ZingTruyen.Info

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 32: Hải Vân Thương Lãng Phong!

baotieugianghoheliet

Tuy nói Mộ Hàn Dạ lúc trước không biết Thẩm Thiên Phong, bất quá sau khi được Nhậm Tiêu Dao giới thiệu qua, cũng rất nhanh liền thân thiết. Hạ nhân thu dọn đồ nhắm rượu còn thừa, thay bằng trái cây cùng nước trà, đoàn người một bên tán gẫu một bên chờ Tần Thiếu Vũ, ai ngờ đã qua một nén nhang, vẫn không thấy người xuất hiện.

"Sao còn chưa trở lại?" Nhậm Tiêu Dao nhíu mày.

Mộ Hàn Dạ cười rất có thâm ý, lắc lư chén trà trong tay.

Diệp Cẩn tựa vào trên ghế, rõ ràng có chút mệt mỏi.

"Ta mang ngươi về nghỉ ngơi trước?" Thẩm Thiên Phong thử độ ấm trên trán hắn, "Ban đêm trên núi rất lạnh, hôm qua vất vả lắm mới hạ sốt, đừng để nhiễm phong hàn."

Tuy rằng rất muốn lưu lại nghị sự, nhưng thật sự là có chút choáng đầu hoa mắt, vì vậy Diệp Cẩn cũng không miễn cưỡng, sau khi hướng mọi người cáo từ, liền cùng Thẩm Thiên Phong một đường rời khỏi đại sảnh.

"Thần y cũng nhiễm phong hàn sao?" Hạ nhân chung quanh rất khó hiểu -- Trên giang hồ nghe đồn, Diệp Cẩn là thần tiên có thể đem người chết cứu sống trở về. Mà ám vệ thì lại tỏ vẻ Diệp cốc chủ nhất định là đang giả vờ! Bởi vì cái này gọi là tình thú, tình nhân ngồi bên cạnh giường, tận tay đút thuốc, hình ảnh rất cảm động.

Thật sự là phi thường thông minh.

Trong phòng ngủ, Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt nghiêm túc cưỡi trên người Tần Thiếu Vũ.

Tần cung chủ:...

"Khát." Thẩm Thiên Lăng kéo mặt hắn.

"Ta giúp ngươi rót nước." Tần Thiếu Vũ muốn ngồi dậy.

"Không!" Thẩm Thiên Lăng đem toàn bộ thân thể dựa sát vào trên người hắn, "Ta hơi choáng."

"Lần sau không được phép uống nhiều rượu như vậy." Tần Thiếu Vũ ôm hắn thả lại lên trên giường, phân phó hạ nhân đưa nước tắm tới.

"Một chút cũng không uống." Thẩm Thiên Lăng che miệng lại, vẻ mặt rất chân thành.

Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn lên má hắn "Gạt người là Heo con."

"Thật đó." Thẩm Thiên Lăng nhấc y phục lên, lộ ra bụng mỡ mềm nhũn, "Không tin ngươi nhìn xem."

Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa tay nhéo.

Hạ nhân rất nhanh liền mang nước ấm tới, còn có một chén canh giải rượu Hoa Đường cố ý nấu đưa tới.

"Mọi người còn chờ ở tiền thính không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Đều tự mình trở về nghỉ ngơi rồi." Hạ nhân nói, "Nhậm tiền bối phân phó, nói là tất cả mọi người mệt mỏi, có việc gì sáng mai lại thương lượng."

"Mau vào đây, nhanh lên a." Thẩm Thiên Lăng đập tay lên giường.

Tập thể ám vệ ở ngoài viện lập tức phun máu.

Âm thanh của phu nhân nhà ta quả thực mềm mại.

Tần Thiếu Vũ xoay người trở về phòng, sau đó đem Thẩm Thiên Lăng cởi sạch ôm vào trong dục dũng.

"Y phục của ta đâu?" Thẩm tiểu thụ tìm khắp nơi.

"Y phục ở trên giường, tắm xong lại mặc vào." Tần Thiếu Vũ dỗ hắn.

"Mặc xong rồi tắm." Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu.

"Không được." Tần Thiếu Vũ dùng khăn giúp hắn lau người, "Nghe lời, tắm xong rồi mặc."

"Ngươi không cho ta mặc y phục!" Thẩm Thiên Lăng lên án!

"Không được nháo." Tần Thiếu Vũ lấy tấm thảm bên cạnh, tính ôm hắn ra ngoài.

"Y phục!" Thẩm Thiên Lăng kiên trì, bắt đầu đánh lên mặt nước kháng nghị.

Tần cung chủ nhất thời ướt sũng.

"Sao ngươi lại ướt nhẹp vậy?" Thẩm tiểu thụ vẻ mặt vô cùng bi thương.

Tần Thiếu Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, ôm hắn ra khỏi dục dũng, rồi đặt ở trên thảm lớn bọc lại.

Thẩm Thiên Lăng lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai, giơ thẳng một chân, giơ rất cao nha.

Tần Thiếu Vũ giúp hắn mặc tiểu khố đầu.

Thẩm Thiên Lăng một cước đá lên mặt hắn.

Tần Thiếu Vũ:...

"Không phải ta cố ý đâu." Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng giải thích, sau đó đem đầu nhét vào ổ chăn, tự cho là trốn tránh phi thường tốt!

Tần Thiếu Vũ cười đến đau dạ dày, đưa tay vỗ một cái trên cặp mông trần trụi của hắn.

"Ngươi ăn đậu hũ ta!" Từ ổ chăn truyền ra một tiếng kháng nghị.

"Nghe lời, nháo nữa sẽ cảm lạnh." Tần Thiếu Vũ kéo người ra ổ chăn, giúp hắn mặc lý y, lại bưng chén canh giải rượu tới, từng muỗng từng muỗng đút cho hắn.

"Đây là gì vậy?" Thẩm Thiên Lăng vừa uống vừa hỏi.

"Cháo tổ yến Lăng nhi thích ăn nhất." Tần Thiếu Vũ dụ dỗ.

"Phải không?" Thẩm Thiên Lăng lại uống một hớp lớn, sau đó oán giận nói, "Hơi đắng"

"Ừm, ngày mai liền đổi đầu bếp mới." Tần Thiếu Vũ đút hắn uống xong một muỗng cuối cùng, lại rót nước ấm cho hắn súc miệng, ước chừng bận đến đổ mồ hôi đầy người, mới đem người ngoan ngoãn nằm trở về giường

"Cũng chỉ có ngươi mới dám gây sức ép cho ta như vậy." Tần Thiếu Vũ xoa mũi hắn.

Thẩm Thiên Lăng không kiên nhẫn đẩy tay hắn ra, ôm chăn cọ đến góc tường, ngủ đến vạn phần ngọt ngào.

Một đêm ngon giấc.

Sáng hôm sau, tuy rằng không có cục bông ở bên cạnh kêu chíp chíp, bất quá Thẩm Thiên Lăng vẫn theo thói quen tỉnh dậy rất sớm.

"Nhức đầu không?" Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai hắn hỏi.

"Sao?" Thẩm Thiên Lăng mơ hồ mở to mắt, cảm thấy toàn thân có chút đau nhức.

"Tối hôm qua ngươi uống say." Tần Thiếu Vũ nói.

"... Thật sao?" Thẩm Thiên Lăng cố gắng nhớ lại một chút.

"Về sau không được phép uống nhiều rượu như vậy nữa." Tần Thiếu Vũ nói, "Không tốt cho thân thể."

"Sau khi ta uống say, không làm ra chuyện gì thái quá chứ?" Thẩm Thiên Lăng rất không yên lòng.

"Thật sự không nhớ sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi lại.

Trong lòng Thẩm Thiên Lăng dâng lên dự cảm không rõ.

"Sau khi Lăng Nhi uống say, vẫn luôn quấn lấy ta muốn XX." Tần Thiếu Vũ sờ bụng mỡ của hắn.

"Ở đâu?" Thẩm tiểu thụ cực kì kinh hoảng, ngàn vạn lần đừng nói là ở phòng ăn nha, nếu thật sự là như vậy mình nhất định phải thắt cổ!

May mà Tần Thiếu Vũ kịp thời nói, "Phòng ngủ."

Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng thở ra, vậy hẳn là không sao cả, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó chúng ta liền XX." Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng:...

Thiếu hiệp, ngươi thật đúng là không khách khí.

"Hơn nữa Lăng Nhi còn nói, phi thường muốn cùng ta XX ở các nơi kỳ quái khác." Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào trong lòng.

"Không có khả năng!" Thẩm Thiên Lăng phi thường quyết đoán, hung hãn nhéo hắn, "Nói thật!"

Tần Thiếu Vũ bật cười thành tiếng, "Không chọc ngươi nữa, tối qua không xảy ra chuyện gì hết, ngươi uống say ta liền mang ngươi trở về nghỉ ngơi, tắm rửa ngủ thôi. Bất quá thật thực sự có một việc, ngươi nghe xong nhất định sẽ cao hứng."

"Con trai biết bay?" Thẩm Thiên Lăng ánh mắt sáng lên.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Thiên Phong cùng Diệp Cẩn đến rồi."

"Thật sao?" Thẩm Thiên Lăng nháy mắt ngồi bật dậy.

"Lừa ngươi làm gì." Tần Thiếu Vũ nói, "Rời giường có thể thấy bọn họ."

Thẩm Thiên Lăng kích động chạy xuống giường, mặc được một nửa y phục thì vẻ mặt đau khổ, "Vậy chẳng phải là vừa mới đến liền thấy ta uống rượu sao?" Thật sự là phi thường oan uổng, kỳ thật ta bình thường không có như vậy.

"Cũng không phải chuyện lớn gì." Tần Thiếu Vũ an ủi, "Huống hồ đều là người một nhà, sẽ không để ý mấy chuyện này."

"Chíp!" Cục bông từ khe cửa chen vào, trên người mặc một cái tạp dề bằng tơ lụa sáng long lanh!

Vừa thấy sở thích quái dị này, liền biết là tẩu tử của mình a... Thẩm Thiên Lăng vội vàng rửa mặt, đẩy cửa chạy ra ngoài. Cục bông cũng lập tức chạy theo phía sau, vô cùng vui vẻ.

Thẩm Thiên Phong đang ở trong viện uống trà.

"Đại ca!" Thẩm Thiên Lăng vọt vào.

"Chíp!" Cục bông cũng vào giúp vui.

"Tỉnh rượu?" Thẩm Thiên Phong xoa đầu hắn.

Thẩm Thiên Lăng:...

Vì sao vừa mới gặp mặt là nhắc đến đề tài vô cùng phiền phức này, không thể giả bộ như quên sạch rồi sao!

"Diệp đại ca đâu?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Vừa mới bị Mộ Hàn Dạ gọi đi." Thẩm Thiên Phong nói, "Nói là muốn giúp bằng hữu xem bệnh."

Vừa dứt lời, Diệp Cẩn liền từ ngoài viện bước vào.

"Chíp!" Cục bông lập tức thân thiết nhào đến.

"Diệp đại ca." Thẩm Thiên Lăng cũng cười tủm tỉm chào hỏi.

"Sắc mặt nhìn qua không tệ." Diệp Cẩn nắm quai hàm hắn, "Xem ra Thiếu Vũ nuôi ngươi rất tốt."

"Mộ Hàn Dạ tìm ngươi xem bệnh cho ai vậy?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

Diệp Cẩn nói "Còn nhớ lúc trước chúng ta đi ngang qua Tây Bắc nghe được tin đồn sa hồ chuyển thế hay không?"

"Tất nhiên." Thẩm Thiên Phong gật đầu.

"Hoàng Đại Tiên hiện tại cũng ở Truy Ảnh Cung." Diệp Cẩn nói, "Mộ Hàn Dạ tìm ta đến xem bệnh cho hắn."

"Trùng hợp như vậy?" Thẩm Thiên Phong có chút ngoài ý muốn.

"Ừm, là thật." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, đem trọng điểm chuyện Hoàng Đại Tiên cùng Mộ Hàn Dạ nói qua một lần.

"Trách không được." Diệp Cẩn nghe vậy bật cười, "Ta đã nói Thất Tuyệt Vương nhìn cũng không hung hăng gì, Hoàng Viễn cần gì phải sợ hắn thành như vậy."

"Hoàng Đại Tiên bị bệnh gì?" Thẩm Thiên Phong thuận miệng hỏi.

Diệp Cẩn nói, "Tiểu tiện không tốt."

Thẩm Thiên Phong nghe vậy nhíu mày, "Loại bệnh này cũng muốn ngươi đi xem?"

"Không thì thế nào?" Diệp Cẩn lườm hắn một cái, "Chẳng lẽ còn muốn Tả hộ pháp đi, người ta chính là cô nương gia đó."

"Bắt mạch xong thì sao?" Thẩm Thiên Phong truy vấn.

Diệp Cẩn:...

Thẩm Thiên Phong nhìn thẳng hắn.

Diệp Cẩn lắc đầu, "Chỉ bắt mạch không sao được, phải cỡi ra hết mới có thể kiểm tra được chứ."

Thẩm Thiên Phong nháy mắt sắc mặt âm trầm.

"Thế nào?" Diệp Cẩn một tay chống cằm, hưng trí nói, "Muốn cãi nhau?"

"Không cãi với ngươi." Thẩm Thiên Phong đứng lên, "Ta đi làm thịt Mộ Hàn Dạ."

Thẩm Thiên Lăng yên lặng có chút thương hại Thất Tuyệt Vương, quả thực nằm cũng bị thương.

Diệp Cẩn bật cười thành tiếng, tiện tay ném một hạch đào qua, "Lừa ngươi thôi, ta mới không nhìn cái 'ngoạn ý' kia."

"Nhìn cái gì?" Mộ Hàn Dạ vừa mới vào cửa liền nghe thấy một câu này, vì thế theo bản năng hỏi lại.

Thẩm Thiên Phong:...

Diệp Cẩn:...

"Nói chuyện." Mộ Hàn Dạ nhìn Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm tiểu thụ rất vô tội, loại chuyện này phải nói thế nào, chúng ta đang thảo luận cái kia của vợ ngươi, nghe qua thôi cũng rất khiếm nhã rồi, vì thế đành phải nói, "Chúng ta đang thảo luận tiểu thoại bản dưới núi."

Mộ Hàn Dạ nói, "Kỳ thật có thể nhìn qua một chút, hơi thú vị."

CƯ! NHIÊN! THỰC! SỰ! NHÌN! QUA!

Thẩm tiểu thụ siết chặt tay.

Thân là vua của một nước lại nhìn mấy thứ này, thật sự thích hợp sao?

Giang hồ thật sự là phi thường không có giới hạn.

Sau khi dùng xong điểm tâm, mọi người liền đến tiền thính nghị sự. Thẩm Thiên Lăng tuy rằng rất muốn đi nghe, nhưng phòng thu chi không đủ người, vì vậy liền đến hỗ trợ, thuận tiện dặn dò phòng bếp chuẩn bị cho Diệp Cẩn một ít thức ăn thanh đạm, thật sự là phi thường hiểu chuyện lại phi thường hiền thục.

"Lúc trước ta cùng Tiểu Cẩn đến Đông Bắc, cũng là phụng mệnh hoàng thượng." Trong phòng nghị sự, Thẩm Thiên Phong nói, "Trước đó tuy hắn không biết chuyện của Chu Giác, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được Đông Bắc có dị động, vì vậy liền để ta đến thăm dò thử, muốn tìm ra rốt cục là không đúng chỗ nào."

"Có thu hoạch gì không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Phong lắc đầu, "Thứ ta tra được, cũng chính là lời của tiền bối cùng Thất Tuyệt Vương nói qua, cũng không có thu hoạch khác."

"Kỳ thật cũng không cần sốt ruột." Mộ Hàn Dạ nói, "Cùng lắm thì chờ hắn huy binh xuôi Nam, đến lúc đó tất nhiên sẽ hiện thân, cần gì phải hao tâm tốn sức tìm chung quanh."

"Tuy là nói vậy, nhưng để hắn ở Đông Bắc, chung quy là một đại hoạ ngầm." Thẩm Thiên Phong nói, "Dựa theo ý tứ hoàng thượng, tất nhiên là giải quyết càng sớm càng tốt. Huống hồ nếu cứ tiếp tục kéo dài, đối với dân chúng xung quanh cũng sẽ có uy hiếp."

"Đúng rồi, lá thư Ngâm môn chủ đưa cho ngươi đâu?" Nói đến đây, Diệp Cẩn đột nhiên hỏi, "Hắn thân ở Đông Bắc, so với chúng ta có ưu thế về địa vực, hẳn là biết không ít thứ, nếu không cũng sẽ không cố ý viết thư cho ngươi."

Tần Thiếu Vũ:...

"Không phải là ném rồi chứ?" Diệp Cẩn bị vẻ mặt của hắn làm chấn động một chút.

"Ta trở về xem." Tần Thiếu Vũ quyết đoán đứng lên đi ra ngoài -- Tối qua hắn chỉ lo chăm sóc Thẩm Thiên Lăng, hoàn toàn đem bức thư này quên sạch sẽ.

"Ai nha." Cửa vừa mở ra, Thẩm Thiên Lăng suýt chút nữa ngã nhào vào lòng Tần Thiếu Vũ.

Những người còn lại nhìn lá thư trong tay Thẩm tiểu thụ, trong lòng đều yên lặng đồng tình với Tần Thiếu Vũ.

Bão...Tố...Sắp....Đổ...Xuống... Núi...A....

"Chạy nhanh như vậy làm gì." Thẩm Thiên Lăng che mũi.

"..." Tần Thiếu Vũ chột dạ.

"Ngươi để quên thứ này trong phòng." Thẩm Thiên Lăng đem thư nhét vào trong lòng ngực của hắn, "Ta đi trước."

"Lăng Nhi!" Tần Thiếu Vũ có chút hoảng, giữ chặt hắn.

"Sao vậy?" Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.

"Ta chưa xem." Tần Thiếu Vũ nhanh chóng phân rõ giới hạn.

"Biết ngươi chưa xem, ta mới cố ý đưa lại đây cho ngươi, nhìn màu sắc giấy dán thư hẳn là rất quan trọng." Thẩm Thiên Lăng kiên nhẫn nói, "Ngươi xem đi, ta muốn trở lại phòng thu chi."

"Nếu ngươi không thích, ta xé là được." Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn không chịu buông, "Tóm lại là không liên quan tới ta."

Thẩm Thiên Lăng mờ mịt.

"Đúng vậy" Thẩm Thiên Phong cũng hoà giải, "Ngâm môn chủ muốn viết thư, người khác cũng cản không được, bất quá tám chín phần là vì công sự, ngươi cũng đừng chú ý."

"NGÂM VÔ SƯƠNG ? ! ! !" Thẩm Thiên Lăng mở to hai mắt.

Tần Thiếu Vũ:...

Chẳng lẽ trước đó ngươi không phát hiện?

"Các ngươi cư nhiên còn viết thư cho nhau?" Thẩm tiểu thụ lập tức liền giận dữ, nhanh chóng đem thư từ trong tay Tần Thiếu Vũ đoạt về, sau khi nhìn thấy chữ kí, nháy mắt xù lông nói, "Cư nhiên là thật!"

Những người còn lại trong phòng:.....

Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Phong thấp giọng nói, "Nhiều chuyện."

Thẩm đại hiệp rất vô tội, "Đã nói nhìn qua sao một chút cũng không sốt ruột, còn tưởng là giận đến choáng váng rồi, thì ra là hoàn toàn không nhìn thấy."

Diệp Cẩn đỡ trán.

Mọi người Truy Ảnh Cung đều biết, phu nhân nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là phi thường thích ăn dấm chua, nhất là đối với môn chủ Vô Tuyết Môn - Ngâm Vô Sương, lại phi thường, phi thường, phi thường, phiền.

Thẩm Thiên Lăng một câu cũng không nói, xoay người bước đi.

Tần Thiếu Vũ tất nhiên phải đuổi theo.

Trong phòng nghị sự mọi người hai mặt nhìn nhau, hôm nay có thể tiếp tục nói chính sự hay không.

Trên nóc tiểu viện, ám vệ đang hưng trí bừng bừng cắn hạt dưa, đột nhiên thấy Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ một trước một sau bước vào phòng, không khí rõ ràng không đúng lắm, vì thế lập tức bỏ lại hạt dưa, cẩn thận bốc mái ngói lên nhìn vào trong -- phi thường cơ trí.

Tần Thiếu Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái.

Nương a! Ám vệ lập tức chấn kinh ngồi thẳng dậy, ánh mắt cung chủ là muốn ăn thịt người sao! Chúng ta chỉ là muốn xem náo nhiệt mà thôi!

Quả thực dọa người.

Thẩm Thiên Lăng thở phì phì ngồi trên giường.

"Ta thật sự không biết hắn sẽ viết thư cho ta." Tần Thiếu Vũ đứng trước mặt hắn, "Đừng tức giận được không?"

"Viết cái gì!" Thẩm Thiên Lăng canh cánh trong lòng.

"Đại khái là nói chuyện Chu Giác." Tần Thiếu Vũ mở thư ra.

Thẩm tiểu thụ lập tức dùng ánh mắt linh tinh 'Ngươi cư nhiên còn dám lấy ra trước mặt ta' nhìn hắn.

Tần Thiếu Vũ quyết đoán đem thư vo thành một cục.

Thẩm Thiên Lăng:...

"Ta vứt rồi, ngươi đừng giận nữa được không?" Tần Thiếu Vũ hôn lên tay hắn.

"Hắn vì sao vẫn không thành thân!" Thẩm Thiên Lăng tiếp tục giận, lúc nào cũng sâu sắc mơ ước nam nhân của ta và vân vân.

Việc này cũng muốn xen vào? Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, ngồi ở bên giường ôm hắn lên trên đùi, cúi đầu hôn.

"Về sau nếu có thư của hắn, hết thảy phải giao cho ta!" Thẩm Thiên Lăng kéo quai hàm hắn.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Được."

Thẩm Thiên Lăng nhặt thư bị vo thành một cục dưới đất, sau khi mở ra vừa nhìn thấy hàng đầu tiên, lập tức đằng đằng sát khí nói "Vì sao lại hỏi ngươi gần đây thân thể thế nào? !"

"Khách sáo bình thường mà thôi." Tần Thiếu Vũ ôm hắn dỗ, "Ngoan, chọn trọng điểm xem."

Đây chẳng lẽ còn không phải trọng điểm! Hồ ly tinh quả nhiên rất phiền! Thẩm Thiên Lăng rầm rì tiếp tục xem, quét xong một lần mới trả lại cho hắn, "Là nói chuyện Chu Giác."

"Ta không xem." Tần Thiếu Vũ tiếp tục ôm hắn, "Lăng Nhi nói ta nghe là được."

"Chu Giác từng đến mượn sức Ngâm Vô Sương." Thẩm Thiên Lăng nói.

"Sao?" Tần Thiếu Vũ bật cười, "Vô Tuyết Môn bất luận thế nào cũng là một trong tứ đại môn phái, lá gan Chu Giác cũng không nhỏ."

"Ngươi đi đưa cho mọi người xem đi, trên thư kể không thiếu thứ gì." Thẩm Thiên Lăng đứng lên, "Ta đi xem cơm trưa xong chưa."

"Vậy hết giận rồi chứ?" Tần Thiếu Vũ cọ cọ trán hắn.

"Giận!" Thẩm tiểu thụ một giây do dự cũng không có, "Chờ ngươi làm xong chuyện này, chúng ta tiếp tục tính sổ."

Tần Thiếu Vũ cười cười, cúi đầu cùng hắn trao đổi một cái hôn triền miên, "Đời này kiếp này, ta cũng chỉ cần một mình ngươi."

"Đó là tất nhiên!" Thẩm Thiên Lăng giựt tóc hắn, "Ta tốt như vậy!" Phi thường tự kỷ.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Mỹ nhân khắp thiên hạ, cũng không sánh bằng một nửa Lăng Nhi nhà ta."

Ám vệ nhanh chóng đem những lời này khắc sâu trong đầu, chờ đến tương lai khi cưới vợ lại lấy ra dùng.

Đặc biệt phòng ngừa chu đáo, vừa thấy liền biết mười phần thực tế.

Sau khi dỗ xong bình dấm chua nhà mình, Tần Thiếu Vũ trở về phòng nghị sự, kết quả vừa mới vào cửa liền nghe mọi người trăm miệng một lời hỏi, "Thế nào?"

"Không sao." Tần Thiếu Vũ rất bình tĩnh.

"Thật sao?" Thẩm Thiên Phong tỏ vẻ hoài nghi.

"Tất nhiên là thật, nếu không ta cũng sẽ không trở về." Tần Thiếu Vũ mở thư ra, "Nói chính sự."

"Kỳ thật cũng không cần nói chính sự gấp như vậy." Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, hiển nhiên đối bát quái cũng có hứng thú.

"Chu Giác đến lung lạc Ngâm Vô Sương." Tần Thiếu Vũ tự động bỏ qua hắn.

"Hắn muốn mượn sức Vô Tuyết Môn?" Thẩm Thiên Phong nhíu mày.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Dựa theo nội dung ghi trong thư, bốn tháng trước Chu Giác đã phái người đến Vô Tuyết Môn."

"Ngâm môn chủ cảm thấy việc này thế nào?" Mộ Hàn Dạ hỏi.

"Tất nhiên là cự tuyệt, sau đó Chu Giác cũng không quấy rầy hắn nữa." Tần Thiếu Vũ nói, "Bất quá vẫn là có thể biết không ít tin tức, ít nhất có thể biết, hiện tại Chu Giác có được lượng tài phú tương đối khả quan."

Trên đời này luôn có người nguyện ý vì tiền mà liều mạng, cho nên có tiền nghĩa là có quân đội, đối với uy hiếp Sở quốc cũng sẽ tăng gấp bội.

"Tài phú?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

"Chỉ riêng việc mượn sức Ngâm Vô Sương, hắn có thể mở ra bảng giá vạn kim, sau khi bị cự tuyệt, thậm chí tăng giá lên gấp năm lần." Tần Thiếu Vũ nói, "Trong tứ đại môn phái, Vô Tuyết Môn đối với thế sự đạm mạc nhất, rất nhiều chuyện trong giang hồ cũng không tham gia. Vì vậy Chu Giác đại khái nghĩ Ngâm Vô Sương bị người xa lánh, cho nên mới nhân cơ hội này muốn lập tức thu mua hắn."

Diệp Cẩn lắc đầu, "Thật là dại dột."

"Bước tiếp theo phải làm thế nào?" Mộ Hàn Dạ hỏi, "Đến Đông Bắc?"

"Đông Bắc tất nhiên phải đến, bất quá không phải bây giờ." Nhậm Tiêu Dao nói, "Đầu hạ tháng ba, đem chuyện đại hội võ lâm giải quyết xong xuôi trước đi rồi nói tiếp."

Dựa theo thường lệ giang hồ, đại hội võ lâm trước giờ đều cử hành tại Đoạn Thạch Nhai ở Trung Nguyên. Bất quá bởi vì lần này hai vị Minh chủ trước sau đều là người tùy tính tiêu sái, lại đều ở trong Truy Ảnh Cung, vì vậy địa điểm đơn giản sửa ở tại Vân Lam Thành. Thiệp anh hùng sau khi phát xong, mọi người tuy nói ngại đường xa, nhưng cũng chỉ có lên xe chuẩn bị ngựa, một đường chậm rãi đi về Thục trung.

Trong khoảng thời gian ngắn, dân chúng Vân Lam Thành lập tức vui không kiềm chế được. Thứ nhất có thể nhìn thấy được rất nhiều người trong giang hồ, thứ hai cũng có thể kiếm được rất nhiều ngân lượng, hoàn toàn chính là hai bên vật chất và tinh thần đều được thỏa mãn, quả thực không thể vui vẻ hơn được nữa.

"Gần đây dưới núi thật náo nhiệt." Thẩm Thiên Lăng đột nhiên nói, "Chung quanh đều là người."

"Đại hội võ lâm coi như là chuyện trọng yếu nhất trong chốn giang hồ, môn phái lớn nhỏ tất nhiên đều phải đến." Tần Thiếu Vũ nói, "Bây giờ còn là bộ phận nhỏ, năm ngày sau sẽ càng nhiều hơn."

"Phải tổ chức nghi thức ở đâu?" Thẩm Thiên Lăng hỏi, "Truy Ảnh Cung?"

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Cũng không phải ta làm minh chủ, sao lại ở Truy Ảnh Cung."

"Vậy ở đâu?" Thẩm Thiên Lăng nói, "Vân Lam Thành cũng không còn nơi nào khác."

"Hải Vân Thương Lãng Phong." Tần Thiếu Vũ nói, "Có nhớ lần trước ta mang ngươi lên đỉnh núi hái mận, xa xa còn có một ngọn núi khác hay không?"

"Ngọn núi đó sao?" Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn, "Ta cứ ngỡ là núi hoang."

"Đích thật là núi hoang, bất quá cũng không phải đến thường trú, tổ chức một nghi thức tiếp nhận mà thôi." Tần Thiếu Vũ nói, "Lúc trước ta cùng với Thiên Phong ở đó đấu võ, nơi đó thực sự rất lớn, mây mù lượn lờ, cảnh trí không tệ."

"Ta muốn đi xem." Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Phía trên hơi ẩm thấp, ngươi sẽ cảm lạnh." Dù sao đã sắp vào Thu rồi, cũng không dám dẫn hắn đi khắp nơi như ngày hè nữa.

"Chỉ liếc mắt một cái mà thôi." Thẩm Thiên Lăng phi thường hiếu kỳ.

Tần Thiếu Vũ:...

"Đi đi." Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt nghiêm túc, "Vị thiểu hiệp này, vừa nhìn đã biết ngươi là người tốt!"

Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, mang theo một cái áo choàng lớn cùng hắn giục ngựa xuống chân núi.

"Cao thật." Thẩm Thiên Lăng ngửa đầu nhìn lên trên.

"Là rất cao." Tần Thiếu Vũ dùng áo choàng bao lấy hắn, một tay ôm hắn vào trong lòng, "Sợ lạnh thì rút mặt vào."

Thẩm tiểu thụ ngoan ngoãn rúc vào bên trong áo choàng.

Tần Thiếu Vũ tay trái cầm một sợi thanh đằng (dây leo xanh), thả người nhảy lên đỉnh núi. Thẩm Thiên Lăng trên đường lặng lẽ mở mắt, lập tức cảm thấy mặt hơi rát, vì thế quyết đoán rút mặt vào trong.

"Tới rồi." Một lúc lâu sau, Tần Thiếu Vũ đặt hắn xuống đất.

Thẩm Thiên Lăng mở to mắt, lập tức bị cảnh chung quanh làm chấn động.

Bởi vì địa thế rất cao, cho nên tầm nhìn cực kỳ rộng lớn, trong biển mây mờ mịt, tảng đá kì quái lởm chởm, cổ mộc che trời, quả thực giống như là thế giới kia.

"Có lạnh không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, đi cà nhắc nhìn về phía xa xa, "Rừng rậm?"

"Ừ." Tần Thiếu Vũ nói, "Quanh năm suốt tháng không có ai, sợ đầm lầy có chướng khí, không được phép đi vào."

Hai người không mục đích đi xung quanh, đột nhiên liền nghe thấy ven đường truyền đến âm thanh, Thẩm Thiên Lăng nhìn qua, chỉ thấy một con khỉ thể hình cao lớn màu đen, đang nắm chặt một rễ cây, vẻ mặt cảnh giác nhìn hai vị khách không mời mà đến.

"Chúng ta hình như đang quấy rầy nó." Thẩm Thiên Lăng bật cười.

Khỉ lớn kêu chi chi chạy vào rừng cây, Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.

"Sao vậy?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

"Vừa rồi trong tay nó cầm chính là xương người, theo lý mà nói không nên xuất hiện ở trên núi." Tần Thiếu Vũ ôm ngang lấy hắn, "Về trước, ta muốn dẫn người đến điều tra, đến tột cùng sao lại thế này."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info