ZingTruyen.Info

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 86 - 87

HaiYan3108

Chương 86 (V14.1): Ác ma(1)

Chúng hành động quánhanh như thể đã tập luyện vô số lần, cho dù Mộc Như Lâm là một thiếuniên khỏe mạnh với chiều cao 1m7 thì cũng không cách nào chống lại được.

Đầu óc trống rỗng, một cảm giác quen thuộc liền ập tới từng dây thần kinhcủa Mộc Như Lâm, đúng rồi, lại là bắt cóc, cũng hệt như lần cậu và MộcNhư Sâm bị trói đi vào năm năm trước, nhưng khi ấy Mộc Như Lam đã bấtchấp nguy hiểm mà cướp lại hai anh em cậu từ tay bọn bắt cóc, cuối cùngchị còn bị bọn chúng gô cổ bắt đi. Là cảm giác như thế này sao? Chị khiấy hẳn cũng giống cậu bây giờ, không biết mình sẽ bị đối xử ra sao,không biết bọn chúng bắt cóc mình làm gì, cũng không biết mình sẽ bịmang đi đâu, kinh sợ đến mức đầu óc trống rỗng...

Mộc Như Lâmchợt hoàn hồn, cậu kịch liệt giãy giụa giằng co nhưng giây tiếp theo lại bị một miếng vải to sụ bịt kín miệng, sau hai lần né tránh, cậu khôngthoát được kết cục hôn mê bất tỉnh.

Mộc Như Lam ném đi đống sáchmình ôm trên tay. Vốn hôm nay cô và Mộc Như Lâm định cùng nhau về nhà,Trần Hải cũng biết hai chị em đi với nhau, trời lúc này không tối lắm,hẳn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, vì vậy khi nghe Mộc Như Lam bảo mình về trước, ông đã tuân mệnh lái xe về đồng thời gọi điện báo cáo cho Kha lão gia về tình hình hiện tại của Mộc Như Lam.

Không có xe, MộcNhư Lam liền chạy tới bãi đỗ xe, cô nhớ rõ chiếc xe kia rẽ về phía bênphải, bên phải dẫn ra vùng ngoại ô thưa thớt dân cư, còn bên trái hướngvề trung tâm thành phố.

Chuông tan học đã dừng từ lâu, hiện tạingoại trừ một vài xã đoàn đang nán lại hoạt động thì trong trường khôngcòn bất kỳ ai, hơn nữa đây cũng là lúc nhân viên bảo vệ đổi ca làm việc, quả nhiên bọn bắt cóc đã tính toán rất kỹ thời điểm ra tay.

Trong bãi đỗ không hề thiếu xe, Mộc Như Lam chạy quanh xem từng chiếc một,vất vả lắm mới tìm ra một chiếc xe có người. Không quan tâm đối phươngđang triền miên hôn hít như thế nào, cô dùng tay đập mạnh lên cửa kính.

Người bên trong vừa nhìn thấy Mộc Như Lam thì sợ ngây người, cậu ta lập tứchạ cửa kính xuống, trái tim căng thẳng đập loạn xạ, thấp thỏm không biết mình đã làm cái gì sai để cô tới bắt, "Hội trưởng..."

"Xuống xe, cho tôi mượn xe, nhanh lên!" Mộc Như Lam gấp gáp nói.

Đối phương không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy sắc mặt Mộc Như Lamnghiêm trọng thế kia, cậu ta cũng không dám hỏi nhiều. Hai người vộivàng xuống xe, Mộc Như Lam tiếp nhận chìa khóa, chỉ để lại một câu nhờbáo cảnh sát sau đó liền đạp ga phóng đi.

"Báo... báo cảnh sát?" Đôi nam nữ nhìn nhau khó hiểu.

Chu Nhã Nhã ôm sách đứng ở hàng xe kế bên, chứng kiến toàn bộ tình huốngvừa rồi, cô ta nguy hiểm nheo nheo mắt. Thấy cậu trai kia lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, Chu Nhã Nhã vội kêu lên, "Này, tôi đã báorồi."

Cậu trai kia bị cận thị nên không thấy rõ là ai đang lêntiếng nhưng thiết nghĩ những chuyện như thế này chắc cũng không ai dámnói dối, cậu ta gật gật đầu, cất di động vào túi rồi ôm bạn gái chuẩn bị đến trung tâm thành phố đi dạo vài vòng.

Cô bạn gái cau mày nghi hoặc ngoái lại phía sau, tiếc là Chu Nhã Nhã lúc này đã vào ngồi trongxe. Cô bạn gái không phải học sinh năm hai, bình thường có nghe nói vềChu Nhã Nhã nhưng không hề thấy mặt, lúc này cô bạn chỉ ngờ ngợ ngườinày trông quen quá, trong lòng bỗng thấy bất an đến khó hiểu...

Ra đến quốc lộ xe cũng không nhiều lắm, càng đi càng thấy vắng vẻ. Mộc Như Lam thả chậm tốc độ bám theo chiếc xe van phía trước, không phải vì côsợ bị đối phương phát hiện mà là vì bản thân cô vốn không quen điềukhiển xe hơi, kiếp này cô chưa bao giờ học lái xe, kỹ năng từ kiếp trước cũng đã sớm mai một đi ít nhiều.

Thế nhưng, cho dù có phải cưỡixe đạp bám theo thì cô cũng không thể nào trơ mắt nhìn em trai mình bịkẻ khác bắt cóc ngay trước mặt, phải biết rằng, đây là đứa em trai thânái của cô, đứa em trai thân ái đáng yêu như cún con chỉ của mỗi mình cô, ai dám cướp nó khỏi tay cô thì cứ chờ bị chế thành rối đi.

"Đạica, phía sau có một chiếc xe, không biết có phải đang bám theo chúng tahay không." Qua gương chiếu hậu, gã lái xe phóng tầm mắt quan sát chiếcxe ở đằng xa, mới nhìn là đã biết không phải nhân viên an ninh rồi, ngay cả kĩ năng theo dõi cơ bản cũng không nắm được.

Kim Bưu Hổ ngồiphía sau hơi cau mày, hắn cũng không biết chiếc xe kia đang bám theomình hay không. Đang mải đăm chiêu, di động của hắn đột nhiên đổ chuông, hắn nhìn dòng chữ hiển thị tên người gọi rồi bắt máy không chút đắn đo.

"Mộc Như Lam đang bám theo các anh." Chất giọng lạnh lẽo cố hữu của Chu Nhã Nhã vang lên.

Kim Bưu Hổ nhất thời cả kinh, "Cô..."

"Vừa rồi tôi có thấy các anh hành động, yên tâm đi, tôi sẽ không vạch trầncác anh, người được Mộc Như Lam nhờ báo cảnh sát cũng đã bị tôi chặn lại rồi."

Editor: MDL, Diệp Mẫn Chi

Beta-er: MDL

Nguồn: diendanlequydon (DĐLQĐ)

Kim Bưu Hổ thở phào nhẹ nhõm, vươn tay sờ soạng hai má của Mộc Như Lâm đang mê man trên đùi mình một phen, tuy không phải là phụ nữ nhưng cũng mềmmại chẳng thua kém gì, cảm giác mất hồn ấy khiến Kim Bưu Hổ cơ hồ rên rỉ ra tiếng, hắn nhả vào điện thoại một điệu cười dâm dục, "Đúng là đã ănnằm với nhau có khác..."

"Câm miệng!" Chu Nhã Nhã hung tợn quát,cô ta ghê tởm Kim Bưu Hổ muốn chết, nếu thằng cha này không bỏ thuốc côta thì cô ta đã không lên giường với hắn! Cái thân xử nữ cũng đã khôngmất trong tay hắn! Có điều bây giờ không phải là lúc bận tâm tới việcnày, dù sao lúc đó cô ta cũng không thích người nào, hơn nữa lại đangtrong độ tuổi hiếu kỳ về chuyện ấy, tuy rằng ngẫm lại thấy thật ghê tởmnhưng cũng chưa đến mức không thể chấp nhận nổi.

Dừng một chút,Chu Nhã Nhã lại trầm mặt nói, "Anh đã nghĩ đến kết cục của mình khi bịMộc Như Lam phát hiện chưa hả? Đừng quên Mộc Như Lam chính là đứa cháugái bảo bối của Kha lão gia. Kim gia các anh ở thành phố K như cá gặpnước nhưng ở địa bàn Kha gia thì cùng lắm cũng chỉ là một con côn trùng, bọn họ chỉ cần một ngón tay để nghiền các anh ra bã."

Kim Bưu Hổ trước giờ luôn tự cao tự đại nghe Chu Nhã Nhã nói như vậy thì sắc mặtcũng xám ngoét. Tuy hắn là kẻ không học vấn không nghề nghiệp nhưng vẫnnhận thức được mình tuyệt đối không thể chọc vào Kha gia, nào ngờ hànhđộng hôm nay lại xui xẻo bị Mộc Như Lam bắt gặp.

Từ sau khi xuấtviện, Kim Bưu Hổ vẫn luôn nhớ về Mộc Như Lâm, mỗi lần nhớ là một lầnthằng nhỏ bất lực với phụ nữ của hắn hăng hái dựng cờ, vì thế hắn ngàyđêm nhung nhớ Mộc Như Lâm, trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh cái cổtrắng nõn, khuôn mặt trầm tĩnh và thân thể nuột nà bên dưới lớp quần áocủa Mộc Như Lâm. Hắn bỗng nảy sinh một sự tò mò chưa từng có đối với cơthể phái nam, sau khi thưởng qua tư vị mất hồn của một vài nam hài màhắn kiếm về nhà, Kim Bưu Hổ đã hoàn toàn sa lầy.

Không biết từbao giờ, hắn càng lúc càng muốn Mộc Như Lâm, cuối cùng nhịn hết nổi mớiquyết định ra tay. Hôm nay là ngày thứ ba bọn họ mai phục ở chỗ này, còn chưa kịp vui mừng vì hành động trót lọt thì đã thấy Mộc Như Lam đuổisát phía sau.

Thấy đầu dây bên kia im lặng không nói, Chu Nhã Nhã nhếch miệng, "Tôi báo trước, cho dù bây giờ anh chịu thả Mộc Như Lâm ra thì Mộc Như Lam cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu, cô ta yêu nhất chínhlà hai đứa em trai."

Hiển nhiên là Kim Bưu Hổ hiểu rõ điều này,năm năm trước Mộc Như Lam mới chỉ mười một tuổi nhưng đã dám cướp ngườidưới lưỡi dao của bọn họ. Hắn không còn nhớ ánh mắt của bé gái nhỏ xíukhi ấy, chỉ biết rằng ánh mắt đó đã dọa hắn và đồng bọn giật thót, bởivậy mới sơ sảy tạo cơ hội cho Mộc Như Lam đoạt lại Mộc Như Sâm và MộcNhư Lâm, nếu không thì lấy ưu thế về số lượng và chất lượng, bọn họ làmsao có thể để miếng mồi ngon của mình lọt vào tay một đứa con nít?

Nhìn chiếc xe tuy tốc độ chập chừng nhưng vẫn kiên trì bám theo phía sau, Kim Bưu Hổ có hơi sợ hãi.

"Việc duy nhất anh có thể làm lúc này, một là nhanh chóng thả Mộc Như Lâm ra, ngoan ngoãn xin lỗi Mộc Như Lam rồi chạy đến nhận tội với Kha gia, hailà làm đến cùng, thẳng tay giải quyết luôn Mộc Như Lam thừa dịp cảnh sát chưa kịp hành động, ngoại trừ Mộc Như Lam, tôi, và anh ra, sẽ không cóngười thứ tư biết đến chuyện ngày hôm nay!" Chu Nhã Nhã nói xong thì lập tức cúp điện thoại, cô ta chỉ giúp Kim Bưu Hổ đưa ra hai lựa chọn chứkhông hề nhúng tay vào những chuyện khác, không thể đổ tội cho cô tađược.

Nghe xong đề xuất của Chu Nhã Nhã, Kim Bưu Hổ lập tức trợnto hai mắt, hắn quay đầu nhìn chiếc xe đằng sau, sau đó nhìn sang quangcảnh vắng vẻ trước mặt, cuối cùng lại cúi đầu nhìn mỹ thiếu niên đầy hút hồn đang nhắm chặt hai mắt. Kim Bưu Hổ là một con dâm thú không bao giờ thấy no, như thể sinh ra chỉ để làm chuyện đó, bây giờ muốn hắn ném đimiếng thịt béo mà mình đã tâm tâm niệm niệm từ lâu, làm tổn hại một Kimgia luôn vì hắn mà sẵn sàng trả mọi giá lớn?

Editor: MDL, Diệp Mẫn Chi

Beta-er: MDL

Nguồn: diendanlequydon (DĐLQĐ)

Trong mắt Kim Bưu Hổ xẹt qua tia sáng hung ác, kiểu gì cũng chết, chi bằng cứ chọn phương pháp đồng quy vu tận, hơn nữa chuyện này sẽ không có ngườithứ tư biết. Vả lại, đám cảnh sát chưa thánh đến mức không gì không làmđược, chẳng phải bọn chúng cũng đã bó tay trước vụ mất tích bí ẩn củađám huynh đệ và em gái hắn đấy sao? Nói không chừng trong cái rủi có cái may, hắn có thể biến Mộc Như Lam trở thành nạn nhân tiếp theo của chuỗi mất tích này, Kim gia sẽ tiếp tục thảnh thơi làm ăn ở thành phố K, hơnnữa vẫn còn hậu thuẫn mạnh nhất sau lưng Kim gia cơ mà?

Nghĩ đếnđây, Kim Bưu Hổ càng thêm yên tâm, đối phương chỉ là một đứa con gái 16tuổi, hắn không tin mình không xử lý được cô ta, còn về chuyện giếtngười... Ngại ghê, hắn làm nhiều quá rồi, thứ gọi là áp lực tâm lý cũngđã sớm vứt đi nơi nào.

Kim Bưu Hổ gọi lại cho Chu Nhã Nhã, nếuChu Nhã Nhã đã hiến kế thì đừng mong ngồi đó làm ngư ông đắc lợi, KimBưu Hổ hắn chưa ngu đến mức bị lợi dụng mà cũng không biết.

ChuNhã Nhã có vẻ đã bị sự kiện lúc trưa chọc cho nổi lửa nên cũng bắt đầunảy sinh ý định cá chết lưới rách với Mộc Như Lam, cô ta không ngần ngại chỉ dẫn Kim Bưu Hổ qua điện thoại, "Anh tìm di động Mộc Như Lâm rồi gọi cho Mộc Như Lam, bắt cô ta ném điện thoại và toàn bộ các thiết bị điệntử có khả năng liên lạc ra ngoài cửa sổ. Bây giờ cô ta vẫn nghĩ rằngcảnh sát đã nhận được tin nên chắc chắn sẽ làm theo không chần chừ. Chứđợi lát nữa Mộc Như Lam phát hiện phía cảnh sát vẫn chưa có động tĩnh,nói không chừng cô ta sẽ tự mình gọi đến cục cảnh sát..."

Mộc Như Lam nhận được cuộc gọi từ số máy của Mộc Như Lâm, sau khi nghe Kim BưuHổ đặt điều kiện, cô ném cái máy tính xách tay đang phát AV ra ngoài cửa sổ, "Tôi cam đoan đây là thiết bị điện tử duy nhất trên chiếc xe có khả năng liên lạc với bên ngoài."

"Bây giờ tao đếm tới ba, mày némđiện thoại của mày ra ngoài cửa sổ, bằng không đừng trách tao khôngkhách khí với thằng em mày!" Kim Bưu Hổ dữ tợn đe dọa.

Đồng bọn của Kim Bưu Hổ cầm ống nhòm quan sát, lên tiếng, "Nó không có động tác gì đáng nghi."

"Mày bị ngu à, nói nhỏ thôi!" Người ngồi ở ghế phó lái liền gầm nhẹ, lớn tiếng như vậy nhỡ bị đối phương nghe thấy thì sao!

Sự thật đúng là thế, Mộc Như Lam có nghe được.

Cô hơi nheo mắt, Kim Bưu Hổ không phải là kẻ giỏi tính toán, nhất định đãcó người mách nước cho hắn về phương pháp thông minh này, hơn nữa, hắnmuốn cô ném hết thiết bị điện tử xuống... là vì sợ cô báo cảnh sát sao?Người bình thường ai cũng báo cảnh sát ngay từ đầu rồi chứ đâu cần chờđến bây giờ? Bọn chúng muốn cô ném điện thoại xuống, tức là bọn chúng sợ cô lại tiếp tục liên lạc thỉnh cầu giúp đỡ từ bên ngoài, nói cách khác, hai người vừa nãy không báo cảnh sát? Hoặc là đã bị ai đó chặn đứng?

Đầu dây bên kia bắt đầu đếm số, Mộc Như Lam vội vàng nói, "Chờ một chút!"Ngón tay cái lặng lẽ di chuyển trên bàn phím, mái tóc đen che đi độngtác của cô khiến người cầm ống nhòm đằng trước không thể nhìn thấy gì.

"Chờ cái rắm! Mau ném..."

"Tôi muốn xác nhận em trai tôi có thật sự bình yên hay không! Đừng tưởng tôi là con ngốc, các anh sợ cảnh sát đến nên mới muốn bắt tôi làm con tinchứ gì?"

Thông qua điện thoại của Kim Bưu Hổ, Chu Nhã Nhã nghethế thì cười khẩy, "Xem ra cô ta thật sự nghĩ rằng cảnh sát đã pháingười tới cứu, mau bắt Mộc Như Lam ném điện thoại đi nhanh lên, tới nơithì lập tức xử lý cô ta ngay. Mộc Như Lam quỷ kế đa đoan, để cô ta sốngthêm hai giây là đã đủ gây họa rồi!"

"Còn cần cô nhắc chắc." KimBưu Hổ cười, hắn thả điện thoại của mình xuống rồi quát vào điện thoạiMộc Như Lâm, "Mày tin hay không thì tùy, một, hai, ba!"

Chiếcđiện thoại tinh xảo màu trắng bị thả ra ngoài cửa sổ, lực va đập làm nólăn thêm mấy vòng, cả nắp đậy phía sau cũng bị bật tung.

Kim Bưu Hổ cúp điện thoại rồi gọi lại, lần này thì đã không còn ai nhận điện nữa, hắn đắc ý nở nụ cười.

Trong khoảng thời gian ngắn, Mộc Như Lam chỉ kịp bấm vài kí tự và đặt chế độgửi toàn bộ, điện thoại đang có cuộc gọi nên tin nhắn chưa thể gửi đi mà phải chờ đến tận khi Kim Bưu Hổ cúp máy. Số điện thoại trong danh bạcủa cô không nhiều nhưng cũng vừa đủ, chỉ cần một người nhận được tinnhắn thì cơ hội chị em cô thoát nạn lại tăng thêm một chút rồi... Chỉmong chiếc điện thoại kia trăm ngàn đừng rớt hỏng!

Editor: MDL, Diệp Mẫn Chi

Beta-er: MDL

Nguồn: diendanlequydon (DĐLQĐ)

Sắc trời dần dần ảm đạm, con đường cũng ngày một dài, không biết chiếc xephía trước vốn đã muốn đi xa như vậy hay là đang cố tình làm cho Mộc Như Lam bị rối rắm, bọn họ không ngừng băng qua những ngã ba đường, khôngngừng hướng về những địa điểm hẻo lánh. Nếu cứ tiếp tục thế này, tại một nơi không có máy quay theo dõi cũng như tín hiệu liên lạc, ai có thểtới cứu?

Kỹ thuật lái xe trúc trắc của Mộc Như Lam bắt đầu trởnên thuần thục, có thể thấy được cô đã đi bao xa, cô cũng chắc chắn rằng hai người kia không báo cảnh sát hoặc đã bị chặn lại, bởi vậy mới cóchuyện đến tận bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cô mở radio rất lâurồi nhưng hoàn toàn không nghe được một tin tức liên quan nào cả.

Mộc Như Lam một tay siết chặt bánh lái, một tay bắt đầu lục lọi những thứđặt trong hộc xe, cô tìm thấy một hộp bao cao su, một bình nước hoa, một cây bút máy, và một con dao rọc giấy, toàn bộ đều là của cô bạn gái khi nãy.

Lúc xuống xe nhất định cô sẽ bị yêu cầu cởi áo khoác, cănbản không giấu được nhiều đồ như vậy, đã vậy đối phương còn là một đámđàn ông sức dài vai rộng với số lượng áp đảo, hiện tại muốn chạy cũngkhông kịp, cô không thể quay đầu bỏ đi khi biết Kim Bưu Hổ có ý đồ đêtiện với em trai bảo bối của mình, hơn nữa...

Đầu lưỡi của Mộc Như Lam đảo qua môi dưới, ánh đèn mờ mờ càng làm tăng thêm vẻ nguy hiểm và cám dỗ...

Đại bộ phận biến thái đều có một sức hấp dẫn kỳ lạ hay thậm chí là một diện mạo vô cùng quyến rũ. Bọn họ nói năng khéo léo hùng hồn, thường xuyêndùng ngôn ngữ để định hướng người khác theo ý mình, bọn họ ích kỷ, giỏingụy trang, coi mình là trung tâm và hầu như không bao giờ sợ hãi.

Mà Mộc Như Lam chính là một kẻ biến thái và một bệnh nhân tâm thần nhưthế. Có thể bề ngoài của cô rất đặc biệt, nhưng ác ma trong cô lại mangđầy đủ đặc điểm của một kẻ biến thái trong những cuốn sách tâm lý họctội phạm.

Cô không sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy hưng phấn.

A... Con mồi ấy thế mà cũng dám cắn ngược lại thợ săn sao? Quả đúng là thúvị. Ừm, để cô suy nghĩ một chút... Bút máy? Bút máy thật sắc nhọn, chibằng cắm nó vào con mắt của mi đi? Đừng lo, ta hứa sẽ không đâm thủngnão mi đâu. Còn dao a, loại dao này cầm trên tay thật thuận tiện, dùngđể cắt đứt cổ họng của mi là tốt nhất, máu tươi phun tung toé, cảnhtượng mi run rẩy ngã vào vũng máu chắc chắn sẽ cực kỳ cực kỳ mỹ lệ...Ôi, điện thoại bị rơi mất rồi, bằng không ta nhất định sẽ quay phim đểsau này thưởng thức lại mỗi lúc nhàn rỗi...  

Chương 87 (V14.2): Ác ma(2)  

Nằm đơn độc trên mặt đường đầy đất cát, chiếc điện thoại màu trắng bỗng sáng màn hình, bắt đầu chậm chạp gửi tin nhắn.

Di động của Mộc Như Lam có hai sim, sim 1 toàn là số người nhà và bạn bè thân thiết, còn sim 2 lưu số những người chỉ có thể gọi là quen biết.

Số của Mộc Như Lâm dĩ nhiên là nằm trong sim 1, vì vậy tin nhắn của Mộc Như Lam gửi đi cho danh bạ sim 1.

Thành phố K. Mộc gia.

Kha Uyển Tình đang bận túi bụi, hoàn toàn không để ý đến chuyện ba chị em Mộc Như Lam vẫn chưa về nhà ăn cơm, di động trên bàn chợt rung lên, bà ta phiền chán cầm xem thì thấy có tin nhắn gửi tới từ số của Mộc Như Lam. Đọc được nội dung bên trong, bà ta chỉ cho rằng Mộc Như Lam không cẩn thận ấn nhầm nên liền ném di động sang một bên rồi tiếp tục làm việc.

Thành phố G.

Di động của Mộc Chấn Dương đã tắt máy mấy hôm nay. Mỗi buổi tối ông ta đều dẫn Bạch Tố Tình đi làm quen với bạn bè mới. Ở bên cạnh Bạch Tố Tình càng lâu, cái cảm giác "đời thật đẹp" đã mất tự thuở nào lại càng ùa về trong tâm trí ông ta. Mỗi lần nhìn thấy Bạch Tố Tình cười cười ôm cánh tay mình, khéo léo giữ thể diện cho mình trong bữa tiệc rượu, ngay cả Kim Bác Hùng cũng không tiếp tục lạnh nhạt mà còn chủ động trò chuyện cùng mình, Mộc Chấn Dương lại càng đối xử tốt với Bạch Tố Tình, càng ngày càng thích Bạch Tố Tình, thậm chí, có những lúc người khác nhắc tới Mộc Như Lam con gái ông ta, Mộc Chấn Dương còn tưởng rằng đối phương đang nói về Bạch Tố Tình, tâm trạng lập tức vui sướng đến mức bay bổng.

Thành phố K. Quốc lộ quanh núi.

Dù thiếu đi An Hữu Minh thì cuộc sống vẫn tiếp tục guồng quay của nó, nhóm đua xe trên quốc lộ quanh núi vẫn sôi động như trước, những tay đua vẫn nhiệt tình tận hưởng thanh xuân của chính mình.

"A Sâm, sao A Lâm chưa tới?" Lưu Khải đến trễ, không thấy Mộc Như Lâm đâu thì mới ngạc nhiên hỏi, hai anh em nhà này từ nhỏ đến lớn cứ như một cặp sinh đôi dính liền, số lần tách ra dùng mười ngón tay đếm vẫn còn dư.

Mộc Như Sâm cầm mũ bảo hiểm trên tay chuẩn bị bắt đầu cuộc đua, nghe Lưu Khải hỏi vậy thì cũng không để ý nhiều, "Nó bảo phải ở lại trường học nghiên cứu phát minh mới nên không tới." Mộc Như Sâm không nghĩ rằng em trai sẽ lừa mình, vì vậy nó nói cái gì cậu liền tin cái đó. Nếu ngay từ đầu Mộc Như Lâm đã nói là phải ở lại đợi Mộc Như Lam về chung thì Mộc Như Sâm dù yêu đua xe đến mấy cũng sẽ không đi.

"Lại phát minh? Ôi trời, sao tớ cứ có cảm giác như Sói xám* ấy nhỉ?"

*Sói xám: Nhân vật phản diện của bộ phim hoạt hình "Cừu vui vẻ và Sói xám". Trong phim này, mỗi khi Sói xám có âm mưu bắt cừu ăn thịt thì Cừu vui vẻ (với trang bị công nghệ tiên tiến) sẽ lại phát minh những đồ vật giúp phá kế hoạch của Sói xám, vì vậy Lưu Khải mới tự nhận mình là Sói xám và so sánh Mộc Như Lâm với Cừu vui vẻ.

"Cậu có đua hay không hả?" Mộc Như Sâm cũng chả muốn nói chuyện vớ vẩn với cậu ta.

Lưu Khải nhún nhún vai, đội vào chiếc mũ bảo hiểm màu xanh bạc, "Đua chứ sao không, để xem 'hàng' ai to hơn."

"Xùy."

Lá cờ đỏ vung lên, những chiếc xe đua như tên rời cung lao vút ra ngoài, Mộc Như Sâm yêu cực kỳ cái cảm giác tự do tự tại này, bên tai tràn ngập tiếng động cơ và tiếng gió vù vù, di động đặt trong túi bên đùi rung lên vài cái, Mộc Như Sâm cũng không dừng xe, thầm nghĩ chắc là tin rác, đợi cậu đua xong rồi tính sau.

Thành phố K. Quán bar Ý Loạn Tình Mê.

Trong phòng kín, không khí căng như dây đàn, một nhóm đàn ông toàn thân mặc đồ đen cảnh giác nhìn chằm chằm năm chàng trai cô gái trẻ tuổi ở phía đối diện, rõ ràng trong tay bọn họ đều có súng, thế nhưng lại run run không dám bóp cò.

Tại chiếc sô pha đơn màu đen, thiếu niên tuấn tú lười biếng ngồi vắt hai chân, yêu dã và nguy hiểm.

Mà bên cạnh hắn là những thiếu niên trẻ tuổi cá tính độc đáo mỗi người một vẻ, trong đó có một cô gái nhìn như vô hại nhưng lại khiến cả một đám người phải e dè đến chảy mồ hôi lạnh.

"Chuyện tôi nói, các ông có thể từ từ suy nghĩ, không cần nóng vội, cứ để cho đầu óc tỉnh táo rồi bàn tiếp." Đoạn Nghiêu thờ ơ nói, trên tay cầm một ly rượu đỏ tươi, bên dưới ánh đèn mờ mờ, xuyên thấu qua khối chất lỏng trong suốt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp như phản xạ ra từng tia sáng đỏ, "Dù sao thì, con người ta một khi nóng vội thường rất dễ làm ra những quyết định sai lầm, mà quyết định một khi đã sai thì thường sẽ dẫn đến vô số phản ứng dây chuyền, nếu chẳng may..."

"Xoảng!" Ly rượu đỏ trên bàn tay trắng nõn bỗng rơi xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ nát làm lòng người run rẩy.

"Ha ha ha ha a..." Chàng trai như yêu tinh nhẹ nhàng nở nụ cười, xinh đẹp diễm lệ mà nguy hiểm vạn phần, tựa như một đóa hoa lớn lên trong độc dược.

"Đi thong thả~" Lưu Bùi Dương tự đắc cầm gương, tỏ thái độ đi thong thả không tiễn đừng cản trở người ta soi gương.

Những người áo đen giật nảy mình, nhưng không một ai dám cử động.

Lúc này cô gái duy nhất trong nhóm mới nâng mắt lên, cái nhìn lạnh như băng sắc như kiếm liền phóng tới, "Còn chưa cút?"

Đám người kia nghe vậy thì thân thể mềm nhũn, vội vàng nối đuôi nhau xông ra ngoài.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại bọn họ, Lễ Thân vừa đạp Thái Sử Nương Tử vừa cười bỉ, "Tớ phát hiện cậu càng ngày càng biết giả vờ dọa người."

Thái Sử Nương Tử bực mình đá trả, đáy mắt vẫn còn lưu lại một tia sáng bén nhọn, "Bà đây cần phải giả vờ chắc?"

Đoạn Nghiêu đứng dậy, ngáp một cái rồi lười biếng duỗi cơ lưng, như thể chuyện hắn vừa làm chỉ là xem một buổi biểu diễn nhàm chán chứ không phải là đánh một trận ác liệt không dễ dàng.

"Thôi, về ngủ nào..." Đoạn Nghiêu chuẩn bị rời khỏi, ngay vào lúc này, điện thoại phát âm báo có tin nhắn mới, hắn lấy điện thoại ra khỏi túi đồng thời ngoái đầu nhìn bốn người phía sau, bọn họ cũng đang cầm điện thoại trên tay, có vẻ là cùng lúc nhận được một tin nhắn.

"Là Lam Lam." Thái Sử Nương Tử vui vẻ nói, giây tiếp theo lại nhíu mày nghi hoặc, "Cái gì thế này?"

Mấy người Đoạn Nghiêu cùng đọc tin nhắn, cuối cùng tất cả đều lâm vào trầm tư, cô ấy nhắn nhầm chăng? Hay là muốn ám chỉ điều gì đó?

Đoạn Nghiêu đánh một cuộc gọi cho Mộc Như Lam, thế nhưng không có ai bắt máy.

"Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?" Thái Sử Nương Tử nghiêm giọng.

Lông mày Đoạn Nghiêu nhíu lại, ngón cái vô thức sờ lên chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ, bình thường Mộc Như Lam rất hiếm khi gửi tin nhắn cho bọn họ, có chuyện gì cô cũng trực tiếp gọi điện thoại, cần gì phải gửi tin nhắn cho nhiều người? Cũng có thể Mộc Như Lam nhắn nhầm, tuy nhiên hắn có linh cảm chuyện không đơn giản như vậy.

"Mặc, điều tra hành tung của Lam Lam ngày hôm nay..."

Thành phố K. Lục gia.

Trong lúc dùng cơm cùng ba thành viên Lục gia, Mặc Khiêm Nhân bất giác quét tầm mắt ra ngoài cửa sổ, mùa đông đang gần kề, đêm đến mỗi lúc một sớm, giờ này mùa hè, bầu trời vẫn còn tràn ngập ánh chiều tà.

Sau khi nghe Lục Tử Mạnh nói Mộc Như Lam không thích bà can dự vào chuyện riêng, Lục mụ mụ vẫn thường xuyên than thở, thường xuyên u oán liếc nhìn Mặc Khiêm Nhân, Mặc Khiêm Nhân bình tĩnh làm như không thấy gì, nhưng Lục ba ba và Lục Tử Mạnh thì đã bắt đầu ê ẩm.

Trên bàn cơm, Lục mụ mụ vừa xới cơm cho mấy người đàn ông vừa buộc miệng nói thầm, "Khiêm Nhân à... cháu nhất định không được thua kém người khác, nhất định phải cố gắng, dì và mẹ cháu và cả ông cháu đều rất thích Lam Lam..."

"Phụt... Khụ, khụ khụ!" Lục Tử Mạnh lại một lần nữa bị cái tên của Mộc Như Lam kích thích, Lục ba ba thấy vậy thì nghiêm mặt lại, đứa nhỏ này, phải đến khi nào mới học được một phần trầm ổn của Khiêm Nhân!

Lục mụ mụ trừng Lục Tử Mạnh một cái rồi tiếp tục nhắc nhở Mặc Khiêm Nhân, "Khiêm Nhân à, dì thấy cháu và Lam Lam rất rất xứng đôi, Lam Lam có lẽ cũng thích cháu, tuy Lam Lam nói sẽ không yêu đương trước khi tốt nghiệp trung học nhưng qua tháng sáu năm sau là con bé đã trở thành sinh viên rồi. Cháu bảo Lam Lam thi vào trường nào đó ở thủ đô đi, hay là thi trường ở Mỹ cũng được. Con bé tốt như thế, cháu phải kiên quyết giữ lấy bằng không sẽ bị cướp đi mất!"

Lục mụ mụ đã suy nghĩ thay Mặc Khiêm Nhân cả rồi, nếu Mặc Khiêm Nhân không muốn ở lại Trung Quốc, mà Mộc Như Lam lại không muốn ra nước ngoài du học, vậy thì đến thủ đô là tốt nhất, nơi đó có Mặc gia nên sẽ chẳng ai dám khi dễ Mộc Như Lam, ngoài ra bọn họ cũng có thể hỗ trợ đề phòng có kẻ tới cướp Lam Lam đi. Người thương còn ở trong nước, Mặc Khiêm Nhân dù bận đến mấy thì cũng không thể không trở về.

"Mẹ!" Lục Tử Mạnh cau mày mất hứng, trong lòng hắn lo muốn chết, sao mẹ già cứ phải bao đồng như vậy a? Đã bảo đừng can thiệp rồi mà cứ thích chen chân vào cho bằng được, làm thế khác nào đẩy Mặc Khiêm Nhân vào hố lửa cơ chứ? Hắn chỉ nghĩ đến chuyện đêm đêm có kẻ biến thái ngủ cùng mình là đã nổi hết da gà rồi! Mặc Khiêm Nhân làm sao có thể sống chung với một kẻ biến thái?!

"Con im lặng coi!" Lục mụ mụ còn nóng tính hơn cả Lục Tử Mạnh.

Bên kia hai mẹ con ngươi một câu ta một câu, còn nhân vật chính ngồi đối diện thì lại ung dung bình thản như chưa nghe lọt chữ nào, hắn cầm bát gắp hành tỏi ra khỏi thức ăn đến khi hết sạch mới chịu bỏ vào miệng, bỗng cảm giác được di động trong túi quần rung lên hai hồi, hắn quen tay lấy ra xem.

—— 434.

from: Mộc Như Lam.

Mặc Khiêm Nhân ngạc nhiên nhìn con số trên màn hình, đôi mắt lạnh lùng hơi nheo lại.

Lục Tử Mạnh ngó sang thăm dò tình hình bên địch, ơ một tiếng, "Đây là cái gì? Các cậu đang chơi trò đoán số sao?"

Mặc Khiêm Nhân không trả lời Lục Tử Mạnh mà chỉ trực tiếp gọi điện thoại cho Mộc Như Lam, nhưng dĩ nhiên là không có ai bắt máy. Lục Tử Mạnh còn đang thắc mắc kia là cái gì thì Mặc Khiêm Nhân đã đứng dậy đi nhanh lên lầu.

"Ái chà... thằng bé này, lo nói chuyện yêu đương mà không thèm ăn cơm luôn?" Lục mụ mụ thích thú lẩm bẩm, trong mắt đong đầy ý cười, cũng đúng thôi, người có tâm trạng như thế này lúc nào cũng thấy hạnh phúc, nói đúng hơn là, người có cơ hội hy sinh cho người mình yêu thường sẽ hạnh phúc hơn người được hưởng thụ tình yêu, cho dù kết cục có bi thảm đến đâu thì cũng không thể sánh kịp niềm hạnh phúc trước đó.

Mặc Khiêm Nhân bước vào thư phòng, hắn vẫn chưa hiểu Mộc Như Lam gửi ba con số này là có ý gì, nhưng hắn linh cảm mình phải lập tức giải mã ra.

Mặc Khiêm Nhân làm việc rất có nguyên tắc, hắn sẽ không phạm sai lầm ở những khía cạnh đơn giản như các thiên tài khác, kinh nghiệm đã dạy hắn rằng: khi ngươi gặp phải một tình huống khẩn cấp, hãy đem khả năng đơn giản nhất đặt ra trước mặt, mà khả năng đơn giản nhất cho dãy số này là gì?

Đó chính là —— Mộc Như Lam nhắn nhầm.

Có lẽ thứ cô muốn gửi không phải là ba chữ số này mà là một thứ gì đó có liên quan đến chúng, nhưng nếu vậy, Mặc Khiêm Nhân không thể không đoán định rằng Mộc Như Lam đang ở trong tình huống cực kỳ nguy hiểm, bởi cô không phải tuýp người sơ suất đến mức nhắn nhầm một tin cơ bản như thế này.

Mặc Khiêm Nhân nhớ lại nhãn hiệu và kích cỡ di động của Mộc Như Lam, điều may mắn ở đây là di động của hắn cũng cùng y kiểu đó, SO—— Mặc Khiêm Nhân nhìn bàn phím, hai giây sau, hắn vơ lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế rồi gấp rút chạy xuống lầu.

Ba người còn đang ăn cơm không ngờ rằng Mặc Khiêm Nhân mới đi lên chưa bao lâu đã vội trở lại, Lục Tử Mạnh buông đũa chạy ra ngoài, kết quả chỉ thấy đèn xe của Mặc Khiêm Nhân đang dần rời xa.

"Kháo! Không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?" Ngoại trừ những lần Mặc Khiêm Nhân truy bắt tội phạm biến thái, Lục Tử Mạnh chưa bao giờ thấy bạn tốt gấp gáp đến như vậy, hắn vỗ vỗ đùi, nhanh chóng lái xe bám theo.

Mặc Khiêm Nhân lạnh mặt nhìn thẳng phía trước, bàn tay tái nhợt thành thạo bẻ bánh lái, chân ga gần như đạp hết cỡ, giữa đường cái đông đúc những xe, hắn lấy tốc độ và kỹ thuật của một tay đua chuyên nghiệp để lướt xuyên qua đó.

Trong đầu Mặc Khiêm Nhân bắt đầu tiến hành quá trình suy luận, nếu có một chiếc máy tính có thể hiển thị hoạt động não bộ của hắn thì thứ hiển thị trên màn hình nhất định sẽ khiến cho người ta hoa mắt không kịp theo dõi.

Khi quen dùng điện thoại đến một mức độ nhất định, người ta sẽ không cần nhìn cũng biết phím nào ra phím nào. Mặc Khiêm Nhân chuyển đổi bàn phím số và bàn phím tiếng Anh vài lần, hắn phát hiện ra, động tác bấm số 4 và 3 giống hệt động tác bấm chữ S và O.

SOS.

(MDL: Nào giờ cứ tưởng Lam Lam nhà giàu xài điện thoại cảm ứng, đọc suy luận của anh thì mới vỡ lẽ, hóa ra chị ý dùng điện thoại bấm phím các nàng ạ, thật gần gũi quá đi =))~)

Tóm lại, đây là tin nhắn cầu cứu của Mộc Như Lam, lúc ấy cô đang ở tình huống khẩn cấp nên không thể nhìn xem mình ấn có đúng hay không, hơn nữa, nếu muốn gửi tin nhắn, di động hẳn phải ở chế độ ngũ bút hoặc bính âm, khả năng duy nhất xuất hiện con số chỉ có thể là cô lén gõ tin nhắn vào thời điểm điện thoại đang có cuộc gọi.

Mà loại di động này lại không thể gửi tin nhắn đi khi đang trò chuyện, như vậy sẽ làm cho mạng bị lỗi dẫn đến cắt đứt cuộc gọi, nói cách khác, có người đang giám thị từ xa và khống chế Mộc Như Lam thông qua điện thoại di động, nếu đối phương ở gần, Mộc Như Lam sẽ không có cơ hội gửi đi tin nhắn này.

Mộc Như Lam là người mà quốc gia coi trọng, số điện thoại của cô được cục cảnh sát xếp vào loại ưu tiên, Mộc Như Lam không báo cảnh sát mà chỉ lặng lẽ gửi đi tin nhắn cầu cứu, ấy là vì đối phương uy hiếp không cho phép cô báo cảnh sát, nguyên nhân có thể là một thứ nào đó mà Mộc Như Lam coi trọng, tỉ như em trai của cô.

Như vậy, có người bắt cóc em trai Mộc Như Lam để uy hiếp cô – năm năm trước Mộc Như Lam dám bất chấp nguy hiểm để cứu em trai mình thì bây giờ cũng vậy –Mộc Như Lam có khả năng đang ở một mình, đối phương dùng di động em trai cô để gọi điện tới, hơn nữa còn dùng ống nhòm giám sát hành động của cô hòng ngăn cản cô lén báo cảnh sát. Mộc Như Lam vừa nghe điện thoại vừa lén gõ tin nhắn cầu cứu, để tăng khả năng được cứu trợ, cô sẽ lựa chọn gửi cho nhiều người.

Dựa trên giả thiết hắn vừa đặt ra cùng với độ thu hút của Mộc Như Lam, nếu cô đang ở nơi đông người, cho dù cô không báo cảnh sát thì cũng sẽ có người giúp cô báo, vì thế Mộc Như Lam không có khả năng ở trong khu vực thành phố. Chưa hết, đối phương có thể giám sát cô và cô cũng biết đối phương đang giám sát mình, điều này chỉ xảy ra khi khoảng cách hai bên không quá dài, có thể là đối phương lái xe đi phía trước, còn Mộc Như Lam lái xe ở phía sau.

Nếu vậy thì hắn có thể bổ sung thêm một chi tiết nữa vào giả thiết vừa rồi, đó là Mộc Như Lam tận mắt thấy em trai mình bị bắt cóc nên vội vã đuổi theo mà không kịp báo cảnh sát, tạo cơ hội đối phương khống chế mình. Có thể hai chị em cô đã hẹn nhau tại một địa điểm ít người nào đó, cô đi tới thì mới chứng kiến mọi chuyện, địa điểm này chắc chắn không phải hắc ốc – Mộc Như Lam chưa bao giờ cho bất kỳ kẻ nào đến hắc ốc, đó là địa điểm gây án của cô – khả năng duy nhất là học viện Lưu Tư Lan sau tan học nửa giờ, khi ấy học sinh không tham gia xã đoàn đã sớm về nhà, cổng trường rất vắng vẻ, hơn nữa đây còn là lúc giao ca sáng tối tại học viện Lưu Tư Lan, ở giữa có khe hở mười phút không người giám sát, quả là một thời cơ gây án hoàn hảo.

Cho nên, tin nhắn này có thể đã được gõ ra từ hai giờ trước, nhưng vì trục trặc nào đó mà thời gian gửi tin bị lùi lại.

Từ Lưu Tư Lan đi ra ngoài, bên trái là đường tới trung tâm thành phố, bên phải là đường ra ngoại ô hẻo lánh, chẳng có kẻ bắt cóc nào lại ngu đến mức chạy về trung tâm thành phố, cho nên, hướng truy tìm, bên phải.

Không thể không thừa nhận, Mặc Khiêm Nhân hoàn toàn đủ tư cách làm một nhà tâm lý học tội phạm nổi tiếng thế giới, chỉ từ một dãy con số, hắn có thể tìm ra gần như toàn bộ quá trình phạm tội và cả hướng truy tìm tung tích. Đây cũng là lý do tại sao biến thái Mộc Như Lam luôn kiêng kỵ và cảnh giác đối với người làm nghề này, tuy nhiên khi ấy cô không ngờ rằng, sẽ có một ngày cô trở thành bạn bè với loại người mà mình kiêng kị nhất, hơn nữa còn là vì chính cô ban đầu có chút chủ động, cuối cùng lại xúc tác cho đối phương chuyển bị động thành chủ động.

Sau khi đi qua trung tâm thành phố, lượng xe dần dần ít đi, Mặc Khiêm Nhân hành động không chút chần chừ, chẳng bao lâu sau, chiếc xe đi đến học viện Lưu Tư Lan, hắn chỉ nhìn lướt qua rồi tiếp tục tiến thẳng về phía trước, chân ga đạp hết cỡ.

Lục Tử Mạnh vất vả bám theo sau, kỹ thuật của hắn không tốt bằng Mặc Khiêm Nhân, vừa mới nãy thiếu chút nữa đã mất dấu ngay tại trung tâm thành phố, cũng may con đường này rõ ràng là tiến về phía Lưu Tư Lan, hắn không thể theo dõi xe của Mặc Khiêm Nhân nhưng vẫn có thể đoán được đường đi.

Lục Tử Mạnh cũng biết làm một ít suy luận đơn giản, Mặc Khiêm Nhân nhất định là đi tìm Mộc Như Lam, nhất định là Mộc Như Lam đã gặp phải chuyện gì đó, vì sao? Rất đơn giản a, bởi vì Mặc Khiêm Nhân chỉ có hứng thú với biến thái, nguyên nhân khiến Mặc Khiêm Nhân ở lại thành phố K một thời gian dài cũng là Mộc Như Lam.

...

Bên kia, Đoạn Nghiêu rốt cuộc cũng nhận được báo cáo của Lê Mặc, càng nghe nhiều, đôi mắt của hắn càng híp lại đầy nguy hiểm, Thái Sử Nương Tử thì nhăn trán, "Cậu nói cái gì? Lam Lam đã rời học viện Lưu Tư Lan nhưng vẫn chưa về Mộc gia? Ở nhà hàng Lâu Lan cũng không thấy tung tích? Bên bộ giao thông cũng không quay được bất kỳ hình ảnh liên quan nào?"

Lê Mặc lắc đầu.

"Nghĩa là sau khi rời khỏi học viện Lưu Tư Lan, hội trưởng đại nhân không vào trung tâm thành phố mà lại đi về phía con đường không có camera theo dõi." Lễ Thân cau mày.

"Vì sao bên Mộc gia vẫn chưa truyền ra tin tức gì? Con cái biệt tăm biệt tích, chẳng lẽ người làm cha mẹ không phát hiện được điều gì bất thường sao?" Khuôn mặt âm nhu của Lưu Bùi Dương liền trầm xuống.

"Bây giờ vẫn chưa thể xác định được tình hình của hội trưởng đại nhân." Lễ Thân cầm trên tay điện thoại của mình, "Hội trưởng gửi mấy con số này rốt cuộc là để làm gì? Ám hiệu chăng? 434... Sinh nhật hội trưởng đại nhân? Không đúng, hay là địa chỉ cửa tiệm? Biển số xe?"

Đoạn Nghiêu không để ý tới chuyện khác, hắn chỉ biết hắn phải nắm được hành tung của Mộc Như Lam trong thời gian ngắn nhất, bây giờ đang ở đâu, làm gì, có bình an vô sự hay không.

Hắn lấy di động gọi một cú điện thoại, mấy người Lễ Thân và Thái Sử Nương Tử hai mặt nhìn nhau, nghe lời Đoạn Nghiêu nói, bọn họ đồng loạt nuốt nước bọt, lão đại nổi bão rồi, chỉ mong không có tên điên nào dám to gan xuống tay với Mộc Như Lam, bằng không nhất định sẽ chết mất xác!

...

Xe chạy hơn hai giờ mới tới đích, lúc này trời đã tối đen, nơi đây hình như là vùng ngoại ô hoang vu, phía trước chỉ có một cái nhà xưởng lộn xộn thoạt nhìn đã hoang phế từ lâu, một ít sắt vụn bị gió thổi lăn qua lăn lại, giữa bóng đêm vang lên những âm thanh ảm đạm.

Xe Mộc Như Lam chậm rãi dừng ở cửa, đèn xe lập lòe chiếu sáng một khoảng nhỏ phía trước, người bên Kim Bưu Hổ tiến vào tìm một hồi mới thấy công tắc điện, "cạch" một tiếng, chiếc đèn tròn yếu ớt treo nơi cửa kho run rẩy phát ra một thứ ánh sáng mờ nhạt.

"Đây là nơi mà Chu Nhã Nhã gọi là địa điểm gây án thích hợp... Mẹ nó, quả đúng là rất thích hợp, ở chỗ như thế này, thi thể dù có thối rữa hay thậm chí chỉ còn một bộ xương khô thì cũng chẳng ai phát hiện." Kim Bưu Hổ đã hoàn toàn xem Mộc Như Lam như người chết, vừa xuống xe liền xoa hông đánh giá cái nhà xưởng rách nát này.

"Kim tiên sinh, xin hãy trả em trai lại cho tôi." Mộc Như Lam xuống xe, nhìn Kim Bưu Hổ cao gần 1m9 với diện mạo thô thiển dữ tợn như một gã đồ tể, cô mở miệng nói cực kỳ nghiêm túc.

Bọn bắt cóc bị Mộc Như Lam hấp dẫn tầm mắt, cô gái có mái tóc dài cập thắt lưng, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, ánh mắt ấm áp trong trẻo, phảng phất như thể cô không hề nghĩ nhiều về việc đuổi một mạch tới đây, như thể cô chỉ cảm thấy em trai của mình bị mang đi, cô muốn xin trở về, thuần khiết vô hại đến mức khiến cho đám đàn ông không khỏi giật mình, người bọn họ vừa tính toán chuẩn bị giết chính là một cô gái như thế này a.

"Kim tiên sinh, xin hãy trả em trai lại cho tôi." Mộc Như Lam lặp lại một lần nữa rồi nhìn Kim Bưu Hổ một cách nghiêm túc không e ngại, tựa hồ cô chưa nhận thức được bản thân mình đang gặp phải hiểm họa lớn chừng nào.

Nhìn xem, đến tận lúc này mà cô vẫn còn đặc biệt lễ phép gọi hắn là "Kim tiên sinh" cơ đấy, nếu là trước đây thì có khi hắn đã vui vẻ ăn cô luôn rồi, hơn nữa còn có thể vì cô mà bỏ ra một phần tình cảm thật lòng, chỉ tiếc, bây giờ hắn không thể nào "cứng" nổi khi đối diện với phụ nữ nữa.

"Đại ca..." Hoàng Mao Tử Tử là kẻ đã cầm ốm nhòm giám sát Mộc Như Lam, hắn kéo kéo góc áo Kim Bưu Hổ, ánh nhìn dành cho Mộc Như Lam thoáng hiện lên vẻ dâm đãng, con nhóc xinh đẹp như thế này mà giết đi thì thật không nỡ, chi bằng cứ để cho bọn họ chơi đùa một lần rồi xử sau.

Một cơn gió rét buốt đột ngột ùa đến, mái tóc đen nhánh của Mộc Như Lam bị thổi tung, che khuất đi gương mặt cô, hơn nữa dáng đứng của cô lúc này lại cứng đờ, trông qua quả thực có phần đáng sợ, Hoàng Mao Tử vừa mới tăng vọt tính dục nay lập tức e dè lùi mấy bước về sau, sắc mặt Kim Bưu Hổ cũng thay đổi.

"Được, được rồi, đi vào trước đi." Kim Bưu Hổ bình tĩnh lại, hắn nhìn Mộc Như Lam một lúc rồi quay lại xe bế Mộc Như Lâm vẫn đang hôn mê bất tỉnh xuống, Mộc Như Lam vội tiến lên nhưng đã bị ngăn lại.

"Mày đúng là không tự nhận thức được hoàn cảnh của mình!" Hoàng Mao Tử khoa trương nói, âm lượng tuy lớn nhưng ngữ điệu lại khá hòa hoãn. Hoàng Mao Tử hơi lùn, còn tương đối trẻ, thấy Mộc Như Lam khả ái không có gì để ghét, hắn đương nhiên cũng không muốn tỏ ra hung ác hay đánh đập cô.

"Vào nhanh đi." Gã lái xe đẩy Mộc Như Lam một cái.

Cô chần chừ trong thoáng chốc, cuối cùng vẫn chọn đi theo Kim Bưu Hổ, ánh mắt dán chặt vào Mộc Như Lâm.

Đèn trong nhà xưởng bỏ hoang đã bị hư, bọn họ vốn định mang Mộc Như Lam tới đây để giết, kết quả lại phát hiện ra Mộc Như Lam yếu đuối nhu nhược hơn tưởng tượng của mình rất nhiều. Lúc này bọn họ đều cho rằng mình đã lo xa, tuy Mộc Như Lam thân thế hiển hách thanh danh vang dội nhưng chung quy chỉ là một cô gái nũng nịu lớn lên trong cưng chiều mà thôi.

Vì thế, đám đàn ông khinh suất cứ mặc cho Mộc Như Lam thoải mái đi lại mà không hề hay biết cô gái này chính là một kẻ-biến-thái còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.

"Tối quá..." Trong bóng đêm, giọng nói của Mộc Như Lam mang theo sự sợ hãi, "Bật đèn có được không?"

"Phụ nữ thật phiền toái... A? Cái gì vậy hắt lên mặt tao thế này? Tanh quá! Mau mau mau, điện thoại!" Hoàng Mao Tử chợt kích động kêu lên, Kim Bưu Hổ ở phía trước vội vàng vác Mộc Như Lâm lên vai, cùng một người khác lấy di động ra chiếu sáng xung quanh, "Cái quái..."

"A a a a a!" Mộc Như Lam hoảng hồn kêu lên, khiếp đảm lao vào trong lòng Kim Bưu Hổ.

Tính luôn Kim Bưu Hổ thì bọn bắt cóc có tất cả bốn người, một gã lái xe, một gã phụ lái, còn Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao Tử thì ngồi ở phía sau, nhưng hiện tại bọn họ lại thấy gã phụ lái ngã quỵ ra đất, đôi mắt trừng lớn đầy kinh hãi, gã làm thế nào cũng không thể nói một câu nên lời, bởi vì yết hầu của gã đã bị rạch một đường rất dài, máu đỏ phun tung toé, văng lên mặt Hoàng Mao Tử đứng ngay bên cạnh, đồng thời thấm ướt toàn bộ vạt áo của chính gã.

Ba tên còn lại cũng bị dọa đến ngây người, bọn họ vội vã kéo nhau lao ra ngoài, thẳng đến khi nhìn thấy ánh đèn lập lòe thì mới dừng lại, hoảng sợ quay đầu nhìn cái nhà xưởng hoang phế này.

Mộc Như Lam siết chặt lấy gấu áo Kim Bưu Hổ, Kim Bưu Hổ cúi xuống, cô gái cao 1m6 còn chưa đứng đến ngực hắn, lúc này sợ tới mức nước mắt đầy mặt, cô ngửa đầu nhìn hắn, đáng thương hề hề hệt như động vật ăn cỏ đang cầu xin được bảo hộ.

Kim Bưu Hổ tuyệt đối không phải hạng tốt lành gì, hắn chắc chắn sẽ không buông tha Mộc Như Lam nếu bản thân hắn vẫn chưa mất hết ham muốn với phụ nữ, có điều sự thật đắng lòng, giờ này phút này hắn đã không còn được như xưa. Cũng không hiểu tại sao, hắn bỗng nhiên nhớ tới em gái Kim Mạt Lỵ, lại nhìn thấy Mộc Như Lam yếu đuối như thế này, Kim Bưu Hổ tạm thời bỏ quên mục đích ban đầu bọn họ dụ Mộc Như Lam đến đây, tùy ý để cô bấu víu gấu áo mình.

"Sao... sao lại thế này?" Mặt Hoàng Mao Tử toàn là máu tươi, toàn thân hắn run lẩy bẩy. Tại sao có thể đột nhiên như vậy, muốn dọa chết người à, đây là tại làm sao?!

Lái xe là một gã đàn ông cao lớn y chang Kim Bưu Hổ, gã tuy cũng bị dọa sợ nhưng vẫn là người tỉnh táo nhất ở đây, nhìn cánh cửa đã trở nên vô cùng nguy hiểm kia, gã nuốt nước bọt.

"Bên trong... Có thể có người..."

"Nhưng vì sao hắn lại muốn giết..." Hoàng Mao Tử lập tức ôm cổ sợ hãi, trời ạ, vừa rồi hắn đứng rất rất gần a, nếu người bị giết là hắn thì làm sao bây giờ? Hoặc là đối phương giết người nọ xong liền quay sang giết hắn thì làm sao bây giờ? Thật đáng sợ! Hắn không muốn chết!

"Có... có lẽ đối phương cho rằng chúng ta xâm nhập địa bàn của hắn."

"Đừng nhiều lời, đi ngay!" Kim Bưu Hổ nói, giết người trong im lặng như vậy, đối phương rốt cuộc là quái vật phương nào cơ chứ?

"Nhưng xe chúng ta hết xăng rồi!" Gã lái xe cũng vội không kém, bọn họ đúng là gậy ông đập lưng ông, chạy đến một chỗ như vậy, trước không thôn sau không quán, hơn nữa nhiệt độ không khí đang ngày càng xuống thấp, tuy bọn họ có thể ngồi trong xe nhưng nếu chẳng may kẻ trong kia đi ra ngoài thì biết phải làm sao đây? Theo gã, phương án duy nhất chính là vào trong thương lượng để đối phương biết bọn họ không có ác ý, tránh chuyện đi ngủ mà vẫn phải nơm nớp lo sợ, hay tệ hơn là thật sự bị giết chết.

Kim Bưu Hổ nhìn về phía Mộc Như Lam, cô yếu ớt lắc đầu, "Xe của tôi cũng không còn xăng, làm sao đây?"

"Gọi điện thoại bảo người ta đến đây hỗ trợ!"

"Chỗ này không có tín hiệu!"

"Chết tiệt!" Kim Bưu Hổ giận dữ đi tới mở cửa xe van rồi ném Mộc Như Lâm vào, sau đó hắn lại nhặt lên mấy thanh sắt dài, thảy hai thanh sang cho Hoàng Mao Tử và gã lái xe, "Ông đây cóc tin ba người chúng ta không đối phó nổi tên đó!"

Gã lái xe lại nói, "Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, đi vào chính là tự sát."

"Chứ bây giờ phải làm sao hả?!" Kim Bưu Hổ chưa bao giờ ưa thích việc động não, lúc này hắn tức giận đến mức hận không thể đánh người.

Gã lái xe hất đầu về phía Mộc Như Lam đang đứng, "Dù sao đem nó tới đây cũng là để giết chết, chi bằng cho nó đi vào nói chuyện với người bên trong, nếu tao đoán không nhầm thì đối phương có thể là đàn ông, mày xem có thằng đàn ông nào kiềm được trước loại con gái như thế này không?"

Gã quả thực chính là kẻ tàn nhẫn nhất trong đám đàn ông này.

Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao Tử thấy Mộc Như Lam đang nhìn bọn họ, hai tay nắm chặt trước ngực như thể đang cầu xin điều gì, dáng vẻ này khiến người ta chẳng thể nào nỡ lòng xuống tay với cô.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của gã lái xe đã hủy luôn một chút lòng tốt ít ỏi đến đáng thương này.

Gã nói, "Tụi mày có muốn mạng sống không hả? Tao nói cho tụi mày biết, kẻ ở trong kia có thể đã sống tại đây một thời gian dài, chỗ này người rất thưa thớt, ai biết có phải là lũ mọi rợ mất nhân tính hay không, hơn nữa vừa rồi hắn đã giết một người, không chừng sắp tới sẽ giết hết tất cả chúng ta!"

So với tính mạng của chính mình, mạng sống người khác có là cái thá gì?

Mộc Như Lam cứ thế mà bị đẩy vào, Kim Bưu Hổ còn dọa rằng nếu cô không chịu vâng lời thì hắn sẽ quăng Mộc Như Lâm vào thay thế, Mộc Như Lam đành phải đi vào cùng với tiếng khóc thút thít nghẹn ngào.

Bên trong nhà xưởng tối đen như mực, đưa tay ra nhìn không rõ năm ngón, sau khi Mộc Như Lam đi vào, đến cả bóng dáng của cô bọn họ cũng không thấy được, chỉ nghe Mộc Như Lam hô vài tiếng theo lời bọn họ đã dặn. Bất thình lình, một tiếng hét hốt hoảng vang lên, đuổi sát sau đó là âm thanh giãy dụa, cuối cùng mọi thứ im bặt đi, ba gã đàn ông đứng bên ngoài căng thẳng nuốt nước bọt, sợ rằng vật sắp bị ném ra ngoài sẽ là thi thể của Mộc Như Lam.

Vậy mà chỉ vài phút sau, bên trong lại truyền ra chất giọng thanh thoát của Mộc Như Lam, "Các anh mau vào đây! Thì ra chỉ là hiểu lầm... À, cảm ơn, ngon lắm..." Cô có vẻ được đối đãi rất tử tế.

Đám đàn ông quay mặt nhìn nhau rồi lại nhìn về phía lối vào tối đen như mực. Bụng đã bắt đầu kêu lên rột rột, Kim Bưu Hổ liếc gã lái xe một cái, "Mày vào trước đi."

Nắm chặt thanh sắt, gã lái xe chầm chậm đi vào, Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao Tử cũng nắm chặt thanh sắt cảnh giác theo sau.

Bóng dáng ba người dần dần hòa vào màn đêm.

Các giác quan của con người hoạt động rất mạnh trong bóng tối, nỗi sợ cũng bởi vậy mà bị phóng đại lên nhiều lần, những thứ bọn họ e ngại nhất sẽ liên tục hiện ra trong đầu. Trong các trường hợp, hầu như chỉ là tự mình dọa mình.

Ba tên đàn ông căng thẳng nín thở, mượn ánh đèn điện thoại mà tiến về phía trước, gã lái xe lên tiếng gọi to, "Mộc Như Lam, mày bảo thằng kia bật đèn lên!"

Vừa dứt lời, chiếc điện thoại trên tay gã bỗng đột ngột tắt sáng, một tiếng kêu rên vang lên, mùi máu tanh nồng lại lần nữa xuất hiện, từ kinh nghiệm lúc trước, bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra đây là máu. Cảm giác được có người tới gần mình, Hoàng Mao Tử kinh hồn táng đảm vung gậy loạn xạ, "A a a tránh ra! Tránh ra tránh ra! Giết mày giết mày, mau tránh ra!"

Kim Bưu Hổ cũng sợ tới mức chôn chân tại chỗ, ánh đèn bên ngoài như đã bị cái gì chặn lại, bọn họ nhất thời không thể tìm được đường ra. Điện thoại của Hoàng Mao Tử đã đánh rơi trên mặt đất, một chút ánh sáng duy nhất còn sót lại chính là từ điện thoại trên tay Kim Bưu Hổ, lúc này hai người dựa lưng vào nhau, vừa sợ hãi vừa cảnh giác chú ý từng động tĩnh xung quanh.

"Đại... đại ca, bật đèn lên xem sao..." Hoàng Mao Tử thì thào.

Kim Bưu Hổ nghe vậy thì một tay run run cầm thanh sắt, một tay run run bấm phím đèn pin, một âm thanh chói tai của sắt chạm sắt bất ngờ đánh thẳng vào màng nhĩ, điện thoại trên tay Kim Bưu Hổ lập tức rớt xuống đất, hai người bọn chúng lại hoảng loạn la hét, thanh sắt trên tay cũng vì thế mà điên cuồng vung khắp bốn phía.

Hoàng Mao Tử bỗng cảm giác được mình đã đánh trúng thứ gì đó, nghe thấy âm thanh trầm đục của một vật nện mặt đất, hắn vội vàng nói, "Đại ca mau nhặt di động lên đi, hình như em vừa đánh phải con dao của thằng kia!"

Kim Bưu Hổ lập tức nhặt chiếc điện thoại ngay dưới chân lên rồi rọi đèn pin về phía Hoàng Mao Tử, một gương mặt liền xuất hiện cách bọn họ không xa, là gương mặt con gái, mặt của Mộc Như Lam!

"Mộc... Mộc Như Lam!" Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao Tử trợn to mắt nhìn Mộc Như Lam đứng cách đó không xa .

"Ái chà, bị phát hiện mất rồi." Mộc Như Lam cười nhạt nhìn bọn họ, chất giọng mềm mại cực kỳ dễ nghe, nhưng kết hợp với khuôn mặt dịu dàng của cô lúc này thì lại khiến người ta sởn cả da gà.

"Chẳng... chẳng lẽ... người là do mày giết?" Hoàng Mao Tử run rẩy khóe miệng.

Mộc Như Lam cười âm trầm, "Ai bảo bọn mi muốn giết ta làm gì? Để không bị giết, ta chỉ còn nước giết hết bọn mi a. Cứ yên tâm, sẽ không đau lắm đâu, chỉ là cắt một đường lên cổ thôi mà, máu tươi phun ra cái phụt—— giống như bình ga bị rò khí ấy." Mộc Như Lam vừa nói vừa cười tủm tỉm, dựa theo ánh đèn của Kim Bưu Hổ, cô nhanh chóng tìm ra dao rọc giấy vừa bị Hoàng Mao Tử đánh văng đi, mặt trên chiếc dao là màu máu đỏ tươi, cánh tay của cô cũng nhuốm đỏ một mảng, thoạt nhìn đáng sợ dị thường.

"Đại... Đại ca..." Một nỗi kinh hoàng lập tức bùng lên bủa vây tâm trí Hoàng Mao Tử, rõ ràng hắn biết đối phương chỉ là một đứa con gái, vũ khí của cô chỉ là một con dao nhỏ, nhưng khi nhớ đến chuyện cô đã cắt đứt cổ hai thằng bạn của hắn, lại nhìn thấy cô dùng vẻ mặt thiên sứ để thốt nên những điều khủng khiếp như thế, hắn liền cảm thấy... cảm thấy đáng sợ như ác ma... Thật đáng sợ... Hắn thậm chí còn không dám tấn công cô, đôi chân đã mềm nhũn không thể nhúc nhích!

Kim Bưu Hổ cũng cảm thấy thật đáng sợ, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất là đối phương thật đáng sợ, chẳng khác gì một kẻ biến thái giết người không gớm tay. Nhưng Kim Bưu Hổ chung quy vẫn là một tên đồi bại đã làm chuyện ác từ nhỏ tới lớn, hắn dù sợ đến mấy cũng chưa tới mức run rẩy không dám động đậy như Hoàng Mao Tử.

Khác hẳn dáng vẻ hai gã đàn ông đang căng cứng trong cảnh giác và sợ hãi, Mộc Như Lam chỉ mỉm cười dịu dàng, cầm trên tay con dao đã bị máu tươi nhuộm đỏ, cô thong thả đi đi lại lại, vui vẻ như thể đang dạo bước trong công viên.

Bất chợt, Kim Bưu Hổ sực nhớ ra một điều, hắn cảnh giác dè chừng Mộc Như Lam vừa cúi đầu nói thầm vào tai Hoàng Mao Tử, Hoàng Mao Tử gật đầu tỏ ý đã hiểu sau đó từ từ lê đôi chân đã mềm nhũn ra phía sau Kim Bưu Hổ, Kim Bưu Hổ nắm chặt thanh sắt trong tay. Mộc Như Lam nói gì thì cũng chỉ là một con người, hơn nữa gã lại đô con hơn cô rất nhiều, dưới tình huống địch ở ngoài sáng ta ở ngoài sáng, nếu muốn đánh thật thì Mộc Như Lam chắc chắn sẽ rơi vào thế hạ phong, dù sao cô cũng không phải cao thủ võ lâm.

Cô đã dùng toàn bộ sức lực để phát triển trí tuệ rồi.

Vì vậy Hoàng Mao Tử và Kim Bưu Hổ nhanh chóng lui ra bên ngoài, mà Mộc Như Lam cũng cứ thế đi theo.

Có một bóng đèn mờ mờ và một Mộc Như Lâm, hai người kia liền yên tâm ngay lập tức.

Kim Bưu Hổ để Mộc Như Lâm tựa vào trước người mình, đặt một bàn tay to lên cổ Mộc Như Lâm, hắn cảnh giác nhìn Mộc Như Lam, "Ném con dao trên tay mày qua đây! Nếu không tao sẽ bẻ gãy cổ thằng này!"

"Đúng thế! Mau ném qua đây!" Hoàng Mao Tử cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn hét to về phía Mộc Như Lam.

"Nhanh lên!" Kim Bưu Hổ thấy Mộc Như Lam vẫn mỉm cười như trước, nội tâm không tránh khỏi khủng hoảng, hắn bất giác tăng thêm sức tay, có thể thấy ngón tay hắn đã đâm vào da thịt trên cổ Mộc Như Lâm.

Thấy vậy, Mộc Như Lam thu lại nụ cười bình thản, "Muốn dao, được, nhưng nếu mi dám dùng sức thêm một chút nữa thì ta đảm bảo mi sẽ phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này."

Kim Bưu Hổ hoảng sợ nới lỏng tay, "Mau ném qua đây!"

Mộc Như Lam ném dao qua thật, Hoàng Mao Tử vội vàng nhặt lên nắm chặt trong tay, hắn thở hồng hộc từng đợt từng đợt, tựa hồ đã phải dùng rất nhiều sức lực.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info