ZingTruyen.Info

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 24: Chủ ý xấu và chủ ý vô cùng xấu!

baotieugianghoheliet

Tang Cốt bình thường đối Tang Bạch chất chứa oán hận đã lâu, lần này tìm được cơ hội, tất nhiên là phải mắng từ trận này đến trận khác. Quả thực chính là như nước Hoàng Hà thao thao bất tuyệt! Mà Ôn Liễu Niên lo lắng hắn mắng lâu sẽ miệng khô không có tinh thần, còn cố ý sai người đem đồ ăn cùng nước trà đến. Thật sự là phi thường quan tâm chủ nghĩa nhân đạo.

"Sao còn chưa ra?" Dùng xong cơm trưa, Thẩm Thiên Lăng ở tiểu viện ngáp một cái, "Đã qua vài canh giờ rồi."

"Trước trở về phòng ngủ trưa đi." Tần Thiếu Vũ nói "Đến lúc tỉnh dậy, chuyện tất nhiên sẽ có kết quả."

"Ta không ngủ!" Thẩm Thiên Lăng rất kiên quyết, nhất định phải chờ nghe được bát quái mới an tâm.

Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa tay xoa mặt hắn.

Bên trong phòng, cục bông cuộn tròn trong chăn, móng vuốt nắm một viên trân châu, chính là ngủ đến thập phần ngọt ngào —— không có âm thanh kỳ quái, hoàn cảnh quả thực tốt đẹp, nhất định phải quý trọng!

"Cung chủ." Một lát sau, ám vệ từ ngoài cửa tiến vào, "Ôn đại nhân từ đại lao đi ra, xem ra thu hoạch không nhỏ."

Thẩm Thiên Lăng lập tức đứng lên, "Chúng ta đến nhìn xem."

"Lại nói, khả năng mắng chửi của Tang Cốt rất tốt" Ám vệ cảm khái ngàn vạn lần, "Thuộc hạ đi vào xem qua vài lần, mỗi lần đều nghe thấy hắn rít gào." Tang Bạch tức giận mà không làm gì được, vừa mới bắt đầu còn hữu khí vô lực thở dốc, đến lúc sau cư nhiên bị ngất đi, không biết là bị đệ đệ làm cho tức giận hay là độc dược của Tả hộ pháp rất cao.

"Tần cung chủ, Thẩm công tử." Trong thư phòng, Ôn Liễu Niên đem trang giấy đóng thành sách.

"Nói nhiều như vậy?" Thẩm Thiên Lăng chấn kinh.

"Cũng không toàn diện, ta đem toàn bộ viết xuống đây." Ôn Liễu Niên lau mực trên tay "Đỡ phải thiếu đầu mối nào."

"Có thu hoạch được gì không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Thu hoạch không ít nha." Ôn Liễu Niên nói "Đầu tiên, đó là vụ án thuyền hoa nổ."

"Có manh mối?" Thẩm Thiên Lăng vui vẻ.

"Không chỉ có manh mối." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Mà là án này có thể nói là phá được."

"Nga?" Tần Thiếu Vũ đến đây hứng thú, "Nói nghe một chút."

"Nếu hôm nay lời của Tang Cốt nói không sai, người đem thuốc nổ lên thuyền đúng như Tần cung chủ suy đoán, chính là đầu bếp Vương Chuy." Ôn Liễu Niên sai người pha trà, đem chuyện chậm rãi nói cho hai người nghe.

Tang Cốt cùng Tang Bạch vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng, bất quá bởi vì e dè tình cảm vài chục năm, cũng không đối đầu thật sự. Hai người sau khi bị trục xuất khỏi Trung Nguyên, thì vẫn luôn hoạt động ở khu vực cực Bắc Tuyết Sơn, thẳng đến lần này Chu Giác tự mình tìm tới cửa.

Tuy nói hai huynh đệ này vẫn luôn bị mọi người khinh thường, nhưng Chu Giác hiển nhiên sẽ không để ý điểm này. Ngược lại, dựa theo tư duy của hắn, chỉ cần có thể đối với 'Đại kế phục quốc' của mình có lợi, vậy nên đều đáng giá thâm giao. Bởi vậy sau khi Hoàng Đại Tiên trốn đến Trung Nguyên, hắn liền lo lắng cố sức đem Tang Bạch Cốt từ trong Tuyết Sơn tìm ra, trả bằng ngân lượng hoàng kim, điều kiện chính là để hai người theo Hoàng Đại Tiên đến phía Nam, thứ nhất là cướp Bích Tuyền Tỳ về, thứ hai là tìm cơ hội đến Vân Lam Thành diệt trừ Thiết Đầu Lão Tam, khơi mào mâu thuẫn Truy Ảnh Cung cùng Thất Tuyệt quốc —— dù sao biên quan càng loạn thì lời đồn đãi càng nhiều, đối với hắn tất nhiên có lợi.

Mà Tang Bạch Cốt cũng xác thực dựa theo sự phân phó của hắn, một đường cố ý tạo ra đủ loại sự tình, đem Hoàng Đại Tiên cùng Thiết Đầu Lão Tam dẫn tới Vân Lam Thành, căn bản mọi chuyện đã hoàn thành xong một nửa, lúc này Tang Bạch cùng Tang Cốt lại cố tình gây mâu thuẫn, sau một trận cãi nhau, đáy lòng Tang Bạch chất chứa oán hận nhiều năm rốt cục bị khơi mào, đối Tang Cốt nổi lên sát tâm.

"Cho nên thuốc nổ trên thuyền hoa vốn là chuẩn bị dùng để giết Thiết Đầu Lão Tam?" Thẩm Thiên Lăng một bên lật giấy một bên hỏi.

Ôn Liễu Niên gật đầu, "Dựa theo kế hoạch của hai người, vốn là nên nghĩ cách dẫn Thiết Đầu Lão Tam tới thuyền hoa sau đó mới cho nổ. Đến lúc đó đệ nhất thị vệ Thất Tuyệt quốc bị nổ chết ở Vân Lam Thành, Mộ Hàn Dạ tất nhiên sẽ không để yên, không chỉ là Truy Ảnh Cung, thậm chí còn có thể sẽ liên lụy đến hoàng thượng, đó cũng là mục đích cuối cùng của Chu Giác."

"Quả thực ngoan độc." Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, "Vì lợi ích của bản thân mà hại nhiều dân chúng vô tội uổng mạng như vậy, có chỗ nào xứng làm hoàng đế."

"Vậy tiếp theo thế nào? Vì sao lại cho nổ thuyền hoa trước thời hạn?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Sau khi huynh đệ Tang Bạch Cốt cãi nhau, Tang Bạch liền hạ quyết tâm muốn giết Tang Cốt, vì bề ngoài hắn cố ý chịu thua, nhưng âm thầm lại tìm đầu bếp Vương Chuy, cũng chính là nanh vuốt bọn họ thu mua lúc trước, hạ lệnh hắn cho nổ trước. Ai ngờ ngày đó Tang Cốt tuy nói đã dịch dung lên thuyền hoa, nhưng bởi vì thân thể không khoẻ, âm thầm xem xét xong thì sớm rời đi, không có lưu lại ăn cơm. Vương Chuy ở trong khoang thuyền cũng không biết chuyện này, cho nên vẫn như trước y theo phân phó của Tang Bạch châm thuốc nổ, tạo ra thảm án kia."

"Sau đó Tang Cốt liền đoán được nội dung, âm thầm giết Vương Chuy báo thù." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Kể từ đó, tất cả mọi việc đều rõ ràng."

"Hiện tại phải làm thế nào?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Phái người đưa đến cho hoàng thượng." Tần Thiếu Vũ nói "Bọn họ coi như là nhóm phản tặc nhỏ, chúng ta không tiện nhúng tay."

"Ta cũng nghĩ vậy." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Xem ra Chu Giác kia không phải là đèn cạn dầu, sợ là tương lai còn muốn nháo ra chuyện lớn hơn."

"Hoàng thượng vì giang sơn của hắn mà củng cố, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giải quyết." Tần Thiếu Vũ nói, "Ôn đại nhân không cần lo lắng."

"Nhưng nếu dựa theo lời Tang Cốt nói, lần này Chu Giác tựa hồ đã bắt đầu hành động, uy hiếp thánh thượng, châm ngòi thị phi giữa Truy Ảnh Cung cùng Thất Tuyệt quốc, cung chủ không lo lắng sao?" Ôn Liễu Niên thăm dò.

"Nếu hắn chỉ là muốn mưu phản, ta quả thật sẽ không chủ động nhúng tay, hoàng thượng tất nhiên sẽ có năng lực giải quyết việc này." Tần Thiếu Vũ nói "Bất quá hắn muốn dùng Lăng Nhi viết văn rêu rao, vậy đó là chủ động hướng mũi đao về phía ta, nhất định sẽ không có kết cục tốt."

"Cung chủ có kế hoạch gì không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Đại nhân sau này sẽ biết." Tần Thiếu Vũ đứng lên, "Bận cả ngày, buổi tối không bằng ra ngoài dùng cơm?"

Ôn Liễu Niên một câu đáp ứng, cho dù là thanh quan, ngẫu nhiên cũng muốn cọ cơm một chút, chuyện ăn chùa này ai mà không thích a.

"Vậy chút nữa ta lại đến." Tần Thiếu Vũ nói, "Ta về trước, Lăng Nhi phải ngủ trưa."

Thẩm Thiên Lăng:...

Kỳ thật cũng không phải ta rất buồn ngủ a!

"Hai vị đi thong thả." Ôn Liễu Niên tiễn hai người đến cửa, xoay người vào nhà tiếp tục sửa sang lại đồ vật.

Thẩm Thiên Lăng hướng Tần Thiếu Vũ nói, "Ngươi gần đây có nghe được tin đồn gì không?"

"Tin đồn gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Tất nhiên là lời đồn do Chu Giác tung ra." Thẩm Thiên Lăng tay trong tay cùng hắn chậm rãi trở về, "Nói ta là đế tinh chuyển thế gì đó."

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Không có."

Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là được."

"Tạm thời không có mà thôi." Tần Thiếu Vũ nói "Đã cố sức tìm người viết cố sự, ngươi nghĩ hắn sẽ trắng tay vứt bỏ không cần sao, huống hồ đây chính là thời cơ tốt để châm ngòi quan hệ giữa ta cùng Sở Uyên."

Thẩm Thiên Lăng nhất thời mặt mũi méo xẹo, cho nên vẫn là trốn không thoát sao?

"Lo cái gì." Tần Thiếu Vũ xoa mặt hắn, "Có ta ở đây, ngươi còn sợ bị mấy lời đồn gây thương tổn sao."

"Ngươi có biện pháp?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Đoán xem." Tần Thiếu Vũ phi thường xấu xa.

"Sao ta có thể đoán được, chủ ý xấu của ngươi nhiều như vậy, lần trước hỏi ngươi cũng chỉ nói được một nửa." Thẩm Thiên Lăng oán giận, "Không cho phép nhử."

"Vậy dùng XX đổi." Tần Thiếu Vũ đưa ra điều kiện.

Thẩm tiểu thụ nghe vậy giận dữ nói, "Lúc trước đều là dùng hôn nhẹ!" Vì sao lần này lại thăng cấp, thật sự là phi thường phiền phức.

Tần Thiếu Vũ biết sai sửa lại cho đúng, "Được rồi, vậy cho ngươi tới, một cái hôn nhẹ nói một câu."

Thẩm Thiên Lăng:...

Cái gì gọi là cho ta tới, ta căn bản là không muốn a!

Tần Thiếu Vũ đưa mặt qua.

Thẩm Thiên Lăng rất có cốt khí nói "Cho dù hiện tại ngươi không nói, tương lai chờ tới khi lời đồn truyền ra, ta cũng nhất định sẽ biết."

"Chắc chắn như thế." Tần Thiếu Vũ gật đầu, sau đó nói "Vậy ngươi chờ cho tốt đi."

"Chờ thì chờ." Thẩm Thiên Lăng phi thường khí phách.

Sau khi đi được mười bước.

"Thiếu hiệp, ngươi nói cho ta biết đi."

Quả thực là lòng hiếu kì so với những thứ khác đều lớn hơn.

Tần Thiếu Vũ cười đến đau dạ dày.

"Đi mà." Thẩm Thiên Lăng giống như bạch tuộc mà ôm lấy hắn.

Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn, sau khi mang hắn về phòng, từ trong tay ám vệ lấy một quyển sách đưa qua 'Tự xem đi.'

"Ta mới không thèm." Thẩm Thiên Lăng chán ghét, quỷ mới biết được bên trong là thứ đồ kỳ quái gì.

"Là ta sai người viết." Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy tâm tình phức tạp, tự mình viết sách của mình. Thật sự là đột phá giới hạn cuối cùng a.

"Chíp!" Cục bông thấy hai người trở về, cũng tung tăng chạy vào cửa, đứng trên bàn tự mình ăn hạt dưa.

"Chu Giác nói ngươi là đế tinh hạ phàm, ta liền viết kết cục cho hắn." Tần Thiếu Vũ giúp hắn rót một chén trà.

"Kết cục?" Thẩm Thiên Lăng chần chờ mở sách ra, mới xem được hai trang liền lộ ra vẻ mặt bị sét đánh trúng.

Cục bông tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn là học theo cha nó há to miệng, không nhúc nhích đứng trên vỏ hạt dưa, toàn thân đều bị dọa ngây người!

Không hổ là do ảnh đế sinh ra!

"Thế nào?" Tần Thiếu Vũ lắc lắc tay trước mặt hắn.

"..." Thẩm Thiên Lăng đầu ong ong vang, trong khoảng thời gian ngắn không biết dùng từ thế nào.

"Tuy nói dựa theo tính cách Sở Uyên, sẽ không tin vào loại chuyện đế tinh vớ vẩn này nói như vậy, bất quá cũng khó đảm bảo dân chúng sẽ không quá phận mà đồn đãi thái quá." Tần Thiếu Vũ khép lại sách, "Y theo kế này, coi như là để cho chuyện này có một kết cục hợp lý."

Hoàn toàn không hợp lý biết không! Thẩm Thiên Lăng bị chấn động không nhẹ.

"Ngươi thấy thế nào?" Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.

"Rất xấu." Thẩm Thiên Lăng mãnh liệt khiển trách.

"Chẳng lẽ còn có biện pháp tốt hơn?" Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.

Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, sau đó khổ sở nói, "Không có."

"Vậy không phải được rồi sao." Tần Thiếu Vũ bật cười, "Tóm lại lời đồn về ta và ngươi đã truyền khắp thiên hạ, cũng không sợ nhiều thêm hai cái."

Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn là choáng váng a! Thẩm Thiên Lăng ôm con trai xoa xoa một phen.

"Chíp." Cục bông đầu óc choáng váng, biểu tình một mảnh mờ mịt.

Mau thả ta về ăn hạt dưa.

Thật sự là phi thường vô tội.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info