ZingTruyen.Com

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 233 - 235

HaiYan3108

Chương 233 (V66.1): Nước mắt (1)

  Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Thấy Tô Trừng Tương hỏi vậy, mẹ Mặc định trả lời nhưng chỗ cầu thang chợt có tiếng bước chân, Tô Trừng Tương lập tức nửa khẩn trương nửa vui mừng nhìn sang.

Đầu tiên mắt hạnh màu nâu phản chiếu một đôi chân, sau đó là chiếc quần dài màu đen, thêm vài bước nữa, cô mới nhìn rõ bóng dáng lạnh lùng cao quý hơn cả trong trí nhớ. Hai màu trắng đen thể hiện rõ ràng trên cơ thể hắn, đơn giản mà vẫn tao nhã tột cùng. Giữa thế giới sặc sỡ màu sắc, tông đen trắng của hắn đơn giản mà không kém phần sang trọng, tách biệt và độc lập.

Hắn đứng đó với khuôn mặt vô cảm, đôi mắt lạnh nhạt sắc bén như có thể nhìn thấu mọi giả dối, tựa như một vị quân vương bễ nghễ thiên hạ lạnh nhạt nhìn xuống chúng sinh, đoạn khinh thường ngoảnh mặt.

Thình thịch... Thình thịch thình thịch...

Trái tim loạn nhịp, Tô Trừng Tương siết nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên cầu thang như ngẩng đầu nhìn đế vương ngồi trên ngai vàng, lòng cô đầy ái mộ, chờ mong, và hy vọng xa vời.

Mẹ Mặc không để ý tới sự khác thường của Tô Trừng Tương, thấy Mặc Khiêm Nhân đi xuống, bà giới thiệu, "Khiêm Nhân, đây là Trừng Tương, con còn nhớ không? Hồi xưa con bé rất thân với con và Tiểu Mạnh... Ái chà, con ngồi nói chuyện với Trừng Tương một lát đi, mẹ phải đến siêu thị mua thức ăn, mẹ bảo lão Triệu đến trường đón Lam Lam rồi, tối nay mọi người cùng nhau ăn cơm!"

Dứt lời bà hấp tấp chạy ra ngoài, kể từ khi chồng mất, Mặc Khiêm Nhân ra nước ngoài, Mặc Vô Ngân có cuộc sống riêng, bà không mấy thích ra ngoài nữa, nhưng vì trong nhà vẫn còn những ông lão cần được chăm sóc nên bà cũng không có cách nào khác ngoài tuýp trạch nữ đang phổ biến hiện nay, hằng ngày bảo nhân viên ở siêu thị gần tứ hợp viện chừa cho chút thực phẩm tươi để bà trực tiếp đi qua lấy.

Mẹ Mặc nhanh chóng rời nhà, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Trừng Tương và Mặc Khiêm Nhân.

Tô Trừng Tương càng căng thẳng hơn, hai tay siết chặt đặt trước người, cô chậm rãi đứng dậy, định chào hỏi hắn thật tự nhiên, hiềm một nỗi miệng cô cứng ngắc vì quá khẩn trương, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, ánh mắt cũng hơi lảng tránh.

Tô Trừng Tương lớn lên rất đẹp, nếu là đàn ông khác thì vẻ ngượng ngùng hiện giờ của cô có thể coi là rất ngọt ngào đáng yêu, chỉ tiếc, người đàn ông này là Mặc Khiêm Nhân.

Hắn đứng trên cầu thang nhìn xuống Tô Trừng Tương hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đi xuống, giọng nói thanh lãnh thờ ơ vang lên, "Cô là Tô Trừng Tương?"

Ngữ điệu thờ ơ như thể cô chỉ là một người xa lạ làm ngọn lửa trong Tô Trừng Tương yếu đi chút ít, cô không khỏi đau lòng nhưng vẫn lấy lại tinh thần rất nhanh. Chẳng phải chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán sao? Lúc trước quyết định không liên lạc với hắn cũng là vì hiệu quả này mà? Hắn phải quên cô đi thì cô mới có thể khắc vào lòng hắn một hình tượng hoàn toàn mới.

"Đúng vậy, đã lâu không gặp, anh Khiêm Nhân, anh còn nhớ em không?" Bình tĩnh hơn một chút, cô cuối cùng cũng có thể nói chuyện thoải mái, cố gắng làm nụ cười của mình trong thật tự nhiên, đừng để hắn nhìn một phát đã biết cô thích hắn nhường nào, trong tình yêu, ai yêu trước là thua, cô thua nhưng cũng không thể để người khác biết cô thua, bằng không cô sẽ mất quyền làm chủ.

"Không nhớ rõ lắm." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên đáp, nếu Lục Tử Mạnh không nhắc trước thì hắn cũng chẳng nhớ là trước đây có một cô gái luôn lẽo đẽo sau hắn ngoài Lục Tử Mạnh.

Có câu đầu tiên rồi thì tiếp theo sẽ đơn giản hơn, Mặc Khiêm Nhân muốn tìm hiểu trình độ của Tô Trừng Tương để xem liệu cô có thể phát hiện sự dị thường của Mộc Như Lam hay không, nên cũng chủ động nói vài câu.

Tô Trừng Tương có chuẩn bị mà đến, từ nhỏ cô đã khổ sở đuổi theo Mặc Khiêm Nhân, khi học tâm lý học thì lại càng dùng hết sức bình sinh, tất cả là để có tiếng nói chung với hắn, phù hợp khẩu vị của hắn, thế nên dĩ nhiên bây giờ cô không thể thất bại.

Trông qua thì có vẻ ăn ý, tựa hồ hai người trò chuyện rất vui.

Mặc Vô Ngân vừa từ viện khoa học trở về, mới vào phòng khách mấy bước đã giật bắn ra ngoài như chạm điện, cô nhíu mày, vẻ mặt lo lắng, lặng lẽ chạy tới cửa sổ lén lút nhìn vô trong thăm dò, thấy ông anh nhà mình đang ngồi đối diện với một người phụ nữ lạ mặt trên ghế sô pha, người phụ nữ trông khá là đẹp, khí chất nhã nhặn đàng hoàng, ánh mặt nhìn Mặc Khiêm Nhân lấp la lấp lánh, giấu không tồi nhỉ, ý xì đúc mấy đứa con gái khi tăm tia Dạ Bạch của cô!

Đậu phộng! Chuyện gì đây? Mới hôm qua anh cô còn sắp tu thành chính quả với chị dâu mà bây giờ đã chui ra người thầm mến sao? Với lại bà chị này là ai? Ở đâu chui ra vậy?

Mặc Vô Ngân có quan niệm ai tới trước người đó được, Mộc Như Lam đã tới rồi thì đừng hòng ai thay thế, tuy anh cô giỏi vậy thì người ta đơn phương cũng là chuyện thường tình, nhưng cô không hy vọng có ai đến quấy rầy những ngày chung sống tình tứ đáng yêu của anh cô và chị dâu, vốn anh cô chẳng mấy khi rảnh rỗi, làm sao có thể để bên thứ ba tới phá hỏng dịp này?

Mặc Vô Ngân lặng lẽ siết tay, bà chị này tốt nhất nên tự mình hiểu lấy, đừng có mà chen chân vào, cạnh tranh ngay thẳng thì còn được, chứ nếu chị ta dám giở trò đê tiện để cướp anh cô, vậy đừng trách cô không khách khí, cô chỉ có một ông anh, tuy hơi độc mồm độc miệng nhưng chung quy vẫn là báu vật!

Nghĩ vậy, Mặc Vô Ngân sửa soạn quần áo, bước vào với niềm kiêu hãnh của người Mặc gia, "Anh hai."

Giọng của Mặc Vô Ngân chặn ngang lời Tô Trừng Tương đang nói, Mặc Khiêm Nhân quay đầu nhìn Mặc Vô Ngân, không rõ có cảm xúc gì, Tô Trừng Tương thì hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại cười vui vẻ, "Vô Ngân đấy à, nữ mười tám lột xác, chị suýt nữa thì nhận không ra."

Lần này đến phiên Mặc Vô Ngân ngạc nhiên, "Chị biết tôi?" Sao cô chẳng có tí tẹo ấn tượng nào cả?

"Chị là chị Trừng Tương, hồi trước hay chơi với em trong đại viện ấy." Tô Trừng Tương mím môi cười khẽ, nhớ lại cảnh Mặc Vô Ngân thời bé ngồi xổm chơi gà trong đại viện.

"Chị Trừng Tương?" Mặc Vô Ngân nghi hoặc ngẫm nghĩ, đến khi nhớ ra rồi, cô mở to mắt vui mừng, "A! Chị... Chị về từ khi nào vậy?"

Mặc Vô Ngân chạy tới, nhất thời quên mất ý định ban đầu.

"Xuống mấy bay lúc bảy giờ sáng nay." Tô Trừng Tương lấy từ trong túi xách ra một món quà được bọc giấy tinh xảo, cười bảo, "Đây, mới về đi dạo phố, thấy món này rất hợp với em."

"Oa, có quà nữa!" Mặc Vô Ngân hớn hở nhận quà, ai mà chẳng thích được tặng quà? Dù khá giả đến đâu thì người ta vẫn thích những món quà bất ngờ. Gặp lại bạn hồi nhỏ rồi còn được tặng quà, vui quá~

Tô Trừng Tương cười sâu thêm, nghĩ bụng Mặc Vô Ngân vẫn dễ mua chuộc hệt như trước, cô cho Mặc Vô Ngân kẹo, sau đó hỏi gì về Mặc Khiêm Nhân con bé cũng thành thật khai báo.

Theo Tô Trừng Tương, muốn có được Mặc Khiêm Nhân thì trước hết phải có được sự ủng hộ của người Mặc gia, khi đó làm ít công nhiều.

Tô Trừng Tương học tâm lý học nên đương nhiên giỏi về công tâm, mới nói mấy câu mà đã khiến Mặc Vô Ngân cảm thấy như tìm được tri kỉ, nghe cô thao thao bất tuyệt một hồi, Mặc Khiêm Nhân thấy chán đứng dậy ra ngoài.

Dưới sự dẫn chuyện của Tô Trừng Tương, Mặc Vô Ngân hỏi, "Tối nay chị Trừng Tương ở tại tứ hợp viện hay là trở về về nhà bố mẹ?"

Các ông lão sống tại tứ hợp viện nhưng con cháu họ thì lại ở nơi khác. Dù sao con họ cũng có gia đình riêng, hơn nữa chúng bận rộn công việc, có đôi khi nửa đêm mới về, sợ quấy rầy đến giấc ngủ của họ, vì vậy đều sống riêng cả. Nhưng các con dâu cũng rất hiểu chuyện, thường xuyên đến tứ hợp viện nấu ăn và trò chuyện vội với cha mẹ chồng, thỉnh thoảng nhóm phụ nữ tụ lại cùng mẹ Mặc tán gẫu chuyện con cái, nhờ vậy các ông lão chưa bao giờ biết đến cô đơn tịch mịch.

"Ừm... Chị định ở lại với ông hai ngày, nhưng bên đó không có phòng..." Tô Trừng Tương nói giọng thất vọng, thật ra cũng có phòng, nhưng vì ít người ở nên sẽ mất công quét tước sửa sang.

"Vậy chị ở lại nhà em đi, nhà em có hai phòng cho khách, chưa ai ở cả." Mặc Vô Ngân phản ứng hệt như kỳ vọng của Tô Trừng Tương.

"Nhưng, vậy có ổn không?" Tô Trừng Tương lặng lẽ nhìn Mặc Khiêm Nhân ngồi trong sân bị lão Lương kéo đi chơi cờ, trong lòng ngọt ngấy, gần quan dễ hưởng lộc, cô cần kề cạnh Mặc Khiêm Nhân, lẳng lặng trở thành một phần cuộc sống của hắn, tựa như nước ấm nấu ếch. Tính tình Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt như vậy có vẻ là không cần chuyện gì kịch tính, hắn hợp kiểu nhẹ nhàng ấm áp hơn.

"Có gì mà không ổn, lúc trước chị cũng hay ở lại nhà em đấy thôi? Với cả, mở cửa ra là thấy ngay phòng ông nội chị, đi có mấy bước chứ mấy." Mặc Vô Ngân chưa nghĩ gì nhiều, chỉ đơn thuần coi Tô Trừng Tương là bạn đã lâu không gặp, họ chuyện trò rất vui, sống chung cũng không tệ.

"Vậy... Được rồi, tối nay chị xuống bếp giúp gì nấu đồ ngon cho em nhé? Đừng nhìn chị như vậy, chị có bằng đầu bếp đấy." Tô Trừng Tương tự hào nói, thi bằng đầu bếp cũng là vì Mặc Khiêm Nhân, từ nhỏ hắn đã cực kì kén ăn, có câu "Đường đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày" mà? Tô Trừng Tương sẵn sàng dốc hết công sức vì người đàn ông cô yêu.

"Vậy còn gì vằng, vừa hay tối nay em giới thiệu chị dâu của em cho chị, chị ấy cũng biết nấu ăn, nấu ngon lắm." Mặc Vô Ngân cao hứng nói, tối qua trước khi về Mộc Như Lam đã nấu cho họ một bữa ăn khuya, phải tội số lượng hơi ít, vì chị ấy bảo khuya rồi không nên ăn nhiều, nếu đói quá thì ăn lót dạ một chút thôi, cô ăn chẳng đã miệng chút nào, bây giờ nhớ lại mà thèm rỏ dãi.

Nụ cười của Tô Trừng Tương cứng lại, cô vừa nghe được một từ quan trọng, "Chị dâu?" Hình như Mặc gia đâu có họ hàng nào đâu...

"Đúng, chị dâu em. " Mặc Vô Ngân vui vẻ đáp, sực nhớ ra chuyện ban nãy, cô kinh hoảng như bị sét đánh. Trong lòng rầu rĩ nhưng vẫn quyết định nói rõ cho Tô Trừng Tương, chết sớm siêu sinh sớm, chị ta quen mình và quen cả mẹ nên phải đối đãi thận trọng, tránh gây chuyện làm mọi người khó xử, nhất là bên ông Tô, hai nhà gặp nhau như cơm bữa, khó tránh khỏi lúng túng.

"... Chị dâu nào?" Tô Trừng Tương bỗng dưng thấy bất an, dường như đã có gì đó ngoài dự tính xảy ra mà cô hoàn toàn không biết.

Thấy thế, Mặc Vô Ngân càng thêm kiên quyết phải khiến Tô Trừng Tương chết tâm, dù chị ta có là bạn tốt thời bé hay là kẻ si tình yêu anh trai bao lâu, bây giờ Mặc Khiêm Nhân đã có Mộc Như Lam, si tình đến mấy thì cũng chỉ là kẻ thứ ba mà thôi. Trừ khi chị ta giữ im lặng, không ôm ý đồ chia rẽ tình cảm của họ, bằng không chắc chắn sẽ không được hoan nghênh tại Mặc gia này.

"Bạn gái của anh trai em. À, đúng rồi, bọn họ sắp đính hôn, mấy ngày nữa người giám hộ của chị dâu sẽ từ Hồng Kông sang đây, ông nội và mẹ cũng đã chuẩn bị sính lễ rồi."  

Chương 234 (V66.2): Nước mắt (2)

  Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Học viện Mộ Hoa.

Sắp đến lúc tan học, giờ này trước đây học sinh năm ba đã sớm chuồn về nhà rồi nhưng hiện tại lại chẳng một ai rời đi, cả ba lớp cùng thò đầu qua cửa sổ nhìn xuống hai người đang đứng ở chỗ bồn rửa tầng trệt, một là Hoắc Dạ Chu, một là Mộc Như Lam.

Trong bồn đặt một chiếc ô dính đầy phân chim, sau cả buổi chiều giằng co với Mộc Như Lam, thiếu niên cuối cùng cũng phải miễn cưỡng cầm lấy bàn chà, bắt đầu làm sạch đống phân đã khô trên mặt ô.

Các học sinh nhìn mà khiếp sợ không tin nổi, lớp trưởng lớp số ba, một tên mặt người dạ thú nhìn thì nhã nhặn nhưng kì thực vô cùng keo kiệt xấu tính, lớp trưởng lớp hai Tô Bắc Thiệu và lớp trưởng lớp một Hạ Hỏa đã ăn không ít khổ vì hắn, vậy mà giờ đây hắn lại thua trong tay Mộc Như Lam học viện Lưu Tư Lan, ngoan ngoãn đi rửa phân chim?

Mộc Như Lam chẳng làm gì nhiều, cô chỉ dọa Hoắc Dạ Chu đang bị phạt đứng là sẽ "Báo cho bố cậu đến đây đứng thay cậu" và gửi ô tới Hoắc gia mời bố hắn rửa sạch, thiếu niên trừng cô mười phút, sau cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Thấy chưa, đơn giản mà, chỉ là mấy đứa trẻ sợ bố nhưng chưa ai dám lấy ra đe dọa thôi, nói gì thì đó cũng là Hoắc gia, còn vị này, lại là công tử Hoắc gia.

"Hèn hạ!" Hoắc Dạ Chu nghiến răng nghiến lợi chửi. Mẹ kiếp, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ hắn ăn cục tức to nhường này, con nhỏ chết tiệt dám lấy bố hắn ra uy hiếp! Hắn chỉ có thể cam chịu thôi! Bố hắn... Nhắc tới chỉ muốn chảy nước mắt... Người gì hung dữ thấy sợ...

Mộc Như Lam từ chối cho ý kiến.

Có hèn hạ cũng kệ, miễn hiệu quả là được. Nếu mi đủ năng lực thì dù ấn tượng đầu tiên có tệ đến mấy đi nữa, sức hấp dẫn của mi cũng sẽ khiến những kẻ vốn không ưa mi dần nghiêng về phía mi; ngược lại, nếu không có khả năng thu phục lòng người thì một khi ấn tượng và hứng thú đã qua đi, trong mắt người khác, mi cùng lắm chỉ một kẻ qua đường tầm thường mà thôi.

Hôm nay Mộc Như Lam chỉ giảng bài cho lớp số hai. Lớp trưởng lớp này là Tô Bắc Thiệu, ngoài ra còn có một vài nam sinh đã chạy trốn cùng Mộc Như Lam hôm đó nên không có ai phá rối cô trong giờ. Họ ít nhiều đều nể mặt Mộc Như Lam sau sự kiện ấy, mà như vậy thì chẳng khác nào cho cô một cơ hội thể hiện. Có lẽ ban đầu chỉ là nể mặt, thế nhưng sau đó ai nấy đều tiến vào trạng thái học tập theo ngôn từ sinh động của cô. Thấm thoát đã một ngày trôi qua, học sinh hai lớp còn lại kinh ngạc chứng kiến lớp số hai ngoan đột biến, không hiểu nổi rốt cuộc là tại làm sao.

Mộc Như Lam để lại cho lớp số hai một đề toán cực thú vị và có chiều sâu, hiện tại mọi người đều đang cắm cúi làm.

Thời Ngũ dựa vào cửa sổ nhìn chăm chăm đề toán trên bảng đen, mắt lờ đờ cả buổi mới chớp một cái, trông khá là ngơ ngác.

Tô Bắc Thiệu cắn đầu bút, mặt nhăn đến độ có thể kẹp chết con ruồi, "Có ai làm ra chưa?"

Không ai trả lời mà chỉ chuyên tâm tính toán, tức là vẫn chưa có người giải ra, Tô Bắc Thiệu thầm rủa "ngốc thật" rồi cũng tự vò đầu bứt tai.

Tiếng chuông tan học vang lên, lớp hai vẫn đang làm bài, những người khác vẫn đang vây xem, Hoắc Dạ Chu vẫn đang bực bội chà ô, còn Mộc Như Lam thì được tài xế mẹ Mặc phái tới đón về.

Lương Khâm Luân ngồi câu cá trên cây cầu trong rừng trúc cách thư trai không xa, thấy cảnh ở bồn rửa phía sau thư trai, hắn nhếch môi mỉm cười, chiếc kính che đi đôi mắt sắc bén thâm sâu.

Mộ Hoa bết bát đến thế mà sao các vị phụ huynh nghiêm khắc vẫn gửi con vào học? À... Bởi vì họ biết Mộ Hoa chỉ là khởi điểm, tốt nghiệp Mộ Hoa bước ra xã hội mới thực sự là bắt đầu.

Trong mấy chục năm trở lại đây, số người được tuyển kỷ lục là mười lăm, mà năm nay, xem chừng sẽ không ai đoán trước được, thật đáng trông chờ, ha ha ha...

++++

Hồng Kông. Kha gia.

Thân là bà chủ Kha gia, Akutsu Junko đã chuyển vào sống tại biệt thự, trong nhà không còn đám đàn bà ồn ào nên cuộc sống trôi qua khá thoải mái. Bây giờ Akutsu Junko đang sắp xếp hành lý cho mình và Kha Xương Hoàng, ngày mốt họ sẽ đến thủ đô Trung Quốc tìm hiểu kì càng tình hình Mặc gia, không thể để Mộc Như Lam thiệt thòi được.

Kha Xương Hoàng ngồi trên giường nhìn Akutsu Junko bận rộn, sống lưng vẫn dựng thẳng kiêu ngạo như thời trẻ tuổi, lão đặt hai tay lên cây gậy chống trước người, nghiêm túc như một ông lão hung bạo, không, lão vẫn luôn là một kẻ hung bạo.

Akutsu Junko ngoái đầu nhìn lão, vừa lắc đầu bất đắc dĩ vừa dịu dàng lên tiếng, "Ông đừng nghĩ nhiều quá, càng nghĩ là sẽ càng tiếc Lam Lam, con gái lớn đều phải lập gia đình, may thay người nó yêu cũng rất yêu nó."

Kha Xương Hoàng hừ mũi, "Cái đó tôi hiểu, nhưng mà tôi càng nghĩ càng thấy không cam lòng, cháu gái cưng của tôi mới chỉ mười sáu tuổi, sao vừa tới thủ đô là đã bị người Mặc gia cắp mất rồi?!" Lão không cần Mộc Như Lam dưỡng già nhưng dù gì con bé cũng là tấm áo bông duy nhất của lão, vậy mà thoắt cái đã thành của người khác, lão già này đau lòng a. Thật không nỡ để nó đi chút nào, giờ phải làm sao đây? Đổi ý được không ta? Mặc Khiêm Nhân gì chứ, bấm nút!

"Chẳng phải ông cũng rất vui khi chúng đính hôn sao."

"Ai nói tôi vui? Ai nói?" Kha Xương Hoàng hừ thêm cái nữa, còn lâu lão mới vui ấy.

Đúng là càng già càng ngây thơ. Akutsu Junko kệ lão, chính bà cũng đang bận túi bụi, bây giờ quyền giám hộ Lam Lam đã thuộc về họ, bà làm bà đương nhiên phải xử lý chuyện đồ cưới của con bé... A, hình như lo hơi sớm, chúng mới đính hôn thôi, vẫn chưa cần đến đồ cưới.

Dưới lầu, anh thanh niên mặt mũi bình thường luôn xuất hiện sau lưng Kha Xương Hoàng cầm một tập tài liệu đi tới, vừa vặn chạm mặt Kha Thế Tình đang từ trên lầu bước xuống.

"Chuyện gì vậy?" Kha Thế Tình nhìn tập tài liệu trong tay, hỏi.

Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt mất tích, ngón tay mà Ám Long gửi tới cho thấy khả năng họ bị giết là rất cao. Kha Thế Tình là con trai duy nhất, hơn nữa còn là con của Akutsu Junko và Kha Xương Hoàng nên tất nhiên hắn trở thành người thừa kế, hiện tại Kha Xương Hoàng đã dần thả quyền giao việc công ty cho hắn xử lý, thậm chí còn cho hắn biết thế lực hắc đạo và sức ảnh hưởng của Kha gia.

Kha Thế Tình vẫn thích mặc áo tôn trung sơn, màu trắng màu đen phủ lên người hắn trông nhàn nhã và nhẹ tựa khói sương. Thế nhưng trên nền áo trắng, anh thanh niên nhìn ra hoa văn chỉ bạc hình rồng thêu chìm giữa làn vải, anh ta cụp mắt, đưa tập tài liệu cho hắn. Không một ai dám coi khinh hắn kể từ ngày đầu tiên hắn thượng vị, cho dù là công ty bạch đạo, hay là thế lực hắc đạo.

Cứ tưởng tên này lạnh nhạt khép kín không màng quyền thế, nào ngờ hắn ta làm thinh rinh cục bự. Nhưng không biết liệu có phải hắn vẫn luôn ngủ đông chờ ngày ngoạm đứt cổ con mồi, hay chỉ đơn thuần là tuân theo mệnh lệnh.

"Đây là báo cáo xét nghiệm ADN từ sợi tóc lần trước." Tuy không truy tìm được nhưng Kha gia vẫn bảo bệnh viện kiểm nghiệm thử, nếu hắn nhớ không nhầm thì trong nhà có mẫu ADN của tất cả phụ nữ từng sống tại Kha gia, nếu nghi ngờ thì có thể lấy ra đối chiếu.

"Tôi hiểu." Kha Thế Tình ôn hòa nói, "Anh vất vả rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi."

"Vâng." Kha Xương Hoàng trao hết mọi thứ cho Kha Thế Tình, bao gồm cả anh ta.

Kha Thế Tình mang túi giấy rời khỏi biệt thự đến Noãn các nằm phía sau, tuy bây giờ hắn không còn sống ở đó nữa nhưng so với biệt thự chính, hắn vẫn thích ngụ tại Noãn các hơn.

Giữa không gian u tĩnh, ngọn đèn nhu hòa thắp sáng bốn phương, chiếc guồng róc rách tiếng nước chảy, tựa như một ngôi đền ngự giữa núi rừng, tách biệt khỏi trần thế.

Cởi giầy bước lên sàn gỗ bóng loáng được lau chùi hằng ngày, Kha Thế Tình đi dọc theo hành lang tới phòng mình, mở cửa ra, hương lan thơm ngát lập tức phả vào mặt.

Ngọn đèn soi sáng cả căn phòng giản đơn, hắn tới sau bàn trà ngồi quỳ xuống, bắt đầu nấu nước chuẩn bị pha trà, ngón tay mơn trớn đóa lan mướt mềm nơi chiếc bình để cạnh, sau đó sự chú ý mới san qua tập tài liệu kia.

Xét nghiệm ADN? Đến lúc này rồi, ai giết Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt đã không còn quan trọng nữa, chỉ là cái chết của hai kẻ bị hắt hủi mà thôi, ai lại đi lùng sục người giết một hai con kiến cơ chứ?

Kha Thế Tình tao nhã rửa tách đựng lá trà, chuẩn bị xong xuôi mà nước vẫn chưa sôi, hắn chăm hoa lan một chút, lát sau mới chậm rãi mở tập văn kiện, rút ra tờ giấy bên trong, trên đó in vài số liệu và chữ chuyên môn, căn bản nhìn không hiểu, có lẽ chỉ là dữ liệu ADN của một người lạ nào đó, không cần thiết phải truy tìm chủ nhân của nó.

Nhưng dù vậy hắn vẫn phải đối chiếu cho đàng hoàng, bởi lão Kha đã cho xét nghiệm rồi mà? Chuyện này liên quan đến thể diện của lão, tuy lão không công nhận Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt nhưng nói cho cùng họ vẫn là con lão, con mất tích mà cha lại xử lý qua loa để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì quá là không ổn. Bên cạnh đó, lão không muốn giao vụ này cho cảnh sát vì không muốn làm to chuyện, thành ra hắn phải tự thân vận động.

Hắn nhìn tờ giấy, nhìn bình thản, đôi mắt khép hờ lướt qua những toan tính.

Một hồi lâu sau, hắn để tờ giấy sang bên, cầm lên chiếc ấm tử sa nóng hổi, làn nước nghi ngút cuốn lấy những mảnh trà nho nhỏ, nước chảy ra đượm vị, hương thơm thoáng chốc lan tỏa khắp căn phòng.

Chàng trai mặc áo tôn trung sơn chìm trong mảnh sương trắng, nhìn nào thấu, đoán nào ra.

Một đóa lan xinh đẹp nở rộ giữa bầu sương, mà nơi nhụy hoa lại nhuốm chút vàng nâu héo úa.

++++

Hồng Kông. Cửu Long.

Lưu Bùi Dương ngồi ăn như rồng cuốn sau mấy ngày gầy tọp đi, cả một bàn đầy thức ăn ngon chẳng mấy chốc tan hoang như bị bão châu chấu càn quét.

Một ly nước chanh được đẩy tới cẩn thận, người hiến ân cần chẳng những không được cảm ơn mà còn bị trừng cháy mặt, mẹ nó, tên Đoạn Tiểu Ngọc chết bầm, suýt nữa đã bỏ hắn chết đói, bây giờ còn tới lấy lòng làm quái gì! Có biết giữ dáng là chuyện vất vả cỡ nào không hả! Hắn vốn rất hài lòng về vóc dáng của mình thế mà lại bị tên trời đánh này hại gầy! Muốn bồi bổ về thể trọng ban đầu lại càng rắc rối hơn!

Bị trừng mắt phũ phàng, Đoạn Ngọc sờ sờ mũi, y nào có ngờ Lưu Bùi Dương lại bướng như vậy, đói đến ngất xỉu mà vẫn không chịu xuống nước, cho nên không phải tại y mềm lòng đâu, chỉ là y thấy hắn gầy quá ôm không sướng nên mới cho hắn ăn cơm, thật đấy!

Phất tay bảo người hầu bưng món ngọt tráng miệng lên, tất cả đều là món ưa thích của Lưu Bùi Dương.

Trong phòng khách cạnh đó, Mộ Thanh Phong và Mộ Dương Khúc ngồi trên sô pha đánh bài, Mộ Dương Khúc tỏ ra rất bất mãn với tình hình hiện tại, "Chỉ ăn một bữa thôi mà? Đâu cần Ngọc thiếu phải ở cạnh hầu hạ như vậy chứ?"

"Chậc, cậu không hiểu đâu, cái này gọi là tình thú." Mộ Thanh Phong nghĩ bụng, không làm Đoạn Ngọc vui vẻ thì sao y đồng ý đề nghị đến thủ đô của hắn được?

Mộ Dương Khúc quả thật không hiểu, hắn nghĩ, ngoài kia có cả tá gái xinh, Đoạn Ngọc cần gì ôm một cậu con trai, mặc dù vẻ ngoài cậu ta có vị hơn phụ nữ bình thường nhưng nam vẫn là nam, cái cậu ta có mình cũng có đấy thôi? Sướng gì đâu mà ôm, không thấy tởm mới sợ. Xì. 

Chương 235 (V66.3): Nước mắt (3)

  Chỉ chốc lát sau, Đoạn Ngọc đi ra, Lưu Bùi Dương ôm cái bụng căng tròn lên lầu đi ngủ, căng cơ bụng chùng cơ mắt, mấy ngày nay hắn đói quá ngủ không được. Nghĩ tới đấy, Lưu Bùi Dương nghiến răng rủa Đoạn Tiểu Ngọc bất lực! Đêm nay nhất định phải khóa chặt cửa kẻo tên tiểu nhân này lại lén mò vào động tay động chân với hắn!

"Cậu muốn đi Trung Quốc?" Đoạn Ngọc thẳng thừng vạch trần mục đích của Mộ Thanh Phong.

Mộ Thanh Phong cứng miệng, sau đó không khỏi bất đắc dĩ, thật tình, Đoạn Ngọc không hổ là Đoạn Ngọc, cái gì cũng không gạt được y.

"Cũng được." Điều bất ngờ là Đoạn Ngọc lại đồng ý, Mộ Thanh Phong cứ tưởng sẽ phải tốn kha khá nước bọt để thuyết phục cơ.

Y cười ôn hòa, "Dù sao tôi cũng muốn biết cậu em yêu quý của tôi sẽ phản ứng thế nào khi hay tin tình đầu của nó sắp thành vợ người khác, cậu xem hộ tôi đi, à, nhớ chuẩn bị máy ảnh để tùy lúc chụp lại."

"..." Mộ Thanh Phong hối hận. Hắn đi thủ đô là vì Mộc Như Lam chứ nào muốn tiếp xúc với tên Đoạn Nghiêu mới khè nanh kia! Lại còn chụp ảnh nữa, phi! Khác gì tự tử cơ chứ!

++++

Lục Tử Mạnh đi xa mệt mỏi xuống máy bay, gọi taxi tới Mặc gia, trong lòng lo lắng vô cùng.

Tô Trừng Tương vẫn luôn giữ liên lạc với hắn, tuy nhiều khi cô gọi chỉ là để nói bóng nói gió về Mặc Khiêm Nhân. Hắn ích kỷ không lộ nửa lời về chuyện Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, một là hy vọng Tô Trừng Tương hết hy vọng, hai là sợ Tô Trừng Tương sẽ vì thế mà bỏ việc học về nước. Cô đã quyết định con đường tương lai của mình theo Mặc Khiêm mà rồi, không thể để cô thất bại ở những bước cuối cùng được. Tình yêu không phải tất cả, ngoại trừ tình yêu, cô ấy vẫn còn cuộc sống và tương lai của chính mình.

Máy bay bị hoãn nên bây giờ hắn mới tới thủ đô, Tô Trừng Tương nhất định đã đi trước hắn, nếu chẳng may cô bất ngờ biết chuyện Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, hắn khó mà tưởng tượng được Tô Trừng Tương sẽ phản ứng ra sao.

Tứ hợp viện Mặc gia.

Tô Trừng Tương đang giúp mẹ Mặc thái rau trong bếp, vẻ mặt bần thần, cô bất cẩn cắt phải ngón tay mình, một giọt đỏ ứa ra, sau đó càng chảy càng nhiều, cô nhìn chăm chăm mà chẳng mảy may có ý định cầm máu.

So với đau đớn trong tim, chút vết thương ấy có cái gì?

Mẹ Mặc đưa lưng về phía cô chiên đồ ăn, mặt mày sáng rỡ vì cười, bà không ngừng kể Lam Lam giỏi giang ra sao, Khiêm Nhân và cô ta đẹp đôi thế nào... Thật mỉa mai, cô lặng lẽ phấn đấu mười năm trời vì Mặc Khiêm Nhân, đến khi tự tin trở về với bao mong đợi thì lại nhận được tin người cô yêu từ lâu đã bị một cô gái khác cướp mất.

Thật vô lý!

Cắn chặt đôi môi, Tô Trừng Tương nhìn ngón tay chảy máu mà mắt cay xè, giọt lệ chứa đầy kiên định và bất cam tâm.

Cô nhất định sẽ không bỏ cuộc, chấp nhất dài tận mười năm, cô bỏ cuộc sao đặng? Dựa vào đâu? Cô không phải thánh mẫu, không thể hào phóng nhường đi người mình thương được. "Lam Lam" kia là ai? Dựa vào đâu mà dám cướp đi Mặc Khiêm Nhân trong khi cô đang nỗ lực để xứng tầm với hắn? Có thật là giỏi giang đến vậy không? Giỏi giang đến mức xứng đôi với Mặc Khiêm Nhân vĩ đại?

Trừ phi cô ta là nữ thần hoàn hảo, bằng không, chỉ cần tồn tại một khe hở nhỏ, cô nhất định sẽ chen vào bằng mọi giá! Nhất định!

Ngoài sân có tiếng con gái nói chuyện với Mặc Khiêm Nhân, Tô Trừng Tương giật mình, bỏ dao xuống đi nhanh ra ngoài, cô không cam lòng, phải nhìn xem rốt cuộc đối thủ của cô trông ra làm sao.

Lúc Mộc Như Lam về đến Mặc gia thì Mặc Khiêm Nhân đang đè bẹp dí ngạo khí trên bàn cờ của mấy ông lão, hại họ tức đến nghiến răng nghiến lợi, thoạt nhìn vừa ồn ào lại vừa có thú.

Mặc Khiêm Nhân đưa lưng về phía cô, vì thế cô gái nghịch ngợm lặng lẽ tiến lại gần, vài ông lão thấy Mộc Như Lam thì định lên tiếng nhưng cô nhanh tay làm dấu im lặng ngay, mấy lão ngoan đồng lập tức cười hiểu ý.

Vốn luôn hết sức nhạy bén, Mặc Khiêm Nhân nháy mắt đã phát hiện sự khác thường của họ, có điều hắn còn chưa kịp quay đầu nhìn thì một đôi tay nhỏ ấm áp đã che mắt hắn lại, sau lưng là một độ ấm quen thuộc, tóc cô vuốt qua làm cổ hắn hơi ngứa, cánh môi mềm mại chạm vào tai, hơi thở ấm áp phả lên lỗ tai khiến cả người hắn nóng bừng.

Mộc Như Lam cười nhẹ, tiếng cười ngọt ngào phát ra từ xoang mũi. Thay vì hỏi những câu quá rõ ràng như "Đoán xem em là ai", cô ghé vào tai hắn cất giọng mềm mại, "Khiêm Nhân."

Mặc Khiêm Nhân đặt tay lên tay Mộc Như Lam định gỡ ra, nhưng cô nào thuận theo, "Đừng lộn xộn, nếu không em sẽ cắn anh đấy." Cô nàng biến thái không biết ngượng nói đoạn còn liếm vành tai hắn một cái làm hắn cứng ngắc cả người.

Các ông lão không nhìn thấy cảnh này nhưng vẫn cảm thấy thật khó tin nổi khi một kẻ từ nhỏ đã kiêu ngạo như Mặc Khiêm Nhân lại ngoan ngoãn vâng lời như vậy. Vừa xem vợ chồng son tình tứ, vừa lẹ tay đổi vị trí quân cờ, hừm, này thì kiêu ngạo, để xem lát nữa còn kiêu ngạo nổi nữa không hừm hừm!

Mặc Khiêm Nhân không dám cử động nữa, không biết là vì tâm lý biến thái khó đoán, hay là vì hắn đã thua trắng trước cô trong tình yêu nên chưa bao giờ nắm được quyền chủ động.

"Hôm nay Khiêm Nhân có nhớ em không?" Mắt bị che dẫn đến các giác quan khác nhạy hơn một chút, hương thơm nhẹ nhàng tràn vào phổi, giọng nói ngọt ngào rót vào tai, sau đó toàn bộ, toàn bộ, ùa vào trong tim.

Khiến hắn cảm thấy như say như đổ.

"Khiêm Nhân?" Cô gái cố chấp muốn hắn trả lời trong ngượng ngùng.

"... Ừ."

Lão Mặc đỏ mặt thay bọn họ, thanh niên ngày nay chả biết thẹn thùng gì cả, thời mình có nắm cái tay cũng phải lén lén lút lút.

Mộc Như Lam hài lòng thả Mặc Khiêm Nhân ra, từ sau quàng tay ôm cổ hắn.

Đối với ánh nhìn trêu tức của các ông lão chai mặt bên kia, Mặc Khiêm Nhân quét ánh mắt đạm mạc qua, cuối cùng dừng lại trên bàn cờ đã bị đổi quân, ông lão đối diện lập tức thu hồi ánh mắt trêu tức, nghiêm túc như thể lão chẳng làm gì cả.

Đến khi thua không quá thảm dưới sự can thiệp của Mộc Như Lam, các ông lão mới thỏa mãn đứng dậy ai về nhà nấy ăn cơm, ngoài tứ hợp viện này ra thì bên cạnh còn có hai tứ hợp viện khác cũng là chỗ ở của các cụ ông cựu quân nhân, những ông lão đã cùng nhau trải qua giông bão phải tụ cùng một chỗ mới không thấy cô độc.

Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam tay trong tay thong thả vào nhà, Mộc Như Lam tinh mắt để ý chiếc túi xách rõ ràng là của phụ nữ trẻ trên sô pha, cô nhìn Mặc Khiêm Nhân hỏi, "Hôm nay nhà có khách à?" Mộc Như Lam đã hiển nhiên coi Mặc gia là nhà mình, Mặc Khiêm Nhân là của cô, những gì của hắn cũng là của nàng, không phải sao?

"Ừ." Mặc Khiêm Nhân đáp mà mặt lạnh tanh, hắn vừa vuốt sợi tóc mảnh như tơ nhện của cô vừa nói, "Trước đây hay chơi với bọn anh. Người Lục Tử Mạnh thích. Vừa lấy bằng tiến sĩ tâm lý học bên Harvard."

Ba câu, ngắn gọn rõ ràng. Họ có quen biết nhưng chỉ là trước đây thôi; cô ta là người Lục Tử Mạnh thích, không liên quan đến hắn; đối phương là nhà tâm lý học, khi tiếp xúc phải cẩn thận.

Tô Trừng Tương vừa ra đã thấy hình ảnh tự nhiên và vô cùng thân thiết này. Nghe Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nói một câu vô tình như vậy, cô cắn môi, dằn xuống nỗi chua xót đang dâng lên trong lòng. Tầm mắt dừng lại trên người Mộc Như Lam, Tô Trừng Tương giật mình. Là cô ấy? Kha Như Lam bị lạc đường ở Mộ Hoa sáng nay?

"Lam Lam về rồi đấy à!" Mẹ Mặc ngoái đầu không thấy Tô Trừng Tương đâu, đi ra thấy Mộc Như Lam, bà cười.

Lúc thấy Tô Trừng Tương Mộc Như Lam hơi kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng mỉm cười gật đầu chào cô ta, sau đó nhìn sang mẹ Mặc, "Buổi chiều tốt lành, mẹ cần con phụ gì không?"

"Không cần không cần, con cứ ở ngoài nghỉ ngơi với Khiêm Nhân đi, mẹ sắp xong rồi. Đúng rồi, đây là Trừng Tương, Tô Trừng Tương, bạn cùng chơi hồi xưa của Khiêm Nhân, cháu gái của ông Tô ngoài viện, các con trò chuyện thoải mái nhé." Hôm qua sau khi được một phen hết hồn khi Mộc Như Lam gọi mẹ, mẹ Mặc càng nghe càng ưng ý, mẹ nó, bà thích con gái thẳng thắn, cứ tưởng con bé trông dịu dàng nhã nhặn thì hẳn sẽ là người rụt rè khó tiếp xúc, nào ngờ nó lại thẳng thắn rõ ràng như vậy. Thích là thích, không sợ bị phát hiện, bà khinh nhất là kiểu yêu mà không dám thừa nhận, vì thế Mộc Như Lam làm bà đã quý lại càng quý hơn.

Nói xong mẹ Mặc vào nhà, hồn nhiên không biết mình đã đâm một dao vào tim Tô Trừng Tương.

Bạn cùng chơi hồi xưa của Mặc Khiêm Nhân... Địa vị của cô giờ chỉ còn có thế thôi sao? Không phải bạn bè, cũng không phải thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mà là "bạn cùng chơi hồi xưa"...

Nhưng cô trách ai được? Tất cả đều do chính cô tạo nên, nếu cô không tự chắc mẩm rằng Mặc Khiêm Nhân sẽ không dễ gì yêu người khác, không tự chắc mẩm rằng hắn sẽ chờ cô rực rỡ trở về, thì bây giờ sao có thể trở nên tầm thường thế này?

"... Kha tiểu thư?" Tô Trừng Tương lại gần, ánh mắt phức tạp được cô che giấu kĩ càng.

"Chào Tô tiểu thư." Mộc Như Lam cười chào hỏi, bàn tay nhỏ mềm trắng nõn vẫn đang nắm cùng Mặc Khiêm Nhân.

Khí chất đặc biệt của cô khiến cô trông trưởng thành chín chắn hơn bạn đồng lứa, nhưng khuôn mặt thì vẫn còn nét trẻ con đặc trưng của cô gái vị thành niên, thoạt nhìn cùng lắm chỉ mười sáu mười bảy tuổi. Tô Trừng Tương từng mường tượng dáng vẻ của người đã cướp đi Mặc Khiêm Nhân, nhưng không ngờ đó lại là một cô gái nhỏ như vậy!

Nỗi uất nghẹn càng thêm nặng nề, mười sáu tuổi cô vẫn đang mất ăn mất ngủ học thi vào trường đại học giống Mặc Khiêm Nhân, cẩn thận giữ gìn mối tình đầu vụng trộm của mình, vậy mà cô ta, ở cái tuổi này đã cướp đi Mặc Khiêm Nhân?

Cô không nén nổi nước mắt, vì quá không cam tâm, vì quá nghẹn uất, vì quá đau lòng, tầm mắt nhòe dần đi. Không để Tô Trừng Tương kịp phản ứng, Mộc Như Lam chạy tới trước mặt cô, dùng một chiếc khăn tay sạch sẽ lịch sự mà lau nước mắt thay cô, "Nước mắt nữ nhi quý báu hơn cả trân châu, phải thủ hộ thật tốt mới được."  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com