ZingTruyen.Info

Phế phi: Thâm cung phượng duy xuân túy - Hoại Phi Vãn Vãn

Q4.Chương 10: Hoàng Hậu

ndmot99

Bước chân bên dưới thoáng dừng lại, Thượng Trang lại nghe Phục Linh thấp giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta hồi cung thôi." Việc này có liên quan tới Linh Khuyết hay không, nàng đều không hi vọng tiểu thư nhà mình nhúng tay vào. Nàng chán ghét Linh Khuyết.

Nghĩ nghĩ, Thượng Trang gật đầu, cùng Phục Linh đi về phía trước.

Gần tới Cảnh Nhân Cung, xa xa, hai người thấy Linh Khuyết cùng cung nữ đi về hướng này. Thượng Trang có chút cả kinh, mà Linh Khuyết lúc này cũng nhìn thấy nàng, liền tiến lên, thấp giọng hỏi: "Nghe nói Hoàng Hậu nương nương xảy ra chuyện, ngươi vừa từ Quan Sư Cung về, việc đó có thật hay không?"

Thượng Trang giật mình, trong đầu nhớ tới lời Mộ Dung Vân Sở nói.

Linh Khuyết đây là đang dò xét tình hình của Hoàng Hậu sao?

Phục Linh hành lễ với nàng ta, nói: "Hồi Thục Viện nương nương, Hoàng Hậu nương nương đã không sao, hiện tại Thừa Tướng đại nhân đang ở Quan Sư Cung." Dứt lời, nàng kéo ống tay áo Thượng Trang.

Thượng Trang sao lại không biết ý của Phục Linh, nàng ấy chỉ là muốn tốt cho mình. Miễn cưỡng với Linh Khuyết một cái, hai người liền nâng bước rời đi.

Phục Linh thở phào nhẹ nhõm, đợi đi xa, nàng mời nói: "Tiểu thư, nô tỳ chỉ sợ người mềm lòng đi giúp nàng ta."

Thượng Trang cười nói: "Ta có thể giúp được gì sao?"

Mộ Dung Vân Sở đã hoài nghi nàng ta, việc này hắn chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, nếu nàng ta không làm thì cần gì phải sợ? Nếu Linh Khuyết đã làm gì đó, cho dù nàng muốn giúp cũng giúp không được.

Lúc này, nàng không khỏi nghĩ tới Nguyên Duật Diệp.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, Nguyên Duật Diệp chắc chắn sẽ bảo vệ nàng ta tới cùng, điểm này, nàng không cần phải lo lắng.

Trở về Cảnh Nhân Cung, Thượng Trang vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào về Linh Khuyết, hẳn đây chỉ là hoài nghi của Mộ Dung Vân Sở nhưng bằng chứng lại không rõ ràng.

Qua hai ngày, buổi tối Nguyên Duật Diệp đều qua Quan Sư Cung.

Thượng Trang đang tản bộ trong nội viện, Trương công công vội vàng chạy tới, thấy nàng, hắn liền nói: "Nương nương, Hoàng Thượng sai nô tài tới hỏi, Hoàn Vương điện hạ sắp rời kinh, người có tới đưa tiễn không?"

Nắm chặt khăn lụa trong tay, đúng rồi, hôm nay y phải đi.

Hôm đó, nàng nói với Nguyên Duật Diệp mình sẽ không đi, nhưng việc đó khiến nàng đắn đo tới hiện tại, không ngờ hắn lại kêu Trương công công tới hỏi.

Phục Linh mang trà lên, nghe Trương công công nói chuyện liền vội tiến lên, hỏi: "Hôm nay Vương gia đi sao?"

"Đúng vậy, bằng không sao Hoàng Thượng lại bảo ta tới hỏi nương nương?" Trương công công trả lời, lại quay đầu nhìn Thượng Trang, "Nương nương mau quyết định đi, Hoàng Thượng còn đang chờ."

"Tiểu thư." Phục Linh gọi một tiếng, giữ chặt ống tay áo của nàng, cau mày nói, "Tiểu thư còn do dự gì sao? Lần này Vương gia đi cũng chẳng biết khi nào mới gặp lại."

Phục Linh sốt ruột, nói năm gấp gáp. Tuy biết tiểu thư nhà mình và Vương gia đời này sợ là không có duyên, nàng cũng biết Hoàng Thượng đối với tiểu thư có tình có nghĩa, nhưng nàng vẫn muốn tiểu thư ra ngoài gặp Vương gia.

Nàng chỉ đơn giản nghĩ như vậy.

Thượng Trang do dự, giờ phút này, một câu "Không gặp" sao lại khó nói như thế?

"Nương nương..." Trương công công gọi.

Phục Linh xoay người đặt chén trà xuống, đẩy Thượng Trang: "Công công còn thất thần làm gì? Chuẩn bị kiệu đi, chúng ta lập tức ra ngoài."

"Phục Linh!"

"Tiểu thư nhanh lên, đừng để Hoàng Thượng chờ lâu." Nàng chỉ cúi đầu đẩy Thượng Trang lên phía trước.

Trương công công thấy vậy liền nói: "Cỗ kiệu sớm đã chờ bên ngoài, chỉ đợi một cái gật đầu của nương nương."

Dứt lời, hắn liền nâng bước đi trước.

Phục Linh đẩy Thượng Trang lên cổ kiệu, nhỏ giọng: "Tiểu thư, có những lúc có thể hờn dỗi, chỉ là thời điểm này không thể làm vậy. Cho dù tương lai người sẽ toàn tâm toàn ý ở bên Hoàng Thượng, nhưng hôm nay ra ngoài gặp y một lần thì có thế nào?"

Thượng Trang kinh ngạc nhìn Phục Linh, chẳng qua chỉ là một lần gặp mặt thì có thế nào?

Đúng vậy, thì có thế nào?

Kiệu được nâng lên, Trương công công giục mọi người nhanh chóng lên đường. Phục Linh đi theo bên cạnh, tâm tình tự dưng vui sướng.

Ở cửa cung, từ xa Nguyên Duật Diệp nhìn thấy cỗ kiệu, khóe miệng khẽ nhếch. Kỳ thật, hắn không biết bản thân tại sao lại cười, hắn cũng không biết hôm nay chính mình rốt cuộc hi vọng nàng xuất cung, hay là không tới.

Thời điểm kiệu dừng, Thượng Trang thấy hắn đứng trước mặt mình, nói: "Đi thôi, bằng không tới tối hoàng thúc mới ra khỏi thành."

Phục Linh ở phía sau đẩy bả vai Thượng Trang, thời điểm tiến lên, nàng lại nghe phía sau có thái giám cao giọng gọi: "Hoàng Thượng..."

Thượng Trang không khỏi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chuyện không tốt phát sinh.

Thái giám thở hổn hển chạy tới, nói với Nguyên Duật Diệp: "Hoàng Thượng, Thái Hậu... Thái Hậu qua Khánh Hợp Cung, nói chuyện bên Quan Sư Cung có liên quan tới Thục Viện nương nương. Hoàng Thượng...."

Sắc mặt Nguyên Duật Diệp lập tức thay đổi, Thượng Trang cũng cả kinh. Ngày đó, Mộ Dung Thừa Tướng nói sẽ điều tra, nhưng hôm nay tại sao người ra mặt lại là Thái Hậu? Nàng quá rõ thái độ của Thái Hậu đối với Linh Khuyết, hiện tại bà ta qua Khánh Hợp Cung, Linh Khuyết còn có thể không có việc gì sao?

"Hoàng Thượng..." Trương công công nhìn hắn.

Hắn xoay người trở về, đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Thượng Trang. Thượng Trang mở miệng: "Hoàng Thượng đi nhanh đi." Nàng biết dù bản thân không nói, hắn cũng sẽ không ở lại.

Dù sao, một bên giống như muội muội của hắn, một bên hắn lại coi như kẻ thù, tình hình nguy kịch, hắn đương nhiên sẽ chọn Linh Khuyết.

Hắn chần chờ, thấy thái giám đầu đầy mồ hôi, chỉ đành phân phó Dương Thành Phong: "Thay trẫm bảo hộ Vu Tu Dung."

Dương Thành Phong trịnh trọng nhận lệnh, ngược lại là Thượng Trang ngây người, nàng không ngờ Nguyên Duật Diệp có việc không thể xuất cung tiễn y, nhưng hắn lại không ngăn cản nàng, thậm chí còn khâm điểm Dương Thành Phong đi theo bảo hộ.

Nhấp môi, định nói gì đó, hắn đã xoay người rời đi. Trương công công nhìn nhìn Thượng Trang, cuối cùng chỉ đành gấp gáp đuổi theo bước chân của Nguyên Duật Diệp.

Linh Khuyết gặp chuyện không may, lòng hắn khẩn trương nàng hiểu rõ.

Thượng Trang ngơ ngác đứng đó nhìn thân ảnh nam tử dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Phục Linh ở cạnh nhỏ giọng: "Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi." Mặc kệ Linh Khuyết gặp chuyện gì, nàng chỉ để ý chuyện tiểu thư nhà mình ra ngoài gặp vương gia.

Có lẽ Hoàng Thượng không đi cũng tốt.

Không biết tại sao, nghĩ tới việc này, lòng nàng lại có chút đắc ý.

Dìu Thượng Trang lên xe ngựa, Phục Linh cũng leo lên.

Thị vệ cưỡi ngựa trước sau hộ tống xe, Dương Thành Phong đi sát xe ngựa, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn vào bên trong. Hôm Tết Nguyên Tiêu đó hắn đã nhìn ra Hoàng Thượng rất để ý nữ tử này, hôm nay ngài ấy muốn hắn bảo vệ nàng, nàng đương nhiên sẽ liều chết bảo vệ.

Kỳ thật trong thâm tâm, hắn cảm thấy có chút may mắn.

Dù sao lần trước để Nguyên Duật Diệp bị thương, hắn luôn canh cánh trong lòng, mặc dù Hoàng Thượng không trách tội nhưng hắn vẫn một mực nhắc nhở chính mình, là hắn thất trách.

"Giá." Dương Thành Phong khẽ quát, giục ngựa lại gần.

Xe ngựa đã đi rất lâu, Thượng Trang mới cảm thấy có gì không đúng. Phục Linh nhấc màn xe, đưa đầu ra ngoài nhìn, cuối cùng nhịn không được mà hỏi: "Chúng ta không phải tới Hoàn Vương phủ sao?" Đây căn bản không phải đường tới Hoàn Vương phủ.

Dương Thành Phong quay đầu nói: "Hoàng Thượng phân phó trực tiếp xuất thành đưa tiễn."

Phục Linh đưa mắt nhìn Thượng Trang, Thượng Trang lại không nói gì.

Đưa tiễn ở đâu, đối với nàng đều không có gì khác biệt.

Tới cửa thành, thủ vệ tới kiểm tra, Dương Thành Phong đưa ra lệnh bài, sắc mặt hai thị vệ kia lập tức thay đổi, vội vàng xoay người: "Cho đi, nhanh, mau cho đi!"

Thời điểm xe ngựa ra khỏi thành, thị vệ thủ thành tựa hồ gấp gáp hơn bình thường trở về, muốn đưa mắt xuyên qua màn xe nhìn vào bên trong, lại nhìn nam tử cưỡi ngựa bên ngoài.

Thượng Trang chợt nhớ tới một chuyện, tuy hậu cung không được can chính, nhưng hiện tại cũng đã xuất cung, nàng cũng không phải muốn tham dự chính sự, chỉ là muốn hỏi thăm một chút.

Vì thế, Thượng Trang thấp giọng hỏi: "Tướng quân, sự tình của Bùi Thiên Sùng đã có đầu mối chưa?"

Dương Thành Phong không ngờ nàng lại đột nhiên nhắc tới Bùi Thiên Sùng, sửng sốt một lúc mới trả lời: "Vẫn chưa. Nương nương sao lại hỏi tới ông ta?"

"Không có gì, chỉ là..." Chỉ là Nguyên Duật Diệp nói trong kinh có nội ứng, cho nên Bùi Thiên Sùng mới có thể thoát được.

Có điều những lời này, nàng không tiện nói ra.

Dương Thành Phong thấy nàng không tiếp tục liền dời ánh mắt đi.

Chỉ thêm thời gian nửa nén hương, xa phu bên ngoài lên tiếng kêu dừng, xe ngựa ngừng lại. Dương Thành Phong nhảy xuống ngựa, nói với người bên trong: "Nương nương, vương gia đang ở phía trước, thỉnh người xuống xe."

Nghe vậy, Phục Linh vui vẻ thò nửa cái đầu ra, cười nói: "Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy bọn họ rồi." Dứt lời, nàng liền duỗi tay đỡ Thượng Trang đi xuống.

Đưa mắt nhìn, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa.

Nàng chỉ thấy Mạc Tầm và một thị vệ, thầm nghĩ có lẽ Nguyên Chính Hoàn và An Lăng Vu đang ngồi trong xe.

Tâm tình có chút bất an, nàng không biết đang êm đẹp An Lăng Vu có lời gì muốn nói lại gọi nàng ra ngoài.

Thấy bọn họ, lại không thấy Nguyên Duật Diệp, Mạc Tầm không khỏi kinh hãi. Hắn tới gần xe ngựa, thấp giọng: "Chủ tử, tới rồi."

Màn xe bị nhấc lên, An Lăng Vu đưa mắt nhìn, cau mày hỏi: "Sao chỉ có một mình nàng tới?"

"Vu Tu Dung sao?" Nguyên Chính Hoàn trầm giọng hỏi.

An Lăng Vu gật đầu: "Vâng, nhưng lại không thấy Hoàng Thượng."

Mạc Tầm nhíu mày càng sâu, với tính cách của Nguyên Duật Diệp, hắn không thể nào không tới. Mạc Tầm không khỏi nắm chặt trường kiếm đeo trên thắt lưng, rốt cuộc là có chuyện gì hắn lại không theo nàng tới, chẳng lẽ có an bài phía sau sao?

Nghĩ tới đây, Mạc Tầm bỗng nhiên kinh hãi, nhưng ngay sau đó lại khẽ cười. Chẳng qua là đưa tiễn mà thôi, Nguyên Duật Diệp cần gì phải huy động nhân lực như vậy?

Trước mắt xem ra nữ nhân kia thật có năng lực, có thể dỗ Nguyên Duật Diệp để hắn cho nàng một mình tới đây.

Chăm chú nhìn Dương Thành Phong theo sau Thượng Trang, Mạc Tầm mới càng tin Nguyên Duật Diệp không tới. Hắn tin, nếu Nguyên Duật Diệp ra ngoài, cho dù là công khai hay lén lút, Dương Thành Phong cũng sẽ không rời hoàng đế một bước.

Nguyên Chính Hoàn cúi đầu, hắn không đến, cũng tốt.

Thượng Trang tới gần, thấy màn xe được nhấc lên, nữ tử bên trong cẩn thận leo xuống. Nàng đi tới trước mặt Thượng Trang, hành lễ: "Tu Dung nương nương cát tường."

Phục Linh duỗi cổ nhìn vào trong xe, nhưng màn xe đã rơi xuống, nàng không thể thấy bộ dáng bên trong, ngược lại là thấy Mạc Tầm sắc mặt âm trầm. Phục Linh nhíu mày nhìn hắn, nàng là tới đưa tiễn, hắn bày ra sắc mặt không tốt như vậy làm gì?

Lần trước, vì để hắn thay đổi sắc mặt ngàn năm không đổi này, nàng đã không tiếc dùng tới thuốc xổ, đúng rồi, nàng nghĩ tới thời điểm xuất cung, nghe noi Linh Khuyết xảy ra chuyện, Mạc Tầm thích nàng ấy như vậy, nếu để hắn biết...

Phục Linh nhịn không được mà để lộ nụ cười xấu xa.

Thấy Phục Linh mỉm cười, Mạc Tầm bất giác nhíu mày, nha đầu này tính tình kỳ quái, hắn bị nàng chơi đùa cũng không phải một lần. Hắn quay đầu nhìn xe ngựa bên cạnh, Nguyên Chính Hoàn ngồi trong vẫn chưa lên tiếng.

Thượng Trang tự mình đỡ An Lăng Vu đứng dậy, thấp giọng nói: "Ở đây không phải nội cung, miễn những nghi thức xã giao đi."

An Lăng Vu lại cười: "Nương nương sai rồi, cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ." Nàng ta là nhắc nhở nàng thân phận của bọn họ hôm nay.

Lời này, Thượng Trang sao có thể nghe không hiểu?

Mím môi cười, ánh mắt vô tình hữu ý dừng trên xe ngựa phía sau nàng ta, nàng biết y đang ở bên trong, chỉ là từ lúc nàng tới, y chưa từng mở miệng nói một câu.

Thượng Trang không khỏi cười khổ, muốn nàng tới là An Lăng Vu, y đương nhiên sẽ không bước ra.

Thu hồi suy nghĩ, nàng lại nhìn An Lăng Vu, hỏi: "Không biết Diệc Trang cô nương có lời gì muốn nói với bổn cung?" Mỗi lần gọi "Diệc Trang", nàng đều cảm thấy không thuận miệng, bởi vì nó vốn là tên của muội muội nàng.

An Lăng Vu nhìn thoáng qua Dương Thành Phong đang đứng sau, thấp giọng: "Nương nương, thỉnh dời một bước để nói chuyện."

Dương Thành Phong lập tức tiến lên, lại thấy Thượng Trang lắc đầu: "Tướng quân cứ chờ ở đây." Dứt lời, nàng liền cùng An Lăng Vu rời đi vài bước.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Cả đoạn đường nàng đều suy nghĩ nhưng vẫn không tìm được lý do.

An Lăng Vu thoáng quay đầu nhìn, từ trong ống tay áo lấy ra mẩu giấy nhét vào tay nàng: "Cái này, thay ta đưa cho ca ca, những lời muốn nói đều ở bên trong, tương lai sợ rằng chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại."

Thượng Trang cả kinh, thư gửi cho An Lăng Tễ, lại không phải là lão gia.

Đúng rồi, sợ rằng lão gia còn chưa biết nữ nhi sắp trở thành vương phi của Hoàn Vương.

Ăn Lăng Vu đương nhiên sẽ không chủ động nói, xem ra nàng ấy nguyện ý viết phong thư này cũng vì bận tâm tới cốt nhục tình thân.

Thượng Trang cuối cùng cũng hiểu vì sao nàng ấy kiên quyết muốn nàng tới, An Lăng Vu không thể tự mình giao cho ca ca, mà việc này không thể giao cho người khác. Dù sao, trong mắt mọi người, nàng ấy và An Lăng Tễ không có lý do gì xuất hiện cùng một chỗ, vì vậy nàng ấy chỉ có thể cầu nàng.

Thượng Trang biết rõ thân phận của An Lăng Vu, mà cũng chỉ có nàng mới có cơ hội gặp An Lăng Tễ.

Chậm rãi nắm chặt phong thư trong tay, Thượng Trang không biết bên trong viết gì, có lẽ là lời xin lỗi...

Nhưng cũng có thể còn có chuyện khác.

Cẩn thận cất vào ống tay áo, Thượng Trang gật đầu: "Yên tâm, việc này ta nhất định làm được, còn chuyện gì khác không?"

Ngước mắt nhìn nữ tử trước mắt, nếu không có, nàng cần phải sớm hồi cung, dù sao với thân phận hiện tại nàng ở ngoài quá lâu, sợ là không thích hợp.

An Lăng Vu chần chờ, quay đầu nhìn xe ngựa, nói: "Kỳ thật là vương gia có việc muốn tìm ngươi, ta chỉ là mượn cơ hội này nhờ vả ngươi chuyện này."

Thượng Trang cả kinh.

Nguyên Chính Hoàn tìm nàng?

Thượng Trang căng lớn hai mắt, không tin mà nhìn nữ tử trước mặt, xác nhận nàng ấy không nói nhầm, nàng mới đưa mắt lướt qua bờ vai nhìn qua xe ngựa đang dừng bên kia.

An Lăng Vu xoay người, nói nhỏ: "Đi đi." Dứt lời, nàng trực tiếp đi về phía trước.

Thượng Trang chần chờ, cuối cùng cũng nâng bước theo sau.

Dương Thành Phong thấy các nàng đi qua, cho rằng các nàng đã nói chuyện xong, đang định tiến lên lại nghe An Lăng Vu nói: "Vương gia còn có mấy lời muốn nói với nương nương, thỉnh tướng quân chờ một chút."

Trong mắt Dương Thành Phong hiện lên tia kinh ngạc, Phục Linh cũng căng lớn hai mắt, sau đó, nội tâm bắt đầu cảm thấy vui vẻ.

Thời điểm Thượng Trang tiến lên, Mạc Tầm liền theo bản năng chặn ở phía trước. Phục Linh thấy vậy liền tức giận xông lên, nắm chặt ống tay áo của hắn, dùng sức kéo hắn qua một bên, cắn răng hỏi: "Mạc thị vệ, ngươi không thể có chút nhân tính hả?"

"Cái gì?" Mạc Tầm cả kinh, hắn sao lại không có nhân tính?

Giờ phút này Phục Linh vô cùng tức giận, bất chấp tất cả, nàng nói: "Trông chừng tiểu thư nhà ta như vậy làm gì? Không phải ngươi quan tâm Linh Thục Viện kia hơn sao?"

Mạc Tầm nhíu mày, rất nhanh động thủ bóp chặt cổ tay của nàng, lạnh giọng: "Ngươi nói cái gì?"

Thượng Trang đã tới gần xe ngựa, lúc này An Lăng Vu không cùng tiến lên.

Giờ phút này chỉ có nàng và y.

Thượng Trang không khỏi cảm thấy khẩn trương, y thật sự đã quên, đang êm đẹp, vì sao lại muốn gặp nàng, hơn nữa còn lấy An Lăng Vu làm cái cớ, rõ ràng là sợ nàng không xuất cung.

Đúng vậy, y đã quên nàng, chắc chắn sẽ không biết bọn họ từng có quen biết, hiện tại trong mắt y, nàng chỉ là phi tần của Nguyên Duật Diệp, là Tu Dung nương nương của Tây Chu.

Hậu phi không thể tùy tiện xuất cung.

Vì vậy, hắn mới lấy thân phận Hoàn Vương Phi của An Lăng Vu gọi nàng ra đây.

Nguyên Chính Hoàn lại không ngờ rằng Nguyên Duật Diệp sẽ không tới.

Dương Thành Phong muốn tiến lên, lại nghe An Lăng Vu cười nói: "Tướng quân không cần gấp, vương gia và nương nương chỉ nói vài câu thôi, không có đại sự gì." Nhưng lời tuy nói vậy, bàn tay giấu dưới ống tay áo đã thoáng siết chặt, Nguyên Chính Hoàn muốn nói với Thượng Trang cái gì, y một mực không cho nàng biết.

Mà tâm tư của y, nàng chưa bao giờ có thể đoán được, nhưng nàng biết y quan tâm nàng, có lẽ có một số việc, không cho nàng biết là vì tốt cho nàng. Vì vậy, nàng nguyện ý tin tưởng y.

Từ ngày y cầm tay nàng, nói sẽ cho nàng làm vương phi của mình, nàng đã tự nói, phải tin tưởng y.

Đây là người nàng lựa chọn, nàng đương nhiên phải tin tưởng y.

Trên đường tới đây, vô số lần Thượng Trang suy nghĩ An Lăng Vu muốn gặp mình để nói cái gì, nhưng mãi vẫn không có kết quả, mà nàng ấy lại nói nàng biết, kỳ thật người muốn gặp nàng là Nguyên Chính Hoàn. Chuyện này khiến nàng không khỏi cảm thấy mơ hồ.

Nội tâm tâm thần bất định, nàng hi vọng y lên tiếng, lại hi vọng vĩnh viễn đừng mở miệng.

Chỉ vì nàng không biết điều y muốn nói rốt cuộc là gì.

Nghe thanh âm nữ tử bên ngoài xe truyền vào, giọng nói nho nhỏ, thậm chí là có chút rung động.

Rung động?

Chẳng biết tại sao y lại có cảm giác như vậy, trong tim có loại cảm giác không rõ dâng lên.

Nữ tử bên ngoài là phi tử của cháu trai y, thậm chí y chưa từng tiếp xúc với nàng, nhưng loại cảm giác này lại không phải phù phiếm. Nghe giọng nói của nàng, y phảng phất như bản thân đã đánh mất thứ gì đó.

"Vương gia?" Không thấy người trong xe nói chuyện, Thượng Trang không khỏi nhíu mày, gọi.

Nguyên Chính Hoàn bỗng nhiên hoàn hồn, tự cười yếu ớt, y làm sao vậy? Tại sao lại thất thần như thế?

Lắc đầu, y mới mở miệng: "Kính xin nương nương dời bước vào trong xe, bổn vương có mấy lời muốn nói riêng với nương nương." Vừa nói, y vừa đưa tay dò xét trong ngực, chạm tới cái vật bóng loáng kia.

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, gọi nàng tới nói chuyện thì thôi, giờ phút này y còn muốn nàng lên xe ngựa?

Do dự một hồi, nàng không biết có nên bước lên hay không.

"Nương nương, mời."

Thượng Trang ngước mắt, đã thấy ngón tay thon dài kia vén màn xe. Ngón tay của y vẫn thon dài trắng nõn như lúc trước, chỉ là không nhìn thấy gương mặt y.

Cắn môi, Thượng Trang cuối cùng cũng nâng bước leo lên xe ngựa.

Y ngồi dựa vào đệm, nghe tiếng nàng bước lên liền lộ ra nụ cười nho nhã, lập tức buông màn xuống.

Thượng Trang có chút co quắp, ngồi đối diện y, không biết là vô tâm hay cố ý mà cách xa y một chút.

"Vương gia có lời gì muốn nói mà cần bổn cung phải lên xe ngựa?" Tay bất giác siết chặt, giờ phút này, nàng vẫn chưa biết hành động này rốt cuộc là đúng hay sai?

Bất giác nở ra nụ cười.

Quản đúng hay sai làm gì, nàng không phải cũng đã lên đây rồi sao? Cho dù hiện tại lập tức đi xuống, nhưng chỉ cần nàng từng bước lên, thời điểm trở về Dương Thành Phong sẽ bẩm báo tất cả, có gì nói đó. Nguyên Duật Diệp là người đa nghi, hắn sao có thể không nghi ngờ bọn họ.

"Bổn vương là vì..."

Y mới nói một nửa, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng hí dài của con ngựa, tựa hồ có sức lực nào đó kéo con ngựa chạy đi.

"A." Thượng Trang bất thình lình bị giật ngã ra sau.

Nguyên Chính Hoàn vội theo tiếng duỗi tay kéo nàng lại nhưng đã không kịp. Giờ phút này không quản chuyện khác, y chỉ nhíu mày gọi: "Mạc Tầm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Y không nhìn thấy, nhưng nghe vô cùng rõ ràng, xe ngựa đang lao về phía trước.

Mạc Tầm còn đang bắt lấy cổ tay của Phục Linh, giận dữ hỏi nàng chuyện của Linh Khuyết, hiện tại nghe tiếng ngựa hí vang, hắn chấn động, thời điểm quay đầu, xe ngựa kia đã không còn ở vị trí cũ, ngược lại đang lao nhanh đi.

"Chủ tử!" Không kịp nghĩ nhiều, Mạc Tầm vội bỏ tay đang nắm giữ Phục Linh, lập tức đuổi theo.

Phục Linh cũng sợ tới choáng váng, sự tình chỉ diễn ra trong nháy mắt, nàng chẳng qua muốn nói với Mạc thị vệ mấy câu, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Dương tướng quân, tiểu thư của chúng ta..." Phục Linh vừa quay đầu định cầu cứu Dương Thành Phong thì đã thấy hắn sớm phi thân đuổi theo.

An Lăng Vu cả kinh, một bước cũng không thể nhúc nhích, qua nửa ngày mới hoàn hồn gọi một tiếng: "Hoàn..." Y không nhìn thấy, trên xe lại không có xa phu, hiện tại phải làm sao đây?

Bọn thị vệ đều xông lên tìm cách dừng xe ngựa lại, đúng lúc này, xung quanh có dị động một hồi, thoáng cái có hơn mười hắc y nhân bịt mặt xông ra, ai nấy đều hảo thân thủ, tất cả đồng loạt ra tay không cho bọn họ tiến lên.

"Chủ tử!" Mạc Tầm gấp tới độ sắc mặt trắng bệch, vừa định phóng theo lại bị người tới ngăn cản. Mắt thấy xe ngựa mỗi lúc một xa, hắn thật sự không biết phải làm sao cho đúng.

Dương Thành Phong leo lên ngựa, quát một tiếng, cùng con tuấn mã phóng đi, nhưng trong nháy mắt cũng ngã ầm xuống đất. Thời điểm nhìn lại, hắn phát hiện trên đùi con ngựa bị cắm bốn cây phi tiêu.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thượng Trang ôm bả vai chỗ bị đụng, lên tiếng hỏi, nhưng lúc này mới nhớ tới một chuyện, y không nhìn thấy.

Cắn răng ngồi thẳng người, xuyên qua cửa sổ nàng nhìn ra ngoài, không thấy bất kỳ ai, chỉ có cảnh vật theo tốc độ của xe ngựa không ngừng lướt qua. Nàng chấn động, hất tung màn xe, thò đầu ra nhìn, phát hiện một mảnh hỗn loạn.

"Thích khách!" Nàng kinh hô một tiếng, tuy không nhìn rõ nhưng đây là hai từ nhảy ra trong đầu đầu tiên.

Nguyên Chính Hoàn nhíu mày, nghe động tĩnh phía sau xe, sau đó là vị trí của xa phu. Thượng Trang xoay người trở lại, đã thấy nam tử bên cạnh nhanh tay kéo nàng lại, giữ chặt.

Thích khách? Là Nguyên Chính Hoàn phái tới sao?

Hắn vẫn không yên tâm để y rời kinh sao?

Lần đó thả y đi, lúc này, hắn cuối cùng đã không thể tiếp tục trấn định.

Thượng Trang còn chưa kịp phản ứng, ngón tay thon dài của nam tử đã bao lấy cổ nàng. Nàng cả kinh mà nhìn người bên cạnh, y muốn làm gì?

Không giãy dụa, có lẽ, nàng đã quên y không còn nhớ mình là ai.

Nguyên Chính Hoàn trầm giọng: "Hoàng Thượng muốn làm gì?" Ngựa đột nhiên phát điên, việc này chỉ có một lời giải thích, đó là có người dùng ám khí bắn tới. Có lẽ Nguyên Duật Diệp muốn nhân lúc một mình y ở trên xe ngựa để ra tay, lại không ngờ y lại để Vu Tu Dung lên đây.

Bàn tay to lớn dùng sức, nhưng y lại cảm thấy, nàng không giãy dụa.

Vì sao lại không giãy dụa?

Động tác của y còn chưa đủ rõ ràng sao?

Là vì nàng quá thong dong, hay là...

Y làm sao vậy? Hiện tại y đang nghĩ cái gì?

Nguyên Chính Hoàn cắn răng, gia tăng trên tay gia tăng. Nhưng không hiểu tại sao, lồng ngực bỗng nhiên co rút một hồi.

Rõ ràng là y dùng sức bóp cổ nàng, nhưng phải phất như... Toàn bộ đều cắn trả lên người của y.

Nghe y hỏi, Thượng Trang đương nhiên hiểu chuyện hôm nay y cho rằng là Nguyên Duật Diệp ra lệnh, nhưng chỉ có một mình nàng rõ ràng, việc này không thể là hắn. Hiện tại, chuyện của Linh Khuyết khiến hắn vội tới không thể phân thân, nhưng chỉ riêng với kế ước giữa nàng và hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Nguyên Chính Hoàn chết, hắn sẽ phải thả nàng, không phải sao?

Nghĩ tới đây, nàng lại thấy sắc mặt Nguyên Chính Hoàn tái nhợt, bàn tay đang bóp cổ nàng run lên.

"Vương gia..." Thượng Trang thấp giọng gọi một tiếng.

Chỉ cảm thấy trái tim bất giác đập loạn nhịp, y rút tay, xoa ngực.

Thượng Trang rốt cuộc cũng chấn kinh, y bị sao vậy? Tình hoa...

Không, không thể nào, y đã quên nàng, không phải sao?

Nàng duỗi tay qua, nhưng cuối cùng cũng không dám chạm vào y, nội tâm nàng có lẽ rốt cuộc cũng biết sợ.

Chống tay đỡ vách tường, là đau lòng, rõ ràng là đau lòng. Y cắn răng, tại sao lại là đau lòng? Nguyên Chính Hoàn nắm chặt vạt áo trước người, cảm giác đau nhức này tại sao không thể giảm bớt?

Bên ngoài, xe ngựa vẫn tiếp tục lao đi như điên. Lúc này Thượng Trang mới nhớ, ngoài xe vẫn còn có người!

Nàng cố hết sức mà đứng dậy, một tay nhấc màn xe. Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, thoáng nghiêng mặt, mà Thượng Trang vừa nhìn, trái tim liền run lên bần bật.

Là hắn!

Tết Nguyên Tiêu, người làm Nguyen Duật Diệp bị thương chính là hắn!

Hắn vẫn như trước một thân huyền y, Thượng Trang vừa nhìn liền nhận ra.

Nam tử chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, quát lên chói tai, xe ngựa lại tiếp tục lao đi.

Bên ngoài chỉ còn tiếng "vù vù" của gió, Thượng Trang chỉ biết phải lớn tiếng gọi: "Ngươi là ai?" Nàng không biết hắn, đúng rồi, chuyện lần trước có liên quan tới Từ Chiêu Nghi đã bị phế.

Thượng Trang lắp bắp kinh hãi, hắn biết chuyện Từ Chiêu Nghi bị đày vào lãnh cung, cho nên mới tới tìm nàng báo thù sao?

Nói như vậy, từ lúc xuất cung, hắn đã theo dõi nàng?

Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một trận hàn ý.

Nhưng còn Nguyên Chính Hoàn?

Thượng Trang cả kinh, vội quay đầu, thấy y cố gắng cường chống thân thể, mà trên tay y không biết từ đâu, máu tươi đã chảy ròng ròng.

"Vương gia!" Thượng Trang hoảng sợ, vội lấy khăn lụa giúp y bao lại.

Y theo bản năng rụt tay, chỉ hỏi: "Người bên ngoài là ai?"

Mặc dù hắn không trả lời, nhưng Thượng Trang cũng biết hắn là ai, cho dù không biết tên, nhưng thân phận của hắn chắc chắn có liên quan tới Từ Chiêu Nghi. Nàng cười chán nản, nói: "Là ta hại Vương gia rồi."

Nguyên Chính Hoàn có chút khiếp sợ, nhíu mi, vừa rồi y còn tưởng kẻ xông tới là nhắm vào mình, nhưng người đối phương muốn ra tay lại là nàng sao?

Nàng rốt cuộc đã đắc tội ai?

Giờ phút này đã không còn thời gian nhiều lời, y tập trung lắng nghe, xung quanh chỉ toàn là tiếng bánh xe lăn lộn.

Người của y, hoặc là người của Dương Thành Phong, đều không nghe thấy.

Y cắn răng, xem ra bọn họ đã bị bỏ xa rồi.

Nhìn thần sắc của Nguyên Chính Hoàn, Thượng Trang biết y đang lo lắng cái gì. Vừa định mở miệng, rèm sau lưng đột nhiên nổi lên trận gió, nàng chỉ kịp cảm thấy đau xót, trước mắt liền bỗng tối sầm, sau đó cái gì cũng không biết.

Cũng không biết qua bao lâu, Thượng Trang mới mơ màng tỉnh lại, cố gắng mở to hai mắt, lúc này mới phát hiện bản thân đang ở trong một sơn động. Nàng không biết đây rốt cuộc là đâu, nhưng bất giác nhớ lại chuyện gặp trên đường, nàng vội bật dậy, lại thấy Nguyên Chính Hoàn nằm cách đó không xa.

Giờ phút này, trong động ngoại trừ y và nàng, không có kẻ thứ ba.

Thượng Trang vội vàng đứng dậy, chạy tới cầm lấy tay y, khẽ gọi: "Vương gia, vương gia..."

Tay y lạnh buốt, Thượng Trang lại nhớ tới thần sắc khác thường của y lúc trên xe ngựa, không khỏi chấn động, cả người nhịn không được mà run rẩy. Nghĩ nghĩ, nàng đứng dậy chạy ra miệng động.

Ngay ngoài cửa động, thấy một kẻ nằm dưới đất, Thượng Trang không khỏi kinh hô thốt lên một tiếng, kinh ngạc nhìn xem như muốn xác nhận người này có còn tri giác hay không. Có lẽ chỉ là hôn mê, cũng có lẽ đã chết, ai biết được?

Cắn môi, Thượng Trang chạy ra ngoài, vẫn không thấy xe ngựa.

Nơi này hoang vu hẻo lánh, nàng không biết bọn người kia mang bọn họ tới đây làm gì. Muốn kêu cứu, nhưng nàng lại không dám lớn tiếng gọi, sợ kẻ xấu vẫn còn ở gần đây.

Vòng vo một hồi, Thượng Trang phát hiện nơi đây không còn ai khác, đặc biệt yên tĩnh, trống rỗng, chỉ có mình nàng.

Thượng Trang không khỏi cảm thấy kỳ quái, bọn họ an tâm để nàng và Nguyên Chính Hoàn ở đây, không sợ bọn họ chạy trốn sao?

Lại nhớ tới Nguyên Chính Hoàn, a, nàng quên mất, y cử động bất tiện, trừ phi là một mình nàng bỏ đi, nếu không, y đi như thế nào?

Lại trở về, thấy người kia vẫn nằm trước cửa động, Thượng Trang không khỏi nghi hoặc, không biết hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vào trong, thấy Nguyên Chính Hoàn vẫn hôn mê bất tỉnh, nàng thật sự vô cùng khẩn trương, không có Phục Linh bên cạnh, nàng không biết y hiện tại đang bị sao vậy.

Cẩn thận dìu y ngồi dậy, dùng sức ấn huyệt nhân trung của y, nàng gọi: "Vương gia, vương gia..."

Qua thật lâu, ngón tay của y mới giật giật, sau đó nam tử chậm rãi mở mắt. Y như nhớ ra điều gì, lập tức tránh khỏi tay nàng, nhẹ giọng: "Đây là đâu?"

"Là sơn động, còn cụ thể là nơi nào, ta không biết." Thượng Trang lắc đầu.

Sơn động? Khó trách, y chỉ nghe thấy tiếng gió ở một phía.

Thấy y không nói chuyện, Thượng Trang không khỏi lo lắng, vội hỏi: "Vương gia... Thân thể không khỏe sao?" Dù đã hỏi rất nhiều lần nhưng nàng vẫn mở miệng, khi nãy cảnh tượng ở trên xe ngựa thật sự khiến nàng sợ hãi.

Đưa tay chậm rãi xoa ngực, y cũng không biết bản thân rốt cuộc bị sao, chỉ là khi đó, nơi này đột nhiên rất đau.

Thời điểm ở trên xe ngựa, y muốn tổn thương nàng, bởi vì y nghĩ những thích khách đó có liên quan tới Nguyên Duật Diệp, mãi tới khi người ngoài xe đánh nàng hôn mê bất tỉnh, y mới biết, đây là hiểu lầm.

Một khắc đó, y lại cảm thấy có chút cao hứng, cũng may, y chưa gây ra sai lầm nào.

"Vương gia..." Thượng Trang thấy y như vậy, không khỏi gọi một tiếng.

Y lại lắc đầu: "Hiện tại không sao rồi."

Y nói hiện tại...

Vậy còn khi nãy? Thật sự không thoải mái sao?

Đầu ngón tay run lên, Thượng Trang định tiếp tục nói chuyện thì nghe có tiếng bước chân tới gần.

Nàng khẩn trương quay đầu, quả nhiên thấy có mấy người đang đi tới.

Đến cửa động, tên hắc y nhân kia một cước đá lên kẻ đang nằm dưới đất, quát: "Còn không mau tỉnh dậy cho ta!"

Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào trong động, thấy Thượng Trang và Nguyên Chính Hoàn vẫn còn ở đây mới an tâm.

Người nằm dưới đất tỉnh lại, vội vàng bò lên, nhỏ giọng: "Thiếu... Thiếu gia..."

"Hay lắm, bảo ngươi trông chừng bọn họ, ngươi lại ở đây ngủ hả?" Hắc y nhân trừng mắt một cái.

Người nọ sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không nói nên lời.

"Kéo ra ngoài." Hắc y lạnh giọng một câu, sau đó nâng bước đi vào.

Người nọ bị kéo ra ngoài, tiếng le hét cầu xin càng lúc càng xa rồi biến mất.

Sau đó, "Xẹt" một tiếng, nàng biết đó là cái gì.

Giờ phút nầy, thấy hắc y nhân đi tới, Thượng Trang không khỏi chấn động ngước mắt nhìn hắn. Tuy đêm đó không thấy được mặt tên sát thủ kia, nhưng nàng vẫn biết đó là hắn. Hôm nay hắn không mặc áo choàng, nàng có thể trông rõ bộ dáng của hắn.

Nam tử này ước chừng khoảng hai mươi lăm, lại nhớ tới người vừa rồi gọi hắn là "Thiếu gia", chẳng lẽ hắc y nhân này là công tử của gia đình nào đó trong kinh thành sao?

Hắc y nhân đi tới trước mặt họ, ánh mắt dừng trên người nam tử sau lưng Thượng Trang, qua nửa ngày mới chịu lên tiếng: "Vương gia, chúng ta đúng lâu rồi không gặp."

Thượng Trang không khỏi căng lớn hai mắt, hắn... Quen biết Nguyên Chính Hoàn!

Nguyên Chính Hoàn nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng, tựa hồ giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.

Nam tử kia lại cười nói: "Trần Tĩnh đáng chết, đã quên mất Vương gia không nhìn thấy."

Nghe hắn tự xưng là "Trần Tĩnh", Nguyên Chính Hoàn mới nhớ tới người này. Bốn năm trước, thời điểm ở bên ngoài, y có quen một người trẻ tuổi tên Trần Tĩnh, gia đình hình như làm buôn bán, của cải không thiếu.

Y vẫn còn nhớ, khi đó hắn nói hắn thích một nữ tử, vì nàng, hắn muốn vào kinh.

Nguyên Chính Hoàn cau mày: "Bổn vương thật không rõ ngươi bắt bổn vương để làm gì?"

Trần Tĩnh cười đáp: "Chỉ là trùng hợp thôi, ta vốn khôn muốn làm hại Vương gia. Người ta muốn, chỉ có nàng." Dứt lời, hắn nhìn Thượng Trang, ánh mắt tràn ngập oán hận.

Nguyên Chính Hoàn đương nhiên biết "nàng" trong lời của hắn là ai, không khỏi mở miệng hỏi: "Sao vậy? Nàng là người ngươi thương sao?"

Thượng Trang chấn động, y rốt cuộc đang nói gì vậy? Nàng sao có thể là người Trần Tĩnh thương?

Giật mình một cái, nàng bật thốt lên: "Là Từ Chiêu Nghi!"

Đúng vậy, nàng cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện.

Nguyên Chính Hoàn ở cạnh nhíu mày, y không rõ tại sao đang êm đẹp nàng lại nhắc tới Từ Chiêu Nghi, mà lúc này chỉ có Trần Tĩnh cười lạnh: "Là thế, thì sao?"

Vì nàng, hắn nguyện ý làm mọi chuyện, cho dù nàng phải vì tiền đồ của gia đình mà ở bên cạnh Hoàng Thượng, hắn cũng nguyện ý giúp nàng tranh thủ tình cảm.

Yêu một người không phải là hi vọng người đó hạnh phúc sao?

Chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn làm gì cũng cảm thấy đáng giá!

Cho nên, hắn mới vì giúp nàng củng cố địa vị, đêm đó ở Tết Nguyên Tiêu ra tay giết Vu Tu Dung, lại không ngờ bản thân ngộ thương Hoàng Thượng.

Sau này, Từ Chiêu Nghi bị phế vào lãnh cung, hắn luôn nghĩ cách tới cứu nàng. Mỗi ngày, hắn đều sẽ điều tra quanh hoàng cung, tìm cách cứu viện, nhưng hoàng cung đâu phải nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào.

Cho đến hôn nay, hắn mới đợi được lúc Thượng Trang xuất cung.

Mất đi cơ hội này, hắn còn phải đợi tới khi nào đây?

Cúi người kéo Thượng Trang lên, Trần Tĩnh lạnh giọng: "Hoàng Thượng đã có thể vì ngươi mà không cần mạng sống, hiện tại, ngài ấy hẳn vẫn sẽ muốn cứu ngươi về."

Thượng Trang cắn môi: "Ngươi muốn dùng mạng của ta cứu Từ Chiêu Nghi sao?"

"Đúng vậy." Trần Tĩnh sảng khoái trả lời, "Tin tức đã truyền vào cung, nếu trong ngày hôm nay không thả nàng ấy ra, Hoàng Thượng sẽ phải tới nhặt xác ngươi."

Cánh tay dùng lực, hắn đẩy Thượng Trang té ngã xuống đất.

Lúc này, ánh mắt hắn lại xẹt qua gương mặt của Nguyên Chính Hoàn, tiếp tục cười nói: "Lần này thật ủy khuất cho Vương gia, đợi giải quyết xong việc này, ta sẽ tự mình tiễn Vương gia về đất phong, thế nào?"

Trong đầu Nguyên Chính Hoàn không khỏi quanh quẩn câu nói, Nguyên Duật Diệp vì nàng mà ngay cả mạng sống cũng không cần.

Vì sao chứ? Trước giờ y chưa từng nghe nói Nguyên Duật Diệp có thể vì một nữ tử mà như thế này?

Nàng rốt cuộc là ai, rốt cuộc có bản lĩnh gì mới có thể khiến Nguyên Duật Diệp trở nên như vậy?

Thấy y không nói lời nào, Thượng Trang trực tiếp lên tiếng: "Nếu người ngươi muốn là ta, ngươi thả Vương gia ra trước đi." Người hắn nhắm tới là nàng, nàng sao có thể nhẫn tâm để y vì mình mà gặp nguy hiểm."

Trần Tĩnh mở miệng: "Trước khi Hoàng Thượng đồng ý thả người, các ngươi ai cũng đừng hòng rời đi, nhất là ngươi, Tu Dung nương nương." Bốn từ cuối cùng, y nói như nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí chưa đầy oán hận.

Hắn không tiếp tục nhiều lời, trực tiếp xoay người rời đi.

Thượng Trang biết, lần này bọn họ sẽ không đi xa, hẳn là ở gần quan sát địa hình.

"Tại sao lại để bổn vương rời đi trước?" Nam tử bên cạnh đột nhiên thấp giọng hỏi.

Thượng Trang lúc này mới hoàn hồn, miễn cưỡng cười đáp: "Bởi vì việc này vốn không liên quan tới Vương gia."

Không liên quan tới y, cho nên nàng mới muốn y rời đi?

A, phải biết rằng, hôm nay là y muốn nàng xuất cung, giờ phút này, nàng lại nói không liên quan tới y, việc này khiến y không khỏi tức giận.

Thời điểm hoàn hồn, Nguyên Chính Hoàn không khỏi ngẩn ra. Đang êm đẹp, sao y phải tức giận?

Thượng Trang hít một hơi thật sâu, chẳng biết vì điều gì, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội hỏi: "Đúng rồi, hôm nay Vương gia muốn ta xuất cung là vì chuyện gì?" Muốn nàng xuất cung, lại muốn đơn độc nói chuyện, chắc chắn là sự tình rất quan trọng.

Nghe nàng đổi chủ đề, Nguyên Chính Hoàn không kịp thích ứng, sau nửa ngày mới lên tiếng: "Là vì nương nương giao cho Trang Nhi miếng ngọc bội của bổn vương."

Ngọc bội?

Thượng Trang cơ hồ không kịp phản ứng, qua một lát, nàng mới nhớ tới miếng ngọc bội thích khách để lại ở hiện trường ám sát Nguyên Duật Diệp.

Nàng nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Sao vậy? Ngọc bội kia có vấn đề gì sao?"

Nguyên Chính Hoàn lại nhíu mày, đưa tay vào ngực lấy miếng ngọc bội ra đưa cho nàng, nói: "Nương nương bảo đây là ngọc bội bổn vương làm rơi trong cung, nhưng có lẽ là nương nương nhớ lầm rồi, bổn vương không biết khối ngọc bội này."

"Không biết?" Thượng Trang kinh ngạc ,"Có phải Vương gia quên rồi không? Không phải năm Tuyên Khánh thứ mười ba, thời điểm hồi kinh, Vương gia được tặng miếng ngọc bội này sao?"

Y vẫn lắc đầu: "Không thể nào, năm đó hồi kinh, bổn vương cho miễn tất cả lễ vật của quan viên lớn nhỏ, một món đồ cũng chưa từng nhận."

Nghe tới đây, Thượng Trang thật sự cả kinh.

Như vậy, là An Lăng Tễ gạt nàng. Nhưng... Vì sao chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info