ZingTruyen.Info

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 28: Cảm giác như thấy hồ bằng cẩu hữu!

baotieugianghoheliet

"Vì sao phải đợi buổi tối nói?" Thẩm Thiên Lăng vừa nghe liền cảnh giác, đừng nói là muốn hôn nhẹ hay là dùng mấy thứ kỳ quái để bồi nha!

Ta nhất định sẽ không đáp ứng!

"Bởi vì bây giờ phải dùng cơm." Tần Thiếu Vũ ôm lấy hắn, mượn khinh công trở về phía sơn đạo.

Vào ban đêm, Mộ Hàn Dạ quả nhiên liền dẫn người đến Truy Ảnh Cung, không chỉ mang theo băng ngọc lúc trước Thiết Đầu Lão Tam đáp ứng, thậm chí còn đưa thêm cho Thẩm Thiên Lăng một ít đặc sản đại mạc, ngay cả cục bông cũng được một chuỗi ngọc châu sa hồ.

Tiểu Phượng Hoàng rất hài lòng, đeo trên cổ loay hoay nhìn. So với sức nặng của các loại ngọc châu thông thường, ngọc châu đại mạc nhẹ hơn rất nhiều, bởi vậy sẽ không lo lắng nó sẽ bị ngọc châu đè! Hơn nữa vừa sáng bóng cũng vừa oánh nhuận, dưới ánh nến tỏa ra hào quang rực rỡ. Phi thường nhiều màu sắc.

"Chíp!" Cục bông say mê, vui vẻ trở về ổ chăn mềm mại, hài lòng ngả đầu xuống, quả thực rất đẹp nha!

"Nói đi." Sau khi Thẩm Thiên Lăng tắm xong, ở trên giường thúc giục Tần Thiếu Vũ.

"Cho dù thế gian có nhiều mỹ nhân hơn nữa, ta cũng chỉ muốn một mình Lăng Nhi." Tần cung chủ nói phi thường lưu loát.

Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, "Cái gì?"

Tần Thiếu Vũ buồn bực, "Chẳng lẽ không phải kêu ta nói tình thoại hay sao? Hay là lần này ngươi muốn nghe thơ tình."

Ta là muốn nghe ngươi nói tiếp nội dung trò chuyện cùng Mộ Hàn Dạ, ai muốn nghe ngươi nói tình thoại ! Thẩm Thiên Lăng giận, "Nhanh, không được cố ý chuyển hướng đề tài!"

Tần Thiếu Vũ bật cười, cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau, "Hãn Huyết Bảo Mã cùng Hoàng Đại Tiên đều không tính là vấn đề lớn, ta nói tương lai sẽ có phiền toái, là chỉ Bích Tuyền Tỳ."

"Bích Tuyền Tỳ?" Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, "Vậy ngươi vì sao phải giữ nó ở Truy Ảnh Cung?" Nếu chính chủ đã tìm đến đây, tất nhiên phải đem trả lại mới đúng.

"Mặc dù đem trả lại Thất Tuyệt quốc, tương lai nếu là gặp chuyện không may, chỉ sợ Truy Ảnh Cung cũng vô pháp không đếm xỉa đến." Tần Thiếu Vũ nói, "Giữ lại vật ấy, ít nhất tương lai vạn nhất có chuyện gì, quyền chủ động vẫn là ở trong tay chúng ta."

"Có ý gì?" Thẩm Thiên Lăng không nghĩ cũng loạn.

"Dùng hôn nhẹ đổi." Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng:...

Loại chuyện vô vị như vậy rốt cục khi nào mới có thể đổi!

Tần Thiếu Vũ xoay người chế trụ hắn, ôn nhu đặt nụ hôn lên cánh môi mềm mại kia.

Địch ta lực lượng cách xa, Thẩm Thiên Lăng đành phải ngoan ngoãn phối hợp, sau một lúc lâu mới đẩy hắn ra, "Hôn xong rồi, tiếp tục nói."

Tần Thiếu Vũ nói, "Một cái hôn một chữ."

"Vậy chẳng lẽ ta phải hôn đến sang năm sao!" Bởi vì chuyện này vừa nghe cũng biết là rất dài a! Thẩm Thiên Lăng giận, "Nói đi."

Tần Thiếu Vũ bật cười, lại đưa tay nhéo nhéo bụng mỡ, mới ôm người vào lòng, đem chuyện hôm nay từ từ nói cho hắn nghe.

La Sát quốc ở phía Bắc có dã tâm như thú, đối với ngàn dặm ốc thổ của Sở quốc mơ ước đã lâu. Mà sở dĩ vẫn luôn án binh bất động, thứ nhất là không biết binh lực sâu cạn của quân Sở quốc, thứ hai là bởi vì giữa La Sát quốc cùng Sở quốc, còn có một Thất Tuyệt quốc. Tuy nói lãnh thổ Thất Tuyệt quốc cũng không rộng rãi gì, nhưng lại là nơi cần đi qua, quân La Sát nếu muốn tiến vào Sở quốc, tất nhiên phải thông qua quốc cảnh Thất Tuyệt quốc.

"Ta xem qua bản đồ, khu vực lớn nhỏ của La Sát quốc sợ là có khả năng lớn hơn mấy chục cái Thất Tuyệt quốc." Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, "Không thể cường công?"

"Không phải không thể, đúng hơn là không dám." Tần Thiếu Vũ nói, "Tuy nói hôm nay ta vẫn chưa cùng Mộ Hàn Dạ so chiêu, nhưng từ đường đi nước bước có thể nhìn ra, hắn hiển nhiên là một cao thủ."

"Một người là cao thủ thì sao?" Thẩm Thiên Lăng vẫn là không nghĩ ra.

"Năm đó ta cũng vậy, một thân một mình, mang theo ngươi từ mấy vạn phản quân ở Mạc Bắc đi ra ngoài." Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.

Thẩm Thiên Lăng:...

Thiếu hiệp ngươi không cần chuyển đề tài.

"Một người võ công cao xác thực không tính là gì." Tần Thiếu Vũ nói, "Bất quá Mộ Hàn Dạ ngoại trừ võ công cao cường, cách nói chuyện cũng không tầm thường, có thể nói cách trị quốc cũng không thua kém ai. Có thể bằng năng lực bản thân làm đại quân La Sát quốc kinh sợ, tất nhiên là có vài phần hơn người, đó cũng là lý do ta muốn đến Thất Tuyệt quốc xem thử."

"Vậy hoàng thượng thì sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi, "Nếu La Sát quốc vẫn luôn lòng lang dạ thú, hoàng thượng không thể không cảm nhận được, huống hồ lần này còn nhấc lên quan hệ với Chu Giác, không thể tránh thoát."

"La Sát quốc sở dĩ đáp ứng Chu Giác, cũng chỉ là muốn thử Sở Uyên một chút." Tần Thiếu Vũ nói, "Dù sao thả ra một người ngu xuẩn làm tiên phong nơi nào cũng xông xáo, bản thân cũng sẽ giảm được rất nhiều chuyện."

Thẩm Thiên Lăng lập tức bổ não ra cảnh tượng đám tiểu nhân đứng chung quanh thành một vòng tròn lớn đấu đá lẫn nhau, vì thế không phúc hậu cười thành tiếng.

"Heo con." Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn lên mặt hắn, đáy mắt cũng có chút ý cười.

"Vậy đây chính là chuyện giữa hoàng thượng, La Sát quốc, Chu Giác cùng Thất Tuyệt quốc." Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, "Có liên quan gì đến chúng ta?"

"Cho dù là chúng ta mặc kệ, Sở Uyên cũng sẽ tự mình tìm tới cửa." Tần Thiếu Vũ nói, "Huống chi theo lời Mộ Hàn Dạ nói, Chu Giác lần này đã tìm không ít môn phái hạng ba trong giang hồ giúp đỡ, đến lúc đó Thiên Phong cùng Diệp Cẩn cũng vẫn là phải nhúng tay, mặc kệ là công hay tư, ta và ngươi sao có thể ngồi yên mà không quan tâm."

"Nói cũng đúng." Thẩm Thiên Lăng thở dài, "Nghe một chút liền đau đầu."

"Không phải là chuyện lớn gì." Tần Thiếu Vũ cùng hắn trán kề trán "Chuyện nói xong rồi, nghỉ ngơi cho tốt."

"Sớm biết như vậy, không bằng mang ngươi về thế giới trước kia của ta." Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, "Ta có thể kiếm tiền, ngươi cái gì cũng không cần làm, đều có thể ăn ngon mặc sướng!" Thật sự là phi thường lý tưởng.

Tần Thiếu Vũ cười thành tiếng, đem hắn gắt gao ôm vào trong lồng ngực.

Trên núi màn đêm yên tĩnh, ánh trăng ôn nhu như nước.

Một đêm mộng đẹp.

Sáng hôm sau, hai người đã bị tiếng chíp chíp của cục bông đánh thức, Thẩm Thiên Lăng dụi mắt chống người ngồi dậy, liền thấy cục bông đứng trước gương, say sưa thưởng thức ngọc châu trên cổ, đôi mắt hạt đậu đầy hưng phấn.

"Lại đây..." Thẩm Thiên Lăng vô lực kéo nó đến trước ngực, "Thượng cổ linh thạch cũng chỉ chơi đùa, sao lại hứng thú với chuỗi hạt châu này như thế." Không có tiền đồ a.

"Sẽ đổi màu." Tần Thiếu Vũ giải thích.

"Sao?" Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lại nhìn thoáng qua, quả nhiên phát hiện đêm qua ngọc châu vốn dĩ màu trắng, bây giờ dưới ánh nắng, đã biến thành màu vàng, rất xứng với lông tơ trên người Tiểu Phượng Hoàng.

"Vô giá." Tần Thiếu Vũ nói, "Mộ Hàn Dạ cũng tính là hào phóng."

"Đáng giá như vậy." Thẩm Thiên Lăng giật mình.

"Đã là tặng cho con trai, tất nhiên không thể là tục vật (vật không nhã nhặn)." Tần Thiếu Vũ nói như đương nhiên.

Thẩm Thiên Lăng thấp giọng nói "Nhưng hắn lại đưa ta một hộp mứt táo, còn có ba dây lạp xưởng." Vì sao lại chênh lệch lớn như vậy.

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Đó cũng là điểm ta nói hắn thông minh, đưa cho con trai kỳ trân dị bảo, tỏ vẻ thật là thành tâm muốn kết giao bằng hữu, tặng cho ngươi đặc sản đại mạc, thứ nhất vì cấp bậc lễ nghĩa, thứ hai cũng là sợ ta ghen."

Thẩm Thiên Lăng:...

Có thể biết đối nhân xử thế một chút không.

"Cung chủ." Hạ nhân ngoài cửa nói "Khách nhân đã rời giường."

"Chúng ta cũng rời giường đi." Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng ngồi xuống, "Một lát nữa đến Ánh Hà sơn trang."

"Tần huynh, Thẩm công tử." Đợi hai người đến nhà ăn, Mộ Hàn Dạ đã đợi sẵn ở đó.

"Chíp!" Cục bông đối với người đưa cho mình ngọc châu này rất có hảo cảm, vì thế cúi đầu đối hắn tỏ vẻ hữu hảo một chút, thậm chí còn dùng đầu cọ cọ hắn.

Tư thế rất đáng yêu nga!

Thẩm Thiên Lăng:...

Chẳng có chút khí khái nào a.

"Chuỗi hạt châu này, cũng chỉ có thần điểu thượng cổ mới xứng." Mộ Hàn Dạ cười nói, "Coi như là bảo kiếm tặng anh hùng."

Cục bông ngẩng đầu kêu chíp chíp, phi thường khí phách.

Thẩm Thiên Lăng buồn cười, ôm nó ngồi bên cạnh bàn, "Đa tạ Thất Tuyệt Vương."

"Công tử khách khí." Mộ Hàn Dạ nói, "Huống hồ nếu không phải Tần cung chủ đại nghĩa thu lưu, chỉ sợ Hoàng Viễn cũng sớm bị Tang Bạch Cốt gây thương tích, nhân tình lần này đừng nói là chỉ là một chuỗi ngọc châu, cho dù là ta có dâng hết kì trân dị bảo trong Thất Tuyệt quốc, chỉ sợ cũng không đủ."

Thẩm Thiên Lăng:...

Vị đại ca này, ngươi có cảm thấy bản thân mình quá khoa trương không.

Tần Thiếu Vũ gật đầu nói, "Mộ huynh yên tâm, lời nói vừa rồi, ta nhất định sẽ tìm cơ hội chuyển đến cho Hoàng Đại Tiên."

Mộ Hàn Dạ cười to, "Đa tạ, đã biết Tần huynh rất hiểu ý người khác."

Thẩm Thiên Lăng thản nhiên không nói gì, đây chính là cảm giác khi gặp được hồ bằng cẩu hữu.

Dùng xong bữa cơm, ba người liền đi từ đường nhỏ xuống núi, giục ngựa một đường đi về hướng Bắc. Tần Thiếu Vũ giúp Hoàng Đại Tiên an bài ở chỗ cực kỳ bí mật, đường xá cũng không tính xa xôi, đi thẳng một đường cũng chỉ mất ba canh giờ. Bên trong tầng tầng dãy núi thấp thoáng một tòa sơn trang tinh xảo, trong sương mờ sáng sớm rất xa hoa lộng lẫy.

"Ta cùng Lăng Nhi sẽ không vào giúp vui." Tần Thiếu Vũ nói "Mộ huynh tự nhiên."

Mộ Hàn Dạ gật đầu, "Yên tâm, chuyện đáp ứng ngươi ta sẽ không quên, một sẽ không bắt buộc hắn làm chuyện gì, hai sẽ không động thủ với hắn."

"Ta tất nhiên tin tưởng." Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu không cũng sẽ không mang ngươi tới nơi này."

Mộ Hàn Dạ cười cười, xoay người vào sơn trang.

Thẩm Thiên Lăng có chút tiếc nuối, bởi vì bản tính trời sinh của mỗi người đều có chút bát quái, cho dù là nhân vật chính của mấy chuyện bát quái cũng không ngoại lệ.

Tần Thiếu Vũ ôm ngang lấy hắn, thả người nhảy lên một cây đại thụ, xuyên thấu qua tầng tầng nhánh cây thấp thoáng sum xuê, vừa vặn có thể thấy được Hoàng Đại Tiên ở trong viện hóng mát.

"Nếu đổi lại là ngươi thì sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi, "Ta không muốn đi theo ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

"Ngươi không muốn đi theo ta sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi lại.

Cũng không phải không có khả năng a! Thẩm Thiên Lăng giận, loại ánh mắt mười phần nắm chắt này là có ý gì? Ta hoàn toàn có khả năng di tình biệt luyến (thay đổi tình cảm không quyến luyến), phi thường hoa tâm.

Tần Thiếu Vũ cười khẽ, nghiêng người qua hôn nhẹ lên môi hắn.

Bên trong tiểu viện gió lạnh thổi từng trận, Hoàng Đại Tiên nằm ngủ trên ghế, thích ý nâng một chân lên, một bên ngắm mây một bên lắc lư.

Sau đó hắn liền nhìn thấy phía trên đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt!

ĐỘT! NHIÊN! XUẤT! HIỆN! RA! MỘT! GƯƠNG! MẶT!

Hù chết cha ta đó a!

"A! ! ! ! ! !" Hoàng Đại Tiên như trong dự kiến mà thét khàn cổ họng.

Tuy rằng khoảnh cách hơi xa, nhưng Thẩm Thiên Lăng vẫn bị chấn động một phen.

Kêu đến như vậy, cũng quá khó nghe đi.

Như vậy còn có thể thích, nhất định là người yêu rồi.

"Nhìn thấy bản vương liền cao hứng thế sao?" Mộ Hàn Dạ cười như không cười.

Hoàng Đại Tiên nhảy dựng lên, trối chết kéo lại ngoại bào.

Kết quả dĩ nhiên không thể chạy thoát.

Không chỉ không thể chạy trốn, còn bị ai đó kéo vào trong lồng ngực!

"Biên giả thân phận thì cũng thôi đi, không nghĩ tới mặt cũng là giả." Mộ Hàn Dạ nâng cằm hắn lên, "Bất quá vừa lúc, không có cái mặt rỗ chướng mắt kia, nhìn qua thật sự khiến người thích."

"Tần Thiếu Vũ! ! ! ! ! !" Hoàng Đại Tiên bi phẫn, ngươi nhất định là một kẻ lừa đảo a!

"Lâu rồi mới gặp lại, cư nhiên lại kêu tên một nam nhân khác." Mộ Hàn Dạ chậc chậc, đáy mắt có chút tà khí, "Không hiểu chuyện như vậy, coi chừng bản vương sẽ mất hứng nha."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info