ZingTruyen.Info

Gần thêm một chút

Chap 41

MinMinry903

- A biển kìa!

Bé Ahn háo hức ngay lập tức reo lên một cách thích thú khi nhìn thấy từng cơn sóng biển lâng lâng cuộn trào, đây là lần đầu tiên bé được đi biển nên cảm thấy vừa sợ vừa tò mò nhưng không kém phần thích thú.

- Các con từ từ thôi, không vội nào, vừa nãy đã bôi kem chống nắng chưa đấy?

- Rồi ạ, bọn con đã bôi kem chống nắng thật nghiêm túc ạ.

Bé Yi từ đầu đến cuối đều quan sát quá trình các em bôi kem chống nắng một cách nghiêm chỉnh nên rất tự tin mà đáp lại lời appa.

- Được rồi vậy bây giờ các con có thể xuống biển chơi, nhớ là để ý không được tách nhau quá xa đấy, bọn ta sẽ ở đây nên các con phải tự chú ý nhau nghe rõ chưa?

- VÂNG!

Bọn trẻ cùng nhau đáp lại lời hắn sau đó mang đồ chơi chạy ra biển, trước hết là nghịch nước sau đó là vào bên trong bờ để để xây lâu đài cát, mấy đứa nhỏ túm tụm lại cạnh nhau, mở một cuộc thi xây lâu đài bằng cát, mỗi nhóm sẽ gồm hai đứa nhỏ.

Nhóm thứ nhất là bé Yi và bé Ahn, nhóm thứ hai gồm nhóc Gwang và nhóc Kyoon, bé Yi cùng với nhóc Gwang phụ trách đi xách nước và tìm thêm vỏ sò hay vài cái lá, cái cây kì lạ mang đến chỗ bé Ahn và nhóc Kyoon đang hì hục xây hai cái lâu đài cát nho nhỏ.

- Jungkookie, bọn trẻ chơi với nhau đáng yêu quá đi mất.

- Nhưng các con nghịch cát như vậy bẩn quá.

- Nhưng phải cho các con chơi như vậy các con mới vui vẻ khỏe mạnh mà lớn lên được, phải để tuổi thơ của các con được vui vẻ chứ đúng không anh?

- Tuy rằng đúng thật nhưng mà anh sợ các con bị bệnh.

- Một hôm thôi cơ mà, chút nữa các con sẽ được tắm rửa sạch sẽ, còn phải rửa tay thật kĩ và cắt móng tay móng chân nữa, sẽ không sao đâu anh đừng quá lo lắng mà Jungkookie.

Ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo mấy đứa nhỏ đang nghịch cát ở gần bờ biển, chỉ sợ dời ánh mắt đi một chút mấy đứa nhỏ sẽ gặp chuyện nguy hiểm.

- Đừng quá lo lắng cơ mà, còn có vệ sĩ bên cạnh, các con không thể xảy ra chuyện được đâu, nhìn em một chút đi này!

- Em làm sao? Nắng quá không hay anh đưa em đi chỗ nào mát mát một chút nhé.

- Không cần đâu, hôn em một cái đi.

Hắn ôm cậu vào lòng hôn lên trán cậu một cái, cậu thoải mái dụi vào lòng hắn, ngồi trên đùi hắn cùng đưa mắt nhìn mấy đứa nhỏ mặc áo phao chạy loanh quanh đùa giỡn.

Mặc dù cả bốn đứa nhỏ đều đã được cho đi học bơi và bơi lội thành thạo cả rồi, nhưng vì nguy hiểm luôn luôn khó lường nên hắn và cậu quyết định cả bốn đều phải mặc áo phao khi chơi ở biển.

- Tắm biển không bảo bối?

- Không muốn, ôm em đi mà.

- Không chơi thật sao? Sẽ tiếc lắm đó hôm sau là về lại Hàn Quốc rồi đấy, không đi chơi được đâu đấy nhé!

- Em chỉ muốn anh ôm thôi, không muốn đi đâu hết.

- Rồi bảo bối ngoan, anh ôm anh ôm này, không có làm nũng nữa, con mà thấy em làm nũng là chọc em đấy.

- Ư không, em chỉ muốn anh ôm thôi, ôm em hức...

Nhận thấy hắn có dấu hiệu muốn tách cậu ra cậu liền xoay người lại nhanh chóng nắm lấy áo hắn, kéo hắn lại gần hơn hai chân vòng qua eo hắn nức nở giữ hắn lại.

- Anh lấy nước cho em, ngoan không có bỏ em đi cơ mà.

- Anh muốn bỏ em, anh đẩy em ra hức hức...

- Anh xin lỗi, xin lỗi bảo bối, anh không có bỏ em đi đâu, ngoan ngoan anh thương.

Hắn nhỏ giọng dỗ dành cậu, tay còn vỗ vỗ lưng cho cậu, hắn không tỏa pheromone bởi vì đây là chỗ công cộng có khá nhiều người nên sẽ ảnh hưởng, cậu chỉ có thể níu áo hắn mà ngửi ngửi thôi.

- Ư.

Cậu thấp giọng khẽ rên rỉ khó chịu, càng đến gần kì cậu càng dính người và khó chịu, lúc nào cũng muốn được chìm đắm trong pheromone của hắn.

- Ngoan đừng dụi loạn như vậy, giống Bam lúc nhỏ lắm đấy!

- Anh nói em giống Bam?

- Nhưng không có nghịch như Bam Yoongi nhỉ?

- Anh nói em giống cún? Đúng là hết thương em rồi.

Cậu giận dỗi ngay lập tức buông hắn ra sau đó đi đến phía bọn trẻ, cùng bé Yi nghịch nước và sau đó trở vào nghịch cát.

Nhưng chỉ sau một cái xoay người của cậu "bẹp" một cái tòa lâu đài đã trở về trạng thái ban đầu dưới chân cậu và trong cái nhìn tiếc nuối của bốn đứa nhỏ.

- Papaaaaaaaaaa con ghét ba!

Giọng nhóc Gwang hét lên khiến mọi người xung quanh nhanh chóng dồn mọi ánh mắt vào cậu, những tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên khiến cậu hoảng loạn và sợ hãi, cậu chỉ vô tình dẫm phải lâu đài cát của nhóc thôi, cậu không hề cố ý và cũng không lường trước được sự việc.

- Gwangie, papa xin lỗi.

Cậu nói xin lỗi nhóc trong khi cúi đầu và cậu rời khỏi đám đông ngay sau đó trong cái nhìn ngỡ ngàng của bốn đứa nhỏ.

Không để hắn đuổi theo cậu đã ngay lập tức chạy đi hòa vào đám đông và lạc mất.

Hắn đơ người bởi thoáng nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của cậu, hắn và mấy đứa nhỏ đều không nghĩ phản ứng của Gwang lại khiến cậu suy sụp đến như vậy.

Hắn đuổi theo phía sau cậu nhưng rồi nhận ra cậu đã hoàn toàn lạc mất ở đâu đấy, buộc hắn phải quay lại để dặn dò vệ sĩ đưa mấy đứa nhỏ trở về khách sạn, không quên yêu cầu Gwang sau khi tắm rửa sạch sẽ phải suy nghĩ thật kĩ về việc làm ngày hôm nay của bản thân.

- Yoongie, em đâu rồi?

Hắn chạy dọc bãi biển và liên tục gọi tên cậu nhưng không hề có âm thanh đáp lại, hắn đã liên lạc với nhân viên an ninh bãi biển và mọi người bắt đầu chia nhau đi tìm cậu.

Bên phía cậu, cậu bỏ chạy mà không kiềm được nước mắt, hòa vào đám đông, cậu cứ chạy như vậy chẳng biết được bản thân đã và sẽ đi đến đâu, xung quanh toàn là những gương mặt xa lạ và đủ loại ngôn ngữ khiến đầu cậu đau nhức, cậu dừng việc chạy trốn lại để thở sau đó cứ đi mãi như vậy.

Đến khi làn da bị sạm nắng đi một ít và đầu cậu không khỏi đau nhức, cơ thể cậu lả đi và rồi cậu đã ngất trong một góc khuất nào đó trong tình trạng quần áo ướt đẫm và cả khuôn mặt đỏ bừng vì nắng nóng.

Hắn lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng hơn nửa tiếng vẫn chẳng tìm thấy cậu, đủ loại suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu, hiện tại chính là thời điểm cậu nhạy cảm nhất, chỉ sợ cậu nghĩ bậy bạ sau đó làm chuyện nguy hiểm.

Phải đến hơn một tiếng sau hắn mới tìm thấy cậu ở một chỗ khuất, cả người cậu nóng ran và xay xát do lúc ngã xuống bị đá và một số con nghêu sò chết đâm trúng, hắn đã ngay lập tức ôm cậu lên, nhờ sự giúp đỡ của nhân viên an ninh hắn đã có thể đưa cậu đến bệnh viện một cách nhanh nhất.

Bởi vì mặc quần áo ướt và nằm dưới trời nắng nóng suốt gần hai tiếng đồng hồ nên cậu sốt cao gần bốn mươi độ, khi đưa vào bệnh viện cậu tạm thời được khử trùng vết thương, truyền nước biển và dịch dinh dưỡng.

Lúc đầu hắn luôn lo sợ mấy đứa nhỏ gặp nguy hiểm, hắn đã vô tình xem nhẹ cảm xúc của cậu, cậu muốn được hắn cưng nựng nhưng hắn đã từ chối, đến khi cậu đi đến chơi với mấy đứa nhỏ cũng không hề đi theo, chỉ ngồi từ phía trong dõi theo cậu và mấy đứa nhỏ.

Khi Gwang hét lên hắn đã ngay lập tức đứng dậy nhưng lại không kịp phản ứng, giá như lúc đó hắn chạy lại ôm lấy cậu ngăn cậu bỏ chạy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.

Sau khi ra ngoại gọi điện thoại cho bé Yi dặn bé phải để ý các em sau đó lại gọi nhân viên của khác sạn mang bữa ăn lên phòng cho mấy đứa nhỏ.

Trở vào phòng bệnh hắn phát hiện cậu thở một cách nặng nhọc và gấp gáp, biết có chuyện không lành hắn ngay lập tức chạy đi gọi bác sĩ.

Cậu ngay lập tức được đi kiểm tra và chụp X quang phổi, máy móc tiên tiến nên rất nhanh đó có kết quả, cậu bị viêm phổi do mặc bộ quần áo ướt sũng nước trong một thời gian khá lâu.

Hiện tại cậu phải thở máy và nằm viện để điều trị đến khi nào hết bệnh mới có thể trở về nước.

Khó khăn lại bắt đầu khi ông bà hai bên đều có việc bận không thể sang đón bọn trẻ được, anh trai của hắn và cậu cũng có việc đột xuất, mọi người đều lo lắng bởi vì đột nhiên hắn gọi hỏi có thể sang đón bọn trẻ về hay không, hỏi lí do thì nhất quyết không chịu nói, nhưng mọi người đều bận việc nên việc bay sang hiện tại là điều không thể.

Hết cách hắn chỉ đành gọi điện nhờ vả Jimin bởi gia đình Namjon và Seokjin đang tham gia chương trình, chỉ còn cách nhờ vả Jimin, hi vọng Taehyung hay Hoseok có thể sang giúp hắn đưa mấy đứa nhỏ về nhà chăm sóc.

- Yoongi, anh tệ quá, xin lỗi em, nếu như lúc đó anh nghĩ đến cảm nhận của em có lẽ bây giờ em sẽ không ở đây, ngoan mau hết bệnh vài hôm nữa anh đưa em về nhà của chúng ta nhé.

Hắn nắm lấy tay cậu, bàn tay rám nắng vẫn đang cắm dây truyền, cậu còn phải đeo máy thở do nhịp thở không ổn định và hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu hạ sốt, hai mắt nhắm nghiền có lẽ cậu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại ngay.

Đến tối cậu mới chịu tỉnh dậy, khi mở mắt cậu trở nên hoang mang và lo sợ vì chẳng nhớ rõ vì sao bản thân lại ở một chỗ lạ, cả người cậu bứt rứt khó chịu và đau nhức, cậu đưa bàn tay run run muốn giật lấy chiếc máy thở trên mặt xuống nhưng lại bị hắn ngăn lại.

- Nằm im đó đi, đợi anh một chút anh đi gọi bác sĩ, không được gỡ ra đâu đấy.

Cậu chỉ có thể tròn mắt nhìn hắn rời đi, trong trí nhớ của cậu chỉ dừng lại ở việc cậu cố chạy đi khỏi nơi đông người sau câu nói của nhóc Gwang, khi tỉnh lại thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là hắn đang thay một chai dịch truyền khác cho cậu.

Bác sĩ đến kiểm tra cho cậu sau đó dặn dò hắn phải chăm sóc cậu như thế nào, phân thuốc và bảo y tá mang buổi tối vào cho cậu và hắn.

Cậu được phép tháo máy thở ra một lúc để ăn tối và uống thuốc sau đó sẽ phải đeo máy thở vào, bởi bệnh viêm phổi của cậu đang trong tình trạng khá nặng, nên thở máy một vài ngày để tình trạng bệnh trở nên khá hơn.

- Anh xin lỗi Yoongie, do anh không nghĩ đến cảm nhận của em, anh chỉ sợ các con gặp nguy hiểm mà không nghĩ cho em, anh biết anh tệ lắm, ngoan mau hết bệnh anh đưa em về nhà nhé.

Cậu không muốn trả lời mà chỉ gật đầu một cái sau đó súc miệng, sau khi súc miệng xong hắn đưa cho cậu một ly nước, có lẽ do quá khát cậu đã uống nước một cách vội vã và rồi sặc đến đỏ cả mặt.

Hắn vỗ lưng cho cậu đỡ hơn, đợi đến khi cậu hoàn toàn hết sặc mới chuẩn bị cho cậu ăn tối.

Y tá mang đến cho cậu một phần cháo cá nóng hôi hổi nhưng khá loãng cho cậu dễ nuốt, hắn giúp cậu ngồi đàng hoàng và đút cho cậu từng muỗng cháo.

Cậu ăn gần hết thì bị ho sau đó sặc, cháo bị phun ra dính đầy người hắn còn cậu thì há miệng thở hổn hển khiến hắn phải dẹp nhanh bát cháo mà giúp cậu súc miệng, cho cậu uống thuốc rồi đeo lại máy thở.

Hắn đỡ cậu nằm xuống hôn lên trán trước khi kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho cậu.

- Ngủ ngoan nha bảo bối, nhanh khỏe để còn cùng anh về nhà đấy.

Cậu choáng váng đầu óc, cả người đều khó chịu nhưng sau khi uống thuốc rốt cuộc cũng đã đỡ hơn, mà nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info