ZingTruyen.Info

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 157: Phong ba nhỏ ở Thất Tuyệt quốc!!!

baotieugianghoheliet

"Chíp." Cục bông bị tiếng nói chuyện của hai người đánh thức, vì thế mơ hồ hồ giương mắt nhìn, rồi tiếp tục nằm sấp trở về ngủ. Thẩm Thiên Phong đưa mắt nhìn tiểu bạch thỏ, cười nói, "Ta biết ngươi sẽ chữa khỏi cho nó."

Diệp Cẩn từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ y phục, lại gọi ám vệ đưa nước ấm vào, "Hảo hảo tắm rửa rồi ngủ một giấc, chuyện dù có lớn bằng trời thì ngày mai lại nói."

"Thật đúng là không có chuyện lớn gì." Thẩm Thiên Phong nói, "Mấy ngày nay Lý Anh cùng đám đạo sĩ kia ngoại trừ gấp rút lên đường chính là gấp rút lên đường, cũng không thấy liên hệ qua với ai ở ven đường."

"Nơi này là thành trấn cách tuyết nguyên gần nhất, hẳn là muốn chờ tin tức của Chu Giác." Diệp Cẩn bỏ vào trong nước chút tinh dầu an thần, lại giúp hắn cởi y phục, "Được rồi, không cho phép tiếp tục nói đến hắn."

Nước ấm phản phất mùi hoa, sau khi nước ngập qua đầu vai, Thẩm Thiên Phong thoải mái thở ra một hơi, cảm thấy mệt mỏi mấy ngày liền cũng giảm bớt không ít.

Diệp Cẩn một bên ngồi trên băng ghế nhỏ, giúp hắn mát xa bả vai. Khí trời hơi nước thản nhiên vây xung quanh, hình ảnh im lặng mà lại ôn nhu.

Thẩm Thiên Phong cầm tay hắn, ghé vào bên miệng hôn hôn.

"Đừng nháo." Diệp Cẩn rút tay về, "Nước sắp lạnh."

"Thiếu Vũ nói một đường này ngươi đều lo lắng cho ta." Thẩm Thiên Phong nhìn hắn.

"Ta không có." Diệp Cẩn quyết đoán lắc đầu, "Vừa rồi ta còn đang suy nghĩ, thật sự là rất vất vả, cuối cùng cũng đem ngươi vứt bỏ."

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười. Người này, đến tột cùng lúc nào mới có thể không khẩu thị tâm phi một lần a.

Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Thiên Phong lại đem râu cạo sạch sẽ, mới xốc chăn leo lên giường. Diệp Cẩn nhìn thấy trên cằm của hắn có một đường vết thương nhỏ chảy máu, nhíu mày nói, "Hà tất gì nhất định lại muốn cạo bây giờ, tối lửa tắt đèn nhìn cũng nhìn không rõ, may mắn là không nghiêm trọng."

"Không được." Thẩm Thiên Phong nói, "Sợ đâm trúng ngươi."

Diệp Cẩn bình tĩnh nói, "Râu mọc ở trên mặt ngươi, cùng ta có quan hệ gì." Cũng không phải rất cần hôn một cái a.

Thẩm Thiên Phong cười khẽ, xoay người đè hắn, "Tất nhiên cùng ngươi có quan hệ."

"Cũng đã vài ngày chưa ngủ, còn có hưng trí này." Diệp Cẩn đem hắn ấn trở về, ra lệnh nói, "Nhắm mắt."

Thẩm Thiên Phong nhắm mắt lại, trên mặt có chút ý cười.

Diệp Cẩn nhích lại gần, tại khóe môi hắn nhẹ nhàng hôn lên một cái, sau đó tại trước khi Thẩm Thiên Phong mở mắt hung hãn nói, "Ngủ của ngươi đi !" Bằng không lão tử hưu ngươi !

Mặt đỏ tai hồng, rất không đành lòng nhìn thẳng.

Thẩm Thiên Phong ý cười càng sâu, đem người kéo vào trong ngực mình.

Hương vị dược liệu nhợt nhạt thản nhiên mà quen thuộc, sạch sẽ mà lại khiến người an tâm.

Mà ở bên ngoài ngàn dặm Thất Tuyệt quốc. Trong hoàng cung, đầu người vẫn là đang chuyển động. Bởi vì ngày hôm sau chính là lễ cầu mưa. Đối với Thất Tuyệt quốc khuất sâu trong đại mạc mà nói, ngày lễ cầu mưa này mỗi năm đều diễn ra một lần. Kỳ thật là so với tết âm lịch còn long trọng hơn.

"Ồn như vậy a." Hoàng Đại Tiên đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy phía xa xa ngọn đuốc nối thành một mảnh.

"Có phải ồn không ngủ được hay không?" Mộ Hàn Dạ thân thiết.

"Tất nhiên không phải." Hoàng Đại Tiên nhìn hắn, "Ta cũng không phải Thuận Phong Nhĩ." Cách vài đại viện tử cũng có thể nghe tiếng được.

"Vậy cũng không nhất định đâu." Mộ Hàn Dạ lãnh tĩnh nói, "Ai biểu A Hoàng là tiểu yêu tinh mẫn cảm."

Hoàng Đại Tiên không nói gì nhìn hắn một cái, xoay người muốn nghỉ ngơi, lại bị Mộ Hàn Dạ từ phía sau ôm lấy.

"Lại muốn làm cái gì?" Hoàng Đại Tiên nói, "Đã rất muộn."

"Dù sao cũng không muốn ngủ." Mộ Hàn Dạ nói, "Không thì mang ngươi ra ngoài hít thở không khí?"

"Bây giờ?" Hoàng Đại Tiên hỏi, "Muốn đi đâu hít thở không khí."

"Đi liền biết." Mộ Hàn Dạ ánh mắt sáng long lanh.

Hoàng Đại Tiên lắc đầu, "Ta không đi."

"A Hoàng......" Mộ Hàn Dạ tràn ngập chờ đợi.

Hoàng Đại Tiên đau đầu, "Ngươi ngày mai còn phải chủ trì buổi lễ."

"Ta biết." Mộ Hàn Dạ gật đầu.

Hoàng Đại Tiên tiếp tục nói, "Rất sớm liền phải tỉnh dậy."

Mộ Hàn Dạ dùng sức gật đầu.

Hoàng Đại Tiên:......

Vậy ngươi còn đứng ở đây không đi ngủ?

Thế nhưng Thất Tuyệt vương rất là cố chấp.

Sau khi giằng co hồi lâu, tất nhiên là Hoàng Đại Tiên lại thỏa hiệp.

Cơ bản không hề trì hoãn.

Cho nên nửa đêm, hai người ở trong hoàng cung quanh co lòng vòng, cuối cùng đi lên một tòa lâu hai tầng bằng gỗ. Bốn phía không có vách tường, chỉ dùng lụa mỏng quấn quanh một vòng.

Bên trong đại mạc tuy thời tiết nóng bức, nhưng nhiệt độ ngày đêm chênh lệch là rất lớn. Hoàng Đại Tiên run rẫy, có chút lạnh.

"Chúng ta đêm nay liền ngủ ở nơi này." Mộ Hàn Dạ hưng trí bừng bừng nói, "Còn có thể ngắm sao."

Tại chân trời những ngôi sao nối thành một dãi ngân hà, giống như là một sợi ruy băng màu bạc quấn quanh bầu trời đêm. Đẹp thì rất đẹp, thế nhưng nhìn chung quanh cảnh lâu lọt gió, Hoàng Đại Tiên rối rắm nói, "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy......Lạnh?"

"Sẽ không lạnh." Mộ Hàn Dạ ngồi ở bên giường, "Giường là ấm ngọc, không tin A Hoàng lại đây sờ thử xem."

Hoàng Đại Tiên ngực khó chịu, vươn tay qua sờ thử, trong ổ chăn xác thực rất ấm áp.

Mộ Hàn Dạ hai mắt sáng ngời, trên mặt tràn ngập ý tứ linh tinh 'Ngươi xem, bổn vương xác thực là không lừa ngươi'.

Hoàng Đại Tiên đành phải cởi giày cùng ngoại bào, đồng thời cùng hắn nằm song song ở trên giường ấm ngọc.

Mộ Hàn Dạ cảm khái, "Phong cảnh thật đẹp."

Hoàng Đại Tiên phụ họa, "Ân."

Một lúc lâu sau, Mộ Hàn Dạ kéo chăn qua, đem đầu Hoàng Đại Tiên che kín lại.

Hoàng Đại Tiên:......

Mộ Hàn Dạ giải thích, "Gió quá lớn, không thì sẽ cảm lạnh."

Hoàng Đại Tiên đã không biết chính mình là nên khóc hay nên cười.

Không hảo hảo ở tẩm cung nghỉ ngơi, nhất định phải chạy đến đây hít gió. Đời này cũng chưa ngủ qua nơi kì lạ như thế. Toàn thân thì nóng đến chảy mồ hôi, mặt thì bị gió thổi đến lạnh lẽo.

Đến tột cùng vì sao lại khổ thế a......

Mộ Hàn Dạ chỉ đành phải đem hắn bế trở về.

May mắn hạ nhân trong cung đều đã rất quen một màn này, cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái.

Bị chà đạp qua lại như vậy, trời cũng đã sắp sáng. Mộ Hàn Dạ đem hắn nhét vào ổ chăn, "Ngủ đi."

"Ngươi thì sao?" Hoàng Đại Tiên hỏi.

"Trời cũng sắp sáng, ta nằm một chút liền đi." Mộ Hàn Dạ giúp hắn đắp hảo chăn.

"Ta cũng không mệt." Hoàng Đại Tiên tựa vào đầu giường, "Ngươi gần đây giống như bề bộn nhiều việc, trong triều có rất nhiều chuyện sao?"

"Ân." Mộ Hàn Dạ nói, "Ta đã hỏi qua Chu Sa cô nương, nàng nói thân thể ngươi
đã điều dưỡng không sai biệt lắm, chỉ cần uống thuốc đúng hạn, trong thời gian ngắn hẳn là không có chuyện gì."

"Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta." Hoàng Đại Tiên nói, "Trong triều gần đây bề bộn nhiều việc sao?"

"Ta chính là đang trả lời vấn đề của ngươi." Mộ Hàn Dạ cười cười, "Thân thể của ngươi nếu đã khôi phục không sai biệt lắm, vậy chúng ta liền nhích người đến Đông Bắc. Trước khi đi, ta tất nhiên phải đem chuyện trong triều an bài cho tốt. Cho nên mới so với lúc trước bận rộn hơn một chút."

Hoàng Đại Tiên sửng sốt, "Muốn đến Đông Bắc?"

"Tất nhiên." Mộ Hàn Dạ hôn lên tay hắn, "Lúc trước đáp ứng qua, muốn giúp ngươi chính tay giết chết cừu nhân."

"...... Không quan trọng." Hoàng Đại Tiên lắc đầu, "Chu Giác làm chuyện táng tận thiên lương. Cho dù không có chúng ta, người muốn tính mạng hắn cũng nhiều như cá bơi qua sông. Cuối cùng tất nhiên khó thoát khỏi cái chết. Nếu ngươi không muốn đi vào giúp vui, vậy chúng ta liền không đi."

"Không được." Mộ Hàn Dạ nói, "Chuyện đáp ứng ngươi, ta nhất định phải làm được. Hơn nữa hiện tại La Sát quốc nguyên khí đại thương, các bộ lạc phụ cận cũng không có uy hiếp gì, lưu lại Thất Tuyệt quốc cũng không có việc gì, còn không bằng ra ngoài đi bộ giải sầu."

"Thật sao?" Hoàng Đại Tiên nhìn hắn, "Ta không muốn miễn cưỡng ngươi."

"Vậy ngươi muốn ta cái gì?" Mộ Hàn Dạ nắm chặt cơ hội hỏi.

Hoàng Đại Tiên không cần nghĩ ngợi liền nói, "Ta muốn ngươi tùy tâm sở dục, chỉ làm chuyện mình muốn làm."

Mộ Hàn Dạ nháy mắt mắt bắn tinh quang.

Hoàng Đại Tiên trong lòng sửng sốt tự biết mình nói sai, vội vàng giải thích, "Ý của ta là...... chuyện triều đình !" Không phải chuyện chỉ giường chiếu a !

"Không sao không sao, dù sao cũng giống nhau." Mộ Hàn Dạ cưỡi ở trên người hắn.

Hoàng Đại Tiên rất muốn cắn lưỡi tự tử. Hai loại chuyện này đến tột cùng giống nhau ở đâu ? !

Mộ Hàn Dạ đắc ý nói, "Từ góc độ này của A Hoàng, thoạt nhìn, bổn vương có phải rất cao lớn hay không?"

Hoàng Đại Tiên hộc máu. Ngươi ngồi ở trên người người khác, không biết xấu hổ còn hỏi cái câu này !

Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, "Bổn vương vừa học được một loại phương pháp thoát y rất duyên dáng."

Hoàng Đại Tiên nghẹn họng nhìn trân trối, "Ngươi từ nơi nào học được thứ này?"

Mộ Hàn Dạ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Trong sách."

Hoàng Đại Tiên choáng đầu. Người này, suốt ngày đều xem hoàng thư hạ lưu gì a.

Mộ Hàn Dạ hỏi, "A Hoàng có muốn nhìn hay không?"

Hoàng Đại Tiên quyết đoán lắc đầu.

Mộ Hàn Dạ chưa từ bỏ ý định, "Thế nhưng bổn vương phi thường muốn biểu diễn."

Hoàng Đại Tiên cắn răng, "Vậy ta liền đem ngươi đuổi ra ngoài !"

Mộ Hàn Dạ:......

Thật sự là hung a.

Tuy nói trong lòng bất đắc dĩ, thế nhưng ngẫm lại hai người xác thực cũng là lâu ngày chưa thân thiết qua. Lúc trước là vì bản thân sinh bệnh nằm trên giường, sau này thân thể tốt lên được một chút, hắn lại bắt đầu giống như bận rộn, ngày thường nhiều nhất chỉ là hôn một cái. Hiện tại bị hắn trêu chọc, cũng xác thực là có chút động tình.

Vì thế Hoàng Đại Tiên nhắm mắt lại, phối hợp để cho hắn đem y phục của mình cởi ra.

Mộ Hàn Dạ khen ngợi, "Chân A Hoàng thật trắng."

Hoàng Đại Tiên xem như không nghe thấy.

Mộ Hàn Dạ tiếc nuối, "Bổn vương thì không đủ trắng."

Hoàng Đại Tiên gắt gao nắm chặt ga giường, ngươi vì sao phải theo đuổi thứ 'trắng' này !

Mộ Hàn Dạ lầm bầm lầu bầu, "Bằng không đồ án nhất định sẽ rõ ràng hơn một chút."

Hoàng Đại Tiên rốt cuộc mở to mắt, "Đồ án gì?"

Mộ Hàn Dạ hưng trí bừng bừng nói, "Bổn vương tính toán đem mặt A Hoàng xăm lên trên người."

Hoàng Đại Tiên toàn thân đều sợ ngây người, "A?"

Mộ Hàn Dạ chỉ từ bả vai đến bụng, "Xăm lớn như vậy ! Sư phó ta cũng tìm xong, chính là người tóc cắm đầy lông gà hôm nay ngươi nhìn thấy. Hắn là bậc thầy xăm hình có danh tiếng nhất ở Tây Vực."

Hoàng Đại Tiên lại bị chấn kinh một chút, "Mặt của ta?"

Mộ Hàn Dạ nói, "Hay là toàn thân, A Hoàng thích cái nào?"

Ta đều không thích a ! Hoàng Đại Tiên kinh sợ, "Ngươi dám !"

Mộ Hàn Dạ nhất thời ủ rũ, "Ta còn cho rằng A Hoàng sẽ cảm động."

"Êm đẹp, sao lại phải hủy hoại thân thể của mình." Hoàng Đại Tiên cả giận nói, "Ngươi dám động một cái thử xem !"

Mộ Hàn Dạ ngồi xổm trên giường, "A Hoàng càng ngày càng mạnh mẽ."

Đó là bởi vì ngươi thật sự rất biến thái a ! Hoàng Đại Tiên thiết tưởng một chút, nếu hắn thật sự xăm lên người, vậy về sau khi hai người đang thân thiết, bản thân không chỉ phải nhìn khuôn mặt của hắn, mà còn phải nhìn khuôn mặt của mình trên người của hắn. Nhất thời liền cảm thấy đầu choáng hoa mắt, rất muốn té xỉu.

"Vậy thì không xăm." Mộ Hàn Dạ thỏa hiệp, "Thế nhưng A Hoàng phải hôn ta một cái."

Hoàng Đại Tiên lập tức hôn hắn. Trên thực tế chỉ cần hắn có thể thu hồi loại ý niệm kỳ quái này, đừng nói là hôn, cho dù là chuyện quá phận hơn cũng có thể.

Mộ Hàn Dạ rất hài lòng, đồng thời ôm người liếm duyện nửa ngày, sau đó lại nói, "Không thì A Hoàng tự mình động?"

Hoàng Đại Tiên:......

Mộ Hàn Dạ cẩn thận chăm chú nhìn mặt hắn.

Hoàng Đại Tiên cắn răng làm liều, "Được !"

Mộ Hàn Dạ lập tức nằm xuống.

Hoàng Đại Tiên hít sâu một hơi, chống người ngồi khóa ở trên người hắn.

Mộ Hàn Dạ thầm oán, "Biểu tình của A Hoàng nhìn một chút cũng không tiêu hồn."

Hoàng Đại Tiên rất muốn đập đầu hắn. Có ăn là đã không tệ rồi, còn đòi hỏi !

Vì phòng ngừa hắn lại phát ra âm thanh, Hoàng Đại Tiên đơn giản kéo chăn qua, trùm kín đầu hắn

Một lát sau, Mộ Hàn Dạ muộn thanh nói, "A Hoàng vì sao còn chưa cởi áo của bổn vương?"

Hoàng Đại Tiên lại lấy thêm vài đệm dựa đè lên mặt hắn.

Mộ Hàn Dạ khó thở.

Ngoan độc yêu hậu gì đó, quả thực hung tàn lại nóng bỏng a......

Đương nhiên, hung tàn nóng bỏng là hung tàn nóng bỏng. Nhưng đêm nay vẫn là rất tiêu hồn. Thế cho nên sau khi xong việc, Mộ Hàn Dạ rời giường mặc y phục, cước bộ thế nhưng có chút lảo đảo.

Hoàng Đại Tiên lỏa thể lui trong chăn, hai má ửng hồng, nghiêng người nhìn hắn.

Mộ Hàn Dạ đỡ lấy bàn, sau đó quay đầu nói, "A Hoàng thật sự là tiểu yêu tinh cơ khát, đều sắp đem bổn vương vắt khô."

CƠ ! KHÁT? !

Hoàng Đại Tiên cơ hồ muốn thiêu đốt. Đến tột cùng là ai quấn lấy mình không chịu buông a?

Thất Tuyệt vương giả vờ suy yếu đến nghiện, ngay cả mặc y phục cũng rất chậm chạp.

Hoàng Đại Tiên thứ nhất mặc kệ hắn, thứ hai cũng rất là mệt mỏi, vì thế đơn giản xoay người dựa vào tường ngủ, nhắm mắt làm ngơ.

Một đêm không ngủ, lại bị hắn ép buộc như thế một phen. Hoàng Đại Tiên ngủ được một giấc này tương đối an ổn, tỉnh lại đã là giữa trưa, nội thị tiến vào thông truyền, nói là Vương thượng còn đang ở buổi lễ, để quốc sư dùng cơm trưa trước không cần chờ hắn.

"Nấu bát cháo, lại xứng chút đồ lót dạ là được." Biết ngày này người dùng cơm trong cung rất nhiều, Hoàng Đại Tiên cũng không muốn Ngự Thiện phòng có thêm phiền toái. Nội thị lĩnh mệnh rời đi, Hoàng Đại Tiên sau khi rửa mặt xong, liền đi ra ngoài nghĩ muốn thông khí. Không dự đoán được vừa vặn gặp được một nhóm người từ Ngự Hoa viên đi qua. Người cầm đầu trên đầu cắm đầy lông gà, sau khi thấy Hoàng Đại Tiên cung kính hành lễ, "Tham kiến quốc sư."

"Không cần khách khí." Hoàng Đại Tiên khách sáo, "Đại Sư muốn đi đâu?"

Người nọ cười nói, "Đến tẩm cung của Thái Hậu."

Hoàng Đại Tiên giật mình, "Thái Hậu cũng muốn xăm hình?"

Người nọ nghe vậy trầm mặc một chút, sau đó nói, "Quốc sư nói đùa, ta là pháp sư cầu mưa, sẽ không xăm hình."

Hoàng Đại Tiên:......

Đáng giận !

"Quốc sư?" Thấy biểu tình hắn rất xấu hổ, người nọ lại giảng hòa nói, "Nếu là quốc sư muốn xăm hình, ta cũng có thể tìm vài sư phó đến đây."

Hoàng Đại Tiên vô lực khoát tay, "Pháp sư chê cười, là ta nhận sai người, xin cứ tự nhiên."

Người nọ cũng là nhẹ nhàng thở ra, vội vàng mang theo đệ tử rời đi -- Ai cũng biết Hoàng Đại Tiên tuy gọi là quốc sư, trên thực tế lại là vương hậu Thất Tuyệt quốc. Mộ Hàn Dạ là có tiếng ngoan độc, ai cũng không muốn không có chuyện gì liền đi trêu chọc người của hắn.

Phàm là chuyện gì cũng sẽ có ngoại lệ, lần này cũng là giống nhau. Có đôi khi ngươi không muốn tìm việc, việc lại cố tình sẽ tự mình chạy tới tìm ngươi. Khoảnh khắc Hoàng Đại Tiên cùng đám pháp sư kia đi lướt qua nhau, một đệ tử trong đó đột nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu, từ trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ liền đâm đến. Hoàng Đại Tiên trong lòng biết không ổn, còn chưa kịp lắc mình né tránh, một thân ảnh rõ ràng cũng đã từ trên trời giáng xuống, đem đệ tử kia một chưởng đánh bay, rầm rầm đánh văng vào trên thân cây.

Chuyện phát sinh đột ngột, tất cả mọi người chung quanh cũng bị kinh ngạc một chút. Chờ bọn hắn phản ứng kịp là lúc, chỉ thấy Mộ Hàn Dạ đang đứng ở trước người Hoàng Đại Tiên, sắc mặt lạnh lùng nhìn mọi người.

"Vương thượng." Pháp sư cầu mưa cảm thấy hoảng sợ, mang theo đám đệ tử còn lại ầm ầm quỳ xuống, vội vàng nói, "Ta thật sự trước đó không biết a."

Vài ảnh vệ tiến lên đem đệ tử kia mang đến, vươn tay sờ soạng sau tai hắn một trận. Quả nhiên liền kéo xuống được một tấm mặt nạ hoàn chỉnh.

"Là ngươi?" Hoàng Đại Tiên sắc mặt trắng nhợt.

"Nhận thức sao?" Mộ Hàn Dạ ôn nhu hỏi hắn.

"Ân." Hoàng Đại Tiên gật đầu, do dự một chút, nói, "Người của Chu Giác."

Mộ Hàn Dạ sắc mặt đột nhiên âm trầm.

Thích khách kia nhận một chưởng của Mộ Hàn Dạ, sớm là chỉ có hấp hối, nói cũng nói không ra hơi, càng miễn bàn là thẩm vấn. Vì thế ảnh vệ chỉ có thể đem hắn kéo vào trong đại lao trước, chờ dưỡng tốt lên một chút lại hỏi.

Về phần đội pháp sư cầu mưa kia, tuy cũng khó tránh khỏi trừng phạt kiểm tra không chu toàn. Nhưng là thật sự trước đó không biết, cho nên nhìn mặt mũi Hoàng Đại Tiên biện hộ. Mộ Hàn Dạ cũng khó có được không truy cứu nhiều.

"Ngươi cũng đừng tức giận." Trở lại tẩm cung, Hoàng Đại Tiên giúp hắn rót ly trà, "Chu Giác vẫn liền muốn mệnh của ta, cũng không phải ngày một ngày hai. Chuyện hôm nay không coi là ngoài ý muốn."

"Lão tử làm thịt hắn." Mộ Hàn Dạ khó có được khi cùng hắn một chỗ, còn có thể có sắc mặt xanh mét như thế.

"Ác nhân tự có trời trị." Hoàng Đại Tiên ngồi xổm trước mặt hắn, "Ngươi đừng tức giận. Êm đẹp làm lễ hội, mọi người đều vô cùng cao hứng mới đúng, đừng bị hắn làm mất vui."

Mộ Hàn Dạ thở dài cười cười, vươn tay xoa bóp hai má hắn.

"Thái Hậu giá lâm." Ngoài phòng có nội thị thông truyền.

"Tiểu Viễn a." Còn chưa chờ hai người ra ngoài nghênh đón, Thái Hậu đã tự mình vội vã tiến vào, "Ta nghe nói có người ám sát ngươi? Không có việc gì chứ."

"Mẫu hậu không cần lo lắng, không có việc gì." Hoàng Đại Tiên nói, "Chỉ là chút phong ba nhỏ, đã qua rồi."

"Đến tột cùng chuyện là thế nào?" Thái Hậu hỏi.

"Chu Giác phái người dịch dung thành đệ tử pháp sư cầu mưa, tiến cung muốn ám sát A Hoàng." Mộ Hàn Dạ nói, "Người bị ta đả thương, đang ở bên trong địa lao."

"Thật sự là phát rồ." Thái Hậu lắc đầu, "Như thế nào sẽ có người đáng giận như vậy." Năm lần bảy lượt muốn quấy rối.

"Mẫu hậu không cần tức giận." Hoàng Đại Tiên nói, "Sợ bóng sợ gió một hồi, hắn cũng không đả thương đến ta."

"May mắn không đả thương đến ngươi." Thái Hậu vỗ vỗ tay hắn, "Bằng không ta quả hắn !" Thật sự là thập phần hung tàn.

"Mẫu hậu ngồi xuống trước." Hoàng Đại Tiên nói, "Lần trước bọn Lăng nhi có mang theo cống phẩm bông cúc cùng trà Long Tỉnh đến, ta đi pha trà."

Thái Hậu gật đầu. Sau khi nhìn hắn rời khỏi đây, tránh không được lại đem Mộ Hàn Dạ giáo huấn một trận.

"Nhi thần cũng không đoán được sẽ phát sinh loại chuyện này." Mộ Hàn Dạ nói, "Tiểu Viễn đã trúng độc ô đầu thảo, còn tưởng rằng Chu Giác sẽ không phát rồ đến tận đây." Nhưng vẫn là đánh giá cao hắn, Mạc Tây cùng tuyết nguyên cách xa nhau ngàn dặm, cũng có thể phái người đến ám sát.

Thái Hậu nghĩ nghĩ, sau đó nói, "Theo lý mà nói, nhân thủ của Chu Giác hiện tại nên cực kỳ căng thẳng mới đúng."

"Vậy thì sao?" Mộ Hàn Dạ hỏi.

"Mẫu hậu luận sự, ngươi đừng nên bởi vì chuyện này mà mất hứng." Thái Hậu nói, "Tiểu Viễn nếu đã thân trúng kì độc, cho dù không phái sát thủ, dựa theo tư duy người bình thường cũng là vô dược khả giải. Hiện tại cho dù Chu Giác chưa lộ diện, nhưng vẫn tiếp tục bại lui, đã là hao binh tổn tướng. Vì sao còn muốn lãng phí một sát thủ, đến Thất Tuyệt quốc ám sát?"

Mộ Hàn Dạ nghe vậy sửng sốt, hiển nhiên cũng hiểu được có chút dị thường.

"Chu Giác muốn Tiểu Viễn toi mạng sớm một chút." Thái Hậu nói, "Lý do là cái gì?"

Mộ Hàn Dạ khẽ nhíu mày, ngồi ở bên cạnh bàn ngưng thần tự hỏi.

"Chỉ có một loại khả năng, đó chính là Tiểu Viễn đối với hắn có uy hiếp, khiến hắn không thể không hao binh tổn tướng đến diệt trừ uy hiếp." Thái Hậu nói, "Về phần uy hiếp này là cái gì, chỉ sợ cũng phải hỏi chính bản thân Tiểu Viễn."

"Có thể có uy hiếp gì?" Mộ Hàn Dạ khó hiểu.

"Chỉ là suy đoán mà thôi." Thái Hậu nói, "Bất quá ngoại trừ việc đó ra, cũng không có cách giải thích khác."

"Ý của mẫu hậu, là Tiểu Viễn đối với ta có điều giấu diếm?" Mộ Hàn Dạ hỏi.

Thái Hậu lắc đầu, "Hắn là hài tử thành thật, không giống ngươi."

Mộ Hàn Dạ:......

"Nếu không phải có ý định giấu diếm, đó chính là trong lúc vô ý xem nhẹ cái gì." Thái Hậu nói, "Hảo hảo hỏi Tiểu Viễn một chút, nói không chừng sẽ có phát hiện mới gì đó."

"Vâng." Mộ Hàn Dạ gật đầu, "Đa tạ mẫu hậu chỉ bảo."

Thái Hậu cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, "Sớm chữa khỏi cho Tiểu Viễn một chút, ta cũng có thể an tâm a."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info