ZingTruyen.Com

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 181 - 182

HaiYan3108

Chương 181 (V48.1): Nhiệm vụ (1)

  Phòng của Mộc Như Lam nằm ngay cạnh phòng Kha Xương Hoàng, đây là căn phòng dành riêng cho cô, năm nào cô cũng sinh hoạt ở đây.

Mộc Như Lam mở cửa bước vào, quét mắt nhìn quanh một vòng, căn phòng rộng và sang trọng không thua gì phòng tổng thống trong khách sạn năm sao, ngoại trừ bộ ga giường đã được đổi thành màu vàng sậm thì những thứ khác đều y hệt năm ngoái.

Hết ngồi máy bay lại phải ứng phó một đám giả tạo, Mộc Như Lam đã mệt phờ ra rồi, cô cầm quần áo vào phòng tắm tắm nước ấm với tinh dầu, tắm xong thì chui ngay vào chăn đánh một giấc thật say, chẳng mảy may để ý đến chiếc điện thoại đang rung lên báo tin nhắn mới.

++++

Bệnh viện tâm thần Coen.

Tay cầm một bức thư, Joey hào hứng tiến vào văn phòng viện trưởng, thấy Mặc Khiêm Nhân tập trung ngồi làm việc trong khi mới về Mỹ chưa được bao lâu, hắn bỗng có cảm giác viện trưởng càng ngày càng dễ nhìn.

Mặc Khiêm Nhân biết Joey vào nhưng không để tâm lắm, ánh mắt lạnh nhạt khẽ đảo qua chiếc di dộng trên bàn, cây bút trong tay chợt khựng lại, vô ý quẹt một đường lên giấy.

"Amon." Đã quá quen với thái độ của Mặc Khiêm Nhân, Joey nở một nụ cười hiếm hoi rồi chìa phong thư ra, không cần Mặc Khiêm Nhân hỏi hắn cũng đã chủ động giới thiệu, "Đây là thư từ Washington, bên trong có thiệp mời dự tiệc quan chức cấp cao."

Joey đang rất vui mừng, không ngờ Mặc Khiêm Nhân lại có cơ hội nhận được tấm thiệp này, tuy không phải là mời Joey hắn nhưng thân phận địa vị của Mặc Khiêm Nhân càng cao thì tiếng thơm của bệnh viện tâm thần Coen sẽ càng lan xa, thanh danh của phó viện trưởng Joey cũng càng được củng cố!

"Không đi." Mặc Khiêm Nhân dùng bút hất lá thư rớt xuống bàn, Joey hốt hoảng đỡ lấy nó như thể nó là một chiếc bình cổ quý hiếm.

"Anh nói vớ vẩn gì thế? Sao lại không đi?" Joey nghiêm mặt, "Ở đó anh sẽ có cơ hội gặp gỡ rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn, các nghị sĩ, bộ trưởng, thậm chí là ngài tổng thống..."

"Nếu không còn chuyện gì nữa thì anh chuyển đống này xuống đi." Mặc Khiêm Nhân cầm bút chỉ vào đống tài liệu trên bàn, hoàn toàn không để tâm đến vẻ kích động của Joey. Hắn không có hứng thú với mấy chuyện tiệc tùng quan chức, hắn đến đây để làm việc chứ không phải để giao tế.

"Amon!" Joey mất hứng, một cơ hội hiếm có khó tìm thế này mà sao hắn lại xem như rác rến vậy trời? Chẳng lẽ trong đầu hắn chỉ có biến thái này nọ thôi sao?!

Mặc Khiêm Nhân lờ đi không để ý nên Joey có nói gì cũng vô ích, hắn càu nhàu đến mệt khô họng thì mới chịu ngậm miệng đi ngủ.

Trong bệnh viện, Mặc Khiêm Nhân chiếm toàn bộ tầng ba, hai tầng dưới là ký túc xá của nhân viên.

Phòng làm việc, phòng bếp, phòng ngủ, phòng tập thể dục... mọi sinh hoạt của hắn đều diễn ra tại bệnh viện này, đây chính là nguyên nhân vì sao da hắn luôn mang màu tái nhợt thiếu nắng, gọi là trạch nam cũng không quá.

Bước vào phòng ngủ, nhìn cái giường đã được sửa soạn ngăn nắp, Mặc Khiêm Nhân bất giác dừng chân trong chốc lát rồi mới leo lên giường. Trằn trọc mãi không ngủ được, hắn xoa mày mệt mỏi, thật khó chịu, rõ ràng mệt gần chết mà vẫn không tài nào chợp mắt.

Thói quen là một thứ đáng sợ, mười mấy năm nay hắn đã quen đi vào giấc ngủ với thần kinh cực kì cảnh giác, chỉ cần một tiếng động nhỏ là đã có thể làm hắn tỉnh lại, thế nhưng sau mấy ngày ngắn ngủi ở Alps, hắn lại quen được ôm Mộc Như Lam ngủ, ngủ thật an yên dù người trong lòng cựa quậy thế nào đi nữa. Đêm không mộng mị, dễ chịu vô cùng.

Mơ mơ tỉnh tỉnh sao mà khi thức dậy, Mặc Khiêm Nhân thấy ngủ trong văn phòng có khi còn đỡ mệt hơn nằm trên giường.

Di động vẫn không có tin hồi âm.

Hắn xoa mi tâm vào phòng tắm rửa mặt, đến lúc ý thức được thì đã thấy mình cầm thêm một cái bót đánh răng, bóp thêm một phần kem đánh răng...

Ôi...

Di chứng chết tiệt...

++++

Thời tiết vẫn lạnh như cắt bất kể mặt trời lên cao đến đâu.

Đồng hồ sinh học ngày càng trật nhịp nên Mộc Như Lam cũng ngày càng thích ngủ nướng, có lẽ là đã bị Mặc Khiêm Nhân chiều đến hư luôn rồi.

Vùi mình trong chiếc chăn mềm mại, Mộc Như Lam vươn cánh tay mảnh khảnh để với lấy chiếc di động đặt ở đầu giường, thấy tin nhắn Mặc Khiêm Nhân gửi đến, cô cong môi cười, nằm im trên giường không chịu dậy.

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên hai hồi, Mặc Khiêm Nhân dời mắt khỏi tập tài liệu, cầm điện thoại lên, mở hộp thư đến, đôi mắt tĩnh lặng thoáng gợn sóng.

— Em đói.

Mới ngủ dậy đã làm nũng với chàng trai của mình, đúng là khả ái đến nhũn cả tim.

— Đi ăn đi.

Người đàn ông nọ trả lời ngắn gọn.

Mộc Như Lam cười híp mắt, tiếp tục mặt dày nhắn tin.

— Không có Khiêm Nhân thay đồ cho em, em không muốn dậy.

Chỉ một câu mà đã gợi lại không biết bao nhiêu hình ảnh ái muội, người đàn ông nọ lặng lẽ nhìn chăm chăm vào điện thoại, hai tai từ từ đỏ.

Schmidt hiếu kỳ rướn đầu qua hòng đọc lén một tí, kết quả là bị Mặc Khiêm Nhân ghim ngay ánh mắt lạnh lẽo vào người. Tsb! Đúng là phân biệt đối xử!

"Cốc cốc cốc!" Cửa phòng bị gõ mấy cái, "Tiểu thư, cô dậy chưa?" Đây là giọng của quản gia Triệu thúc.

Mộc Như Lam nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ sáng.

"Dậy rồi." Mộc Như Lam lên tiếng đáp, buông di động vào phòng tắm rửa mặt, xem ra cô đã thật sự bị ảnh hướng, trước đây đồng hồ sinh học của cô luôn "đổ chuông" vào đúng bảy giờ.

Trong khi đàn ông Kha gia bận bịu đi làm thì phụ nữ Kha gia chỉ ở nhà làm phu nhân, không đi mua sắm thì cũng là đi thẩm mỹ viện, hết chuyện thì mở một bàn mạt chược rồi rủ bạn bè ngồi lê đôi mách.

Mộc Như Lam còn chưa xuống lầu thì đã nghe thấy tiếng chơi mạt chược lạch cạch, sau đó là giọng nói của Kha Vãn Nhu.

"Chị họ..." Cô gái mặc đồng phục trường tư thục đứng nhìn Mộc Như Lam từ đầu kia hành lang, vẻ mặt cô ta hơi chần chừ, hai tay thì níu lấy góc áo một cách căng thẳng.

Mộc Như Lam tặng cho Kha Vãn Nhu một nụ cười ôn hòa, "Sao thế?" Mộc Như Lam không quen cô ta, nói đúng hơn là cô không quen đứa trẻ nào trong Kha gia ngoại trừ Kha Kim Lan – từng có thời kỳ Kha Kim Lan không biết lượng sức mà đi gây chuyện với Mộc Như Lam. Có lẽ là vì Ngả Bảo Trân quá nhu nhược tự ti nên sinh ra hai đứa con cũng rất hướng nội, mỗi lần Mộc Như Lam về đây, hai chị em họ luôn im lặng lùi vào góc, đây là lần đầu tiên Kha Vãn Nhu chủ động tới tìm cô.

Kha Vãn Nhu căng thẳng vò góc áo, đôi mắt bắt đầu đỏ hồng, "Chị à... Hôm nay trường em họp phụ huynh, liệu chị có thể..."

Kha Vãn Nhu, Kha Kim Lan và Kha Kim Phong đều là học sinh trường quý tộc Quan Hoàng ở Hồng Kông, trường này thường họp phụ huynh trước kỳ nghỉ lễ, xem như tổng kết tình hình học tập của cả kì qua.

Tuy ba bà vợ lẽ không có kí lô nào trong mắt Kha Xương Hoàng nhưng vẫn có chút tầm ảnh hưởng với mấy đứa trẻ. Đám bạn học không hiểu chuyện luôn xì xầm rằng hai chị em Kha Vãn Nhu là cháu của vợ bé, Ngả Bảo Trân tự ti không dám lộ diện ở trường quý tộc, mà chính Kha Vãn Nhu và Kha Kim Phong cũng muốn bà ta đừng đi để khỏi làm bọn họ mất mặt, bố bọn họ thì bận rộn công tác để chứng minh năng lực nên cũng chẳng có thời gian đi họp phụ huynh.

Hiềm một nỗi, tuy Ngả Bảo Trân không đi họp thì bọn họ sẽ không mất mặt nhưng vẫn sẽ bị chúng bạn chê cười, học sinh mà không có phụ huynh đi họp tức là ở nhà không có địa vị gì. Trong khi đó, học kì nào bà Hùng Lệ Lệ mẹ Kha Kim Lan cũng xuất hiện như một nữ hoàng, đem về cho Kha Kim Lan biết bao nhiêu là thể diện, ai cũng đinh ninh rằng Kha Kim Lan mới là công chúa họ Kha chính thống, Kha Vãn Nhu cô ta và Kha Kim Phong chỉ là dòng thứ mà thôi.

Kha Kim Lan đã cược với bạn là năm nay chị em Kha Vãn Nhu vẫn sẽ ngồi một mình trong buổi họp, người thua sẽ phải tìm cách biến Kha Vãn Nhu thành trò cười cho cả trường, trả đũa chuyện Kha Vãn Nhu cướp bạn trai cô ta.

Mộc Như Lam dễ dàng hiểu được ý của Kha Vãn Nhu, cô nhướng mày, "Em muốn chị thay mẹ em tham dự à?"

Nói là họp phụ huynh nhưng thực ra người lớn họ hàng đi cũng được, tuy Kha Vãn Nhu mười lăm tuổi, Mộc Như Lam mười sáu tuổi thì chưa thể gọi là người lớn nhưng với thân phận địa vị của Mộc Như Lam, Hùng Lệ Lệ so ra chỉ đáng xách dép.

Kha Vãn Nhu gật đầu nhìn Mộc Như Lam bằng ánh mắt đầy mong đợi, chỉ cần Mộc Như Lam xuất hiện ở Quan Hoàng thì ả công chúa tự phong Kha Kim Lan nhất định sẽ trở thành trò hề. Rõ ràng là địa vị ngang nhau, thật không hiểu nổi tại sao Kha Kim Lan lại dám mặt dày tự xưng là công chúa Kha gia, đã thế còn thường xuyên móc mỉa ức hiếp mình, đúng là thứ đê tiện!

Mộc Như Lam nhoẻn miệng cười, "Không được đâu."

"Chị..."

Mộc Như Lam lại gần xoa đầu Kha Vãn Nhu một cách dịu dàng, ngay khi cô ta nghĩ rằng mình sắp thành công, Mộc Như Lam mỉm cười bảo, "Chị không thích làm công cụ cho người ta đâu."

Vẻ mặt Kha Vãn Nhu cứng đi, trống ngực đập thình thịch. Trước nay cô ta luôn lén lút quan sát người chị họ này, cứ ngỡ chị ta hiền lành dễ dụ lắm, nào ngờ...

"Lần này chị cho qua, nhưng nếu em còn tái phạm thì chị chỉ còn cách làm em trở nên thật thảm hại thôi." Mộc Như Lam thu tay về, nhìn ánh mắt nhuốm vẻ sợ hãi của Kha Vãn Nhu, cô cười khúc khích, khoái trá xuống lầu ăn sáng.

Chà... Quả nhiên sự sung sướng của cô luôn hình thành trên nỗi sợ của người khác, ánh mắt hốt hoảng ấy quả thật đẹp biết bao, ha ha...

Đang chơi mạt chược dưới lầu, Lâm Ngọc Nhan và Lý Tiểu Thanh thấy Mộc Như Lam đi xuống thì liền đon đả tiếp đón, những vị phu nhân khác cũng nhận ra cô, một đám phụ nữ cùng tươi cười xun xoe, trong giọng nói mang theo sự nịnh nọt kín đáo.

Chờ Mộc Như Lam ăn xong bữa sáng, tài xế riêng của Kha Xương Hoàng đến mời Mộc Như Lam tới trụ sở tập đoàn Kha gia một chuyến.

Dưới ánh nắng rực rỡ, tòa nhà cao tầng hình trụ phản chiếu những tia sáng chói ngời, trước cửa chính là một quảng trường thật to với đài phun nước hoành tráng, tòa nhà nằm trên một con đường tấp nập ngay tại trung tâm thành phố, thỉnh thoảng lại thấy vài nhân viên đi làm muộn vừa cầm điện thoại nói chuyện vừa vội vã chạy về phía tòa nhà.

Đây là lần đầu tiên Kha Xương Hoàng bảo Mộc Như Lam đến tổng công ty, ẩn ý trong đó làm Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt không khỏi bất an, sợ rằng Kha Xương Hoàng hồ đồ để lại toàn bộ gia sản cho Mộc Như Lam. Rõ ràng bọn họ mới là con trai của lão, Mộc Như Lam cùng lắm chỉ là một đứa cháu gái khác họ mà thôi!

Cô mặc một chiếc áo dạ màu trắng, mái tóc dài xõa làm hai trước ngực, tư thái xinh đẹp đoan trang hấp dẫn mọi ánh nhìn.

Một nam thư ký đứng ở tầng một chờ Mộc Như Lam, tuy không biết người mà cấp trên bảo mình tiếp đón trông thế nào nhưng vừa thấy Mộc Như Lam là anh ta đã xác định được người đó chính là cô.

"Xin hỏi, cô là Mộc tiểu thư phải không ạ?" Nam thư ký đi đến hỏi Mộc Như Lam.

Cô gật đầu cười làm chàng trai vốn nghiêm túc bất giác đỏ mặt, anh ta thấy Mộc Như Lam nhìn mình thì hơi ngượng, "Mời, mời theo tôi."

Mộc Như Lam theo anh ta vào thang máy, lúc này người dưới lầu mới bắt đầu bàn tán.

"Ai vậy?"

"Nhìn trẻ thật..."

"Khí chất sang ghê, chắc là thiên kim nhà giàu..."

"Nhất định là một cô công chúa rất được cưng chiều..."

"..."  

Chương 182 (V48.2): Nhiệm vụ (2)

Trong khi đó, tại phòng họp trên tầng ba mươi hai.

Bầu không khí có chút kì quái, mọi người ngồi im thin thít, băn khoăn không hiểu sao chủ tịch gọi mình đến rồi lại để mình ngồi không trong phòng họp, dựa vào vẻ mặt của hai vị quản lý thì xem ra đây không phải chuyện tốt lành gì, ít nhất là với hai bọn họ.

Như thường lệ, Kha Xương Hoàng ngồi ở ghế chủ tịch, hai bên là hai bàn dài, ghế đầu mỗi bàn ngồi Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt, tiếp theo lần lượt đến các trưởng bộ phận. Bọn họ đã chờ ở đây hơn nửa giờ nhưng vẫn không ai dám nhúc nhích rời vị trí, lão gia đang ngồi ngay kia, dù trong lòng thắc mắc đến đâu thì bọn họ cũng không có gan chất vấn.

Cuối cùng, cửa phòng họp bị gõ nhẹ vài cái rồi bật mở, một cô gái xa lạ xuất hiện trước mặt mọi người.

Những người không biết Mộc Như Lam đều nhìn nhau thắc mắc, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mộc Như Lam cũng không biết chuyện này là thế nào, lão gia chưa hề nói gì với cô cả.

Thấy Mộc Như Lam đã đến, đôi mắt sắc bén trên khuôn mặt nghiêm nghị của Kha Xương Hoàng thoáng dịu đi, lão cầm gậy gõ mạnh xuống đất để tập trung sự chú ý của mọi người.

"Lam Lam, lại đây, ngồi xuống đây." Kha Xương Hoàng đánh mắt sang bên cạnh, không biết từ khi nào ở đó đã có thêm một chiếc ghế dựa.

Mộc Như Lam không hỏi gì thêm, cô mỉm cười gật đầu chào những người đang ngạc nhiên nhìn mình, sau đó tao nhã đi đến ngồi bên cạnh Kha Xương Hoàng.

Mọi người càng kinh ngạc hơn nữa, vị trí ấy không phải ai cũng có thể ngồi! Đến cả Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt cũng chưa bao giờ được ngồi! Cho dù đó chẳng qua chỉ là chiếc ghế bên cạnh Kha Xương Hoàng!

Kha Xương Hoàng tuyên bố họp luôn mà không giới thiệu Mộc Như Lam. Mọi người thắc mắc đầy bụng nhưng không được giải đáp, đành ngoan ngoãn lần lượt phát biểu báo cáo. Mộc Như Lam nghiêm chỉnh lắng nghe, không mảy may quan tâm đến những cặp mắt tò mò đang nhìn mình chòng chọc.

"Kế hoạch hợp tác của năm nay, người đại diện bên Hoắc gia không muốn ký hợp đồng..." Người cuối cùng báo cáo là Kha Thế Kiệt, nhờ chủ đề hợp tác mà ông ta mới kéo lại được sự chú ý của một số người.

Nam Kha bắc Hoắc, Hoắc gia và Kha gia cạnh tranh đã nhiều năm nhưng cũng không có nghĩa họ chưa bao giờ bắt tay hợp tác, trái lại, mỗi năm hai nhà đều đưa ra một kế hoạch hợp tác hạng nhất, mục đích chính không phải để kiếm tiền mà là để huấn luyện và khảo nghiệm năng lực của nhóm người thừa kế. Chuyện hợp đồng mua bán hầu như đều do con cháu của hai ông lão phụ trách, trong một khoảng thời gian nhất định, bọn họ phải thuyết phục được kẻ thù đồng ý ký hợp đồng, nhất định phải dốc hết sức lực, và bên kia cũng sẽ toàn tâm ứng phó, còn hai ông lão thì ngồi ngoài quan sát.

Tuy cách trui rèn này nghe có vẻ độc ác nhưng lại vô cùng hiệu quả.

Muốn trở thành một thương nhân thành đạt thì ngoài khả năng nhìn nhận thiệt hơn, ngươi còn phải trang bị sự thông minh tài trí và sức hấp dẫn trong cách đối nhân xử thế, bằng không kết cục chỉ có thể là bị sóng sau đè chết, lúc đó ngược lại còn làm tổn hại đến hai đế chế kinh doanh.

"Anh không có cách nào để làm người đại diện bên kia ký hợp đồng à?" Kha Xương Hoàng lạnh lùng nhìn Kha Thế Kiệt.

Kha Thế Kiệt hơi lo lắng, "Bên kia đòi chia 6:4 nên con không thể đồng ý, vả lại cha cũng đã nói, phải chia 8:2 không thiếu một xu..."

"Tôi hỏi anh có làm được hay không!" Kha Xương Hoàng không quan tâm quá trình thế nào, thứ lão muốn là kết quả.

"Con..." Kha Thế Kiệt cúi đầu lúng túng.

Kha Xương Hoàng lại nhìn sang Kha Thế Vinh, "Còn anh?"

Kha Thế Vinh vội vàng đáp, "Chỗ con còn có vài hợp đồng cần xử lý, không đủ sức kham thêm."

"Hừ! Đồ vô dụng!" Kha Xương Hoàng trầm mặt không vui, mấy đứa con trai cháu trai của lão già Hoắc gia đều là rồng trong biển người, chúng nó đã đánh lui Kha gia hai năm liên tục, vậy mà hai thằng con của lão thì lại đứa sau tệ hơn đứa trước! Ngay cả ý chí chiến đấu cũng thua kém người ta!

Thư ký trưởng thản nhiên lên tiếng, "Sáng sớm nay người đại diện Hoắc gia đã đến Hồng Kông, nghe nói sẽ ở lại vài hôm, từ giờ đến hạn định còn ba ngày nữa."

"Vậy hả?" Kha Xương Hoàng gật đầu rồi nhìn về phía Kha Thế Kiệt, "Chuyển giao hợp đồng cho Lam Lam đi, kể từ hôm nay, con bé sẽ là người phụ trách bàn bạc ký hợp đồng với Hoắc gia."Cái gì?!

Mọi người một lần nữa trợn mắt sửng sốt, làm sao cô gái trẻ măng ngồi cạnh Kha Xương Hoàng có thể phụ trách một hợp đồng quan trọng thế này được? Đối thủ là người đại diện cho Hoắc gia đấy!

Kha Thế Kiệt cũng hoảng hốt, "Cha... Chủ tịch, chuyện này chẳng khác nào trò đùa! Lam Lam mới mười sáu tuổi, con bé nắm được bao nhiêu kiến thức kinh doanh chứ? Sao có thể..."

"Anh tốt nghiệp Học viện kinh tế mà có thuyết phục được người Hoắc gia ký hợp đồng không?" Kha Xương Hoàng lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén ghim lên người Kha Thế Kiệt, hung bạo đến mức làm Kha Thế Kiệt tái mét mặt mày, ông ta siết tay không cam lòng nhưng cũng không dám nói gì nữa.

Kha Thế Vinh liếc Kha Thế Kiệt một cái, cẩn thận sắp xếp từ ngữ rồi mới mở miệng, "Hay là ta hỏi ý kiến Lam Lam trước đi, hợp đồng này liên quan đến tiền triệu, ngộ nhỡ có sơ suất thì không chỉ mất tiền mà cả Hoắc gia cũng sẽ có cơ hội cười nhạo chúng ta."

Bản chất vấn đề hợp đồng hằng năm của hai nhà chính là một bên ra sức kiếm lợi, một bên kiên quyết không để đối thủ thành công, thắng thua dựa trên việc ai được lợi và ai chịu thiệt. Gần hai năm nay, Kha gia luôn là bên chịu thiệt.

"Đúng vậy đúng vậy, vẫn nên thận trọng một chút thì hơn, nếu chẳng may đối phương nhạo báng Kha thị chúng ta hết người nên mới phái ra một đứa trẻ thì lại càng không hay." Có người tán thành.

Bọn họ không tin một cô bé vị thành niên sẽ ứng phó được người Hoắc gia, đến bọn họ kinh nghiệm đầy mình còn không làm được nữa là, lần này lão gia đã quá lỗ mãng rồi.

Mộc Như Lam ngồi im không nói gì. Kha Xương Hoàng muốn cô tiến vào thương trường sao? Lão hành động sớm thật đấy. Nhưng cô không có hứng thú với giới kinh doanh, phải làm sao bây giờ?

Kha Xương Hoàng nhìn Mộc Như Lam, "Con thấy thế nào?"

Mộc Như Lam cười bất đắc dĩ, "Con có thể thử, nhưng khó nói trước kết quả." Bảo cô theo y còn được, đằng này lại muốn cô theo kinh doanh. Cơ mà chuyện có vẻ rất thú vị, để thử xem sao.

Hài lòng gật gật đầu, Kha Xương Hoàng bảo Kha Thế Kiệt đưa hết hồ sơ giấy tờ liên quan cho Mộc Như Lam. Trong mắt những người khác, Mộc Như Lam chính là kẻ điếc không sợ súng, rồi cô sẽ biết chữ chết viết thế nào.

Mộc Như Lam mở hồ sơ, trang thứ nhất chỉ có một hàng chữ.

Đại diện Hoắc thị: Đổng Kỳ.

++++

Trường trung học Quan Hoàng.

Chiếc xe màu đen đỗ xịch trước cổng trường, một người đàn ông cao gầy bước xuống xe, tây trang màu bạc thật vừa thân, mái tóc gọn gàng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú, chiếc kính không gọng che đi đôi mắt sắc bén lạnh như băng, khuôn mặt vô cảm và đôi môi mím chặt làm hắn trông hết sức khó gần.

Sau cánh cổng, một cậu con trai khôi ngô mặc đồng phục vừa thấy hắn đến thì lập tức vọt ra, vẻ mặt sốt ruột, "Sao anh đến trễ thế? Nhanh lên nhanh lên, buổi họp phụ huynh sắp bắt đầu rồi, bà cô già nói nếu năm nay em vẫn không có phụ huynh đến họp thì sẽ gọi điện cho ông nội!"

"Em mà cũng biết sợ à?" Đổng Kỳ mặt không biểu cảm nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác bị mỉa mai nặng nề.

Hoắc Cẩn Phong trừng hắn, đúng là đồ cay nghiệt, vì đang có việc cần nhờ hắn, cậu ta nhịn!

Nhìn Hoắc Cẩn Phong giận mà không dám nói gì, Đổng Kỳ hơi nhếch khóe môi, sải chân bước vào trường.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe nữa xuất hiện trước cổng trường, Mộc Như Lam đeo ba lô nhìn ngôi trường sang trọng trước mặt, đôi mắt đen hơi nheo lại.

====

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com