ZingTruyen.Info

Gần thêm một chút

Chap 11

MinMinry903

- Yoongi, nhả ra không cắn nữa.

   Sáng hôm nay, hắn tỉnh dậy nhìn cái đầu nhỏ dụi dụi trong lòng, đưa tay xoa xoa mấy vậy là cậu mở mắt ra trừng hắn, còn cắn lên tay hắn một cái nữa.

- Nhả ra, không cắn nữa.

   Vậy mà omega nhỏ vẫn không nhả, còn nghiến răng mạnh hơn, đến lúc máu chảy ra mới giảm bớt lực nghiến.

   Sau khi cậu nhả ra, hắn liền đi vệ sinh cá nhân sau đó đi kiếm băng gạc dán lên vết cắn, tránh bụi vào sẽ nhiễm trùng.

   Cậu nhìn thấy căn phòng xa lạ liền có chút sợ hãi, nhưng lại muốn vùi mình vào pheromone quen thuộc, cuối cùng vẫn bị sự sợ hãi đánh bật, đứng dậy bế bé còn trở về phòng bên kia, chui vào góc ngồi.

   Hắn sau khi xuống nhà kiếm băng gạc dán lên vết cắn vừa nãy đi lên đã thấy cậu cùng bé con biến mất, nhưng vì cậu xử dụng thuốc ức chế một thời gian nên hiện giờ cậu không kiểm soát được và nó đang lan ra khắp nơi, hắn theo pheromone của cậu phát hiện cậu ở góc cửa, bế bé con lên, cậu trừng hắn một cái, hắn cúi xuống cái nữa, vác cậu lên vai đem về phòng.

   Sau khi đặt bé con nằm xuống nôi, còn cậu thì quăng lên giường, sau đó hắn chậm rãi nhìn cậu một cái:"Đi tắm đi." cậu không trả lời chỉ cuộn chặt tấm chăn lại, hắn nhìn cục bông tròn trên giường còn có chút run rẩy liền bất lực, hiện giờ nên làm gì đây.

   Hắn đem bé con đi tắm sau đó cho ăn một bình sữa, dỗ bé con ngủ xong liền lật tấm chăn ra, hắn thoáng có chút bất lực, cậu ngủ nữa rồi, còn rất say sưa nữa là đằng khác.

   Hắn đành chỉ có thể gọi bác sĩ riêng đến nhà truyền dịch dinh dưỡng cho cậu, tránh để cậu xảy ra chuyện gì khi ngủ.

   Sau khi tiễn bác sĩ ra tận cửa hắn quay lại phòng, ngồi xuống giường vuốt vuốt tóc sau đó nắm lấy tay cậu, hắn không ghét cậu, ngay từ những ngày đầu khi cả hai còn là thực tập sinh hắn và cậu đã từng rất thân thiết, hắn có một chút gì đó khó nói với cậu, đại khái là khi cười hắn luôn hướng về phía cậu, ánh mắt nhiều khi sẽ không tự giác được mà nhìn theo cậu, nhưng cậu chỉ mãi lo cho hắn, hắn giận cậu nhiều lắm, khi cậu dẫn hắn đi ăn thịt cừu xiên nướng, cậu chỉ ăn một hai xiên còn lại đều bắt hắn phải ăn cho hết, cậu nói để thừa sẽ phí,  cậu nói vậy trong khi bản thân vẫn còn đói meo.

   Cậu luôn sợ hắn xảy ra chuyện gì trong khi chẳng xem lại bản thân mình, bệnh đau dạ dày của cậu ngày một nặng hơn cũng do chẳng hề biết chăm sóc bản thân, khi hắn vừa hơi cảm một chút cậu đã lo sốt vó trong khi bản thân lại làm việc đến kiệt sức ngất xĩu, đến khi tỉnh lại liền cắm đầu vào công việc.

   Hắn nhận ra mình có một thứ tình cảm gì đó với cậu nhưng cái tôi của hắn quá lớn để hắn chấp nhận được hắn yêu một beta, còn là nam, sau đó, hắn xa lánh cái cảm giác yêu thương đó, mãi mê đeo đuổi những cái hắn cho là đúng, xăm hình, đi bar, chơi bời với các nữ nhân bên ngoài, dần dần hắn bắt đầu xa lánh cậu, sau đó hắn tự nghĩ đó là ghét, chẳng hề bám theo gọi "Yoongi hyung, Yoongi hyung" như ngày nào nữa, thay vào đó là, vô số lần hắn gọi cậu thiếu kính ngữ, dần dà thành một thói quen khó bỏ, duy trì đến tận về sau.

   Hắn vẫn ngây ngốc nghĩ rằng bản thân ghét cậu, cho đến cái ngày hắn xảy ra loại quan hệ kia, trong đầu hắn đã thầm mong người đó là cậu, nhưng lại gạt đi suy nghĩ của bản thân, đến cái ngày hắn đưa cậu đi bệnh viện khi cậu ngất xĩu và được phát hiện trong phòng, sau khi cả nhóm biết đến sự hiện diện của bé con, hắn lúc đầu là ngạc nhiên sau đó chuyển sang giận dữ và cuối cùng dừng lại ở sự châm biếm, nhưng cũng từ đó, ánh mắt lại bắt đầu không tự chủ được hướng về phía cậu, đến cái ngày cậu vỡ ối, hắn nhìn thân ảnh cậu ngồi dưới sàn nhà mà thoáng chút đau, sau đó lại bình tỉnh đem người bế đi.

   Cái ngày cậu sinh, hắn cho cậu hơn 1000 ml máu cũng chẳng thiết tha gì, chỉ thầm mong cậu vượt qua cơn nguy kịch, hắn lúc đó chỉ đơn thuần nghĩ cậu phải tỉnh lại, bé con vẫn đang chờ cậu, chứ chẳng nghĩ đến, bản thân cũng vô cùng sợ hãi.

   Sau khi cậu vượt qua cơn nguy kịch,  hắn thầm mừng trong lòng, khi đó hắn thật sự như muốn trút bỏ hết tất cả, sau khi được y tá sắp xếp phòng bên cạnh cho hắn nghỉ, bé con bên này khóc, hắn không nghe được nhưng trong lòng có chút nôn nao, cứ muốn xông thẳng qua phòng bên đó, đến khi hắn bước qua phòng bên, bé con có chút chật vật, khóc đến tím tái, hắn nhìn thấy bé con như vậy có chút hiếu kì nhưng cuối cùng vẫn thốt ra rằng con bé xấu, nhưng đến khi bé khóc lớn hơn lại chỉ muốn ôm vào lòng vỗ về.

   Đến khi hắn nhìn không nỗi nữa ôm bé con lên dỗ, trong lòng hắn có chút cảm xúc gì đó rất kì lạ, niềm hạnh phúc dâng trào, bé con vô cùng ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng hắn thiếp đi, lúc đó trong đầu hắn thầm nghĩ, phải chi bé con là con hắn thì tốt biết mấy.

   Đến mấy ngày sau, bé con hoàn toàn giống hắn, i như đúc hắn mới xâu chuỗi lại mọi sự việc, nhận thấy có chút gì đó không đúng liền đi xét nghiệm, kết quả thật sự khiến hắn mất bình tĩnh, bé con thật sự là con hắn, có nghĩa là đêm đó cậu biết hết mọi chuyện, nhưng cũng lẳng lặng coi như không, sau khi cậu tỉnh lại, hắn bắt đầu tra hỏi cậu, cậu cũng chẳng mảy may quan tâm đến hắn, cư nhiên đòi đem bé con bỏ đi, hắn đâu thể để xảy ra được, liền đem đến một tờ giấy đăng kí kết hôn, đem cậu trói buộc về bên mình, không cho lông bông bên ngoài.

   Hắn biết trong thời gian này hắn rất tệ, nhưng hắn chẳng biết tệ đến đâu, hắn chỉ cảm thấy hiện giờ hắn sắp không trụ được bộ mặt lạnh lùng được nữa rồi, hiện giờ cần phải quan tâm cậu nhiều hơn nữa, đem đến cho cậu một cảm giác an toàn vốn có.

   Đang miên man suy nghĩ thì bé con ré lên khóc, hắn chỉ thể buông bàn tay nhỏ nhắn kia ra, đi đến vỗ về bé con.

   Sau khi cho bé con ăn sữa, thay tã lót cho bé, hắn cũng bắt đầu không chịu nổi sự biểu tình của dạ dày hắn, đành nhượng bộ đầu hàng, xuống tủ lạnh lục lọi một chút, chẳng còn gì hết, chỉ còn mỗi sữa chuối yêu thích của hắn, đem hai hộp uống tạm lót dạ, chút nữa cậu tỉnh dậy chỉ đành đem theo cả hai đến siêu thị gần nhà, nơi đây vào buổi trưa sẽ yên tĩnh hơn đôi chút, không phải sợ đông đúc làm ảnh hưởng đến bệnh tình của cậu.

   Sau khi hắn đi không lâu cậu cũng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, nhìn nhìn một chút liền nhớ đây là phòng hắn, được cuộn mình trong pheromone của hắn làm cậu hiện giờ bắt đầu muốn ỷ lại vào pheromone của hắn, cuộn trong chăn của hắn một chút liền ngủ quên mất.

   Nhìn thấy trên tay có dây truyền dịch, cậu có chút ghét bỏ giật ra, không cẩn thận liền chảy máu, đúng lúc hắn bước vào, cậu liền sợ đem tay ra sau lưng giấu, đôi mắt có chút ngây ngô kèm theo sợ hãi nhìn hắn.

- Ngoan một chút, đưa tay đây.

   Cậu lắc đầu có chút sợ sệt muốn đem chăn cuộn lại trốn, hắn bắt thóp được hành động của cậu liền đem tấm chăn giơ lên, cậu hết đường trốn chỉ đành ngồi đó giương mắt nhìn hắn, mặc hắn muốn làm gì làm.

   Hắn sợ cậu bỏ chạy nữa, đành bế cậu lên trước ngực, để hai chân cậu vòng qua lưng hắn, cậu bị hành động của hắn làm cho có chút sợ, vừa sợ hắn nhưng lại sợ hắn bắt chợt buông tay sẽ té, theo phản xạ vòng tay qua cổ hắn, đem đầu nhỏ vùi vào ngực hắn.

   Hắn đem túi dịch dinh dưỡng đã cạn cùng dây truyền vừa nãy bị cậu giật ra, ngó ngó bé con đôi chút sau đó ôm theo cậu đem mấy thứ kia xuống nhà vứt, trên đường đi còn lầm bầm bảo cậu phải nghe lời.

   Sau khi đem cậu lên, hắn liền bắt cậu đi đánh răng sau đó đi tắm, còn bản thân đi kiếm cho cậu một quần áo thoải mái, sau đó đem quần áo vào phòng tắm cho cậu, còn bản thân đi lòng vòng chuẩn bị đồ mang cả hai đi siêu thị.

   Sau khi soạn xong đồ, bé con cũng tỉnh dậy, nhìn hắn cười một cái, hắn thành thục đem bé con đi thay quần áo, cho bé ăn một bình sữa, sau đó pha thêm một bình sữa dự phòng cho bé con, sợ bé con khi mang ra ngoài bị đói.

   Sau khi chuẩn bị xong tất cả, liền mang cả hai ra ngoài, chuẩn bị đến siêu thị, cậu không muốn đi, bị hắn lôi kéo liền trừng mắt với hắn, hắn nhìn lại một cái cậu liền sợ, nhưng vẫn kiên quyết không đi, hắn nghĩ một chút, sau đó nhếch mép cười, buông tay cậu ra, nhanh như chớp cắn lên gáy cậu một cái, cậu không còn giãy giụa liền đem cậu vác lên vai, đem ra xe đi siêu thị.

   Đem cậu ngồi ghế phụ lái, đội cho cậu thêm một cái nón đen, đeo cho cậu thêm một cái khẩu trang, hắn cũng vậy, sau đó cài dây an toàn cho cậu, đóng cửa lại sau đó đem bé con ra ghế trẻ em ở phía sau, cài dây an toàn cho bé con, nhanh chóng vòng về ghế lái khởi động xe bắt đầu hành trình.

   Sau khi gửi xe xong, hắn nhanh chóng đem bé con bỏ vào địu vải trước ngực, bé con vô cùng phối hợp, không hề khóc lóc lấy một tiếng, còn cười khanh khách đến vui vẻ.

   Đội thêm cho bé một cái nón, tránh cho bé con bị lạnh sẽ ốm, chuẩn bị xong xuôi mới vòng ra trước, mở cửa xe dẫn cậu ra, cậu có chút giãy dụa không muốn đi, hắn hết cách chỉ có thể phóng thêm chút pheromone để cậu ngoan ngoãn một chút đi theo.

   Sau khi vào siêu thị, vì là buổi trưa nên có chút yên tĩnh, hắn dẫn cậu đi vòng vòng khắp tất cả các quầy, từ quầy thực phẩm tươi sống đến quầy rau củ, sau đó dẫn cậu qua quầy đồ chơi, mua cho bé con một ít gấu bông, hắn còn cố tình dẫn cậu đi qua chỗ bày bán kumamon nữa, hắn biết cậu thích mấy con kumamon, quả nhiên, cậu có chút khựng lại, nhìn chầm chầm mấy con kumamon ngốc ngốc, hắn nghĩ nghĩ một chút sau đó dẫn cậu đi.

   Còn cố tình lượn qua quầy hoa quả, đi ngang chỗ bán quýt còn cố tình đi chậm lại, một lần nữa cậu đứng lại không chịu đi, buông tay hắn ra không nắm nữa, hắn thầm cười trong lòng một cái.

- Muốn cái gì phải nói.

   Sau đó hắn có cảm giác tay nhỏ của ai kia nắm lấy góc áo của hắn, kéo kéo.

- ....Muốn...quýt...

   Quả nhiên lần này hắn thành công, cố tình lượn lờ ngay mấy chỗ cậu thích, không muốn cũng phải mở miệng thôi.

- Chút nữa ăn hết 1 bát cơm, em mua quýt cho hyung.

   Cậu có chút khựng lại, "hyung" đã bao lâu rồi cậu không nghe tiếng hyung này từ hắn nhỉ, đã bao lâu rồi, giọng điệu kia không còn chế giễu hay lạnh lùng nữa.

   Nhưng cuối cùng vẫn phải gật đầu, ăn hết một bát cơm hắn mua quýt cho cậu.













   Thiệt sự thì tui hẻm có ý gì, hình xăm của Jungkook tui còn rất thích nha, còn đi bar thì ổng đi ún nước nha mọi người🤣🤣🤣, mấy tình tiết ổng hơi hư hỏng thì đừng để ý a~

Nãy giờ mê đọc truyện quá quên đăng🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info