ZingTruyen.Com

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 44: Gia Luật Đại Tráng coi trọng phu nhân nhà ta!

baotieugianghoheliet

"Có phải là người không?" Sắc trời rất tối, Thẩm Thiên Lăng có chút nhìn không rõ.

Tần Thiếu Vũ kéo hắn làm động tác chớ có lên tiếng, rồi sau đó liền đem người ôm ngang lấy, nhẹ nhàng phi thân phóng qua tầng tầng rừng cây, lặng yên không một tiếng động dừng trên nhánh cây ven đường.

Khoảng cách từ từ rút ngắn, Thẩm Thiên Lăng chỉ thấy phía dưới quả nhiên có một bạch y nhân đang đi, chỉ là tư thế cực kỳ cứng nhắc, ngũ quan cũng không có biểu tình gì, dưới ánh trăng sáng, cả người đều tái nhợt không một chút máu. Bộ dáng này, chỉ có thể khiến người liên tưởng tới hai chữ 'cương thi'.

Sau lưng Thẩm Thiên Lăng run lên, quay đầu liếc mắt bnhìn Tần Thiếu Vũ một cái.

Tần Thiếu Vũ trấn an vỗ vỗ lưng hắn, sau đó tùy tay nhặt lên một con ốc sên trên cành cây, mượn nội lực ném về phía người nọ.

Tuy nói không có lực sát thương gì, nhưng nội lực của Tần Thiếu Vũ cao cường đến cỡ nào, chỉ thấy người nọ thân hình nhoáng lên một cái, nghiêng người lảo đảo về phía trước một bước, suýt nữa đã ngã nhào xuống đất.

Giả như là người bình thường đang êm đẹp đi đường, đột nhiên gặp phải loại công kích này, tất nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn lên xem rốt cục nguyên nhân từ đâu. Nhưng người này lại chỉ lảo đảo hai bước liền tiếp tục thong thả đi về phía trước, không chỉ không quan sát bốn phía, thậm chí ngay cả biểu tình trên mặt cũng không có chút biến hóa nào.

Xa xa truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng, ánh đuốc lập lòe, xem ra ước chừng có sáu bảy người.

"Gia đinh." Tần Thiếu Vũ dùng khẩu hình nói với hắn.

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, càng dựa sát vào hắn

Tiếng bước chân hỗn độn càng ngày càng gần, không lâu sau liền thấy có mấy người giơ đuốc chạy tới, người lúc trước vẫn đang hành tẩu như cương thi, tựa hồ hoàn toàn không nghe ra bất luận động tĩnh nào.

"Đằng trước đằng trước, thấy rồi." Có người hô nhỏ.

Những người còn lại nhanh chóng chạy tới, ba chân bốn cẳng nâng người nọ lên, rất nhanh liền theo đường cũ trở về, nhanh chóng chạy về sơn trang phía Nam.

Tần Thiếu Vũ cũng mang Thẩm Thiên Lăng trở về chỗ ở.

Ám vệ trong mắt sáng ngời, bởi vì mọi người cảm thấy cung chủ cùng phu nhân nhất định là ra ngoài dã hợp.

Dã hợp gì đó thực sự không còn gì phấn khích hơn.

"Sao lại như thế?" Hai người vừa mới vào phòng, Thẩm Thiên Lăng liền hỏi Tần Thiếu Vũ.

"Bị dọa sao?" Tần Thiếu Vũ nói, "Tay đều là mồ hôi lạnh."

"Cũng không phải." Thẩm Thiên Lăng nói, "Chỉ là hơn nửa đêm nhìn thấy, trong lòng có chút sợ hãi."

"Hẳn là trúng Nhiếp Hồn đại pháp." Tần Thiếu Vũ giúp hắn rót l trà nóng, "Bất quá cũng chỉ là suy đoán của ta."

"Nhiếp Hồn đại pháp?" Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, nghe tên liền biết không phải là công phu chính phái gì.

"Tục truyền có thể khiến cho con người mất đi thất tình lục dục, chỉ giống như một cái xác, biến thành con rối mặc cho chủ nhân sử dụng." Tần Thiếu Vũ nói, "Giang hồ vẫn luôn có những lời đồn đãi mơ hồ như thế, ta chưa từng gặp qua."

"Xem tình trạng của người nọ lúc nãy, hình như rất giống." Thẩm Thiên Lăng nói, "Bị ngươi đánh thì không phản ứng, bị gia đinh bắt đi cũng không giãy dụa, vẫn chỉ có một biểu tình ngốc a a kia."

"Nếu thật sự là Nhiếp Hồn đại pháp, vậy Bái Kiếm Sơn Trang này thật sự đúng là không phải danh môn chính phái gì." Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Có loại công phu nghịch thiên như thế, truyền ra ngoài tất sẽ bị giang hồ phỉ nhổ, nghiêm trọng hơn, thậm chí còn có thể bị cả đám người giang hồ công kích."

"Vậy bây giờ phải làm thế nào?" Thẩm Thiên Lăng hỏi, "Tiếp tục điều tra?"

"Tóm lại cũng phải tra tung tích của Huyền Hải Ngọc, đem chuyện con rối tra xét luôn một thể cũng không sao." Tần Thiếu Vũ nói, "Huống hồ nói không chừng hai chuyện này vốn dĩ có liên quan."

"Lúc trước Diệp đại ca nói sơn trang này tối tăm u ám, ta còn không cảm thấy." Thẩm Thiên Lăng giơ cánh tay, cho hắn xem mình nổi da gà, "Hiện tại thật sự cảm thấy được rồi."

Tần Thiếu Vũ bật cười, cúi đầu hôn một cái.

Trong phòng cách vách, Thẩm Thiên Phong đang cùng Diệp Cẩn chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên nghe Tần Thiếu Vũ gõ cửa.

"Có chuyện gì?" Thẩm Thiên Phong có chút buồn bực, nghiêng người để hai người tiến vào.

Tần Thiếu Vũ đóng cửa phòng, đem chuyện mới vừa thấy nói qua một lần.

"Ta đã nói Phong Vân Liệt kia nhìn qua không phải hạng tốt lành gì." Diệp Cẩn ghét, "Quả nhiên có quỷ."

"Nếu thật sự là Nhiếp Hồn đại pháp, vậy sau khi truyền ra ngoài, hẳn sẽ lại nổi lên một hồi phong ba." Thẩm Thiên Phong nói, "Xem ra Phong Vân Liệt cũng không phải bản tính cẩn trọng, mà là trong sơn trang này ẩn dấu không ít bí mật, không thể không cẩn trọng."

"Nếu Bái Kiếm Sơn Trang thật sự có vấn đề, ngược lại thật đáng tiếc cho chú kiếm chi thuật." Diệp Cẩn nói, "Mà bất luận nhân phẩm ra sao, bảo kiếm nơi này thật đúng là thượng phẩm, từ trước đến nay luôn được người trong giang hồ tán tụng."

"Sự tình bây giờ còn chưa rõ ràng, còn phải chờ điều tra rõ rồi nói sau." Thẩm Thiên Phong nói, "Trước đem màn trình diễn ngày mai diễn cho tốt, những việc khác để sau này chậm rãi điều tra."

"Mộ Hàn Dạ đáng tin sao?" Diệp Cẩn hỏi, dù sao hành động ngày mai, hắn cũng là một nhân vật quan trọng nhất.

"Hẳn là không thành vấn đề." Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu ngay cả thổ phỉ cũng giả không được, vậy còn làm Thất Tuyệt Vương chi nữa."

Thẩm Thiên Lăng 囧囧, hai chuyện này không hề có liên quan với nhau a, huống hồ cho dù là ngươi, cũng không nhất định có thể diễn tốt nhân vật yêu cầu có độ khó cao như Gia Luật Đại Tráng, vừa cố chấp lại bị nhân cách phân liệt này.

"Thời gian không còn sớm, trước đều nghỉ ngơi đi." Thẩm Thiên Phong nói, "Ngày mai còn phải dậy sớm."

Vừa nghe đến hai chữ 'dậy sớm', Diệp Cẩn lập tức bắt đầu đau đầu -- bởi vì hắn có thói quen nằm nướng trên giường, hơn nữa rời giường sớm tinh thần sẽ cực kì tồi tệ.

Thẩm Thiên Phong lập tức nói, "Hoặc là trễ một chút cũng không sao, nhất thời cũng không nên gấp gáp."

Diệp Cẩn:...

Thẩm Thiên Lăng yên lặng ở trong lòng nể phục ca ca mình một chút.

Sáng ngày hôm sau, Phong Vân Liệt liền tự mình đến nội viện đưa tiễn, nghe ngoài cửa sổ có động tĩnh, Thẩm Thiên Lăng đẩy chăn ngồi dậy, oán niệm vô cùng nói, "Bây giờ mới giờ nào a."

"Không thì ngủ tiếp một chút đi?" Tần Thiếu Vũ nói, "Ta đi nói với Phong Vân Liệt."

"Vẫn là thôi đi." Thẩm Thiên Lăng đánh ngáp, "Không thì Thất Tuyệt Vương phải đợi lâu."

Tần Thiếu Vũ vừa nghe liền mất hứng, "Ngươi quản hắn làm cái gì."

Bởi vì hắn cùng ngươi rất giống nhau a, chờ lâu quá nói không chừng sẽ giận dữ bãi công! Thẩm Thiên Lăng 囧, tự mình cởi lý y thay y phục.

Tần Thiếu Vũ xoa xoa tiểu hồng anh trước ngực hắn, "Về sau không cho nhắc tới hắn."

Thẩm Thiên Lăng:...

Biến thái.

Ngay cả Thẩm Thiên Lăng cũng chưa tỉnh ngủ, huống chi là Diệp Cẩn. Phong Vân Liệt vốn dĩ đang chờ trong viện, sau khi thấy cửa phòng mở ra vội vàng nghênh đón, kết quả là bị biểu tình của Diệp Cẩn làm kinh ngạc một chút -- đây là muốn ăn thịt người sao.

"Phong trang chủ thứ lỗi." Thẩm Thiên Phong đi theo phía sau hắn, "Tiểu Cẩn thân thể không thoải mái."

Ám vệ ở một bên chậc chậc, không thoải mái là đúng rồi, đêm trước chúng ta cái gì cũng không nghe được.

"Nếu như vậy, đừng ngại ở lại nghỉ ngơi thêm hai ngày đi?" Phong Vân Liệt theo thường lệ, khách sáo nói một câu, kết quả lời vừa nói ra khỏi miệng liền bắt đầu hối hận, hơn nữa phi thường muốn cho mình một bạt tai, sợ Thẩm Thiên Phong gật đầu đáp ứng.

"Đa tạ ý tốt của Phong trang chủ, bất quá chúng ta vẫn nên sớm xuất phát thì hơn." Thẩm Thiên Phong nói, "Dù sao đã sớm phái người thông truyền Hoàng Thượng, kéo dài lộ trình cũng không tốt."

"Đúng vậy." Phong Vân Liệt thở ra một hơi, "Vậy ta sai người đi chuẩn bị điểm tâm, sau đó tự mình tiễn chư vị ra khỏi thành."

Sau khi dùng xong điểm tâm, mọi người quả nhiên liền rời khỏi Bái Kiếm Sơn Trang, một đường đi về phía ngoại thành.

Tuy nói là đi đường nhỏ, bất quá ven đường vẫn không hề ít dân chúng, mọi người sôi nổi tỏ vẻ đối Thẩm công tử lưu luyến không rời, hơn nữa mãnh liệt yêu cầu ngày sau nếu có cơ hội, nhất định phải đến Tử Đồng trấn làm khách.

"Dân chúng thật tốt." Thẩm Thiên Lăng ngồi trong xe ngựa, "An cư lạc nghiệp giàu có nhàn nhã, Hoàng Thượng mà biết nhất định sẽ rất cao hứng."

"Quản hắn cao hứng hay không." Diệp Cẩn cắn hạt dưa, phi thường không phù hợp với tính cách lãnh diễm.

"Phong trang chủ mời trở về đi." Sau khi ra khỏi thành, Thẩm Thiên Phong đối Phong Vân Liệt nói, "Nếu tiễn nữa sẽ tiễn tới thành trấn tiếp theo."

Phong Vân Liệt cười nói, "Vậy ta liền trở về, chư vị thuận buồm xuôi gió. Ngày khác nếu có cơ hội đi ngang qua Tử Đồng trấn, tùy thời hoan nghênh lại đến Bái Kiếm Sơn Trang làm khách."

"Cũng không cần ngày khác." Thẩm Thiên Lăng ở trong xe ngựa rầm rì, "Vài canh giờ sau là có thể trở về rồi."

Cho dù ngươi không muốn, thì chúng ta cũng vẫn sẽ trở về.

Bởi vì người từ Truy Ảnh Cung đi ra, da mặt đều phi thường dày.

Sau khi cáo biệt lẫn nhau, Phong Vân Liệt quay đầu ngựa dẫn người trở về, đoàn người Tần Thiếu Vũ lại tiếp tục dọc theo đường núi đi về phía Bắc, ước chừng sau nửa nén hương, Thẩm Thiên Lăng nói, "Sao Thất Tuyệt Vương còn chưa đến?"

"Hẳn là không sai biệt lắm." Diệp Cẩn nói, "Ngọn núi này có tất cả hai mươi chín ngã rẽ, địa điểm ước chừng ở chỗ rẽ thứ mười chín, chúng ta đã qua mười tám cái rẽ rồi."

"Cái này ngươi cũng biết?" Thẩm Thiên Lăng chấn kinh.

"Đọc sách nhiều du lịch nhiều, tự nhiên sẽ nhớ kỹ." Diệp Cẩn nói, "Ai giống như ngươi, cả ngày đều ở Truy Ảnh Cung tính sổ đếm tiền."

Thẩm Thiên Lăng:...

Còn có phải tẩu tử hay không, sao lại có thể nói trắng trợn như vậy a.

Cho dù đúng như vậy cũng không thể nói uyển chuyển một chút sao, đừng nói ta giống như là một kẻ tham tiền vậy.

Kỳ thật là không có nha.

Khi hai người nói chuyện, xe ngựa liền mãnh liệt chấn động, Thẩm Thiên Lăng ngồi không vững, đầu thiếu chút nữa đụng vào bàn.

Diệp Cẩn một phen giữ chặt hắn, xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài đã đấu thành một đoàn, Mộ Hàn Dạ mặc hắc y, dịch dung, để bày ra đặc sắc dị tộc, ở trên đầu còn đeo một đống ngân châu lòe loẹt, càng thêm sáng chói, cho nên phi thường lưu quang dật thải (rực rỡ đầy màu sắc) a.

"Chíp! ! !" Cục bông lập tức thấy hứng thú, vặn vặn vẹo vẹo muốn bay ra bên ngoài.

"Không cho phép!" Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười giữ chặt nó, là tình huống gì rồi mà ngươi còn muốn đi.

"Chíp..." Nếu người giữ chặt nó là Tần Thiếu Vũ, Cục bông tất nhiên sẽ sinh khí dùng sức đá móng vuốt, tỏ vẻ kháng nghị! Nhưng hiện tại đổi thành Thẩm Thiên Lăng, nó chỉ có thể dùng ánh mắt phi thường đáng yêu phi thường thất vọng phi thường chờ đợi nhìn nương nó -- muốn.

"Về sau lại cho ngươi." Thẩm Thiên Lăng buông màn xe, ôm nó xoa xoa, hơn nữa định tìm một cơ hội hỏi Mộ Hàn Dạ đem chuỗi ngọc kia cho nó.

Diệp Cẩn tiếp nhận nó, đút nó ăn thịt bò.

Cục bông tiếc nuối vô cùng, ủ rũ ngồi phịch ở trong lòng Diệp Cẩn, tỏ vẻ bản thân thật sự phi thường đau khổ.

Bên ngoài kịch chiến còn đang tiếp tục, vì để tạo ra hiệu quả oanh động, ám vệ trong lúc đánh nhau còn liên tục đá bay cát đá, trong nhất thời đường trên núi chướng khí mù mịt. Phong Vân Liệt nghe được động tĩnh quay đầu, chân mày gắt gao nhăn lại.

"Đi xem?" Bên người có tâm phúc hỏi.

Phong Vân Liệt còn chưa kịp trả lời, đột nhiên thấy Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng, phi thân chạy qua bên này, theo sát phía sau hắn là một hắc y nhân trên đầu lập lòe ngân quang, hiện tại đang dùng ngôn ngữ dị tộc rống lên mấy câu khó hiểu.

"Sao lại thế này?" Phong Vân Liệt nhanh chóng xuống ngựa.

"Gặp phải mai phục, Lăng nhi bị thương." Tần Thiếu Vũ biểu tình đau khổ đến lo lắng, ôm Thẩm Thiên Lăng phiên thân lên ngựa, "Ta trước mang hắn trở về trấn."

Mộ Hàn Dạ còn đang ở phía sau chạy như điên càng thêm rống giận, Thẩm Thiên Lăng mặt chôn trước ngực Tần Thiếu Vũ, gắt gao nắm chặt tay, tâm mới không cười ra tiếng, bởi vì hắn không thể nào bỏ ra khỏi đầu cái cảnh tượng Tần Thiếu Vũ cũng điên cuồng như thế.

Quả thực tràn đầy cảm giác vui vẻ.

Phong Vân Liệt còn chưa hoàn toàn rõ tình huống thế nào, Mộ Hàn Dạ đã dùng một chưởng đánh qua sát mặt hắn, vì thế cuống quít tránh ra. Chưởng phong vừa đến, một khối núi đá lớn nháy mắt tứ phân ngũ liệt, như mưa đá rơi xuống khắp nơi, rơi xuống da thịt khiến người phát đau.

Nội lực này hiển nhiên không phải người thường có thể có được, Phong Vân Liệt trong lòng hoảng sợ, nhìn nam nhân trước mặt diện mạo quái dị trang điểm kỳ lạ, nhưng rõ ràng là một cao thủ.

"Cản hắn lại!" Thẩm Thiên Phong cũng từ phía sau đuổi đến.

Phong Vân Liệt do dự một chút, bản thân rõ ràng không phải đối thủ của người này, sao có thể cản được?

May mắn người nọ cũng không quấn lấy hắn nhiều, mà tiếp tục đuổi theo phương hướng của Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng. Thẩm Thiên Phong từ giữa sườn núi nhảy xuống, trong giây lát đã cùng hắn triền đấu.

Công phu của Mộ Hàn Dạ ngang tầm với Tần Thiếu Vũ, tất nhiên cũng có thể thoái mái cùng Thẩm Thiên Phong đánh qua mấy trăm chiêu. Phong Vân Liệt trong lòng kinh nghi, mới vừa nghĩ có nên hỗ trợ hay không, Thẩm Thiên Phong đã một chưởng chụp lên ngực hắc y nhân. Mộ Hàn Dạ dùng nội lực bức ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó liền xoay người hướng phía xa chạy như điên. Thẩm Thiên Phong thả người đuổi theo, không quá một lát đã biến mất trên sơn đạo.

Mọi chuyện tựa hồ chỉ phát sinh trong nháy mắt, trong núi một lần nữa khôi phục im lặng, chỉ có thanh âm núi đá bốn phía sụp xuống cùng cây cối bị bẻ gãy, nhắc nhở mọi người chuyện vừa mới phát giác.

"Phong trang chủ." Diệp Cẩn cũng mang theo ám vệ giục ngựa đuổi tới.

"Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?" Phong Vân Liệt nhanh chóng hỏi.

"Có người muốn cướp Lăng nhi, bất quá chuyện này về sau mới có thể giải thích với trang chủ." Diệp Cẩn sắc mặt hoảng loạn, "Lăng nhi bị thương, ta muốn đến xem hắn."

"Đúng đúng." Phong Vân Liệt nhanh chóng nói, "Vậy ta hộ tống cốc chủ xuống núi." Lời nói vừa ra khỏi miệng, trong lòng ngược lại là thở ra một hơi. Nếu tiếp tục lưu lại sơn đạo, vậy tất yếu phải đi giúp Thẩm Thiên Phong, nhưng hắc y nhân vừa rồi võ công vừa cao lại vừa quỷ dị, hiển nhiên không đáng chủ động trêu chọc. Hiện tại đổi lại hộ tống Diệp Cẩn xuống núi, một là có thể cho Thẩm Thiên Phong một cái nhân tình, hai là bản thân cũng được thoải mái, hiển nhiên rất có lợi.

Tuy rằng trước khi Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng rời đi, vẫn không nói muốn đến y quán hoặc khách điếm nào, nhưng mọi người sau khi xuống núi, vẫn tìm được -- thậm chí hoàn toàn không cần tìm, bởi vì dân chúng ven đường cơ hồ đều chạy tới nói với bọn họ, "Thẩm công tử đang ở khách điếm Tiến Bảo."

Đang êm đẹp vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, đột nhiên nhìn thấy Tần cung chủ ôm Thẩm công tử một đường giục ngựa mà đến, loại hình ảnh này không cần nói cũng biết rất hấp dẫn ánh mắt a! Huống chi trên người Thẩm công tử còn có vài vết máu, hiển nhiên là bị thương, quả thực khiến nhân tâm đều vỡ thành tro. Vì thế lần này vừa thấy được Diệp Cẩn, mọi người chỉ hận không thể trực tiếp đem hắn nâng qua trị thương cho Thẩm công tử, sốt ruột chết người!

Trong khách điếm, Tần Thiếu Vũ đang hết sức chuyên chú bóp bóp sờ sờ.

"Còn có chuyện khác để làm hay không!" Thẩm Thiên Lăng thấp giọng phẫn nộ.

"Lăng nhi bị thương, ta tất nhiên phải hảo hảo kiểm tra." Tần Thiếu Vũ cởi bỏ đai lưng hắn, nghiêm túc nói, "Lại đến kiểm tra tiểu phúc một chút."

"Cách xa ta một chút." Thẩm Thiên Lăng một cước đá văng hắn ra.

"Một chút đều không thông cảm vi phu tâm tình sốt ruột." Tần Thiếu Vũ thở dài.

Thông cảm ngươi mới gặp quỷ. Thẩm Thiên Lăng thắt lại đai lưng, "Kế tiếp thì sao?"

"Yên tâm đi, cho dù có không muốn đi nữa, Phong Vân Liệt cũng chỉ có thể mời chúng ta trở về." Tần Thiếu Vũ nói, "Bằng không thì chẳng khác nào nói cho chúng ta biết sơn trang có bí mật."

"Lăng nhi." Trên hành lang truyền đến thanh âm Diệp Cẩn.

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nằm lại trên giường, làm ra biểu tình suy yếu.

Tần Thiếu Vũ đi qua mở cửa phòng.

"Hắn sao rồi?" Diệp Cẩn vọt vào phòng, Phong Vân Liệt đi theo phía sau y.

"Ta không sao." Thẩm Thiên Lăng suy yếu mỉm cười.

"Bị thương ngoài da, hẳn là không có trở ngại." Trong thanh âm của Tần Thiếu Vũ có chút ngoan độc, "Ta làm thịt hắn."

"Ta giúp ngươi xem thử." Diệp Cẩn ngồi ở bên giường, thay Thẩm Thiên Lăng kiểm tra miệng vết thương.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Phong Vân Liệt hỏi.

"Các ngươi đi ra ngoài nói." Diệp Cẩn đuổi người, hiển nhiên cũng rất nôn nóng.

Tần Thiếu Vũ mang theo Phong Vân Liệt ra cửa, nói, "Là ta nhất thời sơ ý."

"Trên giang hồ, chưa từng thấy qua người này." Phong Vân Liệt nói, "Võ công quỷ dị, nói chuyện cũng nghe không hiểu, Tần cung chủ sao lại trêu chọc đến hắn?"

"Hắn muốn cướp Lăng nhi từ trong tay ta." Tần Thiếu Vũ trong mắt tức giận chưa tan, đem cố sự của Gia Luật Đại Tráng chọn ra trọng điểm nói lại một lần.

Phong Vân Liệt chấn kinh, "Tà công?"

"Đúng vậy." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Lần trước hắn đã xông vào Truy Ảnh Cung một lần, sau khi ta đánh hắn rơi xuống vách núi vốn nghĩ hắn chắc chắn đã chết, không ngờ như thế cũng có thể để hắn may mắn tẩu thoát, thậm chí ngay cả võ công cũng càng cao thâm."

"Có thể triệu tập môn phái võ lâm đi vây công tiêu diệt hay không?" Phong Vân Liệt nói, "Nhìn giống người dị giáo, võ công cường hãn tính tình lại cực đoan như thế, nếu mặc kệ không quản, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến an ổn giang hồ."

"Ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn." Tần Thiếu Vũ nói, "Bất quá cũng muốn chờ Lăng nhi khỏi hẳn mới nói sau."

"Cũng phải." Phong Vân Liệt gật đầu, "Trước mắt an nguy của Thẩm công tử mới là chuyện quan trọng nhất, cung chủ yên tâm, có Diệp cốc chủ ở đây, công tử sẽ không có việc gì."

Tần Thiếu Vũ gật gật đầu, đứng ở ngoài cửa tiếp tục chờ.

Một lát sau, Diệp Cẩn đẩy cửa đi ra, khe khẽ thở dài.

"Thế nào?" Tần Thiếu Vũ chau mày.

"Ngoại thương hẳn là không có việc gì, đến tháng sau thì có thể khỏi hẳn." Diệp Cẩn nói, "Chỉ là lần này bị kinh hách, chảy không ít máu, hơn nữa sức khỏe vốn không tốt lắm, sợ là sẽ bệnh một trận."

"Ta đi xem hắn." Tần Thiếu Vũ sắc mặt âm trầm, lập tức vào phòng.

Tiểu nhị ở một bên nghe được, cũng rất là lo lắng. Thẩm công tử bị thương lại bị kinh hách, thích khách kia nhất định sẽ bị thượng đế trách phạt!

Sau một lát, Thẩm Thiên Phong cũng đến khách điếm, hai tay trống trơn, hiển nhiên cũng không thể bắt được người.

"Chạy thoát?" Diệp Cẩn khẽ nhíu mày.

"Ta đối với đường trên núi không quen thuộc, lại lo lắng cho Lăng nhi." Thẩm Thiên Phong nói, "Để hắn may mắn chạy thoát."

"Lăng nhi không có chuyện gì, chính là cần phải hảo hảo nghỉ ngơi tĩnh dưỡng." Diệp Cẩn nói, "Tốt nhất không nên tiếp tục đi đường, khiến hắn mệt nhọc."

Phong Vân Liệt trong lòng âm thầm kêu khổ, vẫn luôn không nói chuyện, nghĩ có thể cứ để những người này ở lại khách điếm hay không, cũng là tự lo lắng đề phòng cho bản thân.

Nhưng ám vệ lại cố tình nói rất nhiều chuyện.

"Gia Luật Đại Tráng mơ ước công tử đã lâu, cũng không phải là lần đầu tiên cướp người." Ám vệ Giáp nói, "Chỉ sợ lần này cũng không phải là lần cuối cùng."

"Không sai." Ám vệ Ất gật đầu, "Mọi người cần phải lấy lại tinh thần, không thể để hắn vọt vào nữa."

"Nhưng trong khách điếm còn có vô số dân chúng thường dân." Ám vệ Bính nói, "Phòng bị cũng không thể chu đáo, Gia Luật Đại Tráng lại quỷ kế đa đoan, chỉ sợ sẽ sơ sẩy."

"Không thì chúng ta đến Bái Kiếm Sơn Trang?" Diệp Cẩn thuận thế nói tiếp.

Phong Vân Liệt:...

"Sơn trang an toàn hoàn cảnh lại tốt, có sẵn dược lư, nói vậy Gia Luật Đại Tráng cũng sẽ không dễ dàng xông vào." Diệp Cẩn tiếp tục nói, "Cũng giảm bớt rắc rối cho dân chúng vô tội."

"Ý Phong trang chủ như thế nào?" Thẩm Thiên Phong nhìn Phong Vân Liệt, "Vốn là muốn rời đi sớm, đáng tiếc lại cố tình xảy ra nhiễu loạn này. Lăng nhi thân thể luôn rất yếu, sợ là chỉ có tiếp tục quấy rầy trang chủ."

"Minh chủ khách khí." Phong Vân Liệt cắn răng nuốt lời vào trong bụng, "Đây cũng là chuyện tại hạ nên làm."

Mục đích đạt được, ám vệ ở trong lòng kịch liệt vỗ tay một phen.

Chúng ta diễn kịch quả thực rất thật.

Phi thường đáng để hướng cung chủ đòi tăng tiền công.

"Lăng nhi." Diệp Cẩn bưng dược gõ cửa.

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng tiến vào ổ chăn.

Tần Thiếu Vũ nhẫn cười, "Ít nhất phải y phục vào trước."

"Nói không biết xấu hổ!" Thẩm tiểu thụ căm tức nhìn nam nhân của mình, loại trò chơi kiểm tra thân thể này ta nhất định sẽ không cùng ngươi chơi lần thứ hai, bởi vì thập phần biến thái a!

"Chuyện thế nào?" Tần Thiếu Vũ mở cửa phòng để Diệp Cẩn đi vào.

"Giống như chúng ta dự đoán." Diệp Cẩn đem khay đặt lên bàn, "Phong Vân Liệt không thể chối từ cũng không có lý do chối từ, chỉ có thể đáp ứng."

"Lúc nào xuất phát?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Sau sáng mai." Diệp Cẩn khóe miệng khẽ nhếch, "Loại chuyện bị kinh hách này vừa lớn vừa nhỏ, chỉ sợ lần này cho dù chúng ta có ở trong sơn trang nửa năm, Phong Vân Liệt cũng không có cách chối từ."

"Nếu không phải vì tra án, cái loại địa phương tối tăm u ám này, ở nửa ngày cũng đã ngại nhiều." Tần Thiếu Vũ nói, "Luôn cảm giác bên trong có không ít thứ không thể để người thấy."

"Có thể có nguy hiểm không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Ta sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm." Tần Thiếu Vũ xoa xoa hai má, "Chỉ cần ở trên giường giả bệnh, mọi chuyện còn lại giao cho ta là được."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, "Ngươi cũng phải cẩn thận."

Tần Thiếu Vũ cười cười, cúi đầu liền hôn xuống.

Diệp Cẩn xoay người đi ra ngoài, đối hai người kia hoàn toàn không thể nói gì.

Lại còn dám nói hôn là hôn a.

Đây là triệt để đem mình quên mất sao.

Lại cảm thấy bị xem nhẹ!

Vào ban đêm, dưới sự dẫn dắt của hương thân, trong thôn trấn tổ chức một hội cầu phúc vô cùng long trọng, cầu nguyện Thẩm công tử nhất định phải sớm bình phục. Sau khi ám vệ đi xem náo nhiệt trở về, lập tức tỏ vẻ thập phần cảm động.

Nước mắt của chúng ta cũng rơi xuống rồi a.

Sáng hôm sau, Phong Vân Liệt liền dẫn người đến khách điếm, đem mọi người thỉnh về lần nữa.

"Phỏng chừng tối hôm qua đã lo đến một đêm mất ngủ." Nằm trên tiểu tháp trong xe ngựa, Thẩm Thiên Lăng cười xấu xa.

Tần Thiếu Vũ xoa xoa tay y, đáy mắt cũng có chút ý cười.

Trong sơn trang hết thảy như thường, sau khi để mọi người ở lại, Phong Vân Liệt liền đi xử lí những sự vụ khác trong trang, Thẩm Thiên Lăng nằm trên giường, một bên niết cục bông một bên cùng Tần Thiếu Vũ nói chuyện phiếm, Diệp Cẩn ở dược lư sắc thuốc, Thẩm Thiên Phong vốn muốn đi hỗ trợ, lại nghe hạ nhân nói có khách tới tìm.

"Tìm ta?" Thẩm Thiên Phong có chút ngoài ý muốn, bản thân hắn vốn dĩ cũng chỉ đến tại Bái Kiếm Sơn Trang làm khách, sao lại có người đến đây tìm hắn a.

"Không sai." Quản gia của Bái Kiếm Sơn Trang cung kính nói, "Là bảy tám nam tử, nói là ám vệ của Nhật Nguyệt Sơn Trang."

"Bọn họ sao lại đến đây." Thẩm Thiên Phong nghe vậy trong lòng càng buồn bực, đứng dậy đến trước cửa xem xét ngọn nguồn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com