ZingTruyen.Info

Full Hien Dai Anh Phat Benh Roi Em Den Day


  Hứa Luật chỉ mong mình đang cầm cây búa, nện nát bét khuôn mặt anh tuấn kia.

"Pháp y Hứa, chị biết giáo sư Đường sao?"

"Thật vậy ư? Pháp y Hứa, sao chị không nói sớm. Giáo sư Đường còn trẻ quá, lại đẹp trai nữa!"

"Tôi cảm thấy vị trí soái ca của Đội trưởng Tô nhất định lung lay."

Tiểu Giang xích lại gần, kích động nói.

Hứa Luật đớ người: "Không! Tôi không quen giáo sư Đường!", trước ngày hôm nay, cô chỉ quen duy nhất một người, giáo sư Đường Tố.

Đồng nghiệp A: "Thế nhưng cũng vừa trông thấy rồi đó, anh ấy nói chuyện duy nhất với mình chị thôi, Cục Trưởng bắt tay mà anh ấy cũng không thèm để ý. Thật lớn mật mà!"

Hứa Luật: "Đó là bởi anh ấy ngốc!"

Đồng nghiệp B: "Còn có bốn con mèo của anh ấy, tôi lớn đến chừng này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, người ta ra ngoài có vệ sĩ, còn anh ấy ra ngoài mang theo mèo."

Hứa Luật: "Là bởi vì anh ấy ngốc!"

Đồng nghiệp C: "Pháp y Hứa! Sao chị cứ mắng giáo sư Đường ngốc vậy?"

Hứa Luật: "... Bởi vì tôi là một kẻ ngốc nghếch."

Đúng là tâm thính thiện lương mà!!!

Đường Tố lại chính là thần tượng của cô ... Sau này làm sao cô có thể tiếp tục đối mặt với anh đây ... Đã thế cô từng nhìn thấy 'tiểu đệ' của thần tượng ...

Hứa Luật ngọ nguậy đầu, đem hình ảnh cơ thể của người đàn ông đẹp trai kia gạt bỏ, triệu hồi lại sự chú ý của mình. Bây giờ vẫn là giờ làm việc, cô không muốn nghĩ đến những chuyện không quan trọng, tuy rằng ... mẹ khiếp! Nó vẫn không ngừng đi tới đi lui trong suy nghĩ của cô.

*

Ba mươi phút trước, cảnh sát tiếp nhận một vụ án giết người cướp của, cô nhận được thông tin liền mau chóng rời khỏi cảnh cục, hiện tại cô đang có mặt tại hiện trường.

Hiện trường án mạng đã được ngăn đường cảnh giới.

Hứa Luật đi giày chuyên dụng, đeo găng tay cao su, bắt đầu công việc. Trong nhà ngổn ngang, ngăn kéo bị lục tung, nạn nhân là người đàn ông trung niên, khá mập, mặc âu phục, một chân đi giày, chiếc còn lại thì nằm trên sàn nhà cách đó không xa. Dưới sàn nhà là một vết máu lớn, nhuộm đỏ cả nửa bên mặt tử thi.

Nhân viên pháp chứng đang lấy dâu vân tay và dấu chân.

Hứa Luật đợi mọi người thu thập chứng cứ xung quanh nạn nhân, sau đó cô mới bắt đầu kiểm nghiệm thi thể. Theo thông thường, hiện tượng co cứng của tử thi sẽ bắt đầu từ các cơ mặt, rồi đến phần gáy, chi trên, chi dưới. Phần cơ mặt của thi thể đã cứng ngắc, Hứa Luật tiếp tục kiểm tra các khớp khuỷu tay, khớp ngón tay, đầu gối; thông qua độ co cứng của tử thi có thể xác định được thời gian tử vong.

Cô kiểm tra mắt của nạn nhân: "Giác mạc còn rất rõ, căn cứ vết hoen tử thi cùng độ co cứng thi thể có thể xác định thời gian tử vong khoảng bốn tiếng", cô nhấn vào vùng đầu của nạn nhân: "Phần đầu có vết thương, khả năng bị vỡ xương sọ", cô nhìn trên vách tường gần nạn nhân có vết máu văng tung tóe, căn cứ vị trí của tử thi có thể phán đoán đây chính là hiện trường đầu tiên và duy nhất."

Hứa Luật quan sát phòng khác, ngôi nhà khá lớn, các đồ vật trang trí đều thuộc loại đắt tiền, nhìn một lượt có thể đáng giá nạn nhân là người có tiền của. Cô ở hiện trường đi một vòng, căn nhà rất sạch sẽ, bàn trà, các tủ kệ đều không có một hạt bụi, điều này cho thấy chủ nhân năng quét dọn.

Hứa Luật tiến đến bên cạnh Tiểu Giang đang lấy khẩu cung của vợ nạn nhân.

Vợ nạn nhân khoảng ba mươi tuổi, ưa nhìn, đang ngồi co quắp trên ghế sofa, sắc mặt trắng bệch, trên người vẫn mặc bộ quần áo từ lúc còn ở bên ngoài, hai tay ôm lấy đầu gối: "Tôi vừa mới về đến nhà ... trông thấy anh ấy ngã trên mặt đất, còn hai người người đàn ông đeo mặt nạ đang lục lọi ngăn kéo. Tôi rất sợ, sợ đến mức muốn quay đầu bỏ chạy, kết quả chưa kịp thoát thân đã bị đánh ngất từ phía sau. Sau khi tỉnh lại tôi bị trói trên ghế, miệng bị bịt lại ... Tôi cố hết sức vùng vẫy mới thoát khỏi được sợi dây, sau đó nhanh chóng báo cảnh sát ...", vừa kể cô ta vừa khóc ngắn khóc dài, thanh âm run rẩy, cả người run bần bật, nghe thật thương tâm và sợ hãi, ai ai cũng cảm thông: "Tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ ..."

Nhân viên pháp chứng bôi phấn vào mọi nơi trong gian phòng để lấy dấu vân tay. Kiểm nghiệm thi thể tại hiện trường của Hứa Luật đã hoàn tất, phần chi tiết sẽ được thực hiện sau khi thi thể được đưa về phòng pháp y. Đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên có cảm giác có người đến gần. Cô quay đầu nhìn.

Đường Tố! Anh ấy đến khi nào vậy?

Hứa Luật trợn tròn mắt.

Đường Tố nở nụ cười với cô, trong lòng anh mừng thầm. Hai bí kíp ... Hoàn thành!

Bí kíp này nhắc nhở phải thường xuyên ở bên cạnh đối phương, đồng thời thường phát ra tín hiệu thu hút người ấy.

Nụ cười Đường Tố với Hứa Luật không phải như gió xuân ấm áp, nụ cười này có chút gượng ép, nhưng ... Quỷ thật! Nó vẫn không làm anh mất đi vẻ anh tuấn.

"Tại sao anh đến đây?", vừa dứt câu hỏi, mọi người quanh đó đều đột nhiên im bặt.

"Tới xem một chút!"

Đường Tố thực sự là 'đến xem một chút', anh đi khắp nhà một lượt: từ phòng khách đến nhà bếp, lại qua phòng ngủ, sau đó quay trở về phòng khách.

Công tác thu thập chứng cứ cơ bản hoàn thành, nhân viên cũng có kết quả sơ bộ: "Hiện trường không phức tạp. Ngăn kéo trong phòng khách và phòng ngủ đều có dấu hiệu lục lọi, mất một vài trang sức và tiền mặt, nhưng không phát hiện vân tay, khả năng nghi phạm mang găng tay, xem ra hắn từng thực hiện phi vụ tương tự nhiều lần, có khả năng phản trinh sát."

Tiểu Giang động viên gia đình người bị hại: "Nếu không phiền, mời theo chúng tôi về Cục cảnh sát để lấy lời khai."

Người vợ run lập cập: "Tôi ... Tôi ..."

"Có thể mượn điện thoại di động không?", Đường Tố đột nhiên hỏi vợ nạn nhân.

Cô ta sững người, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Giang, rồi lại nhìn Đường Tố, không biết trả lời ra sao.

Tiểu Giang không ngờ Đường đại thần đột nhiên đến đây. Cái gọi là 'trăm nghe không bằng một thấy', danh tiếng đại thần anh đã nghe đồn rất kỳ diệu, nhưng sự thật ra sao anh ta không biết; bây giờ Đại thần đích thân đến hiện trường, Tiểu Giang hi vọng có thể tận mắt chứng kiến Đại thần ra tay.

Vì vậy, anh ta gật đầu với vợ nạn nhân, cũng giới thiệu thân phận Đường Tố: "Vị này chính là chuyên gia trong Cục cảnh sát của chúng tôi."

"Ồ!", cô ta suy nghĩ một chút, sau đó lục tìm trong túi xách, "Tôi .... Điện thoại di động của tôi hình như cũng bị bọn chúng lấy đi rồi."

"Vậy ư?", Đường Tố ngồi xuống nơi cô ta vừa ngồi, đưa tay xuống nệm, sờ sờ một chút: "Đây có phải di động của cô không?"

"Không ... Không sai!", người vợ đi qua muốn giựt lại điện thoại.

Đường Tố đưa di động trên tay cho Tiểu Giang: "Anh đem về đi, hung thủ là người quen biết với cô ta, từ trong điện thoại di động có thể thấy được lịch sử trò chuyện của bọn họ."

Hả???

Tiểu Giang sửng sốt, không hiểu câu này của đại thần là gì, hai mắt mở to như hai dấu chấm hỏi nhìn Hứa Luật.

Hứa Luật cũng đảo mắt nhìn Đường Tố.

Người vợ tỉnh táo lại một chút, sau đó quay sang Đường Tố hét lớn: "Nói bậy! Tôi phải tìm luật sư tố cáo anh ..."

"Mối quan hệ vợ chồng hai người không được tốt cho lắm. Chồng cô đi công tác, anh ta nói ngày mai mới về. Thừa dịp này cô gọi tình nhân đến đây, ai ngờ anh ta về sớm hơn dự định, chứng kiến cảnh hai người đang dây dưa, vì thế hai bên nảy sinh tranh chấp. Tình nhân của cô ra tay giết anh ta, hai người rất lo lắng. Sau khi thương lượng quyết định sắp đặt hiện trường giả một vụ cướp của giết người. Hai người xáo trộn cả căn nhà, lấy tiền và đồ đáng giá cho hắn mang đi, còn kêu hắn trói cô lại. Sở dĩ cô khai có hai người vào cướp là do cô muốn đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát. Nhân viên pháp chứng tìm thấy trong phòng có hai dấu chân nghi phạm, một người là hung thủ, còn người kia đi giày số 42, là do chính cô đi giày của chồng mình, giả bộ lưu lại."

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn Đường Tố: Đại thần, anh quá ảo đi mất... Kể giống như anh thật sự có mặt tại hiện trường vậy.

"Chồng tôi đi giày size 43!", cô vợ tìm được sơ hở của Đường Tố, đối đáp lại ngay.

Đường Tố: "Ừm! Vì vậy tôi mới nói tình cảm của hai người không tốt, đôi giày đó là cô mua cho anh ta, đặt trong góc, nghĩa là đôi giày ấy từ lúc mua về vẫn chưa mang."

"Anh ... anh nói bậy ...", người vợ yếu thế: "Tôi muốn tìm luật sư."

"Tìm luật sư là cách rất hay", Đường Tố đưa ra ý kiến cho cô ta: "Không phải giết người man rợ, có thể giúp cãi thành giết người tự vệ."

"Hu hu hu hu ....", người vợ khóc rống lên.

Mọi người ai nấy nhìn nhau, phản ứng này của cô ta không còn nghi ngờ gì nữa, đã chứng thực một điều --- Những lời Đường Tố nói hoàn toàn chính xác.

Bước chuyển ngoặt quá lợi hại, ngay cả người lợi hại nhất cũng theo không kịp tiết tấu --- Từ lúc báo án đến lúc này là bao lâu ... Đã kết án?

Tiểu Giang: "Đại thần ... Không! Giáo sư Đường, làm sao anh phát hiện được?"

Đường Tố không thèm để ý đến ánh mắt sùng bái của anh ta, quay đầu sang Hứa Luật: "Đi! Tôi chỉ giải thích cho mình em."

Trong phút chốc Hứa Luật đón nhận toàn bộ ánh mắt của bốn phương tám hướng dồn về, cô trầm mặc, tuy rằng cảm giác 'đãi ngộ' này có hơi quá, thế nhưng ...

Hãy thứ cho cô, cô cũng tò mò chết đi được!

Chuyện này ... quả thật ... quá mức khốc liệt!!!

Hứa Luật: "Này ... đi thôi!"

Trong lòng Đường Tố lại leng keng vài tiếng.

Dấu hiệu thứ tư --- Khiến cho đối phương có cảm giác đặc biệt với bạn.

"Nói mau ... làm sao phát hiện ra?"

Vừa rời khỏi hiện trường, Hứa Luật không dấu nổi tò mò, hỏi ngay lập tức.

"Dùng lỗ tai để nghe, dùng con mắt để nhìn", Đường Tố trả lời, "Đầu tiên, phân tích từ bên ngoài trước. Người vợ kể lại các sự việc phát sinh theo trình tự rất rõ ràng, biết dùng các từ 'Sau đó', 'Kết quả'. Một người phụ nữ mới vừa trải qua vụ án nghiêm trọng, mà lại còn có thể duy trì được sự 'mạch lạc' như thế, trừ khi cô ta có trái tim sắt. Tuy nhiên, biểu hiện của cô ta lại cực kỳ sợ hãi."

Hứa Luật nghe mê mẩn: "Tại sao anh biết hung thủ quen với người vợ?"

Đường Tố nhìn hai mắt sáng rỡ của Hứa Luật, mọi sự chú ý đều dồn hết vào anh.

Dấu hiệu thứ năm --- Cố gắng biểu diễn tài nghệ của bạn trước mặt đối phương, khiến đối phương nhận ra bạn có đầy đủ năng lực để bảo vệ cô ta, mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn, tăng cường địa vị của bạn trong lòng cô ấy.

"Hung thủ giết chết người chồng; cho cô ta sống, chỉ trói lại. Cô không chú ý hung thủ trói cô ta bằng chiếc khăn mềm. Diễn vở kịch hung thủ tàn ác nhưng lại thương hoa tiếc ngọc ... Quả thật mâu thuẫn", anh nói tiếp, "Theo báo cáo của nhân viên pháp chứng, hung thủ không lưu lại dấu vân tay, hơn nữa còn che mặt. Một tên cướp đầy lão luyện như thế lại không chuẩn bị dây thừng ư?"

Hứa Luật gật đầu lia lịa: "Đúng ... đúng ... còn gì nữa không?"

"Trong căn phòng ngủ có dấu hiệu thay đổi. Tủ rượu nếu em lưu ý ngửi một chút sẽ phát hiện có hai cái vừa được sử dụng Còn giày ở trong tủ để giày của hai vợ chồng, giày ông chồng đều là số 43 nhưng hộp giày trong góc thì rỗng, không có giày, nếu để ý sẽ thấy trên hộp đề số 42."

"Tại sao anh biết tình cảm bọn họ không tốt?", phương diện tình yêu nam nữ mà anh cũng nhìn ra được ư?

"Nhẫn kết hôn bằng kim cương cô ta vứt đại trong ngăn kéo bàn trang điểm. Còn nữa, trên người ông chồng, anh ta nói với vợ đi công tác, nhưng thật ra anh ta cùng tình nhân đi chơi. Thật ra cả hai người đều vụng trộm", Đường Tố ngừng một chút nói với cô: "Thế nhưng em có thể tuyệt đối yên tâm, tôi không phải loại đàn ông đó."

"Ồ?!?"

Hứa Luật còn đang suy nghĩ về suy luận của Đường Tố, bất thình lình nghe anh nói ra một câu chẳng liên quan gì hết, nhiễu loạn hết tâm tư của cô, mãi một lúc lâu sau cô mới ồ một tiếng.

Đường Tố: "Em không tin?"

Hứa Luật vội vàng cải chính: "Không! Tôi tin anh!". Tiền đề là anh phải kết hôn được cơ, Hứa Luật âm thầm bổ sung trong đầu, rồi hỏi tiếp: "Làm sao anh biết được điện thoại di động của cô ta ngay dưới nệm sofa?"

Dù sao cướp của giết người, việc bị cướp luôn điện thoại di động không có gì là khó.

Đường Tố vô cùng kiên nhẫn giải thích cho Hứa Luật: "Tôi có hỏi qua, là cô ta gọi điện thoại báo án, dùng điện thoại của chính cô ta. Một người đang lo lắng thường giấu đồ vật gần bên cạnh họ ... Nếu như chỉ có một manh mối chưa hẳn đã nói lên được điều gì, thế nhưng nếu biết sâu chuỗi, suy luận một chút, chân tướng sẽ rõ rõ ràng ràng."

Hứa Luật từng chứng kiến bản lãnh của Đường Tố, thế như một lần nữa lĩnh giáo tài nghệ của anh vẫn không khỏi khen tặng: "Thật lợi hại!"

Đường Tố hài lòng nhận lời tán dương của cô, tiếp theo không tốn chút sức đưa lên lịch trình kế tiếp: "Thời gian không còn sớm, cùng nhau ăn cơm!". Luôn luôn biết vận dụng thời cơ để cùng nhau ăn chung.

"Được!", lòng hiếu kỳ của Hứa Luật được thỏa mãn, nhìn đồng hồ cũng không còn sớm: "Ăn gì đây? Mì hay cơm?"

Đường Tố khẽ mỉm cười: "Do tôi sắp xếp!"

~~~~ HẾT CHƯƠNG 81 ~~~~  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info