ZingTruyen.Com

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 61: Cho dù là trời sập thì sao!!!

baotieugianghoheliet

Hậu quả khiêu khích Tần cung chủ vô cùng đáng sợ —— Thẩm tiểu thụ bị mạnh mẽ ôm đến trên bàn, chẳng những bị trừng phạt ngắt nhéo bụng mỡ, mà ở trên cổ còn bị để lại một chuỗi chi chít dấu hôn.

"Sở thích quái dị! " Thẩm Thiên Lăng đứng ở trước gương đồng, dùng sức vạch cổ áo ra nhìn, "Không thể thấp xuống một chút sao, bây giờ có che cũng không che nổi."

"Che lại thì còn gì thú vị nữa." Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy hắn, "Lăng Nhi của ta thật là đẹp mắt."

"Đừng nháo." Thẩm Thiên Lăng tránh khỏi ôm ấp của hắn, tự mình chỉnh lại y phục, "Ngươi cách xa ta một chút."

Tần Thiếu Vũ ai oán nói, "Ngủ xong liền không cần ta nữa."

Thẩm Thiên Lăng cơ hồ muốn hộc máu, rốt cuộc là ai ngủ với ai a.

"Muốn ta mang ngươi đi xem xung quanh miếu tự không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Chúng ta đi tìm đại ca đi." Thẩm Thiên Lăng nói, "Xem hắn cùng Hoàng thượng xin được xăm gì."

"Ta không thích Sở Uyên." Tần Thiếu Vũ rất trực tiếp nói thẳng.

"Ai cho ngươi thích hắn!" Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực của hắn, "Ngươi chỉ có thể thích ta."

"Ân." Tần Thiếu Vũ tâm tình trở nên rất tốt.

"Ngươi nếu bây giờ không muốn đi, vậy trước về phòng nghỉ ngơi đi." Thẩm Thiên Lăng nói, "Ta tự mình đi tìm đại ca."

"Không được." Tần Thiếu Vũ một tiếng cự tuyệt, "Được rồi, ta cố gắng mang ngươi đi."

"Nếu đã đáp ứng giúp một tay, tất nhiên phải tận lực làm đến tốt nhất, huống chi còn có Diệp đại ca cùng đại ca bị kẹp ở giữa." Thẩm Thiên Lăng cầm tay của hắn, "Huống chi ta cũng muốn đem chuyện sớm giải quyết một chút, rồi mới có thể trở về Truy Ảnh Cung tiếp tục sống an ổn qua ngày."

"Yên tâm đi, ta có chừng mực." Tần Thiếu Vũ nói, "Có thích hay không là một chuyện, có thể sống chung hay không lại là một chuyện khác, Sở Uyên xem như là hoàng đế tốt, ta tất nhiên sẽ không làm khó hắn."

"Ta biết." Thẩm Thiên Lăng nhón chân, ghé vào lỗ tai hắn nửa thật nửa đùa, "Trừ đối với ta, ngươi đối với người nào cũng rất có chừng mực."

"Lời này nói sai rồi." Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, không nặng không nhẹ cắn một cái lên cánh môi ngọt ngào mềm mại kia, "Đối với ngươi ta có chừng mực nhất."

"Gạt người." Thẩm Thiên Lăng kéo kéo tóc hắn, "Trước nay không thấy ngươi chừng mực chỗ nào." Đã từng có một lần cho là tiểu cúc hoa muốn tàn luôn đó có biết không, loại chuyện bị nứt hậu môn này suy nghĩ một chút thôi trong lòng vô cùng run sợ rồi.

"Ta không dừng, là bởi vì biết ngươi còn chịu được." Tần Thiếu Vũ xoa cằm hắn, "Hơn nữa nếu thật sự không có chừng mực, đã sớm ôm ngươi lên nóc nhà rồi."

Thẩm Thiên Lăng :......

Thiếu hiệp ngươi cái này không gọi là không có chừng mực, mà gọi cuồng phóng túng.

Đã nói không được dễ dàng buông tha việc chữa trị mà.

"Đi thôi." Tần Thiếu Vũ kéo hắn đi ra ngoài, "Coi như Sở Uyên có vận khí tốt, có thể được Thẩm gia nguyện ý giúp hắn."

"Còn có Truy Ảnh Cung." Thẩm Thiên Lăng cười híp mắt, rất hiểu việc phải tùy thời tùy chỗ trấn an nam nhân của mình.

Tần Thiếu Vũ bật cười, cúi đầu cùng hắn trao đổi một nụ hôn ngắn ngủi lại vô cùng ngọt ngào.

"Khụ khụ!" Diệp Cẩn mới bước ra cửa liền đụng phải một màn này, vì vậy tỏ vẻ bất mãn một chút.

Tần Thiếu Vũ nói, "Ngươi nếu là hâm mộ, cũng có thể đi tìm Thiên Phong."

"Lão tử sẽ hâm mộ cái này?" Diệp Cẩn giận dữ, "Thà đi tìm giò heo gặm! "

"Xù lông giậm chân, giấu đầu hở đuôi." Tần Thiếu Vũ sắc bén bỏ lại tám chữ, mang heo con nhà mình ra khỏi tiểu viện.

Diệp Cẩn bức bối ở trong sân đi vòng vòng.

"Chíp!" Cục bông đứng ở trên bàn, tỏ vẻ kháng nghị —— hoa mắt.

"Vẫn là ngươi tốt nhất." Diệp Cẩn chộp lấy nó đi vào phòng, "Chúng ta lại đi làm hai bộ y phục mới?"

"......" Cục bông liều mạng rướn cổ lên, bảo thạch vẫn còn ở trên bàn!

Chuyện mất món đồ chơi này, quả thực khiến cho điểu ta thập phần sốt ruột.

Mau mang lại đây.

Diệp Cẩn từ dưới sàng kéo ra ngoài một cái sọt.

Cục bông cũng bị hấp dẫn, ngẹo đầu nhìn.

"Nhìn cái gì!" Diệp Cẩn giận, "Ta hoàn toàn không muốn giúp hắn làm y phục!"

Cục bông cuồng dã hất đầu một cái, bởi vì nó cảm thấy bên trong có một khối vải màu trắng nhìn rất đẹp, vì vậy chạy tới, dùng móng vuốt đá đá.

Bình thường nếu là như vậy, đừng nói là một khối vải, cho dù là long bào của ca ca mình, Diệp Cẩn cũng có thể tìm kéo cắt xuống một khối! Nhưng lần này lại là ngoại lệ.

"Không được." Diệp Cẩn từ phía dưới lấy ra một khối gấm màu lam, "Lấy cái này."

"Chíp!" Cục bông mở ra cánh ngắn ngủn, đôi mắt tiểu hắc đậu mắt rất đáng yêu —— thật không được sao, muốn !

"Nghe lời." Diệp Cẩn đem khối gấm màu lam đặt lên bàn, lại lấy kéo kim chỉ, rồi đẩy sọt trúc xuống dưới giường.

Ánh mắt Cục bông rất tiếc nuối.

Mà ở bên trong đại đường của ngôi chùa, Sở Uyên đốt xong ba nén hương, liền lấy ống thẻ bên cạnh lắc lắc một cây đi ra —— bất đồng với những nơi khác, Độ Kiếp tự là cây thăm bằng trúc, trên mặt có chữ viết, toàn bộ đều được dùng sáp đỏ tinh tế phủ kín lại, vì vậy người xin xăm cũng không thể thấy được nội dung.

" Hoàng thượng mời đi bên này." Chủ trì cung kính, đưa Sở Uyên qua phòng cách vách. Một lão hòa thượng râu tóc bạc trắng đang ngồi thiền, hai mắt mặc dù mở, nhưng bên trong cũng không có nửa phần thần thái.

"Độ Không đại sư, Hoàng thượng tới." Chủ trì nhắc nhở.

Lão hòa thượng nghe cũng như không nghe, hồi lâu mới hơi nâng mi mắt.

"Đại sư." Sở Uyên cũng không để ý hắn thất lễ, huống chi lão hòa thượng hai mắt bị mù, hai chân từ đầu gối trở xuống bị đánh gãy hết, cũng không thể hành lễ.

"Là Hoàng thượng a." Giọng lão hòa thượng rất khàn.

"Đại sư." Chủ trì xăm đưa cho hắn, "Đây là xăm của Hoàng thượng, phiền đại sư giải đáp."

Lão hòa thượng nhận lấy cây xăm bằng trúc, đưa tay tháo xuống lớp sáp phía trên, sờ vuốt nửa ngày sau thở dài nói, "Hoàng thượng nên lập hậu nạp phi"

"Nga?" Giọng điệu Sở Uyên hơi nâng cao.

"Hậu cung vắng vẻ, tất nhiên sẽ dẫn tới yêu nghiệt làm loạn." Lão hòa thượng hơi run rẫy nói, "Hoàng thượng là cửu thiên chân long, sao có thể không tìm được kim phượng làm bạn."

"...... chíp!" Cục bông đứng ở ngoài cửa, cẩn thận thò đầu vào trong —— nó lúc nãy nhìn Diệp Cẩn may y phục, cảm thấy hơi nhàm chán, vì vậy liền lắc lư đuổi theo cha mẹ nó, cuối cùng bị mang theo tới đây.

Thẩm Thiên Phong đứng ở bên cạnh Sở Uyên, thiếu chút nữa kiềm không được cười ra tiếng.

Vật nhỏ này tới cũng thật là đúng lúc a.

"Ai nói bên người trẫm không có Phượng Hoàng." Sở Uyên bật cười, đưa tay đem tiểu Phượng Hoàng ôm vào trong ngực, "Nơi này không phải có một con sao?"

Cục bông ở trong ngực hắn thân thiết cọ cọ, sau đó liền bắt đầu kiên trì dùng móng vuốt gạt viên ngọc thạch được khảm trên nút áo, tự cho là rất bí mật.

Thẩm Thiên Lăng ở ngoài cửa cùng Tần Thiếu Vũ liếc mắt nhìn nhau, hướng hắn làm mặt quỷ —— Ngươi xem, Hoàng thượng lại thiếu chúng ta một cái nhân tình! Không chỉ trưng dụng ngươi, còn trưng dụng luôn cả con trai.

"...... Hoàng thượng nói đùa." Lão hòa thượng trầm mặc không nói, chủ trì ở một bên muốn hòa giải.

"Nói đùa?" Sở Uyên lấy tay trêu chọc Cục bông, "Ý của đại sư, là nói nó không phải là Phượng Hoàng thật sự?"

Đôi mắt tiểu hắc đậu cục bông rất khí phách, ngưỡng đầu nhìn trời.

Thẩm tiểu thụ ở ngoài cửa nắm quyền, con ta là thật đó biết không, thật đến không thể thật hơn!

"Nhân duyên trong đời, đều do kiếp trước chỉ định, duyên phận của Hoàng thượng trong đời này không phải là nó." Lão hòa thượng lại chậm rãi mở miệng.

Thẩm Thiên Lăng 囧囧 bị chấn động một chút, có duyên phận mới lạ.

"Nga?" Sở Uyên nhướng mi, "Vậy duyên phận của trẫm ở đâu?"

"Thiên cơ bất khả lộ." Lão hòa thượng lắc đầu, "Chỉ cần Hoàng thượng có chân tâm, tự nhiên sẽ phát hiện người hữu duyên."

Sở Uyên gật đầu, "Đa tạ đại sư."

Lão hòa thượng khoát tay, lại bắt đầu tiếp tục mơ màng ngồi thiền.

"Hoàng thượng mời bên này." Chủ trì mở cửa phòng.

Sở Uyên đi ra khỏi phòng, chỉ thấy Tần Thiểu Vũ đang cùng Thẩm Thiên Lăng thì thầm cười khẽ, vô cùng ân ái.

"Chíp!" Cục bông vọt vào trong ngực cha nó, tâm tình hơi khó chịu, bởi vì nó nửa ngày cũng không tháo được nút áo của Sở Uyên.

"Đi xuống trước đi." Sở Uyên nhìn chủ trì nói, "Ta có lời muốn với Tần cung chủ."

Chủ trì theo lời cung kính rời đi, còn Sở Uyên thì mang theo mọi người trở về phòng mình.

"Làm nửa ngày, vẫn là muốn trẫm tuyển phi lập hậu."Sở Uyên nói, "Xem ra, vài ngày nữa, những nữ tử trong thôn này sẽ xuất hiện."

"Xuất hiện thì làm sao?" Thẩm Thiên Lăng đem mao cầu đặt lên bàn, "Nữ tử trong thiên hạ nhiều vô số, bọn họ dựa vào cái gì chắc chắn mấy nữ tử kia sẽ bị chọn trúng?" Nghe ám vệ hôm đó nói, mấy nữ tử đó hẳn là cũng không phải người trong sạch gì, hoàng gia chú trọng nhất chính là thân phận địa vị, mấy nữ tử không có bất kỳ thân phận gì, cho dù dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành thì như thế nào.

"Hôm nay, một câu nói cuối cùng của lão hòa thượng kia, là muốn Hoàng thượng có chân tâm." Thẩm Thiên Phong nói, "Nếu là trước đó không biết chuyện, người bình thường vừa nghe những lời này, về sau tất nhiên sẽ lưu ý nhiều hơn. Thế gian này sợ nhất chính là hai chữ 'hữu tâm ', chỉ cần trong lòng cảm thấy đã gặp được người hữu duyên, vậy thì ai cũng có thể là người hữu duyên rồi."

"Không sai." Tần Thiểu Vũ gật đầu, "Lúc này nếu cố ý tạo ra một chút trùng hợp, vậy thì tám chín phần là người ngu dốt. Nếu là người khác thì đa số sẽ bị lừa gạt. Cho dù là mấy cô nương kia thân phận thấp kém, không làm được hoàng hậu cũng chỉ có thể làm một phi tử, mục đích của Chu Giác vẫn có thể đạt tới."

"Thật đúng là hao tổn tâm cơ muốn sắp đặt người bên cạnh trẫm a." Sở Uyên cười lạnh, "Không biết trong triều, còn có bao nhiêu là tai mắt của hắn."

"Chu Giác càng ngày càng kềm chế không nổi thì động tĩnh của hắn càng nhiều, lưu lại sơ hở cũng càng nhiều." Thẩm Thiên Phong nói, "Hoàng thượng cũng không cần bận tâm, sớm hay muộn cũng có một ngày đem những người này trừ bỏ tận gốc."

"Bước kế tiếp phải làm thế nào?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Diễn tiếp " Sở Uyên nói, "Nếu đã đến đây, tất nhiên phải diễn hết vở kịch rồi."

"Thật ra thì loại cảm giác ngồi xem trò hay này kì thật cũng không tệ lắm." Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, "Ngày thường, có mất tiềm cũng chưa chắc có thể coi được."

Thẩm Thiên Lăng bật cười, nhọc lòng khổ tâm muốn phản nghịch, ở đây lại có một đống người chờ xem chuyện vui, Chu Giác nếu biết được đoán chừng sẽ tức chết.

"Nếu tạm thời không có chuyện gì, ta cùng với Lăng Nhi về trước."Tần Thiếu Vũ từ nội tâm phát ra lời đề nghị, "Phụ cận ôn tuyền cũng không tệ lắm, tóm lại lúc rãnh rỗi, chư vị có thể đến ngâm người."

Sở Uyên cười cười, "Đa tạ."

"Nhất là ngươi." Thẩm tiểu thụ chỉ ca ca hắn, "Vì sao Diệp đại ca lại tức giận?"

Thẩm Thiên Phong :......

"Ngươi cùng Tiểu Cẩn cãi nhau sao?" Sở Uyên nhíu mày, "Chẳng trách sáng nay không thấy hắn ăn điểm tâm."

Thẩm Thiên Phong thở dài, "Ta thật sự cái gì cũng không làm."

Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng hừ hừ, nói không chừng cũng là bởi vì ngươi cái gì cũng không làm, cho nên tẩu tử mới tức giận ! Đầy lòng nhiệt tình muốn tới một lần, kết quả đại ca hắn cũng không hiểu phong tình mà ngủ mất, suy nghĩ một chút thôi cũng rất đáng phải hung hăng tức giận.

Sở Uyên cảm giác mình hẳn có cơ hội đi lừa gạt người một lần, xem có thể thuận thế mang người về cung hay không.

"Tối hôm qua còn tốt mà, sáng nay đột nhiên liền bắt đầu nháo." Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, "Hỏi hắn vì sao hắn lại không chịu nói."

Vậy càng khẳng định là tối hôm qua không có tới một lần a ! Thẩm Thiên Lăng càng thêm chắc chắn!

Ca ca hắn quả thật chậm tiêu.

"Mà thôi, hiện tại cũng không có chuyện gì khác, ta đến xem hắn." Thẩm Thiên Phong đi ra khỏi phòng, cục bông cũng chậm rãi bay đến đầu vai hắn, cảm giác bản thân mình vừa rồi giống như đại bàng giương cánh, quả thật uy phong lẫm liệt.

Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng yên lặng khích lệ cho ca ca hắn, đại hiệp ngươi lần này nhất định không được chịu thua kém nha.

Trong tiểu viện, Diệp Cẩn trong tay cầm một áo choàng màu lam nho nhỏ, đang nằm phơi nắng.

"Chíp!" cục hông vui sướng tiến tới.

Diệp Cẩn giúp nó mặc vào, ôm đặt ở trên sào trúc.

Đôi mắt Cục bông vô cùng phấn khởi, cảm thấy bản thân rất đáng có một tòa cung điện!

"Tiểu Cẩn." Thẩm Thiên Phong ngồi bên cạnh hắn.

"Làm gì." Diệp Cẩn cũng cảm thấy mình buổi sáng có chút quá đáng, vì vậy thái độ hơi mềm xuống, nhưng vẫn là quen tính ngạo kiều.

"Buổi sáng làm sao vậy." Thẩm Thiên Phong ngữ điệu rất ôn hòa, đưa tay giúp hắn chỉnh lại tóc.

" Ngươi quản ta." Diệp Cẩn nhìn trời.

"Ta mặc kệ ngươi thì ai quản ngươi." Thẩm Thiên Phong đem hắn ôm vào trong ngực, "Chúng ta đã thành thân rồi."

Diệp Cẩn nằm trên đầu vai hắn giả chết.

"Ngươi a." Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, đem hắn người ôm càng chặc hơn, "Ta mong rằng ngươi sau này trong lòng nếu không thoải mái, có thể tức giận với ta, có thể nói với ta, đừng để ta phải đoán mò như bây giờ."

"Ta không có tức giận." Diệp Cẩn nửa ngày rốt cục mới hừ ra một câu.

"Như vậy còn nói không có tức giận." Thẩm Thiên Phong buồn cười, cúi đầu nhìn thẳng hắn.

"...... Ai cho ngươi buổi sáng vào phòng không gõ cửa!" Diệp Cẩn giận.

"Vào phòng của mình còn phải gõ cửa sao?" Thẩm Thiên Phong nhéo hai má của hắn.

Diệp Cẩn á khẩu không trả lời được, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giả chết, suy nghĩ một chút lại cảm thấy Thẩm Thiên Phong tựa hồ có chút thua thiệt, vì vậy quay đầu cắn cổ của hắn một hớp —— trong thiên hạ người có thể đem việc này làm phần thưởng, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Diệp cốc chủ.

"Ngôi chùa này quả thật có vấn đề." Thẩm Thiên Phong cũng không có hỏi nhiều, đổi đề tài nói, "Ta bồi Hoàng thượng đi xin xăm, kết quả giải xăm lão hòa thượng nói là bởi vì hậu cung trống không vô chủ, cho nên mới có yêu nghiệt làm loạn."

"Lá gan Sở Uyên cũng không nhỏ." Diệp Cẩn nằm trong ngực hắn đổi một tư thế thoải mái, "Đoán chừng đã sớm biết nơi này toàn là những kẻ trộm, nhưng cuối cùng vẫn muốn tới đây."

"Lá gan nếu không lớn, thì sao có thể làm Hoàng thượng." Thẩm Thiên Phong nói, "Bất quá hiện tại như vậy cũng tốt, chúng ta đều ở đây, Hoàng thượng cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều."

"Bước tiếp theo trong kế hoạch là gì?" Diệp Cẩn hỏi.

"Tương kế tựu kế, Chu Giác sớm muộn sẽ lộ ra chân tướng." Thẩm Thiên Phong nói, "Xăm cũng đã xin, bước kế hoạch tiếp theo đoán chừng ở nơi này mấy ngày, chúng ta yên lặng theo dõi biến chuyển là tốt rồi."

"Ân." Diệp Cẩn đánh ngáp, đưa tay túm lấy nút áo của hắn.

"Ở trong sân ngủ một giấc?" Thẩm Thiên Phong nói, "Vừa đúng có mặt trời."

Diệp Cẩn gật đầu, Thẩm Thiên Phong đem hắn ôm đến trên nhuyễn tháp, lại đắp một cái chăn gấm mềm mại lên người của hắn.

Mặt trời ấm áp rất thoải mái, phía xa mơ hồ truyền tới tiếng chuông vang, Diệp Cẩn nắm chăn, rất nhanh liền ngủ thật say.

Thẩm Thiên Phong nhẹ nhàng đứng dậy, muốn đi vào trong phòng rót chén nước uống, ai ngờ vừa mới mở cửa phòng ra, cục bông liền " vèo " một tiếng vọt vào, chiếc áo choàng màu lam mạnh mẽ đón gió, giống như là một tia chớp màu lam! Quả thực không thể khí phách hơn được nữa.

Thẩm Thiên Phong bật cười, ngược lại cũng không để ý nó, tự mình đứng ở bên cạnh bàn uống trà.

Cục bông chui xuống dưới sàng, một hồi lâu sau dùng sức dùng đầu đẩy đi ra một cái sọt!

Thẩm Thiên Phong sửng sốt một chút, đây là cái đồ chơi gì.

"Chíp!" Cục bông dùng móng vuốt kéo ra ngoài một đống vải màu trắng, vẫn rất muốn a.

Thẩm Thiên Phong khom lưng cầm lên, chỉ thấy là nó có dáng vẻ một bộ y phục, chưa hoàn toàn may xong, bất quá cũng có thể nhìn ra là rất chuyên tâm làm.

Cục bông nằm ở trên chân hắn, hai mắt tiểu hắc đậu lấp lánh —— xé cho một khối đi!

Thẩm Thiên Phong trấn an vỗ vỗ nó, sau đó đem y phục bỏ vào trong sọt, lại lần nữa đẩy trở về dưới giường giấu đi —— nếu không dựa theo tính tình của người nọ, chỉ sợ sẽ thẹn quá hóa giận thêm mấy ngày.

Chẳng trách buổi sáng mình chẳng qua là đẩy cửa vào phòng, hắn liền tạc mao bắt đầu đuổi người, hẳn là sợ mình thấy. Tính tình này rốt cục có bao nhiêu không được tự nhiên a ...... Thẩm Thiên Phong có chút buồn cười, càng thêm ấm áp. Sau khi trở lại tiểu viện, cúi đầu ấn một nụ hôn lên cánh môi mỏng kia.

Diệp Cẩn bất mãn vì ngủ bị quấy rầy, cả người cũng rúc vào trong chăn.

Thẩm Thiên Phong tựa vào bên cạnh hắn, tay khi có khi không vỗ nhẹ lên lưng của hắn.

Không khí điềm tĩnh lại an ổn, chỉ có vục bông rất mất hứng, đứng ở trên sào trúc oán niệm.

Chỉ là muốn một khối vải màu trắng mà thôi, tại sao ngay cả tâm nguyện này cũng không thể đạt thành.

Đối với một con Tiểu Phượng Hoàng khả ái xù lông đơn thuần rực rỡ mà nói, cái thế giới này thật sự là rất tàn nhẫn.

Lại qua mấy ngày, Thẩm Thiên Lăng đang ở trong tiểu viện lắc lư phơi nắng, đột nhiên thấy ám vệ đi vào.

"Có chuyện?" Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt, cảm thấy hơi buồn ngủ.

Đương nhiên ở trong trong mắt ám vệ, phu nhân chính là chuyện lớn nhất, coi như bên ngoài trời có sập xuống, chỉ cần phu nhân muốn ngủ, bọn hắn cũng phải chống đỡ chờ phu nhân tỉnh ngủ! Vì vậy lập tức cơ trí nói "Không tính là chuyện lớn."

"Ân, vậy là cái gì?" Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, đem con trai trong lòng để qua một bên.

Ám vệ nói, "Có người hạ độc Hoàng thượng."

"Cái gì?" Thẩm Thiên Lăng chấn kinh, nháy mắt hoàn toàn không còn buồn ngủ, vậy cũng xem là chuyện nhỏ?

"Hoàng thượng không sao, Diệp cốc chủ đã sớm điều tra ra được." Ám vệ nói, "Nghe nói cũng không phải là kịch độc gì, chỉ là rất hạ cấp."

"Ta đi xem một chút." Thẩm Thiên Lăng đi ra bên ngoài.

"Nhưng cung chủ nói để cho công tử dùng cơm trước!" Ám vệ ngăn cản hắn, "Hơn nữa chuyện này người ngoài cũng không biết, công tử nếu vội vả đi ra ngoài như thế, chỉ sợ sẽ khiến đối phương chú ý."

"Những người khác đâu?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Diệp cốc chủ cùng Hoàng thượng chung một chỗ." Ám vệ nói, "Thẩm minh chủ có chuyện sáng sớm liền đến Tử Nhai Thành, cung chủ lập tức sẽ trở lại."

"Vậy ta liền nói đi tìm Diệp đại ca." Thẩm Thiên Lăng rất kiên trì.

"Tìm Diệp Cẩn làm gì?" Tần Thiếu Vũ vừa lúc nhảy vào tiểu viện.

"Dĩ nhiên là đi hỏi chuyện hạ độc." Thẩm Thiên Lăng rất hiếu kì.

Ám vệ thức thời rời đi, Tần Thiếu Vũ ôm hắn hôn một cái, "Tạm thời không cần đi."

"Vậy ngươi nói cho ta nghe." Thẩm Thiên Lăng kéo hắn ngồi xuống.

"Diệp Cẩn cho Sở Uyên một bao ngân châm được dùng các loại thảo dược ngâm qua, bảo hắn vô luận ăn cái gì trước đều phải thử qua một lần." Tần Thiếu Vũ nói, "Lúc trước cũng không chuyện gì, sáng nay Hoàng thượng uống trà trước thử một cái, lại phát hiện ngân châm có chút đổi màu."

"Sau đó thì sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Thân thể Sở Uyên hư hỏa rất thịnh, mấy ngày nay Diệp Cẩn một mực thay hắn điều dưỡng, vốn là mỗi ngày sáng sớm cũng sẽ qua xem." Tần Thiếu Vũ nói, "Cho nên sau khi phát hiện trà có vấn đề, Sở Uyên liền bất động thanh sắc đổ đi một ít, lưu lại nửa chén chờ Diệp Cẩn "

"Là thuốc gì?" Thẩm Thiên Lăng hỏi hắn.

"Ngươi đoán xem." Tần Thiếu Vũ cười cười.

"...... Xuân dược?" Thẩm Thiên Lăng thử dò xét.

Tần Thiếu Vũ bị trêu chọc cười, "Thiên hạ độc dược nhiều như vậy, sao đoán một cái liền nói xuân dược."

Bởi vì ám vệ nói rất hạ cấp a ! Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp giải thích, Tần Thiểu Vũ liền ở trên môi hắn hôn một cái, "Đã nói bản thân Lăng Nhi vốn là một tiểu yêu tinh mà."

Ngươi không cần tùy tùy tiện tiện nói ra loại lời kịch Quỳnh Dao này! Thẩm Thiên Lăng nhéo hai má hắn, "Thật sự là xuân dược?"

"Cũng không hẳn hoàn toàn là xuân dược, liều lượng được giảm bớt." Tần Thiếu Vũ nói, "Sau khi uống vào tuy nói sẽ không khiến người lập tức muốn làm chuyện kia, nhưng nếu là liên tục uống hai ba ngày, trong đầu sẽ có chút khô nóng, buổi tối thậm chí còn có thể mộng xuân."

"Đầu bọn họ còn dùng được sao?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, "Biết rõ Diệp đại ca ở chỗ này, sao còn dám bỏ thuốc Hoàng thượng."

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.

"Cười cái gì?" Thẩm Thiên Lăng đầu óc mơ hồ.

"Diệp Cẩn ở trên giang hồ là thần y, cũng chỉ có một loại bệnh không trị được." Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

Trầm Thiên Lăng 囧 nói, "Bệnh hoa liễu?"

"Bất quá con người một khi sinh bệnh, cũng bất chấp rất nhiều, những công tử phóng đãng một khi cảm giác có chút không đúng, phản ứng đầu tiên là mang núi vàng núi bạc hướng Quỳnh Hoa Cốc chạy, thường xuyên qua lại làm phiền Diệp Cẩn, cho nên ở trên giang hồ rải lời đồn, nói hắn không phải là không muốn xem, mà là không biết xem, đối với chuyện giường chiếu hắn hoàn toàn không biết gì, mặc dù có đem nhiều bạc hơn nữa cũng có tâm mà vô lực."

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Vậy cũng coi như là một biện pháp."

"Cho nên lâu ngày, mọi người cũng tin Diệp Cẩn đối với chuyện này hoàn toàn không biết." Tần Thiếu Vũ nói, "Hơn nữa tính cách hắn vốn thanh cao kiêu ngạo, người ngoài nhất định sẽ không nghĩ đến hắn lại đi nghiên cứu xuân dược, lần này lượng thuốc hạ cho Sở Uyên lại cực nhỏ, trên căn không khác lá trà, cho dù có hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng chưa chắc có thể phát hiện được ngay."

"Cho nên Chu Giác nghĩ đã lừa gạt thành công?" Thẩm Thiên Lăng cười híp mắt, "Đáng tiếc vẫn bị phát hiện."

"Hắn không mạo hiểm cũng không có biện pháp." Tần Thiếu Vũ nói, "Diệp Cẩn rõ ràng là luôn phụng bồi bên cạnh Sở Uyên, mà nếu chờ đến lúc hắn đốt hương lạy phật xong rồi khởi giá về cung, Chu Giác coi như không còn cơ hội để hạ thủ."

"Nếu Hoàng thượng không tính lộ ra, còn làm bộ uống trà, vậy thì vẫn phải diễn tiếp sao?" Thẩm Thiên Lăng nói.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, đưa tay nhéo nhéo mũi của hắn, "Loại chuyện diễn trò vui như vậy, tất nhiên phải để mọi người cùng nhau phối hợp mới thú vị."

"Còn chơi rất vui." Thẩm Thiên Lăng cười xấu xa.

"Sở Uyên cũng không nghĩ như vậy." Tần Thiếu Vũ bóp bụng nhỏ của hắn, "Có người muốn hạ độc hẳn, đoán chừng đang muốn bốc hoả một trận."

"Làm Hoàng thượng, đối với những thứ này đại khái cũng sớm đã thành thói quen." Thẩm Thiên Lăng nói, "Bất quá may mắn là có Diệp đại ca ở đây, nếu không Hoàng thượng nói không chừng đã rơi vào bẫy của bọn họ."

"Vậy ngươi sai lầm rồi, võ công Sở Uyên không thấp, huống chi nếu không có Diệp Cẩn ở đây, hắn tất nhiên sẽ không ăn đồ trong chùa một cách tùy ý như thế." Tần Thiếu Vũ nói, "Ai cũng không phải ngốc tử, nhưng so sánh mà nói thì sẽ có một người ngốc hơn, mà so sánh với Sở Uyên, hiển nhiên lần này Chu Giác chính là người ngốc hơn."

"Bởi vì Chu Giác chỉ có một mình." Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, "Mà chúng ta có một đám!"

"Chu Giác cũng không chỉ có một người." Tần Thiếu Vũ vuốt ve cánh môi của hắn, "Bất quá người có nhiều hơn nữa cũng vô ích, một đám người ô hợp, chuyện lớn gì cũng làm không xong."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com