ZingTruyen.Com

Phế phi: Thâm cung phượng duy xuân túy - Hoại Phi Vãn Vãn

Q3.Chương 23: Ghen tị

ndmot99

Thời điểm lễ quan hô một tiếng "Lễ thành", Linh Khuyết như được thở phào nhẹ nhõm. Nàng dìu Mộ Dung Vân Khương về phòng, không biết vì sao, nàng lại đột nhiên nhìn về phía Thượng Trang đang đứng từ xa.

Chỉ một cái liếc mắt, Linh Khuyết lại muốn cười.

Nàng ấy quả nhiên không thương hắn.

Cho nên, mới có thể thản nhiên như vậy.

Nhìn các nàng rời đi, lại nhìn bộ dáng hào hứng của Tề Hiền phi, Nguyên Duật Diệp cũng không khỏi cười nhẹ.

Có lẽ hắn muốn làm hiếu tử, cho nên với những chuyện không như mong muốn hắn vẫn làm. Bởi vì là nhi tử của bà ấy, hắn không thể không màng an nguy của bà.

Dù sao, đó cũng là người cho hắn sinh mệnh.

Hắn tiến lên, nhỏ giọng: "Mẫu phi nghỉ ngơi chút đi, lát nữa tổ chức tiệc tối, có thể người sẽ mệt đấy." Nói xong, hắn đưa mắt nhìn Ti Y.

Ti Y đứng lên, dìu Tề Hiền phi đứng dậy.

"Vu thượng nghĩa."

Thượng Trang quay đầu, thấy người gọi mình là một thái giám. Nghĩ tới đạo thánh chỉ của Thánh Thượng, nàng nâng bước, đúng lúc thấy Nguyên Duật Diệp định xoay người rời đi: "Vương gia xin dừng bước."

Nguyên Duật Diệp không khỏi kinh hãi, giọng nói kia...

Hắn sợ bản thân nghe lầm nên bối rối quay lại.

Đúng vậy, là nàng!

Nàng tới đây là gì?

Thượng Trang không màng sắc mặt hắn thay đổi, chỉ hành lễ: "Nô tỳ phụng mệnh của Thánh Thượng tới đưa lễ vật cho Vương gia." Nói xong, nàng quay đầu ra hiệu cho thái giám.

Thái giám vội lấy ra thánh chỉ cất trong tay áo, mọi người ở đây đều đồng loạt quỳ xuống.

Hắn cũng quỳ, cúi đầu, chỉ có hai tay nắm chặt đầu gối.

Thanh âm của thái giám vang lên: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Nay, đại hôn của Ngũ hoàng tử, trẫm ban thưởng hoàng kim vạn lượng, ngọc như ý hai đôi..."

Thánh chỉ viết gì hắn hoàn toàn không quan tâm. Đơn giản là vì, vật phẩm Hoàng đế ban tặng, cũng giống như Vương phi của hắn, đều là những thứ hắn không thích nhưng không thể cự tuyệt.

Bất giác nâng mắt nhìn nữ tử trước mặt, trong đôi mắt đó lộ rõ vẻ thờ ơ.

Sự thờ ơ này khiến hắn phải ghen tị.

Vì sao hắn không thể bình tĩnh được như vậy?

Hắn tiếp cận nàng, chẳng qua nghĩ rằng nàng là người của Hoàn Vương.

Nhưng tại sao lâu dần, nàng lại trở nên đặc biệt trong mắt của hắn?

"Vương gia, Vương gia..." Thái giám khẽ gọi, "Ngài không tiếp chỉ sao?

Nguyên Duật Diệp hoàn hồn, cúi đầu: "Nhi thần tạ phụ hoàng ân điển."

Vừa đứng dậy, hắn nghe nha hoàn bên cạnh nhỏ giọng nói: "Vương gia, ngài đi thay y phục trước đi. Lát nữa tân khách sẽ tới."

Hắn "Ừ" một tiếng, lúc xoay người lại đột nhiên gọi Thượng Trang lại.

Nàng quay đầu, nghe hắn nói: "Hôm nay, hầu hạ bổn vương thêm một lần."

Thượng Trang không khỏi kinh hãi: "Vương gia, việc này... Sợ là không thích hợp."

Hắn cười lạnh: "Có gì mà không thích hợp? Hay là bổn vương đứng ở đây, chờ tới khi nào ngươi đồng ý mới về phòng được không?"

Trong lòng vô cùng tức giận, hắn nói cái gì vậy chứ?

"Còn chưa đi sao?" Nói xong, hắn xoay người đi về phía trước.

"Vu thượng nghĩa..." Nha hoàn bên cạnh gọi nàng.

Thượng Trang cắn răng, chỉ đành đuổi theo bước chân của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com