên nghe vậy vui mừng.

Diệp Cẩn :......

Ngươi vì sao lúc này lại chạy vào xe ngựa, không phải là đang cưỡi ngựa bên ngoài sao.

"Tiểu Cẩn chưa bao giờ khen qua ta." Sở Uyên vui đến không thể tự kìm chế được.

Diệp Cẩn tĩnh táo nói, "Ngươi vừa rồi nghe lầm."

Sở Uyên lắc đầu, "Trẫm lại không có lãng tai."

"Ta nói là 'dụ nê cuốn' cũng không tệ lắm." Diệp Cẩn giơ lên một món điểm tâm.

Sở Uyên rối rắm nói, "Ngươi cảm thấy hoàng đế cùng 'dụ nê cuốn' nghe rất giống sao?"

"Chẳng lẽ không giống?" Diệp Cẩn đập bàn hỏi ngược lại, hơi xổ lông.

Sở Uyên lập tức gật đầu, "Giống, quả thực giống nhau như đúc."

Phản ứng quả thật là không thể nhanh hơn được nữa.

Thẩm Thiên Lăng ở bên ngoài nghe được, lặng lẽ nhìn Tần Thiếu Vũ nói, "Thật ra thì đại ca so với Hoàng thượng, đãi ngộ đã tốt hơn rất nhiều."Không chỉ sờ được đôi tay nhỏ bé, còn lăn giường với nhau, thậm chí ở một vài thời điểm đặc thù, tẩu tử mình nói không chừng sẽ còn toát ra một mặt ôn nhu mềm mỏng!

Như vậy cùng Sở Uyên so sánh, cuộc sống đại ca mình quả thật chính là người thắng biết không.

Phi thường chọc người hâm mộ.

Lại qua vài ngày, lúc mọi người đến Vương Thành trời cũng đã chạng vạng tối.

Bởi vì Sở Uyên trước đó đã phân phó, vì vậy cũng không có nhiều người tới đón, chỉ có một nam tử trẻ tuổi thân mặc nhuyễn giáp, dẫn theo một đội Ngự lâm quân đứng chờ ở ngoài thành.

"Tam ca!" Thẩm Thiên Lăng từ xa liền trông thấy.

"Đi thôi." Sở Uyên cười nói, "Thiên Phàm vẫn luôn rất nhớ ngươi, đều là người một nhà, không cần câu nệ lễ phép."

Thẩm Thiên Phàm sãi bước tiến lên, sau khi hướng Sở Uyên hành lễ, liền cười đem Thẩm Thiên Lăng ôm vào trong ngực.

Một thời gian dài không gặp nhau, hình ảnh huynh đệ gặp lại rất cảm động! Thẩm Thiên Lăng còn đang nổi lên cảm xúc cảm khái hàng ngàn hàng vạn lần, liền nghe Tam ca mình ở bên tai nói, "Hình như béo lên một chút."

.......

Cũng không có biết không, có biết cách nói chuyện hay không!

Làm một diễn viên chuyên nghiệp, Thẩm tiểu thụ có cảm giác bị tổn thương.

Ca mình quả thật khiến người phiền.

"Thiên Phàm." Thẩm Thiên Phong cũng vỗ vỗ vai của hắn.

"Đại ca đại tẩu." Thẩm Thiên Phàm chào hỏi.

"Tình huống trong triều sao rồi?" Diệp Cẩn hỏi.

"Lưu Nhất Thủy cũng không có bất kỳ hành động nào, cho nên tạm thời cũng chỉ là âm thầm quan sát." Thẩm Thiên Phàm nói, "Hắn làm người rất cẩn thận, nếu muốn để hắn chủ động ra tay, sợ là phải sử dụng chút thủ đoạn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia