Chương 3: Thất Tinh các
- Tham kiến thiếu chủ. Nghênh đón thiếu chủ đại giá quan lâm.
Cả bốn người đồng thanh nói. Tức thời hàng loạt thủ hạ của Thất tinh các cùng quỳ xuống trước thiếu chủ của họ.
Chỉ thấy nàng một thân hồng y ngạo nghệ ngồi trên cao nhìn xuống
- Đứng lên đi. Phong, Hoa, Diệm,Nguyệt ở lại còn tất cả lui ra.
- Tuân lệnh.
Lấy ra một lọ thuốc tinh xảo đưa cho Diệu Phong. Tịch Nhan nhẹ nhàng nói:
- Đây là thuốc giải hàn độc trong người ngươi. Sau này đừng liều mạng như thế
- Đa tạ thiếu chủ.
- Ngày mai ta sẽ đến Bắc Hạ. Diệu Phong, Lãnh Nguyệt sẽ đi cùng ta. Mọi chuyện trong các do Hắc Diệm, Hồng Hoa quản.
- Thiếu chủ, Hồng Hoa cũng muốn đi cùng ngươi. Hồng hoa uất ức nói.
- Lần này có thể không thể trở về được. Đây không phải chỗ để muội tùy hứng.
Nghe Tịch Nhan nói thì cả bốn người đã ý thức được mức độ quan trọng của nhiệm vụ lần này.Ta rời khỏi Thất Tinh Các đến cung thái tử tìm Hàn Lâm thái tử.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ta đến thì Hàn Lâm đang luyện kiếm cùng thị vệ. Kiếm pháp xuất thần, thân ảnh tuấn tú ấy khiến bao cung nữ phải lén nhìn. Đó là Hàn Lâm-thái tử đương triều và cũng là thanh mai trúc mã của ta
Thấy ta đến Hàn Lâm liền chuyển mũi kiếm lao về phía ta. Lần nào cũng vậy, ta rút thanh Tử Vân kiếm ra cùng hắn so tài.
Kiếm khí sắc bén của cả hai khiến cây cối xung quanh chao đảo. Tử vân kiếm pháp của ta âm nhu,uyển chuyển. Mỗi lần xuất kiếm đều nhẹ nhàng nhưng âm hiểm. Vân long kiếm pháp của hắn thuộc dương cương, mạnh mẽ. Xuất kiếm đều dồn ép đối thủ. Trong tình thế này ta đương nhiên yếu thế hơn ta lại không thể sử dụng kiếm pháp độc môn của Thất tinh. Cái tên này càng đánh càng hăng, ta có cảm giác như hắn muốn giết ta thật vậy.
Điều đó là lm ta phân tâm và hắn ngoài ý muốn lm ta bị thuơng. Nếu không phải thấy hắn hốt hoảng gọi thái y thì ta đã mắng hắn một trận.
Sau khi đc Tạ thái y băng bó vết thuơng thì tên thái tử nào đó lại nhìn ta thâm trầm.
- Tại sao không nói huynh biết.
- Nói cái gì.
- Chuyện muội sắp sang Bắc Hạ.
- Hoàng thượng nói huynh biết à.
- Phải. Ta sẽ đi cùng muội.
- Không. Nhiệm vụ này là của ta, huynh đừng có tranh giành chứ. Ta sẽ nhanh chóng trở về.
Nói rồi ta xoay người rời khỏi đây.
Tịch Nhan không biết rằng, lần này ra đi. Phía sau Hàn Lâm thái tử nhìn theo bóng dáng nàng thầm nhủ: Tịch Nhi, ta sẽ đợi nàng trở về. Trở về làm hoàng hậu của ta.
Nhưng cả hai người họ đều không ngờ rằng, lần này ly biệt là mãi mãi. Tịch Nhan không thể trở thành hoàng hậu của Hàn Lâm cũng không về Đông Lăng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info