ZingTruyen.Com

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 46 - 50

HaiYan3108

Chương 46: Biến thái khống biến thái*
Truyện đăng tại DĐLQĐ


*Biến thái khống: Cụm từ chỉ loại người có ham muốn, ám ảnh đặc biệt về những kẻ biến thái. Ý nghĩa của nhan đề chương này là "Có một tên biến thái khống, và tên này rất biến thái."

Mộc Như Lam là khách quen của nhà hàng Lâu Lan, nhân viên ở đây ai cũng biết cô. Lúc thấy Mộc Như Lam bước vào cùng một chàng trai sang trọng thì họ không khỏi kinh ngạc, bởi vì người đi chung với cô thường rất cố định, không phải tài xế thì cũng là em trai. Đến đây cùng một anh chàng điển trai xa lạ, hôm nay chính là lần đầu tiên.

Quản lý đích thân ra đón Mộc Như Lam, ông không hỏi gì nhiều, chỉ cười dẫn hai người lên tầng hai, ở đó có một vị trí dành riêng cho Mộc Như Lam. Nhà hàng Lâu Lan là sản nghiệp của Kha gia, năm ngoái vào sinh nhật mười lăm tuổi của Mộc Như Lam, Kha lão gia đã tặng nó cho cô.

Thân ảnh Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân vừa biến mất, người phục vụ với chiếc khay trên tay liền xì xào.

"Chẳng lẽ đó là bạn trai của Mộc tiểu thư?" Cô ta háo sắc nói, chàng trai kia vẻ ngoài thật anh tuấn, khí chất cũng rất sang trọng, hệt như một quý công tử.

"Suỵt, chuyện như thế chớ bàn lung tung!" Một người phục vụ lớn tuổi trừng mắt cảnh cáo, đừng có làm bẩn thanh danh của tiểu thư!

"Nhưng cả hai nhìn rất xứng đôi..." Có người không cam lòng nói thầm, ý bảo Mộc Như Lam là cô gái đang tuổi thanh xuân, làm sao có thể không yêu đương một chút? Cho dù cô ấy là con cưng của giới giáo dục thì vẫn có quyền được yêu mà! Vả lại, hai người trông thật đẹp đôi, từ vẻ ngoài đến khí chất đều vô cùng hài hòa.

"Còn nói nữa! Mau đi đưa cơm!"

"..."

Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân không biết rằng hai đối thủ đang ngấm ngầm so chiêu như họ lại bị đồn thành một đôi trời sinh. Bất quá, nếu đổi góc nhìn, một kẻ biến thái cùng một kẻ biến thái khống, quả là thiên hạ nhất tuyệt.

Bàn ghế màu vàng nhạt nhìn rất sạch sẽ, rèm cửa mỏng manh khẽ đung đưa, để lộ phong cảnh bên ngoài, những hàng cây xanh tắm dưới ánh nắng vàng, hương trời thoang thoảng dịu ngọt.

Mặc Khiêm Nhân vẫn mặc quần tây áo sơ mi như mọi khi, bên dưới mái tóc đen mềm là một khuôn mặt thanh tú đạm mạc, cả người hắn trầm tĩnh, u nhã, và kiên định – rất giống sen, nhưng cũng từa tựa đá.

Hai tay Mặc Khiêm Nhân đút trong túi quần, hắn hờ hững nhìn cô gái đang ngồi xem thực đơn, biểu tình của cô rất hiền hòa, không hề mất tự nhiên khi xuất hiện người xa lạ.

"Mộc tiểu thư không có lòng đề phòng sao?" Mặc Khiêm Nhân thản nhiên lên tiếng, ngồi xuống ghế đối diện Mộc Như Lam.

Lúc này cô mới rời mắt khỏi thực đơn, mỉm cười nhìn Mặc Khiêm Nhân, "Ý Mặc tiên sinh là tôi hẳn phải kính nhi viễn chi**?"

**Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với họ.

"Mộc tiểu thư có biết Kim Mạt Lỵ không?" Mặc Khiêm Nhân đột ngột đổi chủ đề. Ánh mắt sắc bén găm chặt trên người Mộc Như Lam, khiến người ta có cảm giác hắn sẽ phá nát lớp mặt nạ dối trá để nhìn thấu nội tâm cô.

"Biết," Mộc Như Lam thong thả trả lời, làm sao mà không biết cho được, cô thậm chí còn ướp xác cô ta nữa kìa.

"Không ngại kể tôi nghe quá trình hai người quen biết chứ?"

"Mặc tiên sinh là cảnh sát à?" Mộc Như Lam cười, "Anh nghi ngờ tôi dính líu đến vụ mất tích của Kim Mạt Lỵ nên mới tìm cách tiếp cận sao? Khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa làm gì có nhà nào họ Mặc."

"Tôi không phải cảnh sát, có điều thỉnh thoảng cũng làm vài chuyện của cảnh sát," Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt đáp, "Mộc tiểu thư có rất nhiều điểm đáng nghi."

"Vậy sao?" Mộc Như Lam khúc khích, đôi mắt nheo lại vui vẻ như thể đang nghe một câu chuyện cười.

"Chỉ mong là chứng cứ sẽ không bị tôi phát hiện."

"Mặc tiên sinh nói chuyện thật thú vị," Mộc Như Lam lắc đầu cười khẽ, tựa như cô chỉ coi lời nói của Mặc Khiêm Nhân là trò đùa. Thế nhưng làm một chuyên gia tâm lý, hắn dễ dàng nhìn ra điều thâm sâu hơn.

Mộc Như Lam ấy vậy mà không hề phủ nhận!

Một tia sáng kỳ dị lóe lên trong mắt Mặc Khiêm Nhân, phản chiếu nụ cười thản nhiên của cô gái đang ngồi đối diện.

Hai người không trò chuyện nữa, ít lâu sau đó thức ăn được bưng lên, làn hơi nước ấm nóng quẩn quanh bàn ăn.

"Món cá ở đây làm rất ngon, Mặc tiên sinh nên ăn nhiều một chút," Mộc Như Lam mở nắp vung, một mùi hương thơm phức xông vào cánh mũi, thịt cá vàng óng hấp dẫn. Cô nói xong thì nghiêng đầu, sau đó không khỏi giật mình: Mặc Khiêm Nhân đã cầm đũa gắp thức ăn chứ chẳng hề khách sáo.

Khớp xương cứng cáp, trắng nõn thon dài, mi mắt hơi rũ xuống, cằm khẽ đóng lại. Động tác của hắn thản nhiên mà tao nhã tựa như một công tử quý tộc. Thế nhưng vị công tử này lại ghét ăn hành, nhanh như chớp loại bỏ mọi cọng hành mà mình phát hiện, trên bàn ăn liền xuất hiện một ngọn núi nhỏ màu xanh lá.

Mộc Như Lam hơi sửng sốt chớp mắt mấy cái, sau đó lại nhìn sang đồi gừng vàng mới mọc bên cạnh núi hành xanh. Không phải cô chưa bao giờ thấy người ta kén ăn, nhưng mà kén đến mức càn quét cả bàn thế này thì quá bá đạo rồi.

"Mặc tiên sinh," Mộc Như Lam hô một tiếng rồi dùng tay đẩy cái mâm xoay, cố gắng cứu vớt món cá cùng những lát gừng ưa thích của mình. Xui cho cô, Mặc Khiêm Nhân thấy thức ăn bị xoay đi thì đứng hẳn dậy bưng cả đĩa cá lên, hại Mộc Như Lam phí công vô ích.

"..."

...

Mộc Như Lâm cắt đuôi người anh trai song sinh, một mình đi đến bệnh viện trung tâm.

Vách thang máy màu bạc phản chiếu hình ảnh một thiếu niên anh tuấn, khung kính đen không hề khiến cậu trở nên quê mùa mà còn làm tăng thêm vẻ điềm tĩnh.

Đinh một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, một thân hình nồng nặc mùi rượu lao vào trong. Mộc Như Lâm kinh ngạc nhưng vẫn nhanh nhẹn đẩy hắn ra khỏi phạm vi nguy hiểm.

Đây là một thanh niên cực kỳ cường tráng, cao đến 1m9, dáng người bưu hãn vạm vỡ như đồ tể. Trên đầu quấn băng vải trắng, hắn say bét nhè nằm trên sàn cả buổi vẫn chưa đứng dậy được.

Mộc Như Lâm nhíu mi, tên này là ai mà lại uống rượu trong bệnh viện thế không biết. Cậu đến đây là vì muốn tìm Lam Nhất Dương nên cũng chẳng mấy để tâm đến những kẻ xa lạ. Vừa định bước ngang qua, cổ chân Mộc Như Lâm bỗng nhiên nặng trĩu, cậu cúi đầu thì thấy một bàn tay thô đen đang nắm chặt lấy cổ chân mình.

"Làm cái gì vậy hả?" Đá mấy cái mà vẫn không dứt ra được, Mộc Như Lâm tức giận cau mày.

Tên kia chậm chạp phản ứng, một tay nắm cổ chân Mộc Như Lâm, một tay chống vào vách tường mà đứng dậy. Khuôn mặt tục tằng của hắn lộ ra, ánh mắt say khướt dán lên người Mộc Như Lâm, hắn cười hắc hắc hô hai tiếng "mỹ nữ" rồi xông đến.

...

Khi Mộc Như Lam nhận được điện thoại của Thái Sử Nwng Tử, cô đang cùng Mặc Khiêm Nhân rời khỏi nhà hàng Lâu Lan. Tình huống quá khẩn cấp, cô bắt buộc phải nhờ Mặc Khiêm Nhân đưa mình đến cục cảnh sát.

Mộc Như Lâm ở trong bệnh viện đả thương một bệnh nhân tên Kim Bưu Hổ, y tá đã gọi điện báo nguy. Lúc này cậu đang giằng co với Kim phu nhân tại cục cảnh sát.

——

Đoạn kịch nhỏ:

Khi yêu ——

Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân cùng nhau ăn cơm, cô mỉm cười bỏ lại toàn bộ hành tỏi gừng đậu xanh mà hắn chừa ra, "Sao mà kén chọn vậy? Phải ăn hết toàn bộ mới được."

Hắn trầm mặc nhìn đống nhỏ trong chén, thương lượng, "Chỉ ăn một chút thôi có được không?"

Cô cười tủm tỉm, "Tối nay chuyển mấy con rối vào tủ quần áo trong phòng tụi mình đi ~"

Mặc Khiêm Nhân cúi đầu lặng lẽ ăn...

Sau khi kết hôn ——

Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân cùng nhau ăn cơm, cô mỉm cười gắp toàn bộ mấy thứ mình ghét sang chén Mặc Khiêm Nhân, còn những món ưa thích thì gắp hết về, đổi trắng thay đen, "Ăn nhiều vào mới có sức kiếm tiền nuôi gia đình."

Hắn trầm mặc nhìn đống nhỏ trong chén, lặng lẽ bỏ lại vào chén Mộc Như Lam, "Anh không muốn thừa quá nhiều sức, đừng kén chọn."

Thói xấu có thể chuyển dời sao? Đến khi hắn đã hết kén ăn rồi thì lại đến phiên cô.  

Chương 47: Khả năng sinh ra rác rưởi
Truyện được đăng tại DĐLQĐ


Ở cục cảnh sát thành phố K nổ ra một cuộc tranh cãi ầm ĩ.

Sắc mặt Kim phu nhân cực kỳ hung ác, vụ mất tích của đứa con gái cưng đã làm cho bà ta hoảng hốt rồi dồn hết tình thương vào đứa con trai lớn Kim Bưu Hổ. Hôm nọ hắn đánh nhau với Lục Tử Mạnh, nhân chứng đều nói là Kim Bưu Hổ gây sự trước, thành ra Kim phu nhân chỉ có thể bất lực nuốt giận. Còn bây giờ là hai người đánh nhau trong thang máy, y tá chỉ nhìn thấy Mộc Như Lâm cưỡi lên Kim Bưu Hổ đánh bôm bốp, cho nên lần này bà ta nhất định phải đòi lại công bằng cho đứa con bị đánh trọng thương của mình!

Phụ trách cục cảnh sát đau đầu vô cùng, Kim gia và Mộc gia đều là những người quan trọng, nhất là vị Mộc công tử này. Vừa rồi con gái của cục trưởng gọi điện đến bảo bọn họ phải chiêu đãi cậu ta thật tốt, thế nhưng là Kim phu nhân lúc này cơ hồ phát điên như muốn giết chết Mộc Như Lâm, thật khó đối phó a.

Trong một căn phòng không rộng lắm, Mộc Như Lâm ngồi dựa vào ghế, khóe miệng hơi rớm máu, chiếc kính nơi sống mũi xuất hiện một đường nứt, quần áo cậu lộn xộn khó coi. Cách đó không xa, Kim phu nhân chanh chua như đàn bà chợ búa, thân thể mập mạp khoác áo gió màu nâu, hoa chân múa tay hùng hổ chửi Mộc Như Lâm, từ ngữ càng lúc càng quá quắt, đến cả những viên cảnh sát cũng bắt đầu chịu không nổi.

Nghe nói trước khi Kim gia phát tài, vợ chồng bọn họ đều là nông dân, bây giờ Kim phu nhân mới thực sự bộc lộ cái bản tính cay độc của bà ta.

Cục cảnh sát báo cho gia đình hai bên, Kim tiên sinh không nhận điện thoại, Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương thì đang trên đường tới đây. Có điều nhanh chân nhất hẳn phải là Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân.

"... Tôi nói các người biết, các người mà dám bao che cái thằng xấc xược này thì tôi sẽ cho các người biết tay! Đồ vô dụng, đến cả con gái tôi cũng tìm không được, bà đây mỗi năm trả thuế cho các người để làm gì?!... Còn thằng rác rưởi này nữa, dám đánh con tao! Loại như mày nên cút vào trại giáo dưỡng! Mới tí tuổi mà đã độc ác như vậy, lớn lên sẽ ra cái thể thống gì..."

Mộc Như Lâm bẻ gãy một tay của Kim Bưu Hổ, tay còn lại thì trật khớp, hơn nữa còn chấn thương não và gãy ba cái răng, quả thật rất nghiêm trọng.

Thế nhưng Mộc Như Lâm vẫn chưa hả dạ, cậu muốn đánh chết hắn luôn! Cứ nghĩ tới Kim Bưu Hổ là cậu lại cảm thấy ghê tởm!

Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân vừa đến nơi liền thấy Kim phu nhân nổi giận đùng đùng chỉ tay vào Mộc Như Lâm mà mắng cậu là đồ rác rưởi nên cút vào trại giáo dưỡng. Mộc Như Lam nhíu mày, nụ cười trên môi vụt tắt, khí chất ôn hòa tiêu tán sạch, thoạt nhìn như một con nhím đang xù lớp gai nhọn để bảo vệ thứ gì đó.

"Như Lâm," Cô hô một tiếng.

Thiếu niên nãy giờ bình thản đối diện với tràng chửi đổng của Kim phu nhân nay tràn ngập bối rối, cậu ngập ngừng đứng dậy, thân mình cứng ngắc luống cuống, tựa như một đứa nhỏ phạm lỗi chỉ dám đứng ngơ ngác tại chỗ.

Mộc Như Lam chạy đến chỗ em trai, còn Mặc Khiêm Nhân thì dừng lại ở cửa không muốn tham gia vào chuyện này, cho dù Kim Bưu Hổ chính là tên điên đã đánh trọng thương người anh em của hắn.

Những người khác cũng bị tiếng hô của Mộc Như Lam hấp dẫn, họ không khỏi giật mình, đây chẳng phải là Mộc Như Lam tiểu thư – thần tượng của cô công chúa cục cảnh sát Thái Sử Nương Tử sao?

Kim phu nhân bị Mộc Như Lam ngắt lời, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô, trước mắt bà như hiện ra hình ảnh đứa con gái Kim Mạt Lỵ. Bà ta lắc lắc đầu, bắt gặp cảnh hai chị em Mộc gia tỷ đệ tình thâm mà trong lòng nổi lửa, con gái bảo bối bị mất tích, con trai trọng thương nằm trong bệnh viện, dựa vào cái gì mà bọn họ được sống tốt trong khi gia đình bà ta gặp vận rủi?

Bà ta trừng mắt nhìn người phụ trách cục cảnh sát, "Các người còn chờ cái gì? Mau tống thằng nhãi rác rưởi này vào tù ngay cho tôi!"

Người bị khiển trách nhăn mặt đứng bất động, hai bên đều là người không thể chọc vào, một viên cảnh sát quèn như anh ta làm sao dám hành động? Anh ta chưa muốn chết!

"Kim phu nhân!" Mộc Như Lam chắn trước mặt Mộc Như Lâm, thần sắc nghiêm túc, đôi môi hồng mím lại thành một đường thẳng, "Mong bà chú ý lời nói, không phải ai cũng có khả năng giống bà mà sinh ra rác rưởi này nọ."

Trong nháy mắt, cả căn phòng im lặng như tờ, mọi người trợn to mắt không tin nổi tai mình, kể cả Mặc Khiêm Nhân cũng thoáng kinh ngạc. Không ngờ rằng một cô gái luôn gắn với danh hiệu thiên sứ lại nói năng thẳng thừng đến thế.

"Chị..." Mộc Như Lâm lo lắng nắm chặt lấy tay Mộc Như Lam, cậu đã quen với hình tượng Mộc Như Lam như thế này rồi. Lúc cô tức giận, lúc cô bị chạm đến điểm giới hạn, toàn bộ dịu dàng của Mộc Như Lam sẽ rút đi hết, thay vào đó là sự nghiêm khắc khiến người ta hoảng hốt, cậu và Mộc Như Sâm rất sợ cô dùng ánh mắt tức giận nhìn bọn họ, bởi vì mỗi lần như thế, cả hai đều có cảm giác sẽ bị Mộc Như Lam vứt bỏ.

Mộc Như Lam trấn an vỗ vỗ tay cậu, Mộc Như Lâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo, chị không giận mình.

"Mày nói cái gì?!" Kim phu nhân một hồi lâu mới phản ứng lại, đôi mắt trợn to bị lớp mỡ núng nính trên mặt ép thành hình tam giác, ngón trỏ run run chỉ vào Mộc Như Lam, tức đến mức mặt mũi đỏ gay, "Đồ ti tiện, mày vừa nói cái gì?! Có giỏi thì lặp lại tao nghe!"

"Tôi mắng mấy mẹ con bà đấy," Ánh mắt Mộc Như Lam lạnh thấu xương, cô nghiêm mặt gằn từng tiếng như ngọc trai rơi trên đất, leng keng mạnh mẽ, "Chính vì những bậc cha mẹ nuông chiều bao che như bà mà hắn ta mới biến chất ra nông nỗi đó! Hắn cưỡng hiếp con gái nhà lành – các người dùng tiền giúp hắn trốn tội, hắn giết người phóng hỏa – các người lợi dụng quan hệ cứu hắn ra tù, sau này hắn gây ra họa lớn ngập trời vạn kiếp bất phục thì toàn bộ đều do các người gieo gió gặt bão!"

Chuyện Kim Bưu Hổ làm, người trong ngành ai mà không biết? Chẳng qua vì một số lý do bọn họ mới giữ im lặng thôi, bây giờ Mộc Như Lam nói thẳng như vậy làm cả cục cảnh sát không khỏi đỏ mặt, xấu hổ vô cùng.

"Mày nói bậy!" Kim phu nhân biểu tình vặn vẹo, căm hận chạy bình bịch về phía Mộc Như Lam, bà ta nhất định phải giáo huấn con nhãi chết tiệt kia, túm tóc rồi đập mạnh đầu nó vào bàn, đập đến khi nào nó khóc lóc cầu xin tha thứ mới thôi!

Cảnh sát vội vàng xông tới ngăn bà ta lại, Kim phu nhân mà đánh Mộc tiểu thư thì lớn chuyện mất!

Mộc Như Lam nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Kim phu nhân, không chút sợ hãi nói, "Tôi hiểu rõ em trai tôi là người thế nào, tôi nghĩ bà cũng hiểu rõ nhân phẩm của con bà. Thang máy bệnh viện có lắp máy quay theo dõi, tốt hơn hết bà nên cầu cho con bà không làm chuyện gì quá quắt với em trai tôi, bằng không, chúng ta gặp nhau trên tòa!"  

Chương 48: Một dao cẩu huyết

Truyện được đăng tại DĐLQĐ

Giọng điệu và vẻ mặt nghiêm túc chứng tỏ Mộc Như Lam không hề nói đùa.

Nhìn đôi mắt màu đen kia, Kim phu nhân không khỏi chột dạ. Đúng như Mộc Như Lam nói, bà ta biết rất rõ nhân phẩm con trai mình... Nhưng chỉ chốc lát sau Kim phu nhân liền tức đỏ mắt, từ khi Kim gia phát tài đến nay, chưa từng có một ai dám vô lễ với bà ta như vậy, thế mà bây giờ lại bị một con nhóc quát vào mặt!

"Câm miệng! Thứ hồ ly tinh vô giáo dục! Mày có biết tao là ai không?! Kiện con tao? Mày dám kiện con tao sao, mày nghĩ mày là ai hả?!" Kim phu nhân giận mất khôn, ấy vậy mà lại quên mất Mộc gia không những có thế lực ngang Kim gia mà còn được Kha gia chống lưng, một Kim gia nho nhỏ thì làm sao đối phó nổi? Người nói nam Kha bắc Hoắc là để đề cập đến sự lớn mạnh của Kha gia.

Giáo dục?!

Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương vừa mới bước vào thì đã bị câu chửi của Kim phu nhân đập vào tai, lửa giận ngay lập tức nổi lên. Mộc Như Lam chính là bảo bối, là mạch máu của bọn họ, người khác nói một câu đã khiến bọn họ khó chịu rồi, huống chi bà béo này còn dám mở mồm chửi thẳng!

"Kim phu nhân!" Kha Uyển Tình lạnh lùng đi tới, Mộc Như Sâm ở phía sau nhanh chóng chạy đến chỗ hai chị em đang đứng, Bạch Tố Tình thì chú ý đến Kim phu nhân và Mộc Như Lam, trong mắt lóe lên một tia sáng mập mờ.

Chẳng ai chú ý đến Mặc Khiêm Nhân đứng khoanh tay tựa lưng lên vách tường, thờ ơ theo dõi vở kịch. Dưới ánh đèn sáng ngời, phảng phất như người đàn ông này đang tự tạo cho mình một thế giới riêng biệt, không có bất kỳ thứ gì được phép xâm nhập.

Kim phu nhân bị tiếng quát sắc nhọn của Kha Uyển Tình quát làm giật thót, liền đáp lại bằng một ánh mắt chán ghét xen lẫn khinh bỉ. Thấy thế, Kha Uyển Tình giận đến tái mặt, bà coi rẻ Kim gia nhà giàu mới nổi là bởi vì Kha gia có gốc gác danh môn chuẩn mực. Nhưng một tiện nhân đến từ nông thôn thì lấy tư cách gì mà khinh bỉ bà?!

Kha Uyển Tình được giáo dục rất tốt, bà hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh rồi mới mở lời, "Kim phu nhân, chuyện con tôi và con bà đánh nhau cụ thể diễn ra thế nào, chúng ta hãy xem qua băng ghi hình sau đó hẵng quyết định. Bà cũng không thể làm ầm ĩ trong này mãi được, con gái tôi có giáo dục hay không thì mọi người đều hiểu rõ, nhưng Kim phu nhân... Hừ, chỉ cần nhìn bà la hét kêu gào là đủ biết trình độ đến đâu rồi!"

Kim phu nhân thì khinh bỉ Kha Uyển Tình tự cho mình thanh cao. Chẳng qua là may mắn được sinh ra trong gia đình giàu có thôi mà lúc nào cũng lên mặt xem thường người khác, nhìn phát ghét! Kha Uyển Tình là người Kha gia, cuối cùng cũng phải gả vào Mộc gia nhà giàu mới nổi đấy thôi, có hơn gì Kha gia bọn họ? Bây giờ còn dám nói bà ta vô giáo dục!

"Bà đây vô giáo dục đấy, thì sao? Mụ có giáo dục, con gái mụ cũng có giáo dục, chẳng phải bây giờ đều vào thẳng cục cảnh sát cả hay sao?! Tôi nói cho mụ biết, có chết tôi cũng phải tống con mụ vô trại giáo dưỡng!"

Kha Uyển Tình tức khí đang muốn cãi lại thì bị Mộc Như Lam ngăn cản, cũng đúng, cần gì phí thời gian đấu võ mồm với một mụ đàn bà chanh chua?

Hai người đánh nhau dưới sự theo dõi của camera vốn không phải là chuyện gì to tát. Chỉ tại Kim phu nhân chuyện bé xé ra to nên mới ầm ĩ như vậy, vì thế Kha Uyển Tình được phép đưa Mộc Như Lâm rời khỏi đây.

Mộc Như Lam nắm tay hai đưa em đi theo Kha Uyển Tình chuẩn bị về nhà, Kim phu nhân thẫn thờ nhìn cô gái có bóng dáng y hệt con mình, bà ta lảo đảo mấy bước, đột nhiên phát rồ giật lấy một con dao gọt hoa quả đặt trên bàn làm việc gần đó, điên cuồng lao đến tấm lưng Mộc Như Lam. Tại sao? Tại sao con gái bà ta mất tích, còn con gái người khác lại được sống vui vẻ?! Dựa vào đâu!

Không ai ngờ người phụ nữ này lại hành động đột ngột như vậy, khoảng cách quá ngắn, tốc độ quá nhanh, những cảnh sát đứng xung quanh không thể nào ngăn kịp. Mộc Như Lam nghe tiếng động thì quay đầu lại, nhìn thấy dao nhỏ phản chiếu ánh sáng lạnh thấu xương, cô nhanh nhẹn đẩy Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm ra, bản thân định lùi về sau nhưng bất ngờ có một thứ gì đó đẩy cô về phía con dao của Kim phu nhân!

Trong khoảnh khắc ấy, lưỡi dao đâm tới.

Máu tươi bắn ra từng giọt đỏ thẫm.

Mộc Như Lam kinh ngạc nhìn tấm lưng trước mặt, hương bạc hà lành lạnh xông vào cánh mũi, thấu tận ruột gan. Giây tiếp theo, cô lách mình rời khỏi vị trí an toàn, bước vòng qua thân hình đã bất ngờ che chắn kịp thời cho mình, "Anh ổn chứ? Có làm sao không?"

Tay Mặc Khiêm Nhân đầy máu vì chặn lưỡi dao của Kim phu nhân. Bà ta lúc này đang ngồi ngây người, nhìn máu tươi tí tách in từng vết từng vết lên mặt sàn.

"Không sao," Hắn thản nhiên trả lời, tựa như thương tích trên tay chỉ là một vết muỗi đốt.

Mộc Như Lam lấy ra một chiếc khăn màu trắng, giữ lấy bàn tay đang định né tránh, "Đừng nhúc nhích."

Mặc Khiêm Nhân nhíu mày, hắn ghét chạm vào người khác, đồng thời cũng ghét bị người khác chạm vào. Mặc Khiêm Nhân luôn lấy riêng cho mình phần thức ăn ưa thích, vì hắn sợ người khác sẽ dùng đôi đũa bẩn thỉu đầy phản cảm để chạm vào, thế nhưng cô gái này là ngoại lệ.

Khăn tay trắng mềm mại bọc lấy vết thương sâu nơi lòng bàn tay rắn chắc, cô gái tựa hồ như sợ hắn bị đau, nhẹ nhàng thổi phù phù, hoàn toàn phớt lờ Kim phu nhân, có thể thấy Mộc Như Lam coi trọng ơn nghĩa hơn là oán thù.

"Lam Lam! Lam Lam không sao chứ!" Đám người Kha Uyển Tình bị biến cố đột ngột này dọa phát hoảng, một lúc sau mới phản ứng lại, thấy Mộc Như Lam vẫn bình yên thì thở phào nhẹ nhõm. Phát hiện ra Mặc Khiêm Nhân, Kha Uyển Tình có hơi giật mình, bây giờ mới để ý ở đây có một chàng trai lợi hại, có điều, hiện không phải lúc truy xem hắn là ai.

Tất nhiên Kha Uyển Tình sẽ không bao giờ bỏ qua cho Kim phu nhân, người lớn ngồi bên trong bàn bạc giải quyết, còn mấy đứa nhỏ thì chờ ở bên ngoài.

"Anh thật sự không cần tôi đưa đến bệnh viện sao?" Mộc Như Lam cúi người hỏi Mặc Khiêm Nhân, đôi mắt trong suốt xinh đẹp lo lắng nhìn hắn chiếc khăn tay đã bắt đầu nhiễm đỏ. Nét mặt chân thật của cô khiến Mặc Khiêm Nhân không tài nào nhìn ra được, cô đang diễn kịch hay là đang thật lòng lo lắng.

Mặc Khiêm Nhân nhìn cô một cái thật sâu rồi đạp cần ga lái nhanh ra đường lớn, bóng xe đen nhòe dần dưới ánh đèn đường...

Đến khi không còn nhìn thấy gì nữa, Mộc Như Lam mới xoay người nhìn Mộc Như Sâm Mộc Như Lâm, không biết có phải là ảo giác do ánh đèn mờ gây nên hay không, nhưng cô thấy đôi mắt cả hai đang đỏ lên.

Mộc Như Lam mỉm cười, dịu dàng xoa đầu hai đứa em, "Không sao cả."

"Chị..." Mộc Như Sâm mím môi ghì chặt lấy Mộc Như Lam, trong mắt tràn đầy sự tự trách vào phiền muộn, tại sao luôn để chị bảo vệ? Rõ ràng đã quyết sẽ bảo vệ chị thật tốt, tại sao lúc nào cũng là chị bảo vệ bọn họ?!

Mộc Như Lâm cúi đầu đứng ở một bên, nắm đấm siết chặt đến mức chuyển màu trắng bệch, móng tay găm sâu thật sâu vào da thịt.

Mộc Như Lam trấn an bọn họ, đôi môi nở nụ cười nhu hòa ấm áp, ánh nhìn trong trẻo xuyên qua bả vai hai thiếu niên rồi dừng trên người Bạch Tố Tình – kẻ đang ảo não nghĩ về chuyện bị Mặc Khiêm Nhân phát giác, đôi mắt đen thoáng chút thâm trầm quỷ dị...

====

Chương 49: Nguy hiểm dâng lên như thủy triều
Truyện đăng tại DĐLQĐ


Bạch Tố Tình tuyệt nhiên không cảm nhận được hiểm nguy đang tới, chỉ mải bực bội Mộc Như Lam quá may mắn tránh thoát một kiếp. Mà cũng chẳng sao, cô ta còn cả trăm ngàn mưu kế, chủ yếu là vấn đề thời gian thôi.

...

Hôm sau. Ánh nắng rạo rực tỏa bốn phương, báo hiệu một ngày vô cùng đẹp trời.

Sáng sớm, Bạch Tố Tình lấy cớ đi tảo mộ ông ngoại để xin phép nghỉ học. Cô ta mua một bó hoa, cước bộ dần dần chệch khỏi đường đến nghĩa trang, rẽ vào một con hẻm nhỏ. Không biết thả bộ trong bao lâu, Bạch Tố Tình đặt chân tới một khu nhà xưởng bỏ hoang. Nhìn căn phòng trống rỗng bị gió thổi vù vù, cô ta nhếch môi cười bí hiểm, đi thẳng về phía cánh cửa sắt đóng chặt.

Bạch Tố Tình biết nếu đẩy cánh cửa này ra, cô ta sẽ nhận được một con chó cực kỳ hữu dụng. Chỉ cần dùng đúng phương pháp, cô ta hoàn toàn có thể huấn luyện một con sói bất trị trở thành chó giữ nhà ngoan ngoãn.

Cửa sắt mở ra kéo theo một chùm thanh âm trống trải xa xăm, trong phòng tối mù, cho dù ánh mặt trời bên ngoài có sáng đến mấy thì cũng không thể khiến người ta bớt run rẩy.

Nhớ có nắng hắt vào, Bạch Tố Tình mới nhìn rõ được cảnh tượng bên trong. Cô ta thấy Chu Nhã Nhã đang ngồi dựa vào góc tường trong cùng, cả gương mặt chìm trong bóng tối khiến Bạch Tố Tình không thăm dò được gì. Cô ta thất kinh đánh rơi bó hoa, hốt hoảng chạy tới, "Nhã Nhã? Sao cậu lại ở chỗ này? Làm sao vậy? Không có việc gì chứ?"

Chu Nhã Nhã im lặng không nói gì, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua khuôn mặt lo lắng của Bạch Tố Tình, ánh nhìn chằm chằm khiến Bạch Tố Tình cứng đờ cả người. Một lúc lâu sau, Chu Nhã Nhã chậm rãi lên tiếng, "Sao cô lại đến đây?"

Bạch Tố Tình bất giác giật thót, cảm thấy dường như có điểm gì đó không bình thường. Cô ta chỉ vào bó hoa rơi ở cửa, "Mình... Mình đi tảo mộ ông ngoại nhưng bị lạc đường, đi loanh quanh một hồi lại tình cờ đến đây..."

"Vậy à?" Chu Nhã Nhã gật gật đầu, "Thì ra là thế, cô nâng tôi dậy có được không? Thuốc kia làm tôi mụ mẫm cả người."

Bạch Tố Tình nhẹ nhàng thở phào, đang nâng dậy thì nghe Chu Nhã Nhã nói tiếp, "Không biết có cai được không..." Thần kinh Bạch Tố Tình hoàn toàn thả lỏng, theo bản năng đáp lại, "Mình sẽ giúp cậu cai thuốc."

Vừa dứt lời, Bạch Tố Tình còn chưa kịp phản ứng thì Chu Nhã Nhã đã phẫn nộ gạt phắt ra, hung hăng vung tay lên. "Chát" một tiếng, Bạch Tố Tình ngã sóng soài ra đất, không đợi cô ta hoàn hồn, Chu Nhã Nhã liền đấm đá tới tấp, Bạch Tố Tình chỉ có thể ôm đầu nhằm giảm thiểu thương tổn. Tinh thần nhanh chóng minh mẫn trở lại, cô ta cắn môi suy nghĩ, tại sao lại như thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...

"Kháo! Tao đánh chết mẹ mày! Đồ ti tiện!! Mày đi chết đi! Chết đi!" Chu Nhã Nhã tựa hồ định giết Bạch Tố Tình, vệ sĩ núp sau cửa im lặng để cô ta thích làm gì thì làm. Chu thị trưởng nói, chỉ cần không gây chết người thì Chu Nhã Nhã muốn xả giận thế nào cũng được, con gái bảo bối gặp họa, người làm cha hẳn là muốn chém thủ phạm thành trăm ngàn mảnh luôn ấy chứ.

Để bắt được kẻ hại mình, Chu Nhã Nhã đã mai phục ở đây hai ngày liền, cô ta tưởng tượng ra vô số khuôn mặt, thế nhưng tuyệt nhiên không ngờ đó lại là Bạch Tố Tình!

Theo bản năng, Chu Nhã Nhã tự động cho rằng thủ phạm của hai vụ làm nhục là cùng một người. Nếu đích thân Bạch Tố Tình sắp đặt mọi chuyện, vậy thì động cơ gây án chính là câu nói nóng nảy của Chu Nhã Nhã ngay lần đầu họ gặp mặt sao?! Thật độc ác, đứa con gái này thật quá độc ác!

Chu Nhã Nhã giận đến đỏ mắt, dồn toàn bộ sức lực mà đá kẻ thù đang nằm rên rỉ dưới chân. Thấy Bạch Tố Tình không còn nhúc nhích nữa, các vệ sĩ mới tiến lên ngăn Chu Nhã Nhã lại. Không thể đánh chết người, mà cho dù có muốn làm thế thật, Chu thị trưởng cũng sẽ không để con gái tự xuống tay.

Bạch Tố Tình không ngờ kế hoạch hoàn hảo của mình đột nhiên thất bại trong gang tấc. Cô ta nhanh nhạy suy xét, tuy Chu Nhã Nhã một mực cho rằng cô ta là kẻ chủ mưu nhưng lại không hề có chứng cớ, nói cách khác, chỉ cần cô ta liều chết không thừa nhận thì bọn họ sẽ chẳng làm gì được!

Bạch Tố Tình được đưa vào bệnh viện, Chu Nhã Nhã phát hỏa xong thì kỹ lưỡng suy nghĩ, cô ta không muốn Bạch Tố Tình chết dễ dàng như vậy, nhất định phải tra tấn cho nó sống không bằng chết!

Chu Nhã Nhã sai người gọi đến Mộc gia, thế nhưng hai người lớn hiện không có ở nhà, quản gia Chu Phúc thì đang bận chăm sóc sân vườn nên không ai bắt máy cả. Chu Nhã Nhã thấy thế liền trầm mặt, cô ta bực bôi, đương nhiên phải kéo người khác bực bội theo, vì vậy liền gọi điện cho Mộc Như Lam.

Con gái Mộc gia hại cô ta ra nông nỗi này mà còn muốn sống yên ổn ở thành phố K sao?! Nằm mơ đi!

...

Văn phòng hội trưởng hội học sinh.

Bàn tay trắng nõn nắm lấy chiếc microphone, Mộc Như Lam khẽ cười ra tiếng, giọng nói dịu dàng nhuốm hương vị nắng, làn gió lay động tấm rèm cửa sổ, tia sáng ấm áp tán xạ khắp căn phòng.

Mộc Như Lam lấy từ trong ba lô ra một con rối cao khoảng 20 cm, trên đó có gắn vài sợi dây. Cô nhẹ nhàng điều khiển nó đứng dậy, lạch cạch lạch cạch đi về phía mép bàn... "Bộp" một tiếng, con rối rớt xuống đất, đầu mình tay chân đều đứt lìa, nụ cười màu máu nở rộ trên khuôn mặt tựa gã hề.

Chà...

Rơi tan xương nát thịt mất rồi, nhất định là đau lắm nhỉ? Có đau bằng kiếp trước của cô không? Hẳn là chưa đâu, chưa bằng nổi đâu, vậy nên cứ từ từ, cưng ơi, từ từ rồi sẽ bằng... Tất cả mọi người đều phải tuân theo sợi dây rối, nhất cử nhất động đều phải nằm trong lòng bàn tay cô, nếu không... chi bằng cắt hết tứ chi, móc hết lục phủ ngũ tạng...

Mộc Như Lam nhặt con rối lên, si mê ngắm khuôn mặt gã hề với nụ cười ám ảnh...

...

Bệnh viện.

Tuy nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thật ra Bạch Tố Tình chỉ bị thương ngoài da. Lúc này cô ta ngồi trên giường bệnh, hai mắt đẫm lệ, khóc nức nở như đứt từng khúc ruột. Chu Nhã Nhã khoanh tay đứng ở một bên, hung dữ nhìn cô ta.

"Hu hu... Mình thật sự không làm gì cả, sao cậu có thể quá đáng như vậy... Hu hu hu... Mình chỉ đi tảo mộ ông ngoại, thật mà hu hu..." Bạch Tố Tình khóc nấc lên, gần như không thở nổi.

Y tá băng bó cho Bạch Tố Tình không thể không liếc qua vẻ mặt hung tợn của Chu Nhã Nhã một cái, sau đó lại nhìn về phía Bạch Tố Tình nhu nhược yếu đuối, cả người đầy vết thương. Ánh mắt khinh thường lập tức phóng tới Chu Nhã Nhã, còn Bạch Tố Tình thì lại được tặng một sự đồng cảm.

Ở trên đời, kẻ yếu luôn luôn khiến người ta mất cảnh giác, khiến người ta bênh vực, khiến người ta mủi lòng, chiếm được rất nhiều ưu thế mà kẻ mạnh không thể nào sở hữu, Bạch Tố Tình rất giỏi trong việc lợi dụng điều này.

====  

Chương 50: Thà chết chứ không nhận tội
Truyện đăng tại DDLQĐ


Lúc Mộc Như Lam chạy tới bệnh viện thì đã nhễ nhại mồ hôi, cô cau mày nhìn Bạch Tố Tình khóc đến nỗi gần tắt thở, "Đây là... Nhã Nhã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao..." Mộc Như Lam tiến hai bước về phía Bạch Tố Tình rồi dừng lại hỏi Chu Nhã Nhã, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Chu Nhã Nhã mỉa mai đáp, "Đã xảy ra chuyện gì ấy hả? Chị đi mà hỏi em gái của chị đi!"

"Em bị oan, em thật sự bị oan hu hu... Chị phải tin em hu hu..." Bạch Tố Tình khóc như đứt từng khúc ruột.

Mộc Như Lam bắt đầu mất kiên nhẫn, cô lay lay bả vai Bạch Tố Tình, "Mau nói rõ cho chị nghe, đã xảy ra chuyện gì?"

"Hu hu hu... Em không biết, em thật bị oan mà chị phải tin em hu hu... Em bị oan —— "

"Chát!" Tiếng đánh chát chúa vang lên, cắt đứt tràng khóc lóc thảm thương của Bạch Tố Tình.

Bàn tay vẫn còn hơi đau, Mộc Như Lam vừa giận vừa vội, "Khóc cái gì mà khóc?! Chỉ biết có khóc! Nói rõ ràng mọi chuyện cho chị!"

Bạch Tố Tình bị đánh ù cả tai, hai má bỏng rát đau đớn, cô ta ngẩn người như thể vừa tỉnh mộng.

Chu Nhã Nhã nhếch môi cười lạnh, đúng là con chim trĩ – vĩnh viễn thua kém khí phách phượng hoàng – chỉ biết dùng mấy giọt nước mắt đê tiện để xin người khác bố thí lòng thương hại!

"Nói mau!" Mộc Như Lam nghiêm khắc quát một tiếng.

Bạch Tố Tình lúc này mới nấc từng tiếng sợ hãi kể lại mọi chuyện, gương mặt trắng nõn vừa nãy bị Chu Nhã Nhã hung hăng tát một cái, bây giờ lại bị Mộc Như Lam tát thêm cái nữa, càng ngày càng nhập vai thiếu nữ yếu đuối bị người ta bắt nạt.

Bạch Tố Tình tua y lại những gì mình từng giải thích với Chu Nhã Nhã: cô ta bị lạc đường nên mới tình cờ đi đến nhà xưởng bỏ hoang kia. Máy tính để liên lạc bọn lưu lanh đã bị ném đi rồi, vả lại bọn chúng cũng chẳng thấy mặt cô ta, còn tiền thì được chuyển từ tài khoản nước ngoài – Chu Nhã Nhã hoàn toàn không thể tìm thấy chứng cứ. Bạch Tố Tình hiểu rất rõ, cô ta nhất định phải liều chết không nhận, nếu không là đi đời ngay.

Chu Nhã Nhã thấy Bạch Tố Tình thà chết chứ không nhận tội thì phẫn nộ siết chặt nắm đấm, đôi mắt ngày càng âm u lạnh lẽo, "Mày không biết gì hết? Tao mới nói có một câu 'Không biết có cai nổi không' mà mày đã đáp 'Sẽ giúp tao cai nghiện'? Rõ ràng mày biết mấy tên đó tiêm thuốc phiện vào người tao!"

"Mình không có!" Bạch Tố Tình vội vàng phản bác, "Mình chỉ thuận miệng nói theo cậu thôi, mình hoàn toàn không biết thuốc phiện gì hết! Sao cậu có thể đổ oan cho mình, mình tốt bụng muốn giúp đỡ, vậy mà cậu... Hu hu..."

"Mày..." Chu Nhã Nhã nổi trận lôi đình.

"Tình Tình?" Một giọng nam kinh ngạc vang lên, Chu Tô Luân đứng ở cửa phòng bệnh, sửng sốt nhìn cảnh tượng bên trong, tầm mắt dừng trên người Mộc Như Lam.

Bạch Tố Tình thấy Chu Tô Luân đến, trong lòng vui vẻ bao nhiêu thì bề ngoài khổ sở bấy nhiêu, "Chu tiên sinh... Chu tiên sinh xin anh hãy nói chuyện với Nhã Nhã tiểu thư đi, em thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay em luôn đi cùng Chu tiên sinh mà hu hu hu..."

Không có nhân chứng nào đáng tin cậy hơn thân nhân của người bị hại.

"Anh?!" Chu Nhã Nhã cau mày trừng Chu Tô Luân.

Trước khi đến đây, Chu Tô Luân đã được Chu thị trưởng kể sơ qua đầu đuôi câu chuyện, mới vừa này hắn còn nổi giận đùng đùng muốn băm vằm hết mấy tên khốn đã hại em mình, thế nhưng không ngờ kẻ ấy lại là Bạch Tố Tình! Hơn nữa... Hắn nhìn về phía Mộc Như Lam, không biết cô có quan hệ gì với Bạch Tố Tình, có vai trò gì trong chuyện này, có điều bây giờ không phải lúc để hỏi.

Hắn nhìn về phía Chu Nhã Nhã, "Quả thật anh có thể làm chứng, Tình Tình không phải loại người như vậy."

"Anh làm chứng? Anh mới từ Malaysia về nước có ba ngày thì làm chứng kiểu gì? Tránh ra, việc này không cần anh nhúng tay vào!" Chu Nhã Nhã cười lạnh, xem ra Chu Tô Luân biết Bạch Tố Tình, mà hắn ba ngày trước vẫn còn trên máy bay thì làm sao biết cô ta được? Chỉ có thể là con hồ ly tinh này giả bộ đáng yêu cố tình quyến rũ anh ấy thôi!

Chu Tô Luân nhất thời trở nên khó xử, ánh mắt cầu cứu của Bạch Tố Tình làm lòng hắn mềm nhũn, nhưng cái nhìn của Mộc Như Lam lại khiến hắn nóng cả mặt. Có người ngoài ở đây mà lại bị em gái quát tháo như vậy, Chu Tô Luân liền bực tức cao giọng, "Em bị lửa giận làm mờ mắt rồi! Không phân biệt nổi ai tốt ai xấu! Không có bằng chứng mà còn đánh người ta thành như vậy! Em quá điêu ngoa tùy tiện!"

Chu Nhã Nhã phẫn uất đến mức nhếch môi cười mỉa, "Em thấy anh bị sắc đẹp làm mờ mắt thì có!"

"Em im ngay cho anh!" Bị hai người lạ nhìn chằm chằm, Chu Tô Luân càng ra sức chứng tỏ bản lĩnh đàn ông hiện đại, ra sức thể hiện dáng dấp con trai cả trong nhà. Hắn chỉ vào cửa phòng, lườm Chu Nhã Nhã cháy mặt, "Về nhà đi, chuyện này anh sẽ đích thân xử lý! Đừng tưởng rằng có bố là thị trưởng thì muốn làm gì cũng được!"

"Anh..." Lồng ngực Chu Nhã Nhã phập phồng kịch liệt, cô oán hận nhìn về phía Bạch Tố Tình, kết quả là bắt gặp một ánh mắt đắc ý chưa kịp thu hồi. Chu Nhã Nhã phẫn nộ xông tới muốn đánh Bạch Tố Tình, thế nhưng không ngờ lại bị Chu Tô Luân đẩy cho ngã ngồi ra đất.

"Chu Nhã Nhã! Em đừng có quá đáng!" Chu Tô Luân giận đỏ mắt.

Chu Nhã Nhã ngồi ngây người, kinh ngạc nhìn Chu Tô Luân, bản thân bị cưỡng hiếp, anh trai ruột chẳng những không giúp mà còn ra sức bao che cho hung thủ. Uất nghẹn dâng trào, khóe mắt Chu Nhã Nhã ứa nước.

Mộc Như Lam cau mày, "Chu tiên sinh, về tình về lý, dù Nhã Nhã đồng học có sai thì anh cũng không thể đối xử với em gái mình như vậy," Thật vô tình quá, y hệt người nhà của cô kiếp trước. Bạch Tố Tình đúng là lợi hại, mới có mấy ngày mà đã bắt được con trai thị trưởng làm tù binh.

"Không cần chị nước mắt cá sấu!" Chu Nhã Nhã rống to rồi chạy ra khỏi phòng. Nói cho cùng, một cô gái mười lăm tuổi thì làm sao mà chịu nổi uất ức lớn như thế? Vì Bạch Tố Tình, Chu Nhã Nhã giận cá chém thớt sang cả Mộc Như Lam.

"Nhã Nhã đồng học!" Mộc Như Lam vội đuổi theo, hiện giờ Chu Nhã Nhã đang rất kích động, không chừng có thể làm ra những chuyện nguy hiểm.

Chu Nhã Nhã nghiến răng nghiến lợi, nước mắt uất ức khiến cảnh vật nhòe dần đi, cô ta mù mịt chạy vào trong cái thang máy gần đó, vô tình đụng phải một cậu con trai đang định bước ra ngoài.

Lưng Mộc Như Sâm đập lên vách thang máy, đầu bị cụng vào đau điếng, cậu còn chưa kịp tức giận đã thấy Chu Nhã Nhã ngẩng đầu khóc đến hoa lê đẫm mưa*. Không thể phủ nhận, Chu Nhã Nhã rất xinh, một cô gái ngày thường xinh đẹp lạnh lùng nay đột nhiên điềm đạm yếu đuối rơi nước mắt nhìn ngươi, bất kỳ chàng trai nào cũng sẽ phải rung động đến ngẩn ngơ.

*Lê hoa đái vũ: Hoa lê tắm mình trong mưa. Cụm từ này bắt nguồn từ dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi. Sau được phát triển lên thành dáng vẻ của một người con gái đẹp khi rơi nước mắt, khiến người ta động lòng.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com