ZingTruyen.Info

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 183 - 185

HaiYan3108

Chương 183 (V49.1): Ive (1)

  Trường trung học Quan Hoàng là trường quý tộc ở Hồng Kông, tiếng tăm và độ xa xỉ của nó tuy không bằng ba đại học viện quý tộc trong nước nhưng nhìn chung vẫn rất nổi bật.

Vì hôm nay trường tổ chức họp phụ huynh nên mọi người được vào cổng tự do. Mộc Như Lam đeo ba lô bước chầm chậm trên con đường đá cuội với nụ cười trên môi, cặp mắt xinh đẹp vẽ nên hai vầng trăng khuyết. Cô rất thích trường học, nơi đây không có tiếng xe cộ inh ỏi, không có tranh đoạt tàn khốc vì tư lợi, tuy trẻ con bướng bỉnh có đôi khi thật khó ưa nhưng vẫn dễ chịu hơn ngoài xã hội nhiều lắm.

Xung quanh vắng lặng không một bóng người, xem ra buổi họp phụ huynh sắp bắt đầu rồi, chúng học sinh đều đã tụ tập đông đủ trong các dãy phòng học.

Mộc Như Lam đến đây là để tìm vị đại diện Hoắc gia tên Đổng Kỳ kia, hắn tới Hồng Kông không phải vì công việc nên muốn gặp hắn mà không hẹn trước thì chỉ còn cách chủ động đi tìm. Hôm trước cô nghe nói Đổng Kỳ định đến trường Quan Hoàng, hình như ở đó có một vị tiểu thiếu gia Hoắc gia đang theo học, vì vậy cô đoán mục đích của hắn là đi họp cho cậu ta.

Hoắc Cẩn Phong, mười lăm tuổi, lớp số ba năm một cao trung, là cháu út của Hoắc lão gia.

Mộc Như Lam đang định rời vườn hoa để qua dãy phòng năm một thì bỗng có thứ gì đó rơi tí tách lên đầu, cô giật mình đưa tay lên sờ thử, cảm giác ươn ướt, mùi vị tanh tanh. Nhìn ngón tay dính đầy máu đỏ, Mộc Như Lam ngẩng đầu trông lên.

Dãy phòng sáu tầng được trang hoàng bằng gạch men trắng sáng, mặt tường trống trơn không một dấu vết.

Thu tầm mắt về, Mộc Như Lam lấy khăn tay lau sạch vết máu trên ngón tay rồi tiếp tục tiến về trước như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lớp số ba năm một cao trung.

Giáo viên đứng trên bục giảng, mỗi bàn học bên dưới đi kèm với hai chiếc ghế dựa, một cho phụ huynh và một cho học sinh, thứ tự được sắp xếp theo danh sách học sinh.

Tên của Kha Vãn Nhu nằm đầu danh sách nên cô ta phải ngồi lẻ loi trên bàn đầu – nơi mà tất cả mọi người đều nhìn thấy. Kha Kim Lan và Hùng Lệ Lệ thì vừa hay ngồi ngay giữa phòng, mặt mũi kiêu kỳ như thể mình là kẻ nổi bật nhất nơi này.

Hoắc Cẩn Phong chiếm giữ vị trí cuối cùng, cậu ta và Đổng Kỳ ngồi lui trong góc nhưng cũng không vì thế mà trở nên mờ nhạt, trái lại còn có rất nhiều người quay đầu nhìn bọn họ, và đa số đều là phụ nữ. Một chàng trai trẻ đang ngồi ngay đó, hơn nữa còn là một chàng trai trẻ đẹp giàu có, ai mà không chú ý cho được?

Giáo viên chủ nhiệm phát biểu vài câu linh tinh rồi bắt đầu nhận xét ưu khuyết của từng học sinh, vừa vào đã kẹt ngay ở Kha Vãn Nhu, sắc mặt bà ta trầm xuống, "Em Vãn Nhu, phụ huynh của em lại không tới nữa hả?" Bà ta chủ nhiệm lớp này từ hồi sơ trung nên đương nhiên đếm được đây đã là lần thứ mấy phụ huynh của Kha Vãn Nhu vắng mặt. Ở Quan Hoàng này, gia thế thân phận mới là yếu tố hàng đầu, thành tích chỉ đóng vai phụ mà thôi, vì vậy khi biết Kha Vãn Nhu mang họ Kha nhưng lại là thành phần thấp cổ bé họng, giáo viên chủ nhiệm cũng không còn coi trọng cô ta nữa.

Kha Vãn Nhu cúi gằm mặt, lắc đầu, trông qua đáng thương vô cùng.

Kha Kim Lan thấy vậy thì cười giễu cợt, "Tất nhiên là không rồi, mẹ nó mà tới thì mẹ con tôi biết giấu mặt vào đâu?"

Hùng Lệ Lệ ném cho Kha Vãn Nhu một cái nhìn khinh khỉnh rất ra dáng bà chủ, cứ như thể Ngả Bảo Trân sẽ làm mất hết thể diện của mẹ con bà ta vậy.

Kha Vãn Nhu cắn môi, hai tay lặng lẽ siết chặt, khốn kiếp, rõ ràng cùng là cháu của vợ lẽ, Kha Kim Lan lấy tư cách gì mà dám nói cô ta như thế? Ả lấy tư cách gì mà dám tự xưng mình là công chúa?

Ghế ngối bỗng bị đá nhẹ một cái, Kha Vãn Nhu quay đầu nhìn em trai, trong mắt xẹt qua một tia u ám, cô ta vẫn nên im lặng thì hơn, mọi người trong trường đều cho rằng Kha Kim Lan thực sự là công chúa Kha gia, bây giờ cô ta vạch mặt ả cũng chưa chắc có ai tin, vả lại ả nhất định sẽ trả đũa...

Kha Vãn Nhu lướt mắt về phía cửa sổ, tình cờ nhìn thấy bóng dáng nọ, cô ta kinh hỉ ngắt lời giáo viên chủ nhiệm, "Người thay mẹ em đi họp đã tới rồi!"

Sự chú ý của mọi người lập tức bị Kha Vãn Nhu hấp dẫn, giáo viên chủ nhiệm cau mày nhìn ra, đúng là có một người mặc áo trắng đang đứng ngoài nhìn vào lớp bọn họ.

"Chị ấy mới lần đầu đến đây, chắc là bị lạc đường!" Kha Vãn Nhu mừng quýnh, Mộc Như Lam đã đến, để xem Kha Kim Lan với Hùng Lệ Lệ còn kiêu ngạo nổi nữa không!

Giáo viên chủ nhiệm thấy thân thế Kha Vãn Nhu tầm thường như vậy thì chắc người thay mẹ cô ta đi họp cũng chẳng có gì cao sang, trong lòng bà ta muốn mặc kệ nhưng lại ngại phụ huynh đang ngồi đây, không nên tính toán chi li quá, vì vậy đành đi ra mời Mộc Như Lam vào.

Mộc Như Lam đang định đứng chờ cho họ họp xong thì bỗng thấy một người lạ đi ra ngoắc tay với mình. Hơi nhướng mày nghi hoặc, cô chậm rãi bước về phía bà ta.

Lúc này bà chủ nhiệm mới nhận ra đây là một cô gái rất trẻ, trông không lớn hơn học sinh của bà ta là bao. Các học sinh phụ huynh ngồi trong lớp đều bị Mộc Như Lam thu hút, sắc mặt mẹ con Kha Kim Lan cũng thay đổi ngay khi thấy cô.

"Chết tiệt! Anh làm trò gì thế?" Hoắc Cẩn Phong đứng dậy lau bớt mấy giọt nước chưa kịp thấm vào vải, miệng rít lên tức giận vì khi không bị đổ nước ướt cả đũng quần.

Đổng Kỳ vội vàng cầm chắc lại chai nước, đôi mắt lạnh sau lớp kính hốt hoảng nhìn về phía cô gái đứng nơi cửa lớp, là cô ấy...

"Cháu là gì của Kha Vãn Nhu?" Bà chủ nhiệm quan sát Mộc Như Lam một hồi, chần chừ không dám không nể nang.

Mộc Như Lam nhìn vẻ khẩn cầu của Kha Vãn Nhu, sau đó lại nhìn ánh mắt cảnh giác của Kha Kim Lan và Hùng Lệ Lệ, nụ cười trên môi thoáng phai nhạt, đúng là nói như nước đổ đầu vịt, xem ra với lũ phiền phức này thì nói suông chẳng bằng làm thật.

Cô mỉm cười chìa tay, "Cháu là chị họ của Kha Vãn Nhu và Kha Kim Lan, nghe nói hôm nay họp phụ huynh nên cháu rảnh rỗi đến xem một chút."

Nghe vậy, Kha Vãn Nhu có hơi không vui, cô ta nhờ Mộc Như Lam đến đây là để dằn mặt Kha Kim Lan, vậy mà bây giờ chị ta lại lôi cả Kha Kim Lan vào lưới quan hệ, như thế thì làm sao cô ta đạt được mục đích?

Giáo viên chủ nhiệm theo phản xạ nhìn sang mẹ con Hùng Lệ Lệ. Hùng Lệ Lệ liền đứng dậy nói ân cần, "Lam Lam, cháu đến đã lâu chưa?" Thay vì để mọi người biết Mộc Như Lam mới thực sự là công chúa Kha gia thì chẳng bằng nịnh nọt cô ngay từ đầu, ai mà ngờ công chúa của Kha gia lại là một họ hàng xa cơ chứ? Kha gia giữ khá kín chuyện nội bộ, bên đại lục còn có vài người biết Mộc Như Lam là công chúa Kha gia chứ bên Hồng Kông thì không được vậy.

Giáo viên chủ nhiệm thấy Hùng Lệ Lệ như vậy thì cũng đon đả mời Mộc Như Lam ngồi vào chỗ. Mộc Như Lam thuận thế ngồi xuống, ánh mắt thoáng quét qua người đàn ông nơi góc phòng, khóe môi khẽ cong lên.

Vì thái độ của Hùng Lệ Lệ, sự chú ý của mọi người đổ dồn cả vào Mộc Như Lam. Kết quả mà Kha Vãn Nhu muốn thấy hoàn toàn không xảy ra, Mộc Như Lam không hề giúp cô ta xả giận, không hề vạch mặt Kha Kim Lan, không hề khiến mẹ con Kha Kim Lan nhục nhã, cô chỉ lặng lẽ ngồi trên hàng đầu tiên trong khi mọi người quan sát cô bằng những ánh mắt tôn trọng. Cảnh tượng này làm Kha Vãn Nhu thấy thật tự ti, và sau tự ti chính là ghen tị.

Vì cớ gì cùng là con cháu Kha gia mà lại một người trên trời một người dưới đất? Nghe nói Mộc Như Lam nhờ gửi một tấm thiệp nên mới được lão gia chú ý, nhưng hồi nhỏ cô ta cũng đã làm đủ chuyện để lấy lòng lão gia cơ mà, vì sao không hiệu quả được như chị ta?

Nắm tay giấu dưới bàn lại siết chặt hơn, Mộc Như Lam càng được yêu quý, cô ta càng cảm thấy khó chịu.

Mộc Như Lam cũng không quan tâm người ngồi cạnh nghĩ gì, cô tập trung vào những lời nhận xét của giáo viên chủ nhiệm, thỉnh thoảng lại nhếch môi cười mỉm khi nghe thấy thứ gì đó thú vị. Vài tia nắng nhạt ương ngạnh băng qua hành lang, đậu lên bờ vai cô gái đang tựa vào tường, cả người Mộc Như Lam như sáng lên chói ngời, cô chỉ ngồi yên ở đó, nhưng tuyệt nhiên không ai dứt mắt ra được.

Hoắc Cẩn Phong ôm ngực nhìn Mộc Như Lam không rời, "Thôi rồi, em bị trúng sét tình của cô ấy rồi, ông nội sẽ đánh chết em mất!" Vị tiểu thư kia là người Kha gia a!

Đổng Kỳ cau mày, hắn cũng không ngờ thiên sứ trong tấm hình trên bàn làm việc của hắn lại là người Kha gia.

Họp khoảng hai tiếng rưỡi là xong, mọi người lục tục rời phòng, Mộc Như Lam từ chối lời mời đi ăn trưa của Hùng Lệ Lệ rồi tiến về phía Đổng Kỳ và Hoắc Cẩn Phong.

"Đổng Kỳ tiên sinh?" Dừng chân trước Hoắc Cẩn Phong, Mộc Như Lam nói với Đổng Kỳ – người đang bị Hoắc Cẩn Phong đứng chắn trước mặt.

Đổng Kỳ nhìn cô gái trong bức ảnh mà mình đã ngắm đến mức quen thuộc, bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh, trái tim của hắn từ từ thổn thức như đang chờ mong một điều gì đó, cảm xúc lạ lẫm này khiến hắn không khỏi tò mò.

"Tôi đây. Có chuyện gì không?"

Mộc Như Lam cười, "Biết là hơi mạo muội, nhưng tôi vẫn muốn mời Đổng tiên sinh một bữa cơm trưa."  

Chương 184 (V49.2): Ive (2)

  Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Kha Vãn Nhu ở lại trường không muốn về nhà, cô ta không muốn nhìn thấy vẻ tự ti của mẹ mình, vẻ phách lối của Kha Kim Lan, và nhất là cảnh Mộc Như Lam được mọi người vây quanh. Cái gia đình này nhìn thì đường hoàng hoa lệ nhưng thực ra đã thối ruột từ lâu rồi! Một gia đình méo mó như vậy, làm sao có thể tồn tại những điều tốt đẹp cơ chứ?

Đây không phải là lần đầu Kha Vãn Nhu ở lại trường đến khuya mới về, Quan Hoàng không phải kiểu học viện quý tộc với những chuẩn mực nghiêm ngặt như Lưu Tư Lan, cứ nhìn cách bọn họ coi trọng gia thế hơn thành thích là hiểu. Nhờ nội quy tương đối rộng rãi, các học sinh chăm chỉ được phép ở lại học khuya nếu muốn, chỉ cần không quá mười giờ là được.

Mà Kha Vãn Nhu lại chính là người siêng năng nhất lớp số ba, cô ta khao khát dùng thành tích đánh bại tất cả, quá khứ có thể không thay đổi được nhưng ít nhất cô ta phải nắm chắc tương lai trong tay! Tự dặn lòng là thế, tuy nhiên Kha Vãn Nhu vẫn không kìm nổi lòng ghen tị khi biết Mộc Như Lam có một bà mẹ vừa mạnh bạo vừa là dòng chính.

Ngoài trời gió rít từng cơn, cả ngôi trường chìm vào im lặng, các dãy phòng hầu như đều đã tắt điện, duy chỉ còn một hai phòng sáng đèn, bên trong có vài người đang ngồi đọc sách làm bài tập, đại để là những học sinh mà gia đình có vấn đề nội bộ, ở nhà không học được nên đành phải lên trường.

Bóng đèn trên đầu Kha Vãn Nhu đột nhiên chập chờn làm cô ta giật cả mình, cửa sổ bị mưa đập vào kêu lộp độp, Kha Vãn Nhu bỗng cảm thấy sờ sợ, đây là lần đầu tiên cô ta ở lại trường trong mùa đông này, trước đó trời khá nóng nên phòng học lúc nào cũng có một hai người.

Cô ta lấy di động định gọi người tới đón nhưng lại phát hiện di động không có sóng, vị trí của lớp số ba rất xấu, mỗi lần mưa gió là điện thoại luôn luôn mất tín hiệu, đã thế nơi đây còn cách những lớp khác khá xa, Kha Vãn Nhu không thể mạo hiểm chạy sang đó trong thời tiết này được, vì thế cô ta quyết định lên lầu, nghe nói ở tầng sáu sóng mạnh lắm.

Giữa bóng tối lặng im, tiếng bước chân trên cầu thang vang lên thật nhẹ.

Mới lên tới tầng hai nhờ ánh sáng điện thoại mà Kha Vãn Nhu đã bắt đầu cảm thấy hối hận, hành lang và cầu thang đều có đèn nhưng cô ta không biết công tắc nằm ở đâu, tìm quanh không được, cô ta cắn răng đi lên luôn, định bụng chạy nhanh đến nơi bắt được sóng rồi tức tốc rời đi, tự đánh giá cao lá gan của mình.

Bóng tối, luôn là thứ làm lòng người sợ hãi.

Bóng tối vô tận trùm khắp hành lang, nhuộm đen cái cầu thang hun hút, Kha Vãn Nhu nhìn mà sợ run, nhưng nếu không đi thì đêm nay cô ta sẽ phải ở lại trong căn phòng tối mù kia, nghĩ đến cảnh khuya khoắt mà cả trường chỉ còn mỗi mình mình, Kha Vãn Nhu ớn rợn cả người. Đau dai dẳng chẳng bằng đau một lần, cô ta cắn răng, bước nhanh lên từng bậc thang.

Càng lên cao Kha Vãn Nhu càng cảm thấy tim mình đập nhanh, trong đầu tự động liên tưởng đến những cảnh trong phim kinh dị, nhà vệ sinh ma quái, giết người trong phòng học... Lên đến tầng năm, Kha Vãn Nhu bước chậm lại, cảm thấy đáng lẽ mình phải bất chấp mưa gió để chạy sang dãy khác mới đúng, ít ra ở đó còn có người. Chợt thấy di động của mình bắt được sóng, Kha Vãn Nhu mừng rỡ đánh vội một cuộc gọi, thế nhưng sóng ở đây quá yếu nên không kết nối được, có lẽ lên tầng sáu là ổn.

Đâm lao thì phải theo lao, Kha Vãn Nhu hít sâu một hơi, sợ thật đấy, nhưng chỉ còn một tầng nữa là xong rồi.

Trên tầng sáu của dãy năm một trường Quan Hoàng cũng có vài phòng học nhưng đã bỏ không từ lâu vì thiếu học sinh, Hồng Kông nhỏ thế này thì sao con nhà giàu tụ tập được cho nhiều, đấy là chưa kể có những người cho con theo học ở những học viện quý tộc bên đại lục như học viện Lưu Tư Lan, Tử Viên, Mộ Hoa. Trường Quan Hoàng tính qua tết âm lịch sẽ đổi những lớp trống thành phòng thí nghiệm hoặc thư viện. Tóm lại, tầng sáu không hề có hơi người.

Đến tầng sáu, quả nhiên biểu tượng sóng di động tăng lên vài vạch, Kha Vãn Nhu vội vàng gọi điện bảo tài xế đến đón mình và thở phào nhẹ nhõm khi ông ta nói sẽ đến ngay, tóc gáy cô ta dựng hết lên rồi, thề không bao giờ ở lại trường vào buổi tối nữa, sợ chết đi được.

Kha Vãn Nhu đang định chạy nhanh xuống lầu thì bỗng thấy cái toilet cạnh cầu thang sáng lên, cô ta giật thót nhưng cũng đồng thời thở phào, so với bóng tối, ánh sáng ít đáng sợ hơn nhiều lắm.

Chắc là toilet tầng sáu bị bỏ không lâu quá nên mới có chút thất thường.

Nghĩ vậy, Kha Vãn Nhu bước vào trong, cô ta muốn đi toilet, vừa nãy sợ quá nên không dám giải quyết, bây giờ đã có đèn, không phải sợ gì nữa.

Vào trong toilet, Kha Vãn Nhu nhìn chiếc gương treo tường sạch sẽ phản chiếu hình ảnh của mình, cô ta ngắm khuôn mặt mình hồi lâu, thấy thế nào cũng không kém Mộc Như Lam.

Bĩu môi, Kha Vãn Nhu đi tới một phòng bất kỳ, vừa mới đẩy cửa ra thì ánh đèn sáng ngời bỗng tắt phụt.

"Mẹ kiếp!" Kha Vãn Nhu không nhịn được chửi một tiếng, trường quý tộc kiểu gì mà có cái đèn cũng không chịu sửa cho đàng hoàng?

Kha Vãn Nhu bước vào phòng vệ sinh, một tay cởi quần, một tay cầm di động để chiếu sáng, cô ta cúi người chuẩn bị ngồi xuống bồn cầu, ngay giây tiếp theo, toàn thân cô ta cứng khựng lại...

Cô ta nhận ra mình không thể ngồi xuống bồn cầu, bởi vì, cô ta đang ngồi trên đùi một người...

Kha Vãn Nhu bủn rủn tay chân, tim đập thùm thụp như muốn nhảy ra ngoài, sự kinh hoảng bao trùm lên khuôn mặt nhu nhược. Trong bóng tối đen đặc, tại nhà vệ sinh nữ, có người ngồi bất động trên bồn cầu, cái mông trần của Kha Vãn Nhu đụng vào đùi người nọ, cảm giác cứng ngắc lạnh lẽo từ một lớp vải không thuộc về mình lập tức kích thích thần kinh cô ta.

"Ai đó..." Kha Vãn Nhu vừa run run hỏi vừa cầm di động chiếu ra sau, đầu từ từ quay lại.

Đập vào mắt, là khuôn mặt trắng bệch của một cô gái!

"A a a a a a!"

++++

Mới tờ mờ sáng mà trường Quan Hoàng đã nhộn nhạo cả lên.

Xe cảnh sát tập trung trước cổng trường, tất cả học sinh được nghỉ học hôm nay.

Dãy năm một cao trung, tầng sáu, nhà vệ sinh nữ.

Trong gian phòng đã làm Kha Vãn Nhu sợ chết khiếp, cô gái nọ tắt thở ngồi trên bồn cầu, mặt mũi trắng bệch, thân thể cứng ngắc, trên người còn mặc đồng phục Quan Hoàng. Nhìn bề ngoài thì sẽ không biết được cô ấy đã bị giết như thế nào, thế nhưng khi vén áo lên, nhân viên pháp y phát hiện một khoang bụng mở toang hoác.

"Thời điểm tử vong khoảng từ chín đến mười một giờ sáng hôm qua, địa điểm tử vong là tại phòng vệ sinh này, hung thủ đổ máu của nạn nhân vào bồn cầu, sau đó rạch bụng lấy đi tử cung..."

Pháp y bước đầu kiểm tra, cánh sát từ đó đưa ra phỏng đoán.

"Thủ pháp gây án hoàn toàn giống với vụ giết người ở một trường trung học bên Cửu Long: giết rồi lấy đi tử cung, sau đó còn sửa soạn cho nạn nhân ngồi chỉnh tề để hù dọa học sinh phát hiện hiện trường. Nhiều khả năng hung thủ là một tên biến thái." Chỉ có sát nhân biến thái mới đi mặc quần áo cho thi thể rồi xếp tư thế để hù người khác thay vì vội vàng chạy trốn.

Cảnh sát kết luận rằng hung thủ đã gây án nhiều lần trước đó, thủ pháp của hắn ta rất dứt khoát, thậm chí cả vết rạch bụng và vết cắt tử cung cũng rất chuyên nghiệp. Hung thủ có thể là một bác sĩ ngoại khoa hay ít nhất phải có kiến thức về giải phẫu. Lần trước hắn ta gây án ở trường công lập, lần này thì đến trường tư nhân, hơn nữa lại còn là trường quý tộc Quan Hoàng với hàng đống camera giám sát. Trong hoàn cảnh đó mà hung thủ vẫn có thể tránh được tất cả các camera để gây án trơn tru thì hắn ta nhất định phải nắm rất rõ vị trí lắp đặt camera trong trường Quan Hoàng...

Trải qua quá trình điều tra cẩn mật, phạm vi tình nghi đã được thu hẹp nhưng vẫn không có manh mối gì thêm.

Hung thủ là kẻ biến thái, mà sát nhân biến thái lại chính là loại tội phạm khó bắt nhất. Đám tâm thần này đôi khi còn bình tĩnh và thông minh hơn người thường gấp bội, chúng đủ bình tĩnh để coi việc giết người nhẹ nhàng tựa lông hồng và đủ thông minh để tiêu hủy mọi chứng cứ có thể gây bất lợi cho mình, cảnh sát sẽ không tài nào lần ra được.

"Đúng là nhức đầu..." Người phụ trách vụ án mệt mỏi xoa huyệt thái dương, sợ nhất là gặp phải cái loại tội phạm này, chúng quá khó để bắt.

Một viên cảnh sát vừa nhận điện thoại đi tới nói, "Sếp Dương, ngài đừng lo lắng, cấp trên đã mời người viện trợ chúng ta rồi." Người nọ là chuyên gia có tiếng chuyên xử lý loại tội phạm này, nghe nói anh ta mới đến Hồng Kông nên vừa hay được mời tới góp sức phá vụ án.  

Chương 185 (V49.3): Ive (3)

  Bệnh viện.

Kha Vãn Nhu bị sốc quá độ dẫn đến sốt cao, hiện đang nằm trong phòng bệnh số 302. Tối qua cô ta đã kinh hãi tới nỗi đánh rơi cả điện thoại, hoảng loạn lao vụt ra ngoài với cái đầu trống rỗng, lúc xuống cầu thang còn bất cẩn ngã bầm dập mình mẩy. Sau khi đội mưa chạy đi báo tin cho bảo vệ, Kha Vãn Nhu được đưa vào bệnh viện, đến sáng sớm nay thì cảnh sát có mặt tại hiện trường.

Nghe xong lời kể của Kha lão gia, người trong Kha gia – bất luận có rảnh hay không – ai cũng muốn đi thăm Kha Vãn Nhu để thể hiện một chút "thân tình".

Ngả Bảo Trân ngồi nhìn cô con gái nằm trên giường bằng ánh mắt lo lắng. Kha Vãn Nhu thấy vẻ vô dụng của của Ngả Bảo Trân thì không khỏi chán ghét, kể cả khi đầu cô ta đang đau như búa bổ và toàn thân thì rã rời bất lực.

Cửa phòng bị đẩy ra, Kha Kim Lan xuất hiện với vẻ mặt bực dọc. Cô ta khoanh tay trước ngực, châm chọc nhìn Kha Vãn Nhu, "Đúng là mong manh, chỉ bị giật mình thôi mà cũng ngã bệnh cho được! Xùy!"

Bây giờ Kha Vãn Nhu đang khó ở, hơn nữa cô ta là bệnh nhân, bệnh nhân có làm gì thì cũng được châm chước, ông nội sẽ không bênh vực cho Kha Kim Lan và Kha Kim Lan cũng sẽ không thật sự làm dữ với một bệnh nhân, vì lẽ đó, Kha Vãn Nhu bạo gan bật lại.

"Khụ khụ... Tôi không cần cô tới thăm!" Kha Vãn Nhu trừng Kha Kim Lan.

Kha Kim Lan lập tức hét trả, "Mày là cái thá gì cơ chứ? Mày nghĩ ai thèm tới thăm mày?" Bỗng sực nhớ đến một chuyện, Kha Kim Lan nhếch môi cười xấu xa, "Nghe nói thủ phạm của vụ án này không phải là người bình thường, có thể hắn là một kẻ biến thái."

Kha Vãn Nhu nhìn Kha Kim Lan chằm chằm, không hiểu cô ta nói vậy là có ý gì.

"Chẳng phải tình tiết trong phim hay phát triển theo hướng này sao? Biến thái cuồng sát thích giết người hàng loạt, mày là người đầu tiên phát hiện xác chết, tuy khi ấy hắn không có ở đó nhưng nói không chừng mục tiêu tiếp theo của hắn chính là mày."

"Im đi!" Kha Vãn Nhu sợ hãi hét to.

"Sợ hả? Mày sợ cũng vô ích thôi, nghe nói những kẻ này giỏi nhất là ngụy trang, có khi hắn đã đến bên cạnh mày rồi ấy chứ." Kha Kim Lan thấy Kha Vãn Nhu thất kinh như vậy thì lại cố ý dọa thêm, Kha Vãn Nhu càng sợ cô ta càng dọa, con nhãi ti tiện, cô ta vẫn còn thù chuyện cướp bạn trai đấy.

"Cút đi!" Khóe mắt Kha Vãn Nhu đỏ lên, không biết là vì giận hay vì sợ. Cô ta nhìn Ngả Bảo Trân cầu cứu nhưng ngờ đâu bà ta lại dùng ánh mắt khiếp nhược mà xin cô ta đừng đôi co với Kha Kim Lan nữa, trong lòng Kha Vãn Nhu uất hận không biết để đâu cho hết.

Kha Kim Lan đắc ý như một con gà mái thắng trận, "Sợ đến thế cơ à, tao chưa nói hết đâu, có khi hắn đã đến bên cạnh mày, có khi hắn chính là người này!" Cô ta nghe thấy tiếng mở cửa nên lập tức chỉ tay vào cửa theo phản xạ, đến khi nhìn kĩ lại thì mới giật mình.

Bước vào là một người đàn ông ngoại quốc đẹp như tượng tạc với mái tóc vàng óng và một đôi mắt thâm thúy tựa bảo thạch giữa lòng đại dương, hắn mặc một chiếc blouse trắng tôn lên làn da hoàn hảo, toàn thân tản ra hơi thở dụ hoặc của một nam nhân thành thục.

Thấy Kha Kim Lan trỏ tay vào mình, hắn nhếch môi nửa cười nửa không. Kha Kim Lan vội rụt tay lại rồi giấu ra sau lưng, căng thẳng hệt như một học sinh tiểu học bị giáo viên bắt quả tang. Đối diện với ánh mắt hút hồn của hắn, Kha Kim Lan e thẹn đỏ mặt, cứ như thể đứa con gái đanh đá vừa rồi hoàn toàn không phải là cô ta.

Người đàn ông nọ nhìn về phía Ngả Bảo Trân, miệng nở một nụ cười lịch thiệp, "Buổi sáng tốt lành, quý bà. Tôi là bác sĩ khám cho vị tiểu thư khả ái này, tên tôi là Ive."

++++

Lúc đi ngang một tiệm bán hoa, Mộc Như Lam tự hỏi liệu mình có nên mua cho Kha Vãn Nhu một bó hay không, những bông hoa xinh đẹp luôn được phụ nữ yêu thích, quà cáp cũng vậy, có thể không đắt tiền nhưng vẫn làm người ta vui vẻ.

Cô bước vào tiệm bán hoa, giữa tiệm treo một chậu hoa vừa được tưới nước, lúc Mộc Như Lam đi qua, một giọt nước lạnh băng nhỏ xuống đầu làm cô bất giác rùng mình, bước chân của cô bỗng khựng lại, sáng hôm qua khoảng mười giờ rưỡi, ngay trước lớp học của Kha Vãn Nhu, đã có một giọt máu rơi xuống đầu cô...

Lạ thật, nạn nhân chết trong toilet, hơn nữa ông ngoại còn nói máu của nạn nhân đã bị đổ hết vào bồn cầu, không có một giọt rớt ra ngoài, nếu vậy thì tại sao lại có máu rơi xuống đầu cô?

Trừ khi... có người cố ý. Hoặc có khả năng đó không phải máu của nạn nhân, mà là của hung thủ...

Khóe môi Mộc Như Lam khẽ cong lên, hình như cô lại hấp dẫn thêm một đồng loại nữa rồi? Mới xử xong hai người thì một người nữa lại tới, kích thích thật đấy. Bọn họ kéo đến lũ lượt như thế không sợ đứt gánh giữa đường hay sao? Bọn họ làm cô sôi máu như thế, không sợ cô sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ hay sao? Thật đáng trông chờ, một tên biến thái thích cắt tử cung của phụ nữ, phải chăng hắn muốn tử cung của cô? Không được đâu, phải có bộ phận thiêng liêng này thì mới mang thai một bé cưng đáng yêu được, cô tuyệt đối sẽ không tặng nó cho người khác đâu~

"Mộc tiểu thư?" Sau lưng chợt vang lên giọng nói của Đổng Kỳ, Mộc Như Lam quay lại thì thấy chàng trai mặc âu phục màu bạc đang trước cửa tiệm.

Mộc Như Lam nở nụ cười, "Khéo thật đấy, Đổng tiên sinh, anh cũng mua hoa à?"

Đổng Kỳ nhìn Mộc Như Lam, gật đầu, "Cô cũng định mua sao?"

"Đúng vậy, tôi đi thăm bệnh, em họ nhà tôi gặp chút chuyện ngoài ý muốn."

"Có cần hủy cuộc hẹn trưa nay không?" Đổng Kỳ hỏi, hôm qua trong bữa ăn trưa, Mộc Như Lam chủ yếu chỉ tìm hiểu thái độ và yêu cầu của hắn về hợp đồng lần này, ngoài ra cô hầu như không bày tỏ gì thêm. Đổng Kỳ thuộc tuýp người chú trọng hiệu suất, gặp kẻ khác là hắn đã thẳng thừng tuyên bố không đổi ý rồi, nhưng với Mộc Như Lam thì hắn lại tình nguyện kéo dài kỳ hạn thêm mấy ngày, mặc dù đối phương thể nào cũng không làm theo yêu cầu của hắn, cuối cùng chỉ còn cách kết thúc quan hệ.

"Không cần." Mộc Như Lam mỉm cười lắc đầu, "Tôi chỉ mang tới một bó hoa thôi, nếu không ngại thì chúng ta đi chung đi, anh đứng ngoài bệnh viện chờ tôi một chút được không? Hay là anh đã có cuộc hẹn khác?" Mộc Như Lam chợt nhớ đến chuyện hắn muốn mua hoa.

"Được, chúng ta đi chung." Khóe môi Đổng Kỳ khẽ cong lên, tuy rằng quá thân thiện với người trong gia tộc đối địch là không tốt nhưng hắn tin chắc nếu người đó là cô thì nhất định sẽ không có ai phản đối.

Mộc Như Lam mua một bó lay ơn màu đỏ còn Đổng Kỳ thì mua một bó bách hợp màu hồng, trả tiền xong xuôi, hai người cùng ngồi vào xe của Đổng Kỳ.

Đổng Kỳ đứng ngoài nhìn Mộc Như Lam thong thả đi vào trong bệnh viên, nhìn một hồi thật lâu. Điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, vốn dĩ hắn chỉ coi cô như một người qua đường nhỏ bé trong cuộc đời mình mà thôi, Trung Quốc rộng lớn như thế, hai người xa lạ phải có duyên phận ra sao mới có thể gặp lại nhau? Mà hắn thì hiển nhiên là không thời gian đi chơi trò duyên phận.

Thế nhưng tối qua tại Hoắc gia, hắn trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, trong đầu liên tục hồi tưởng lại từng cử chỉ, từng động tác, từng cái nhăn mày của Mộc Như Lam. Cô gái kỳ diệu này, ai tiếp xúc với cô hẳn đều sẽ thích cô. Chỉ cần đứng cạnh Mộc Như Lam thì ai cũng được bao bọc bởi một bầu không khí ấm áp – một vòng tròn đặc biệt của riêng cô, ở đó, ngay cả thời gian cũng trở nên đa tình.

Hắn không biết tình cảm này có phải là yêu hay không, nhưng thân là một thương nhân, thứ hắn quan tâm nhất là hiệu suất, nếu đã động lòng thì dù sâu hay cạn, hắn cũng sẽ ra tay một cách nhanh nhất, chính xác nhất.

Mộc Như Lam ôm bó lay ơn vào bệnh viện, hỏi y tá số phòng của Kha Vãn Nhu rồi đi vào thang máy. Thang máy đưa cô lên tầng ba, cửa mở ra, có một vị bác sĩ đang chờ sẵn ở đó, hai người vừa vặn mặt đối mặt.

Một đôi mắt xanh sâu thẳm tựa đại dương, một đôi mắt đen trong veo như dòng suối, hai bên tình cờ va chạm, sau đó dời đi như chẳng có chuyện gì.

Mộc Như Lam ôm hoa đi ra ngoài, bác sĩ ngoại quốc bước vào trong, hai người lướt sát qua nhau.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, tên bác sĩ đưa lưng về phía cửa, nụ cười kì dị nở rộ trên môi, đối diện với hắn, vách tường màu bạc in bóng một đôi mắt xanh quỷ quyệt.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info