ZingTruyen.Info

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 45: Ngoài ý muốn khi chấp hành nhiệm vụ!

baotieugianghoheliet

Trước cửa Bái Kiếm Sơn Trang, quả nhiên có bảy tám ám vệ của Nhật Nguyệt Sơn Trang đang đứng.

"Đại thiếu gia." Nhìn thấy Thẩm Thiên Phong đi ra, mọi người lập tức chào hỏi.

"Các ngươi sao lại đến đây?" Thẩm Thiên Phong ngạc nhiên.

"Là Trang chủ phu nhân phái chúng ta đến." Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang nói, "Mấy ngày hôm trước phu nhân không cẩn thận bị ngã trật chân, cứ ở trong nhà nên cảm thấy buồn chán, vì thế Trang chủ liền tìm rất nhiều người đến kể chuyện cho nàng nghe, sau khi nghe được mấy cố sự, phu nhân cảm thấy giang hồ rất nguy hiểm, vì thế phái chúng ta đến đây."

"Phái các ngươi đến bảo hộ ta?" Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, bản thân mười ba mười bốn tuổi đã bắt đầu một mình rời nhà, trường kiếm giang hồ, cũng không thấy nàng có bao nhiêu nhung nhớ, hiện tại hắn cũng đã hơn hai mươi, nàng mới bắt đầu không yên lòng sao.

"Cũng không phải." Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang lắc đầu, "Phu nhân nói, đại thiếu gia là thứ yếu, chủ yếu phải bảo vệ Diệp cốc chủ."

Thẩm Thiên Phong:...

Là thân nương sao.

"Phu nhân còn bảo chúng ta mang đến một ít thịt xông khói, nói là Diệp cốc chủ thích." Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang lưng đeo một cái bao lớn, "Là Trương đại nương ở trù phòng tự tay làm."

Thẩm Thiên Phong đầu ong ong vang.

Phong Vân Liệt vì mọi người chuẩn bị một tiểu viện rất rộng, đừng nói là bảy tám người, cho dù có hơn mười người đi nữa thì cũng có thể ở đủ. Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang đem thịt xông khói đặt ở trên bàn đá, sau khi phân biệt chào hỏi Diệp Cẩn, Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ xong, liền chuẩn bị đến phòng bếp lấy chút nước ấm, định rửa mặt xong thì nghỉ ngơi một lát.

"Không thấy a." Sau khi ra khỏi tiểu viện, một ám vệ trong đám rất buồn bực, "Ở đâu nhỉ?"

"Quản bọn hắn ở đâu, không thấy là tốt nhất." Những ám vệ còn lại sắc mặt ác liệt, "Có thấy cũng xem như không thấy, một đám điên."

Ám vệ lên tiếng trước đó nghe vậy càng hiếu kì, bất quá bởi vì hắn vừa gia nhập Nhật Nguyệt Sơn Trang không lâu, hỏi quá nhiều khó bảo đảm sẽ không bị người chê phiền, vì thế cũng không hỏi thêm nữa.

Sau khi đến trù phòng lấy xong nước ấm, ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang liền trở về chỗ ở, kết quả vừa bước một chân vào cửa viện, liền nhìn thấy mười mấy ám vệ Truy Ảnh Cung đang ngậm mứt quả, đứng ở bên cạnh bàn hưng trí bừng bừng trở thịt xông khói.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang :...

"Di!" Ám vệ Truy Ảnh Cung kinh hỉ, "Các ngươi sao lại đến đây."

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang mặt không biểu tình, tập thể xoay người đi vào trong phòng.

Nhưng ám vệ Truy Ảnh Cung hoàn toàn không hề bị đả kích, còn phi thường nhiệt tình, mặt ai nấy đều phiếm hồng quang nhảy qua bắt dầu màn nhiệt tình ôm ấp, y hệt như gấu túi bám cây -- nếu không phải sợ người của Bái Kiếm Sơn Trang phát hiện, bọn họ thậm chí còn muốn ngao ngao kêu to để bày tỏ kích động. Gặp được tiểu đồng bọn mấy năm trước cùng hành tẩu giang hồ, thật phi thường đáng để chúc mừng một phen.

"Buông tay!" Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang liều mạng giãy dụa.

Nhưng ám vệ Truy Ảnh Cung là ai a, tất nhiên sẽ không nghe người ta nói! Bọn hắn không chỉ không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn chút nữa, thậm chí còn dùng chân quắp lấy eo người ta.

Một đám hán tử ngươi đẩy ta tới, vui vẻ ấm áp lăn vào phòng, ầm ầm ngã xuống đất.

Thẩm Thiên Lăng bị hoảng sợ, "Thanh âm gì vậy?"

Tần Thiếu Vũ đi ra ngoài nhìn thoáng qua, sau đó trở về nói, "Bầy khỉ đánh nhau."

Thẩm Thiên Lăng:...

Ám vệ mới gia nhập Nhật Nguyệt Sơn Trang bị đè tuốt dưới chót, khó thở lệ rơi đầy mặt, sống không bằng chết.

Hắn cuối cùng hiểu được vì sao trước đó, tất cả sư huynh đều ân cần dạy bảo, hết lần này đến lần khác dặn dò, nhìn thấy ám vệ Truy Ảnh Cung, nhất định phải 'có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu'.

Đám này là người gì a...

Tiểu thiếu gia nhà ta quả thực rất đáng thương.

Bởi vì Thẩm Thiên Lăng còn đang giả bệnh, tất nhiên không thể bày tiệc hoan nghênh, bất quá ám vệ Truy Ảnh Cung còn phi thường tri kỷ tiểu quần bông, cống hiến ra rất nhiều bánh bơ cùng mứt táo, hơn nữa đặc biệt hy vọng có thể ngồi vây thành một vòng vừa ôn chuyện vừa cắn hạt dưa.

Nhưng mộng tưởng nhỏ nhoi vừa đơn thuần vừa tốt đẹp này rất nhanh liền bị một kích dập nát, ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang lấy cớ đi đường mệt nhọc, cơm nước xong liền chui về phòng. Ám vệ Truy Ảnh Cung rất thất vọng, tập thể nhấc mái ngói lên nhìn vào trong phòng, ánh mắt rất vô tội -- thật sự không cần tâm sự cùng nhau một chút sao?

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang nằm trên giường, một câu cũng không nói cùng bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.

Một lát sau, ám vệ Truy Ảnh Cung ủy khuất buông mái ngói ra, nghiêng người ngủ trên nóc nhà, bắt chéo chân ngắm sao.

Thật sự là bạc tình quả nghĩa.

Chúng ta phi thường đau khổ.

"Việc này phỏng chừng càng khiến Phong Vân Liệt đau đầu." Diệp Cẩn ở trong phòng nói, "Không chỉ không đi, còn tới thêm bảy tám người."

"Quản hắn đầu có đau hay không." Thẩm Thiên Phong giúp hắn châm trà, "Bất quá nương thật sự rất quan tâm ngươi."

Diệp Cẩn mạc danh kỳ diệu có chút đỏ mặt, bởi vì đầu óc y giống như bị động kinh mà bỗng nhiên nghĩ tới bốn chữ "quan hệ bà tức" (mẹ chồng nàng dâu).

"Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi." Thẩm Thiên Phong cũng không phát hiện, "Thời gian không còn sớm."

Diệp cốc chủ hất cằm, ngang nhiên đi đến bên giường.

Trước sau như một thập phần ngạo kiều.

Nếu luận về võ công, ám vệ hai nhà cơ bản bất phân cao thấp, bất quá nếu luận về khinh công, hiển nhiên chính là ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang tốt hơn một chút, bởi vậy sáng hôm sau, Thẩm Thiên Phong liền phân phó cho bọn họ làm một chuyện.

"Cung chủ." Ám vệ Truy Ảnh Cung ánh mắt chờ mong, chúng ta cũng muốn chấp hành nhiệm vụ.

Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu nhàn rỗi không có việc gì làm, thì đi giúp việc bếp núc đốn củi đi."

Ám vệ lập tức nghiêm túc nhảy lên nóc nhà, chúng ta rất bận đó nha, bận rộn không ngừng.

Trong phòng, Thẩm Thiên Lăng chán muốn chết, nằm sấp trên giường lật lật sách.

"Nghỉ ngơi một chút." Tần Thiếu Vũ nói, "Không thì sẽ mỏi mắt."

"Rãnh rỗi không có việc gì làm." Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, "Giả bệnh không thể chạy loạn khắp nơi."

"Ta sẽ nhanh chóng điều tra rõ mọi chuyện." Tần Thiếu Vũ nói, "Sẽ không để ngươi buồn chán quá lâu trong phòng."

"Có kế hoạch gì?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Bắt đầu từ đêm nay, Thiên Phong sẽ phái người âm thầm dò la sơn trang trước, đại khái vẽ ra bản đồ." Tần Thiếu Vũ nói, "Thuận tiện xem thử ở đâu có dị thường."

"Có thể bị phát hiện hay không?" Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng.

"Hẳn là sẽ không." Tần Thiếu Vũ nói, "Nhật Nguyệt Sơn Trang mạnh nhất chính là khinh công, lần này ám vệ đến đây đều là cao thủ, cho dù là Phong Vân Liệt cũng chưa hẳn là sẽ phát hiện được, huống chi là những người khác."

"Cung chủ." Khi hai người nói chuyện, liền nghe ám vệ ở bên ngoài nói, "Phong trang chủ đến đây."

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nằm lại trên giường, phi thường có kinh nghiệm của chức nghiệp diễn viên.

"Tần cung chủ." Phong Vân Liệt đẩy cửa đi vào, phía sau là một lão nhân râu bạc.

"Trang chủ sao lại đến đây." Tần Thiếu Vũ từ bên giường đứng lên.

Thẩm Thiên Lăng suy yếu ho khan.

"Tuy nói Tử Đồng trấn không là địa bàn của ta, nhưng thủy chung vẫn là nơi dưới chân núi Bái Kiếm Sơn Trang." Phong Vân Liệt nói, "Nay Thẩm công tử xảy ra chuyện, tại hạ rất áy náy. Vị Chu lão tiên sinh này là hành y thế gia, am hiểu nhất là điều tức dưỡng thân, vì vậy ta cố ý sai người mời đến, nghĩ có thể giúp Thẩm công tử điều trị một chút."

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy khẽ nhíu mày, bệnh của mình là giả vờ a, vạn nhất lòi ra thì làm sao.

"Không nghĩ tới Phong trang chủ lại có tâm như thế." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Thật sự là vô cùng cảm kích."

"Tần cung chủ quá khách khí." Phong Vân Liệt nói, "Đây là chuyện thuộc bổn phận của tại hạ."

"Ta không muốn uống thuốc." Thẩm Thiên Lăng nhẹ giọng oán giận một câu -- nghe câu nói vừa rồi của Tần Thiếu Vũ, liền biết hắn còn chưa nghĩ ra kế sách ứng đối, cho nên chỉ đành giả thành bản tính con nít một chút, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.

"Cũng không nhất định phải uống thuốc." Lão đại phu ha ha cười nói, "Nếu công tử thật sự là thân thể suy yếu, dùng thức ăn để bồi bổ cũng được, thậm chí hiệu quả còn có thể tốt hơn."

"Vậy ta cũng không ăn." Thẩm Thiên Lăng than thở, "Giữa trưa ăn gà hầm thuốc bắc đắng muốn chết, toàn là vị thuốc."

Lão đại phu ở trong lòng lắc đầu, mấy công tử thế gia này quả thật một người so với một người càng yếu ớt hơn.

"Lăng nhi." Tần Thiếu Vũ đưa tay nâng hắn dậy, "Nghe lời."

Đây là có biện pháp? Thẩm Thiên Lăng trong lòng nháy mắt thả lỏng một chút.

"Trước cho tiên sinh xem một chút, về phần dùng thức ăn bồi bổ hay phải uống thuốc thì nói sau." Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng y, để người nửa tựa vào trong lòng của mình.

Lão đại phu ngồi trên cái ghế nhỏ bên giường, xem mạch cho Thẩm Thiên Lăng.

Tần Thiếu Vũ tay trái bất động thanh sắc đặt ở sau lưng Thẩm Thiên Lăng, chậm rãi độ vào một cỗ chân khí, Thẩm Thiên Lăng cảm thấy trong ngực có chút khó chịu, ngay cả mạch đập cũng bắt đầu hỗn loạn.

Sau một lát, lão đại phu thu tay lại, "Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là cần phải hảo hảo nghỉ ngơi, ước chừng hai ba tháng sẽ có thể khỏi hẳn."

Hai ba tháng? Phong Vân Liệt ở trong lòng âm thầm kêu khổ, lúc trước Diệp Cẩn xem qua chỉ nói có một hai tháng, bản thân hắn đã ngại nhiều, bây giờ thì hay rồi, dùng đại phu của mình xem xong còn tăng thêm một tháng.

"Cũng chỉ có thể như thế." Tần Thiếu Vũ thở dài, đem Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng thả lại ổ chăn, lại phân phó ám vệ cầm một ít ngân phiếu giao cho Phong Vân Liệt.

"Cung chủ đây là có ý gì?" Phong Vân Liệt có chút khó hiểu.

"Nhiều người như vậy ở trong sơn trang, một hai ngày thì thôi đi, nhưng lâu ngày dài tháng cũng không thể cứ ăn không trả tiền." Tần Thiếu Vũ nói, "Trang chủ đừng từ chối, bằng không ta cũng sẽ ái ngại."

"Cung chủ quá khách khí." Phong Vân Liệt cự tuyệt.

"Ta biết trang chủ nhiệt tình hiếu khách, bất quá ta cũng không thể mặt dày như thế." Tần Thiếu Vũ nói, "Bằng không nếu là ngại ít, ta có thể tiếp tục tăng giá."

Phong Vân Liệt bất đắc dĩ nói, "Lời này thật khiến ta khó xử."

"Chỉ cần cầm là được." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngày sau nếu phải ở lại lâu dài, ta đương nhiên sẽ tiếp tục đưa bạc, nhất định sẽ không khiến trang chủ chịu thiệt."

Phong Vân Liệt nghe vậy trong lòng nghẹn khuất, lại không thể có bất cứ ý kiến nào, đành phải sau đôi ba câu khách sáo liền vội vàng cáo từ, thậm chí còn bắt đầu giận chó đánh mèo cái tên Gia Luật Đại Tráng kia. Đang êm đẹp vì sao còn muốn tới phụ cận Bái Kiếm Sơn Trang kiếm chuyện, không thể đợi thêm năm ba ngày nữa sao.

"Có thể bị Phong Vân Liệt phát hiện gì đó hay không?" Trong phòng, Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ, "Không thì sao lại đột nhiên mang tới một đại phu."

"Cũng có thể là muốn ngươi mau tốt lên, cho nên khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử." Tần Thiếu Vũ nói, "Chỉ khi ngươi khỏi hẳn, chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này."

"Quản hắn là loại mục đích nào, tóm lại thuận lợi qua được là tốt rồi." Thẩm Thiên Lăng nói, "Xem biểu tình vừa rồi của đại phu, hẳn là không có hoài nghi."

"Đây ngược lại cũng là chuyện tốt." Tần Thiếu Vũ khóe miệng khẽ nhếch, "Bất luận Phong Vân Liệt lúc trước có tin hay không, hiện tại sợ là sẽ triệt để tin tưởng."

Hệt như Tần Thiếu Vũ dự đoán, Phong Vân Liệt thật sự không hề hoài nghi Thẩm Thiên Lăng giả bệnh -- dù sao ngày đó hắn đã chính mắt thấy được tên Gia Luật Đại Tráng kia, xác thực võ công quỷ dị. Có thể không coi Tần Thiếu Vũ ra gì mà đả thương Thẩm Thiên Lăng, còn có thể cùng Thẩm Thiên Phong so hơn trăm chiêu, trong võ lâm Trung Nguyên quả thật không có người như vậy, chỉ có thể là người từ tà giáo Tây Vực.

"Có thể nhanh chóng điều dưỡng tốt không?" Phong Vân Liệt không cam lòng, lại hỏi đại phu một câu.

"Thẩm công tử thân thể gầy yếu, vừa thấy liền biết là được nâng trong tay mà lớn, tất nhiên chưa từng gặp qua loại trường hợp này." Đại phu nói, "Da thịt bị thương có thể thoa thuốc mau khép lại, nhưng chấn kinh thì hiển nhiên là tâm bệnh, mạch tượng lúc nhanh lúc chậm suy yếu vô cùng, có muốn gấp cũng không được, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng."

Phong Vân Liệt đau đầu thở dài, đáng tiếc việc đã đến nước này, hắn cho dù có không muốn như thế nào, thì cũng chỉ có thể mặc đoàn người của Tần Thiếu Vũ tiếp tục ở lại.

Thời gian chớp mắt đã qua một tháng, trong ba mươi ngày này, ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang thừa dịp đêm tối, cơ hồ đã đạp lên hết mọi ngóc ngách trong sơn trang, nhưng thủy chung không hề phát hiện bất cứ dị thường nào.

"Kỳ thật như vậy là không tệ rồi." Ám vệ Truy Ảnh Cung phi thường tri kỷ tiểu quần bông, đúng lúc an ủi nói, "Tối thiểu cũng vẽ ra được bản đồ sơn trang, trăm ngàn lần không cần quá khổ sở."

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang vạn phần không biết nói gì, con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta khổ sở ?

"Đi một chút, chúng ta đến thôn trấn cùng nhau ăn đi." Ám vệ Truy Ảnh Cung lôi người đi ra ngoài, hơn nữa nhịn không được tự khích lệ bản thân, chúng ta thật sự là thập phần có thiện ý mời người.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang tuy rằng rất muốn đánh người, nhưng cũng chỉ là muốn mà thôi. Vì thế đoàn người ra khỏi cửa, nháo ầm ầm đi xuống núi, trên đường lại vừa vặn gặp được một đám người.

"Liễu chưởng môn?" Có ám vệ Truy Ảnh Cung nhận ra được người dẫn đầu, vì thế nhiệt tình chào hỏi, "Trùng hợp vậy, ngươi cũng đến Bái Kiếm Sơn Trang làm khách a?"

Liễu chưởng môn vẫy tay nói, "Ta là tới hỏi Phong trang chủ, lúc nào mới giao mười thanh bảo kiếm ta đã đặt."

"Liễu chưởng môn cần dùng gấp?" Ám vệ tiếp tục hỏi.

"Cũng không phải gấp, nhưng nói đầu tháng giao hàng, mà nay đã đến cuối tháng rồi còn chưa có động tĩnh gì." Liễu chưởng môn nói, "Nếu ta tự mình dùng thì cũng thôi đi, trong đó trong đó còn có năm thanh tinh thiết kiếm (kiếm bằng thiết nguyên chất) ta mua giúp bằng hữu, hắn mỗi ngày hối thúc ta, ta cũng chỉ có thể tự mình đến đây để xem tình hình, tóm lại cũng không xa lắm."

"Thì ra là như vậy." Ám vệ nghiêng người nhường đường, "Vậy chưởng môn đi nhanh đi, Phong trang chủ hẳn là đang ở thư phòng."

Liễu chưởng môn sau khi nói cảm tạ, liền mang theo người đi đến sơn trang. Ám vệ tiếp tục đi xuống núi, chưa quẹo được hai ngã đường đã gặp thêm một nhóm người nữa.

"Di, Tạ tam đương gia cũng đến đây." Ám vệ lại nhiệt tình chào hỏi, "Trách không được buổi sáng nghe thấy tiếng chim khách kêu, thì ra thực sự có chuyện tốt, liên tiếp gặp được hai vị khách quý." Không sai, thân là biểu tượng nổi tiếng trên giang hồ, muốn có được nhân duyên tốt thì phải hàn huyên nhiều một chút.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang ôm kiếm đứng ở một bên, trước sau như một đều trưng ra vẻ mặt than.

"Một khách nhân khác nữa có phải là Liễu Hi hay không?" Tạ tam đương gia hỏi.

"Đúng vậy đúng vậy." Ám vệ nhiệt tình gật đầu, "Tam đương gia sao lại biết?"

"Vẫn bị bọn họ đoạt trước." Tạ tam đương gia dậm chân, "Chạy cũng mau thật."

Ám vệ có chút hồ đồ, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Các vị có điều không biết a." Tạ tam đương gia nói, "Ba tháng trước ta đến Bái Kiếm Sơn Trang đặt bảy thanh trường kiếm, ai biết đến bây giờ còn chưa lấy được, vì thế liền nghĩ muốn đến hối thúc một chút, ai ngờ sau khi bị Liễu chưởng môn nghe được phong thanh, liền đi trước ta một bước." Mỗi người đều sốt ruột muốn lấy kiếm, Bái Kiếm Sơn Trang lại chỉ có một, bởi vậy tất nhiên là người đến càng sớm càng có khả năng lấy được trước.

Lại nữa sao? Ám vệ Truy Ảnh Cung cảm thấy có chút dị thường, vì thế tiếp tục như gần như xa nói, "Đây là lần đầu tiên tam đương gia đặt kiếm của Phong trang chủ sao?"

"Tất nhiên không phải." Tạ tam đương gia lắc đầu nói, "Lúc trước đã mua hai lần, giao hàng đều rất đúng lúc, Bái Kiếm Sơn Trang là có danh tiếng rất tốt. Chỉ là lần này không biết vì sao lại kéo dài đến hai mươi ngày. Không chỉ là hai nhà chúng ta, theo ta được biết còn có Vô Hồi Cung cùng Thiết Chưởng Phái, cũng đều chưa lấy được bảo kiếm."

Sinh ý nghe qua không tệ a... Ám vệ Truy Ảnh Cung sờ sờ cằm.

"Không cùng chư vị nói nữa, ta phải nhanh chóng lên núi hối thúc, lúc trước đã trả rất nhiều tiền." Tạ tam đương gia sau khi cùng mọi người cáo biệt, cũng liền vội vã lên núi.

"Xem ra Bái Kiếm Sơn Trang này hẳn là có chút của cải." Ám vệ nói, "Mỗi tháng đều có thể bán ra nhiều bảo kiếm như vậy, giá nghe qua cũng không thấp, Phong Vân Liệt có tám chín phần là thổ hào ẩn hình."

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang không nói gì nhìn bọn hắn, trọng điểm sai hướng a?

Ám vệ Truy Ảnh Cung đứng thành một vòng, dùng phương thức bốc thăm tràn ngập lạc thú mà lại vô cùng công bằng rút ra một người âm thầm chạy trở về, đi đến chỗ Tần Thiếu Vũ hồi báo lại chuyện vừa phát sinh, những người còn lại tiếp tục vui vẻ xuống núi, cùng hảo bằng hữu Nhật Nguyệt Sơn Trang dùng cơm.

Quả thực tâm tình rất tốt.

"Đến hối thúc bảo kiếm?" Trong phòng ngủ của Thẩm Thiên Lăng, Tần Thiếu Vũ vừa nghe xong ám vệ kể lại mọi chuyện.

"Vâng." Ám vệ gật đầu, "Trừ bỏ Liễu chưởng môn cùng Tạ tam đương gia, hình như còn có không ít môn phái, mấy tháng trước đều đã đến đặt kiếm."

"Làm không tệ a." Tần Thiếu Vũ ném qua một thỏi vàng, "Xuống núi ít nháo sự một chút, sớm trở về."

"Tạ cung chủ." Ám vệ tâm tình sung sướng, xuống núi đuổi theo tiểu đồng bọn.

"Ngươi thấy thế nào?" Thẩm Thiên Phong hỏi Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ nói, "Một năm trước, Truy Ảnh Cung cũng mua hai mươi thanh bảo kiếm từ Bái Kiếm Sơn Trang, nói mùng ba tháng mười sẽ đưa, ai ngờ Phong Vân Liệt vào mười chin tháng chín đã giao hàng, thật sự chưa từng kéo dài."

"Bái Kiếm Sơn Trang trên giang hồ danh dự luôn rất tốt." Thẩm Thiên Phong nói, "Bảo kiếm giá rất cao, nếu chậm chạp không giao hàng, tất nhiên sẽ rước lấy mấy câu oán hận."

"Cho nên đây là lần đầu tiên Phong Vân Liệt gặp phải loại chuyện này." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Yên lặng một tháng muốn bảo vệ bí mật, đáng tiếc lại cố tình có người ở bên ngoài làm rối."

"Có ý gì?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Bái Kiếm Sơn Trang rõ ràng hết thảy đều như thường, lại cố tình sau khi chúng ta đến lại khất nợ ở xung quanh." Tần Thiếu Vũ xoa đầu y hắn, "Chỉ có một khả năng, đó chính là bởi vì chúng ta ở đây, dẫn đến Phong Vân Liệt không dám tiếp tục đúc kiếm."

"Bái Kiếm Sơn Trang lấy đúc kiếm mà sống, cũng không phải bí mật gì." Diệp Cẩn có chút khó hiểu, "Rốt cuộc vì sao lại đột nhiên đình chỉ?"

"Buổi tối ta đến lò đúc kiếm xem thử." Thẩm Thiên Phong nói, "Nói không chừng sẽ tra được một ít manh mối."

"Ngươi phải cẩn thận." Diệp Cẩn nói, "Bái Kiếm Sơn Trang khắp nơi quỷ dị, không chừng ở đâu đó sẽ có cạm bẫy."

"Không thì chúng ta cùng đi?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

"Ta?" Diệp Cẩn có chút ngoài ý muốn, "Ta khinh công không tốt."

"Ta mang ngươi đi." Thẩm Thiên Phong nói, "Phong Vân Liệt nhìn qua không phải đồ ngốc, nếu buổi tối đột nhiên tìm cớ không mời mà đến, chỉ nhìn thấy một mình ngươi, tất nhiên sẽ nghi ngờ. Mà nếu ngươi và ta đều không ở, cũng có thể lấy lý do có chuyện phải xuống núi mà gạt hắn cho qua."

"Cũng được." Diệp Cẩn gật đầu, "Vậy ta cùng ngươi đi, xem thử trong sơn trang này rốt cục có bí mật gì."

Nửa đêm, Thẩm Thiên Phong liền cùng Diệp Cẩn âm thầm ra khỏi tiểu viện, đi đến phía Nam dò xét ngọn nguồn. Có bản đồ thăm dò trước đó của ám vệ, hai người rất nhanh liền đến trước mấy chục lò gạch hình nửa vòng tròn, chính là chú kiếm thất (phòng đúc kiếm) của Bái Kiếm Sơn Trang.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, hai người đi vào một lò gạch, ánh trăng từ cửa rọi vào, chỉ thấy tất cả công cụ đều được đặt ngay ngắn chỉnh tề, Diệp Cẩn nhìn kỹ đá mài kiếm, sau đó nói, "Đích xác đã lâu chưa được dùng qua, trên mặt đều là bụi."

Ánh mắt đã dần thích ứng với hoàn cảnh bóng đêm, Thẩm Thiên Phong nhìn nhìn bốn phía, "Công cụ nhìn qua cũng không có gì không đúng, vì sao phải ngừng đúc kiếm?"

"Nơi này trông coi lỏng lẻo như thế, hẳn là cũng không che dấu bí mật gì." Diệp Cẩn nhìn hắn, "Nếu chú kiếm thất không có gì đáng ngờ, vậy chỉ còn một loại khả năng."

"Người đúc kiếm có vấn đề?" Thẩm Thiên Phong suy theo suy nghĩ của y mà nói.

"Không sai." Diệp Cẩn gật đầu, "Bằng không vì sao biết rõ sẽ đưa đến bất mãn của chưởng môn các phái, mà Phong Vân Liệt lại vẫn hạ lệnh ngừng đúc kiếm."

"Y theo tin tức ám vệ thám thính được, thật sự không hề đề cập đến việc chú kiếm sư (người đúc kiếm) ở đâu." Thẩm Thiên Phong nói, "Dựa theo lượng sinh ý thường ngày của Bái Kiếm Sơn Trang, hẳn là phải có ít nhất năm mươi mấy người mới làm được, số lượng không tính ít."

"Đi về trước." Diệp Cẩn nói, "Mặc dù ở đây không phát hiện ra dị thường, nhưng cuối cùng cũng không phải không có thu hoạch, hơn năm mươi mấy người sống, muốn tìm ra cũng không tính khó."

Thẩm Thiên Phong gật gật đầu, mang theo hắn đi trở về, lúc đi ngang qua một rừng cây thì nghe có tiếng bước chân, vì thế ôm Diệp Cẩn thả người nhảy lên, trốn trên thân cây.

Một nam một nữ vội vàng chạy vào rừng cây, nói nói mấy câu, rồi sau đó khẩn cấp ôm chặt lấy nhau hôn môi, hiển nhiên rất là vội vàng.

Diệp Cẩn:...

Thẩm Thiên Phong cũng có chút dở khóc dở cười, lúc trước còn tưởng rằng là hộ viện tuần tra, hiện tại xem ra, chắc hẳn là hai hạ nhân tới đây yêu đương vụng trộm.

Không qua một lát, hai người dưới tàng cây bắt đầu hừng hực khí thế. Mà hai người trên cây tuy rằng có thể lựa chọn không nhìn, nhưng cũng không thể lựa chọn không nghe, càng muốn mạng người hơn chính là, cả bốn người đều ở cùng một gốc cây.

Diệp Cẩn đầu bóc khói, phi thường muốn tạc mao.

Ít nhất cũng phải đối cái cây khác chứ!

Thẩm Thiên Phong nắm tay hắn, biểu tình cũng có chút bất đắc dĩ.

Diệp Cẩn gắt gao nhắm mắt lại, bắt đầu ở trong long chửi thầm, tận lực không nghe cái loại thanh âm kỳ kỳ quái quái này.

Hai người dưới tàng cây càng kịch chiến càng phát lửa nóng, ngay cả thân cây cũng bắt đầu lay động, vì thế Diệp Cẩn cùng Thẩm Thiên Phong cũng cùng cùng nhau nhoáng lên thoáng lay động một cái, quả thực rất xấu hổ.

Hơn nữa hai người kia cố tình còn đặc biệt đánh trận lâu dài!

Diệp Cẩn vô cùng hối hận vì không mang theo một ít thuốc bột tảo tiết theo. (tảo tiết là tiết ra sớm)

Thời gian bị kéo dài vô hạn, thật vất vả mới đợi được hai người rời đi, phía sau lưng Diệp Cẩn đều đã là mồ hôi lạnh.

Thẩm Thiên Phong cũng dở khóc dở cười, mang hắn nhanh chóng trở về chỗ ở, để tránh lại xuất hiện mấy con thiêu thân nào đó.

"Thế nào?" Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ cũng chưa ngủ, đang chờ ở đại sảnh.

Diệp Cẩn hữu khí vô lực, sắc mặt trắng bệch, cước bộ hư hoãn đi vào phòng ngủ.

Tần Thiếu Vũ nhíu mày, "Hắn làm sao vậy?"

Thẩm Thiên Phong có miệng khó trả lời.

Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng hút một ngụm lãnh khí.

Chẳng lẽ đại ca cùng tẩu tử của y sau khi tra xong sự tình, nháy mắt mạc thiên tịch địa (trời làm nóc, đất làm giường) mà XX một hồi? !

Thật sự là...khẩu vị thập phần nặng a.

"Có cần chúng ta về trước không?" Tần Thiếu Vũ ý nghĩ hiển nhiên cũng có chút muốn chạy trốn cho lẹ, "Các ngươi đại khái cũng... Khụ khụ... mệt mỏi, trước hết hảo hảo nghỉ ngơi."

Vừa dứt lời, trong phòng một cái gối đầu liền bay ra.

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng cúi đầu, thập phần thông minh.

Thẩm Thiên Phong bắt được, biểu tình rất là bất đắc dĩ, "Không phải như các ngươi nghĩ đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info