ZingTruyen.Info

Phế phi: Thâm cung phượng duy xuân túy - Hoại Phi Vãn Vãn

Tiền truyện

ndmot99

Mờ sáng, tin tức thành trì bị tấn công không ngừng truyền vào cung.

Thành đổ. Nước cũng tan.

Hoàng cung Lê quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rõ ràng...

"Dự Nhi, đến đây nào." Nữ tử duỗi cánh tay mảnh khảnh tới trước mặt đứa bé.

Đứa bé trông chỉ mới bốn tuổi, hai mắt mở to, hoảng sợ nhìn nàng, qua hồi lâu vẫn không dám bước lên...

Cả người nàng lảo đảo, cuối cùng cũng tiến tới, cúi người, dịu dàng cầm chặt tay đứa bé, thở dài một tiếng rồi ôm nó vào lòng. Đứa bé run rẩy, bên tai chỉ nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: "Dự Nhi sợ sao?"

Đôi môi đỏ mọng của đứa bé khẽ lẩm bẩm, nó muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Khóe miệng nữ tử nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay dài nhọn xoa nhẹ cái cổ trắng nõn của nó. Nàng đột nhiên nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ từ gò má chảy xuống. Tay nàng, từ từ siết chặt.

Đây là con nàng, hôm nay, nàng lại phải tự tay giết nó.

Cảm giác đau tận tâm can, chỉ có bản thân nàng hiểu được.

Đứa bé cuối cùng cũng hiểu ra, theo bản năng bắt đầu giãy giụa, đôi mắt sáng tràn ngập hoảng sợ và thương tâm. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nàng, nhưng, sức lực của nó lại quá yếu.

Nữ tử không đành lòng nhìn nó, hai tay cùng thân thể không ngừng run lên.

Lúc này, tiếng khóc nỉ non vang dội của trẻ sơ sinh truyền tới.

Thân thể nàng run mạnh, theo bản năng quay đầu nhìn lại trên giường.

Cửa bị ai đó tông vào, người vừa đến nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, sắc mặt hoàn toàn biến đổi. Người đó vội xông lên trước, dùng sức vặn tay nữ tử ra, mở miệng nói: "Nương nương, người đang làm gì vậy?"

Nàng giống như bị rút hết sức lực, tê liệt suy sụp té trên mặt đất. Đứa bé ho khan dữ dội, hoảng sợ khóc thành tiếng: "Mẫu hậu..."

Mẫu hậu...

Nàng càng run rẩy hơn, con của nàng, máu thịt của nàng, nàng làm sao cam lòng bỏ được? Nàng muốn tự mình giết nó, nhưng lại không đủ nhẫn tâm, trong lòng lại thầm mong đợi có người đến ngăn cản.

Nhưng, ngăn cản rồi sẽ như thế nào đây?

Đôi môi nàng run rẩy, âm thanh yếu ớt: "Bổn cung, không còn cách nào. Bổn cung không thể để con mình rơi vào tay giặc, không thể để cho bọn chúng bị lăng nhục mà chết."

Thân thể người mới đến dao động, âm thanh nặng nề: "Điện hạ cùng công chúa người cứ giao cho mạt tướng, mạt tướng dùng đầu đảm bảo sẽ bảo vệ bọn họ an toàn."

Nói xong hắn quay đầu lại nói: "Người đâu!"

Bên ngoài, một thị vệ xông vào, hắn đem đứa bé giao cho người tới, thị vệ không nhiều lời, ôm lấy đứa bé nhanh chóng rời đi.

Bảo mẫu đi vào, bế đứa trẻ sơ sinh trên giường, mắt rưng rưng nhìn thoáng qua nữ tử, có ý muốn rời đi. Nữ tử dường như nhớ ra cái gì, run run lấy từ trên người một ngọc bội, nhét vào trong tã lót, nức nở nói: "Đây vốn là vật Hoàng Thượng muốn ban cho huynh muội bọn chúng". Ngón tay nàng chạm vào bụng đứa bé, lướt qua da thịt của nó.

Đứa trẻ ngưng khóc liền ngủ thiếp đi, không biết giờ phút này xảy ra chuyện gì.

"Nương nương, không kịp nữa rồi." Tướng quân cầm tay bảo mẫu kéo ra, ý bảo nàng đi mau.

Tay nữ tử lập tức đấm vào khoảng không, nước mắt chảy ra như suối.

Bảo mẫu ôm công chúa chạy ra cung điện, bên ngoài có một đội binh lính tinh nhuệ bảo hộ quanh nàng. Mọi người cùng chạy ra ngoài. Bảo mẫu đưa mắt nhìn nơi cửa cung, bốn phía đã nổi lên khói thuốc súng mịt mù. Nàng không nhịn được, vành mắt đỏ lên, bây giờ, đứa trẻ trong ngực hừ một tiếng, nàng mới lấy lại tinh thần.

Ánh mắt nhìn ngọc bội nhét trong tã lót của đứa trẻ, nàng mới bỗng nhiên nhớ tới...

Nàng ngước mắt nhìn nhưng lúc này không thấy đội thị vệ mang thái tử rời đi kia đâu.

Lúc này, có gì đó văng lên mặt, nàng đưa tay lên sờ, là máu nóng. Nàng giật mình, thị vệ bên cạnh bỗng nhiên ngã xuống, một mũi tên huyền thiết dài cắm giữa ngực.

Bảo mẫu sợ ngây người, không biết ai đó đẩy vai nàng, hô: "Đi mau."

Dứt lời, nàng mới quay lại nhìn, một đám tên bay vụt đến. Ở phía sau là một nhóm binh sĩ.

Y phục... Như thế kia, nàng vừa liếc nhìn liền biết.

Binh lính Tây Chu.

Trong lòng run lên, nàng ôm chặt đứa trẻ trong ngực, liều mạng chạy về phía trước.

Khắp nơi, đều có người ngã xuống. Khắp nơi, đều là mùi máu tươi nồng đậm.

Đứa trẻ, cuối cùng cũng "Oa– " khóc thét lên.

Bảo mẫu nhanh chóng lấy lại tinh thần, cố gắng tiến nhanh lên phía trước, bất ngờ thấy thị vệ hộ tống thái tử.

Nàng vui mừng, bước chân càng nhanh hơn nhưng lại không thấy bóng dáng thái tử đâu.

Mọi chuyện, không đợi nàng phản ứng kịp, sau lưng bỗng có người đẩy mạnh bả vai nàng, hô to: "Đi!"

Nàng mới nhìn thấy, bên phải, có một cửa thông...

....

Ngày đó, khi ánh mặt trời chiếu sáng mọi nơi, có thể thấy được ở hoàng cung Lê quốc, chỉ là máu, máu chảy thành sông.

Hoàng đế Lê quốc bị một mũi tên bắn lén mà chết.

Còn Hoàng hậu, khi quân Tây Chu xông vào, nàng đã treo cổ tự tử trên dải lụa trắng.

Tấm lụa mỏng, trong khoảnh khắc đó, dường như càng ưu thương, buồn bã.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info