ZingTruyen.Info

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 267 - 270

HaiYan3108

Chương 267 (V77.1): Ngọt ngào (1)

Có lẽ là vì Đoạn Nghiêu là người duy nhất kiếp trước chết mà kiếp này lại sống nhờ có Mộc Như Lam nên Mộc Như Lam luôn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với hắn. Hắn là một người rất đặc biệt trong cuộc đời kì lạ của cô, thậm chí còn quan trọng hơn Kha Uyển Tình họ.

Mặc Khiêm Nhân nheo mắt, "Em có cảm giác đó khi thấy cậu ta suýt chết à?"

"Không phải." Mộc Như Lam mỉm cười, "Em đã thấy. Em đã nhìn thấy cậu ấy chết, cậu ấy vốn không tồn tại trong tương lai thế giới này."

Mặc Khiêm Nhân chỉ có thể cho rằng đây là một lối suy nghĩ kì quặc phức tạp của Mộc Như Lam, bởi thế giới trong mắt biến thái khác hẳn người bình thường, vài tên sát nhân biến thái chỉ cần dùng mũi ngửi là ngay lập tức tìm ra con mồi mình muốn trong đám đông.

Vì thế hắn hiểu lời Mộc Như Lam nói thành: Mộc Như Lam cứu Đoạn Nghiêu, có cảm tưởng như mình đã cho Đoạn Nghiêu một cuộc sống mới nên đã nảy sinh một kiểu ý thức trách nhiệm như mẹ với con, cô ấy nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm quan tâm và bảo bọc cậu ta.

Tư duy kì lạ của biến thái là căn nguyên của những hành động không thể lý giải bằng logic bình thường, thế nên cũng không cần phải đặt nặng vấn đề "Tại sao" quá, bởi vì đáp án thường sẽ đơn giản hoặc phức tạp đến ngoài sức tưởng tượng.

Mặc Khiêm Nhân thở dài. Ngoài hắn ra, trong lòng người yêu hắn còn có một người đàn ông đặc biệt khác. Tuy điều này thật khó chấp nhận nhưng ngẫm lại tính cách Mộc Như Lam thì cũng dễ hiểu.

Đặc biệt đến mấy cũng không bằng hắn được. Thôi không chấp con nít, hừm!

Trong lúc Đoạn Nghiêu còn đang mê man, Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân cùng trở về trang viên. Vì sợ vứt lộn đồ của Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân nên không ai dọn dẹp thay họ. Mộc Như Lam cầm di động lên xem thì không thấy có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn gì, dợm bỏ điện thoại vào túi, cô chợt nhíu mày, à... Thời điểm này... hẳn học viện Lưu Tư Lan đang nghênh đón nữ thần được sùng bái nhất kiếp trước? Tên gì ta? Cô cũng không nhớ nữa, nhưng kiếp trước cô ta là bạn gái Mộc Như Lâm, cùng Bạch Tố Tình mỗi người chiếm nửa học viện Lưu Tư Lan, thậm chí cô ta còn lăm le lấn át Bạch Tố Tình nên cô mới có ấn tượng rất mạnh.

Tính cách cô ta thế nào nhỉ? Hiền lành, đáng yêu, nhiệt tình, lương thiện, có nụ cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, ừm, đại loại thế, nhờ nhiệt tình hừng hực như vậy mới "đốt" được Mộc Như Lâm.

Nhắc mới nhớ, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đã lâu không gọi điện cho cô. Mải kết bạn mới nên quên mất chị gái chăng? Vậy thì hơi hư đốn rồi đấy.

Mộc Như Lam cười nghĩ rồi gọi cho Mộc Như Lâm, có điều điện thoại của Mộc Như Lâm đã bị rơi mất trong lúc tai nạn hoảng loạn nên đương nhiên không có ai nhận máy. Cô nghi hoặc nhíu mày, chuyển sang gọi Mộc Như Sâm, ngặt nỗi điện thoại của cậu cũng đã vỡ hỏng theo cú ngã của chủ nhân rồi.

Lạ thật...

Chưa bao giờ thấy hai anh em cùng lúc không liên lạc được, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Cô bèn gọi cho Thái Sử Nương Tử. Hôm đó có không ít người trên con đường quanh núi nên vụ tai nạn cũng đã đến tai nhiều người, Mộc Như Lam nhanh chóng biết chuyện qua lời kể của Thái Sử Nương Tử, Mộc Như Sâm bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang nằm trong bệnh viện.

Hiếm khi nào có dịp Mộc Như Lam gọi điện, Thái Sử Nương Tử đời nào chịu gác máy sớm thế, cô thao thao bất tuyệt với Mộc Như Lam, cuối cùng chủ đề chuyển sang Phỉ Phi, nghe giọng điệu căm phẫn tức tối của Thái Sử Nương Tử, ai không biết còn tưởng Phỉ Phi lật mộ tổ tiên của cổ ấy chứ.

"Con nhỏ trời đánh đó tưởng để giống kiểu tóc, mặc giống kiểu đồ, nói chuyện giống ngữ điệu của cậu là so được với cậu chắc? Mẹ nó! Đồ mặt dày hơn thớt! Nhìn mà phát bực! Nghe nói nó còn định tranh cử chức hội trưởng hội học sinh Lưu Tư Lan đấy! Khốn nạn hơn nữa là có rất học sinh ủng hộ nó vì nó giống cậu! Tức điên lên được, để Bạch Tố Tình làm hội trưởng còn được hơn nó! Hy vọng Thư Mẫn không tuyên bố tranh cử hội trưởng sớm quá!" Cơn tức của Thái Sử Nương Tử như phun phừng phực qua loa.

Thái Sử Nương Tử cực kì quý Mộc Như Lam. Hễ nghe ai nói Phỉ Phi dễ mến ghê, cô ta giống Mộc Như Lam, là cô chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ đó; còn hễ nghe ai nói Phỉ Phi đáng ghét quá, cô ta giống Mộc Như Lam, là cô lại gật đầu lia lịa rằng hàng giả thì chỉ đáng bị phỉ nhổ, thật sự chịu không nổi cảnh nữ thần của mình bị mạo phạm nặng nề.

Mộc Như Lam nhíu mày, Phỉ Phi? Hình như đúng là tên này, nhưng sao Thái Sử Nương Tử miêu tả không giống ấn tượng của cô chút nào hết vậy? Kiếp trước cô ta đâu có giống cô đến mức trở thành hàng giả của cô? Để giống kiểu tóc, mặc giống kiểu đồ, nói chuyện giống ngữ điệu? Chẳng lẽ cô ta cũng là biến thái? Hay là vì cô trùng sinh nên mọi thứ mới chệch khỏi quỹ đạo? Giống như chuyện Đoạn Nghiêu còn sống, anh trai Bạch Tố Tình xuất hiện, bây giờ thì đến Phỉ Phi khác hẳn kiếp trước...

Bươm bướm vỗ cánh, không thay đổi được cả thế giới nhưng lại cải biến rất nhiều đường nhân sinh vốn đã được thượng đế an bài.

Thú vị phết.

Mộc Như Lam mỉm cười, thế giới sau khi trùng sinh thật thú vị quá, tương lai mù mịt làm người ta ngày càng trông chờ.

Cô nhờ Thái Sử Nương Tử đến bệnh viện thăm Mộc Như Sâm, khi đến nhớ gọi lại cho cô.

Mặc Khiêm Nhân loanh quanh trong phòng như đang tìm cái gì đó, Mộc Như Lam quay đầu hỏi, "Anh đang tìm cái gì thế?"


Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn cô một hồi rồi đáp, "Không có gì."

++++

Thành phố K.

Mãi đến trưa Mộc Như Sâm mới tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra thêm lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì thì mới chuyển cậu từ phòng cấp cứu sang phòng thường.

Kha Uyển Tình vẫn chưa chịu ra khỏi nhà nên chỉ nghe được chút ít tình hình của Mộc Như Sâm, biết không chết là không quan tâm nữa. Bà ta đang mải tìm cách liên lạc với Mộc Như Lam mà không bị phát hiện để mách cô hành vi quá quắt của Đoạn Nghiêu, nào có rảnh mà quan tâm hai thằng con. Trong khi mình phải tính toán chuyện sống còn thì tụi nó suốt ngày sổng đi chơi, bây giờ còn gây tai nạn làm mất thêm một khoản tiền thuốc!

Bà mẹ bạc tình bạc nghĩa như thế, việc chăm sóc Mộc Như Sâm đương nhiên do Mộc Như Lâm lo hết. Dù sao họ cũng là anh em sinh đôi, có thể không đồng cam cộng khổ nhưng không thể bỏ mặc nhau được.

Mộc Như Sâm bị gãy hai chân một tay, coi bộ sẽ phải nằm viện một thời gian dài. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, thấy Mộc Như Lam mãi chẳng gọi điện hỏi thăm, sắc mặt của Mộc Như Sâm tệ vô cùng, cậu như trở thành một con thú hung hăng gặp ai cũng sừng sộ.

"Anh không ăn! Đừng có làm phiền anh!" Mộc Như Sâm cáu bẳn quát Mộc Như Lâm đoạn kéo chăn trùm kín đầu. Bây giờ cậu không có tâm trạng ăn uống gì hết, cậu bị tai nạn ra nông nỗi này mà Mộc Như Lam vẫn chưa chịu về, đến cả một cú điện thoại cũng không có, cậu vừa buồn vừa tức anh ách thế này thì làm sao mà nuốt cho trôi!

Mộc Như Lâm nhịn không nổi nữa, cậu lạnh lùng nói, "Thích làm gì thì làm!" Dù sao người bị đói cũng không phải cậu.

Lát sau, có ai đó gõ gõ cửa rồi bước vào, một cô gái mặc đồng phục Lưu Tư Lan màu trắng tao nhã xuất hiện, mái tóc đen dài đến eo, đôi môi vẽ một nụ cười ấm áp nhu hòa, thoạt nhìn rất có khí chất. Tay cầm hộp thức ăn giữ nhiệt, cô ta nhìn là biết ngay chuyện gì đang xảy ra.

"Đừng mải cãi nhau mà không để ý đến sức khỏe chứ." Phỉ Phi vào phòng đặt hộp thức ăn lên chiếc bàn cạnh giường, "Mình mang đến chút canh bổ xương, Như Sâm đồng học dùng đi."

Mộc Như Sâm nghe vậy thì lập tức mừng rỡ bỏ chăn xuống, phát hiện người nói không phải Mộc Như Lam, cậu hơi ngỡ ngàng đoạn nhăn mặt khó chịu, nhìn Phỉ Phi như thể muốn ăn thịt cô ta, "Cô là ai?!" Ai cho cô mặc đồ như thế? Mộc Như Sâm định quát vậy nhưng nhìn kĩ thì mới thấy cô ta không vẻ gì là cố tình giả mạo, cũng không hề đeo trang sức gì. Ấy thế mà vẫn đem lại một cảm giác cực kì giống Mộc Như Lam, mặc dù không ai nghĩ cô ta là thiên sứ cả.

Phỉ Phi bất đắc dĩ nhìn Mộc Như Lâm như muốn nói: Thấy chưa, cô ta nằm không cũng trúng đạn.

Mộc Như Lâm giật mình, bản thân cũng từng bài xích Phỉ Phi vì cô giống Mộc Như Lam, cậu mất tự nhiên sờ sờ mũi, dù gì cô ta cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều.

"Mình là Phỉ Phi, mới chuyển đến học viện Lưu Tư Lan mấy ngày trước." Phỉ Phi thân thiện đáp. Có điều bây giờ Mộc Như Sâm đang rất bực bội, nghe ngữ điệu của cô ta làm cậu càng gai người hơn.

"Ai quan tâm cô tên gì! Nói cái giọng bình thường chút không được hả?!" Chẳng hiểu sao, cùng một ngữ điệu, Mộc Như Lam nói hết sức mềm mại uyển chuyển mà người khác nói thì lại ngứa tai vô cùng.

Phỉ Phi hơi xấu hổ, cô ta bất lực nhìn sang Mộc Như Lâm, sao đến cả giọng nói cũng bị ghét, cô ta vô tội mà...

Mộc Như Lâm cau mày, "A Sâm, đừng lộn xộn!"

"Ai lộn xộn?! Có để tôi nghỉ ngơi không thì bảo?! Xéo đi!" Mộc Như Sâm vốn không phải người thương hương tiếc ngọc, nhất là khi tâm trạng của cậu đang thấp hơn đế giày.

"... Xem ra mình đến không đúng lúc rồi, để tối nay vậy." Phỉ Phi lúng túng cười với Mộc Như Lâm.

Mộc Như Lâm định nói không cần nhưng thấy ánh mắt chân thành tha thiết của cô ta thì lại chần chừ, cậu không biết cô ta tiếp cận anh em cậu với mục đích gì nhưng có vẻ là không có ác ý...

Thái Sử Nương Tử vừa cầm giỏ giỏ trái cây đi vào thì đã thấy cảnh tượng này. Cô đặt giỏ trái cây lên bàn mặc kệ ba đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Thấy chén canh bổ xương, cô liếc Phỉ Phi một cái rồi nhìn sang hai anh em, sau đó nhíu mày lấy điện thoại đánh một cuộc gọi.

"Cô làm gì thế?" Mộc Như Sâm biết Thái Sử Nương Tử, học sinh lớp F, cùng một giuộc với Đoạn Nghiêu, chỉ nghĩ vậy thôi là cậu đã ghét lây. Bọn chơi chung với Đoạn Nghiêu chắc cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Thái Sử Nương Tử phớt lờ không đáp, cô cầm di động nghe, đến khi đầu dây bên kia bắt máy thì vẻ mặt lạnh lùng mới dịu đi chút ít, cô đưa điện thoại cho Mộc Như Sâm, "Đây. Lam Lam."


Chương 268 (V77.2): Ngọt ngào (2)  

  Mộc Như Sâm tức khắc chộp lấy điện thoại, Mộc Như Lâm cũng lại gần giường theo phản xạ. Thái Sử Nương Tử lùi ra sau, lúc lùi đến chỗ Phỉ Phi, cô nói mà không nhìn cô ta, "Bất kể là cô cố ý hay là vô tình, nếu cô có đầu óc thì nên hiểu một điều, mỗi người sinh ra là độc nhất vô nhị, đặc biệt là Lam Lam của chúng tôi. Cô ấy là báu vật không ai giả mạo được, dù giống đến mấy thì giả vẫn là giả."

Chỉ cần có não là hiểu ngay ý của Thái Sử Nương Tử, Phỉ Phi miệng cười mà mắt không cười, "Cậu không thấy như vậy bất công lắm à? Làm sao các cậu biết chắc tôi cố ý bắt chước hội trưởng Mộc Như Lam mà không phải là bản thân tôi vốn dĩ đã thế? Hơi quá rồi đấy. Thế giới này có cả mấy tỷ người, biết bao nhiêu người có khuôn mặt giống nhau, huống chi là khí chất và trang phục? Chi bằng các cậu cứ nghĩ tôi cùng một kiểu người với hội trưởng Mộc Như Lam đi."

"Tôi không cần biết cô là bắt chước thật hay bắt chước giả." Thái Sử Nương Tử lạnh lùng ngắt lời cô ta, "Tôi tốt bụng nhắc nhở cô, nếu cô thực sự không có ý xấu thì cứ tiếp tục vui vẻ trong học viện Lưu Tư Lan; nhưng nếu ngược lại thì, chờ tới khi Lam Lam của chúng tôi trở về, cô sẽ biết cái gì gọi là ghen tị."

Phỉ Phi không nói gì thêm mà chỉ lắc đầu cười bất đắc dĩ như thể Thái Sử Nương Tử chỉ đang gây sự vô lý. Thái Sử Nương Tử quay đi, trước đó không quên nhìn hai anh em một cái.

Được nối máy với Mộc Như Lam, Mộc Như Sâm chớp mắt đã quên hết mọi buồn phiền ban nãy, "Chị! Em nhớ chị lắm!"

Từ đầu dây kia truyền đến giọng nói nhu hòa của Mộc Như Lam, dù chỉ là giọng nói thôi nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất đỗi ấm áp, "Chị cũng nhớ hai đứa. Nghe Nương Tử kể em gặp tai nạn xe cộ, có nghiêm trọng lắm không? Sao không gọi điện cho chị? Lúc nãy liên lạc với hai em không được làm chị lo quá."

Mộc Như Sâm lập tức trừng Mộc Như Lâm, ngầm chất vấn sao mày không gọi điện báo chị ấy? Hại anh mày bực bội cả buổi chẳng vì cái gì cả!

Nghe được nội dung cuộc gọi, Mộc Như Lâm cau mày, theo phản xạ nhìn về phía Phỉ Phi, Phỉ Phi thấy thế thì nghiêng đầu nhìn lại cậu bằng ánh mắt vô tội.

Mộc Như Lâm im lặng quay sang chỗ khác, đôi mắt bên dưới tròng kính lạnh đi. Cậu sẽ không đời nào tin một người ngoài thay vì tin người chị mình yêu thương nhiều năm. Cậu rút lại kết kết luận cô gái này không có ác ý, ít nhất là cô ta rõ ràng đã cố tình châm ngòi ly gián bọn họ và Mộc Như Lam.

Để ý tới thấy cái lạnh xẹt qua trong mắt Mộc Như Lâm, Phỉ Phi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, trên môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt hiền hòa, có điều đôi mắt xinh đẹp kia lại không hề cười. Chậc, hội trưởng Mộc Như Lam, đúng là lợi hại, mới câu đầu tiên mà đã dễ dàng đập tan sự hoài nghi và tức giận của người khác đối với mình...

Làm cô ra ngày càng tò mò, đồng thời cũng ngày càng khó chịu.

Mộc Như Sâm ôm điện thoại nấu cháo với Mộc Như Lam, nói đủ chuyện tào lao trên trời dưới đất. Cuộc chiến tranh lạnh từ hồi còn ở núi Alps đã hoàn toàn chấm dứt theo cuộc gọi này, bọn họ cũng tạm thời bỏ qua lời cảnh cáo của Đoạn Nghiêu — bọn họ không chủ động liên lạc Mộc Như Lam nha, là Mộc Như Lam tự mình gọi cho họ đấy.

Thái Sử Nương Tử lặng lẽ tựa vào cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn bầu trời.

Tại một nơi khác, Lễ Thân rỗi quá đâm chán, bèn gọi điện quấy rầy thanh mai.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận..."

Lễ Thân cúp máy. Ngồi nhìn mui xe đếm giây, hai phút sau gọi lại.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận..."

Trúc mã nhíu mày, Thái Sử Nương Tử đang gọi điện với ai thế? Sao mà lâu quá vậy? Năm phút sau gọi lại, vẫn bận; mười phút, vẫn bận; hai mươi phút, vẫn bận; ba mươi phút, thế quái nào vẫn bận?! Chẳng lẽ đang nấu cháo với thằng nào?

Lễ Thân mất bình tĩnh, bây giờ cô người đẹp tới trễ ba mươi phút mới thong thả cúi cuống gỗ cửa xe, trên khuôn mặt được trang điểm kĩ càng là một nụ cười tao nhã, tay đeo chiếc túi xách LV Lễ Thân tặng hôm trước, trông cô ta khá là ung dung thành thục. Lễ Thân khá thích mấy cô gái kiểu này, lớn tuổi hơn cũng không sao, hắn thích cảm giác hẹn hò với người đẹp, mọi khi luôn lịch sự xuống xe mở cửa cho mỹ nữ, vậy mà lần này lại rồ máy phóng đi luôn, bỏ lại cô gái mấy ngày nay được sủng mà kiêu ngơ ngác đứng giữa đường.

Lễ Thân nghĩ, thanh mai nhà mình mù tịt chuyện tình cảm, hắn có nghĩa vụ phải trông chừng cô kẻo có ngày cô bị lừa tình! Đến lúc đó cô khóc ngất lên ngất xuống thì người khổ chính là trúc mã hắn đây!

Mộc Như Sâm tỉ tê xong thì đến phiên Mộc Như Lâm, sau gần một tiếng đồng, chiếc điện thoại cuối cùng cũng trở về tay Thái Sử Nương Tử – người thiếu chút nữa đã ngủ gật chỗ cửa sổ.

"Cám ơn cậu nhé Nương Tử." Mộc Như Lam dịu dàng nói.

Thái Sử Nương Tử bảo khách sáo gì chứ, còn nói sẽ hỗ trợ trông chừng fan của cô ở học viên Lưu Tư Lan, nhất quyết không để bọn họ bị Phỉ Phi dụ dỗ tạo phản.

Mộc Như Lam cúp điện thoại đoạn nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã ảm đạm đi nhiều.

Lúc nói chuyện với Mộc Như Sâm là cô đã về đến Mặc gia cùng Mặc Khiêm Nhân rồi, trong lúc cô ngồi nói chuyện trong xe, Mặc Khiêm Nhân đã chuyển hết đồ đạc vào phòng. Khi cô vào nhà, lão Mặc gia gia và Kha Xương Hoàng đang xem thời sự, thời sự đưa tin khu nhà đông dân nhất xảy ra hỏa hoạn, một căn bốc cháy làm liên lụy xung quanh. Có tổng cộng ba căn nhà bị thiêu cháy, một trong số đó được phát hiện sớm nên thiệt hại không nhiều, hai căn còn lại thì nghiêm trọng hơn, nhất là căn nhà nơi ngọn lửa xuất phát. Tivi chiếu cảnh xe cứu hỏa và lính chữa cháy tất bật làm việc, thế nhưng ngọn lửa vẫn phừng phực như đốt lên tận trời, coi bộ không mấy hiệu quả...

"... Điều đáng mừng là tòa nhà này chỉ mới được mua lại gần đây, chủ nhà chưa mở cửa cho thuê nên bước đầu dự đoán không có thiệt hại về người. Theo người dân quanh đó, trước khi xảy ra hoả hoạn đã có hai chiếc xe đỗ trước hẻm, có vài tên đàn ông phá khóa xông vào tòa nhà, bọn chúng rời đi chưa bao lâu thì tòa nhà bốc cháy. Cảnh sát đang tiến hành điều tra, tin rằng sẽ nhanh chóng truy ra kẻ tình nghi phóng hỏa..." MC nói giọng phổ thông nghiêm chỉnh lưu loát.

Mộc Như Lam nhìn tòa nhà ngập trong biển lửa, đôi mắt hơi nheo lại.

"Lam Lam, lại ăn cơm." Bên mẹ Mặc đã được Mặc Khiêm Nhân trấn an ổn thỏa, vì hai người về trễ nên mẹ Mặc cô ấy đi nấu vài món.

"Vâng." Mộc Như Lam chào hỏi hai ông lão rồi vào phòng ăn, không thấy Mặc Khiêm Nhân đâu, cô chớp chớp mắt hỏi, "Mẹ, Khiêm Nhân đâu rồi?"

"... Chắc là ở thư phòng, con ăn trước đi, mẹ đi gọi nó."

"Không cần gọi, anh ấy đi ra ngoài rồi." Mặc Vô Ngân đi trên lầu xuống, vừa nói vừa nìn Mộc Như Lam.

Mẹ Mặc lẩm bẩm vài câu đại loại sao thằng nhóc này chưa ăn cơm mà đã chạy đi đâu không biết, rồi bỏ đi gọi điện cho Mặc Khiêm Nhân, vì thế trên bàn cơm chỉ còn Mộc Như Lam một mình bưng chén cầm đũa.

Mặc Vô Ngân tiến đến bên cạnh Mộc Như Lam, biểu cảm nghi hoặc mà nghiêm túc, "Chị dâu."

"Ừ?" Mộc Như Lam thấy Mặc Vô Ngân có vẻ như đang định bàn chuyện gì đó hết sức quan trọng với cô.

"Người bắt chị đi quan trọng với chị lắm à?" Mặc Vô Ngân không rõ đó là ai nhưng cũng biết sơ hắn là một thiếu niên có quan hệ rất tốt với Mộc Như Lam, bởi vì cô chẳng những không giận mà còn theo hắn tới bệnh viện.

Mộc Như Lam gật đầu, "Khá là đặc biệt."

Mặc Vô Ngân như bị sét đánh ngang tai, hai giây sau mới khôi phục nguyên trạng, cô sốt ruột hỏi, "Đặc biệt như thế nào? Không! Mặc kệ hắn đặc biệt ra sao, chị đừng vì hắn mà thờ ơ với cảm giác của anh em chứ!" Mặc Vô Ngân tỏ rõ mình về phe anh trai, chị dâu cũng quan trọng, nhưng ông anh nhà mình quan trọng hơn!

Mộc Như Lam nhìn Mặc Vô Ngân, nhất thời không nói nên lời, cô thờ ơ với Mặc Khiêm Nhân sao?

Mặc Vô Ngân thấy vậy thì cho rằng Mộc Như Lam còn trẻ tuổi nên không tinh ý trong chuyện tình cảm, vì thế cô bất đầu vỗ ngực cằn nhằn, "Trời ạ, tính anh ấy thì chị biết rồi đấy, anh ấy không chịu thể hiện cảm xúc, thường nói ít mà làm nhiều. Hồi trước anh ấy hay lấy cớ em IQ thấp để giấu em nhiều chuyện, khi đó em còn tưởng là vì em IQ thấp thật, sau này mới biết là do anh ấy kiệm lời, dù trong lòng buồn bực cũng ỉm đi không chịu nói ra..."

Mộc Như Lam im lặng lắng nghe rồi ngẫm lại, vậy ra Khiêm Nhân bỏ đi không chịu ăn cơm hay nói chuyện với cô là vì hắn buồn bực không vui à?

Cơm nước xong xuôi, cô nhìn đồng hồ sau đó rời nhà lần nữa, lần này xe chạy về phía bệnh viện.  

Chương 269 (V77.3): Ngọt ngào (3)

  Bệnh viện.

Đoạn Nghiêu đã tỉnh lại, trên đầu quấn băng gạc. Cửa phòng để mở, bên ngoài luôn có vài cô y tá tìm cớ đi ngang qua, ghé mắt nhìn một cái rồi lại đỏ mặt chạy đi. Đời này không thiếu người đẹp nhưng đa phần chỉ đẹp kiểu nhìn xong quên, trong thời đại mà mắt thẩm mỹ của con người ngày càng lên cao, diện mạo đẹp đẽ phải đi kèm với cá tính và khí chất độc đáo thì mới khiến người ta mặt đỏ tim loạn.

Không thể không công nhận, Đoạn Nghiêu chính là một kẻ có thể khiến phái nữ rung động như thế.

Hắn ngồi tựa vào thành giường ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyệt nhiên không để tâm đến những cô y tá. Hắn để cửa mở là vì muốn nghe được âm thanh bên ngoài, chứ nếu đóng lại rồi, hắn sợ mình không chịu nổi cái im lặng tịch mịch ấy.

Hắn cầm điện thoại định gọi cho Mộc Như Lam nhưng lại không dám, hắn không dám chắc là Mộc Như Lam đã thật sự theo hắn đến bệnh viện trước khi hắn ngất đi, trước đây những khi không ngủ được, hắn cũng từng tưởng tượng Mộc Như Lam xuất hiện bên cạnh mình, cuối cùng tưởng tượng chỉ là tưởng tượng.

"Cốc cốc." Nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn quay đầu lại nhìn, thấy cô gái mình hằng mong nhớ đang đứng đó mỉm cười, vẫn là nụ cười khiến hắn trân trọng, vẫn là ánh mắt làm hắn quyến luyến, ấm áp và chói rạng hơn cả mặt trời.

Không có gì thay đổi sau chuyện đó cả, cô ấy vẫn là cô ấy, vẫn là người luôn sẵn lòng đợi hắn. Thật không biết đây là may mắn hay đau khổ.

Lời thổ lộ của hắn đã bay đi theo gió rồi phải không? Bởi vì không bận tâm nên cô mới cho qua, cô vẫn sẽ rời bỏ hắn để bước về phía người khác, phải không?

Mộc Như Lam bước vào phòng rồi đóng cửa lại, ngăn đi những tiếng động ồn ào ngoài kia.

"A Nghiêu, ăn cơm chiều chưa?" Mộc Như Lam đến bên giường, vừa cười vừa đưa tay vuốt mái tóc hơi rối của hắn.

"Rồi." Giọng nói trầm khàn mê hoặc nhẹ nhàng vang lên. Đoạn Nghiêu nhìn cô, hắn ghét người khác đụng vào đầu hắn nhưng lại thích được Mộc Như Lam vuốt tóc. Trong đôi mắt đào côi lệ nay đã không còn vẻ u tối khó đoán hay nét đẹp quái dị tựa cầu vồng giữa đêm nữa, nó trong trẻo đơn giản, như đang bày ra những gì thanh khiết nhất, thuần túy nhất ra trước mặt Mộc Như Lam.

"Vậy thì tốt." Mộc Như Lam nhìn quanh không thấy ghế ngồi nên định cứ đứng thế này, dợm lấy mấy cuốn sách mình mang đến ra cho hắn đọc giải buồn, thế nhưng Đoạn Nghiêu lại làm một việc khiến cô phải khựng lại.

Thiếu niên đột nhiên nghiêng người sang, giang tay ôm lấy eo cô, dụi má vào bụng cô như một đứa trẻ.

"A Nghiêu?" Mộc Như Lam không đẩy hắn ra mà chỉ cúi đầu khó hiểu, với góc độ này, cô chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của Đoạn Nghiêu chứ không thấy được gương mặt hắn.

"Đừng rời bỏ mình, đừng thuộc về người khác, đừng theo Mặc Khiêm Nhân..." Đoạn Nghiêu nói thật trầm, tại nơi mà Mộc Như Lam không nhìn thấy, đôi mắt xinh đẹp lại trở nên sâu hoắm đầy phức tạp. Hắn biết Mộc Như Lam sẽ không đẩy hắn ra, hắn biết.

Sau một thoáng bất ngờ, Mộc Như Lam từ từ đưa tay xoa đầu hắn, cô cúi xuống, ánh mắt dịu dàng như một người mẹ bao dung đứa con nghịch ngợm, mặc dù cô chỉ là một thiếu nữ.

"Mình sẽ không rời bỏ A Nghiêu đâu. Mình sẽ cố hết sức tham dự vào tương lai của cậu, nhìn cậu trưởng thành, mong cậu được vui vẻ hạnh phúc." Mộc Như Lam ôn tồn bảo, cảm giác được hắn hơi run lên, ôm cô chặt hơn một ít, cô lại nói, "Nhưng mình sẽ không thuộc về cậu, mình sẽ không thuộc về ai cả, mình chỉ thuộc về mình mà thôi. A Nghiêu, chúng ta có thể kết làm người thân, và chỉ là người thân mà thôi." Biến thái không bao giờ chịu mất quyền chủ động, không bao giờ chịu trao trọn linh hồn, và cũng sẽ không bao giờ ban phát nhiều hơn một tình yêu.

Đoạn Nghiêu im lặng tựa vào người Mộc Như Lam, một hồi lâu sau mới lên tiếng, "Cũng không thuộc về Mặc Khiêm Nhân luôn à?"

"Không." Cô sẽ không thuộc về Mặc Khiêm Nhân, nhưng Mặc Khiêm Nhân nhất định phải thuộc về cô, dù chết rồi, thi thể hắn cũng phải là của cô.

"Thật sao?"

"Thật." Mộc Như Lam vỗ về mái tóc hắn, dịu dàng nói, "Vậy, A Nghiêu, bây giờ cậu nói cho mình biết một chuyện được không?"

"..."

Cửa phòng khẽ khàng mở ra rồi lại khẽ khàng đóng, trong không khí còn vương chút hương thơm nhàn nhạt, thế nhưng chẳng mấy chốc chúng đã tỏa đi xung quanh, thoát khỏi không gian nhỏ hẹp, để rồi trong phòng chẳng còn lại gì ngoài mùi thuốc sát trùng.

Nhìn cánh cửa đã đóng, Đoạn Nghiêu rầu rĩ cười, đôi mắt đào một lần nữa chìm trong u tối, hắn nhếch miệng, cánh môi đỏ mọng lặng lẽ bật ra hai chữ.

++++

Đêm đã khuya.

Gió lạnh đầu xuân làm hồng chóp mũi, Mộc Như Lam kéo cổ áo lên, lên xe tới trang viên Hoắc gia nơi tổ chức lễ đính hôn hôm trước.

Hiện tại trong trang viên có vài người quen đang ở tụ tập, các thiếu gia Hoắc gia, Đổng Kỳ, ngoài ra còn có Đổng Tứ Hiên – người vừa nhận giải Oscar tại New York, cùng người đại diện là Tang Tranh.

Tất cả ngồi quây lại, tư thái của mỗi người đều nói rằng họ là những sinh vật kiêu ngạo coi mình là cái rốn của vũ trụ.

"Chậc, không được thấy tận mắt đúng là đáng tiếc." Đổng Tứ Hiên nằm dài chiếm cả cái sô pha, mái tóc vàng xoăn hơi lộn xộn bất cần làm nổi bật khuôn mặt lai đẹp đến nín thở, tựa như một con thú hoang cuồng dã.

"Nhìn ai? Mặc Khiêm Nhân hay là Mộc Như Lam?" Hoắc tam thiếu cũng cùng một kiểu với Đổng Tứ Hiên, hắn ngồi cong vẹo trên sô pha đơn, trông cứ như không có xương cốt.

"Nhìn cảnh Mộc Như Lam bị bắt đi. Anh không nghĩ sẽ rất thú vị sao?" Đổng Tứ Hiên nói đoạn liếc sang Đổng Kỳ, tên này nên bỏ cuộc đi thôi.

Đổng Kỳ nhìn ly rượu, không để tâm tới Đổng Tứ Hiên.

Lát sau, người phụ trách trang viên tới báo có Mộc Như Lam đến.

"Quên gì ở đây à?"

"Ai mà biết."

Tất cả không nói chuyện nữa mà vô thức nhìn ra cửa, tựa hồ đang đợi cô thiên sứ kia, thế nhưng đợi một lát mà vẫn chẳng thấy ai, mãi đến khi người phụ trách nói Mộc Như Lam tới chỗ hồ nước chứ không tới biệt thự thì bọn họ mới đứng dậy đi ra ngoài.

"Khuya rồi cô ấy còn ra đó làm gì?" Có ai đó thì thầm, đường đến hồbật đèn sáng trưng như ban ngày.

Từ đằng xa, bọn họ thấy Mộc Như Lam đi lại bên bờ hồ, nghĩ bụng chắc cô đang tìm thứ gì đó trên bờ, nào ngờ lát sau lại thấy cô cởi áo khoác, nhảy tùm xuống nước.  

Chương 270 (V77.4): Ngọt ngào (4)

  Tiếng nước bắn làm bọn họ hết cả hồn.

"Đừng nói là đêm hôm cô ấy tới đây nhảy hồ đấy nhé?!" Đổng Tứ Hiên trợn mắt nói để rồi nhận ngay năm ánh mắt trách móc, anh ta bất đắc dĩ nhún vai đoạn bước nhanh theo họ.

Nước hồ lạnh căm căm, vì đây là hồ tự nhiên lưu thông, lại được Hoắc gia chủ động làm sạch nên nước rất trong, có điều hồ này khá sâu, dù ban ngày cũng không nhìn thấy đáy.

Dựa vào cảm giác, Mộc Như Lam bơi xuống.

Ba anh em Hoắc gia cho người hầu bật hết đèn quanh hồ lên rồi chạy lại nhìn. Đổng Tứ Hiên bắt đầu đoán lung tung, "Chẳng lẽ cô ấy gặp chuyện gì khi bị bắt cóc, thành ra cãi nhau to với Mặc Khiêm Nhân, cuối cùng chịu không nổi đả kích nên tới đây nhảy hồ?"

Đổng Kỳ cởi áo khoác định nhảy xuống nhưng lại bị nhị thiếu Hoắc gia giữ vai, "Nhìn không giống như muốn tự sát."

Xa xa có một chiếc đầu nổi lên giữa hồ, Mộc Như Lam hít sâu một hơi, chịu đựng cái lạnh thấu xương rồi tiếp tục lặn xuống.

Không biết Mộc Như Lam đang làm gì nhưng có vẻ không phải chuyện ngu ngốc. Nghĩ vậy, nhị thiếu Hoắc gia lấy di động gọi cho Mặc Khiêm Nhân.

Mặc Khiêm Nhân nhận được tin thì nhanh chóng chạy tới, lúc này Mộc Như Lam đã ở dưới nước hơn hai mươi phút, những người đàn ông đứng trên bờ hoàn toàn không hiểu cô đang làm gì.

Mặc Khiêm Nhân tiến lại gần, hắn mặc áo khoác màu đen, khuôn mặt lạnh nhạt vô cảm, đôi mắt lạnh nhạt mà sắc bén như có thể chọc thủng mọi thứ, bước chân hắn nhanh hơn bình thường một ít nhưng vẫn mang một nét ung dung tự tin cố hữu. Mặc dù những người đàn ông ở đây cũng rất xuất sắc, ấy thế mà khi hắn xuất hiện, vẫn có một loại từ trường kì lạ nào đó ngăn tách giữa hắn bọn họ, như thể hai bên thuộc về hai thế giới.

Đổng Kỳ nhìn Mặc Khiêm Nhân, thì ra đây là tên may mắn được trở thành hôn phu của cô ấy. Có điều không biết hắn ta có phải là cùng một người với anh chàng tên Amon mà Mộc Như Lam nói cô luôn muốn ở cạnh hay không...

Mặc Khiêm Nhân liếc qua chiếc áo khoác Mộc Như Lam vắt trên cái ghế ở trên bờ, đôi mắt lạnh nhạt tựa hồ nhìn thấy bóng dáng ngụp lặn dưới mặt nước. Một cách tao nhã xen lẫn thô bạo, hắn cởi nút áo khoác của mình, định nhảy xuống hồ lôi cô gái tùy hứng hại hắn lo lắng lên.

Cùng lúc đó, đột nhiên mặt hồ nổi bọt, dưới ánh đèn rọi sáng trưng, Mộc Như Lam xuất hiện như một đóa sen mới nở, mái tóc đen nhánh dạt hết về sau, hé bày toàn bộ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.

Cô thở gấp, hồ nước lạnh cóng khiến cô thở hơi khó, thậm chí là run lấy bẩy, thế nhưng khi thấy người đàn ông đứng trên bờ nhìn mình, đôi môi cô lại vẽ một nụ cười rực rỡ, cặp mắt cong thành hai vầng trăng khuyết. Trong một thoáng, sau lưng Mộc Như Lam như có một vạt thủy phù dung, từng đóa từng đóa nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

Mặc Khiêm Nhân thở chậm lại, quỳ một chân xuống vươn tay về phía cô, "Lên đi."

"Ừ." Mộc Như Lam nhu thuận nắm tay Mặc Khiêm Nhân để hắn dễ dàng kéo cô lên, vạt áo đen ấm hương bạc hà bọc lấy cô thật chặt, sự ân cần này xuất phát tự tận đáy lòng.

Mộc Như Lam cười tươi rói trông có chút trẻ con. Mặc Khiêm Nhân còn chưa kịp hỏi rốt cuộc cô vừa làm gì thì đã thấy Mộc Như Lam cúi đầu lấy vật cô đang ôm trong lòng ra.

Mặc dù đã bị ướt nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một chiếc hộp được gói bọc rất tỉ mỉ, là quà Mặc Khiêm Nhân tặng Mộc Như Lam hôm qua. Cô chưa kịp mở quà thì đã bị Đoạn Nghiêu bắt đi, ngoài ý muốn cầm nó theo, Đoạn Nghiêu thấy chướng mắt nên quăng luôn xuống hồ. Mặc Khiêm Nhân tìm khắp phòng không thấy, cứ tưởng là mất rồi.

Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn vật trên tay Mộc Như Lam, sau đó lại nhìn cô, nụ cười của cô vẫn xinh đẹp như mọi ngày. Giờ phút này cả người cô ướt đẫm phải bọc áo khoác của hắn, lạnh đến mức hơi run, ấy vậy mà cô vẫn cười với hắn. Trái tim như được bọc trong một lớp bông mềm xốp, luẩn quẩn một cảm xúc hắn chưa bao giờ trải nghiệm.

"Em tìm được nó rồi, anh không giận nữa chứ?" Mộc Như Lam nói đoạn nghiêm túc nhìn Mặc Khiêm Nhân hòng lùng ra được một dấu hiệu nào đó trên mặt cho biết hắn giận hay không. Mặc Vô Ngân nói cô thờ ơ với Mặc Khiêm Nhân, vì thế Mộc Như Lam tưởng là vì cô đã làm mất món quà nên hắn mới giận đến độ bỏ đi, không ăn cơm và cũng không thèm nói với cô một tiếng.

Mặc Khiêm Nhân trầm mặc nhìn Mộc Như Lam, ngay khi Mộc Như Lam sắp nghĩ mình đã lầm, hắn vòng tay ôm cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô, bất chấp mấy sợi tóc ướt đẫm.

Mộc Như Lam vui vẻ ôm lại hắn, không quên cầu đáp án, "Khiêm Nhân? Không giận nữa chứ?"

"Ngốc lắm." Giọng nói của Mặc Khiêm Nhân vang lên bên tai, hắn lấy từ trong túi áo khoác Mộc Như Lam đang mặc ra một chiếc hộp vuông chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay hắn, mặt trên thắt một chiếc nơ, đây là một món quà.

Hắn đâu có giận, chẳng qua là vì gấp rút muốn tặng lại cho Mộc Như Lam một món quà khác nên mới bỏ cả ăn chạy tới Phi Vân các, thực ra hắn cũng định nói Mộc Như Lam rồi nhưng thấy cô nói chuyện điện thoại tập trung quá nên lại thôi. Cuối cùng cô tưởng là hắn giận? Lại còn đêm khuya nhảy xuống hồ để tìm thứ này...

Hắn thấy tim mình căng lên, ứ tràn trong hạnh phúc ngọt ngào.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info