ZingTruyen.Com

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 179 - 180

HaiYan3108

Chương 179 (V47.1): Nắm thóp (1)

  Giữa con đường vắng ngắt chói lòa ánh đèn pha, một chiếc mô tô phân khối lớn gầm rú xé tan màn sương sớm, ngồi trên xe là một thiếu niên đội mũ bảo hiểm màu đen, đôi mắt u ám hiện rõ sau lớp kính chắn.

Mộc Như Sâm tức ứa gan, ngay khi hay tin Mộc Như Lam bay thẳng sang Hồng Kông chứ không về thành phố K, cậu đã bất chấp mọi thứ mà leo lên xe phóng như điên một cách không mục đích.

Từ sau ngày anh em cậu rời nước Pháp, Mộc Như Lam chưa lần nào liên lạc lại với hai bọn họ. Ngày nào cậu cũng sốt ruột hỏi Chu Phúc xem cô có gọi về nhà không và câu trả lời luôn luôn là không! Khỉ gió! Tên đàn ông chết bầm kia tốt đến thế à? Cô đặt hắn ngang hàng với bọn họ thật sao? Đến nỗi cả điện thoại của Kha Uyển Tình cũng không chịu nhận? Ý của cô là gì? Giữa người thân và đàn ông, cô chọn đàn ông có phải không?

Nghĩ vậy, vẻ u ám trong mắt Mộc Như Sâm lại càng thêm nặng nề, cậu rú ga gần như hết cỡ, tiếng gió gào thét át đi mọi âm thanh.

Hốt nhiên, giữa con đường vắng tanh bỗng vọt ra một bóng người, tình huống bất ngờ cộng thêm làn sương mờ mịt làm Mộc Như Sâm trở tay không kịp.

"Bốp!" Thân thể người đó bị mô tô hất văng ra ngoài rồi đập mạnh xuống đất, lăn bịch bịch mấy vòng trước khi dừng lại trong tư thế nằm sấp.

Cả người và xe Mộc Như Sâm đều ngã kềnh nhưng không nghiêm trọng lắm. Đứng dậy tháo mũ bảo hiểm, cậu chạy vội tới chỗ người đàn ông mình vừa tông phải, "Này! Ông không sao..."

Mộc Như Sâm sững sờ.

Người đàn ông nọ nằm bất động trên đất, máu chảy lênh láng thành một vũng đỏ tươi, âm ấm và sền sệt.

Sắc mặt Mộc Như Sâm tái mét, cậu ngập ngừng cúi xuống thăm dò lỗ mũi ông ta để rồi sợ hết hồn khi không cảm nhận được hơi thở, chuyển sang kiểm tra ngực trái, nơi đó cũng không còn nhịp tim!

Ông ta chết rồi!

Mộc Như Sâm kinh hãi ngã ngồi ra đất, trái tim đập thùm thụp từng hồi hoảng loạn, dù sao cậu cũng mới chỉ mười lăm tuổi mà thôi.

Làm sao bây giờ? Cậu tông chết người rồi! Cậu tông chết người rồi! Lái xe không tập trung nên tông chết người rồi! Cậu sẽ bị tống tù mất!! Hay là phải vào trại cải tạo như Chu Nhã Nhã?!

Mộc Như Sâm hoang mang lo sợ, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, cậu run rẩy cầm lấy di động nhưng không bấm nổi số điện thoại của Mộc Như Lam, nếu cô biết thì thể nào cũng muốn cậu đi đầu thú...

Xung quanh lặng ngắt như tờ, con đường dài chạy thẳng trước sau không điểm cuối, hai bên đường chỉ toàn những ruộng ngô ngập sương. Mộc Như Sâm cũng không biết đây là đâu, sợ hãi quan sát một hồi, cậu quay lại nhìn đăm đăm vào thi thể kia, từ từ chống chân đứng dậy.

Mộc Như Sâm lôi thi thể vào trong ruộng ngô, vệt máu đỏ tươi kéo một đường thật dài. Không sao đâu, bây giờ đang là mùa đông, ruộng ngô vừa rộng vừa cao thế này, sẽ chẳng ai phát hiện được đâu. Tất cả là tại tên này tự lao ra tìm chết! Mắc mớ gì cậu phải ngồi tù vì một kẻ lạ hoắc lạ huơ? Cậu còn phải trở nên mạnh mẽ, còn phải ở cạnh Mộc Như Lam, cậu không thể có vết nhơ tiền án, cậu không thể vào tù! Không thể!

Vứt xác xong xuôi, Mộc Như Sâm ra khỏi ruộng ngô với tấm lưng ướt đẫm. Nuốt nước bọt nhìn mặt đường đầy máu, cậu cởi áo khoác chạy tới chỗ mương nước giữa ruộng ngô rồi nhúng áo xuống dòng nước lạnh băng, hai mắt cậu vô cảm, tay chân cũng đã bớt run...

Lau máu trên mặt đường xong xuôi, Mộc Như Sâm dùng đất che lấp vết máu trước ruộng ngô. Cậu cầm theo cái áo ướt sũng mà mình suýt tiện tay vứt đi, chột dạ nhìn quanh một lần nữa, đến khi đã chắc chắn không có người thứ ba thì mới vội vàng dựng xe dậy rồi phóng vụt đi, không kịp đội cả mũ bảo hiểm.

Cầm máy quay đứng giữa ruộng ngô, Lam Bỉnh Lân cảm khái, "Xem ra câu nói 'Ai cũng có tiềm năng giết người' cũng không hẳn là vô lý." Hắn đeo tai nghe bluetooth, rõ ràng là đang nói chuyện với người khác qua điện thoại.

Một tiếng cười trầm trầm truyền đến từ đầu kia, chỉ nghe thôi là đã có thể đoán được chủ nhân của nó tuấn tú cỡ nào, ấy vậy mà âm thanh quyến rũ này lại khiến Lam Bỉnh Lân lạnh cả sống lưng. Lúc mới hợp tác với Đoạn Nghiêu là hắn đã có cảm giác mình đang chơi với hổ rồi, thật vậy, cái hương vị cưỡi hổ khó xuống* quả thực không dễ chịu chút nào.

*Cưỡi hổ khó xuống: tiến thoái lưỡng nan, đâm lao phải theo lao.

Lam Bỉnh Lân vừa cẩn thận cất cuộn phim vừa hỏi, "Vậy tiếp theo tôi cần làm gì?" Hết Kha Uyển Tình lại tới Mộc Như Sâm, phải chăng tiếp theo sẽ đến lượt Mộc Như Lâm? Và cả... Mộc Như Lam? Càng hợp tác với Đoạn Nghiêu, Lam Bỉnh Lân càng không hiểu nổi Đoạn Nghiêu muốn gì. Rốt cuộc hắn dành tình cảm gì cho Mộc Như Lam khi mà những việc hắn đang làm hầu như đều ảnh hưởng xấu đến cô?

"Ha ha ha... Cám ơn nhiều, tiếp theo cậu cứ đưa cuộn phim cho Dương bí thư rồi quên hết chuyện hôm nay là được." Trong lời hắn nói, từ "quên hết" mang sắc thái ép buộc.

"Tôi biết rồi." Lam Bỉnh Lân cúp điện thoại, nhìn chỗ vứt thi thể lần cuối rồi cầm máy quay đi ra ngoài.

++++

Nước Pháp.

Chuyến bay của Mộc Như Lam vừa cất cánh chưa được bao lâu thì đã có một chiếc máy bay khác hạ cánh xuống phi trường, một người đàn ông tóc vàng vội vã rời sân bay để lên tàu hỏa với sắc mặt nôn nóng.

Lúc hắn đến thị trấn Evian cũng là lúc thi thể Jack được chở đi Paris, cả Dvorak cũng đã bị đưa đến Paris chờ xét xử.

"Chết rồi?!" Laurence giận dữ, "Tên rác rưởi giết em trai tôi cứ thế mà chết rồi sao?!"

Viên cảnh sát tiếp hắn hơi cúi đầu, "Tôi rất lấy làm tiếc, ngài Monde."

Laurence nóng nảy hất tóc ra sau, một tay chống nạnh, cố gắng kiềm nén lửa giận. Hắn đã phải đẩy buổi chụp hình nữ hoàng Anh xuống để đến tìm kẻ thù giết em trai, vậy mà cuối cùng lại nhận được tin gã ta đã chết, chết một cách dễ dàng! Jack lột da mặt và da tay em trai hắn, hắn phải lóc thịt gã ta mới hả dạ!

"Có lẽ ta nên suy nghĩ theo hướng tích cực, ít ra thì bạn của ngài vẫn bình an vô sự." Thân thế Laurence quá đặc biệt nên viên cảnh sát bắt buộc phải thận trọng an ủi, dù sao cũng là tại bọn họ không trông coi cẩn thận nên Jack mới có cơ hội tự sát.

Laurence chau mày hỏi lại, "Bạn tôi?"

Viên cảnh sát lật giở bản ghi chép thẩm vấn, gật đầu, "Đúng vậy, Jack vốn định đùa bỡn họ một lúc rồi mới ra tay nhưng sau đó lại phát hiện bọn họ quen ngài, hắn sợ bị lộ tẩy nên mới đẩy nhanh tốc độ."

"Cho tôi xem một chút." Laurence nghi hoặc lấy bản ghi chép từ tay viên cảnh sát, hắn làm gì có bạn nào là học sinh cao trung? À... nghĩ kĩ lại thì, em gái của người anh em họ Bạch kia cũng miễn cưỡng coi như học sinh cao trung duy nhất mà hắn biết, mỗi tội không thân quen cho lắm.

Âu Á Thần... Mộc Như Lam... Tên Âu Á Thần thì lạ hoắc rồi, nhưng cái tên Mộc Như Lam... Sao mà nghe quen quen?

Mộc Như Lam... Mộc Như Lam...

Trong mắt Laurence vụt qua một tia sáng, nhớ ra rồi! Là "angel" của hắn!

Laurence kích động lấy điện thoại đánh một cuộc gọi, nghe thấy người nọ bắt máy, hắn phấn khích lên tiếng, "Hey! Bạch! Tôi nói này..."

++++

Hồng Kông.

Đương lúc trời khuya gió lạnh mà trong sân bay vẫn còn khá đông người.

Mặc áo choàng trắng và khăn quàng đen, Kha Thế Tình vừa nhìn hành khách lục tục rời ga vừa nghe người ta thì thầm bàn tán về một cô gái trên máy bay, nhất là khi cô gái nọ kéo hành lý đi ra và bọn họ liên tục quay đầu nhìn, hắn bất giác nở nụ cười dịu dàng, thật tình, không chỉ có tuổi tác tăng lên mà cả sức hấp dẫn cũng ngày càng bành trướng, lúc nào cũng thế, đã đứng cạnh cô thì đừng hòng không bị để ý.

Mộc Như Lam thấy Kha Thế Tình đứng đợi ở đằng xa thì vui vẻ rảo bước đi tới, "Cậu út, năm nay vẫn là cậu đón cháu." Nhưng năm ngoái cô không đến muộn như thế này.

"Ông ngoại cháu cũng đòi đi nhưng giờ này trễ quá." Kha Thế Tình nhận lấy hành lý từ tay Mộc Như Lam nhưng không dẫn cô ra xe ngay, thay vào đó, hắn đưa tay chỉnh lại chiếc khăn quàng đỏ hơi xộc xệch của cô, có lẽ là bị lệch khi ngủ trên máy bay, "Cậu chờ cháu lâu như vậy mà không định ôm cậu một cái sao? Nhóc con?"

"Cậu gọi cháu là 'nhóc con' thì đừng hòng cháu ôm nữa. Đi nhanh nào, cháu cóng hết cả người rồi đây này." Mộc Như Lam kéo tay Kha Thế Tình đi ra xe, tuyệt nhiên không có ý định ôm hắn.

Kha Thế Tình chỉ cười cười.

Tài xế cung kính mở cửa xe cho hai cậu cháu đồng thời len lén nhìn Mộc Như Lam, ông mới tới làm năm nay nên không hề biết Kha gia có một vị công chúa, mãi cho đến buổi tổng vệ sinh hôm qua. Nhìn cảnh chuẩn bị quy mô và nét rầu rĩ trên mặt hai bà vợ bé – nhất là vẻ lo lắng của gia đình Lâm Ngọc Nhan, ông cứ tưởng "công chúa" phải là một đại ma vương cực kì đáng sợ, nào ngờ đối phương lại là một cô gái trẻ thế này, trông diện mạo và khí chất thì cũng không khó để hiểu vì sao cô lại được cưng chiều như vậy, chính ông nhìn còn muốn nâng cô trong lòng bàn tay nữa là.

Chiếc xe từ từ nổ máy rồi lướt êm ru về hướng Kha gia.

"Cho cháu này." Một vật mềm mềm nóng nóng được đặt lên đùi của Mộc Như Lam, vừa hay chính là thứ mà cô đang cần nhất.

"Cám ơn cậu." Mộc Như Lam áp túi chườm nóng lên gò má đỏ bừng vì lạnh, vẻ mặt thỏa mãn như một chú mèo được tắm nắng mặt trời.

Kha Thế Tình kìm lòng không đậu vươn tay xoa đầu Mộc Như Lam, thấy cô mở điện thoại gửi tin nhắn, hắn nhướng mày, "A Sâm vẫn còn quấn quít cháu như hồi trước hả?" Hắn tưởng cô đang nhắn cho Mộc Như Sâm, trong ấn tượng của hắn, đứa trẻ này luôn dính Mộc Như Lam như sam, mỗi lần cô tới Hồng Kông là cậu ta lại gọi điện ngày một, đến người ngoài cũng thấy phiền giùm.

"Không phải em ấy." Mộc Như Lam nhắn xong thì cất điện thoại đi, "Nhưng đúng là em ấy nên tự lập hơn, cháu nhớ dì từng kể là cậu đã biết tự kiếm tiền đóng học phí từ năm mười lăm tuổi."

Kha Thế Tình cười ôn hòa, trong mắt thoáng qua một tia sáng, "Lại lộn xộn vai vế nữa rồi."

Cô phải gọi Akutsu Junko là bà ngoại mới đúng, có điều so với hai bà vợ kia thì Akutsu Junko quả thật quá trẻ – năm nay chưa đến năm mươi tuổi, gọi là bà ngoại thì hơi ngại miệng.

Mộc Như Lam nhún vai thay cho câu trả lời. Ngả lưng ra ghế với túi chườm nóng trong tay, Mộc Như Lam mệt mỏi nhắm mắt lại, bây giờ cô chỉ muốn được tắm nước nóng, sau đó nằm lên một chiếc giường vừa rộng vừa mềm, quấn chăn thật kín rồi ngủ đến tận trưa.

Thấy vậy, Kha Thế Tình đắp cho cô cái chăn đã chuẩn bị sẵn, hắn không nói gì thêm mà chỉ lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt hơi thất thần.

Bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh của hắn cũng sẽ không ngờ có ngày vị công chúa cao quý này chủ động đến gần hắn, còn hắn thì lại được ngồi gần cô như vậy. Tám năm trước, khi hắn lần đầu nhìn thấy Mộc Như Lam, cô hãy còn là một đứa bé phấn điêu ngọc trác được tất cả mọi người cưng chiều, ánh sáng của cô chói lóa tới mức hắn chỉ dám núp trong góc nhà để len lén nhìn cô. Thời gian thấm thoát thoi đưa, bé gái tám tuổi nay đã trở thành một thiếu nữ mười sáu xinh đẹp ưu tú, và hắn cũng đã lột xác từ một thanh niên nửa phản nghịch nửa tự ti thành một ông già hai mươi tám tuổi.

Phải, so với cô, hắn đúng là một ông già.  

Chương 180 (V47.2): Nắm thóp (2)  

  Kha gia.

Trong phòng khách sáng trưng ngồi đầy người, có người ngáp liên tục, có người tức mà không dám nói, có người thấp thỏm lo âu.

Mọi người chia thành từng phe rõ rệt trên bộ sô pha kiểu cổ, Kha lão gia Kha Xương Hoàng ngồi ở ghế chủ, hai bên trái phải lần lượt là gia đình bà hai Lâm Ngọc Nhan và gia đình bà ba Lý Tiểu Thanh, còn Akutsu Junko thì ngồi rót trà một mình trên chiếc ghế đối diện với Kha lão gia.

Giờ này Kha lão gia đáng lẽ phải ngủ rồi nhưng đêm nay lão vẫn nhất quyết ngồi chờ để được gặp đứa cháu gái mình hết mực yêu thương.

Lão dứt khoát ngồi trên ghế sô pha, hai tay đặt lên chiếc gậy màu đồng, bên dưới mái tóc bạc gọn gàng là một khuôn mặt vô cùng nghiêm khắc cho thấy lão không phải là người dễ gần, nhất là đôi mắt của lão, sắc bén và hết sức lãnh khốc. Mặc dù Kha Xương Hoàng đã hơn bảy mươi tuổi nhưng cũng không ai dám vì thế mà coi khinh, lão được mệnh danh là "Kiêu hùng", cùng Hoắc lão gia Hoắc Quan làm chủ nửa giang sơn, một đời huy hoàng không bao giờ lụi tàn.

Kha Kim Lan ngồi cạnh mẹ là Hùng Lệ Lệ, chốc chốc lại nhìn đồng hồ, trong lòng vừa nôn vừa tức, tối nay cô ta có hẹn đi hộp đêm với bạn, cuộc vui sắp bắt đầu rồi, cô ta không muốn đến muộn! Mẹ nó, chỉ là một đứa cháu thôi mà, việc gì phải rình rang như vậy cơ chứ? Dựa vào đâu mà bắt bọn họ phải chờ chị ta? Chưa hết, chị ta là con là cháu, dựa vào đâu mà bắt người lớn phải chờ?!

Nhưng tất nhiên là Kha Kim Lan không dám nói ra điều này, người ngồi ở vị trí cao nhất vẫn đang vui vẻ chờ đợi kia kìa, cô ta có điên đâu mà nói? Không biết con bé Mộc Như Lam đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho lão gia mà lão lại đối xử với nó tốt như vậy!

Cô ta giật mạnh cái tay áo đỏ rực của Hùng Lệ Lệ làm đứt mất mấy sợi lông cáo. Khuôn mặt hai mẹ con giống nhau như đúc, người đàn bà kiêu ngạo kia lườm Kha Kim Lan một cái nhưng vẫn cười lên tiếng, "Cha, chắc Lam Lam phải còn lâu mới tới nơi, hay là cha đi nghỉ trước đi, để chúng con chờ thôi cũng được? Trời lạnh thế này, nếu Lam Lam về mà nhìn thấy cha không nghỉ ngơi mà lại ngồi đây chờ thì có khi lại trách chúng con chăm sóc cha không đàng hoàng."

Bà ta là con nhà gia giáo được gả vào Kha gia, bình thường rất kênh kiệu chuyên quyền nhưng khi đứng trước mặt Kha Xương Hoàng thì lại luôn sắm vai dịu dàng lễ độ, đến cả mắng Mộc Như Lam không biết kính trọng người lớn cũng là nhẹ nhàng như vậy.

Kha Thế Vinh trừng mắt nhìn vợ, Lâm Ngọc Nhan cũng chau mày.

Lý Tiểu Thanh lập tức ném cho Lâm Ngọc Nhan một cái nhìn đầy chế giễu, thấy chưa, ai bảo chiều quá cho hóa hư, Hùng Lệ Lệ vốn đã chẳng hiền lành gì, ở nhà lại được nịnh bợ nên mới càng đâm ra vênh váo, bây giờ còn dám mở mồm mắng công chúa điện hạ nữa chứ, tưởng mình đặc biệt lắm chắc? Nhớ cho kĩ, lúc Kha Xương Hoàng vui vẻ thì ngươi chính là ngôi sao trên trời cao, nhưng một khi Kha Xương Hoàng đã mất hứng thì ngươi còn không bằng một đống phân chó!

Hùng Lệ Lệ còn chưa ý thức được sai lầm của mình thì Kha Xương Hoàng đã quắc mắt, "Trừ ta ra, ở đây còn có trưởng bối nào của cháu gái ta nữa hả?"

Câu nói của lão làm mọi người cúi đầu nín thinh.

Từ lâu Kha Xương Hoàng đã quán triệt một điều rằng, lão là kẻ trời sinh lạnh bạc, và lão sẽ không dành bất cứ tình cảm nào cho bọn họ. Tuy bọn họ sống chung dưới một mái nhà, gọi Kha Xương Hoàng là cha là ông, nhưng nếu không chứng minh được mình xứng đáng với danh hiệu con cháu Kha gia thì lão sẽ không công nhận bọn họ là người Kha gia, không chia bọn họ một cắc tài sản nào, và đương nhiên bọn họ cũng sẽ không phải là trưởng bối của Mộc Như Lam.

Trong hoàn cảnh đó, Mộc Như Lam đường đường là công chúa duy nhất của Kha gia được Kha Xương Hoàng công nhận, những kẻ sống dưới mái hiên Kha gia dựa vào đâu mà dám không tôn trọng cô? Bọn họ có tư cách này à?

Ồ, đương nhiên là không rồi, đến cả tư cách lớn giọng với cô bọn họ cũng không có luôn ấy chứ.

Hai bà vợ bé cùng con trưởng Kha Thế Vinh và con thứ Kha Thế Kiệt có ấn tượng rất mạnh về điều này, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tài sản của đế chế Kha gia khổng lồ. Trong khi đó, dâu trưởng Hùng Lệ Lệ và dâu thứ Ngả Bảo Trân cùng đám trẻ con lại không nhận thức được rõ ràng lắm, tuy người đàn ông của họ đã nói qua mấy lần nhưng ai mà tin được một người làm cha lại có thể tuyệt tình đến mức đó cơ chứ? Bọn họ chỉ cho rằng Kha Xương Hoàng đang tạo thử thách để tăng cường bản lĩnh cho hai đứa con mà thôi.

Việc rót trà của Akutsu Junko không hề bị xung quanh ảnh hưởng, bà chậm rãi đặt một tách trà trước mặt Kha Xương Hoàng rồi lần lượt rót cho những người khác mỗi người một tách. Lúc đến lượt Kha Kim Lan, cô gái không nhớ lời bố dặn lập tức phát cáu bất chấp bầu không khí nghiêm túc, "Buổi tối uống trà làm gì, bà không ngủ thì cũng phải để tôi ngủ chứ!" Hết tách này đến tách khác, muốn rót chết cô ta à!

"Kim Lan! Sao cháu lại nói thế? Có biết lễ phép là gì không hả?! Đến khi nào thì cháu mới ngoan được một nửa của Vãn Nhu? Đêm nào cũng đi hộp đêm đã đành, bây giờ cháu còn muốn quậy tới trong nhà nữa sao?" Lý Tiểu Thanh chộp ngay cơ hội để lên tiếng răn dạy, tốt xấu gì Akutsu Junko cũng là bà tư, Kha Kim Lan vẫn phải gọi một tiếng bà ngoại.

Bị mắng như vậy, phản ứng đầu tiên của Kha Kim Lan chính là nhìn về phía cô gái đang ngồi im bên cạnh Ngả Bảo Trân, nhất thời cô ta tức đến bật cười, học tập con khốn Kha Vãn Nhu này á? Vớ vẩn! Con ả này giống y chang bà mẹ bần tiện của nó, rặt một lũ hồ ly chuyên giả bộ yếu đuối để mồi chài đàn ông! Lần trước cô ta và bạn trai chia tay chẳng phải là tại Kha Vãn Nhu đấy sao?

"Khuya rồi mà vẫn náo nhiệt ghê." Một giọng nói êm tai vang lên, ngay tức khắc cắt đứt ý định phản bác của Kha Kim Lan và cũng đồng thời xua tan bầu không khí nặng nề.

Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa thì thấy một cô gái mặc áo đen đội mũ lông đang ôm túi chườm nóng đi tới, mái tóc dài ngang eo được buộc gọn để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn và ngũ quan xinh đẹp, nụ cười dịu dàng, đôi mắt trong trẻo, tất cả như thổi một luồng gió ấm vào lòng mỗi người.

Kha Xương Hoàng ngồi im tại chỗ, gương mặt nghiêm khắc thoáng dịu đi, mặc dù lão không cười nhưng sự vui vẻ rõ ràng trong mắt vẫn không giấu được ai.

Lý Tiểu Thanh tươi cười đi tới nắm tay Mộc Như Lam, "Lam Lam, mừng cháu đã về, bà ngoại nhớ cháu muốn chết, mỗi năm chỉ về một lần, lúc ở đại lục sao không gọi điện về đây để bà ngoại ngóng mãi."

Lâm Ngọc Nhan thầm tức Lý Tiểu Thanh nhanh chân, vì thế bà ta bèn gọi Triệu thúc, "Ông bảo người hầu nấu chút đồ ăn khuya cho Lam Lam đi, thức ăn trên máy bay làm sao mà ngon cho được. Ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ, Lam Lam nhất định là vừa mệt vừa đói."

Lâm Ngọc Nhan nói rất đúng ý Kha Xương Hoàng, lão gật đầu, "Chuẩn bị nhiều một chút, mọi người cùng ăn với Lam Lam."

"Vâng." Triệu thúc cười tủm tỉm nhìn Mộc Như Lam, cuối năm luôn là dịp mà người ta vui vẻ nhất, bởi vì nó thật sự rất khôi hài.

Tuồng này năm nào cũng diễn, ba đứa trẻ trong nhà đã coi đến phát ngán, Mộc Như Lam chưa tới thì đấu nhau sứt đầu, Mộc Như Lam xuất hiện thì bu vào nịnh nọt, làm như yêu thương hòa thuận lắm không bằng, đúng là vừa nực cười vừa đáng mỉa mai.

Nhận được ánh mắt của Lý Tiểu Thanh, Kha Kim Lan hừ một tiếng rồi tảng lờ đi, muốn cô ta chạy lại lấy lòng Mộc Như Lam à, đừng có mơ! Cô ta không gây gổ với chị ta đã là may lắm rồi!

Kha Vãn Nhu và em trai của cô ta Kha Kim Phong cũng hiểu được ý bà ngoại, bốn mắt nhìn nhau, hai chị em cùng đứng dậy.

Dặn người hầu chuyển hành lý của Mộc Như Lam vào phòng xong xuôi, Kha Thế Tình đi đến bên cạnh Akutsu Junko, thấy Mộc Như Lam bị vây kín bởi những lời hỏi han ân cần, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, thật là, không chỉ hành tinh tới quay quanh mặt trời mà ngay cả rác cũng muốn đến góp vui.

Nịnh bợ nhiệt tình thế nào lại thiếu mất Kha lão gia, vì vậy mãi đến lúc ăn xong, Mộc Như Lam đỡ Kha Xương Hoàng lên lầu nghỉ ngơi thì hai người mới có không gian trò chuyện.

"Thế nào?" Kha Xương Hoàng một tay vịn Mộc Như Lam, một tay chống nạng, tuy câu chữ không cụ thể nhưng hẳn Mộc Như Lam cũng hiểu lão đang nói về nhóm người Kha gia.

Cô lắc đầu bất đắc dĩ, "Vẫn phiền như mọi khi." Càng vồn vã lại càng gây cảm giác giả tạo.

"Con thành thật như vậy, không sợ ta giận sao?" Kha Xương Hoàng trừng Mộc Như Lam một cái, dẫu gì đó cũng là con cháu của lão, thế mà con bé này lại nhận xét thẳng thừng như vậy.

"Đương nhiên là con sợ." Mộc Như Lam cười đáp nhưng không nghe ra tí ti thành ý nào.

"Hừ." Kha Xương Hoàng hừ một tiếng, "Chuyện tên đàn ông kia là sao?"

"Người nào ạ?"

"Con biết ta đang nói đến ai mà." Kha Xương Hoàng lại trừng Mộc Như Lam một cái, con bé càng ngày càng nghịch, lão đã quá nuông chiều nó rồi chăng?

Mộc Như Lam khẽ cười, "Anh ấy là một người đàn ông tốt."

"Đàn ông tốt còn nhiều mà, chỉ cần yêu thì đàn ông nào cũng sẽ được dạy thành đàn ông tốt." Kha Xương Hoàng nghiêm túc nói, có thể thấy lão có thành kiến rất nặng với Mặc Khiêm Nhân, lão đã từng nghi ngờ liệu có phải thông tin mình tra được là giả hay không, nhưng điều tra thế nào đi nữa thì kết quả cũng chỉ có một: con của một gia tộc đang xuống dốc! Mặc dù bản thân anh ta rất hoàn hảo nhưng vẫn không xứng với cháu gái cưng của lão!

Mộc Như Lam đỡ lão vào phòng, "Chuyện này nói sau nhé, bây giờ ông ngủ trước đi đã."

"Không được..."

"Không nói nữa, mau ngủ đi, bằng không ngày mai ông đừng hòng ăn ngọt." Mộc Như Lam đột nhiên nghiêm túc làm Kha Xương Hoàng trợn mắt một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm lên giường, thiệt tình, không biết có phải già rồi nên đổi tính hay không chứ ngày xưa làm gì có ai dám cãi lời lão... để rồi sau bao năm mới nhận ra bản tính lạnh bạc đã đóng băng cả trái tim mình.

Lão không có tình cảm, vợ lão, con lão, cháu trai cháu gái cũng không dành tình cảm gì cho lão. Đứng giữa một đại gia đình mà lão vẫn tịch mịch khôn cùng. Tuy lão tỏ vẻ không cần nhưng thật ra trong lòng rất để ý, vì thế khi bỗng nhiên nhận được một bức thư từ cô con gái nhỏ của đứa con bất hiếu năm xưa, lão đã không khỏi xúc động.

Một đứa bé tám tuổi, gửi cho lão thiệp chúc mừng tự làm, sự quan tâm giản đơn mà ấm áp ấy lập tức chạm vào trái tim lão, sao lão có thể không thương cô cho được?

Mộc Như Lam hài lòng đắp chăn cho Kha Xương Hoàng, kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chưa rồi mới tắt đèn đóng cửa, để lại lão nằm mím môi trong bóng tối, hừ, tuy rất thương cô nhưng chuyện này lão nhất quyết không đồng ý! Nhất quyết không cho phép Mộc Như Lam giẫm lên vết xe đổ của mẹ nó!  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com