ZingTruyen.Com

Giang Ho Bien Dia Thi Tho Hao Ngu Tieu Lan San

Căn cứ vào lời nói của đội tiên phong ngày đó tiến đến đại mạc, vài Diêm La binh kia sẽ phun khói mê là mùi đốt trọi da trâu. Mộ Hàn Dạ nói, "Còn nhớ rõ chỗ nguồn nước đó ở đâu không?"

"Không nhớ được." Tạ Kim lắc đầu, "Lúc ở trong đại mạc đều là chạy lung tung, ở đâu còn có tâm tư nhớ đến chuyện này, cũng sẽ không đến đó lần thứ hai."

"Từ biên cảnh đến Lạc Nhật thành, đi cỡ bao nhiêu ngày?" Mộ Hàn Dạ lại hỏi.

"Khoảng bảy tám ngày." Tạ Kim nói, "Bất quá bởi vì giữa lúc đó bão cát quá lớn, cho nên trì hoãn hơn một ngày."

Mộ Hàn Dạ gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi thêm vấn đề gì nữa.

"Nhị thúc ta sẽ không có chuyện gì chứ?" Trước khi rời đi, Tạ Tiểu Dương đuổi theo hỏi.

"Sẽ không." Thẩm Thiên Lăng xoa xoa đầu hắn, "Ngươi cứ đợi ở đây, nghe theo đại phu là được."

"Ân." Tạ Tiểu Dương gật đầu, nhìn theo mọi người rời khỏi y quán.

Sau khi trở lại An Bình vương phủ, Mộ Hàn Dạ ở trên bàn mở ra bản đồ, dùng chu sa vẽ một vòng tròn, "Có thể trong thời gian sáu bảy ngày, từ biên cảnh chợ La Sát đi đến Lạc Nhật thành, chỉ có thể từ khu vực này xuyên qua."

"Cái cục tròn tròn này là cái gì?" Tần Thiếu Vũ chỉ vào bản đồ hỏi.

"Nước xoáy sa mạc." Mộ Hàn Dạ nói, "Bất quá theo hướng gió cùng hướng cát chảy, tùy thời đều sẽ biến mất không thấy hoặc là lâu lâu xuất hiện một lần, không cố định như trên đất liền."

"Nếu lời Tạ Kim nói không sai, Diêm La binh kia hẳn là hoạt động bên trong khu vực này." Tần Thiếu Vũ nói, "Bằng không khói độc kia cũng sẽ không kéo dài." Chung quy bên trong đại mạc tùy thời đều có khả năng nổi bão cát, đừng nói là khói độc, cho dù là một con trâu, phỏng chừng cũng sẽ bị thổi bay.

"Thổ phỉ nói tiếng Hán, người của Chu Giác?" Thẩm Thiên Lăng suy đoán.

Mộ Hàn Dạ gật đầu, "Bằng không thổ phỉ nào ở Sở quốc sẽ nguyện ý ngàn dặm xa xôi chạy tới La Sát quốc cướp bóc, cũng không phải là dư tiền quá đến để đi dạo." Càng đừng nói là muốn gặp La Sát vương.

"Tiếp theo phải làm thế nào?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Mộ Hàn Dạ khóe miệng khẽ nhếch, "Trước bắt hai tên đến thẩm vấn."

Thẩm Thiên Lăng sắc mặt khó hiểu.

"Nếu vài thổ phỉ kia nói muốn gặp La Sát vương, thì tất nhiên là có tổ chức, không có khả năng là một hai tên lâu la." Tần Thiếu Vũ giải thích, "Ý của Mộ huynh, là nói Chu Giác rất có khả năng đã phái một đội quân đến La Sát quốc trước, nếu có thể bắt vài người về, vậy thì không thể tốt hơn, ít nhất có thể biết rõ ràng bước tiếp theo Chu Giác muốn làm cái gì."

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Nếu thuận lợi, tất nhiên là tốt nhất. Nhưng muốn lẫn vào La Sát quốc bắt người, chỉ sợ cũng không dễ dàng đi?"

"Ta tính toán phái ảnh vệ cải trang thành thương nhân, cùng Diêm lão Nhị đến La Sát quốc lần nữa." Mộ Hàn Dạ nói, "Vừa lúc giả vờ cùng Môn Sa Khắc bàn bạc sinh ý nha phiến, cũng không tính là đột ngột."

"Ngoại trừ ảnh vệ, còn có hai người có thể đi." Tần Thiếu Vũ nói.

"Tần huynh cũng muốn đi?" Mộ Hàn Dạ tâm tình cực kì tốt, vươn tay nắm bả vai hắn, "Quả thật là hảo huynh đệ."

Tần Thiếu Vũ lãnh tĩnh nói, "Mộ huynh suy nghĩ nhiều, ta hoàn toàn không muốn đi."

Mộ Hàn Dạ:......

"Diêu Khiêm cùng Phạm Nghiêm?" Thẩm Thiên Lăng suy đoán.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, xoa bóp khuôn mặt hắn, "Đã nói vẫn là Lăng nhi hiểu ta."

"Như vậy cũng tốt." Mộ Hàn Dạ người nào đi cũng không cự tuyệt -- Tóm lại chỉ cần có người Truy Ảnh cung đi cùng, vậy chính mình đều xem như là chiếm tiện nghi, hoàn toàn không có lý do gì cự tuyệt !

"Phạm Nghiêm võ công cao cường, Diêu Khiêm tâm tư kín đáo, có hai người bọn hắn ở đó, thương đội cho dù chiếm không được tiện nghi, ít nhất cũng sẽ không bị thiệt thòi lớn." Tần Thiếu Vũ nói, "Ta lập tức phái ám vệ trở về truyền tin, ra roi thúc ngựa, ước chừng nay mai liền sẽ đến."

Mộ Hàn Dạ gật đầu, "Lần này làm phiền Tần huynh."

"Khách khí." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Đợi sự tình giải quyết xong, Mộ huynh cứ chậm rãi chi bạc cho ta."

Thẩm tiểu thụ nghe vậy 囧 囧, loại thời điểm này chẳng lẽ không phải nói một vài câu linh tinh 'Hảo huynh đệ nói nghĩa khí làm gì, đây là chuyện ta phải làm', chủ động đưa ra yêu cầu muốn chi bạc gì đó, nam nhân của mình quả thực da mặt dày.

Mộ Hàn Dạ cười càng sang sảng, "Tần huynh không cần trông mong, đòi tiền không có, cho dù có ta cũng sẽ không đưa."

Hoàng Đại Tiên bóp trán.

Thẩm Thiên Lăng:......

Da mặt người này cũng không thấy mỏng bao nhiêu a.

Đã nói quả nhiên là hồ bằng cẩu hữu.

"Vương thúc bên kia phải làm thế nào?" Sau khi đợi Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng rời đi, Hoàng Đại Tiên một bên pha trà một bên hỏi.

"Nếu người trong đại trướng kia thật sự là giả trang, ngươi cảm thấy mục đích của hắn là cái gì?" Mộ Hàn Dạ hỏi.

"Lúc trước A Diễm đưa tới lá thư này, chỉ ghi hai yêu cầu." Hoàng Đại Tiên nói, "Thứ nhất là để ta tới Lạc Nhật thành chiêm tinh, thứ hai là muốn một đội quân hoàn mỹ, đến trước đại mạc xem xét đến tột cùng."

Mộ Hàn Dạ gật đầu, "Nếu là ta đáp ứng yêu cầu của hắn thì sao?"

Hoàng Đại Tiên nhíu mày, "Ý của ngươi là......"

"Ta cùng vương thúc quan hệ không tệ, hắn đưa ra yêu cầu, ta không có lí do gì mà không đáp ứng." Mộ Hàn Dạ nói, "Mà nếu là thật sự giống như hắn mong muốn, cho dù ngươi hiện tại sớm ở trong đại mạc bản thân gặp nguy hiểm, vậy ta sẽ làm thế nào?"

"Cho nên mục đích cuối cùng của hắn, là muốn dẫn ngươi đến đại mạc?" Hoàng Đại Tiên tỉnh ngộ.

Mộ Hàn Dạ gật đầu, "Đây là suy đoán hợp lý nhất."

"Hiện tại nếu ngươi đã nhìn thấu âm mưu của hắn, vậy hẳn là cũng sẽ không có vấn đề gì lớn." Hoàng Đại Tiên nói, "Việc duy nhất cần xác nhận, là người ngồi bên trong chủ soái trướng đến tột cùng là ai, nếu thật sự là có người giả mạo, vậy Vương thúc thật sự đang ở đâu."

"Đi thôi." Mộ Hàn Dạ dắt hắn ra cửa, "Là thật hay là giả, thử một lần liền biết."

"Nhưng hắn giống như vẫn không tính toán nói chuyện." Hoàng Đại Tiên nhắc nhở.

"Vậy thì sao." Khóe miệng Mộ Hàn Dạ cong lên, "Nói không được, cũng còn có thể nghe được. Trừ phi hắn triệt để giả ngây giả dại, bằng không sẽ có biện pháp."

Bên trong trướng chủ soái, An Bình vương đang lật xem binh thư, đột nhiên liền nghe thông truyền nói Mộ Hàn Dạ đến đây, vì thế vội vàng bước ra ngoài nghênh đón.

"Vương thúc không cần đa lễ." Mộ Hàn Dạ vẻ mặt có chút lo âu.

An Bình vương như trước nói không nên lời, bất quá ánh mắt rõ ràng là đang hỏi hắn, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

"Vương thúc còn nhớ Đạt Trát công chúa không?" Mộ Hàn Dạ đi vào trong trướng, "Đại nhi nữ của A Kì Lực."

An Bình vương cầm bút, trên giấy viết xuống "Đã xảy ra chuyện gì?".

Hoàng Đại Tiên ở trong lòng lắc đầu, không nói nhớ rõ cũng không nói không nhớ rõ, chỉ hỏi xảy ra chuyện gì, quả thật là cẩn thận.

"Vừa rồi nhận được thư của mẫu hậu gửi tới, nói A Kì Lực đưa đến một phong thư, cứng rắn muốn đem Đạt Trát gả cho A Diễm, nói cho dù không làm được chính thất, thì làm tiểu thiếp cũng được." Mộ Hàn Dạ hỏi, "Vương thúc thấy thế nào?"

An Bình vương tiếp tục viết trên giấy -- A Diễm cảm thấy thế nào?

"Tất nhiên là không chịu a, này còn phải hỏi." Mộ Hàn Dạ lắc đầu, "A Diễm gặp qua nhiều mỹ nhân như vậy, Đạt Trát tư sắc lại bình thường, sao có thể để vào trong mắt. Chỉ là Vương thúc cũng rõ, A Kì Lực ở trên thảo nguyên phương Bắc rất có thế lực, Đạt Trát tuy chỉ là nữ nhi được gả ra ngoài, nhưng cũng thật sự muốn gả cho A Diễm làm thiếp. Đối phương đã có thành ý như thế, chúng ta nếu cứ tiếp tục cự tuyệt, chỉ sợ tương lai thương lộ sẽ không dễ đi a."

An Bình vương nhíu mày, hiển nhiên là lâm vào trầm tư.

"Vương thúc." Mộ Hàn Dạ hiển nhiên rất có thành ý, rất có tư thế nếu không đạt mục đích thì sẽ không bỏ qua.

Một lúc lâu sau, An Bình vương rốt cuộc gật đầu, viết trên giấy -- Đại cục làm trọng, hết thảy đều giao cho Vương thượng định đoạt.

"Không thì ta gọi A Diễm đến đây?" Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, "A Diễm từ nhỏ liền bị thẩm nương chiều hư, chỉ sợ cho dù có thêm mẫu hậu, cũng không nhất định có khả năng khuyên được hắn. Vương thúc mặc dù không thể nói chuyện, A Diễm tất nhiên cũng sẽ thuận theo rất nhiều."

An Bình vương gật đầu, cũng là không làm quá nhiều từ chối.

"Như vậy rất tốt, vậy Vương thúc cứ tiếp tục nghỉ ngơi, bọn ta không quấy rầy nữa." Mộ Hàn Dạ mang theo Hoàng Đại Tiên muốn rời đi, lại bị An Bình vương giữ chặt, viết trên giấy -- Vương thượng đối chuyện quỷ nháo trong đại mạc thấy thế nào?

"Ta đã hỏi qua đội tiên phong, xác thực có chút kỳ quái." Mộ Hàn Dạ nói, "Bất quá chuyện quỷ thần, còn phải để Tiểu Viễn làm phép tính qua mới chuẩn xác."

Hoàng Đại Tiên:......

An Bình vương gật đầu, dùng khẩu hình nói, "Cũng được."

Mộ Hàn Dạ cười cười, mang theo Hoàng Đại Tiên bước ra khỏi phòng. Ánh mắt một đường lạnh xuống, đợi cho đến khi trở về chỗ ở, đã là một mảnh âm trầm.

"Có vấn đề sao?" Hoàng Đại Tiên vào cửa liền hỏi.

"Hoặc là hồ đồ, hoặc là giả vờ, ngươi cảm thấy là loại nào?" Mộ Hàn Dạ hỏi.

"Không có khả năng hồ đồ." Hoàng Đại Tiên lắc đầu.

"Không sai." Mộ Hàn Dạ nói, "Cho nên hắn là hàng giả."

"Vì sao?" Hoàng Đại Tiên nói, "Đoạn nói Đạt Trát công chúa kia là hư cấu?"

"Là thật." Mộ Hàn Dạ nói, "Nếu người bên cạnh hoàn toàn không nói dối, nếu Vương thúc vẫn chưa bị đánh tráo, chỉ là bị Chu Giác tạm thời mê hoặc, chẳng phải là đã biết ta nhận ra điểm khác thường, ngược lại là sẽ đả thảo kinh xà."

Hoàng Đại Tiên nhíu mày, "Vậy ngươi vì sao lại bình tĩnh như thế?"

"Bộ tộc phương Bắc vẫn muốn cùng Thất Tuyệt quốc đám hỏi, lúc trước là muốn đem Đạt Trát gả cho ta." Mộ Hàn Dạ nói.

Hoàng Đại Tiên:......

"Lúc trước ta còn chưa gặp được ngươi, nhưng là cũng không muốn cưới nàng, vì thế liền nói A Diễm cũng không tồi." Mộ Hàn Dạ nói dối mà không biết ngượng.

Hoàng Đại Tiên không nói gì nhìn hắn, chính mình không muốn thành thân liền chuyển giao cho đệ đệ, loại ca ca này cũng không có chỗ nào tốt a.

"Đạt Trát tính cách có tiếng mạnh mẽ, dung mạo cũng được xưng là không có bao nhiêu tuyệt sắc, A Diễm tất nhiên sẽ không nguyện ý." Mộ Hàn Dạ nói, "Thế nhưng Vương thúc lại rất thích, cảm thấy nếu là A Diễm cưới nàng, nói không chừng có khả năng hồi tâm, hướng đi trên con đường chính đạo. Đáng tiếc cuối cùng vẫn là không chịu nổi thẩm nương cùng A Diễm, không cam nguyện cự tuyệt việc hôn nhân này, bất quá trong lòng nhưng vẫn là rất tiếc nuối, mỗi khi người một nhà đoàn tụ đều muốn nói một lần."

"Cho nên nếu hắn là An Bình vương thật, đêm nay khi nghe nói bên trong thảo nguyên kia vẫn chưa hết hy vọng, có khi còn nghĩ muốn đám hỏi, hẳn là sẽ không nghĩ ngợi liền đáp ứng, nói không chừng còn muốn mừng như điên. Quả quyết không nên giống hiện tại bình tĩnh như vậy?" Hoàng Đại Tiên hiểu được.

Mộ Hàn Dạ gật đầu, "Hơn nữa trên mu bàn tay của Vương thúc có một vết sẹo, vừa rồi ta nhân cơ hội nhìn, người trong lều tuy trên tay cũng có, bất quá hình dạng lại không giống nhau."

Hoàng Đại Tiên trong lòng có chút kinh ngạc, ngày thường quen thấy hắn không câu nệ tiểu tiết, không đoán được lại thận trọng như vậy.

"Bước tiếp theo phải làm thế nào?" Hoàng Đại Tiên đáy mắt có chút lo lắng, có câu còn chưa hỏi ra. Nếu người trong trướng kia là giả trang, vậy An Bình vương thật sự có thể sẽ gặp nguy hiểm hay không?

"Sẽ không." Mộ Hàn Dạ nhìn ra tâm tư của hắn, lắc đầu nói, "Vương thúc không có việc gì." Như là an ủi hắn, cũng là an ủi chính mình.

"Ân." Hoàng Đại Tiên nói, "An Bình vương đối với Thất Tuyệt quốc mà nói, địa vị rất là trọng yếu. Cho dù Chu Giác thật sự sắp xếp đem hắn tróc nã, tất nhiên cũng là hầu hạ hảo ăn hảo uống. Thứ nhất tương lai nói không chừng hữu dụng, thứ hai cũng là cho mình đường lui."

Mộ Hàn Dạ cười cười, "Ngược lại là rất biết nói đạo lý."

"Ăn ngay nói thật mà thôi, ta so ngươi hiểu rõ Chu Giác hơn." Hoàng Đại Tiên nói, "Hắn nhát như chuột, có thói quen đi một bước nhìn ba bước, bất cứ lúc nào cũng sẽ không đem chính mình đẩy vào đường cùng."

"Ta trước phái ảnh vệ tiến đến điều tra." Mộ Hàn Dạ nói, "Lạc Nhật thành bốn phía đều là mờ mịt đại mạc, hơn nữa tùy thời có khả năng gặp được quân biên cảnh Thất Tuyệt quốc, trộm vận chuyển một người là không dễ dàng. Vương thúc nếu thật sự bị bắt cóc, tám chín phần là còn ở trong thành."

Hoàng Đại Tiên gật đầu, nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp huyệt thái dương.

Trong vài ngày tiếp theo, ảnh vệ Thất Tuyệt quốc ở trong thành âm thầm điều tra một vòng, nhưng cũng không tìm được tung tích An Bình vương. Ám vệ Truy Ảnh cung lại là đem đội tiên phong cùng hai chú cháu Tạ Kim trở về Vương Thành tìm thái y chẩn trị, lại đem thư mang đến cho Diêu Khiêm cùng Phạm đường chủ, để hai người bọn hắn đi tìm Diêm lão Nhị, cùng thương nghị chuyện giả trang thương đội lẫn vào Thất Tuyệt quốc, đồng thời dùng bồ câu đưa tin cho Diệp Cẩn, cũng muốn hỏi rõ ràng đến tột cùng là cái độc dược gì. Mộ Liệt Diễm cũng đi cùng ám vệ đồng loạt đến Lạc Nhật thành, thứ nhất là quan tâm phụ thân, thứ hai cũng là bởi vì...... muốn nhìn Thẩm Thiên Lăng.

Trong lòng rõ ràng biết quan hệ của hắn cùng với Tần Thiếu Vũ, Mộ Liệt Diễm cũng là không có bao nhiêu mơ mộng, chỉ là trong lòng rất thích, nghĩ có thể nhìn thêm vài lần cũng được. Nhưng Tần cung chủ hiển nhiên sẽ không quản hắn đến tột cùng là muốn nhìn hay là muốn làm gì khác, vốn dĩ cũng rất ít để cho Thẩm Thiên Lăng ra ngoài, lần này lại là càng hận không thể ngày ngày nhốt hắn ở trong phòng, chỉ sợ bị người khác nhìn được.

Nam nhân của mình thật sự là biến thái a...... Thẩm tiểu thụ cảm khái ngàn vạn lần !

Bất quá tuy rằng trong lòng thản nhiên kháng nghị, nhưng chung quy hiện tại không phải thời điểm để nháo. Huống hồ Lạc Nhật thành ngoại trừ nhà bằng đá thì chính là đường bằng đá, cũng thật sự là không có gì vui để đi dạo, cho nên miễn cưỡng xem như là nghe lời, mỗi ngày đọc sách pha trà, lại cùng Hoàng Đại Tiên tán gẫu, ngày trôi qua cũng là thanh thản.

Đương nhiên nếu cái tên lưu manh kia có thể cách xa một chút, thì càng thanh thản hơn.

"Ngươi buông con trai ra !" Thẩm Thiên Lăng lòng đầy căm phẫn.

"Không." Tần Thiếu Vũ một ngụm cự tuyệt.

"Chíp !" Cục bông đạp đạp hai móng vuốt, bị nó cha xách lên không trung, đôi mắt tiểu hắc đậu sáng long lanh -- Đây là muốn ném cao cao sao !

Thật sự là phi thường sảng khoái.

"Ma Giáo cũng không bỉ ổi bằng ngươi a !" Thẩm tiểu thụ giận dữ.

"Không sai." Tần cung chủ rất là tự hào.

Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng không nói gì, da mặt có thể mỏng hơn một chút được không.

"Hoặc là cuốn y phục lên cho ta hôn bụng, hoặc là ta đem con trai ném ra bên ngoài." Tần Thiếu Vũ nói, "Không được chọn." Thập phần lãnh khốc vô tình.

Thẩm Thiên Lăng rất muốn đập đầu hắn.

Tần cung chủ bất vi sở động.

"Vậy ngươi đem con trai ném ra bên ngoài cũng được." Thẩm Thiên Lăng cam chịu, "Dù sao cũng không phải chưa từng bị ném qua." Hẳn là sớm đã thành thói quen.

Cục bông khoái trá mở cánh nhỏ ra, biểu tình rất manh.

Sau đó ở giây tiếp theo, liền bị cha nó ném ra ngoài.

Sau đó lại một giây tiếp theo nữa, nương nó liền bị cha nó ôm đến trên giường.

Ám vệ ở một bên đồng loạt phi thường đau đớn, một bên giúp hai người đóng cửa sổ lại.

Ban ngày ban mặt, còn muốn làm.

"Đứng lên !" Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.

"Không." Tần Thiếu Vũ đưa tay tiến vào tiểu khố đầu, "Cho ta sờ mông một chút, dù sao cũng không có việc gì làm."

Thẩm Thiên Lăng choáng đầu hoa mắt, vừa thoát lực vừa tức giận.

"Nộn." Tần cung chủ miêu tả chi tiết cảm xúc một chút.

Thẩm tiểu thụ lỗ tai đỏ lên, nộn cái đầu ngươi !

"Lăng nhi Lăng nhi." Tần Thiếu Vũ ở bên tai hắn hôn đến hôn lui, ý đồ rất rõ ràng là muốn ăn sạch hắn.

Liền không thể đợi đến buổi tối sao...... Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, cảm giác như có một con đại cẩu đang liếm mình, từ trên môi một đường liếm xuống cổ, cuối cùng dừng ở xương quai xanh cọ cọ.

Thẩm Thiên Lăng nhận mệnh, nhắm mắt lại đợi bước kế tiếp.

Tần Thiếu Vũ một lúc lâu sau cũng không có động.

"Sao vậy?" Thẩm Thiên Lăng buồn bực mở to mắt. Thiếu hiệp hiệu suất không đúng a. Nếu đổi lại bình thường, hiện tại hẳn là dừng lại ở bụng mới đúng !

"Ngươi vừa rồi có nghe được thanh âm gì không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng thành thành thật thật nói, "Nghe ngươi đang thở dốc." Lưu manh.

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Đang nói nghiêm túc với ngươi, có nghe được tiếng đàn không?"

"Tiếng đàn?" Thẩm Thiên Lăng vểnh tai, tỉ mỉ nghe nửa ngày, "Không có, ngươi có phải nghe lầm rồi không?" Chung quy nơi này là quân doanh, sao có thể sẽ có tà âm.

Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, lại nghe một trận, cảm giác tựa hồ là không có thanh âm gì. Vì thế tiếp tục đùa giỡn lưu manh, vươn tay ấn ấn điểm nhỏ trước ngực hắn.

Thẩm Thiên Lăng kéo qua một bên thảm, lừa người dối mình che mặt, tùy ý để hắn ở trước ngực mình cắn tới liếm lui, rất muốn rầm rì.

Nhưng không đợi hắn rầm rì ra tiếng, Tần Thiếu Vũ lại bất động.

......

Thiếu hiệp ngươi không cần như vậy a ! Thẩm tiểu thụ phi thường không hài lòng, phục vụ một điểm cũng không chuyên nghiệp, nhất định là sẽ kiếm không được bạc a.

"Ngươi thật sự không nghe được?" Tần Thiếu Vũ lại hỏi.

"Tiếng đàn?" Thẩm Thiên Lăng như trước lắc đầu, "Thật sự không có, cũng không thể có được, ngươi có phải gần đây quá mệt mỏi hay không?"

Tần Thiếu Vũ mi gian vẫn là có chút nghi ngờ, quả thật ngồi dậy tiếp tục ngưng thần nghe.

Thẩm Thiên Lăng y phục không chỉnh tề, động tác phong tình vạn chủng nằm ở trên giường, trong lòng rất 囧, bởi vì nam nhân của mình đang khoác áo không nói một lời, biểu tình tựa hồ còn có chút phiền muộn.

Vì thế làm diễn viên chuyên nghiệp, Thẩm tiểu thụ trong đầu chợt lóe lên. Ở kiếp trước, bệnh viện khoa nam quảng cáo câu -- Hằng ngày thận mệt áp lực, khiến cho 'lão Tần' ở trước mặt thê tử 'ngóc đầu' không nổi.

Hình ảnh thật sự rất giống a !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com