ZingTruyen.Com

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 42: Chiến dịch năm đó!

baotieugianghoheliet

Dưới miêu tả của Tứ Hỉ đại nội tổng quản, mọi người cuối cùng mới biết được bí ẩn Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc.

Trăm năm trước, Chu vương hoang dâm vô độ, dân chúng lầm than, tổ tiên Sở hoàng liền khởi nghĩa vũ trang, dẫn quân một đường thế như chẻ tre đánh vào Vương Thành. Dưới sự hốt hoảng, Chu vương mang theo rất nhiều vàng bạc tài bảo, cùng bộ hạ cựu thần trốn ở Cực Bắc Tuyết Sơn tị nạn, nhưng cuối cùng vẫn là bị Sở hoàng chém giết, mấy vạn quân đội Chu triều cũng bị vây vào Tuyết Hải Hàn Cung. Trong một đêm toàn bộ vong mệnh. Mà lúc ấy thừa tướng tâm phúc của Chu Vương vì bảo vệ mạng sống, trước khi chém đầu đã hô to một bí mật kinh thiên, mới đổi được cơ hội cùng Sở hoàng đàm luận.

Chu vương sống xa hoa lãng phí, trong cung khắp nơi đều là kỳ trân dị bảo. Cho dù đang trong quá trình lẩn trốn, cũng không quên mang theo rất nhiều tài phú, nghĩ tương lai sẽ có cơ hội trù hoạch kiến lập quân đội, một lần nữa xuôi Nam đoạt quyền. Cho nên vừa đến Đông Bắc, liền đem tài bảo chôn ở nơi bí mật, mà cùng tài bảo chôn cất, còn có một bản thủy mạch đồ ở Mạc Tây —— mười mấy năm trước, Trấn Tây tướng quân Chu triều hao phí cả đời tâm huyết, dẫn người dò xét chung quanh, mới vẽ ra tấm bản đồ này, lại không ngờ rằng vừa hiến cho Chu vương được một tháng, liền mang đến họa diệt môn.

"Từ từ." Thẩm Thiên Lăng có chút choáng, vì thế cắt ngang tiểu hoàn tử tổng quản, "Ta có thể hỏi một vấn đề không?"

"Tất nhiên, Thẩm tiểu công tử có gì cứ hỏi." Tứ Hỉ thái độ rất cung kính.

"Chu triều tướng quân tân tân khổ khổ thăm dò địa hình vẽ ra bản đồ, Chu vương không khen ngợi còn chưa tính, vì sao còn muốn giết cả nhà hắn?" Thẩm Thiên Lăng mạc danh kỳ diệu, đầu óc không có bao nhiêu thì không cần làm hoàng đế a.

"Bởi vì lúc ấy Chu triều căn cơ đã vững, không đấu đá bên trong cũng không có kẻ thù bên ngoài, có thể nói tứ hải thái bình, một thế hệ thịnh thế giang sơn." Tứ Hỉ nói, "Dựa theo ý tứ của Trấn Tây tướng quân là muốn cho Chu vương phái binh mở thủy long mạch, sau khi đem đại mạc biến thành ốc đảo, tu kiến phòng ốc, dân chúng phát triển nông sản, đem bản đồ Chu triều khuyếch trương mở rộng một chút. Đáng tiếc Chu vương lúc ấy đã quen an nhàn, thật sự lười mở rộng lãnh thổ, bởi vậy liền đem bản đồ thu lại, tính truyền lại cho hậu bối. Nhưng lo lắng Trấn Tây tướng quân một ngày nào đó sẽ phản quốc, đem bản đồ này hiến cho bộ tộc còn lại ở Mạc Bắc, tạo thành uy hiếp với Chu triều, vì thế liền nhẹ dạ nghe theo lời nội thích (người thân ở trong triều làm quan), tạo ra thảm án diệt môn của Trấn Tây tướng quân, thủy long mạch cũng trở thành bí mật vĩnh viễn."

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, "Hắc Bạch còn không phân biệt được, trách không được mười năm sau chết dưới kiếm tổ tiên Sở hoàng."

"Vậy cùng Bích Tuyền Tỳ Huyền Hải Ngọc có liên quan gì?" Diệp Cẩn hỏi.

"Trong đám tùy tùng Chu vương lúc ấy, có một người tài ba dị sĩ, gọi là Ngọc Thiên Công." Tứ Hỉ nói, "Cực Bắc Tuyết Sơn mờ mịt, liếc mắt một cái đều là màu trắng, cho dù là tự tay chôn đồ vật, khi trời chuyển cũng không thể tìm được, bởi vậy Ngọc Thiên Công ba ngày ba đêm không ngủ không nghĩ chế tạo gấp gáp ra Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc, còn có thêm một bức tàng bảo đồ."

"Tàng bảo đồ?" Thẩm Thiên Lăng giật mình, đây là tình tiết alibaba cùng bốn mươi tên cướp a.

"Đúng vậy." Tứ Hỉ tổng quản gật đầu, "Cụ thể chi tiết là như thế nào, Thừa tướng Chu triều lúc đó cũng không rõ ràng, chỉ biết là Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc nếu ở cạnh nhau, có thể tìm ra bảo tàng cùng bản đồ địa hình thủy long mạch."

"Nếu như vậy, Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc kia phải ở trong tay Chu vương mới đúng, tại sao một cái lại ở Thất Tuyệt quốc, một cái lại lưu lạc dân gian?" Diệp Cẩn nhíu mày.

"Ngọc Thiên Công sau khi làm tốt hai vật này, liền uống thuốc độc tự sát. Trong chiến dịch cuối cùng, Chu vương bị nhốt ở Tuyết Hải địa cung, hai chân đều gãy tự biết khó thoát khỏi cái chết, chỉ có thể đem bí mật này nói cho Thừa tướng, để hắn đến Thiên Điện tìm được thái tử, rồi đem Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc giao cho Vương thúc. Nào ngờ lúc hai người đang nói chuyện, vô ý đã bị một sĩ binh nghe được, Thừa tướng mang theo hai vật này vội vã đến địa cung, thì hắn đột nhiên liền chạy lại cướp, trong khi đánh nhau Bích Tuyền Tỳ bị cướp đi, Thừa tướng chỉ bảo vệ được Huyền Hải Ngọc."

"Chẳng lẽ binh lính cướp đi Bích Tuyền Tỳ chính là tổ tiên Thất Tuyệt Vương?" Thẩm Thiên Lăng suy đoán.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Xem trình độ đê tiện xác thực rất giống."

Thẩm Thiên Lăng:...

Kỳ thật Mộ Hàn Dạ cũng hoàn hảo a.

Hơn nữa các ngươi rõ ràng chính là cùng một gốc.

"Lúc đó thái tử còn nhỏ, được Vương gia cùng vài cựu thần ôm giấu ở địa cung Thiên Điện. Thừa tướng lúc sau tìm được mọi người, tự biết hành sự bất lực, cho nên liền che giấu chuyện Bích Tuyền Tỳ, chỉ trộm nói với Vương gia là Huyền Hải Ngọc có liên quan đến an nguy của thủy long mạch cùng bảo tàng, bảo hắn mang theo thái tử nhanh chạy trốn." Tứ Hỉ nói, "Rồi sau đó Thừa tướng liền trốn vào một cái rương, ai ngờ vẫn bị Sở quân lục soát."

Thẩm Thiên Lăng nói, "Hắn nhất định rất hối hận vì không chạy cùng thái tử."

"Cũng may là không chạy." Thẩm Thiên Phong nói, "Nếu chạy, Bích Tuyền Tỳ sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn, Sở hoàng cũng sẽ không từ miệng hắn biết được tin tức."

"Năm đó thái tử cùng đám người đào tẩu thành công, Huyền Hải Ngọc theo lý nên ở trong tay Chu thị bộ tộc mới đúng." Diệp Cẩn nói, "Vì sao lại lưu lạc dân gian, khiến mọi người ngươi tranh ta đoạt?"

"Này sợ phải hỏi Chu Giác." Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, "Bất quá trừ bỏ Chu Giác, hẳn còn một người khác sẽ biết."

"Hoàng Đại Tiên?" Mọi người trăm miệng một lời.

Lần này cuối cùng không bị xem nhẹ, thật sự là một tiến bộ rất lớn.

************

"Ngươi muốn làm gì?" Trong một gian tửu lâu khác ở Lưu Sa thành, Hoàng Đại Tiên đang ôm cây cột, đầy cảnh giác nhìn người trước mặt.

Mộ Hàn Dạ trắng trợn nói, "Hôn ngươi."

Hoàng Đại Tiên sống không bằng chết, "Hôm nay đã hôn rồi."

"Không có." Mộ Hàn Dạ lắc đầu.

Hoàng Đại Tiên muốn cào tường.

Nhưng trước khi hắn cào tường, đã bị Mộ Hàn Dạ kéo tới ôm vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn lưỡi một phen —— lúc trước khởi hành hai người ra ước định, Mộ Hàn Dạ thề tuyệt đối sẽ không làm chuyện vượt rào. Mà đổi lại, Hoàng Đại Tiên mỗi ngày đều phải để hắn hôn một cái.

Tuy rằng loại trao đổi này một văn tiền công bằng cũng không có. Hoàng Đại Tiên cũng thập phần thống khổ, nhưng cuộc sống chính là không công bằng như vậy, chỉ có thể ở trong khe hở mưu cầu sinh tồn, cũng không còn biện pháp nào khác.

"Được rồi." Mộ Hàn Dạ hưng trí bừng bừng, "Chúng ta đêm nay đi nghe bình thư (khi kể chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ)."

"Không đi." Hoàng Đại Tiên hơi thở mong manh.

"Được rồi." Mộ Hàn Dạ sảng khoái, "Tóm lại rảnh rỗi không có việc gì, vậy chúng ta lại hôn một chút."

"Vẫn là đi nghe bình thư đi." Hoàng Đại Tiên cước bộ hư nhuyễn đi xuống lầu.

Mộ Hàn Dạ vui vẻ đuổi theo.

"Nhị vị dừng bước." Xuất môn vừa vặn đụng phải một người.

"Có việc gì?" Nhận ra hắn là người của Tần Thiếu Vũ, Mộ Hàn Dạ nhướng mi.

"Thỉnh nhị vị qua đó một chút." Ám vệ nói, "Cung chủ nhà ta có một số việc muốn thỉnh giáo Hoàng tiên sinh."

"Ta có thể đi một mình không?" Hoàng Đại Tiên ánh mắt chờ đợi.

"Không thể." Mộ Hàn Dạ cự tuyệt, thuận tiện ở trên mông hắn sờ soạng một phen —— Đúng vậy, hán tử đi ra từ đại mạc Tây Bắc chính là nóng bỏng như thế!

Hoàng Đại Tiên lao tâm lao lực quá độ, bị hắn kéo lên lưng ngựa.

Bên trong phủ nha, đoàn người hiển nhiên đã chờ đến sốt ruột. Hai người vừa mới vào cửa, liền phần phật vây quanh.

"A, ngươi gần đây khí sắc không tệ a." Diệp Cẩn nhìn Hoàng Đại Tiên nói.

"Thật sao?" Hoàng Đại Tiên trong lòng rơi lệ, nhưng ta thật sự cảm thấy ta sắp chết.

"Đúng vậy." Mộ Hàn Dạ vô liêm sỉ, "Ta dưỡng rất tốt."

Hoàng Đại Tiên thật sự không muốn cùng hắn nói chuyện, vì thế trực tiếp nhìn Thẩm Thiên Lăng nói, "Tìm ta có việc gì?"

"Ân." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Ta muốn biết về chuyện Huyền Hải Ngọc."

"Các ngươi sao lại biết nó?" Hoàng Đại Tiên nghe vậy giật mình.

Mọi người liếc nhau —— hấp dẫn a.

"Chu Giác vẫn luôn muốn có Huyền Hải Ngọc, chỉ nói có thể giúp hắn hoàn thành kế phục quốc, nhưng không nói rõ nguyên do." Hoàng Đại Tiên nói, "Ta chỉ biết nhiều năm trước, Huyền Hải Ngọc đã bị người trộm đi từ trong tay Chu thị bộ tộc, lưu lạc ở dân gian, nhiều thế hệ Chu gia đều tìm kiếm nó."

"Chuyện còn lại thì sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi, "Còn biết những gì?"

"Không biết." Hoàng Đại Tiên lắc đầu, "Ta từ trước đến nay vốn không quan tâm cái gọi là kế phục quốc, Chu Giác cũng không quá trọng dụng ta, đi vào Thất Tuyệt quốc trộm Bích Tuyền Tỳ, đã là hành động lớn nhất."

Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, "Vậy ta thật sự phải viết một bức thư cảm tạ hắn."

Tất cả mọi người dùng ánh mắt cực độ khinh bỉ nhìn hắn.

"Vì sao lại đột nhiên hỏi về Huyền Hải Ngọc?" Mộ Hàn Dạ hỏi.

Tần Thiếu Vũ đem sự tình đại khái giải thích cho hắn một lần, cố ý vô tình giấu đi Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc có liên quan, chỉ nói Huyền Hải Ngọc có khả năng liên quan đến an ổn giang sơn, cho nên Sở Uyên mới có thể phái người tìm kiếm khắp nơi.

"Nghe qua cũng giống Bích Tuyền Tỳ, đều là vật huyền diệu khó giải thích." Mộ Hàn Dạ chằng thèm để tâm, "Tốt lắm, nếu không còn chuyện khác, chúng ta muốn đi nghe bình thư."

"Không thể không đi không?" Hoàng Đại Tiên tránh ở phía sau Thẩm Thiên Lăng, "Không thì chúng ta cùng mọi người cùng nhau dùng cơm đi?"

"Không được." Mộ Hàn Dạ khiêng hắn đi ra ngoài, "Trước đi nghe bình thư."

Mọi người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hoàng Đại Tiên.

"Cứ tiếp tục như vậy có thể xảy ra vấn đề gì không?" Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng.

"Sẽ không." Tần Thiếu Vũ nói, "Mộ Hàn Dạ không phải thứ tiểu nhân gian nịnh, muốn thứ gì tất nhiên sẽ dùng toàn lực tranh đoạt, nhưng nếu là mệnh lý nhất định không thể đoạt được, cũng sẽ không làm ra chuyện cực đoan gì."

"Ngươi xác định?" Thẩm Thiên Lăng ánh mắt nghi hoặc.

"Thế nào?" Tần Thiếu Vũ bóp cằm hắn, "Không tin ta?"

"Đương nhiên không phải." Thẩm tiểu thụ rất biết nghe lời, "Ngươi nói quả thực rất có đạo lý."

Đặc biệt cơ trí.

"Nếu mọi chuyện xem như sáng tỏ, ngày kia liền xuất phát." Diệp Cẩn nói, "Mấy ngày trước nhận được tin tức, nói Phong Vân Liệt đã trở về Bái Kiếm sơn trang."

"Đại khái lại là một nhiệm vụ vô cùng phức tạp." Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt đau khổ, "Suy nghĩ một chút liền đau đầu."

"Tóm lại mặc kệ ở Bái Kiếm sơn trang phát sinh cái gì, ngươi cũng không phải người chịu thiệt." Tần Thiếu Vũ xoa mặt hắn, "Tốt xấu gì cũng lấy được một thanh ngọc kiếm."

"Cũng đúng." Thẩm Thiên Lăng sờ sờ cằm, thiết tưởng đến tương lai tốt đẹp mình và con trai đeo phụ tử kiếm.

Hai ngày sau, chuyện ở Lưu Sa thành cũng đã xử lý đâu ra đó, mọi người khởi hành suốt đêm, một đường tiếp tục đến Bắc —— về phần vì sao phải suốt đêm, bởi vì Thẩm Thiên Lăng thật sự không muốn lại hưởng thụ đãi ngộ xa hoa khi dân chúng ra đầu đường ngõ hẻm đưa tiễn, cho nên vẫn là đi trong yên lặng mới tốt.

Xa xa, Mộ Hàn Dạ cũng cùng Hoàng Đại Tiên cùng cưỡi một con ngựa, an nhàn thảnh thơi ngắm sao.

"Ngủ đi." Trong xe ngựa, Tần Thiếu Vũ đắp thảm lên người Thẩm Thiên Lăng.

"Không buồn ngủ." Thẩm Thiên Lăng nói "Ta muốn ra ngoài cưỡi ngựa."

"Cưỡi ngựa cái gì." Tần Thiếu Vũ cự tuyệt, "Nửa đêm, nhắm mắt."

"Không!" Thẩm Thiên Lăng vô cùng phản nghịch, học con trai vươn một chân.

Tần Thiếu Vũ chọt chọt bụng hắn.

Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng, nhẹ nhàng đá hắn một cái.

Xe ngựa thoáng lay động, Diệp Cẩn mắt nhìn Thẩm Thiên Phong, "Chuyện ngươi từng đáp ứng ta, còn nhớ rõ không?" Phải tìm cơ hội xem cảnh hôn nhau nhìn lại!

Thẩm Thiên Phong ôm ngang lấy hắn, như liệp ưng nháy mắt liền dừng trên xe ngựa 'rầm' một tiếng xốc màn xe lên. Phi thường khí phách.

Thẩm Thiên Lăng đang cùng Tần Thiếu Vũ đang nói chuyện, thấy thế bị hoảng sợ, "Làm sao vậy?"

"Khụ khụ." Diệp Cẩn ho khan, thuận tiện nhéo Thẩm Thiên Phong một phen —— Tốt xấu tìm đúng thời cơ lại nhìn a!

"Không có việc gì." Thẩm Thiên Phong thực bình tĩnh, "Tiểu Cẩn ngại bên ngoài gió lớn."

Thẩm Thiên Lăng:...

Vậy tại sao không ở xe ngựa của mình?

"Đi nhầm cửa." Diệp Cẩn căm tức nhìn Thẩm Thiên Phong, "Đã nói với ngươi không cần gấp gáp."

Thẩm đại thiếu gia tính tình rất tốt, ôm hắn trở lại trên lưng ngựa.

"Ngươi xem ngươi điểm ấy thật không có tiền đồ!" Diệp cốc chủ bất mãn, bởi vì cái gì cũng không thấy được.

Thẩm Thiên Phong còn trụ tay ở thắt lưng hắn, nghiêng người qua đi hôn xuống, "Chúng ta đợi tiếp đi."

"Lần sau nhất định phải thấy được." Diệp Cẩn cường điệu.

"Được." Thẩm Thiên Phong hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là không nguyên tắc.

Quả nhiên không hổ là tân minh chủ võ lâm.

Kế tiếp vài ngày lộ trình coi như là thuận lợi, mọi người rốt cục dưới hoàng hôn cũng đến được chân núi Bái Kiếm sơn trang.

"Ngươi xác định là ở đây?" Sau khi từ trong xe ngựa nhảy xuống, Thẩm Thiên Lăng tỏ vẻ nghi hoặc một chút, bởi vì mặc kệ nhìn từ phương diện nào, nơi này giống như là một tòa núi hoang, hoàn toàn không có bất cứ bóng dáng kiến trúc nào.

"Bây giờ còn chưa nhìn thấy." Tần Thiếu Vũ nói, "Phải đi một đoạn nữa."

"Vẫn là lần đầu tiên thấy như vậy." Những năm gần đây, Thẩm Thiên Lăng cũng đi theo Tần Thiếu Vũ đi qua môn phái khác vài lần, đa số đều là từ xa có thể nhìn thấy bảng hiệu, chú ý nhất chính là khí phái. Thật sự là không có môn phái nào giống như Bái Kiếm sơn trang, muốn đem chính mình giấu đi.

"Cho nên mới nói Phong trang chủ làm việc cẩn trọng." Tần Thiếu Vũ rất bình tĩnh.

Thẩm Thiên Lăng rất nghi hoặc, vì sao đột nhiên kêu 'Phong trang chủ' khách khí như vậy!

Nhưng là không đợi hắn mở miệng, liền đã biết đáp án.

"Tần cung chủ quá khen." Phong Vân Liệt vẻ mặt tươi cười, từ con đường nhỏ trên núi đi ra, "Mới vừa nghe được tin chư vị vào thành, ta liền lập tức xuống núi, lại không ngờ rằng vẫn là chậm một bước, không tiếp đón từ xa, mong chư vị lượng thứ."

"Phong trang chủ khách khí." Tần Thiếu Vũ nói, "Chúng ta cũng vừa mới đến mà thôi."

"Chư vị mời đi bên này." Phong Vân Liệt nghiêng người nhường đường, "Tại hạ đã sớm chuẩn bị tốt món ngon cùng rượu ngon, lập tức liền có thể khai yến."

Thẩm Thiên Lăng bụng bắt đầu kêu réo.

Tần Thiếu Vũ nhẫn cười.

Cười em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng giận. Người nhà của ngươi đói bụng, ngươi chẳng lẽ không phải nên cảm thấy áy náy sao.

"Chíp!" Cục bông mở cánh ra lắc lư bay bay, đối với kỹ năng này làm không biết mệt —— tuy rằng vẫn thường sẽ rơi xuống, nhưng ám vệ lập tức tỏ vẻ không quan hệ. Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của chúng ta, chính là trong nháy mắt có thể tiếp được thiếu cung chủ.

Nửa đời sau cũng đáng.

Sau khi qua mấy vòng, một tòa kiến trúc thật lớn màu xám liền xuất hiện ở trước mắt mọi người. Trước cửa đứng sừng sững một thanh thạch kiếm, phía trên rồng bay phượng múa, viết bốn chữ cuồng thảo.

"Chư vị chê cười." Phong Vân Liệt nói, "Đây là bút tích gia phụ."

Thẩm Thiên Lăng tán thưởng, "Nét chữ cứng cáp, viết rất đẹp."

Diệp Cẩn giật mình nói, "Ngươi có thể nhận biết được văn tự trên đó?"

Thẩm Thiên Lăng 囧囧, ta xác thực nhận không ra những chữ này, nhưng đoán một cái cũng có thể biết được đó là bốn chữ 'Bái Kiếm sơn trang', chẳng lẽ còn có khả năng là 'Hỉ khí doanh môn' hoặc là 'Thiên niên hữu dư' ? Cũng không phải là thiếp câu đối xuân.

Phong Vân Liệt cười khan nói, "Đây là văn tự tổ tiên Phong gia tự sáng tạo."

Thẩm Thiên Lăng:...

Được rồi ta vừa rồi chính là muốn ra vẻ một chút thôi! Tổ tiên ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm lại sáng tác văn tự gì đó, chẳng lẽ không nên hảo hảo quan tâm đến kiếm thôi sao. Không làm việc đàng hoàng thật sự là phi thường phiền phức.

"Chư vị mời vào." Phong Vân Liệt tự mình mở cửa ra.

Thẩm Thiên Lăng có chút giật mình, bởi vì tại tòa nhà này, chung quanh đều có bóng dáng bảo kiếm.

"Quả nhiên không phụ danh tự sơn trang." Tần Thiếu Vũ nói, "Nghĩ đến Phong trang chủ cũng có thể là một binh khí hành gia."

"Không tính là hành gia, bất quá cũng có biết một chút." Phong Vân Liệt cười ha hả, đưa mọi người đến khách phòng, rồi sau đó nhân tiện nói, "Tại hạ trước đến phòng bếp xem thử, đợi đến lúc khai yến, lại tự mình đến tụ họp."

"Phong trang chủ cứ tự nhiên." Thẩm Thiên Phong gật đầu.

Đợi Phong Vân Liệt rời đi, Thẩm Thiên Lăng đi vào trong phòng nhìn chung quanh, "Ngay cả ấm trà cũng đem khắc thành hình bảo kiếm?" Có thể rất 囧 phải không.

"Phàm là mọi vật đều có giới hạn, quá thích thứ gì đó cũng không có gì đáng trách, nếu là thích đến ma chướng, thì có chút quá." Tần Thiếu Vũ đem kiếm điêu cầm trong tay để lại trên giá, sau đó cúi đầu hôn Thẩm Thiên Lăng một cái, "Bất quá ngoại trừ chuyện ta thích ngươi, ta cam tâm tình nguyện vì ngươi nổi điên."

Tình thoại gì đó thật sự là phi thường cảm động, vì thế Thẩm tiểu thụ phối hợp cùng hắn hôn lưỡi một chút, sau đó nói, "Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên thì sao?"

"Đã nói một đường đồng hành, hẳn là đang ở khách điếm trong thành." Tần Thiếu Vũ nói, "Bất quá ta không muốn quá mức chú ý đến hắn. Dù sao cũng là vua của một nước, không phải người giang hồ."

"Nhưng các ngươi rất hợp ý." Thẩm Thiên Lăng cường điệu.

"Hợp ý là một chuyện, thân phận lại là một chuyện khác." Tần Thiếu Vũ nói, "Ta xác thực thập phần thưởng thức hắn, bất quá nếu thật sự muốn cùng hắn uống rượu tâm tình, chỉ sợ phải đợi chuyện Bích Tuyền Tỳ giải quyết triệt để."

"Nói không chừng cũng không cần phải chờ quá lâu." Thẩm Thiên Lăng nói, "Hiện giờ Bích Tuyền Tỳ ở Truy Ảnh Cung, chỉ cần ở Bái Kiếm sơn trang thuận lợi tìm được Huyền Hải Ngọc, có thể cởi bỏ bí mật bảo tàng cùng thủy long mạch. Đến lúc đó chính là khúc mắc về vương quyền giữa Sở Uyên, Chu Giác cùng Mộ Hàn Dạ, không cần chúng ta can thiệp."

"Mộ Hàn Dạ nhìn qua là một người không có dã tâm gì, hoặc nói là hắn khinh thường chuyện bị cuốn vào vòng tranh đấu giành ngôi vị hoàng đế." Tần Thiếu Vũ nói, "Nhưng nếu tương lai thực sự tìm được thủy long mạch, quốc thổ Mộ Hàn Dạ sẽ được mở rộng. Đến khi đó, quan hệ của Sở quốc cùng Thất Tuyệt quốc sẽ trở nên vi diệu." Cho dù là Mộ Hàn Dạ vô tâm mưu phản, nhưng có một cường đại địch thủ mạnh yếu khó lường bên cạnh, Sở Uyên cũng rất khó không đau đầu.

"Những điều đó là chuyện sau này." Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ mặt hắn, "Mọi vấn đề đều được giải quyết, chúng ta trước hết tìm Huyền Hải Ngọc."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Đúng vậy."

"Nhưng là Bái Kiếm sơn trang nhìn qua rất lớn." Thẩm Thiên Lăng thở dài, "Huyền Hải Ngọc lại nhỏ như vậy." Nếu có thể lớn như thanh thạch kiếm trước cửa sơn trang, cũng dễ tìm hơn.

"Thiên tân vạn khổ mới cướp về được, tất nhiên sẽ bảo quản cẩn thận gấp bội. Chỉ cần cẩn thận quan sát, tất nhiên sẽ nhìn ra manh mối." Tần Thiếu Vũ nói, "Cũng không cần quá mức lo lắng."

"Nhưng thời gian của chúng ta có hạn." Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở, "Vốn dĩ cũng chỉ nói là tới lấy ngọc kiếm, lấy được sau đó cũng nên đi rồi, về tình về lý cũng không nên ở lâu. Huống hồ Phong Vân Liệt khôn khéo như vậy, khó bảo toàn sẽ không cảm thấy được chuyện gì."

"Cho nên việc cấp bách bây giờ, là muốn tìm cớ trường trú ở nơi này." Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.

"Lấy cớ gì?" Thẩm Thiên Lăng liền hứng thú.

"Dùng hôn ——" một câu còn chưa nói xong, Thẩm Thiên Lăng liền chủ động ngẩng đầu hôn hắn.

Thật sự là rất tự giác.

Tần Thiếu Vũ đáy mắt có chút ấm áp, đưa tay ôm lấy vòng eo của hắn, chậm rãi làm gia tăng cái hôn triền miên này, miệng lưỡi nóng bỏng đụng vào nhau, ngay cả không khí cũng ngọt lên.

"Khụ khụ!" Diệp Cẩn đứng trước cửa ho khan, hơn nữa trong lòng rất sảng khoái, rốt cục cũng nhìn lại được.

Thẩm Thiên Phong bồi ở bên cạnh hắn, biểu tình thật sự bất đắc dĩ.

Nhưng hai người phòng trong không có như bị giật mình mà tách nhau ra, ngược lại còn hôn mạnh một cái, mới lưu luyến tách ra —— Thẩm Thiên Lăng có chút choáng, cho nên trước tiên mới không phát hiện tẩu tử hắn, mà Tần Thiếu Vũ đối với những thứ khác đều thấy không quan trọng, tùy tiện muốn xem bao lâu thì xem bấy lâu.

Vì thế Diệp cốc chủ liền ngạo kiều. Bởi vì nhìn tướng tá so ra, hắn cảm thấy được chính mình ngày đó biểu hiện rất ngu xuẩn.

"Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt khó hiểu như vậy." Tần Thiếu Vũ chậc chậc.

"..." Thẩm Thiên Lăng sau khi lấy lại được tri giác, phát hiện đại ca cùng đại tẩu của mình, nhất thời có chút xấu hổ, nhưng chỉ là xấu hổ mà thôi, hoàn toàn không có giống tẩu tử tạc mao như vậy, càng không có điên cuồng đánh nam nhân của mình.

Diệp cốc chủ ngạo kiều hừ một cái, "Chúng ta là tới đi thăm phòng ở?"

"Ta đang cùng Lăng Nhi thương nghị, muốn dùng cớ ở lại Bái Kiếm sơn trang." Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Phong gật đầu, "Ta đã ở suy xét vấn đề này."

"Không thì ta giả bệnh?" Thẩm Thiên Lăng xung phong nhận việc.

"Nếu không có Diệp Cẩn, ngươi giả bệnh cũng không có việc gì." Tần Thiếu Vũ nói, "Nhưng hiện giờ đi theo bên cạnh là một thần y, dù có giả bệnh cũng không giả được."

Diệp Cẩn cả giận nói, "Không cần đem lão tử nói đến giống như vướng bận a!" Có bản lĩnh về sau đừng hỏi ta mấy loại dược không biết xấu hổ nữa.

Thẩm Thiên Lăng 囧囧, "Ta cảm thấy được hắn là đang khen ngươi." Tẩu tử mình sao lại phân không rõ lời như vậy. Tgật sự là rất sốt ruột.

"Vậy ngươi định làm thế nào?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

"Không phải còn có Mộ Hàn Dạ sao?" Tần Thiếu Vũ nói, "Cùng nhau tới, không ngại nhờ hắn ra tay một chút."

"Mộ Hàn Dạ?" Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn, "Hắn ngay cả mặt mũi cũng không tiện để lộ, có thể giúp chúng ta cái gì."

"Chính là bởi vì hắn không thể lộ diện, cho nên mới hỗ trợ tốt." Tần Thiếu Vũ đem kế hoạch đại khái nói một lần, "Mọi người cảm thấy thế nào?"

Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng, "Quả thật là một biện pháp."

"Quỷ thủ tiền bối vẫn luôn đức cao vọng trọng. Sao lại dạy dỗ ra loại đồ đệ tà môn ma đạo như ngươi." Diệp Cẩn chậc chậc, "Sớm muộn gì cũng bị trục xuất khỏi sư môn."

"Vậy quyết đinh thế đi." Thẩm Thiên Phong nói, "Tối nay liền phái người đến tìm Thất Tuyệt Vương."

"Ít nhất cũng phải nghĩ xong cái cố sự đi?" Thẩm Thiên Lăng nói, "Cho dù là giả, cũng cần phải có chi tiết !"

"Được." Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn, "Ngươi nghĩ."

Thẩm Thiên Lăng đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ, lời nói từ nội tâm phát ra, "Nhưng ta cảm thấy dùng bọn họ thì tốt hơn."

Ám vệ ánh mắt sáng ngời.

Đúng vậy!

Phu nhân thật sự là phi thường hiểu chúng ta a.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com